Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 106


Đọc truyện Thời Gian Không Nghe Lời – Chương 106

Nha Trang, 19/01/20

Editor: Xiao He

Tới tận đêm khuya, Thời Quang mới có thời gian để “tiêu hóa” được cái tên gọi của thời trang trẻ em “Thời Quang không nghe lời”.

Buổi chiều cả nhà bọn họ đi tới nhà ông bà ngoại, sau khi ăn cơm tối xong mới trở về, tới nhà cô liền bị hai đứa nhỏ quấn lấy để chơi chung với nhau.

Rất nhanh đã tới mười giờ rưỡi tối, hai đứa bị Tần Minh Nguyệt gọi xuống dưới, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng phải tắm rửa đi ngủ, về đến phòng, cô cảm thấy mất hết sức lực, đúng là chơi với trẻ em là mệt mỏi nhất.

Dựa trên đầu giường một lúc, cô nhắn tin cho Tần Thư: [Nếu sau này chúng ta kinh doanh thời trang trẻ em, thì gọi là “Thời Quang không nghe lời”, chị thấy cái tên này có được không?]

Tần Thư mở điện thoại, trả lời ngay: [Cái tên này sáng tạo đấy, vừa có tính trẻ con, em tự nghĩ sao?]

Thời Quang: [Không phải, là em trai em nghĩ đấy.]

Tần Thư: […Con của Úy tổng???]

Thời Quang cười: [Trí nhớ của chị sao lại tệ hơn em trai em vậy, là hai đứa em ở Nam Kinh của em.]

Tần Thư xoa xoa mi tâm: [Hãy tha thứ cho người phụ nữ mang thai một lần liền ngốc ba năm đi (dog)]

Cô quay lại chuyện chính: [Vậy ngày mai khi đi làm chị sẽ đi đăng ký tên thương hiệu này liền.]

Nói chuyện với Tần Thư một hồi, liền nhìn thấy tin nhắn của Úy Minh Hải: [Buổi tối con ngủ nhớ đắp chăn lông thật kín vào, coi chừng lạnh.]

Mấy ngày nay ba không hề gọi điện thoại mỗi ngày hay nhắn tin ngày ba buổi oanh tạc như trước kia nữa.

Cô tới Nam Kinh bốn ngày, buổi sáng ba chỉ dặn cô lúc ra ngoài nhớ uống nhiều nước, đừng để bị cảm nắng. Đến buổi tối, sẽ nhắn một tin nhắn dài dòng trước khi đi ngủ.

Bỏ điện thoại xuống, đang chuẩn bị đi tắm, Thời Cảnh Nham gọi điện thoại tới, hỏi cô đã nói chuyện với chú tư chưa.

Thời Quang chán chường cầm lấy lỗ tai con gấu bông nhỏ, “Em vẫn chưa nói.” Hôm nay không có cơ hội để nói chuyện, cô cũng chưa nghĩ ra làm sao để mở miệng.

Thời Cảnh Nham đề nghị: “Lúc đi dạo buổi tối thì em nói đi.”

Thời Quang đồng ý, hỏi bây giờ anh đang ở đâu, “Đang ở nhà hay ở công ty?”

Thời Cảnh Nham: “Anh ở nhà ông bà nội cả buổi tối, vừa mới về tới nhà.”

“Ông bà nội tìm anh có việc sao?”

“Ừ, nói anh mau chóng thay đổi quan hệ trên pháp luật với em, nếu không sau này sẽ ảnh hưởng tới việc làm giấy kết hôn.”

“…”

Mặc dù đã nhận thân với Úy Minh Hải, nhưng về mặt pháp luật, cô vẫn là con gái của Thời Nhất Thịnh và Tần Minh Nguyệt, cũng là anh em họ với Thời Cảnh Nham. Trước đây Thời Cảnh Nham chỉ chuyển hộ khẩu của cô qua nhà ông bà nội, nhưng không giải trừ mối quan hệ nhận nuôi.


Lúc tắt điện thoại, Thời Cảnh Nham dặn dò lần nữa, bảo cô nói sớm đi, đừng để khi quay về rồi mà vẫn chưa đề cập tới.

Thời Quang cũng buồn phiền, cô không tìm được cơ hội nào để nói với ba mình.

Ba ngày tiếp theo đều dẫn cặp long phượng thai ra ngoài chơi, làm một cuộc du lịch ngắn ngày.

Tần Minh Nguyệt rất ít khi đi du lịch với bọn họ, trước kia lúc Thời Nhất Thịnh dẫn ba chị em cô ra ngoài chơi, Tần Minh Nguyệt chưa bao giờ đi, lần này khó lắm mới có cơ hội đi chung, cô cũng không dính lấy ba mà luôn chăm sóc hai đứa em nhỏ.

Chuyến du lịch ba ngày kết thúc, lúc về đến nhà đã tám giờ, hai em nhỏ cũng chơi đến mệt người rồi, đã sớm ngủ trên xe, về đến nhà dì giúp việc mang hai đứa đi tắm rửa, sau đó cũng không xuống lầu nữa.

Tần Minh Nguyệt cũng bị giày vò đến mệt mỏi, đã lên lầu trước.

Phòng khách chỉ còn lại Thời Nhất Thịnh và Thời Quang, “Đào Đào, con muốn ăn kem không?”

Thời Quang lắc đầu, cô muốn nói chuyện thẳng thắn với ông, ngày mai kì nghỉ của ông kết thúc rồi, tối mai cô phải về Bắc Kinh, nếu không nói bây giờ thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.

“Chúng ta ra ngoài đi dạo được không ba?”

“Có muỗi đấy, còn nóng nữa.”

“Không sao đâu, con chịu được mà.”

Thời Nhất Thịnh nhìn chằm chằm con gái mấy giây, chắc cô có chuyện gì trong lòng muốn nói với ông, ra hiệu cho cô, “Vậy con thay đồ đi, mặc váy sẽ bị cắn đấy.”

Thời Quang về phòng thay quần áo, bôi kem chống muỗi, còn phun không ít thuốc, cô thuận tay mang theo chai kem chống muỗi cho ba dùng.

Thời Nhất Thịnh chuẩn bị một túi xách tay, bên trong có nước soda, xịt chống mũi, còn có một cây quạt.

Những đồ vật này rất quen thuộc với Thời Quang, trước đây buổi tối mùa hè nào ba cũng dắt cô ra ngoài chơi, đây đều là đồ dùng cần thiết, cô cười, “Ba xem con là con nít sao.”

Thời Nhất Thịnh cũng cười, “Ba còn tưởng là ba mới hơn ba mươi tuổi đấy, vẫn còn trẻ như trước.”

Chuẩn bị xong, hai ba con đi ra ngoài.

Từ phòng điều hòa đi ra, trong nháy mắt giống như bước vào một cái lồng hấp, gần đây nhiệt độ rất cao, vừa chán vừa nóng, ngọn cây không thèm động đậy, trong công viên thoang thoảng một mùi hoa mà cô không biết tên.

Thời Quang kéo cánh tay của Thời Nhất Thịnh, “Ba có còn nhớ lần trước chúng ta đi bộ trên con đường này là lúc nào không?”

Thời Nhất Thịnh suy nghĩ, “Mùa hè lớp 10, con nói mình muốn học mỹ thuật.” Tối đó hai người đi trong sân mấy tiếng đồng hồ, chỉ có mấy con đường nhưng cứ đi tới đi lui hết mấy vòng.

Mới đầu ông không đồng ý, nhưng Đào Đào rất kiên trì, đây là lần đầu tiên cô có chính kiến như vậy, nói với ông không cần lo lắng quá nhiều cho cô.

Sau đó ông đành bất đắc dĩ mà đồng ý với cô.

Ông nghiêng mặt nhìn con gái, “Bây giờ con đã thành công rồi, ba cảm thấy có một phần công lao của mình trong đó.” Nói xong, ông tự cười chính mình.

Thời Quang: “Nhất định rồi, hơn một nửa là công lao của ba đấy.”


Sau đó nhắc tới thời trang trẻ em, “Con quyết định dùng cái tên “Thời Quang không nghe lời”, con vô cùng thích cái tên này.”

Thời Nhất Thịnh nghĩ Đào Đào muốn đi dạo với ông là để thảo luận về cửa hàng thời trang trẻ em, ông liền nói lên suy nghĩ của mình.

Trước đây khi nhận nuôi Đào Đào, ông chưa từng đi tới trung tâm thương mại, sau này khi có Đào Đào rồi, đi dạo cửa hàng thời trang trẻ em liền trở thành nhiệm vụ hàng đầu của ông mỗi khi có kì nghỉ, cho nên ông có chút am hiểu về thị trường ngành hàng này.

Ông nói một chút ấn tượng của mình về màu sắc cũng như kiểu dáng trang phục trẻ em những năm gần đây, sự thay đổi của vải vóc cũng như cách thức bán hàng.

Thời Quang vốn chỉ định nhờ chủ đề này mà nói tới vấn đề của mình, nào biết được lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Cô không làm đứt mạch suy nghĩ của ông, vô cùng nghiêm túc nghe những phân tích của ba.

Những lời nói ấy lúc nghe qua tưởng chừng là những đề xuất cho con đường tương lai của cô, nhưng phía sau ấy chính là sự tỉ mỉ tinh tế và mềm mại của một người ba thương con.

Thời Nhất Thịnh nói khoảng hai mươi phút, ông đã đem hết tất cả hiểu biết của mình về thời trang trẻ em cho Thời Quang biết.

Dừng lại, ông mở chai nước soda cho Thời Quang, “Uống chút nước đi con.”

“Ba uống trước đi.”

“Ba còn một chai ở trong túi.”

Thời Quang vừa uống nước, Thời Nhất Thịnh đứng một bên quạt gió đuổi muỗi cho cô.

“Ba.”

“Sao con?”

“Sao ba không hỏi con đã có người yêu hay chưa?”

Thời Nhất Thịnh vặn nắp chai nước còn lại một nửa của cô, dừng tay lại, “Nói như vậy tức là con đã có rồi, ba có đoán sai không?”

Thời Quang: “…” Cô cười cười, không nói rõ ràng.

Thời Nhất Thịnh hỏi: “Bạn học của con sao?”

Thời Quang lắc đầu, “Không phải.”

“Đàn em?”

“Không phải.”

“Đàn anh?”


Thời Quang vẫn lắc đầu, “Ba đoán tiếp đi.”

“Đồng nghiệp trong công ty?”

Thời Quang vẫn lắc đầu như cũ.

Cô nói: “Cái tên mà em suy nghĩ cho thương hiệu của con rất thích hợp với con hiện tại.”

Thời Quang không nghe lời, một đứa trẻ chín tuổi nghĩ ra.

Thời Nhất Thịnh trợn mắt há miệng, “Cái gì? Lớn hơn chín tuổi?”

Đúng là ghét của nào trời trao của đó mà.

Ông để túi xách trên băng ghế dài, “Hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi?”

Giọng Thời Quang rất nhỏ, “Đã lâu rồi.”

Thời Nhất Thịnh cũng không hề tức giận, “Vậy sao con không nói với ba? Lớn tuổi như vậy, không đáng tin cậy, con có biết không?” Ông lấy điện thoại di động ra.

Thời Quang: “…”

Thời Nhất Thịnh hỏi: “Ba mẹ cậu ta làm gì? Đã biết hai đứa yêu nhau chưa?”

Thời Quang: “Biết rồi ạ.”

Không biết có phải do ngoài trời quá oi bức hay không mà trong lòng bàn tay cô cũng đổ rất nhiều mồ hôi.

Thời Nhất Thịnh khom lưng, vặn một chai nước ra, ừng ực một hơi uống hết.

Thời Quang cảm giác được ba đang không vui, lúc ông không vui sẽ không bao giờ la mắng cô, từ nhỏ đã như vậy, có những lúc cô phạm sai lầm, nhưng trước giờ ba không bao giờ nói gì cô cả.

Cô lấy quạt giấy trong túi ra, quạt quạt cho ông, “Con xin lỗi ba, không phải con cố ý giấu đâu, chỉ là…Không biết làm sao để nói với ba.”

Thời Nhất Thịnh thở dài, khẽ nhếch cằm lên, “Vừa đi vừa nói.” Ngồi đây có rất nhiều muỗi.

Ông vô cùng bất đắc dĩ, “Con nói xem ba chưa dạy dỗ con tốt hay sao? Sao con lại tìm một người lớn hơn mình như vậy làm gì?”

Khó chịu mấy giây, “Nhà cậu ta ở đâu?”

“Bắc Kinh ạ.”

“Con từng gặp ba mẹ cậu ta chưa?”

“Gặp rồi ạ.” Còn gặp thường xuyên nữa.

Thời Nhất Thịnh nhấn mở điện thoại, “Con đưa số điện thoại ba mẹ cậu ta cho ba đi, để ba xem có thể xin nghỉ thêm một ngày nữa không, nếu được ba sẽ đi Bắc Kinh với con.”

Thời Quang dùng ngón tay gãi gãi trán, “Ba phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ càng nhé.”

Thời Nhất Thịnh thầm nghĩ, nếu phụ huynh bên ấy nói chuyện không có đạo lý, vậy thì ông sẽ nắm lấy nhược điểm này để cắt đứt đoạn tình cảm của con bé và thằng nhóc kia.

“Con đọc đi.”

Thời Quang tìm số của vợ bác cả trong danh bạ, đọc từng con số cho Thời Nhất Thịnh.


Tới khi đọc tới số thứ tám, giao diện trên máy ông hiển thị trùng với số “vợ anh cả”.

Ông cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nhấn tiếp.

Số chín cũng trùng với dãy số ấy, tiếp số thứ mười, dãy số giống với những gì ông bấm nãy giờ chỉ có số “vợ anh cả”, mi tâm ông bỗng nhảy một cái, vẫn không nghĩ nhiều.

Hô hấp của Thời Quang có chút nhanh, hơi nhắm mắt lại, đọc số cuối cùng.

Thời Nhất Thịnh: “…” Đây là số chị dâu mà???

Chân ông bỗng rã rời, phải cố gắng mới đứng vững được.

Thời Quang nhanh chóng đỡ lấy ông, “Ba.”

Thời Nhất Thịnh bị chính mình là cho tức cười, một tay ông chống nạnh, vừa tức ngực vừa khó thở.

Thời Cảnh Nham?

Thời Cảnh Nham!

Thời Quang né tránh, không dám nhìn ba mình.

Bầu không khí im ắng, Thời Nhất Thịnh vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại được.

Thời Quang đong đưa cánh tay ông, “Ba đừng tức giận mà, chúng ta tới kia ngồi một chút đi, để con massage mắt cá chân cho ba.”

Thời Nhất Thịnh lấy tay ra, “Ba không yếu ớt như vậy.” Ông chỉ vào nơi trái tim mình, “Con phải massage nơi này mới đúng.”

Thời Quang: “…” Nhanh chóng cất điện thoại vào, bắt đầu đấm bóp nhẹ nhàng cho ông, “Ba không sao chứ?”

Thời Nhất Thịnh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Thảo nào ba tự hỏi, tại sao mùa xuân năm nay thái độ của Thời Cảnh Nham với ba lại thay đổi lớn như vậy? Còn ân cần chuẩn bị thuốc lá xịn và trà ngon nữa.”

Hóa ra là vuốt mông ngựa!!!

Mấy phút sau, Thời Nhất Thịnh mới bình tĩnh trở lại, ông cảm thấy như mình mới đi một chuyến tàu siêu tốc về vậy.

Lúc này ông mới nhớ ra, “Úy tổng đồng ý rồi sao? Ông ấy chỉ lớn hơn Thời Cảnh Nham mười hai tuổi thôi mà.”

Thời Quang: “Không đồng ý cũng không được nha…”

Cô vẫn còn nhớ rõ ngày cô nói với Úy Minh Hải rằng cô thích Thời Cảnh Nham, cô hỏi ông có đồng ý hay không cũng phải nói cho mình. Lúc ấy Úy Minh Hải chỉ nói một câu: “Con đây là ép ba vào bước đường cùng đấy.”

Giống như Thời Nhất Thịnh, Úy Minh Hải cũng bị chính mình làm cho tức cười.

Chỉ có thể bất lực, không thể làm điều gì.

Chuyện đã như vậy, Thời Nhất Thịnh cũng không phản đối gì nữa, tạm chấp nhận Thời Cảnh Nham, dù là không đủ với tiêu chuẩn chọn rể của ông nhưng cũng hơn nhiều người khác, miễn cưỡng xem là vừa mắt.

Thời Nhất Thịnh càng nghĩ càng buồn, dùng sức vò tóc Thời Quang, “Con nói xem sao mắt thẩm mỹ của con lại tệ như vậy? Trước đây ba rất tin vào ánh mắt con, phối hợp màu sắc khi vẽ tranh rất đẹp mắt, thiết kế thời trang cũng rất có năng khiếu. Tại sao khi tìm đối tượng lại chọn người không ra gì thế kia?”

Thời Quang: “…”

Thời Cảnh Nham đang ở Bắc Kinh, hắt xì liên tục mấy cái, anh còn tưởng mình bị cảm lạnh, nên tăng nhiệt độ máy điều hòa lên một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.