Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 51


Đọc truyện Thời Gian Không Nghe Lời – Chương 51

Tp.HCM, 15/10/19

Editor: Xiao He

Hương hoa hồng tràn ngập trong xen, trên những cánh hoa hồng còn óng ánh những giọt nước.

Thời Quang dùng đầu ngón tay gảy giọt nước, lành lạnh.

Úy Minh Hải nhìn biểu cảm say mê của con gái mình, trong chớp, ông nhói lòng một cái, sau đó ông luôn nhìn bó hoa hồng kia đến xuất thần.

Thời Quang bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi ông: “Sao ba không hỏi ai tặng hoa cho con?”

Úy Minh Hải: “Còn có thể là ai nữa?”

Thời Quang nhận ra ông không hề hào hứng, thậm chí có chút sa sút, loại cảm giác này không phải là thành kiến hay ghen ghét với Thời Cảnh Nham.

Cô nhẹ nhàng gọi ông thêm lần nữa: “Ba?”

Ánh mắt Úy Minh Hải nhìn đóa hoa thu hồi lại, “Hả?”

“Sao vậy ạ?”

“Không có gì.”

Úy Minh Hải đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, an tĩnh một lát, nói với Thời Quang: “Ngày sinh nhật của ba, chúng ta cùng nhau đi thăm mẹ con đi.”

Thời Quang gật đầu, “Sáng hôm đó chúng ta liền đi, nói cho mẹ biết là sinh nhật ba.”

Thật ra cô muốn tới thăm mẹ sớm hơn, nhưng sợ ba buồn lòng, cô vẫn chưa dám nhắc tới.

Thời Quang giật mình nhận ra, thái độ khó hiểu của ba là do nhìn hoa mà nhớ tới mẹ, cô hỏi: “Mẹ cũng thích hoa hồng tươi ạ?”

Giọng Úy Minh Hải khàn khàn: “Ừ.”

Hẳn là thích.

Trước đây cô ấy nói với ông, cô dị ứng với phấn hoa.

Nhưng vừa rồi, ký ức ông hiển ra vô cùng rõ ràng, lúc ông tặng hoa cho cô ấy, biểu cảm khi cô nhận đóa hoa giống Đào Đào như đúc.

Đó là lễ tình nhân đầu tiên hai người ở cạnh nhau, bình thường ông cũng không tặng gì cho cô ấy.

Tặng một bó hai mươi mốt đóa hoa hồng, hai mươi năm trước, đối với gia đình ông mà nói, quá xa xỉ, thế nhưng ông vẫn quyết tâm mua.

Đêm nhận được bó hoa hồng, hai người định đi ăn tối, cũng không phải nơi mắc tiền gì, chỉ muốn mời cô đi ăn bò bít tết, loại rẻ tiền nhất, cô ấy lại từ chối.

Cô ấy nói mình không đói, chỉ muốn ông cõng đi vài vòng quanh sân trường.

Từ sân trường trở về ký túc xá, trên đường về cô ấy đều nhìn đóa hoa mà mỉm cười nhẹ nhàng.

Bó hoa ấy cô luôn để bên bệ cửa sổ, cho tới khi héo tàn, cô lại đem phơi khô những cánh hoa lại, còn dùng để làm kẹp sách.

Trước lễ tình nhân năm thứ hai, cô bỗng nhiên nói với ông, về sau đừng tốn tiền như vậy, cô bị dị ứng với phấn hoa, cô nói điều ấy rất tự nhiên.


Ông liền tin là thật.

Bây giờ nghĩ lại, cô ấy là đang tiết kiệm tiền giúp ông.

Bởi vì lúc ấy ông đang làm công kiếm tiền để giúp mẹ, còn phải tích góp trả tiền học phí và tiền sinh hoạt.

Thời Quang đến gần Úy Minh Hải một chút, “Ba, khi nào đi thăm mẹ chúng ta liền mua thật nhiều hoa cho bà.”

Úy Minh Hải thoát khỏi hồi ức, ông điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, “Ừ, ba mua hoa hồng, con mua hoa cẩm chướng, tiền lương con còn không?”

Thời Quang: “Còn ạ, nhiều lắm.”

Sau đó đổi chủ đề, nói nhẹ nhàng, “Sinh nhật ba định tổ chức ở đâu? Con đãi ba.”

Úy Minh Hải không thích ăn ở bên ngoài, rất nhiều món không hợp khẩu vị của ông, “Tổ chức ở nhà đi.”

Điện thoại Thời Quang vang lên, là Thời Cảnh Nham gọi tới.

Ánh mắt cô vô ý mà nhìn Úy Minh Hải, lúc này mới nhấn nút trả lời.

“Alo.”

Thời Cảnh Nham: “Về tới nhà chưa?”

“Vẫn chưa tới.” Thời Quang đưa mắt nhìn những ngôi nhà bên ngoài cửa sổ, “Mấy phút nữa tới rồi.” Hỏi, “Anh xong chưa?”

“Sắp xong rồi.”

Thời Cảnh Nham đang thu dọn lại phòng nghỉ, vừa rồi gọi mấy người bảo vệ tới giúp anh, đem những món quà kia bỏ vào trong xe, bìa carton với giỏ hàng đều bỏ đi.

“Anh mang quà về cho em.”

Thời Quan ngọt ngào trả lời: “Dạ, chờ khi nào quay lại nhà ông nội em lại mở ra xem.”

Thời Cảnh Nham nhìn phòng nghỉ một vòng, không bỏ sót thứ gì, đóng cửa lại, “Ngày mai anh bay chuyến một giờ, có muốn tiễn anh không?”

Thời Quang không hề nghĩ ngợi, thốt ra, “Muốn ạ.”

Thời Cảnh Nham: “Sáng mai anh tới đón em.”

Úy Minh Hải còn ngồi bên cạnh, cô không tiện nói những câu nũng nịu ngọt ngào với Thời Cảnh Nham, rất nhanh cô liền cúp điện thoại.

Úy Minh Hải: “Ngày mai con lại ra ngoài nữa à?”

Thời Quang gật đầu, lại lắc đầu, “Cũng không phải, con đi đưa anh ấy ra sân bay rồi về liền.” Sau đó cười giả lả: “Buổi chiều con tới công ty tìm ba chơi.”

Úy Minh Hải nhíu mày, “Thời Cảnh Nham từ khi nào có giá như vậy? Đã đi công tác rồi còn muốn người khác đi đưa đón mình.”

Thời Quang: “…”

Cô rất muốn nói lại một câu, không phải con cũng ra sân bay đón ba à.

Tối mai cô không bận gì, chuẩn bị hẹn gặp Thời đại gia nói chuyện thành lập công ty, cô cảm nhận được hắn không có chút hứng thú nào.


Cô lấy điện thoại di động ra, ôm hoa không tiện nhắn tin.

“Ầy, con cho ba một cái vinh dự, ba ôm cẩn thận một chút, nếu có cánh hoa nào rơi con bắt đền ba.” Cô đưa bó hoa vào trong ngực của Úy Minh Hải.

Úy Minh Hải, “Khi nào xuống xe ba tìm chỗ nào đó quăng đi.”

Thời Quang cười, “Ba dám.”

Cô nói, “Con nhắn tin cho Thời Yến Lãng, hẹn anh ấy tối mai đi ăn cơm.”

Vừa nói, chữ cũng gõ xong: [Tối mai anh rảnh không?]

Úy Minh Hải cũng nói về chuyện chính, “Có chuyện gì?”

Thời Quang: “Dạ, con muốn lập nghiệp, muốn kêu gọi anh ấy.”

Thời đại gia trả lời: [Mời ăn cơm thì rảnh.]

Thời Quang: [Cho anh chọn địa điểm, gửi địa chỉ cho em là được.]

Thời Yến Lãng nhìn thấy tin nhắn, chuẩn bị tối mai làm thịt tiểu mít ướt.

Úy Minh Hải hỏi: “Chuẩn bị làm gì vậy? Công ty thời trang à?”

“Dạ.” Thời Quang cất điện thoại.

Lúc trước Úy Minh Hải có đầu tư cho công ty AIO của Úy Lam, lúc đó ông cũng đưa ra không ít ý kiến, người ngoài chỉ thấy được thành công của AIO, nhưng lại không biết con đường đi đó chông gai cỡ nào.

Hiện tại nếu muốn tiến vào thị trường thời trang, có khả năng sẽ bị chậm phát triển.

Thị trường thời trang nữ đang ở trong trạng thái bão hòa, chiếm thị phần lớn là các công ty thời trang lớn, muốn ở trong đó kiếm được một miếng bánh ngon, rất khó khăn.

“Con không định nhờ AIO trợ giúp sao?” Ông đưa ra đề nghị.

Thời Quang hỏi lại, “Trợ giúp như thế nào ạ?”

Úy Minh Hải: “Nếu con muôn, ba có thể cho con cổ phần, con sẽ trở thành cổ đông của AIO, như vậy sẽ phát huy được tiềm năng thiết kế của con, sáng tạo một bộ phận thiết kế theo phong cách và nhãn hiệu của con.”

Thời Quang từ chối ngay, “Dù có thiết kế theo phong cách của mình, đó cũng thuộc về thương hiệu AIO, con không định phát triển như vậy.”

Úy Minh Hải khẽ nhếch cằm, ra hiệu cô nói suy nghĩ của mình.

Thời Quang: “Con muốn có thương hiệu thời trang riêng của mình, tên tiếng trung gọi là Thời Quang, tiếng anh là Time. Thời Cảnh Nham đã tặng con món quà này, con muốn phát triển nó thật tốt.”

Có lẽ cô không nhất định sẽ thành công.

Nhưng cũng có thể rất nhiều năm sau sẽ trở nên nổi tiếng.

Dù sao cô vẫn còn nhiều thời gian, hiện tại mới chỉ mười chín tuổi.


Dù là mười một năm, thì khi đó cô cũng chỉ mới ba mươi tuổi.

Nếu là trước kia, Úy Minh Hải chắc chắn sẽ không ủng hộ cô làm chuyện này, không cần phải đổi cả thanh xuân một cách lãng phí để rồi có thể sẽ phải bồi thường một đống tiền cho hạng mục đề ra.

Nhưng lời nói của thư kí Trần đã làm thay đổi suy nghĩ của ông.

“Được rồi, nếu cần tài trợ về mặt tài chính, con phải làm tốt bản kế hoạch dự án, phải liên hệ người để hẹn với ba, nói không chừng ba có thể coi trọng dự án này.”

Thời Quang trêu ghẹo: “Sao ạ? Không phải ba chắc chắn sẽ đầu tư sao? Không cho ba đầu tư ba lại ăn không ngon, ngủ không yên thì sao?”

Úy Minh Hải cười, “Đầu óc ba vẫn còn minh mẫn.”

Ông nói rõ ràng trước với cô: “Nếu con đã muốn đường đường chính chính lập nghiệp, muốn cảm nhận được cảm giác thành công thực sự, như vậy ba sẽ phân ưu rõ ràng, trước khi dự án của con chưa có tiền đề chắc chắn, ba sẽ không lấy tiền đổ xuống sông xuống biển. Ba có thể mua một cái năm trăm vạn cho con, nhưng không nhất định sẽ đầu tư cho con năm trăm vạn.”

Nói đến váy, Úy Minh Hải mới nhớ ra, ông mở di động ra tìm album ảnh đưa cho cô, “Con nhìn váy đi, tháng sau sẽ tới.”

Thời Quang: “Sao trước đó ba không nói với con? Mắc như vậy, lỡ con không thích thì không phải là lãng phí sao?”

Úy Minh Hải: “Quần áo sang trọng ai lại nhìn kiểu dáng? Không phải chỉ cần nhìn thương hiệu và giá cả là được sao?”

Thời Quang: “…”

Cô nhận lấy lướt xem hình ảnh, trước đó chỉ có mấy mẫu, kéo đến cuối mới phát hiện gần mấy chục tấm, “Ba mua hết sao?”

Úy Minh Hải: “Ừ.”

Đây đều là mẫu của bộ sưu tập xuân hạ, thích hợp với cô, ông đều lấy.

Thời Quang ngồi thẳng dậy, cầm lấy một chai nước soda vặn ra, uống hơn nửa chai để bình tĩnh lại.

Úy Minh hải: “Sau này hàng năm con đều nên dành chút thời gian, đi dạo tuần lễ thời trang với Mẫn Lộ, giao tiếp với một số nhà thiết kế ưu tú, nếu con chỉ giới hạn vòng tròn quan hệ của con, rất khó đánh vào thị trường quốc tế.”

Thời Quang gật đầu, “Con sẽ lên kế hoạch thật tốt.”

Nhắc đến Mẫn Lộ, cô hỏi Úy Minh Hải, lần này mua nhiều đồ như vậy có phải ông đã nhờ Mẫn Lộ giúp đỡ không?

Úy Minh Hải: “Không phải, nhờ con gái bạn ba, là bạn thân của Mẫn Lộ.”

Người bạn kia của ba, chị Văn Văn có nói với cô, còn nói mùa xuân năm nay muốn tới Bắc Kinh thăm cô.

Cô nói: “Chị Văn Văn cũng tặng con một cái váy được đặt riêng, là chị ấy tự tay thiết kế.”

Úy Minh Hải biết cái váy ấy, cũng từng thấy qua.

Lần này ông đi công tác hơn mười ngày, ngoại trừ thương vụ, ông còn dành hai ngày ra để đi thăm trụ sở của thương hiệu này, người đón tiếp ông chính là tổng giám đốc thương hiệu, cũng là bạn thân nhiều năm của Mẫn Lộ.

Khi thấy cái váy đó, ông nói muốn đặt cho con gái mình một cái.

Vị tổng giám đốc ấy nhún vai xin lỗi, cười nói: Cái váy này là số lượng giới hạn, toàn cầu chỉ có một cái, không bán.

Còn nói, đây là Mẫn Lộ thiết kế cho một công chúa nhỏ.

Cái váy ấy từ lúc bắt đầu thiết kế cho tới khi hoàn thành mất hơn mấy tháng liền.

Về phần Mẫn Lộ, nói về tỉnh cảm, hai người đúng là không có duyên phận.

Ngoài điểm ấy ra thì cô chính là người mà cả đời này ông luôn cảm kích.

Thời Quang thở dài, “Chị Văn Văn gặp được ba, liền không thể bình tĩnh được.”


Chỉ mong sau này, chị ấy sẽ gặp được một người yêu chị ấy bằng cả sinh mạng.

Ô tô rẽ vào cổng biệt thự, trước khi xuống xe, Thời Quang nói đùa với Úy Minh Hải một lần nữa, “Nếu ba dám quăng, con liền bỏ nhà đi trốn.”

Úy Minh Hải: “Con không nhắc thì ba xém quên mất, vậy con còn không tranh thủ tới giữ ba lại?”

Thời Quang cười, sau khi xuống xe, chạy qua phía bên Úy Minh Hải, mở cửa xe, còn bày ra một bộ dáng công chúa lễ phép, “Phụ vương đại nhân yêu dấu, mời người.”

Úy Minh Hải một tay ôm hoa, tay còn lại xoa đầu cô, từ lúc sinh ra đến giờ ông chưa từng vui sướng đến như vậy.

Đèn đuốc trong phòng khách sáng trưng, trên ghế sa lon co ro một người.

Úy Minh Hải bước chân hơi dừng lại, Thời Quang cũng nhìn thấy.

Là Úy Lai, cô nằm ngủ thiếp trên ghế sa lon, không hề đóng cửa.

Bảo vệ không biết trong nhà xảy ra những chuyện gì, Úy Lai cũng quen với bảo vệ, bình thường ra vào cũng không ai quản.

Úy Minh Hải nhìn về phía Thời Quang, Thời Quang vừa vặn cũng quay đầu nhìn sang, ánh mắt hai người đối đầu.

“Ba không biết con bé tới đây.”

Thời Quang không nói gì, tâm trạng tốt cả một đêm cũng không còn.

Úy Minh Hải đi qua, “Lai Lai.”

Úy Lai trong thoáng chốc nghe được có người gọi tên mình, bỗng nhiên mở mắt, “Chú út.” Cô tranh thủ ngồi dậy, “Sao giờ chú mới về vậy?”

Cô cũng chưa từng nhìn qua Thời Quang một chút.

Úy Minh Hải: “Con nằm ở chỗ này không sợ cảm lạnh sao?”

Bởi vì Đào Đào không thích trong nhà quá nóng, nên nhiệt độ trong nhà đều để ở mức mười độ.

Úy Lai bĩu môi, từ buổi trưa hôm đó đến giờ, đã hơn mười ngày trôi qua, cô vẫn còn ủy khuất đến giờ, “Không phải con chờ chú sao, chờ lâu quá liền ngủ quên mất, con muốn xin lỗi chú, xin lỗi xong con liền quay lại nhà bà nội.”

Úy Minh Hải hiện tại không cần lời xin lỗi, chỉ muốn nhanh chóng đưa cô về cho mẹ mình bên kia.

Ông sợ Đào Đào không vui vẻ, lại muốn bỏ đi.

“Mặc áo khoác vào, chú đưa con qua nhà bà nội.” Úy Minh Hải đưa áo khoác lông cho cô, ông ôm hoa tươi, bước nhanh lên lầu.

Thời Quang chạy hơn nửa cầu thang, ông bước mấy bậc thang một lần, rất nhanh liền đuổi lên trên.

Thời Quang không vui vẻ sẽ viết toàn bộ trên mặt, trước kia còn che giấu một chút, hiện tại không hề quan tâm đến cảm nghĩ của Úy Minh Hải chút nào.

Tới tầng ba, Úy Minh Hải nói với cô: “Sau này đừng leo cầu thang nữa, đi thang máy đi.”

Thời Quang không nói gì, đến cửa phòng ngủ, cô ngừng chân quay người, không có ý định bước vào.

Cũng không nói chuyện, cứ im lặng như vậy mà nhìn Úy Minh Hải.

Úy Minh Hải: “Ba đưa Úy Lai về nhà bà nội con.”

Thời Quang lúc này mới cầm lấy hoa trong tay ông, quay người bước vào phòng ngủ, “Phanh” một tiếng, đóng cửa phòng ngủ lại.

Úy Minh Hải: “…”

Ông cười bất đắc dĩ, dáng vẻ tức giận của cô giống mẹ như đúc, lúc giận dỗi rồi không thèm nhìn ai.

Úy Lai còn chờ dưới lầu, ông tranh thủ đi xuống dưới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.