Thời Gian Như Ngừng Lại

Chương 22: Anh Vẫn Dành Cho Cô Sự Tôn Trọng Cuối Cùng


Bạn đang đọc Thời Gian Như Ngừng Lại – Chương 22: Anh Vẫn Dành Cho Cô Sự Tôn Trọng Cuối Cùng


Sau bữa ăn có chút chật vật, Phí Minh Nghị rõ ràng là thất thần.
Lương Húc nhận ra mình đã nói sai, liền không đề cập đến chuyện này nữa.
Những người khác không biết phải làm sao nên cũng không dám hỏi, vì vậy chỉ cố gắng đổi đề tài.
Mạnh Dao không nói lời nào, vùi đầu ăn cháo kê và hải sâm, sau đó không hề động đũa đến món nào khác.
Trong phòng sôi động náo nhiệt, chỉ có hai người im lặng.
Phí Minh Nghị vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt ngưng trọng, thấp thoáng thấy được hình ảnh cậu thiếu niên năm đó.
Mạnh Dao không rời đi, Phí Minh Nghị nhìn cô một lúc lâu, sau đó xoay người tiếp tục ăn cơm, cô cũng ngồi xuống bên cạnh.
Thế giới người lớn không có nhiều cảm tính như thời niên thiếu, Phí Minh Nghị kìm nén cảm xúc, cô cũng cố gắng không để bản thân trở nên lúng túng.
Cuối cùng mọi người tan rã trong không vui.
Phí Minh Nghị im lặng không nói lời nào, những người khác sau khi uống rượu đều không còn tư vị, ăn vài món rồi rời khỏi nhà hàng.
Một số người về nhà, một số người vẫn ở lại hội quán.
Lương Húc thường xuyên bị mời rượu, người bên cạnh chỉ khẽ nói: “Đừng nhìn, mau tiếp tục uống rượu của cậu đi.”
Đối với họ, Phí lão bản và bạn gái chỉ như một cặp đang xảy ra xung đột, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn, không đến lượt họ phải lo lắng.
Bên ngoài trời nổi gió, bầu trời trở nên u ám.
Mấy người chen chúc tới bãi đậu xe, Phí Minh Nghị lên xe, Mạnh Dao cũng ngồi vào.
“Tạm biệt Phí ca”
“Tạm biệt Phí lão bản”
Bên tai có tiếng chào tạm biệt, nhưng Phí Minh Nghị không trả lời một câu.

Đợi Mạnh Dao yên vị anh mới khởi động xe rời khỏi bãi đậu.
Bên ngoài gió rít từng cơn, trong xe im ắng một cách đáng sợ.
Phí Minh Nghị nhìn thẳng về phía trước, không hề mở miệng, đường nét trên khuôn mặt kéo thành một vòng cung lạnh lẽo trong đêm đen.
Không gian chật hẹp như vậy nhưng giữa hai người họ dường như có một khoảng cách không thể lấp đầy.
Trong bóng tối, Mạnh Dao hốc mắt có chút đau nhức, cố gắng chớp mắt, đè mọi thứ xuống.
Trời bên ngoài đột ngột đổ mưa.
Ban đầu chỉ có vài giọt, nhưng sau đó mưa đột ngột nặng hạt, hạt mưa liên tục đập vào kính cửa sổ.
Con đường phía trước trở nên mờ mịt, Phí Minh Nghị bật cần gạt nước, dòng nước mưa bị cuốn đi, chẳng mấy chốc lại che kín kiếng xe.
Rẽ vào góc, trong ánh đèn neon, cư xá Hương Cách ở ngay phía trước.

“Sống ở đâu?” Phí Minh Nghị rốt cuộc nói, nhưng là một câu hỏi vô cảm.
“Đi vào, rẽ trái.” Rốt cuộc Mạnh Dao không xuống xe được, đành phải chỉ đường cho anh.
Phí Minh Nghị quẹo vào.
Khu nhà cũ cây cối um tùm, đường nhỏ hẹp, Mạnh Dao chỉ đường cho anh, Phí Minh Nghị quẹo trái, cho xe đi vào.
Khi đến tòa nhà nơi cô ở, anh dừng xe trước hiên nhà.
Anh không tắt máy, không xuống xe, chỉ ngồi vào ghế lái, cầm vô lăng nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh nhạt.
Mạnh Dao biết anh đang đợi cô xuống xe, từ trong túi xách lấy ra một món đồ, đặt lên tay vịn, nói: “Tạm biệt.”
Sau đó cô mở cửa bước ra ngoài.
Đó là một phong bì, bên trong có một tấm thẻ và một chiếc nhẫn, là một triệu đồng mà anh chuyển khoản cho cô.
Cô đã chuẩn bị mọi thứ.
Cửa bị đóng lại, Phí Minh Nghị liếc nhìn phong thư, sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, xoay người lái xe rời đi, không có một chút ý tứ muốn ở lại.
Từ phía sau truyền đến tiếng lái xe trên con đường sũng nước, Mạnh Dao đang chuẩn bị lên lầu, nghe xong liền khựng lại, cười thầm.
Anh thực sự vẫn rất chán ghét cô.
Mưa vẫn rơi, Phí Minh Nghị tăng tốc, chiếc xe lao vút trong đêm.
Đôi mắt anh lấp lánh dưới ánh đèn đường, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Băng ghế sau xe là bó hồng lẳng lặng nằm một góc.

Không ai còn để ý đến mùi thơm của nó nữa.

Những ngày sau đó im lặng trầm mặc, Mạnh Dao trở lại studio làm việc suốt ngày đêm.
Cô sụt cân nghiêm trọng, cứ như bị ốm nặng vậy.
Cô nghĩ về việc đóng cửa studio rồi đến nơi khác sống, nhưng cô nên đi đâu?

Cô chuyển chỗ liên tục mấy năm nay, xem ra chỗ nào cũng không ở lại lâu dài.
Trong đêm khuya thanh vắng, cô cũng đọc được thông tin của tập đoàn Trường Hằng trên mạng.
Khởi đầu từ một ngành công nghiệp, mười năm sau đã trở nên nổi tiếng khắp cả nước, tương lai thậm chí còn vô hạn hơn nữa.
Năm đó anh không cho cô một cái liếc mắt, tất cả đều có lý do.
Phí Minh Nghị không bao giờ xuất hiện nữa, đêm đó anh rời đi như thể cả quãng đời còn lại không hề muốn dính líu đến cô.

Nhưng ngày đó, anh vẫn dành cho cô sự tôn trọng cuối cùng.

Ngày mồng bảy tết, Mạnh Dao đến huyện Hồ, một huyện nhỏ cạnh Ninh Thành, nơi Tiểu Điềm sẽ làm lễ thành hôn.
Chuyến đi hơi dài nên cô đã đi trước một ngày so với kế hoạch.
Tiểu Điềm cũng cố gắng rủ cô đi sớm, bởi vì ngày cưới có quá nhiều việc, Tiểu Điềm sợ mình chuẩn bị không tốt.

Lúc cô đến nơi đã là 1 giờ 30 chiều, Tiểu Điềm đi xe máy của cha mình đợi cô ở ngã tư.
Nhìn thấy một mình cô đến, Tiểu Điềm hơi kinh ngạc: “Không phải Phí lão bản đi cùng chị sao?”
Mạnh Dao nhẹ giọng đáp: “Anh ấy không tới.”
Phí Minh Nghị ngày đó không trực tiếp đồng ý, nhưng ý tứ của lời nói quá rõ ràng.
Làm thế nào bây giờ lại đổi ý?
Tiểu Điềm không rõ ràng lắm lý do tại sao anh không tới, lại nghĩ có lẽ anh bận rộn nên chỉ đón Mạnh Dao về nhà mình ăn cơm.
Cả nhà đón tiếp Mạnh Dao rất nhiệt tình, sợ cô không quen nên vô cùng khách sáo.
Mạnh Dao chưa bao giờ trải qua cảnh tượng như vậy, kiên nhẫn ứng đối.

Không muốn trì hoãn việc chuẩn bị cho tiệc cưới ngày mai, sau khi ăn xong, cô nói rằng muốn một mình đi tham quan xung quanh, bảo mọi người đừng bận tâm.


Gia đình Tiểu Điềm lo lắng, cử một bé gái đang học cấp 3 đi cùng cô.
Nhà Tiểu Điềm gần một bến cảng, Mạnh Dao đi bộ ra đó.
Vào mùa đông, bến cảng rất yên tĩnh, chỉ có vài thuyền đánh cá neo đậu trên bờ.
Cô gái nhỏ đi nghe điện thoại còn Mạnh Dao đang đi dạo một mình trên bãi biển.
Hình ảnh Phí Minh Nghị rời đi đêm đó vẫn còn in đậm trong tâm trí cô.
Đi một vòng lớn, cuối cùng cô lại làm tổn thương chính mình và làm tổn thương người khác.
Sức lực cạn kiệt, nhiều năm một mình gắng gượng dường như không còn trụ vững được nữa.

Ở trên bờ kè, Tiểu Điềm tìm thấy Mạnh Dao đang đi một mình, ánh mắt xa xăm.
Một lúc lâu sau, Tiểu Điềm lấy điện thoại ra, tìm một dãy số và gửi một tin nhắn.
“Phí tiên sinh, ngày mai là hôn lễ của tôi, anh thật sự không tới dự sao?”
Hôm đó cô hỏi số của Phí Minh Nghị, anh cũng không lưỡng lựa cho cô.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tiểu Điềm gửi cho anh một bức ảnh cô vừa chụp.
“Nếu anh không tới, Mạnh tỷ sẽ cảm thấy rất cô đơn.”
Mạnh Dao đang lấy một cành cây khô vẽ những vòng tròn trên bãi biển, gió thổi bay mái tóc dài và chiếc áo khoác của cô, dáng vẻ cô đơn lạ thường.
Trong hội quán, Phí Minh Nghị đang uống rượu, bên cạnh là một vài người đàn ông đang hát hò.
Tin nhắn vang lên, anh cầm điện thoại liếc nhìn, đôi mắt sâu thẳm kia càng thêm bình tĩnh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.