Đọc truyện Thời Gian Không Nghe Lời – Chương 107
Nha Trang, 20/01/20
Editor: Xiao He
Quay lại Bắc Kinh, Thời Quang bắt đầu quãng thời gian tăng ca bận rộn.
Bây giờ tất cả mọi người trong Thời gia đều biết cô và Thời Cảnh Nham đang yêu nhau, tối hôm đó, cô cùng Thời Nhất Thịnh tản bộ từ tiểu khu trở về nhà, Thời Nhất Thịnh không chờ nổi mà công khai tin tức ở trong nhóm chat gia đình.
Sau đó còn điều tra: [Mấy đứa muốn để Đào Đào làm chị dâu hay muốn Thời Cảnh Nham làm em rể của mấy đứa?]
Ngoại trừ đôi long phượng thai, thì cô là em gái nhỏ nhất, những người còn lại đều là anh chị họ hết.
Thời Yến Lãng dẫn đầu trả lời: [Nhất định phải là em rể nha, em gái con mãi mãi là người thân trong nhà:) ]
Phía dưới ai cũng đồng lòng:
[+1]
[+2]
[+3]
[+4]
…
Bỏ phiếu thông qua tất cả.
Sau khi thay đổi mối quan hệ pháp luật, Thời Cảnh Nham muốn đi lĩnh chứng, Úy Minh Hải bảo hai người chờ ông một chút, “Chờ Đào Đào tốt nghiệp rồi đi.” Bởi vì Thời Cảnh Nham không có ý định công chứng tài sản trước hôn nhân, muốn Đào Đào cùng nắm giữ cổ phần sở hữu của anh.
Ông nói với Thời Cảnh Nham: “Con với Đào Đào sau khi lĩnh chứng phải hoàn thành tất cả thủ tục, rồi tiến hành công bố tin tức, đến lúc đó nhất định truyền thông sẽ đưa tin.”
Loại tin tức này khi đã thông báo thì không thể rút lui được.
Dù sao cô vẫn là một sinh viên, không nên làm quá mọi chuyện lên.
Sau khi suy tính kỹ càng, Thời Cảnh Nham liền nghe theo đề nghị của Úy Minh Hải.
Bây giờ Đào Đào vẫn còn nhỏ, mà anh lại lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy, lại từng có quan hệ anh em, lỡ như không thể khống chế được dư luận, như vậy cô ở trường học sẽ bị ảnh hưởng, nói không chừng còn liên lụy đến TIME.
Thời Quang: “Vậy chờ ngày con tốt nghiệp năm tư sẽ đi lĩnh chứng.”
Thời Cảnh Nham gật đầu, vô cùng vui vẻ giống như cô vậy.
Hai người đã chuyển đến biệt thự bên này, ngày ngày qua ăn chực nhà Úy Minh Hải, hôm nay là một buổi tối thứ sáu, cũng là ngày ăn chực thứ ba.
Sau bữa ăn, Úy Minh Hải nhắc đến công việc nấu cơm cuối tuần, “Ngày mai đầu bếp và dì giúp việc trong nhà đều nghỉ rồi, ai sẽ đảm nhân việc nấu cơm đây?”
Nói xong, ông nhìn về phía Thời Quang.
Thời Quang tỏ vẻ rất công bằng liêm chính, đề xuất, “Như vậy đi, chúng ta sẽ bỏ phiếu, ai được nhiều phiếu bầu nhất sẽ phụ trách nấu cơm, nếu bằng nhau thì mỗi người làm một ngày.”
Cô dùng một hộp đồ ăn vặt nhỏ làm hộp bỏ phiếu, cắt thành sáu mảnh giấy trắng, “Mỗi người có hai phiếu, tùy ý điền tên vào, có thể lặp lại, cũng có thể tự viết tên của mình vào.”
Cô cười giảo hoạt, dùng tay che phiếu của mình, không cho hai người bọn họ nhìn.
Cô suy đoán, nhất định hai phiếu của Thời Cảnh Nham đều điền tên của ba, mà hai phiếu của ba đều sẽ có tên của Thời Cảnh Nham, cô cũng không thể quá bất công, nên một phiếu bỏ tên Thời Cảnh Nham, phiếu còn lại là tên ba.
Hai người bọn họ cùng làm, mỗi người nấu cơm một ngày, cô chỉ phụ trách ăn:)
Úy Minh Hải và Thời Cảnh Nham không hẹn mà cùng nhìn, dùng ánh mắt liếc nhìn Thời Quang, chút tâm tư của cô, bọn họ đều có thể nhìn thấy rõ.
Về việc ai nấu cơm, thật ra bọn họ cũng chỉ đùa vui cô một chút thôi, đây cũng là chút mới mẻ trong cuộc sống buồn tẻ nhàm chán của bọn họ, tuy không quá nhiều nhưng lần nào cũng là một sự vui thú.
Hai người viết xong phiếu bầu rất nhanh, bỏ vào hộp phiếu bầu.
Trên mặt Thời Quang không giấu được chút tinh nghịch, “Để con đọc cho.” Cô ra hiệu Úy Minh Hải, “Ba kiểm phiếu nha, còn Thời Cảnh Nham sẽ theo dõi bỏ phiếu.” Cô phân công công việc rất rõ ràng.
Có tổng cộng sáu phiếu bầu, cô lật từng tờ ra, tờ đầu tiên là chữ viết của cô, “Úy Minh Hải, một phiếu.”
Úy Minh Hải nhìn con gái, yếu ớt nói: “Ai điền vậy hả?”
Thời Quang nín cười, “Điều này chứng tỏ độ nổi tiếng của ba rất cao nha.”
Cô mở lá phiếu tiếp theo, thật trùng hợp, lại là chữ viết của cô, “Thời Cảnh Nham, một phiếu.”
Lúc mở tới phiếu thứ ba, sắc mặt cô khẽ biến, “??” Tình huống bây giờ là như thế nào?
Úy Minh Hải thúc giục: “Con đọc nhanh lên, không biết chữ à?”
Thời Quang: “…” Cô liếc Úy Minh Hải một cái, không tình nguyện nói: “Áo bông nhỏ độc ác, một phiếu!”
Úy Minh Hải cười, giả bộ tìm bút.
Mở tiếp phiếu thứ tư, Thời Quang có chút không bình tĩnh nổi, ở dưới bàn cô đá Thời Cảnh Nham một cước, sau đó đọc lên, “Xương rồng nhỏ, một phiếu.”
Cô không chờ nổi mở tiếp tờ thứ năm và sáu, theo thứ tự lần lượt là, áo bông nhỏ độc ác, xương rồng nhỏ.
Cô được những bốn tờ phiếu.
“Hai người bắt nạt con!”
“Có phải hai người đã thương lượng trước với nhau hay không! Có phải hay không!”
Úy Minh Hải cùng Thời Cảnh Nham trăm miệng một lời, “Không có.”
Thật sự không có.
Thời Quang bị tức đến ho khan mấy tiếng, không ngờ rằng mình lại tự lấy đá đập chân mình, “Con muốn bỏ nhà ra đi.” Cô cầm túi lên, chuẩn bị bước đi.
Không ai nói gì.
Đi được vài bước, cô tức không nhịn nổi, “Hai người không ngăn cản con sao?”
Úy Minh Hải bật cười, “Được rồi, con tưởng thật sao? Muốn ăn gì, sáng mai ba nấu cho con.”
Mặc dù bọn họ chỉ đùa giỡn với Thời Quang thôi, nhưng Thời Quang cũng hào hứng học nấu ăn, lúc mới bắt đầu cô chỉ muốn học thử cho vui một chút thôi, sau này cảm thấy nấu ăn rất thú vị nha, đặc biệt là những lúc ba và Thời Cảnh Nham đều khen đồ ăn ngon.
Đại học năm ba, cô đã học xong hai món ăn.
Chờ đến năm bốn, cô đã có thể làm được rất nhiều món, đủ để cả một nhà ăn.
Thời Quang bận rộn như thoi đưa, lại một mùa hè tới, các cô sắp tốt nghiệp rồi.
Lúc này, công ty thời trang TIME đã mở được 102 cửa hàng chính thức, mà thương hiệu thời trang trẻ em “Thời Quang không nghe lời” cũng chính thức có website bán hàng.
Tối hôm qua, Thời Quang cũng bạn bè trong ký túc xá tụ tập một bữa, chơi suốt cả đêm, hôm nay các cô sẽ chuẩn bị rời trường.
Hôm nay cũng là ngày Thời Quang và Thời Cảnh Nham đi lĩnh chứng.
Buổi sáng, Thời Quang thay một cái váy trắng, đây là cái váy mà Thời Nhất Thịnh đã mua cho cô.
“Em không mặc sơ mi trắng, chỉ mặc cái váy này được không?”
Thời Cảnh Nham: “Có thể, anh mặc áo sơ mi trắng là được rồi.”
Anh biết cái váy này có ý nghĩa rất quan trọng đối với cô.
Thời Quang nhớ ra, “Trong ký túc xá của em còn ít đồ dùng, buổi chiều còn phải qua đó một chuyến.”
Thời Cảnh Nham: “Buổi chiều không kịp.” Anh đã mua vé máy bay dẫn cô đi chơi, đây là quà lĩnh chứng cho cô, anh vẫn chưa nói với cô trước.
“Để anh nói Thời Yến Lãng qua đó lấy về giúp em.”
Đây là lần thứ hai Thời Yến Lãng đến ký túc xá của nhóc mít ướt, lần đầu tiên là bốn năm trước, ngày nhóc mít ướt tới báo danh.
Hôm nay, hắn đi chung với Kiều Dụ tới.
Đây là cuộc tình lâu nhất của hắn, hai năm.
Kiều Dụ kéo cánh tay hắn, giống như là dựa cả người vào hắn, “Anh chậm một chút nha, em mệt chết rồi.” Cô mang giày cao gót, đi đường rất tốn sức.
Thời Yến Lãng liếc chân cô một chút, “Ai bảo em tự đi tìm khổ chứ.”
Kiều Dụ không tranh cãi mấy chuyện râu ria này với hắn, hỏi: “Em gái anh đi lĩnh chứng rồi sao?”
“Ừ.”
“Thật hạnh phúc nha.”
Cô hâm mộ nói: “Em muốn khi tốt nghiệp sẽ đi lĩnh chứng.” Bây giờ cô đã học nghiên cứu sinh được một năm, Thời Yến Lãng học cũng đã hai năm.
Thời Yến Lãng không nói gì, không yên lòng.
“Anh trốn tránh, nói đi, có phải không muốn đi lĩnh chứng với em phải không?” Cô hôn một cái trên mặt Thời Yến Lãng.
Thời Yến Lãng: “Anh trai anh đã hơn ba mươi tuổi, sao có thể không vội được?”
Kiều Dụ bĩu môi, thật ra cô cũng không muốn làm khó hắn.
Mọi người trong ký túc xá của Thời Quang đều đang ở trong phòng, Đường Mật cũng vậy.
Bọn họ đều biết Thời Yến Lãng sẽ qua dọn đồ giúp Thời Quang, nhưng không ai biết Kiều Dụ cũng tới.
Đường Mật khẽ giật mình, lập tức cười nhẹ chào hỏi với Kiều Dụ.
Hai năm nay, mỗi lần liên hoan, Thời Yến Lãng đều sẽ dẫn theo Kiều Dụ, mà cô cũng sẽ mang theo “bạn trai” của mình tham gia, thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi qua hết hai năm.
Đường Mật chỉ chào hỏi với Kiều Dụ, không nhìn Thời Yến Lãng, cô giả bộ đang thu dọn đồ đạc của mình.
Bốn năm, phảng phất chỉ như trong chớp mắt.
Đại học năm nhất, lần đầu tiên nhìn thấy Thời Yến Lãng tựa như mới chỉ hôm qua.
“Xin chào, cho em hỏi ai là Đường Mật ạ?”
Đường Mật hoàn hồn, có một cô gái dáng dấp thanh tú đang đứng ngay cửa ký túc xá, nhưng cô lại không có chút ấn tượng nào, nhìn kỹ lại, Thời Yến Lãng và Kiều Dụ đã thu dọn xong đồ đạc của Thời Quang, rời đi trước rồi.
Đường Mật đứng lên, “Chị là Đường Mật, xin hỏi em là?”
Cô gái kia, “Chào chị, em là bạn gái của Trình Bác Văn.”
Mí mắt Đường Mật giật giật, Trình Bác Văn chính là bạn học cấp ba của cô, thường xuyên giả làm bạn trai cô để xuất hiện trong các buổi liên hoan của công ty, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng nghe cậu ấy nhắc gì tới bạn gái mình.
“Em vô đây ngồi đi.”
Chỗ của Thời Quang giờ trống không, cô kéo ghế qua.
Cô gái kia cũng không khách sáo, hôm nay cô ấy tới cũng là có vài lời muốn nói ra.
“Chuyện giữa chị và Trình Bác Văn, em đều đã nghe cả rồi, em không học chung trường với hai anh chị, hai chúng em đang yêu xa, hôm nay là ngày anh ấy tốt nghiệp, nên em tranh thủ tới đây để đi chơi vài hôm.”
Cô ấy cũng ăn ngay nói thật: “Em và anh ấy mới quen mấy tháng thôi. Chỉ là… Sau này anh ấy sẽ tiếp tục học nghiên cứu sinh trong trường, chị có thể đừng để anh ấy giả làm bạn trai chị không? Em.. Em biết giữa hai người không có gì, nếu thật sự có tình cảm, thì em đã không ở đây rồi, chỉ là em rất ghen tị, anh ấy lại không biết cách nào để từ chối chị.”
Nói xong, cô ấy cũng cố gắng giải thích: “Trình Bác Văn không biết em tới đây tìm chị, em… Thật xin lỗi chị, hôm nay tới tìm chị đúng là có chút đường đột.”
Cô cũng không biết muốn nói gì nữa.
Đường Mật: “Không sao đâu, nếu chị biết cậu ấy có bạn gái, nhất định sẽ không nhờ cậu ấy giúp đỡ, khiến cho em cảm thấy khó xử như vậy, thật có lỗi.”
Cô gái lắc đầu, “Em không trách chị, chỉ là… Có thể do em lòng dạ hẹp hòi, chỉ nghĩ đến cảnh hai người giả bộ thân mật trước mặt người ngoài như vậy, em liền…” Ghen.
Chuyện nên nói cũng đã nói, cô gái xin phép ra về.
Đường Mật thở dài, trong lúc vô tình quay mặt lại, trố mắt, Thời Yến Lãng đã quay trở lại ký túc xá.
Thời Yến Lãng quay lại để lấy cây xương rồng của nhóc mít ướt, cô có mấy chậu cây xương rồng trên ban công của ký túc xá, vừa rồi quên mang theo, lúc đầu hắn muốn nhờ Kiều Dụ lên lấy, Kiều Dụ lại ngại đau chân, không muốn đi lên.
Hắn cầm mấy chậu xương rồng, đi ngang qua Đường Mật, nhịn không được, dừng bước chân, “Sao phải nói dối việc mình có bạn trai?” Thiếu chút nữa hắn không thể khống chế tốt cảm xúc của mình.
Đường Mật dùng sức nắm chặt lấy ngón tay mình, nhưng khóe miệng vẫn nở một nụ cười nhạt, “Em thích thầm Phó Hàn, cảm thấy không xứng với anh ấy, lại sợ bị phát hiện, như thế thì gặp nhau trong công ty sẽ cảm thấy ngượng ngùng lắm. Vì chột dạ, em liền nói em có bạn trai rồi. Anh giúp em giữ bí mật nhé, cám ơn anh.”
Hầu kết Thời Yến Lãng nhấp nhô lên xuống, cuối cùng không nói gì, cất bước rời đi.
Đường Mật hít sâu một hơi, lau đi nước mắt, nhanh chóng nhắn tin cho Phó Hàn, [Hôm nay em lỡ lấy anh làm bia đỡ đạn rồi, thật ra em không có bạn trai, là bạn học cấp ba của em giúp em, nhưng vừa rồi bị Thời Yến Lãng phát hiện, em liền nói mình thích thầm anh. Em sợ lúc hai người nói chuyện phiếm, anh ấy sẽ nhắc tới, nên nói trước với anh, miễn cho lúc đó lại hiểu lầm.]
Trước đây cô thích Thời Yến Lãng, mọi người trong công ty ai cũng biết.
Hai năm này Phó Hàn không dám hỏi. [Giữa em và Thời Yến Lãng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?]
Đường Mật: [Cũng không có gì, em thích anh ấy, phát hiện ra anh ấy không thích mình, không biết tại sao hôm đó não bị chập, liền nói mình có bạn trai, có thể do sĩ diện đi. Bây giờ anh ấy có bạn gái rồi, em càng không muốn anh ấy biết được chuyện này, liền lôi anh vào, thật xin lỗi anh nha.]
Phó Hàn: [Không sao, mời anh vài bữa ăn là được.]
Bốn năm đơn phương, cuối cùng cũng công khai được bí mật thanh xuân này, cô không muốn tiếp tục chạm đến vết thương này nữa.
Sau đó, trong nhóm quản lý công ty vô cùng náo nhiệt, bị bao lì xì che lấp tất cả.
Tần Thư @Thời Yến Lãng: [Em điên rồi à? Phát nhiều bao lì xì như vậy làm gì?]
Thời Yến Lãng: [Hôm nay em có em rể rồi nên vui vẻ thôi mà.]
Thời Quang nhanh tay, cướp nhiều nhất.
“Anh nói chuyện với em đấy, em không nghe sao?” Thời Cảnh Nham bất đắc dĩ nhìn cô.
Thời Quang: “Em nghe mà.”
“Anh nói cái gì?”
Thời Quang: “…” Bao lì xì trong nhóm vẫn được phát liên tục, cô không quan tâm, đành phải xin Úy Minh Hải giúp đỡ: “Ba nói cho anh ấy biết anh ấy vừa nói gì đi.”
Úy Minh Hải: “…”
Hôm nay Thời Quang đi lĩnh chứng, Úy Minh Hải cũng đi chung tới.
Cứ như vậy một lúc lâu, Thời Quang lấy được hơn năm trăm đồng.
Sau đó Thời Yến Lãng bị hệ thống cấm phát bao lì xì trong vòng hai tiếng đồng hồ, lúc này bên trong nhóm mới yên tĩnh lại.
Thời Quang ngẩng đầu, nhìn về phía Thời Cảnh Nham: “Vừa rồi anh nói gì vậy?”
Thời Cảnh Nham: “Em đừng nhìn chằm chằm vào điện thoại nữa.”
Thời Quang cất điện thoại, nói chắc chắn: “Bây giờ không nhìn thiệt mà.”
Chuẩn bị tới cục dân chính, Thời Quang bỗng nghiêng người nói với Úy Minh Hải: “Cho con mượn ví tiền của ba chút nha.”
“Có gì không con?” Vừa nói, Úy Minh Hải vừa lấy túi tiền ra.
“Con xem thử thôi.”
“Ngoại trừ tiền, thẻ, ảnh chụp của con và mẹ, còn có thực đơn của con, thì không còn gì nữa.”
Úy Minh Hải còn mở ra cho cô nhìn một chút.
Thời Quang: “Có tiền là được rồi.” Cô ôm cánh tay của ba, cười hì hì, “Lát nữa đi lĩnh chứng ba trả tiền nha.”
Úy Minh Hải nhìn cô, “Không phải con nói bây giờ lĩnh chứng miễn phí rồi sao?”
Thời Quang: “Đúng là không có phí, nhưng chụp ảnh vẫn tính tiền, đến lúc đó ba chịu trách nhiệm số tiền này nhé.”
Úy Minh Hải: “Hai đứa lĩnh chứng, tại sao ba phải trả tiền?”
Thời Quang: “Bởi vì… Con khá thích ba.”
Úy Minh Hải nhìn tiền mình, lại nhìn Thời Quang: “Vậy con vẫn nên chán ghét ba đi.”
Thời Quang cười ra tiếng, “Con mặc kệ, ba vẫn phải trả tiền nha.”
Úy Minh Hải rút sáu trăm đồng cho cô, Thời Quang không khách sáo, nhét vào trong túi.
Rất nhanh đã tới cửa cục dân chính.
Úy Minh Hải không có xuống xe, tới bãi đỗ xe chờ hai người.
Thời Cảnh Nham nắm tay Thời Quang đi đến cầu thang, Thời Quang quay đầu, vẫy tay với ba mình, cô hỏi Thời Cảnh Nham, “Sao ba em lại quyết định tới đây vậy?”
Thời Cảnh Nham: “Muốn đưa em ra sân bay nên tới đây đấy.”
Hóa ra là như vậy.
Quá trình lĩnh chứng rất đơn giản, hôm nay cũng không phải giờ cao điểm, nên không cần xếp hàng, hơn hai mươi phút liền xong rồi.
Ra đại sảnh, Thời Quang còn cúi đầu nhìn giấy kết hôn.
Thời Cảnh Nham dừng bước, khom lưng ôm cô lên.
Thời Quang chưa chuẩn bị tâm lý, giật mình, nhanh chóng ôm lấy cổ anh.
Thời Cảnh Nham cũng không biết diễn đạt được cảm xúc trong lòng lúc này đây, anh sẽ không nói những lời ngon ngọt, chỉ muốn ôm cô.
Thời Quang cúi đầu, trên khóe miệng anh, nơi mà cô xem là nơi bí mật của riêng mình, hôn hai lần.
Thời Cảnh Nham vẫn luôn ôm cô xuống dưới cầu thang của cục dân chính, thỉnh thoảng có người cẩn thận nhìn hai người, anh mới buông cô ra.
Úy Minh Hải đẩy cửa xe, bước xuống, trong tay là hai cái bao lì xì.
“Ba.” Thời Quang chạy nhanh tới.
Như một đứa trẻ nhỏ, mọi vui vẻ đều thể hiện trên mặt.
Úy Minh Hải ôm cô một cái, “Ba chúc mừng hai con, chúc hai đứa sau này mỗi ngày đều vui vẻ như hôm nay vậy.”
“Con cám ơn ba.” Thời Quang đưa giấy kết hôn cho Úy Minh Hải xem, “Ba thấy ảnh chụp có đẹp không ạ?”
Úy Minh Hải: “Đẹp lắm.”
Thời Cảnh Nham cũng đến gần.
Úy Minh Hải cầm một bao lì xì đưa cho Thời Quang: “Quà lĩnh chứng.”
Bao lì xì rất mỏng, Thời Quang mở ra xem, là tờ chi phiếu, một loạt số 9.
Bao lì xì còn lại, Úy Minh Hải đưa cho Thời Cảnh Nham: “Hoan nghênh con thành người nhà của chúng ta, đây xem như là phí thay đổi xưng hô đi.”
Thời Cảnh Nham: “…”
Thời Quang cười, cô rất thích xem náo nhiệt, không chê chuyện lớn nào.
Một lúc sau, anh mới vất vả nói ra vài chữ, “Cám ơn ba.”
Úy Minh Hải gật đầu, “Ừ.”
Thời Quang “Phốc phốc” một tiếng bật cười, Thời Cảnh Nham đang buồn phiền lại lạnh nhạt nhìn cô, cô nhanh chóng đổi biểu cảm, nhưng vẫn không nhịn được, cười thêm lần nữa.
Xe của Úy Minh Hải đã tới, Thời Quang dừng cười, “Ba không đi chung với tụi con sao?”
“Đi chơi vui vẻ nhé, khi về ba Thời sẽ ra sân bay đón con.” Úy Minh Hải ôm con gái một cái.
Thời Quang trừng mắt nhìn, “Ba không đưa con ra sân bay sao?”
Úy Minh Hải: “Ba phải về công ty họp, không còn thời gian nữa rồi.”
Ông vốn không có ý định đưa bọn họ ra sân bay, chỉ đi đến cục dân chính thôi, chính là muốn tặng quà cho hai người, lại nghe Thời Cảnh Nham gọi mình một tiếng ba.