Bạn đang đọc Thời Gian Như Ngừng Lại – Chương 21: Nghị Ca Cô Ấy Chính Là Mạnh Thời Yên!
Sau khi ăn xong bánh trôi, hai người Phí Minh Nghị chuẩn bị rời đi.
Phí Minh Nghị nói đêm nay, tức là sau 00:00am.
Người thân trong gia đình hơi bất ngờ khi hay tin Phí Minh Nghị sẽ ra về.
Lão phu nhân đã đi nghỉ ngơi rồi, dì còn đang bận bịu, không khỏi hỏi: “Con không thể ở lại một đêm sao?”
Trước đó mọi thứ vẫn ổn, bà đã nghĩ họ sẽ ở lại.
Phí Minh Nghị cười cười, không nói nhiều: “Con còn có vài việc.”
Như thể anh và Mạnh Dao còn chuyện gì đó, như thể ngay từ đầu anh vẫn chưa sẵn sàng ở lại đây.
Anh không uống rượu trong bữa ăn, rõ ràng anh đã chuẩn bị rời đi sau nửa đêm
Vẻ mặt của dì có chút thất vọng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.
Bà vừa nhìn Mạnh Dao vừa nói: “Nếu có thời gian thì để Minh Nghị đưa con về ăn cơm nhé.”
Mạnh Dao cười cười, nhưng không có trả lời.
Phí Minh Nghị đã mở cửa xe cho cô, cô cúi đầu chào mọi người rồi ra ngoài, cúi người ngồi vào.
Phí Minh Nghị cũng nhanh chóng ngồi vào, cửa đóng lại, anh liếc nhìn căn biệt thự sáng đèn trước mặt, ánh mắt lãnh đạm, sau khi thắt dây an toàn liền quay đầu xe lái đi.
Lẽ ra anh là chủ nhân của ngôi biệt thự, nhưng giờ anh chỉ như người qua đường xa lạ.
Phí chủ tịch ăn tối xong liền quay lại phòng làm việc với một vài nam quyến, cũng không xuống nữa.
Nhà riêng của Phí gia nhanh chóng lùi lại phía sau, rẽ vào một góc rồi lại biến mất.
Vừa đi vào đường cái, Phí Minh Nghị lấy lại bình tĩnh, quay đầu hỏi: “Em về đâu?”
Mạnh Dao im lặng một lúc, sau đó đáp: “Trên đường Trường Bình.”
Đường Trường Bình là nơi cô sống.
Phí Minh Nghị thấy cô có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ một giấc đi.”
“Ừ.” Mạnh Dao nhẹ giọng đáp.
Nhìn ra cửa sổ, đôi mắt cô lặng đi.
Bóng đêm dày đặc, mọi náo nhiệt đã kết thúc, cô cũng đã hoàn thành vở diễn.
Mọi thứ trở lại như ban đầu.
Vẫn còn chếnh choáng say, nhưng cô rất tỉnh táo.
Những bối rối thoáng qua bỗng chốc trở thành một giấc mơ.
Chiếc nhẫn vẫn còn trên tay cô, cô băn khoăn khi nào sẽ trả lại nó cùng với một triệu đồng kia.
Trời đã về khuya, đường vắng và ít xe.
Mọi việc êm xuôi, nửa tiếng sau xe đã đến cổng tiểu khu.
“Dừng ở đây được rồi.” Mạnh Dao không cho anh đi vào.
Phí Minh Nghị liếc cô một cái, không chút miễn cưỡng liền cho xe dừng lại.
Mạnh Dao mở cửa xe bước xuống, bước đến cốp lấy cây son và phấn nền mới mua trong túi xách mang theo bỏ vào túi áo khoác, sau đó lấy đồ của mình gồm quần áo cũ và cái túi mua ở siêu thị lúc chiều.
Bên cạnh là một số túi mua sắm khác, chứa hai bộ quần áo đã mua ở trung tâm thương mại.
Cô thậm chí còn không nhìn vào nó.
Vừa định đóng cốp xe, một bàn tay đã ngăn lại.
Phí Minh Nghị lấy túi ra nói: “Mạnh tiểu thư, còn có mấy cái này.”
Mạnh Dao đã sớm phát giác anh sẽ theo xuống, nhưng cô không trả lời.
Phí Minh Nghị cười đưa túi nói: “Chỉ là quà năm mới thôi.”
Mạnh Dao dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Phí tiên sinh, cám ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không cần.”
Bên cạnh cô là một ngọn đèn đường, dưới bóng đèn, đôi mắt cô trong trẻo lạnh lùng vạch ra một khoảng cách rõ ràng.
Như thể sau một vở kịch, cô đã vạch ra một ranh giới rõ ràng với anh.
Như thể nếu cô chưa mặc vào, cô sẽ đem cả bộ quần áo trên người trả lại anh.
Những thứ này anh có giữ lại hay không cũng không liên quan đến cô.
Phí Minh Nghị khoát tay, nhất thời nở nụ cười, tựa như đang cười nhạo chính mình.
Mạnh Dao ánh mắt chuyển động, không nhìn lại, nói câu “tạm biệt”, xoay người bước vào cổng tiểu khu.
Tiểu khu hoàn toàn im lặng, đã hơn một giờ sáng, ngoại trừ ánh đèn từ vài ô cửa sổ, mọi người đều đã ngủ.
Mạnh Dao xách giỏ bước từng bước, trong bóng đêm, đôi giày cao gót của cô gõ xuống nền bê tông phát ra thanh âm thanh thúy.
Gió lạnh thổi qua, nhưng cô dường như không cảm thấy lạnh, lưng luôn thẳng, thắt lưng ôm sát khiến vòng eo của cô trông thon thả tinh tế.
Trong túi có bánh mì và trái cây, những món đồ biểu hiện cho cuộc sống bình đạm của cô.
Rồi đột nhiên cô bị anh kéo vào một tuồng kịch
Phí Minh Nghị nhìn cô bước đi, thật lâu cũng không rời đi, đến khi không còn thấy nữa, mới lấy điện thoại di động ra gửi cho cô một tin nhắn.
– “Cho tôi biết khi em đã vào nhà.”
Năm phút sau, có tin nhắn trả lời.
Hai từ: “Đã đến.”
Lãnh đạm như mọi khi.
Phí Minh Nghị cười cười, không dừng lại, cất điện thoại, lên xe xoay người rời đi.
Vào trong nhà, Mạnh Dao bỏ điện thoại di động vào túi, đặt đồ đạc xuống, bật đèn rồi đóng cửa lại.
Căn nhà vẫn vắng vẻ, cửa sổ mở toang không ai đóng, trong phòng lạnh lẽo.
Cô bước tới và đóng cửa sổ, sau đó quay trở lại phòng ngủ để thay quần áo.
Những chiếc váy và áo khoác có giá trị được treo trong tủ, mọi thứ dường như được cô niêm phong lại.
Cô bước ra, cất đồ mua ở siêu thị vào tủ lạnh, làm xong mọi thứ cũng không đi ngủ mà đi đến bàn làm việc trong phòng khách tiếp tục công việc.
Cô mang máy tính về, trong đó vẫn còn nhiều hình ảnh cần xử lý hậu kỳ.
Không ngủ được sao?
Có lẽ là không dám ngủ.
Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, nhưng có quá nhiều suy nghĩ thể hiện trong khóe mắt và đuôi lông mày của cô.
Máy sưởi ầm ầm chạy, thời gian từng chút một trôi qua, Mạnh Dao đang chỉnh sửa từng bức hình một, cực kỳ tập trung.
Khi làm việc, cô luôn tập trung cao độ, như thể không để tâm vào việc gì khác.
Nhiều năm qua, cô thường dùng cách này để xoa dịu cảm xúc, không để quá khứ xen vào, không để mình rơi vào vũng lầy của quá khứ một lần nữa.
Chỉ là tâm trí đôi khi không thể kiểm soát được, nó luôn đến bất ngờ, chạm vào một lỗ hổng, sau đó xâm nhập vào suy nghĩ của cô một cách tùy ý.
Ánh sáng chói lọi giữa những kẽ tay khi bàn tiệc rộn rã tiếng cười, sự vững chãi của tấm lưng dìu cô lên lầu khi cô say, sự dịu dàng dưới ánh đèn mờ ảo.
Vô tình, từng chút một, tất cả đều đập vào tâm trí của cô.
Độ ấm của bàn tay Phí Minh Nghị vẫn còn rõ ràng, mọi xúc giác khi nằm trên giường vẫn nằm trong tầm tay cô.
Mọi thứ khiến tâm tình cô không được an bình.
Phí Minh Nghị cho cô một giấc mộng, thật lâu sau cô mới buông tay.
Lần này, cô không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian.
Chỉ là mọi chuyện rồi sẽ qua, vai diễn của cô đã xong, mọi thứ sẽ phai mờ.
Mạnh Dao bận rộn cả ngày.
Trong thời gian này, cô tự nấu mì, cà chua và mì trứng đơn giản cho ngày đầu tiên của năm mới.
Cô hiếm khi tự nấu ăn, dù có nấu thì bữa ăn cũng đơn giản qua loa.
Phí Minh Nghị bất ngờ gọi lại cho cô.
Vào lúc bốn giờ chiều, cô đang cầm máy ảnh thử các góc độ và ánh sáng khác nhau để chụp một cái ly gửi cho khách hàng làm mẫu thì chuông điện thoại reo.
Số điện thoại quen thuộc, không ngờ Phí Minh Nghị lại liên lạc với cô sớm như vậy.
Vừa nhấc máy, giọng nói ấm áp của Phí Minh Nghị nhanh chóng truyền đến: “Em tỉnh rồi?”
Mạnh Dao im lặng một lúc, sau đó đáp: “Ừ”
“Vậy mời Mạnh tiểu thư đi ăn tối với tôi.”
Mạnh Dao im lặng một lúc.
Phí Minh Nghị nhanh chóng cười giải thích: “Tối hôm qua Khải Thành đăng ảnh của em trong nhóm bạn, hiện tại bọn họ bày trò, bắt tôi đưa em đến ra mắt…”
Mạnh Dao mím môi, hồi lâu không đáp.
Phí Minh Nghị lại cười nói: “Mạnh tiểu thư, diễn kịch phải làm cho tốt đến khi hạ màn mới được chứ?”
Thấy cô không nói, anh tiếp tục, “Tôi sẽ đến đón em ở cổng sau một tiếng nữa.”
Mạnh Dao không trả lời, cuối cùng chỉ im lặng cúp điện thoại.
Đôi mắt cô có chút bối rối, lông mày hơi nhăn lại, trong lòng có chút nóng nảy.
Những cảm xúc vốn đã khó ổn định lại trở nên xao động.
Vào trong xe, Phí Minh Nghị khẽ cười.
Có tin nhắn nhóm trên điện thoại.
Sáng nay, anh cuối cùng cũng xuất hiện và mọi người bắt đầu phát cuồng @ anh.
Bọn họ nói: “Phí Ca, anh đã đưa chị dâu về nhà rồi, chúng ta cùng gặp mặt nhé.”
Bọn họ nói: “Đúng vậy, có bạn gái còn không có nói cho chúng ta, Phí lão bản xác thực không phải phép rồi.”
Bọn họ nói: “Vậy Phí Ca, tối nay chúng tôi sẽ tổ chức một trò chơi, anh dẫn chị dâu tới đi, tôi muốn chúc chị dâu một năm tốt lành.”
Họ nói: “Tôi chỉ muốn biết ai đã thu phục được Phí Ca của chúng ta.
Lại còn lần đầu tiên đưa bạn gái về nhà.
Phí Ca, anh nhất định phải đến.”
Mọi người đều cao hứng, anh xem hồi lâu, cuối cùng đáp: “Được.”
Năm mới, phố phường đông đúc trở lại, các bạn trẻ nắm tay nhau trải qua ngày đầu tiên của năm mới.
Phí Minh Nghị nhìn xem, trong mắt hiện lên vài phần ấm áp.
Có một cửa hàng hoa bên cạnh, người chủ mang hoa hồng đã đóng gói đến, anh bước xuống xe lấy chúng, mở cốp rồi lại cho vào.
Mạnh Dao vẫn đang bận, mẫu đã chụp xong, khách rất ưng ý, hẹn thời gian chụp chính thức.
Một giờ sau, điện thoại vang lên, Phí Minh Nghị gọi tới: “Tôi tới rồi, đang đợi em ở cổng tiểu khu.”
Mạnh Dao xem một hồi, tắt máy, mặc quần áo, thay giày rồi bước ra ngoài.
Cô không mặc quần áo của ngày hôm qua.
Tự thay quần áo, áo khoác, quần tây, đi giày ống đến mắt cá chân, đơn giản và năng động, đó là phong cách thường ngày của cô.
Trên mặt cô trang điểm, phấn hơi dày, cả đêm chưa ngủ, từ trước đến nay bận rộn, sắc mặt khó tránh khỏi mệt mỏi.
Hơn nữa, tinh thần cô không tốt lắm.
Xe của Phí Minh Nghị vẫn đậu ở chỗ cũ, nhìn thấy cô đi tới, ánh mắt anh liền dời đi.
Mạnh Dao cũng nhìn thoáng qua trong xe, thoáng chạm vào ánh mắt anh, bước tới, mở cửa, lại ngồi vào.
“Mua cho em.” Phí Minh Nghị đưa ly cà phê vừa mua.
Anh vẫn đeo chiếc nhẫn trên tay, Mạnh Dao nhận lấy mà không lên tiếng.
Hơi nóng của cà phê phả đến, làm nóng lòng bàn tay cô.
Không có chiếc nhẫn nào trên tay cô.
Xe chạy hơn nửa giờ, cuối cùng dừng lại trước một hội quán.
Nửa chừng, Phí Minh Nghị lên tiếng mấy lần, nhưng Mạnh Dao không trả lời.
Hội quán rất lớn và lộng lẫy, Phí Minh Nghị dường như đã rất quen thuộc nơi này, quản lý sảnh nhìn thấy anh liền nhiệt tình gọi “Phí lão bản”, nói: “Có mấy vị thiếu gia đang ở trong phòng riêng.”
Phí Minh Nghị gật đầu, không để anh ta dẫn đường, cùng Mạnh Dao đi thẳng vào.
Vạn vật phồn hoa, đây là thế giới đầy tiền, bao nhiêu người chìm đắm ở đây.
Thế giới của Phí Minh Nghị từng chút một lộ ra trước mắt cô.
Cô nhớ năm đó gặp anh trong KTV ở Tô Thành, cô tự hỏi A Nghị của cô làm sao lại tới đây, bây giờ nghĩ lại mới thấy không có gì lạ.
Năm đó cô có rất nhiều thứ không biết về Phí Minh Nghị.
Bước tới một cánh cửa được trang hoàng lộng lẫy, người phục vụ mở cửa, bên trong rất sôi động.
Trong căn phòng riêng rộng lớn, khoảng hai mươi người ngồi trong đó, chơi bài, ca hát, hoặc ngồi trên ghế sô pha, cười đùa cùng nhau.
Có nam có nữ, đều là sáng sủa xinh đẹp, tùy tiện tiêu sái.
Đều là con nhà giàu nổi tiếng của Ninh Thành, người bình thường còn lâu mới có thể so sánh được.
Thấy bọn họ đi vào, tất cả đều dừng lại: “Phí Ca đến rồi!”
“Phí Ca”
“Phí lão bản”
Phí Minh Nghị gật đầu, giới thiệu với Mạnh Dao một lượt: “Quản Ngũ, Tiểu Triệu, Trần Khác…”
Cuối cùng, anh chỉ vào cô: “Mạnh Dao.”
“Chị dâu xinh quá”
“Chào chị dâu” Quản Ngũ hăng hái hét lên.
Mạnh Dao không đáp, mấy người trước mặt quá quen thuộc, trùng hợp với tất cả những gì cô thấy ở tiệm cắt tóc ở Tây Thành khi đó.
Cô tránh mặt mọi người ở tiệm cắt tóc năm đó, nhưng cô không ngờ hôm nay lại gặp lại theo cách này.
Phí Minh Nghị kéo cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, anh kéo menu đến trước mặt cô và hỏi: “Em muốn uống gì?”
Mạnh Dao xem động tác của anh, đáp: “Nước trái cây.”
Phí Minh Nghị nói với người phục vụ đi vào và yêu cầu thêm một chai nước.
Có người đi tới, đưa microphone và hỏi: “Chị dâu, chị có muốn hát không?”
Phí Minh Nghị ban đầu chọn vị trí trong góc, nhưng ngay khi họ ngồi, dường như đây đã là vị trí trung tâm.
“Muốn hát không?” Phí Minh Nghị cầm lấy microphone hỏi Mạnh Dao.
Mạnh Dao lắc đầu.
Phí Minh Nghị đưa lại microphone.
“Vậy có muốn chơi bài không?” Có người lại hỏi.
Mạnh Dao vẫn lắc đầu: “Tôi không rành lắm.”
Phí Minh Nghị nhìn thấy liền nói: “Mọi người cứ chơi đi, để chúng tôi tự nhiên.”
“Không quen nơi này sao?” Phí Minh Nghị nhẹ giọng hỏi khi bọn họ đi rồi.
“Ừ” Mạnh Dao không phủ nhận.
Cô biết chuyện này rất mất hứng, nhưng chỉ có thể là như thế.
Cô cho rằng bất kỳ bạn gái nào trước đây của Phí Minh Nghị sẽ thích hợp với nơi này hơn cô.
Phí Minh Nghị dường như không nghĩ ngợi gì: “Vậy thì nghe Tiểu Triệu và những người khác hát đi.
Họ hát rất hay.
Chúng ta sẽ đi ăn tối sớm thôi.”
“Ừ.” Mạnh Dao không ngờ anh sẽ nói ra lời này, nhẹ giọng trả lời.
Đúng sáu giờ, đám đông đúng là hò hét đi ăn tối.
Mạnh Dao cũng đứng dậy.
Địa điểm ăn uống là trong hội quán, có phòng riêng có thể kê bàn tròn lớn cho hơn 20 người.
Vẫn có người chưa đến, bốn chỗ còn trống, bọn họ nói một lát nữa sẽ tới.
Những người khác đều đã vào chỗ ngồi rồi, Mạnh Dao ngồi bên cạnh Phí Minh Nghị, nghe họ nói chuyện mà bật cười.
Ai cũng có bạn gái bên cạnh, ai cũng tràn đầy yêu thương.
Món nguội dần dần được dọn ra, món nóng cũng từ từ được dọn ra, thêm hai người vội vàng chạy tới, cặp kia mãi không đến.
Mọi người giục anh ta vài lần qua điện thoại, sau đó bắt đầu ăn.
Mạnh Dao cũng nâng đũa.
Sau khoảng mười phút, cuối cùng cũng có người bước vào cửa, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi đến muộn.”
Người đàn ông khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, nụ cười đôn hậu, chăm sóc bản thân rất tốt, phía sau anh ta là một cô gái ngọt ngào đáng yêu.
Mạnh Dao nhìn lên, dừng lại, sau đó lưng từ từ cứng đờ.
“Lương Húc, cuối cùng anh cũng đến rồi”
Có người hét lên tên anh ta, khớp với trí nhớ của cô, trái tim Mạnh Dao chùng xuống một cái.
Đã lâu lắm rồi, ở lớp nhất Tô Thành, Phí Minh Nghị luôn có người ở bên cạnh.
Người đó chính là bạn cùng phòng của anh, vừa khai giảng chưa được bao lâu thì mẹ anh ta bị tai nạn, Phí Minh Nghị trực tiếp chuyển 50.000 tệ cho anh ta để cấp cứu, từ đó cái tên “Nghị Ca” bắt đầu nổi lên, người đó cũng bắt đầu đi theo anh.
Năm đó, anh ta rất chán ghét Mạnh Dao, luôn cảm thấy cô đã phá hỏng mối quan hệ giữa Phí Minh Nghị và Từ Ấu Ngưng.
Ngay cả trên cầu thang, anh ta đã nói với cô một cách vô cùng tức giận – “Làm sao cậu có thể tồi tệ như vậy?”
Lương Húc, cô có nhớ tên anh ta là Lương Húc.
Sau khi chào hỏi mọi người, Lương Húc bước về chỗ ngồi, vừa kéo ghế lên liền chào Phí Minh Nghị: “Nghị Ca”
“Ừ” Phí Minh Nghị đáp.
“Nghe nói anh đưa chị dâu tới đây?” Lương Húc hỏi lại, vừa nói vừa nhìn Mạnh Dao đang ngồi bên cạnh.
Khi nhìn thấy cô, anh ta cảm thấy choáng váng.
Mạnh Dao nhìn anh ta.
Trong mắt Lương Húc hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Lương Húc, anh thất thần cái gì, uống cạn đi.” Có người hét lên.
Lương Húc định thần lại, ngây người gật đầu với Mạnh Dao, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Người bên cạnh đã rót cho anh ta ba ly rượu: “Mau uống đi, người nào đến muộn sẽ tự phạt ba ly.”
“Được, được rồi, tôi chịu phạt.”
Lương Húc vội vàng đứng lên, không có ý tứ từ chối, uống hết rượu trong ly.
Vừa uống xong, ánh mắt lại rơi vào Mạnh Dao.
Anh cách Mạnh Dao hai cái ghế, vừa đủ để có thể nhìn thấy cô một cách trọn vẹn.
Mạnh Dao cúi đầu ăn, không muốn nhìn anh ta lần nữa.
Uống xong rượu phạt, bầu không khí trở nên ấm áp.
“Em muốn ăn gì thì tự nhiên nhé.” Phí Minh Nghị nói nhỏ bên tai cô.
“Được.” Mạnh Dao gật đầu đáp lại.
Lương Húc thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cô, ánh mắt của anh ta, cô đều biết.
Lương Húc cùng người bên cạnh uống hai ly, không nhịn được hỏi: “Chị dâu tên gì?”
Người bên cạnh đáp: “Chị ấy là Mạnh Dao”.
“Mạnh Dao…” Lương Húc nhíu mày hai cái, chợt giật mình, trong đầu hiện lên hình ảnh một người.
“Cô là Mạnh Thời Yên?”
Anh ta ngẩng đầu buột miệng hỏi.
Khi Mạnh Dao nghe đến cái tên đã mất từ lâu của mình, bàn tay đang cầm đũa của cô dừng lại.
Phí Minh Nghị đang nói chuyện với người bên cạnh, nghe đến tên Mạnh Thời Yên liền dừng lại, quay người nhìn sang.
Lương Húc vừa nhìn đã sốt sắng hỏi: “Nghị Ca, cô ấy có phải là Mạnh Thời Yên không?”
Mới đầu nhìn thì ngờ ngợ nhưng giờ càng nhìn càng thấy giống.
Phí Minh Nghị nhìn Mạnh Dao, có chút kinh ngạc.
“Mạnh Thời Yên là ai?” Có người ở bên nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nghi ngờ hỏi.
“Hồi ở trường trung học, cô ấy đã theo đuổi Nghị Ca rất lâu.
Cô không nhận ra Nghị Ca sao?”
Lương Húc giải thích, đồng thời cố gắng đánh thức trí nhớ của Phí Minh Nghị.
Anh ta nhìn Phí Minh Nghị một cái, nhìn Mạnh Dao một hồi, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mọi bí ẩn đã được vén màn, nhưng Mạnh Dao chỉ khẽ mỉm cười, cảm thấy bình thản.
Cô chính là Mạnh Thời Yên, Mạnh Thời Yên mà Phí Minh Nghị vô cùng chán ghét, cũng là người bị anh hét lên: “Cậu tránh xa tôi ra.”
Phí Minh Nghị nhìn phản ứng của cô, ánh mắt tối sầm lại.
Khi nãy còn nói chuyện với người bên cạnh khá bình tĩnh, nhưng bây giờ cảm xúc của anh thay đổi đột ngột.
Mạnh Dao cũng ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không nói gì.
Cô khẽ cười với bản thân: những khát vọng đó thật là tàn nhẫn..