Thời gian trôi mãi

Chương 34 - part 02


Bạn đang đọc Thời gian trôi mãi – Chương 34 – part 02

 
Điền Quân Bồi nhìn cô cười cười, bất ngờ nói: “Anh rất thích em Tiểu Nhiễm, hãy làm bạn gái của anh nhé”.
 
Nhâm Nhiễm không ngờ lời tỏ tình của anh lại thẳng thắn như vậy, nghe xong, cô không biết phải trả lời như thế nào.
 
Thang máy từ từ hạ xuống, xuống đến khoảng tầng thứ 15, qua bờ vai Điền Quân Bồi đang đứng bên cạnh, đột nhiên Nhâm Nhiễm nhìn thấy thang máy song song khác đang đi lên, ánh đèn sáng rực, cô có thể nhìn thấy rõ người đàn ông cao lớn đứng trong thang máy nằm cách chưa đầy ba mét đó chính là Trần Hoa.
 
Anh vịn tay vào thang máy, mắt nhìn xuống sông Trường Giang phía xa, khuôn mặt gầy guộc, lạnh lùng đó vẫn vô cảm như lúc bình thường, dường như đang tập trung suy nghĩ điều gì. Thang máy đó đang đi lên, thang máy của họ đang đi xuống, đi lướt qua nhau, chỉ trong tích tắc, trong mắt cô lại xuất hiện màn đêm mênh mông.
 
Có lời thông báo của Hạ Tịnh Nghi từ trước, đáng lẽ cô không cảm thấy bất ngờ, nhưng nhìn thấy anh ở cự ly gần như vậy, cô vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc, cô vội nhìn sang góc kia của thang máy theo bản năng, dường như họ vừa mới xa rời thế giới không chân thực nằm trên tầng thứ 38 vừa nãy, đứng nhìn ở góc độ này, đột nhiên thành phố này lại trở nên xa lạ.
 
“Anh xin lỗi, có phải lời đề nghị của anh quá đường đột khiến em khó xử hay không?”
 
Cô trở về với thực tại, vội vàng lắc đầu, “Không, Quân Bồi, em cảm thấy rất vinh hạnh, anh rất kiên trì với em. Chỉ có điều em cảm thấy hơi… bất ngờ”.
 
Thang máy đi xuống bãi đỗ xe ngầm, Điền Quân Bồi đón lấy chiếc áo khoác trong tay cô, mặc lên cho cô. “Anh tưởng rằng lòng chân thành của anh đã thể hiện từ lâu, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không tạo ra được niềm vui bất ngờ gì cho để em có thể nhận lời anh ngay”.
 
Nhâm Nhiễm không kìm được bèn cười buồn: “Chắc là em là một cô gái chỉ biết làm người khác cụt hứng và rất thực dụng trong suy nghĩ. Trong chuyện tình yêu, cần phải có một chút ngây thơ, một chút nhiệt tình. Em… đã trải qua một số chuyện, hai yếu tố đó, không biết em có còn có hay không”.

 
“Người nào cùng có quá khứ, nếu em không muốn nói em đi trải qua những gì thì anh cùng sẽ không hỏi. Anh chỉ biết rằng, chính những quá khứ mà em đã trải qua đã quyết định cho diện mạo ngày hôm nay của em, cái mà anh thích là con người em hiện nay”.
 
Nhâm Nhiễm không thể không thừa nhận, không hổ danh là luật sư Điền Quân Bồi rất có tài nói năng, cô không thể nói là mình đã bị anh thuyết phục, nhưng cô biết cô không thể thuyết phục được anh.
 
Sau khi họ lên xe, Điền Quân Bồi cho xe nổ máy và chạy trên đường. Những ngày lạnh giá vừa trôi qua, trên đường có rất nhiều đôi trai gái sánh vai bên nhau, không ít người còn cầm hoa hồng, vẻ lãng mạn mà họ cố tình thể hiện ra này đã khiến cho thành phố vốn rất thế tục này có thêm một cảm giác vui vẻ phù hoa và náo nhiệt.
 
Nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, Nhâm Nhiễm thở dài: “Em xin lỗi Quân Bồi, em thực sự không biết phải trả lời anh thế nào. Một mặt, em không muốn nói không với anh, em sợ mất một người bạn như anh; Mặt khác, em sợ em nhận lời anh, cuối cùng vẫn sẽ để anh phải thất vọng”.
 
“Nếu như anh nói, anh sẵn sàng đón nhận mọi sự thất vọng có thể xảy ra thì sao?”
 
Một lần nữa Nhâm Nhiễm không biết phải đáp lại thế nào.
 
“Dường như em cho rằng, sau khi hiểu em hoàn toàn chắc chắn anh sẻ thất vọng. Anh không biết tại sao em lại có suy nghĩ như vậy, với độ tuổi và tính cách của anh, sẽ không dễ có những ảo tưởng và sau đó lại dễ dàng dập tắt đâu”.
 
“Nhưng…” cô nói một cách mâu thuẫn, “chắc là anh vẫn nghĩ em rất đẹp, rất tuyệt vời”.
 

“Thế em thử nói ra mặt xấu xa của em, thử xem có thể khiến anh phải sợ và rút lui hay không”.
 
“Có cần em phải nói không? Mình gặp nhau trong hoàn cảnh đó, em còn phải nói thêm gì nữa? Người bình thường nghĩ em như thế nào cũng không có gì là quá đáng”.
 
“Nói đi nói lại vẫn là do cuộc gặp gỡ đó ám ảnh em. Anh là luật sư, anh phản đối mọi sự phán xét dựa vào những kết luận chủ quan, chính vì thế trong tình huống bình thường, anh đều yêu cầu có một lời giải thích hợp lý. Nhưng không hiểu tại sao, em lại khiến anh tin rằng, sự trong sạch của một người không được thể hiện bằng việc phải giải thích tất cả mọi chuyện”.
 
“Quân Bồi, cách nói này đúng là lý tưởng hóa quá”.
 
“Em nghĩ là vì cao hứng anh mới nói như vậy ư? Anh thừa nhận lúc mới gặp em, trong mắt anh, em thực sự là một cô gái rất bí ẩn, anh rất tò mò về em. Dần dần quen em, được tiếp xúc với em, sau khi trở thành bạn của em, trong mắt anh, em là một cô gái dịu dàng, tốt bụng nhưng lại rất lý trí. Hiểu được em nhiều hơn anh lại bị em thu hút hơn, càng muốn được đến với em hơn. Anh tin vào cảm giác của anh đối với em, mong em cũng tin rằng không phải anh nổi hứng nhất thời”.
 
Nhâm Nhiễm cười đau khổ: “Anh đã bao giờ nghĩ nếu không tìm hiểu cho kỹ, rất có thể mọi cảm giác chỉ là ảo giác hay không?”
 
“Tiểu Nhiễm, em không thể dùng lý do này để từ chối sự theo đuổi của một người đàn ông. Đối với em, điều mà em cần suy nghĩ không phải là vì anh hiểu thêm em mà thất vọng. Em chỉ cần suy nghĩ rằng, ở bên anh, em có vui hay không, anh có đáp ứng được những yêu cầu của một người bạn trai mà em kỳ vọng hay không là được rồi”.
 
Giọng anh nhẹ nhàng và trầm ấm, khiến trái tim bối rối của cô đã bình tĩnh trở lại, “Luật sư Điền, em phải thừa nhận rằng, logic của anh rất mạnh mẽ”.
 
Điền Quân Bồi hơi sững người, anh đã nhận ra được ý thỏa hiệp trong câu nói của cô, bèn đưa tay ra nắm lấy một bàn tay của cô. Cô hơi ngọ ngoậy nhưng không rụt lại. Được một bàn tay ấm áp nắm như thế này, một cảm giác thân mật lâu lắm rồi không có và không thể miêu tả bằng lời đã len lỏi vào trong tim, khiến cô cũng thấy lưu luyến.

 
Xe chạy đến khu nhà Nhâm Nhiễm ở, Điền Quân Bồi xuống xe trước, mở cốp xe lấy ra một bó hồng tặng cho cô. Nhâm Nhiễm đón lấy, cúi đầu xuống hít một hơi thật sâu. Đột nhiên anh ôm chặt lấy cô, cô lặng lẽ đứng yên trong lòng anh, một lát sau mới nói: “Chúng mình… thử xem, cứ dần dần. Nếu em vẫn còn có gì băn khoăn thì chắc anh cũng hiểu được chứ, Quân Bồi”.
 
Ạph ghé sát vào tai cô khẽ nói: “Anh sẵn sàng đợi”.
 
Cô vội vàng thoát ra khỏi tay anh, bước nhanh về phía tòa nhà.
 
Bó hoa đó đã bị đè bẹp vì vòng tay của hai người, sau khi lên nhà, cô mở lớp giấy bọc bên ngoài ra, cắt tỉa một chút cho bó hoa rồi cắm vào lọ.
 
Cách đường Hoa Thanh không xa có một công viên, bên cạnh có một chợ nhỏ bán hoa, cây cảnh, cách mấy ngày cô lại đi bộ đến, tranh thủ lúc chợ chuẩn bị đóng cửa, mua một ít hoa với giá rất rẻ về, nhưng thường chỉ là hoa phăng, cúc dại, đồng tiền, thỉnh thoảng thì có hoa loa kèn hoặc hoa ly. Lần đầu tiên lọ hoa được cắm hoa hồng màu sắc tươi thắm như vậy, khiến gian phòng đột nhiên như có thêm sắc xuân.
 
Cô bước đến cửa ban công nhìn ra ngoài, màn đêm lộ ra màu đỏ thẫm không nhìn thấy ngôi sao nào. Đột nhiên trước mắt cô hiện lên một chiếc thang máy được ánh đèn chiếu sáng rực, chiếc bóng vụt qua trước mắt cô đó dường như chồng lên chiếc bóng của cô in trên cửa.
 
Cô chạm trán vào cánh cửa kính lạnh giá, mới phát hiện ra má mình hơi nóng.
 
Người đó đi ngang qua thành phố này, cuộc sống của hai người giống như hai chiếc thang máy vận hành song song đó, không thể nào tương giao được nữa; Người vừa nhận lời thử bắt đầu mối quan hệ với một người đàn ông, hãy thể hiện ra thành ý của mình đi – cô đã nhắc nhở mình như vậy.
 
Ngày hôm sau, Nhâm Nhiễm đã đọc được một bài viết trên báo nói mấy hôm trước, tập đoàn Ức Hâm đã chính thức khởi động một dự án đầu tư trị giá gần 1 tỉ NDT ở thành phố này. Bài báo đã giới thiệu chi tiết về dự án và một số nét khái quát về tình hình đầu tư, nói lãnh đạo tỉnh và thành phố hết sức coi trọng, tham gia vào buổi lễ ký kết…, cũng như mọi lần khác, trong bài viết không nhắc gì đến tên Trần Hoa.
 
Bỏ tờ báo xuống, cô thở dài một tiếng, biết chắc chắc anh đã làm xong các việc và rời thành phố này, cô không phải lo sẽ chạm trán anh nữa.

 
Quan hệ giữa cô và Điền Quân Bồi tiến triển thuận lợi hơn những gì Nhâm Nhiễm đã nghĩ.
 
Dĩ nhiên, Điền Quân Bồi tôn trọng ý kiến của cô, không nóng vội rút ngắn khoảng cách. Hàng ngày anh đều gọi cho cô một cú điện thoại, nếu cuối tuần không phải làm thêm giờ thì anh hẹn cô đi ăn hoặc hẹn gặp ở quán cà phê Lục Môn.
 
Sáng chủ nhật, quán cà phê vừa mở cửa, không có mấy khách, rất yên tĩnh. Nhân viên phục vụ bưng cà phê thơm phức đến, Điền Quân Bồi và Nhâm Nhiễm mỗi người mang một chiếc laptop, anh giải quyết các công văn giấy tờ, còn cô thì dịch tài liệu mà Thái Hồng Khai gửi đến.
 
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng ồn ào bất thường, hai người vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tô San bước vào, theo sau là một người đàn ông, cô đứng khựng lại, hầm hầm nói: “Này, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, xin mời anh rời khỏi đây đừng bám theo tôi nữa, đừng để ảnh hưởng đến cửa hàng của tôi”.
 
Hai tay cô chống nạnh, nhưng động tác có vẻ ghê gớm này không có tác dụng răn đe, may mà nhân viên phục vụ đã nghe thấy tiếng và bước đến, người đàn ông đó sững người rồi quay đầu bỏ đi.
 
Tô San vội nói lời xin lỗi với mấy người khách rồi chạy vào phòng làm việc sau quầy như một cơn gió. Sau một hồi ồn ào, quán cà phê đã yên tĩnh trở lại.
 
Điền Quân Bồi và Nhâm Nhiễm bất giác nhìn nhau cười, cả hai đều nghĩ chắc người đàn ông đó là một kẻ không may mắn say mê bà chủ xinh đẹp.
 
Họ lại tiếp tục chăm chú với công việc của mình.
 
Mối quan hệ này không gây áp lực gì nhiều cho cô, nhưng rõ ràng là hai người đã thân mật hơn so với ngày trước.
 
Trong lòng Nhâm Nhiễm vẫn còn một chút mâu thuẫn. Cô không biết mối quan hệ hòa bình như thế này có được coi là tình yêu hay không, có đáp ứng được sự mong mỏi về tâm lý của một người đàn ông hay không. Nhưng thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, cũng đúng lúc anh nhìn cô, nụ cười trong đôi mắt ẩn sau cặp kính đó khiến cô yên lòng trở lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.