Đọc truyện Thời Gian Không Nghe Lời – Chương 50
Tp.HCM, 14/10/19
Editor: Xiao He
Đây là lần thứ hai Thời Quang đến văn phòng của Thời Cảnh Nham, lần đầu tiên tới là lúc khai giảng, khi ấy cô vẫn còn nghĩ đến chuyện “tướng phu thê” thì lại cảm thấy mình bị điên rồi.
Hiện tại anh đã là bạn trai cô.
Chỉ hai chữ “Bạn trai” này thôi đã khiến tim cô đập rộn ràng không kiềm chế được.
Thời Cảnh Nham vội vàng đi họp, chỉ vào phòng nghỉ, “Em vào đó ngủ đi, đồ đạc bên trong đều là của em.”
Thời Quang không suy nghĩ nhiều, trong phòng nghỉ thì ngoài giường, ghế sô pha, tủ quần áo thì cũng không còn cái gì khác.
Cô còn tưởng rằng ý của Thời Cảnh Nham chính là giường thuộc về cô.
Thời Cảnh Nham cầm máy tính đi tới phòng họp, trong phòng chỉ còn lại Thời Quang, cô cũng không nhìn xung quanh, đi thẳng tới phòng nghỉ, vừa mở cửa, cô liền giật mình.
Suy nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy cảnh trước mắt mình cô còn nghĩ đây là nhà kho.
Bên tai cô vang lên câu nói khi nãy “Đồ đạc bên trong đều là của em.”
Cô cũng không biết bên trong túi có gì, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng quý trọng.
Cảm giác đứng giữa một đống quà tặng giống với ước mơ lúc nhỏ được mặc váy công chúa của cô, đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có người làm cho cô.
Nhiều túi như vậy, hẳn anh đã cố gắng tích góp rất nhiều.
Anh có chút bệnh sạch sẽ, trong phòng ngủ của mình nhất định không thể có chút dơ nào, nhưng bây giờ giữa phòng nghỉ này, tựa như một chỗ để đồ, khắp nơi đều là loạn thất bát tao, toàn là mùi thùng giấy cùng với mùi băng dính.
Thời Quang khép cửa lại, thuận tay mở một cái túi gần cửa, Thời Cảnh Nham còn chu đáo chuẩn bị cho cô một con dao rọc giấy cùng một đôi bao tay để mở đồ.
Lúc mở túi ra, cô không tin được mà nhìn vào cái váy, đây là cái váy mà cô định mua mà.
Trước đó trang web bán hàng luôn không có chương trình khuyến mãi, đây lại là mẫu thu đông mới nhất của năm nay, nên không có chiết khấu, tiền trong tay cô lại không dư dả, đành để dành mua sau.
Anh mượn tài khoản Taobao của cô, đừng nói là đã mua hết đồ trong giỏ hàng của cô rồi nhé?
Thời Quang tranh thủ tìm mở một cái túi khác, cũng là một bộ đồ cô yêu thích nữa.
Cô phải dành ba tiếng mới có thể mở hết đống đồ trong phòng, ngón tay mỏi nhừ, bao tay màu trắng cũng bị ngả màu.
Ngoại trừ đồ trong giỏ hàng, anh cũng mua thêm cho cô không đồ cùng loại và kiểu dáng.
Ở ngoài văn phòng, Thời Cảnh Nham đã sớm trở về.
Lúc Thời Quang bước ra ngoài phòng nghỉ, anh đang một tay cầm túi, nhìn ra ngoài sổ mà nghe điện thoại.
Trời đã tối hẳn, bên ngoài là một biển đèn, sáng chói lóa.
Cửa sổ được thiết kế sát đất, mơ hồ có thể trông thấy hình bóng của Thời Quang đang chậm rãi tới gần.
Thời Cảnh Nham cũng không quay đầu, tiếp tục nói chuyện, “Ừ, đúng, đến nơi thì gọi cho tôi.”
Thời Quang nhìn anh kết thúc cuộc điện thoại, cô từ phía sau chăm chú ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, mặt dán vào lưng anh.
Lưng Thời Cảnh Nham cứng lại mấy giây, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân.
“Em mở quà xong rồi.”
“Nhìn đồ thật cảm thấy thế nào?”
“Đều thích ạ.”
Cô không biết giữa đồ thật và hình ảnh trên web có giống nhau hay không, hiện giờ cô không có cách nào điều chỉnh được tâm trạng của bản thân.
Thời Cảnh Nham để cô ôm như vậy một lúc, sau đó Thời Quang chuyển tới đứng trước người anh, ngửa đầu ngắm nhìn anh, không nói gì, cứ như vậy mà nhìn anh chăm chú.
Thời Cảnh Nham có thể hiểu được ánh mắt cô bây giờ, chỉ có lúc muốn hôn cô mới có ánh mắt như vậy.
Cô với không tới, anh cúi đầu xích lại gần hơn.
Thời Quang nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, hơi nhau hòa quyện lẫn nhau có chút dồn dập, gấp gáp đặc biệt rõ ràng.
Cô híp mắt lại, rất ăn ý, cô hé miệng ngậm lấy môi trên của anh, Thời Cảnh Nham vừa vặn chạm vào môi dưới của cô, nhẹ nhàng mút vào, sau đó cô hôn môi dưới của Thời Cảnh Nham, anh liền nhiệt tình hôn lại môi trên của cô.
Hai người liên tục lặp lại trò chơi đuổi bắt này.
Thời Quang không kiềm nén được sự xúc động.
Thời Cảnh Nham ôm cô thật chặt trong lồng ngực, càng ôm càng chặt.
Phía trên cửa kính sát đát, hiện rõ hai hình bóng đang ôm nhau triền miên mãnh liệt.
Thời Quang hôn mệt mỏi rồi, buông đôi môi anh ra.
Vừa mới buông ra, trong lòng lại cảm thấy trống vắng, cô lại dán môi lên lại.
Chỉ như vậy cô mới cảm thấy không còn trống trải trong lòng nữa.
Cô học cách hôn sâu mà hôm qua anh hôn cô, đầu lưỡi đẩy hàm răng anh, tiếp tục công cuộc thăm dò tìm kiếm của mình.
Cô không tiếp tục mút môi nữa, nhưng điều ấy lại khiến hô hấp của anh vô cùng rối loạn.
Thời Cảnh Nham một tay nắm lấy eo cô, tay còn lại nắm lấy cằm cô, mút lưỡi cô, sau đó nụ hôn càng thêm nồng nhiệt sâu sắc hơn.
Thời Quang chưa từng nghĩ rằng một cái hôn có thể kích thích đến vậy.
Lúc dừng lại, hơi thở bất ổn.
Cô nằm sấp trong lòng ngực Thời Cảnh Nham, ngửa đầu liền nhìn thấy một bên mặt lạnh lùng của anh, trước đó cô không thể nào tưởng tượng được một người đàn ông như vậy khi ôn nhu sẽ có bộ dạng như thế nào.
Lúc khai giảng năm nhất, cho dù những năm trước anh rất quan tâm tới cô, thế nhưng cô vẫn cảm giác được khí thế bức người của anh. Sự lạnh lùng băng giá này khiến người khác không dễ dàng lại gần.
Nhưng bây giờ, anh lại dung túng và chiều chuộng cô, có nói ra chắc cũng không ai tin được.
Điện thoại Thời Cảnh Nham vang lên, anh tự nhiên bắt máy, nói: “Ba phút sau tôi xuống dưới sảnh.”
Không biết đối phương nói gì, anh nói: “Không cần, tôi tự xuống.”
Thời Quang đứng dậy, “Anh có hẹn à?”
Thời Cảnh Nham: “Ừ.” Cũng không giải thích gì.
Thời Quang tưởng anh muốn ra ngoài đi đàm phán, “Anh đi mau đi, em chờ ba tới đón.”
Thời Cảnh Nham: “Không vội, mấy phút nữa hay đi.”
Anh đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy một tờ giấy, “Trước khi anh trở về cô gắng giải mấy đề này đi.”
Anh đưa tờ giấy cho cô, “Đáp án viết sau câu hỏi là được.”
Thời Quang ngước mắt nhìn, đề toán này rất phức tạp, “Đây là cái gì?”
Thời Cảnh Nham không trả lời trực tiếp, “Anh làm đề này hết mười một phút, làm thử xem có thể nhanh hơn anh không.”
Lúc đầu Thời Quang rất không có hứng thú, nghe anh nói như thế, cô tranh thủ chút thời gian, cầm bắt lên liền bắt đầu tính giờ.
Thời Cảnh Nham cầm thẻ ra vào lên, không mặc áo khoác, liền đi xuống lầu.
Hôm nay trong văn phòng thư ký không còn ai tăng ca, sau khi tan họp anh đã cho mọi người về trước.
Lúc Thời Cảnh Nham xuống dưới sảnh, nhân viên chuyển phát nhanh đã đứng ở đó từ lâu.
Trước đó bảo vệ không tin lời của anh chuyển phát nhanh, anh ta nói có một người là ông Thời Cảnh Nham đặt hoa hồng, bảo vệ lại cảm thấy nếu Thời tổng có muốn đặt hoa, thì cũng là thư kí nhận giúp.
Khi nhìn thấy Thời Cảnh Nham từ thang máy bước tới bên đó, bảo vệ mới hốt hoảng một chút.
Trước đó Thời Cảnh Nham cũng không có ý định tặng hoa, bởi vì hoa kiểu gì cũng sẽ tàn.
Buổi trưa hôm nay ở nhà ông nội, mẹ có hỏi anh, lúc tỏ tình tặng gì?
Anh cũng ăn ngay nói thật, tặng dây chuyền.
Mẹ: Chỉ vậy thôi? Không có hoa tươi à?
Sau đó mẹ mới nói với anh, con gái hay phụ nữ ai cũng vậy, ngoại trừ những người dị ứng với phấn hoa, không ai là không thích người đàn ông của mình tặng hoa cho họ.
Tặng hoa hồng là tốt nhất, vừa có thể thu hút được ánh mắt của những người yêu hoa còn có thể bắt được tâm của phụ nữ.
Con nhìn mẹ hơn năm mươi tuổi, chỉ cần ba con tặng một bó hoa hồng thật lớn vào lễ tình nhân, mẹ có thể vui mừng cả một tối.
Trước kia không biết ba con nghe ai nói, tặng hoa tươi không bằng tặng một chậu hoa, có thể chống phóng xạ lại còn để được lâu, lúc mẹ nhận được chậu hoa xương rồng hận không thể ném lên đầu ba con.
Ai cần một chậu hoa chứ?
Nếu muốn chậu hoa bà đã tự mua rồi, cần gì đàn ông các người mua.
Thời Cảnh Nham trở lại văn phòng, Thời Quang vẫn còn cắm đầu vào làm bài.
Cô cằm bút nhẹ nhàng chống cằm, còn một câu hỏi cuối vẫn chưa giải ra được.
Bỗng nhiên nghe được một mùi thơm rất nồng nà, cô quay mặt lại, hơn nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Niềm hạnh phúc và sự vui sướng tới quá đột ngột, cô liền nghèo từ, không thể diễn tả được cảm xúc của mình ngay lúc này.
Thời Cảnh Nham đưa hoa tới cho cô, “Cầm qua nhà ông bà nội không tiện, em có thể để ở nhà Úy tổng.” Dù sao Úy Minh Hải cũng biết mối quan hệ giữa hai người, không cần thiết phải che giấu.
Thời Quang ngửi hoa, “Bao nhiêu đóa vậy?”
Thời Cảnh Nham: “116 đóa.” Là số ngày sinh nhật của cô.
Thời Quang cẩn thận đặt hoa lên bàn, giơ hai tay hướng đến anh, “Lại đây.”
Thời Cảnh Nham cúi người, Thời Quang tại chỗ mà cô hôn trộm hôn bữa hôn thêm một lần nữa, “Em yêu anh.” Nói xong, nhịp tim cô đập vô cùng mạnh mẽ.
“Anh không thể cứ khiến em hạnh phúc mãi như vậy, em cứ cảm thấy mình lâng lâng như ở trên mây.”
Thời Cảnh Nham hỏi: “Giải hết câu hỏi chưa?”
Thời Quang thu lại suy nghĩ, “Đợi em một phút, có đáp án liền đây.”
Anh không nhúc nhích, ngồi bên cạnh nhìn cô làm bài.
Thời gian tí tách chảy xuôi, hai phút trôi qua, Thời Quang mới làm xong kết quả.
Cô đóng nắp bút lại, “Anh xem thử đi, đáp án đúng hay chưa?”
Thời Cảnh Nham chỉ liếc nhìn một cái, “Ừ.” Nhìn cô vẫn chưa hiểu ra được ngụ ý của anh khi kêu cô giải đề, anh đành phải nhắc nhở, “Có phải em cảm thấy những đáp án này có gì đó hơi lạ không?”
Thời Quang nhìn đáp án tờ giấy, không cảm thấy có gì không đúng cả, chỉ toàn là con số, vị trí sắp xếp cũng giống nhau, đề thứ nhất là 5, thứ hai là 2, thứ ba lại là 0.
Nhìn tới đó, cô bỗng nhiên mỉm cười, nhìn anh, cô cảm động vô cùng.
Đáp án của bảy câu hỏi mà anh đặt ra khi sắp cạnh nhau sẽ là: 5201314 (Anh yêu em một đời một kiếp).
Lúc nãy cô vẫn chưa nhận ra được hàm ý này.
Hóa ra tờ giấy này còn đáng quý hơn cả bó hoa hồng đỏ mà anh tặng cho cô.
Thời Cảnh Nham nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Những câu này anh không thể nào nói ra được, cũng không biết làm cách nào để thể hiện ra, chỉ cần em hiểu trong lòng anh nghĩ gì là được rồi.”
Tối hôm qua khi lúc anh hôn cô, anh định sẽ tỏ tình, nào biết được điều cô cần lại là một lời thề hẹn.
Với tình hình lúc ấy, thông thường mà nói anh sẽ không thể nào thổ lộ được.
Thời Quang đem mặt chôn trong ngực anh, dùng sức dựa vào ngực anh.
Thời Cảnh Nham nhẹ nhàng vuốt lưng cô, đợi cô thả lỏng cảm xúc, “Đừng cọ qua cọ lại nữa, son môi hồng phấn của em đều dính lên áo sơ mi của anh rồi.”
Thời Quang nín khóc mỉm cười, “Bẩn rồi thì em đền anh một cái khác.”
Sau khi bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu, “Để chuẩn bị câu nói này hẳn anh đã chuẩn bị rất lâu?”
Thời Cảnh Nham gật đầu, “Ừ.”
Thời Quang cắn nhẹ môi anh, lại mút một chút mới buông ra, “Anh không thể ra đề bài nào dễ hơn sao? May mà em chăm chỉ học hành, nếu không cũng không thể biết được anh đang tỏ tình đâu.”
Thời Cảnh Nham: “Cho dù em học không tốt, anh cũng sẽ giúp em.”
Thời Quang cười, đẩy anh ra, cất tờ giấy ấy vào trong túi.
Nhạc chuông điện thoại reo lên, Úy Minh Hải gọi điện tới cho cô, “Ba đang đứng dưới Thời Vũ.”
Ông tự mình đến đón cô về nhà, Thời Quang: “Con xuống liền đây.”
Thời Cảnh Nham hỏi: “Úy tổng sao?”
Thời Quang: “Dạ.”
Thời Cảnh Nham cũng không nói gì, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc cho cô, “Ngày mai anh phải đi Hồng Kông, ở bên đó vài hôm, ngày năm mới về.”
Thời Quang không nỡ: “Không phải mới đi công tác về sao?”
Thời Cảnh Nham: “Bên kia có việc.”
Vốn dĩ anh sẽ bay từ nước Anh qua thẳng Hồng Kông, nhưng bởi vì muốn tổ chức sinh nhật với cô, anh liền thay đổi lịch trình, hôm qua bay tới Bắc Kinh, ngày mai lại đi Hồng Kông.
Thời Quang chỉnh lại quần áo, ôm hoa tươi, những món quà trong phòng nghỉ cô không thể nào cầm được, “Khi nào anh đi công tác về em tới cầm về.”
Thời Cảnh Nham: “Anh đem về nhà ông nội hết cho em.”
Tài khoản Taobao anh không cần nữa, nói mật mã cho cô, để cô tự mình đổi lại.
Anh hỏi thêm một câu: “Tên tài khoản của em có ý nghĩa gì vậy?”
Thời Quang cười yếu ớt: “Anh đoán xem?”
Cũng không cần đoán, anh hiểu được.
Xuống dưới lầu, Thời Quang không muốn Thời Cảnh Nham đưa cô ra ngoài, cô vẫy tay, “Anh đừng thức đêm, về nhà sớm đi.”
Bên ngoài cao ốc, xe của Úy Minh Hải chậm rãi tiến tới.
Hôm nay ông lái xe mui trần, Thời Quang ngồi đằng sau, cô cẩn thận từng li từng tí che chở hoa trong tay, không quên nói với Úy Minh Hải: “Ba cẩn thận một chút, đừng đụng vào hoa của con, ba đền không nổi đâu.”
Úy Minh Hải: “…”
Hơn nửa ngày cũng không nói nên lời.