Bạn đang đọc Thời gian đẹp nhất là khi yêu em – Chương 15
Uống xong một lon bia, hắn cũng không có cảm thấy tâm tình tốt hơn chút nào, ngược lại tâm càng thêm loạn. Hắn đem lon bia ném vào trong thùng rác, một lần nữa đi trở về phòng cầm áo choàng tắm, dự định lại tắm thêm một lần, đang khi mở cửa phòng tắm, hắn liếc mắt liền thấy được chậu trồng mầm đậu trên bệ cửa sổ có dán một tờ giấy. Trên tờ giấy có dấu vết của vài giọt nước loang lổ, cũng không biết là nước mưa ngoài cửa sổ thấm vào, hay là nước mắt của cô.
Hắn nhìn nét chữ xinh đẹp của Đàm Tĩnh, chỉ có ba chữ: “Thực xin lỗi”. Tựa hồ cô vĩnh viễn chỉ có ba chữ này để nói với hắn, giống như ba chữ này cũng mơ hồ giải thích tất cả.
Nhiếp Vũ Thịnh đem tờ giấy vò thành một cục, một lát sau, lại lần nữa mở ra, tỉ mỉ từng chút từng chút vuốt phẳng.
Hắn đang nghĩ xem, cô rốt cuộc là dùng tâm tình gì viết xuống ba chữ này? Hoặc là nói, cô là dùng động cơ gì, mới viết xuống ba chữ này?
Bất quá, so với cô viết “Em yêu anh” thì tốt hơn, nếu là như vậy, hắn sẽ cảm thấy so với giết hắn còn khó hơn.
Hắn không muốn nghĩ nhiều, đi vào thư phòng tìm một quyển sách, tiện tay đem tờ giấy kia kẹp vào.
Tâm ý của hắn phiền loạn, qua một lát mới nghĩ tới hôm nay cũng không có đi xem qua Nhiếp Đông Viễn, cần phải gọi điện thoại cho Trương thư ký, hỏi một chút tình huống của Nhiếp Đông Viễn. Cầm lấy điện thoại di động, lại thấy hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Thư Cầm. Hắn tự giam mình ở trong phòng ngủ vài giờ, ngay cả điện thoại vang lên mấy lần đều không có nghe được.
Lúc này hắn phi thường không muốn gọi điện cho Thư Cầm, hắn cảm giác mình quá vô sỉ, vừa rồi còn nói với Thư Cầm, chính mình sẽ không có ý tưởng gì với những người phụ nữ khác, nhưng sau lưng cô thì hắn liền làm ra chuyện như vậy. Hắn do dự trong chốc lát, liền gửi cho Thư Cầm một tin nhắn, nói mình đang nghỉ ngơi không có nghe được điện thoại, hỏi cô có chuyện gì.
Thư Cầm rất nhanh trả lời, nói không có việc gì, cô dự định buổi tối đi bệnh viện, hỏi hắn có phải hay không trực ca ngày.
Hắn đáp lại, nói mình cùng đồng nghiệp đổi ca , hôm nay nghỉ ngơi, bảo Thư Cầm không cần phải đi bệnh viện, hiện tại mưa rào có sấm chớp, ở trên đường cũng không an toàn.
Thư Cầm đáp lại nói “Được.”
Nhiếp Vũ Thịnh gọi cho Trương thư ký, hỏi thăm tình hình Nhiếp Đông Viễn, nghe nói ông ấy hôm nay trị liệu bình thường, không có chỗ nào không thoải mái. Trương thư ký nghe nói hắn hôm nay được nghỉ ngơi, cũng bảo hắn không cần phải đi bệnh viện, trời mưa rất lớn, trên đường khẳng định kẹt xe.
Nhiếp Vũ Thịnh nhìn mưa rơi bên ngoài, quả nhiên càng mưa càng lớn, những cây trúc trong hoa viên bị gió mưa tàn phá đã không thể đứng thẳng được, còn có vài lá trúc dính trên cửa sổ, bị kẹp vào một góc khẽ cuồn cuộn lên, giống như là lông mày bị nhăn lại. Nhiếp Vũ Thịnh cảm giác mình lại trúng tà , bởi vì hắn đưa tay ra, cách lớp cửa kính, từ từ dọc theo đường viền của lá trúc kia, rất nhẹ rất nhẹ, từ từ phác hoạ một vòng, động tác của hắn có vô hạn yêu thương, tựa như dịu dàng mơn trớn lông mày của người yêu trong hư không. Nếu như vậy là có thể làm cho cô nhếch mày khẽ mỉm cười, thật là tốt bao nhiêu.
Lông mày Đàm Tĩnh chính là bộ dáng này, cho nên khi cô nhăn mày, hắn chỉ cảm thấy đau lòng.
Hắn rút tay lại, kinh ngạc hai mảnh lá trúc trên tấm cửa kính.
Đàm Tĩnh, Đàm Tĩnh… Hắn nên làm sao với cô đây?
Đàm Tĩnh đáp tàu điện ngầm trở về, vừa ra đến cửa tàu điện ngầm liền gặp mưa xối xả, nước ào ào dọc theo bậc thang cửa ra tàu điện ngầm chảy xuống dưới, giống một thác nước nho nhỏ. Đàm Tĩnh không có mang ô, giầy cũng toàn bộ ướt đẫm, vừa ra khỏi tàu điện ngầm, bị mưa tạt ngay vào mặt, toàn thân đều ướt đẫm. Cô vượt qua mấy người đi trước đi trên những bậc thang đầy nước, trong màn mưa trắng xoa, xe đều mở đèn lên, trên đường xe chạy khó khăn, đến một chiếc taxi đều không nhìn thấy, cũng không có xe bus.
Còn có ba trạm nữa mới đến bệnh viện, Đàm Tĩnh vào cửa hàng tiện lợi tránh mưa một lát, cánh cửa của cửa hàng tiện lợi mở ra, điều hòa bên trong đã mở, từng đợt gió mát thổi tới sống lưng, đem quần áo đã ướt đẫm thổi dính vào trên người cô, lạnh đến mức cô run cầm cập. Cô đành phải đổi chỗ tránh mưa đến một ngân hàng bên cạnh, trong ngân hàng chật kín cả người, người xếp hàng lấy số rất nhiều, bởi vì trời mưa, giao dịch xong cũng cũng không đi ngay nên khách hàng ở trong rất đông, ở trung tâm điều hòa cũng mở, tiếng người huyên náo, từng đợt khí lạnh từ điều hòa thổi ra.
Chờ trời mưa ngớt đi một chút, Đàm Tĩnh đến trạm xe buýt, trên xe buýt người cũng đặc biệt nhiều, quả thực là chật ních, cô chen lấn ngay cả chân cùng không có chỗ đặt. Bất quá nhiều người cũng tốt, thời điểm có nhiều người trong đầu cô chính là trống rỗng, toàn bộ thế giới chật kín người, khắp nơi đều là người người chen lấn, khắp nơi đều là ô dù, có thể không cần phải nghĩ những chuyện không nên nghĩ.
Hôm nay cô lại làm một chuyện sai, cô biết rõ nhưng là bây giờ cô quá mệt mỏi, cô không có khí lực suy nghĩ. Nhiếp Vũ Thịnh sẽ nhìn cô như thế nào, cô nghĩ không ra, cũng không dám nghĩ, sau khi lưu lại một tờ giấy, cô liền vội vội vàng vàng rời đi, cô vĩnh viễn cũng sẽ không quên Nhiếp Vũ Thịnh đẩy cô ra, sau đó nhìn cô trong nháy mắt. Cằm của hắn sưng vù, mặt của hắn có điểm biến đổi vì bị thương, nhưng là trong mắt cô, Nhiếp Vũ Thịnh vĩnh viễn là đẹp trai nhất, bất luận là thời điểm nào, bất luận ở nơi nào. Đáy mắt hắn phản chiếu bóng hình của cô, hắn giống như đứa nhỏ vừa tỉnh mộng, bất lực, tuyệt vọng mà nhìn cô như vậy.
Cuối cùng, hắn cũng như chạy trốn vào phòng ngủ, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại. Cô nghe được thanh âm khóa cửa vọng lại, cảm thấy cả tâm đều lạnh thấu. Cô làm cái gì? Cô rốt cuộc đang làm cái gì? Hắn vì cái gì hôn cô? Hắn hôn cô là vì thấy cô đáng thương, mà cô thì sao? Cô dĩ nhiên cũng muốn lợi dụng sự thương hại của hắn. Không, kỳ thật cô biết rõ, chính mình chỉ là kìm lòng không được. Khổ cực bảy năm qua đi, cô không có một khắc thôi nhớ về hắn, cho nên khi hắn hôn cô, cô mà ngay cả lý trí cuối cùng cũng không có.
Cô lặng lẽ chạy trốn, giống như một tên trộm, trên thực tế sự tình hôm nay so với kẻ trộm càng đáng xấu hổ hơn, Đàm Tĩnh… ngươi sai một lần lại còn muốn sai thêm lần nữa sao?
Bảy năm qua chịu khổ, bảy năm phải chịu báo ứng, còn chưa đủ sao?
Cô cúi đầu xuống xe bus, từ từ đi vào bệnh viện. Phía sau đại sảnh phòng khám rộng lớn, là dãy nhà dành cho bệnh nhân nằm viện được xếp theo hình tam giác, đám người vội vã lui tới, bọt nước lạnh như băng trên cây dù vẩy trên cánh tay cô, nhưng bây giờ cô cũng không có cảm giác. Hiện tại thân thể của cô so với ở trong hầm băng còn lạnh hơn, tất cả máu, tất cả nhiệt độ tựa hồ cũng đi một nơi khác, trong đầu cô trống trơn, trong dạ dày cũng trống trơn, máy móc đi vào thang máy, đem tất cả sức nặng của cơ thể đều dựa vào vách tường của thang máy.
Đàm Tĩnh đừng ngây thơ nữa, bài học bảy năm qua đã đủ rồi, đem tất cả coi như chưa từng phát sinh đi. Con của cô còn ở trên giường bệnh, chờ làm phẫu thuật. Tôn Chí Quân lại bị đồn công an bắt đi, tất cả đều cần cô đi giải quyết. Cô không có thời gian hoài niệm quá khứ, cô không nên suy nghĩ nụ hôn phát sinh vài giờ trước có ý nghĩa gì, nó là vô nghĩa.
Hiện tại cô không thể để Tôn Chí Quân làm rối loạn, hiện tại cô muốn chiếu cố cho bệnh của con trai, hiện tại cô muốn một lần nữa quên Nhiếp Vũ Thịnh.
Vương Vũ Linh nhìn thấy bộ dáng của Đàm Tĩnh bị sợ hết hồn, nói, “Mưa lớn như vậy, làm sao cậu không trú mưa rồi hãy trở về?”
Đàm Tĩnh ngẩn ngơ hướng cô cười cười, Vương Vũ Linh đưa cho cô một cái khăn tắm, nói cho cô biết buổi chiều Tôn Bình tỉnh qua một lúc, gọi mẹ, không trông thấy cô thì liền ngủ thiếp đi. Đàm Tĩnh tràn đầy đau lòng, nhưng là cô biết tay mình lạnh buốt, không dám đi sờ con. Vương Vũ Linh mang đến hai bình nước nóng đặt tại đó, đổ nước nóng ra chậu, để cho cô mau chóng đi toilet lau người, đem quần áo ướt sũng đổi đi.
Vào toilet, Đàm Tĩnh nhìn gương mặt của mình trong gương, vẫn sưng như cũ. Một cái tát kia của Tôn Chí Quân vừa ngoan vừa chuẩn, đánh cho cô cả người đều mơ hồ. Một cái tát kia cũng đem lòng của cô đều đánh thành tro bụi. Trước kia hắn mặc dù đối với cô không tốt, nhưng cũng chưa từng đánh cô, cho dù thời điểm uống rượu say không cẩn thận đụng vào cô, đó cũng thuần túy chỉ là động tác vô ý thức. Cô hướng Tôn Chí Quân giải thích nửa ngày công ty CM trợ cấp, hắn lại không ngừng ép hỏi, “Nguy hiểm cao như vậy, cô vì cái gì đồng ý phẫu thuật?”
“Nếu lại tiếp tục duy trì như thế này thì con trai sẽ mất mạng!”
“Cô vì cái gì không cùng tôi thương lượng?”
“Hôm nay không phải là gọi anh tới thương lượng sao? Lại nói thương lượng với anh có ích lợi gì? Anh ngoại trừ hỏi tôi tiền, còn trông mong được cái gì?”
Có lẽ chính là câu này đã chọc giận hắn, cũng có lẽ vì một chuyện khác, lúc ấy hắn đột nhiên cúi người nhìn đầu giường dán một tờ giấy, bên trên có ghi bác sĩ trưởng.
Nhiếp Vũ Thịnh.
Rất rõ ràng viết bệnh nhân Tôn Bình, bác sĩ trưởng Nhiếp Vũ Thịnh.
Tình huống trùng tên trùng họ thực quá ít, ngay cả cô đều không thể thuyết phục chính mình đây chỉ là ngẫu nhiên.
Hắn hất tay liền tát cô một cái.
“Cô để con làm phẫu thuật, cô chỗ nào kiếm được tiền cho con làm phẫu thuật?”
Cô bị đánh cho mơ hồ, y tá trưởng đem cô kéo sang một bên, sau đó Nhiếp Vũ Thịnh đã tới rồi. Cô cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng kia của Nhiếp Vũ Thịnh, hắn quả thực là nổi giận, xông lên liền đánh cho Tôn Chí Quân một quyền.
Hắn cho tới bây giờ sẽ không đánh người, thời trung học Nhiếp Vũ Thịnh mặc dù không phải là học sinh gương mẫu, nhưng là khinh thường gây chuyện đánh nhau. Nhất là sau khi gặp lại, cô thường cảm thấy hắn tỉnh táo đến kinh người, có lẽ đó là trạng thái nghề nghiệp của bác sĩ, có lẽ là bảy năm không gặp, tính tình hắn đại biến, sau khi gặp lại hắn vĩnh viễn là người cách xa ngàn dặm, luôn là bộ dáng lạnh lùng xa cách.
Cho nên khi Nhiếp Vũ Thịnh đánh ra một quyền kia, cô ngoại trừ kinh ngạc, còn có một loại tan nát cõi lòng. Vì cái gì Nhiếp Vũ Thịnh ra tay đánh Tôn Chí Quân, là vì cô bị đánh. Cô còn tưởng rằng hận thù của hắn đối với cô đã sớm thay thế tất cả, nhưng là hắn vì cái gì hận cô như vậy?
Trong cơn bão đêm đó, thời điểm khi hắn thương tâm gần chết lao xuống núi, cô kỳ thật đứng ở trong mưa gào khóc lớn.
Nhiếp Vũ Thịnh, ba chữ này đối với cô mà nói, có ý nghĩa duy nhất, chính là người đầu tiên cô yêu trong cuộc đời này, cũng là người cô yêu nhất.
Cô lại không thể yêu.
Có quá nhiều cách trở bên trong, cô chính mình cũng không biết như thế nào đem tất cả nói hết. Một đoạn thời gian rất dài, cô đã muốn đi tìm Nhiếp Vũ Thịnh, cô cũng muốn nói, thực xin lỗi.
Câu duy nhất mà cô có thể nói với hắn, cũng chỉ còn dư lại ba chữ này.
Cô nhìn mình trong gương, tự nói với mình, đủ rồi.
Nếu như tương tư là một loại nợ nần, như vậy hôm nay đã trả lại, đủ rồi.
Cô vắt khăn lông nóng hổi, đặt trên mặt mình, cưỡng chế chính mình nhất định phải một lần nữa quên đi Nhiếp Vũ Thịnh.
Vương Vũ Linh đợi mưa tạnh mới đi, thời điểm cô đi ra, Đàm Tĩnh đã có điểm nghẹt mũi đau đầu. Vương Vũ Linh không yên tâm, Đàm Tĩnh nói, “Chính là mắc mưa, bị lạnh. Ngày mai khẳng định sẽ tốt hơn.”
Đến buổi tối sắp tắt đèn, Đàm Tĩnh chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, đi đến phòng trực của y tá, năn nỉ y tá trực ban cho mượn nhiệt kế, đo một chút, thế nhưng ba mươi chín độ. Y tá trực ban nói, “Cô đừng cố chống cự, mau đi khám gấp đi.”
“Tôi chính là bị lạnh …”
“Cảm mạo càng không thể đợi ở trong phòng bệnh, cô nhanh đi khám gấp, trong phòng bệnh bệnh nhân đều suy yếu, phải cẩn thận không để lây bệnh.”
Đàm Tĩnh không có cách nào khác, đành phải nhờ y tá chiếu cố Tôn Bình, chính mình đi xuống lầu dười ở trước phòng khám bệnh lấy số. Bác sĩ hỏi một chút, chẩn đoán bệnh là cảm phong hàn, nhìn cô sốt quá cao, vì vậy truyền dịch cho cô rồi nói, “Hôm nay trước truyền một một bình, uống thuốc hạ sốt, ngày mai lại truyền thêm một bình kháng sinh.”
Đàm Tĩnh nhận lấy thuốc, truyền xong thì cũng đã nửa đêm.
Trong phòng theo dõi người không nhiều lắm, nửa đêm còn ở trong phòng bệnh truyền dịch, cơ bản đều là đột phát khám gấp. Có đứa nhỏ khóc thật lớn, cha mẹ mang theo túi truyền dịch, không ngừng đi vòng vèo.
Đàm Tĩnh cảm thấy đầu đau đến muốn vỡ ra, lại không biết Tôn Bình trong phòng bệnh thế nào, đêm hôm khuya khoắt, đưa mắt nhìn khắp, không có bất cứ người nào có thể trông cậy vào, có thể trợ giúp mình. Tôn Chí Quân bị đồn công an mang đi, cô lo lắng nhất là phẫu thuật của Tôn Bình nên làm cái gì bây giờ, bệnh viện còn có thể đáp ứng làm phẫu thuật sao? Nếu như không thể làm, như vậy bệnh của con trai còn có thể kéo dài sao?
Cô phát sốt cao, người vốn suy yếu, đầu vô cùng đau đớn, nhắm mắt lại chỉ chốc lát sau liền mở ra. Trong phòng theo dõi đứa bé kia khóc thật lớn, cuối cùng nôn sữa, cha mẹ bé kinh hoảng ôm đứa bé cao giọng kêu bác sĩ, bác sĩ tiến vào cẩn thận xem xét, thương lượng muốn đưa đi nằm viện để theo dõi.
Sau khi đứa nhỏ bị ôm đi, phòng theo dõi an tĩnh hẳn, Đàm Tĩnh nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, đột nhiên có một ngón tay lạnh, đặt trên mu bàn tay của cô, cô cả kinh, tỉnh giấc, mới phát hiện thì ra là dịch đã truyền xong, y tá giúp cô rút kim. Thì ra là cô ngủ đã trong chốc lát, chính là ai thay cô gọi y tá?
Nhiếp Vũ Thịnh đứng ở chỗ không xa, cô ấn lấy băng keo cá nhân trên mu bàn tay, giữ một lát để cầm máu. Hắn đi tới nói với cô, “Tôi có việc muốn nói với cô.”
Kỳ thật cũng không có chuyện gì, hắn chỉ cảm thấy cô sẽ không chiếu cố chính mình. Buổi tối hắn nhận được điện thoại của bệnh viện, đến xem một người khám gấp, kết quả đi ngang qua phòng theo dõi thì thấy cô.
Một mình ngồi trong phòng theo dõi truyền nước biển, ngay cả bộ dạng ngủ thiếp đi, đều là mệt mỏi như vậy. Trên môi cô cơ hồ không có tí huyết sắc, ước chừng đang phát sốt, cho nên khóe môi trắng bệch, bình nước biển đã muốn truyền xong, cô lại không có bất kỳ dấu vết tỉnh lại. Nếu không rút ra sẽ hồi máu, cho nên hắn xoay người đi phòng trực ban gọi y tá tới.
Đàm Tĩnh không biết hắn có lời gì muốn cùng mình nói, bất quá phòng theo dõi không phải là chỗ nói chuyện. Cô ấn băng keo cá nhân xuống một lát, liền đứng lên. Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Đi lên xe tôi đi.”
Bãi đỗ xe một người cũng không có, bảo vệ trực ban ở trong vọng gác lim dim ngủ, buổi tối nơi này xe không nhiều người lắm, phần lớn là bác sĩ trực đêm, cho nên có vẻ rất trống trải cũng rất yên lặng. Nhiếp Vũ Thịnh thay cô mở cửa xe, nhiều lúc tiểu tiết luôn có thể thể hiện xuất thân của hắn, gia giáo tốt, thời thời khắc khắc nhớ rõ cái gọi là phong độ.
Nhiếp Vũ Thịnh kỳ thật cũng chưa nghĩ ra lời gì nói với Đàm Tĩnh, cho nên sau khi đóng cửa xe, hắn trầm mặc một hồi, mới hỏi cô, “Ai khám gấp?”
Đàm Tĩnh sửng sốt một chút, mới suy nghĩ cẩn thận hắn là hỏi vừa rồi ai thay mình xem bệnh, vì vậy đáp, “Bác sĩ Trương.”
Trong bệnh viện có quá nhiều bác sĩ Trương, hắn không biết là ai, vì vậy lại hỏi, “Đơn thuốc đâu?”
Bệnh lịch của Đàm Tĩnh đã bị vò đến nhăn nhúm giao cho hắn, hắn nhìn chẩn đoán bệnh cùng kê đơn thuốc phía trên, cảm phong hàn, lúc xế chiều cô nhất định là gặp mưa.
Hắn nói, “Ngày mai cô không cần phải phòng bệnh mà trực bên giường thằng bé nữa, sẽ lây bệnh.”
“Là cảm phòng hàn…”
“Bệnh viện có quy định.”
Đàm Tĩnh quan sát sắc mặt của hắn, khẩu khí của hắn vẫn lạnh lùng và cứng nhắc như vậy, cô không biết nói cái gì cho phải, đột nhiên nghe được hắn nói, “Vì cái gì?”
“Cái gì vì cái gì?”
“Bảy năm trước vì cái gì nói với tôi những lời kia, nhất định là có nguyên nhân, vì cái gì?”
Đàm Tĩnh khẽ hít một hơi, chuyện đã xảy ra cách đây bảy năm, nhắc lại còn có ý nghĩa gì đây? Cô nói, “Tôi không muốn nói cho anh biết. Trên thực tế, khi đó tôi là vô cùng vô cùng hận anh.”
“Như vậy hiện tại thì sao?”
Cô ngơ ngác lặp lại một lần, “Hiện tại?”
“Hiện tại cô còn hận tôi sao?”
Đàm Tĩnh vô ý thức cắn môi, vấn đề này làm cho cô cảm thấy khó có thể trả lời, cô không biết hắn vì sao lại hỏi như thế, những gì đã xảy ra sớm đã là quá khứ, giữa bọn họ đã bị ngăn cách bởi quá nhiều người và quá nhiều sự việc, bọn họ sớm đã không thể quay lại, không phải sao?
“Đã từng có một người nói với tôi, nhiều lúc, hận thường là bởi vì yêu. Đàm Tĩnh, cô yêu tôi sao? Cô có yêu tôi sao?”
Đàm Tĩnh không biết mình nên nói cái gì, chữ “Yêu” này đối với cô mà nói, vừa xa lạ mà xa xỉ. Một người giãy giụa trong đau khổ của vận mệnh, có tư cách gì nói đến tình yêu?
Cô trầm mặc thật lâu làm cho Nhiếp Vũ Thịnh càng thêm khó xử, hắn cảm giác mình lại đang tự rước lấy nhục. Đủ rồi, người phụ nữ này vì cái gì hôn hắn? Bởi vì hắn là bác sĩ trưởng của con trai cô? Thực buồn cười!
“Xuống xe đi.”
Cô có chút kinh hoảng nhìn hắn, sắc mặt của hắn bình tĩnh như nước, nhưng là hắn đang vê tay lái, các đốt ngón tay trắng bệch. Hắn lại nói một lần, “Xuống xe.”
Đàm Tĩnh xuống xe, nhìn hắn lái xe ra khỏi bãi đậu xe, tốc độ xe rất nhanh, khi phóng tới trước cột chắn trước cửa ra, mới đột nhiên “Dát” một tiếng ngưng lại, thanh âm lốp xe ma sát trên mặt đất trong bóng đêm trầm tĩnh có vẻ phá lệ chói tai, đem bảo vệ đang lim dim ngủ trong vọng gác đánh thức dậy. Hắn nhìn thoáng qua người trong xe, thấy Nhiếp Vũ Thịnh cách cửa kính xe cũng lên tiếng chào, “Bác sĩ Nhiếp, lại làm thêm giờ a?” Vừa nói, vừa đem cột chắn mở ra. Nhiếp Vũ Thịnh từ trước tới giờ đối đãi với người khác đều rất có lễ phép, không giống những người khác ngày thường vẫn nói lời cảm ơn với hắn. Chờ cột chắn vừa mở ra, chiếc xe như mũi tên rời cung, cực nhanh lao ra khỏi bãi đậu xe, biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt.
Bảo vệ gãi gãi đầu, dự định nằm xuống tiếp tục ngủ, lại thấy dưới ánh đèn của bãi đậu xe có một người đang đứng, không nhúc nhích. Ánh đèn ánh sán cũng không sáng ngời, bảo vệ chỉ mơ hồ nhìn ra được kia là một người phụ nữ, bởi vì tựa hồ cô mặc váy nên người này ước chừng là một bác sĩ khác làm thêm giờ đi… Bảo vệ ngáp một cái, khuya hôm nay cấp cứu thật sự là nhiều.
Đàm Tĩnh đứng trong bãi đỗ xe một lát, cô rất lo lắng, lúc Nhiếp Vũ Thịnh lái xe rời đi, cũng không nhìn cô một cái, cũng bởi vì vậy cho nên cô mới rất lo lắng. Kỳ thật nhiều năm như vậy hắn vẫn như cũ không thay đổi, thời điểm khi hắn thương tâm gần chết, cô kỳ thật có thể biết rõ. Cô rất lo lắng Nhiếp Vũ Thịnh sẽ xảy ra chuyện, cô thậm chí muốn gọi cho hắn một cú điện thoại, nhưng khi lấy điện thoại ra, lúc nhấn số của hắn, cô lại chần chờ.
Lấy lập trường gì để gọi cuộc điện thoại này? Cả nụ hôn mà cô kìm lòng không được kia, cũng bị hắn cho rằng là có dụng ý khác. Như vậy cứ để hắn nghĩ như vậy tốt lắm, Đàm Tĩnh của quá khứ đã chết rồi, cô không muốn lại cho mình tí xíu hi vọng nào nữa.
Cô bởi vì cảm mạo mà phát sốt, y tá không để cô trở về phòng bệnh, đứng ở bãi đỗ xe cũng không phải là biện pháp, cuối cùng cô quyết định về nhà. Cô thực sự cần giấc ngủ, liên tục vài ngày ở trong bệnh viện, cô đều không có biện pháp ngủ ngon, hiện tại người bị bệnh, càng thêm cảm thấy mệt mỏi.
Thật may là có xe bus chạy suốt đêm, bất quá là thời điểm đổi xe phiền toái một chút, chờ đến bên ngoài cư xá, ước chừng cũng đã là hai giờ sáng. Cửa hàng ở hai bên đường phố chật hẹp cũng đã đóng cửa, chỉ có một tiệm internet còn mở, ánh sáng trắng từ ngọn đèn ánh trên mặt đất, thời điểm cô đi tới, chỉ có mình cô cùng bóng dáng lẻ loi.
Cửa sắt cư xá đã khóa, bất quá người về muộn đều có biện pháp, cô đem váy kéo dịch lên trên eo, dự định leo lên. Vừa bắt lấy lưới sắt, mới bước một chân lên, đã có người bắt lấy tay cô, dọa cô thiếu chút nữa hét ầm lên, quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên là Nhiếp Vũ Thịnh. Sắc mặt hắn âm trầm, hỏi, “Cô định trèo qua?”
Hắn tại sao ở chỗ này? Xe của hắn dừng ở chỗ không xa, có lẽ hắn sớm ở chỗ này, mà cô không có chú ý.
“Lên xe.” Hắn lôi kéo cô hướng chiếc xe bên cạnh đi đến, cô bị hắn kéo đến lảo đảo, đi thẳng đến bên cạnh xe hắn, lúc này cô mới chú ý tới bên cạnh xe tất cả đều là tàn thuốc, ít nhất cũng có mười cái. Bất quá, Nhiếp Vũ Thịnh chưa bao giờ hút thuốc, hắn ước chừng là vừa vặn đem xe dừng ở chỗ này.
Cô rốt cục tránh thoát khỏi tay hắn, “Nhiếp Vũ Thịnh, anh buông tha tôi đi…”
Hắn ngừng lại một chút, nhưng không có buông tay, trong giọng nói có một loại gần như là trào phúng lạnh lùng, “Bảy năm trước cô không có buông tha tôi, vì cái gì tôi hôm nay phải buông tha cô?”
Hắn hiện tại không chỉ có lệ khí mười phần, hơn nữa hỉ nộ vô thường. Cô lại mệt mỏi, ngăn cản không nổi khí lực của hắn, hắn trực tiếp đẩy cô tiến vào chỗ ngồi phía sau, động tác thô lỗ. Đêm hôm nay hắn giống như một người khác, Đàm Tĩnh cảm thấy, bảy năm sau Nhiếp Vũ Thịnh vốn đã là một người khác, nhưng là buổi tối hôm nay cô nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh thứ ba. Hắn quả thực như kẻ say rượu, nhưng Đàm Tĩnh biết rõ, hắn căn bản không dính một giọt rượu, có thể là bộ dáng của hắn giống như mất đi lý trí.
Hắn lái xe dọc theo con đường lớn, không bao lâu thì tìm được một khách sạn, nhìn qua còn rất sang trọng, hắn đem xe lái vào cửa hiên, bảo vệ thay bọn họ mở cửa xe. Nhiếp Vũ Thịnh xuống xe, cô đần độn u mê đi theo xuống, xe đã bị người của khách sạn lái đi, hắn trực tiếp đi đến trước quầy tiếp tân ở đại sảnh, móc ra thẻ căn cước, nói muốn một phòng có giường lớn. Tiếp tân vẻ mặt khó xử nói phòng có giường lớn đã hết, chỉ có một phòng tuần trăng mật, vị tiểu thư trước quầy tiếp tân nhìn thoáng qua hắn và Đàm Tĩnh, mỉm cười nói, “Kỳ thật phòng tuần trăng mật so với phòng giường lớn chỉ đắt hơn một chút, hơn nữa so về vị trí với tiêu chuẩn thì tốt hơn, tầng trệt thập phần yên lặng…”
Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Vậy thì phòng tuần trăng mật.”
Cả quá trình Đàm Tĩnh liên tục yên lặng, vào thang máy, vào phòng, trong phòng đặt mâm đựng trái cây cùng hoa hồng, trên giường còn vung cánh hoa, thật sự là phòng tuần trăng mật. Chợt khách sạn đưa chìa khóa xe lên, nói thay bọn họ dừng xe ở dưới tầng hai vị trí số A16, Nhiếp Vũ Thịnh móc một tờ tiền giấy làm tiền bo, sau đó đóng cửa lại.
Đàm Tĩnh vẫn còn đang sốt, hắn mở tủ quần áo, lấy một kiện áo choàng tắm cho cô, “Đi tắm rửa!”
Bồn tắm rất lớn, bất quá cô thực sự mệt mỏi, vội vội vàng vàng dùng vòi sen vặn nước nóng lên tắm, cảm thấy đã thoải mái hơn, nhanh muốn ngủ thiếp đi, mặc áo choàng tắm đi ra. Nhiếp Vũ Thịnh còn ngồi ở trên sofa, một bên mặt của hắn bị ánh đèn vây quanh, vừa quen thuộc nhưng cũng xa lạ đến như vậy. Cô đột nhiên cảm thấy một trận mềm lòng, cơ hồ sẽ chột dạ.
Đàm Tĩnh lặng yên không một tiếng động đứng trước mặt hắn, hắn rất nhanh ngẩng đầu lên, cô nói, “Mười vạn.”
Hắn căn bản không nghĩ tới cô sẽ mở miệng nói ra hai chữ này, vì vậy mê muội nhìn xem cô.
“Anh biết tôi cần tiền, có lẽ anh còn… Còn yêu thích tôi. Cho nên, đêm nay anh muốn tôi lưu lại cũng có thể, tôi muốn mười vạn.”
Nhiếp Vũ Thịnh sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, trở nên không có chút huyết sắc, trên cằm hắn máu ứ đọng còn không có tan, vẫn như cũ có chút sưng, điều này làm cho vẻ mặt của hắn nhìn qua rất cổ quái. Trong tích tắc, Đàm Tĩnh thật sự cho là hắn sẽ nhảy dựng lên đánh người, bởi vì ánh mắt hắn thật hung ác, ánh mắt kia giống như con dao nhỏ, tựa hồ muốn từ trên người cô khoét một lỗ thủng. Nhưng là cuối cùng hắn cũng không có làm gì, hắn chỉ nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ nói, “Đàm Tĩnh, cô cho rằng đến hôm nay, tôi còn mặc cho cô muốn gì được nấy sao?”
Nói xong câu đó, hắn liền đứng dậy sập cửa mà đi, vào thang máy, hắn mới cảm giác mình đang phát run. Hắn chưa từng cảm thấy lạnh như vậy, trong thang máy gió từ điều hòa o o thổi, hắn đáp thang máy đến ga ra tầng ngầm, lên xe trước tiên là tìm hộp cấp cứu, mở ra hộp cấp cứu cầm nhiệt kế, mới hiểu được chính mình đang làm cái gì. Hắn vốn là muốn đợi Đàm Tĩnh sau khi tắm xong, tự mình lấy nhiệt kế đi lên đo nhiệt độ cho cô, xem một chút cô có phải hay đã không hạ sốt. Nhưng là bây giờ tìm được nhiệt kế có ích lợi gì? Còn dùng để làm gì?
Nhiệt kế bị hắn dùng lực bóp gãy trong tay, thủy tinh vỡ nát đâm sâu vào lòng bàn tay, máu cùng thủy ngân rơi đầy đất, hắn cũng không thấy đau nhức. Câu nói cuối cùng kia, thật sự là buồn cười mà yếu ớt che dấu. Cô vì cái gì dám mở miệng hỏi hắn muốn tiền? Hay là bởi vì cô biết rất rõ ràng, cho đến hôm nay hắn vẫn như cũ sẽ mặc cô muốn gì được nấy. Cô đem chính cô trở thành thương phẩm hướng hắn chào hàng, lần trước cô muốn ba vạn, lần này cô muốn mười vạn. Cho dù có một vạn cái bất đắc dĩ, cho dù cô thật sự thiếu tiền, nhưng cô vì cái gì không chịu nổi như vậy, giống như là e sợ còn một chút điểm tốt đẹp để nhớ lại, giống như e sợ hắn còn chưa đủ đối với cô hết hy vọng?
Hắn thật sự hối hận, ở trên đường lượn vài vòng, tại sao phải đi cô chỗ ở. Bởi vì biết rõ cô cũng không có nơi khác có thể đi, mà cô lại bị bệnh. Thời điểm thấy cô dự định trèo cửa sắt, hắn lại nhịn không được vứt bỏ tàn thuốc xông lên, bắt lấy cái người phụ nữ to gan lớn mật dự định làm chuyện nguy hiểm như vậy. Đúng vậy, hắn hút thuốc, gần đây mới học được, bởi vì thật sự là quá buồn khổ. Hắn hối hận vì cái gì mang cô đến khách sạn, bởi vì biết rõ cô không có chỗ để ngủ, hắn hối hận tại sao phải cùng cô vào phòng hảo hạng, hắn căn bản có thể giao thẻ mở cửa phòng cho cô liền rời đi, hắn chỉ là muốn để cho cô tắm nước nóng, như vậy có thể giúp hạ sốt, hắn là nghĩ sau khi đo xong nhiệt độ cơ thể sẽ rời đi. Vô luận như thế nào, trong lòng hắn không nên có một tia thương cảm, ngay cả cuối cùng một tia cũng không nên có, vì người phụ nữ kia đã bắt lấy một tia cơ hội này, cho hắn một một đả kích tàn nhẫn.
Bất luận bảy năm trước có nguyên nhân gì, hiện tại hắn tin tưởng, ít nhất năm đó có một câu mà cô nói thật, đó chính là cô chưa từng yêu hắn. Dù là năm đó cô từng có một chút thật lòng đối đãi với hắn, hiện tại cũng sẽ không tuyệt tình như vậy, đem tất cả tình cảm trong quá khứ trở thành vũ khí, làm hắn thương tích đầy mình. Nụ hôn buổi chiều kia giống như là giấc mộng, hắn thật sự chán ghét chính mình, vì cái gì có một chút hi vọng liền yêu cầu xa vời? Vì cái gì luôn lừa mình dối người, cô là bất đắc dĩ có nỗi khổ tâm? Vì cái gì khi thấy cô rơi nước mắt, chính mình lại đau lòng?
Nhiếp Vũ Thịnh, mày là tên ngu ngốc nhất trên thế giới này.
Mày rốt cuộc muốn tới khi nào mới có thể thanh tỉnh?
Hết chương 15 – Hết quyển 1