Bạn đang đọc Thời gian trôi mãi – Chương 32 – part 01
Chương 26
Đúng vào thời điểm yên tĩnh nhất trong ngày của thành phố, dưới ánh đèn đường, mặt đường vô cùng trống trải, xe lao như bay, cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái, cộng với việc có Nhâm Nhiễm lặng lẽ ngồi bên cạnh, Điền Quân Bồi cảm thấy rất vui vẻ.
“Anh rất xin lỗi, ngày mai em phải đi làm mà hôm nay còn bắt em bận lộn đến giờ này”.
“Không sao, 1 giờ chiều em mới đi làm, buổi sáng có thể ngủ bù, anh và bạn anh vất vả quá”.
“Dạo này anh nhiều việc quá, văn phòng lại đang đối mặt với quá trình chuyển đổi nghiệp vụ, không còn cách nào khác cả”.
“Mặc dù ba em là giáo sư luật học, nhưng em vẫn không biết gì về công việc của luật sư, trước đây luôn tưởng rằng nếu các anh không ra tòa thì sẻ bỏ thời gian ra để học tranh luận gì đó, không ngờ hôm nay nhìn thấy có rất nhiều công việc liên quan đến chuyện viết lách”.
Điền Quân Bồi liền cười: “Chẳng riêng gì em, Tiểu Lưu cũng tốt nghiệp ngành luật, sau khi tuyển vào cũng rất mơ hồ, nói sao rất ít khi thấy luật sư trong văn phòng ra tòa. Trọng điểm phát triển nghiệp vụ của văn phòng Phổ Hàn là tập trung vào các nghiệp vụ phi tố tụng, hay nói cách khác là chỉ những vụ nằm ngoài vụ án tố tụng và vụ án trọng tài, để luật sư hoàn thành các sự vụ pháp luật, bao gồm nhưng không bó hẹp trong các nghiệp vụ như điều tra phi tố tụng, luật sư làm công chứng viên, đưa ra những ý kiến pháp luật. So với các vụ tranh chấp dân sự hình sự bình thường, lợi nhuận của các nghiệp vụ này lớn hơn”.
“Cũng có nghĩa rằng anh không phải đi kiện tụng hay sao”.
“Những lúc cần thiết cũng vẫn phải ra tòa, nhưng so với các văn phòng luật sư chủ yếu giải quyết các nghiệp vụ tố tụng, số lần ra tòa của bọn anh đúng là ít hơn nhiều”.
“Hóa ra là như vậy”.
“Có phải là khô như ngói đúng không? Chỉ cần nói đến các vấn đề pháp luật, bộ mặt nghiêm túc của anh đã đáng ghét rồi”.
Nhâm Nhiễm phì cười, Điền Quân Bồi nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, cô cười lắc đầu: “Em xin lỗi, bình thường đàn ông sẽ không đánh giá công việc của mình như vậy. Em đoán, chắc đây là lời đánh giá của cô bạn gái cũ đối với anh”.
“Em đoán không nhầm”. Điền Quân Bồi không thể không thán phục sư nhạy bén của cô, ngừng một lát, anh hỏi, “Em cảm thấy là như vậy ư?”
“Đàn ông rất có sức lôi cuốn khi họ nghiêm túc trong công việc”. Nhâm Nhiễm liền thấy hối hận hận ngay, giữa lúc nửa đêm nói ra câu này e rằng dễ khiến người khác liên tưởng đến chuyện, cô vội nói thêm, “Từ nhỏ em đã quen với cảnh chỉ cần nói đến những vấn đề về luật là ba em lại rất hào hứng rạng rỡ, có thể nói một hồi lâu mà không biết chán”.
Điền Quân Bồi hơi cười cười, “Được so sánh với giáo sư Nhâm là một niềm vinh hạnh cho anh”.
Bầu không khí tự nhiên trở nên mờ ám, tuy nhiên sự mờ ám này không gây ra cảm giác căng thẳng như sự cố tình trêu chọc bình thường. Nhâm Nhiễm không muốn mình giấu đầu hở đuôi nên đành phải cười, nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, không nói gì thêm nữa.
Nhâm Nhiễm không chịu nhận tiền thù lao của Phổ Hàn, lý do là cô không coi việc giúp đỡ bạn bè là những việc kiếm tiền.
“Chỉ mất một chút thời gian mà thôi, hơn nữa anh cũng đã giúp em rất nhiều lần, trả tiền sẽ mất hay anh ạ”.
“Thế thì ngày kia anh sẽ mời em ăn cơm để tỏ lòng cảm ơn vậy”, Điền Quân Bồi liền nói ngay, “đồ ăn của Ý có được không? Nhà hàng củng là do chuyên gia ẩm thực Dĩ An giới thiệu, nghe nói hương vị rất chính thống”.
Họ đã đi ăn với nhau khá nhiều lần, Nhâm Nhiễm đồng ý, sau khi cúp máy mới phát hiện ra ngày anh mời cô lại là ngày lễ Valentine 14-2.
Tự nhiên cô lại cảm thấy hơi bất an.
Nhâm Nhiễm chưa bao giờ hẹn hò chính thức với ai trong ngày lễ Valentine.
Ấn tượng đầu tiên của cô đối với ngày Valentine chỉ là trong ngày này chắc chắn Kỳ Gia Tuấn sẽ có kế hoạch. Cô đã từng hỏi Kỳ Gia Tuấn bằng giọng tò mò, thực ra cũng chỉ là đi ăn cơm, xem phim rồi đi hóng mát mà thôi, không lãng mạn đến mức khiến cô phải ngưỡng mộ.
Sau khi đến với Kỳ Gia Thông, ngày Valentine duy nhất mà họ đã trải qua là ở Song Bình. Lúc đó, họ đã ở bên nhau trên hòn đảo nhỏ chu vi chưa đầy hai kilomet vuông này, ngày tháng, thậm chí là thời gian đều không có nghĩa lý gì, dĩ nhiên là cũng không nghĩ đến ngày lễ Valentine trai gái hẹn hò với nhau.
Điền Quân Bồi sắp xếp bữa ăn bày tỏ lời cảm ơn vào ngày lễ Valentine, rõ ràng không phải là một sự trùng hợp bình thường. Đương nhiên, Nhâm Nhiễm không ngờ nghệch đến mức không quan tâm gì đến ý định theo đuổi mà một chàng trai thể hiện ra. Đối với một cô gái 27 tuổi đang chuẩn bị sống một cuộc sống bình thường, việc có được chàng trai như Điền Quân Bồi theo đuổi có thể coi là một chuyện đáng mừng.
Chỉ có điều lần trước, khi cô muốn gạt quá khứ sang một bên để sống một cuộc sống bình thường, cô đã chấp nhận cuộc hẹn hò với Trương Chí Minh. Đứng trên một góc độ nào đó có thể nói, Trương Chí Minh có nhiều điểm tương đồng với Điền Quân Bồi: được học hành tử tế, là người có tài, khá thành đạt trong sự nghiệp, có chí tiến thủ mạnh mẽ, ngôn từ cử chỉ điềm đạm, lịch lãm, không có thói quen gì xấu, là ứng cử viên sáng giá trong mắt người bình thường. Tuy nhiên mối quan hệ giữa cô và Trương Chí Minh đã thất bại lớn, đối phương lại lấy cô và Hạ Tịnh Nghi ra để tiến hành trao đổi nhằm đổi lấy vụ đầu tư của Ức Hâm.
Sau khi biết được sự thật, cô không có gì là phẫn nộ, chỉ có thể kiểm điểm lại mình không chịu đầu tư nhiều tình cảm, nên cũng không thể trách người khác vô tình và vụ lợi.
Không vì chuyện cũ đó mà cô nghi ngờ thành ý của Điền Quân Bồi, kể từ lúc họ quen nhau, anh đã tỏ ra chân thành và dồn nhiều tình cảm hơn Trương Chí Minh rất nhiều. Tuy nhiên đến ngày hôm nay, cô mệt mỏi hơi nhiều so với những ngày mới ở Australia về và bắt đầu đi làm, việc mà cô đang làm, chỉ là từng bước để cuộc sống quay trở lại quỹ đạo bình thường, cô không thể xác định được mình có còn đủ sức để tiếp nhận sự theo đuổi của một người đàn ông và bắt đầu một cuộc tình mới hay không.
Trong lúc Nhâm Nhiễm đang bần thần thì Tom – anh bạn đồng nghiệp của cô bước đến hỏi, “Renee, nếu trong ngày Valentine tôi hẹn một cô gái đi chơi thì liệu cô ấy có hiểu lầm là tôi muốn tán tỉnh cô ấy hay không?”
“Cái này tôi cũng không dám chắc, có trời mới biết cô gái mà anh hẹn là cô gái như thế nào, chân thành đến mức như thế nào trong chuyện tình cảm?”
“Bọn tôi quen nhau chưa lâu, tôi thì rất muốn được phát triển thêm một bước với cô ấy, nhưng tôi không có ý định kết hôn. Nghe nói con gái Trung Quốc rất coi trọng chuyện này, lần trước Sunny còn nói với tôi rằng”, Tom nói ra một câu tiếng Trung bằng giọng lơ lớ, “-những mối tình không coi việc kết hôn là mục đích đều là những trò lưu manh. Có thật là có cách nói như vậy hay không?”
Khó khăn lắm Nhâm Nhiễm mới hiểu được anh ta đang nói gì, cô cười như nắc nẻ.
“Tôi sợ quá. Có phải các bạn đều nghĩ như vậy không? vốn tiếng Anh của bạn gái tôi không tốt lắm, tiếng Trung của tôi thì quá tệ, không biết cô ấy có hiểu lởi bày tỏ của tôi hay không”.
Tom là người Mỹ, mới 25 tuổi, mang dòng máu Ireland, có mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt xanh, rất hút hồn người khác. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tom bắt đầu đi chu du các nước, đi đến đâu bèn làm việc ở đó, sau khi chơi chán và tích cóp được một khoản tiền lại tiếp tục lên đường, sống rất tự do, vui vẻ. Năm ngoái Tom mới đến Trung Quốc, cầm một cuốn tiếng Trung giao tiếp, vừa học vừa thực hành, tìm một công việc dạy tiếng Anh cho trẻ em.
Cách dạy Học của anh rất thoải mái, tùy ý, tận tâm với công việc, được các bạn nhỏ rất quý mến. Trong quá trình dạy học, anh đã học được một số câu tiếng Trung rất buồn cười, cộng với việc các đồng nghiệp người Trung Quốc hay đùa và dạy anh một số vựng mà các cư dân mạng hay dùng, những lúc rỗi rãi mang đi tán gái lại rất thành công nên anh cũng có phần dương dương tự đắc. Một vị đồng nghiệp khác tên là Sunny không chịu được vẻ đắc ý đó của anh liền dọa anh không cẩn thận lại rước gái bar về làm vợ, anh liền tưởng đó là thật.
Hai người gặp khó khăn lớn trong giao tiếp mà cũng vẫn có thể yêu nhau rất say sưa, Nhâm Nhiễm đành phải tỏ ra bái phục. “Không phải tất cả các cô gái đều ham lấy chồng như vậy, những cái khác anh tự lý giải đi”.
“Haizz, phong tục ở phương Đông khác quá, khó hiểu quá, Lễ Valentine năm ngoái tôi ở Nhật Bản, ngay từ sáng sớm đã có mấy đồng nghiệp nữ tặng socola cho tôi, tôi mừng như vớ được vàng, tưởng rằng mình đã trở thành người tình được mọi người hết sức quý mến. Sau đó mới biết, đó chỉ là vấn đề thói quen mà thôi, ngày hôm đó tất cả đàn ông đều nhận được socola, tương đương với giải khuyến khích mà thôi”.
Những đồng nghiệp trong phòng hiểu lời Tom nói đều bật cười ha ha.
Tom ngồi đó với vẻ mặt đau khổ, Nhâm Nhiễm lại thấy thoải mái trở lại. Cô nghĩ, cô còn cả nghĩ hơn cả anh chàng Tom vừa muốn tận hưởng sự lãng mạn lại vừa không muốn bị trói buộc, tự nhiên lại thấy buồn cười. Chỉ là một cuộc hẹn mà thôi, không có gì là ghê gớm cả.
Đến ngày Valentme, sau khi hết giờ làm việc, Điền Quân Bồi đến đón Nhâm Nhiễm rồi chạy thẳng đến khách sạn Minh Châu bên bờ sông, đây là một khách sạn năm sao mới khai trương chưa lâu, tòa nhà 38 tầng đã trở thành công trình kiến trúc nổi bật bên bờ sông, nhà hàng Tây trên tầng thượng được đặt một cái tên mang đậm phong cách Italy: nhà hàng Tuscan Sun.
Nhâm Nhiễm tưởng rằng chỉ ăn một bữa cơm đơn giản, không ngờ là nhà hàng Tây trong khách sạn sang trọng, cô chỉ mặc quần áo đi làm bình thường, bên ngoài khoác chiếc áo phao, bên trong là một chiếc áo len mỏng màu ghi mặc quần bò, đi bốt, không trang điểm gì, lúc đi chỉ bôi ít son môi nhìn cũng hơi lạc lõng so với môi trường xung quanh. Sau khi vào thang máy ngắm cảnh và đi lên, cô nhân viên phục vụ mặc váy dài bước đến đón họ, đối chiếu vài vị trí đã đặt, dẫn họ vào chiếc bàn tiếp giáp cửa sổ, từ đây nhìn xuống, cảnh đẹp ở hai bên bờ sông Trường Giang thu gọn trong tầm mắt.
Nhâm Nhiễm cởi áo khoác ra, nhìn sang bốn xung quanh. Nhà hàng trước mắt được bài trí theo phong cách Địa Trung Hải, màu xanh nước biển xen với màu trắng, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ tỏa sáng khiến các đồ đựng bằng thủy tinh lung linh, bốn phía xung quanh đều là những vị khách ăn mặc sang trọng, lịch lãm, còn có một ban nhạc biểu diễn trong phòng.
Cô đành phải xin lỗi: “Em xin lỗi, hôm nay ăn mặc đơn giản quá”.
“Không sao. Em chịu đi ăn cùng anh, anh đã rất vui rồi”.
Sau khi họ gọi món xong, nhân viên phục vụ liền mang rượu khai vị đến kèm thêm một bông hồng đỏ thắm được gói trong giấy lụa rất xinh xắn, đây đương nhiên là để tạo bầu không khí cho ngày Valentine. Điền Quân Bồi tặng hoa cho Nhâm Nhiễm, cô liền mỉm cười cảm ơn.
“Hồi em còn học ở đây, hôm đó là Valentine, em cùng với mấy người ban chưa có người yêu đi dạo phố, em bị tụt ở đằng sau, một cô bé bán hoa bám lấy cậu bạn học đi bên cạnh em nói, anh ơi, anh mua hoa cho chị đi. Cậu bạn ấy ngại quá bèn giải thích, bọn anh là bạn bè, bọn anh là bạn bè thôi. Nhưng cô bé không thèm để ý, cứ bám nhằng lấy chân cậu ấy không chịu buông tay ra, cậu ấy không thể nào thoát ra được, lại còn khiến mọi người xung quanh phải bật cười”.
Điền Quân Bồi liền cười: “Cậu bạn này thật thà quá, mua bông hoa tặng cho em không phải là rất tuyệt sao?
“Hồi đó bọn em đang học đại học năm thứ nhất, rất coi trọng danh phận người yêu, đâu có dám nhận linh tinh. Khổ thân cậu ấy không tài nào mà dứt ra được, cuối cùng vẫn bị ép phải móc tiền ra mua một bông hồng heo héo, mặt đỏ tía tai, đưa hoa cho em rồi chạy mất. Nói như lời một người bạn của em là, em thật sự đáng thương, lần đầu tiên trong đời được nhận hoa là do có cô bé bán hoa ép mua ép bán”.
“Bạn em trêu ghê quá nhỉ”.
“Đúng vậy, anh ấy chỉ thích trêu em”.
Thực ra người bạn mà Nhâm Nhiễm nói đó chính là Kỳ Gia Tuấn, trong ngày lễ Valentine đó anh có cuộc hẹn, ngày hôm sau, sau khi nghe cô kể chuyện này, anh liền cười rũ rượi. Đợi đến khi cô chuẩn bị nổi cáu vì bị trêu quá, anh mới vuốt tóc an ủi cô: “Thôi thôi đừng giận nữa, nếu mà biết sớm vậy thì hôm qua đáng lẽ anh đã phải đặt một bó hoa để tặng em mới đúng. Thế này nhé, đợi đến Valentine sang năm anh sẽ tặng bù, đảm bảo là bó hoa to nhất mà bạn bè trong ký túc xá nữ của bọn em chưa bao giờ nhìn thấy”.
Valentine thứ hai, cô đã có mặt ở Song Bình.
Lúc này đây nhớ lại chuyện cũ, cô không còn như năm ngoái, vừa nhớ đến cái tên Kỳ Gia Tuấn liền muốn nghĩ ngay sang chuyện khác. Cô vân vê tờ giấy lụa bọc bên ngoài bông hồng đang cầm trong tay, đầu ngón tay tê tê như tâm trạng lúc này. Cô nghĩ, cuối cùng sẽ đến một ngày, hình ảnh anh trong lòng cô sẽ phai mờ ư?
Điền Quân Bồi đã phát hiện ra vẻ u ám trong đáy mắt cô, “Thế thì anh muốn khai với em một chuyện, em đừng cười anh nhé”.
“Chuyện gì vậy?”
“Thực ra anh đã đặt một bó hoa và đặt trong cốp xe, định lát nữa đưa em về nhà sẽ tặng em”.
Nhâm Nhiễm hơi sững người, hàng mi lập tức rủ xuống để giấu đi cảm giác đó: “Luật sư Điền, anh chu đáo quá”.
Lúc này đây nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên, đồng thời bật ra một chai rượu vang. Đúng như lời Phùng Dĩ An giới thiệu, tất cả các món trong nhà hàng này đều rất ngon, mang đậm hương vị của Italy. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất thoải mái.
Ăn xong đồ ngọt, đã là 10 giờ, Điền Quân Bồi thanh toán, hai người vào thang máy. Sau khi uống một chút rượu, đứng trong thang máy ngắm cảnh này, từ tầng 38 nhìn xuống dưới, Nhâm Nhiễm cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng, cô vội vàng xoay người nhìn ra cửa thang máy.
“Em sống ở tầng 28 cũng cao đó nhỉ, em vẫn chưa quen à?”
“Em thích ở trên tầng ột chút vì khá yên tĩnh. Nhưng lại không chịu được cảm giác từ trên xuống dưới đều hiện rõ trước mắt như thế này, nghe nói hồi tháng 5 năm ngoái, thành phố Melbourne – nơi em đã từng du học đã khánh thành tòa nhà Eureka skydeck, ở tầng 88 có một ban công bằng kính trong suốt có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố dưới chân, em đoán chắc sẽ không bao giờ dám lên để thử”.