Bạn đang đọc Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu: Chương 28: Nha Đầu Hoang Tưởng
Đậu đỏ ở trong phòng cũng đã buông màn xuống, ngồi ở trên giường xem biểu tiểu thư cho cái gì. Hai tấm áo choàng da cáo, tuy sắc lông không thuần nhưng cũng là đồ mới. Nếu như đem đi bán, ít nhất cũng đáng năm lượng bạc. Thế nhưng nàng lại nghĩ đến mùa đông trong thôn rất lạnh, nếu nương và đại tẩu ra ngoài mà khoác thêm áo choàng thì nhất định sẽ không thấy lạnh nữa, nữ nhân nếu bị lạnh sự tình có thể nói vừa lớn lại vừa nhỏ. Hơn nữa chính mình nói không rõ khi nào mới trở về, lúc đó các nàng lấy lại một cái mặc vào cũng được, cho nên mới đặt hai cái lại bên cạnh. Tiếp tục nhìn thì còn có một ít vải bông, hóa ra là biểu tiểu thư nghe được nàng còn có một muội muội nên tặng nàng mang về may quần áo. Màu sắc rât tươi sáng, Tiểu Nha có thể dùng được, thế nhưng nương và đại tẩu mặc vào thì hơi chói mắt. Trong thôn này nếu như thôn phụ nhà ai mặc quá màu mè một chút là nói người đó đàng muốn câu dẫn nam nhân, cho nên phàm là đã có trượng phu dù tuổi lớn hay nhỏ cũng đều mặc rất mộc mạc.
Nàng lấy tay đo đủ để may cho Tiểu Nha hai bộ quần áo cùng áo lót, rồi dùng kéo cắt ra, phần còn lại tặng cho Mễ Nhi, dù sao giúp nàng cãi nhau với Mai Hoa cũng rất mệt, chung quy tặng cho nàng một chút vẫn tốt hơn, miễn ang tiếng bủn xỉn.
Mặt khác biểu tiểu thư cũng ột ít son phấn bột nước, những thứ này các nàng đều cần dùng cho nên để sang một bên. Nàng đơn giản chọn ra một chút đồ vô dụng, ví dụ như ít nữ trang quý giá, quạt cùng mành treo… để sang một bên. Một hộ nông dân, dùng chúng làm cái gì?”
Nàng chỉ chừa ình một đôi giày thêu, thật vừa vặn. Tất cả đều đã sắp xong mà bên ngoài ầm ĩ cũng đã kết thúc, Mai Hoa rốt cuộc bị Mễ Nhi chọc tức bỏ đi, nàng cười ha ha tiến vào nói: “Tỷ tỷ, nàng ta đi rồi!”
Đậu đỏ đem nửa cuộn vải giao cho nàng nói: “Cái này muội giữ lại, còn có một cây trâm nữa, ta thấy trên đầu muội chỉ dùng trâm gỗ.”
Mễ Nhi vội vã tiếp nhận, cảm kích nói lời cảm ơn: “Tỷ tỷ đối xử với Mễ Nhi thật tốt, sau này bảo muội làm gì muội cũng làm.”
Nàng từ nhỏ chưa từng đọc sách mà chỉ biết làm việc tại phòng giặt nên rất thẳng tính chuyện gì cũng nói trắng ra, Đậu đỏ cười nói: “Sao lại nói thế, chúng ta vốn là tỷ muội tốt, có duyên mới được chung phòng. Một người vui cả nhà cùng vui, một người không buồn cả nhà cùng buồn,” Nàng cảm thấy càng ngày mình càng biết cách ăn nói, lúc nãy còn có chút không biết nói gì, hiện tại có bao nhiêu lưu loát, quả nhiên con người luôn thay đổi để thích nghi với hoàn cảnh.
Mễ Nhi là người thông minh, liên tục gật đầu nói phải, từ đó làm việc càng thêm cần mẫn. Đậu đỏ thì ngược lại càng ngày càng giống đại tiểu thư, ngủ thẳng đến mặt trời lên ới tỉnh lại. Tất cả đều do Mễ Nhi chuẩn bị cho, rồi cùng nhau đi chào hỏi Tề bà bà.
Tề bà bà này chưa quá năm mươi, thân thể còn rất linh hoạt, khi còn trẻ cũng khá nhanh nhẹn. Vừa thấy Đậu đỏ liền một câu cô nương hai câu cô nương, tính tình không kiêu ngạo giống như những bà tử khác trong viện.
Bà giới thiệu, người đánh xe chính là con trai của bà tiểu Tề tam, đã làm xa phu của Giang phủ từ nhỏ, rất có kinh nghiệm. Mà ba gia đinh kia bà cũng đã tuyển chọn rất kỹ, thân thủ tốt lại rất thận trọng, toàn bộ không cần Đậu đỏ bận lòng.
Thấy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Đậu đỏ lại muốn đi gặp Giang công tử nói lời cáo biệt, đương nhiên còn muốn cảm tạ dụng tâm của hắn.
Lúc này Giang công tử đứng ở trước cửa sổ dường như rất đăm chiêu, thấy Đậu đỏ tiến vào liền miễn cưỡng cười nói: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Đậu đỏ gật đầu xác nhận, nói: “Đậu đỏ đi rồi, công tử phải tự bảo trọng nhé!”
Giang công tử thở dài nói: “Nếu ta không bảo trọng vậy ngươi liền ở lại sao?”
Đậu đỏ trong lòng rất rõ nhưng lại giả bộ không hiểu, nói: “Công tử thật biết nói đùa.”
Giang công tử đến gần nàng, nói: “Nàng biết ta không nói giỡn mà? Giang Chí Thành ta cho dù buồn chán cũng không đem chuyện đó ra nói giỡn.”
“Chuyện gì?” Đậu đỏ buột mồm nói ra thiếu chút nữa tự vả miệng mình vài cái, đáng tiếc hỏi sai rồi không thu trở về được.
Giang công tử chỉ vào nàng, nói: “Bình thường thấy nàng ngơ ngác ngây ngốc ta chỉ coi nàng là đang giả vờ, thế nhưng hiện tại nàng nhất định hồ đồ như thế, tâm tư của ta nàng thật không nhìn ra sao? Đậu đỏ, nàng… nàng… nàng đi đi, sau khi quay lại không nên nói là không rõ. Một đời một kiếp một đôi, chỉ cần nguyện ý là đủ…”
Đậu đỏ quả thực không phải đứa ngốc, cho nên nàng nghe hiểu lời của Giang công tử chứ. Chẳng qua một đời một kiếp một đôi đều là truyện cười trong trạch đấu, hắn thực sự có thể làm được sao? Nếu thực sự có thể làm được, bản thân có nên suy xét một chút không?
Nàng ‘ừm’ một tiếng rồi chạy vội ra cửa, lên xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài để trở về quê nhà đã xa cách từ lâu.
Ở thế giới này xe ngựa là một phương tiện đi lại thay cho đi bộ vô cùng xa hoa, nếu như dùng cách nói hiện đại chính là xe taxi. Mà xe bò chính là xe buýt, về phần xe lừa chính là xe công nông, vô luận là làm việc hay chở người đều có thể.
Tuy nói xe ngựa không nhanh, thế nhưng dọc đường Đậu đỏ một bên thưởng thức phong cảnh ven đường, một bên nghĩ xem về nhà nên làm cái gì. Nàng nghĩ bản thân cũng không phải tín đồ tình yêu, mặc dù tình yêu rất trọng yếu, thế nhưng khi sống ở cổ đại mới biết được kỳ thực làm sao để bản thân có tiền có thế mới là quan trọng nhất. Một thôn cô có thể gả ột thiếu gia hứa hẹn với nàng cả đời chỉ hai người, người ta trước mắt không thê tử, không có thiếp, ngay cả nha đầu thông phòng cũng đã chết. Chỉ cần thật có thể vượt qua muôn vàn khó khăn gả cho hắn vậy thì nàng không cần phải sầu lo nữa, cơ hồ giống như tình cảnh nông nô nổi dậy hát ca. Trong lòng nàng có chút ham hư vinh, nàng cảm thấy như vậy cũng chẳng sai, chí ít Giang công tử kia sẽ đối xử thật tốt với mình. Dù sao sau này về quê làm ruộng sẽ phải gả ột anh nông dân cũng chỉ cầu hắn không tam thê tứ thiếp, tân nương tử sẽ vô cùng cao hứng sống qua ngày. Thế nhưng trước khi thành thân cũng không nhất định biết hắn là loại người gì, tính tình thế nào. Ngộ nhỡ đụng phải một kẻ vừa hung lại vừa ác vậy thì bản thân mình cũng lại nghĩ đến ‘ly hôn’ thôi. Như vậy chẳng bằng gả cho Giang công tử, dù sao hắn cũng chỉ cầu tình yêu chung thủy. Có người nói qua, gả cho người yêu mình còn hạnh phúc gấp bội so với gả cho người mình yêu. Đậu đỏ càng nghĩ thì tâm tư càng nghiêng về phía Giang Chí Thành, thế nhưng điều kiện tiên quyết là hắn thực sự có thể kiên trì lấy nàng làm vợ, vậy nàng có thể nhìn thấy phần chân thành của hắn và cũng sẽ cùng hắn phấn đấu.
Dù sao cũng gọi Đậu đỏ, không đấu mà được sao!
Một bên cứ lo lắng một bên lộ trình đã được hơn nửa đường, bọn họ trang bị nhẹ nhàng nên rất nhanh đã ra khỏi núi. Đậu đỏ thấy sắp tối nên tá túc lại Tam Hòe thành, dĩ nhiên lại vào nhà trọ mà lần trước lão phu nhân từng trọ. Thế nhưng lại không phô trương như vậy, chỉ thuê ba phòng, nữ một phòng nam hai phòng. Ăn cơm tối xong thì đi tắm rồi lên giường đi ngủ, Đậu đỏ vừa nhắm mắt liền đi vào không gian, phát hiện trong máy tính có thêm một folder mới có tên là ‘Game tổng hợp’.
“Cấp ba rồi? Vì sao nhỉ?” Mới chỉ không vào chưa quá ba ngày, là biểu tiểu thư thành công áp đảo Trình công tử hay là do kích động biểu tiểu thư ‘phản cách mạng’? Dù sao bọn họ cũng thành công rồi, nàng hỏi Thiên Thượng Khách: “Bọn biểu tiểu thư sao thế, nhanh như vậy đã biến thành tình nhân rồi à?”
Thiên Thượng Khách gửi đến một biểu tượng mặt cười, trả lời: “Vốn là muốn cho bạn sau khi quay lại sẽ tự đi nghe ngóng, thế nhưng tôi thấy tức cười nên nói cho bạn. Kỳ thực Trình công tử kia là một con quỷ háo sắc, từ khi hắn nhìn thấy biểu tiểu thư liền cả ngày nhớ nhung, một hồi tìm Giang Chí Thành hỏi thăm, một hồi xin phụ thân đi cầu hôn, một hồi ngây ngốc đứng ở cửa thành chờ đợi biểu tiểu thư. Đợi chờ lần đó xong lăn ra ốm, hắn nói nếu không gặp lại được biểu tiểu thư chẳng bằng chết đi. Trình gia sợ hắn thật sự xảy ra chuyện nên phải đi cầu hôn, một lần không được liền nhiều lần, cả ngày đập phá cửa Bạch gia. Nghe đâu chuyện này còn kinh động tới Hoàng thượng, hắn nói chuyện này quá phiền phức, chỉ cần hai người đồng ý liền ai cũng không được ngăn cản. Vì vậy hôn sự này liền thành, bạn cũng thăng cấp rồi.”
“Thế này cũng quá nhanh đi!” Đậu đỏ sợ hãi than.
“Bạn nghĩ cổ đại giống như hiện đại sao, còn muốn nói chuyện yêu đương một, ba năm. Bọn họ có thời gian yêu nhưng phụ mẫu bên kia lại không có thời gian chờ, đến tuổi nhất định phải đính thân rồi thành thân. Cho nên chỉ cần ở bên cạnh gặp được nữ tử hợp ý, có cảm giác với nàng ấy là tất cả nam từ đều sẽ cực kỳ tích cực đem các nàng nhốt lại trong lòng bàn tay. Dù sao sau này không hợp có thể lấy thêm người khác, sợ cái gì.” Thiên Thượng Khách nói.
“Nam nhân vô sỉ!” Đậu đỏ bi phẫn rồi.
“Đừng mắng nam nhân, nếu nữ nhân có quyền này các nàng cũng sẽ làm như vậy.” Thiên Thượng Khách nói.
“Dường như cũng phải.” Đậu đỏ thừa nhận, nàng đã từng ảo tưởng xuyên qua thế giới nữ tôn, lấy một lão công làm ấm giường, lại lấy thêm một lão công biết kiếm tiền nuôi gia đình, lại lấy thêm một lão công có thể làm việc nhà, dọn phòng, giặt quần áo, lại lấy thêm một lão công biết nấu ăn cả ngày sẽ làm thật nhiều món ngon cho nàng. Đương nhiên, đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.