Bạn đang đọc Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu: Chương 27: Nha Đầu Hồi Hương
Áp đảo? Lời này Đậu đỏ hỏi không được. Kết hôn? Lời này Đậu đỏ vẫn hỏi không được.
“Vậy thì? Nắm tay à?” Đậu đỏ nhỏ giọng hỏi.
Không nghĩ tới biểu tiểu thư đột nhiên ngồi bật dậy, kỳ quái hỏi: “Sao ngươi lại có thể đoán được, ta cũng… cũng không nghĩ tới hắn lại nóng vội…”
Chuyện này rất bình thường, thế nhưng đối với bị tiểu thư khuê phòng này thì quá kích thích rồi. Đậu đỏ nằm dịch vào trong để có chỗ cho biểu tiểu thư ngồi, nàng hoạt bát lúc này thật không giống như nàng trong quá khứ.
“Vậy cô có nói cho hắn tên của cô không?” Đậu đỏ ấn theo kế hoạch mà hỏi.
Biểu tiểu thư tự tin nói: “Ta mới không nói cho hắn, không phải ngươi nói… nói cái gì dụ… mắc câu sao.”
Đậu đỏ nói: “Đúng đó.”
Biểu tiểu thư cười, nói: “Hắn muốn biết lắm, ta đi hắn còn kéo tay ta lại, ta quýnh lên còn… còn tát hắn một cái, không biết hắn có tức giận hay không.”
Đậu đỏ nghe xong giật giật khóe miệng, nói: “Hắn sẽ không tức giận.” Nam nhân càng khó có được lại càng nghĩ muốn, lúc này không biết trong lòng hắn ngứa ngáy thế nào.
Biểu tiểu thư nghe nàng nói thì liền thả lỏng, nói: “Như vậy thì tốt, hai ngày sau sẽ lại cưỡi ngựa, hắn… hắn sẽ chờ ta sao?”
“Sẽ chờ, thế nhưng nhất định phải qua hai người nữa, bằng không hắn nhất định sẽ cho rằng cô có ý với hắn. Còn có, lần này cần nói cho hắn tên với thân phận cảu cô. Nếu như hắn cũng giới thiệu bản thân hắn, cô liền nói khi đó có lỗi với hắn, hiện tại đã quên hắn rồi.”
“Được không đó?” Biểu tiểu thư lo lắng hỏi.
“Đương nhiên được, chỉ cần hắn để tâm đến cô thì cái gì đều có thể.” Đậu đỏ thấy biểu tiểu thư giống như đã biết được kế hoạch, liền nói: “Biểu tiểu thư, công tử cho phép ta nghỉ năm, qua hai ngày nữa sẽ về quê thăm người thân, đến lúc đó biểu tiểu thư cứ y theo kế hoạch mà làm, không sai đâu.”
Biểu tiểu thư vội la lên: “Ngươi đi sao được, bản thân ta nào dám?”
Đậu đỏ than thở: “Cô hiện tại không dám thì sau này vẫn phải dám, dù sao cũng là hai người các cô sống cùng nhau.”
Biểu tiểu thư vừa nghe ba chữ ‘sống cùng nhau’ mặt liền đỏ bừng, nàng vỗ nhẹ Đậu đỏ, nói: “Nha đầu nhà ngươi dường như cái gì cũng hiểu, kỳ thực ngay cả tâm ý của biểu ca cũng chưa từng nhìn ra.” Nói xong nàng phá lên cười rồi xuống giường.
Đậu đỏ hết chỗ nói, được một lần vị tiểu thư này nói ra hết câu, nhưng chỉ một câu ù ù cạc cac mà muốn đả thông cho nàng ư?
Bởi vì được về nhà nên Đậu đỏ rất vui, nàng hiện tại có khoảng mười lượng từ việc bán đồ của Tố Nhi và công tử thường, lần này trở về cũng không cần dùng nhiều, để lại cho gia đình. Đương nhiên trong phòng còn có phần thưởng là hai cây vải, một chút đồ ăn vặt cùng vải hoa… nàng cũng gói đem về luôn. Lúc trước rảnh rỗi nàng để Mễ Nhi sửa lại hai bộ quần áo của Tố Nhi cho Nha Nhi mặc, thoạt nhìn giống như mới. Còn có đại tẩu Lý thị nàng cũng chuẩn bị một bộ, còn có hai bộ trang sức bạc. Cha thì được một củ nhân sâm từ đồ tư tàng của Tố Nhi, hiện tại cần dùng đến rồi. Nào là túi lớn túi nhỏ, đóng gói xong thành hai tay nải to đùng, nàng nghĩ bản thân làm sao khuân nhiều đồ thế về nhà được, thứ nhất không cẩn thận để lộ sẽ bị người ta dèm pha đi tố cáo, thứ hai ở cổ đại không có dịch vụ chuyển phát như hiện đại, đây chính là bắt nàng phải ngồi xe đến phát mệt lên lên xuống xuống thì mới về đến nhà. Ban đầu nghĩ hai ngày nữa sẽ tới danh y ở kinh thành mua một phương thuốc về cho cha, không nghĩ tới Giang công tử cư nhiên đều chuẩn bị tốt rồi. Cùng nửa cân thuốc, nghe đâu đều là thuốc tốt.
Đậu đỏ cảm kích không ngừng, chỉ đành nói: “Đạ tạ công tử.” Tình huống này có chút không đúng. Càng cảm kích càng cảm thấy chiêu này của Giang công tử không đơn giản.
Giang công tử nói: “Vị thái y đó lúc rảnh rỗi thường tới nhà ta chơi, lúc gia phụ còn sống thường mời hắn đến nhà khám bệnh nên rất quen thuộc. Ta lúc rảnh rỗi liền kể cho hắn về bệnh tình của cha nàng, mà hắn lại rất hiểu biết về căn bệnh đó, cho nên liền viết một đơn thuốc đưa cho ta. Nàng cầm thuốc về đi, lần này trở về thì tâm bệnh của nàng cũng được giải tỏa.”
Đậu đỏ cười, nói: “Ta đây liền thay cha ta cảm tạ vị thái y kia, đương nhiên cũng sẽ nhớ ký ân tình của công tử.”
Giang công tử nói: “Ta đã bảo Thành Thư sắp xếp một chút quần áo cũ, còn có ít đồ của ta, nếu như nàng không chê thì cầm lấy. Trên bàn còn có hai mươi lượng, cũng cầm lấy đi.”
“Thế đâu có được?” Đậu đỏ muốn vốn cự tuyệt, thế nhưng Giang công tử nói: “Nha đầu của Giang phủ không thể đi tay không ra ngoài, huống hồ nàng là tới từ quê của lão phu nhân, thế nên mặt mũi lại cần phải giữ. Ta đã để Thành Thư chuẩn bị cho người xe ngựa, nàng mang theo Mễ Nhi cùng với một bà tử cùng nhau về. Trên đường cũng không an toàn, ta đã an bài ba gã gia đình có chút bản lĩnh đi theo, chi phí tiêu dùng dọc đường cũng có thể tiết kiệm, miễn cho bị người ta làm khó, biết không?”
Đây giống như một nha đầu lại mặt, không biết còn tưởng rằng Thiếu nãi nãi nhà ai về nhà? Đậu đỏ có chút thụ sủng nhược kinh, nàng cung kính nói: “Công tử, đây có phải quá khoa trương rồi không. Đậu đỏ tự về là được rồi, không cần người khác đi cùng đâu.”
Giang công tử trầm giọng nói: “Một tiểu cô nương đơn độc xuất môn làm sao người khác có thể yên tâm, lẽ nào nàng không thể để ta ở nhà an tâm mấy ngày sao?”
Đậu đỏ nghĩ cùng đúng, nếu người ta cho nàng mặt mũi thì đành nhận thôi, nha đầu khác làm sao được như vậy, như vậy thì nhờ vào thể diện của Giang gia thì cũng đè ép được những người trong thôn.
Còn nhận đồ nàng vẫn cảm thấy có gì không đúng, ngay cả Mễ Nhi cùng nói: “Muội đã nói công tử đối với tỷ khác biệt mà, tỷ xem nào là quần áo, rõ ràng muội cũng chưa từng được mặc. Còn cả gạo và mỳ cũng đủ để một hộ gia đình ăn trong vòng mấy tháng, còn có thịt khô cùng táo, hoa quả, à, còn có một gói kẹo.”
Đậu đỏ biết ở thế giới này kẹo rất có giá trị, chỉ những nhà nào có tiền mới có thể ăn, không có tiền thì đừng nói là ăn ngay cả nhìn cũng không được.
“Đừng nói bậy.” Nếu như bị Thanh Nhi nghe thấy, nàng nhất định sẽ lại bị lão phu nhân gọi đến nghe thuyết giáo.
Dường như Mễ Nhi nhìn ra được việc công tử tặng nhiều đồ như thế không đơn giản, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, muội nghe nói lúc Thanh Nhi tỷ tỷ trở về công tử cũng chẳng cho nhiều đồ như tỷ đâu, tỷ trở về phải ưỡn ngực thẳng lưng, giữ thể diện cho Giang gia.”
Đậu đỏ biết nha đầu này muốn dựa hơi để trèo lên, chẳng qua nếu muốn thỏa mãn hư vinh của bản thân rất dễ chọc phải mầm họa. Nhất là lúc này, nàng nhất định phải bảo trì bình tĩnh. Tuy rằng trong ngực rất muốn khoe khoang một chút vì cả ngày Thanh Nhi cứ lượn qua lượn lại trước mặt nói công tử đối xử tốt với nàng ta thế nào thật khiến cho nàng ngột thở.
Đang nghĩ thì thấy nha đầu của biểu tiểu thư đi tới, nàng cũng ôm một đống gì đó, cười, nói: “Tỷ tỷ vẫn ở đây sao, tiểu thư sai muội đưa tỷ một chút đồ để tỷ mang về nhà.”
Đậu đỏ nhìn đồng đồ trong ngực đã cao đến tận trời, trong tay có ba mươi lượng bạc thì trên đường tiêu hai, ba lượng là đủ rồi, tự đi xe ngựa cũng tiết kiệm được. Vốn tiền và đồ công tử cho đã đủ cho nhà nàng vượt qua khó khăn còn trở thành phú hộ trong thôn, thậm chí ngay cả phòng cũng đều tu sửa được hay xây thâm được. Thế nhưng biểu tiểu thư lại cho thêm nhiều đồ như này, nhìn qua thì toàn thấy đồ tốt trong lòng nàng không vui được sao!
Không thể để tiểu nha đầu nhìn ra nét mặt của mình, liền cười nói: “Biểu tiểu thư thật có tâm, giúp ta cảm tạ nàng nhé!”
Tiểu nha đầu nói: Tiểu thư nói tỷ không nên khách khí, cũng không phải là nhiều nhặn gì đâu. Muội về trước đây, tiểu thư còn muốn đi tập cưỡi ngựa.”
Đậu đỏ tiễn người ra cổng, phất tay cáo biệt. Vừa muốn quay về nhìn xem có thứ gì hay ho, từ rất xa nhìn thấy Mai Hoa đi tới bên này. Nàng dẩu môi, nói: “Mễ Nhi muội ra bên ngoài chặn nàng lại, nói ta đang ngủ không gặp ai.”
Mễ Nhi nhíu mày nói: “Lại là nàng? Cứ chỗ nào náo nhiệt thì chui vào, lúc nào cũng muốn chiếm chút tiện nghĩ mà lại vắt cổ chày ra nước không chịu nhả đồ ra.”
Đậu đỏ cười nói: “Chuẩn luôn.”
Mễ Nhi phì cười liền đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, nhìn thấy Mai Hoa đi tới liền nói: “Mai Hoa tỷ tỷ muốn đi đâu thế?”
Mai Hoa nói: “Nghe nói Đậu đỏ muội muội bị đuổi về quê, ta qua đây xem thế nào.”
Mễ Nhi hừ một tiếng, nói: “Mai Hoa tỷ tỷ ăn nói cho cẩn thận, tỷ tỷ là trở về thăm người thân cũng không phải là bị đuổi về.”
Mai Hoa cười, nói: “Điều đó thì ta biết, cho nên đến xem có cái gì cần giúp không?”
Mễ Nhi cũng sẽ không thèm khách khí với nàng, nàng ta không có chỗ dựa lại chẳng phải là một nha đầu thông minh. Nàng hừ một tiếng, nói: “Phải rồi, lúc đó ngươi giúp Thanh Nhi tỷ tỷ thì liền mất một chiếc vòng tay, việc đó ai cũng đều biết. Thế nhưng tỷ tỷ cũng nghèo lắm, không thể so sánh được với xuất thân quý gia của Thanh Nhi tỷ tỷ đâu, tới đây một thời gian mà một chút tiền cũng không có. Hiện tại tiền công hàng tháng cũng chẳng dám tiêu nhiều, thế nên làm gì có đồ đạc mà nhờ ngươi giúp đỡ thu dọn chứ!”