Bạn đang đọc Thời gian đẹp nhất là khi yêu em – Chương 16 part 1
Chương 16: Liên hệ máu mủ
Edit : chucuoiyeu
Thanh ấm chấn cửa chấn động vang lên, nước mắt trong đôi mắt của Đàm Tĩnh bị chấn đắc tràn ra tới, lặng yên không một tiếng rơi xuống trên đấy trên nệm, không có bất kỳ dấu vết. Cô nhếch miệng lên, lại cười cười. Đúng vậy, còn cười được, cô lại không biết xấu hổ như thế.
Kỳ thật khi tắm rửa, cô không có nghĩ gì cả, chỉ muốn nhanh chóng lên giường nằm ngủ. Nhưng tắm rửa xong đi ra, thời điểm nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh thì cô đột nhiên đưa ra quyết định ngay.
Kẻ nghiện làm sao có thể từ bỏ được độc dược chứ, bởi vì hắn đã từng thử qua cảm giác thoải mái khi hút thuốc phiện. Người ta thật lòng yêu mình đến như vậy sao? Bởi vì biết rõ tư vị yêu đương cho nên người kia vĩnh viễn có một loại ma lực như của ma túy. Cô đã mua không nổi loại độc phẩm này, lại không có biện pháp khác lấy được, đành phải hoàn toàn cự tuyệt, cưỡng chế chính mình cai nghiện.
Nhiếp Vũ Thịnh chính là độc phẩm, cô rốt cuộc chạm phải mà không dậy nổi.
Chỉ cần hắn đối với cô hòa nhã một chút, quan tâm một chút, chỉ cần như vậy thôi là cô đã cảm thấy tốt lắm rồi, tất cả những gì của bảy năm trước đang quay trở lại, chỉ là cô rốt cuộc muốn không nổi .
Muốn cho hắn tuyệt vọng, phương thức có rất nhiều loại, muốn làm cho mình tuyệt vọng, phương thức chỉ có một loại.
Tổn thương hắn, như vậy con mắt của hắn sẽ không còn nhìn cô nữa, hắn cự tuyệt sẽ cô cự tuyệt bất kỳ cuộc gặp gỡ nào, hắn và thế giới của cô căn bản chính là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Từ đó về sau, lại không liên hệ gì với nhau.
Chỉ là khi hắn cuối cùng cũng quay đầu mà đi, cô lại nghĩ tới đĩa mầm đậu trên bệ cửa sổ kia trong nhà của hắn. Đã từng có vô số lần, hắn lấp đầy cõi lòng hy vọng bằng việc đem hạt đậu bỏ vào trong đĩa, đổ nước vào trong đó, bởi vì cô đã nói qua nếu cây đậu nẩy mầm đúng thời điểm thì chính mình sẽ trở lại. Nhiều năm như vậy, hắn còn ở trên cửa sổ đặt một đĩa cây đậu, từ từ chờ nó nẩy mầm, là ngóng trông cô trở về sao?
Bảy năm trước lúc rời đi, cô cũng đã quyết định đem cuộc đời của mình đều mai tang rồi.
Nhì thấy đĩa mầm đậu trên bệ cửa sổ kia thì cô lại cảm thấy đáy lòng của mình như có đồ vật gì đó lại rục rịch. Cô không phải là đứa ngốc, biết rõ hắn vì cái gì động thủ đánh Tôn Chí Quân. Cô không phải là đứa ngốc, biết rõ hắn chanh chua sau như vậy sau khi gần như suy yếu giãy giụa. Cô không phải là đứa ngốc, biết rõ hắn vì cái gì tại bãi đỗ xe mà lái xe chạy như điên. Hắn cũng yêu cô, thẳng đến lúc này giờ phút này, nói cách khác hắn cũng sẽ không giống như con Bạo Long sập cửa mà đi như vậy.
Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới chính là Nhiếp Vũ Thịnh thế nhưng lại đã trở lại. Có người nhấn chuông cửa, cô còn tưởng rằng đó là người của quán rượu, từ mắt mèo nhìn ra dĩ nhiên là hắn, cô cơ hồ ngay cả khí lực mở cửa cũng không có.
Cuối cùng cô cũng phải ra mở cửa, hắn đứng ở cửa, không có bất kỳ thái độ ý tứ nào, chỉ là ngắn gọn hỏi, “Cô sẽ đi tìm người khác sao?”
“Cái gì?”
“Vì mười vạn đồng tiền – – phí phẫu thuật mà cô vay cho con trai cô làm phẫu thuật, cô còn có thể đi tìm người khác sao?”
Cô hơi sửng sốt một chút, nói, “Không có người khác gì có… Không có ai sẽ giúp tôi đâu.”
Hắn hùng hổ hăm dọa hỏi một câu, “Như vậy Thịnh Phương Đình đâu?”
Đàm Tĩnh không nghĩ tới hắn sẽ nhắc tới Thịnh Phương Đình, cô nói, “Không mượn anh xen vào.” Nói xong cũng dự định đóng cửa phòng, hắn vươn tay lên liền chặn lại, “Tôi cho cô.”
Cô lại sửng sốt một chút.
“Tôi cho cô mười vạn để con trai của cô tiến hành phẫu thuật, nhưng tôi có điều kiện, cô nhất định phải ly hôn với anh ta.”
Cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn sẽ nói ra một câu nói đến như vậy. Cô nói, “Muốn tôi cùng hắn ly hôn cũng có thể nhưng phải nhiều hơn mười vạn, tôi muốn hai mươi vạn. Anh cũng biết, ly hôn cũng cần phải có tiền .” Cô nói xong, lưu loát mà tự nhiên, giống như đã sớm cùng người ta trải qua việc cò kè mặc cả như vậy. Cô đã chết lặng, hắn ghét nhất cô muốn tiền thì cô sẽ phải diễn cho tốt vào.
Hắn đột nhiên giơ tay liền cho cô một bạt tai, hắn phất tay mới đầu rất dùng sức, nhưng khi rơi xuống trên gò má cô thì kỳ thật đã rất nhẹ. Một bạt tai kia khiến cô giật mình, mà hắn lại giống như bị người kia đánh, cơ thể hắn chao đảo,tựa hồ như không đứng vững, như đang bị đè nén, lồng ngực phập phồng liên tục. Trên mặt cô ướt át , cô đưa tay sờ sờ, mới phát hiện có máu, nhưng không phải là máu của cô, nhìn xuống tay phải hắn đang rỉ máu, từng giọt đang rơi trên mặt thảm ở hành lang.
Cô nghe được hắn nói, “Tôi cho cô hai mươi vạn.”
Sau đó hắn xoay người rời đi, bước chân rất nhanh, tay phải của hắn bị thương như vậy khiến máu giọt thành một đường, liên tục nhỏ vào thang máy.
Rạng sáng lúc bốn giờ Nhiếp Vũ Thịnh đã trở lại nơi khám gấp của bệnh viện, bác sĩ khoa ngoại thay hắn làm kín miệng vết thương, lúc mới vừa thấy hắn lấy bàn tay bịt miệng vết thương thì bác sĩ trực ban sợ hết hồn, hỏi, “Thế này là thế nào?”
“Bị nhiệt kế chặt đứt.” Hắn chỉ nói đơn giản năm chữ như vậy.
Bác sĩ điều trị làm rất khẩn trương, bởi vì miệng vết thương sâu, bên trong có mảnh kiếng bể, hơn nữa còn lo lắng có lưu lại thủy ngân, cho nên tốn nhiều thời gian rửa sạch miệng vết thương, nhiều lần xác nhận thủy ngân cũng đã được rửa sạch sẽ, vì thủy ngân là chất rất độc hại.
“Cậu thật sự là quá không cẩn thận.” Bác sĩ điều trị giận dữ nói, “Làm thế nào mà đâm lại sâu như vậy? Đau lắm không? Sâu hơn một chút nữa là đâm trúng gân bắp thịt rồi, lại là tay phải nữa chứ. Cậu là ngôi sao mới ở khoa ngoại trong tương lai , nếu như cậu không thể cầm dao phẫu thuật , cậu xem Phương chủ nhiệm không phải là cùng ta liều mạng rồi sao…”
Thần sắc Nhiếp Vũ Thịnh rất hoảng hốt, hoàn toàn không có nghe được đồng nghiệp đang nói cái gì, giống như hỏi mình có đau hay không vậy? Đương nhiên đau, nhưng lại đau cũng sẽ không phải đau ở đó mà là đau ở tim của hắn. Khi rời khỏi quán rượu, hắn thật sự cảm giác tim mình đau thắt. Cơ hồ như bệnh nhân nằm trên giường bệnh miêu tả triệu chứng đều có: ngực kịch liệt đau nhức, không khí không lưu thông và cảm thấy rất khó thở.
Hắn còn có thể bình an lái xe đến bệnh viện, còn có thể nhớ rõ đến trung tâm khám gấp ở ngoại khoa giải quyết miệng vết thương trên tay, thực là một kỳ tích.
Đồng nghiệp đã cho hắn băng bó kỹ miệng vết thương, hết lần này đến lần khác dặn dò hắn đúng giờ đến đổi thuốc, sau đó nói, “Cậu thuê xe trở về đi, bộ dạng như vậy không có cách nào lái xe, cậu nhất định sẽ bị đau khi bóp một tay lái. Đúng rồi, làm sao cậu tới đây được?”
“Lái xe tới .”
Đồng nghiệp kinh ngạc nhìn hắn một cái, khuya hôm nay Nhiếp Vũ Thịnh có điểm khác thường, hắn bình thường cũng rất ít nói chuyện, nhưng bình thường là thuộc loại kiệm lời, giống như đêm nay tích chữ như vàng cũng không phải là một chuyện sớm chiều nữa rồi. Khuya hôm nay sắc mặt của hắn tái nhợt, thần sắc mệt mỏi, như vừa trải qua một cơn bệnh nặng. Hỏi hắn cái gì, hắn cũng đáp, nhưng là tinh thần hoảng hốt, hoàn toàn không yên lòng.
Nếu không phải là không yên lòng, làm sao sẽ lấy đoạn nhiệt kế bóp nát như thế? Còn để cho mảnh vỡ của nhiệt kế đâu sâu như vậy?
“Nếu không cậu tới phòng trực ban ngủ một giấc đi, trời sắp sáng rồi. Đúng rồi cậu ngày mai… Không, cậu hôm nay trực ca nào?”
“Ca ngày.”
“Vậy thì đừng trở về, đi phòng trực ban chợp mắt một lát, rồi sau đó hãy trở lại đây bàn giao ca trực.”
Nhiếp Vũ Thịnh thuận theo gật đầu, ngoan ngoãn giống như đứa trẻ, như kẻ mộng du đi ra khỏi trung tâm khám gấp, sau đó đi tìm phòng trực của khoa ngoại . Cửa phòng trực ban mở ra, trên giường cao hay thấp cũng không có người, hắn kiệt sức, ngã xuống giường liền ngủ mất .
Tựa hồ ngủ không nhiều lắm, trong chốc lát đã có người nổi giận đùng đùng hung hăng tát cho hắn một cái tát, dụng lực rất lớn, đánh cho hắn rất đau, hắn liếc tròng mắt ngồi dậy, vừa nhìn thấy….dĩ nhiên là Chủ nhiệm Phương.
Trời cũng đã sáng choang, ông hù dọa mọi người với một thân mồ hôi lạnh, giao ban kết thúc sao? Chính mình nhận lầm ca? Kiểm tra phòng cũng kết thúc? Chủ nhiệm Phương vẻ mặt tức giận, “Ngày hôm qua không phải là bảo cậu cút về nghỉ hay sao, làm sao giờ cậu lại ngủ ở chỗ này?”
Sau lưng chủ nhiệm Phương có giọng nói nhỏ giải thích nói mười giờ tối hôm qua khám gấp bên kia tạm thời có bệnh nhân, gọi Nhiếp Vũ Thịnh đến bệnh viện, cho nên hắn mới có thể ngủ ở chỗ này.
Chủ nhiệm Phương lại nổi giận đùng đùng như cũ, “Người nào khám gấp đều chết hết rồi sao? Người trực ban là làm cái gì? Vì cái gì mà gọi Nhiếp Vũ Thịnh khám gấp?”
Người đó nói chuyện rất lúng túng, phần vì vài vị chủ nhiệm cũng không trẻ tuổi, mặc dù quyền uy, khám gấp vào lúc nửa đêm bất đắc dĩ lắm mới đi quấy rầy bọn họ. Cho nên bình thường gặp trường hợp bệnh nhân khó giải quyết, phần lớn đều là gọi điện thoại gọi Nhiếp Vũ Thịnh, có hắn ở đây, phương án xử trí chữa bệnh thoả đáng, cho dù là độ khó phẫu thuật cao nếu hắn mổ chính cũng sẽ không có vấn đề quá lớn.
Nhiếp Vũ Thịnh biết rõ lúc này không thể giải thích, càng giải thích chủ nhiệm Phương sẽ càng tức giận, đúng là hết lần này tới lần khác không trùng hợp, chủ nhiệm Phương thấy được băng gạc trên tay hắn, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với tay cậu vậy?”
Nhiếp Vũ Thịnh biết rõ nếu nói nguyên nhân ra sẽ hỏng bét, đành phải kiên trì đáp: “Không cẩn thận nên bị thương , không có gì đáng ngại, đồng nghiệp đã xử lý giúp tôi rồi, sẽ khỏi nhanh thôi…”
“Làm sao để bị thương ? Cái gì gọi là không cẩn thận? Chẳng lẽ tự mình cầm đao phẫu thuật cắt phải sao ?” Chủ nhiệm Phương ra vẻ nói móc, “Khả năng cậu lấy tay trái cầm dao cắt tay phải của mìnhsao ? Tối hôm ai ở khoa ngoại trực đêm? Ai thay Nhiếp Vũ Thịnh băng bó vết thương đây? Gọi hắn đi lên gặp tôi”
Trưởng khoa ngoại là người một nhà, bác sĩ điều trị đang định khám gấp để tan tầm về nhà, nghe nói chủ nhiệm Phương đang bốc hỏa mà gọi hắn, không đoán cũng biết chuyện gì xảy ra. Trên mặt nơm nớp lo sợ đến nơi, chủ nhiệm với khuôn mặt trầm thấp, càng thêm cảm thấy không ổn, trước cung kính kêu một tiếng chủ nhiệm, chủ nhiệm Phương “Hừ” một tiếng, chỉ chỉ Nhiếp Vũ Thịnh, “Tay của cậu ta có chuyện gì xảy ra?”
“Nhiệt kế chặt đứt, đâm trong lòng bàn tay, cũng may không sâu, không có khâu vết thương, liền làm sạch vết thương trừ độc, băng gạc lên là được?
“Đâm không sâu thì cậu không cần khâu miệng vết thương lại phải không?” Chủ nhiệm Phương gầm thét, “Anh nghĩ rằng tôi ngày đầu tiên làm chủ nhiệm khoa ngoại hay sao? Loại nhiệt độ vào mùa này, nếu là đâm phải không sâu vì phòng lân lan, biện pháp tốt nhất phải không phải băng bó. Nhiếp Vũ Thịnh lừa gạt tôi, ngay cả anh cũng lừa gạt tôi! Các anh chống lại tôi phải hay không?”
Chủ nhiệm thở hồng hộc gọi Nhiếp Vũ Thịnh chạy trở về nhà ngủ đi, nói nhìn thấy hắn liền tức giận, bệnh nhân ở phòng phẫu thuật nhiều như vậy, xếp hàng rất dài, tay phải của hắn còn bị thương, thật sự là chán sống.
Lúc này lão Đổng mới đánh bạo chen lời nói, “Chủ nhiệm, bệnh nhân giường 39 vốn hôm nay định phẫu thuật…” Bởi vì sớm định ra phương án là có hai người giúp, hiện tại mổ chính đã bị đuổi về nhà một người rồi, hắn đương nhiên phải nhắc nhở một chút với người mổ chính, nếu không lần phẫu thuật không có cách nào khác để làm.
“Người nhà bệnh nhân giường 39 không phải là đến gây chuyện bị đồn công an mang đi sao?”Chú nhiệm Phương bực mình nói, “Còn làm phẫu thuật gì nữa, vạn nhất trên bàn phẫu thuật lại xảy ra chút gì ngoài ý muốn, tên vô lại kia còn không đem trách nhiệm toàn bộ đẩy tới trên người bệnh viện? Không làm , từ chối vô kỳ hạn. Hạng mục của công ty CM đổi người khác!” Hắn vừa chỉ chỉ Nhiếp Vũ Thịnh, “Cậu hai ngày nay không làm được phẫu thuật, vừa vặn liền làm chuyện này, một lần nữa chọn cho tốt một bệnh nhân thích hợp, nếu lại gây ra chuyện gì nữa thì hãy nhìn xem tôi có lột da của cậu không!”
Nhiếp Vũ Thịnh lần nữa bị đuổi về nhà, hẳn là thuê xe trở về, bởi vì tay đau không mở được xe, cũng bởi vì thật sự là tinh thần mệt nhọc. Hắn về nhà đi ngủ, mới cảm giác ngủ được một lúc thì bị tiếng chuông cửa đánh thức, trời đen kịt, vừa nhìn vào mắt mèo, dĩ nhiên là Thư Cầm.
Hắn mở cửa ra, hỏi, “Em tại sao cũng tới?”
Hôm nay thứ ba, Thư Cầm hẳn là còn phải làm việc. Cô nói, “Em đến để giúp đỡ đồng nghiệp nằm bệnh viện, chính là vị giám đốc Thịnh đấy, thuận tiện đi xem xem lời bác trai nói anh hai ngày nay đã không ghé qua là thế nào, bác trai sợ anh xảy ra chuyện gì, e liền gọi điện thoại thì biết anh ở phòng bệnh, kết quả người ta nói cho em biết, anh bị người ta đánh.”Cô nhìn kỹ một chút mặt Nhiếp Vũ Thịnh, “Thực bị người ta đánh? Cái cằm còn thanh lắm! Bây giờ tính tình người nhà bệnh nhân động một chút là đánh bác sĩ và y tá thế này sao?”
Nhiếp Vũ Thịnh lảng sang chuyện khác, hỏi, “Cha anh như thế nào?”
“Yên tâm đi, em đem chuyện anh bị thương nói cho bác ấy biết. Tâm trạng của bác ấy không ổn lắm vì lo lắng cho anh. Nói rằng muốn đi Hồng Kông họp, hi vọng anh cùng đi.”
“Anh đi không được, bệnh viện nhiều chuyện.”
“Chủ nhiệm Tào nói, tình trạng bác trai như thế, tốt nhất ở trên máy bay có nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đi theo, nói liền gọi anh đi được, bên kia cũng bận rộn, rút không ra người đi cùng.”
“Được, nói với ông ấy là anh đi cùng.”
Thư Cầm vừa tức vừa buồn cười, “Anh đang giận dỗi với ai đây? Đại thiếu gia, đó là cha ruột của anh!”
Nhiếp Vũ Thịnh thở dài, lúc này Thư Cầm mới nhìn đến băng gạc trên tay hắn, hỏi, “Đây cũng là gia đình bệnh nhân đánh sao? Cầm vật gì để đánh vậy?”
“Không có gì, chính mình không cẩn thận nên để bị thương .”
Thư Cầm nhìn nhìn bộ dạng vô tình của hắn, hỏi, “Đã hai giờ rồi đó, anh ăn cơm chưa?”
Ăn cơm? Dường như hắn ngay cả ngày hôm qua cũng không có ăn cơm… Không trách được tinh thần cái gì cũng không có, nhưng thật là không có khẩu vị. Ngày hôm qua Đàm Tĩnh đi rồi, hắn ngồi một hồi lâu, lại vừa vặn đang lúc hoàng hôn lại có mưa rào cùng sấm chớp, hắn lười phải đi ra ngoài, ngay cả cơm tối cũng không có ăn. Về sau nửa đêm đi bệnh viện, lại gặp gỡ Đàm Tĩnh, giằng co hơn nửa đêm, sáng sớm hôm nay từ bệnh viện trở lại, ngã đầu lên giường là ngủ, ăn cơm, hắn thật sự quên mất.
“Chưa ăn? Không trách được anh có sắc mặt khó coi như vậy.” Thư Cầm đứng lên đi đến phòng bếp, “Em sẽ chuẩn bị cho anh chút gì để ăn, trong tủ lạnh có cái gì?”
Trong tủ lạnh còn có trứng gà cùng sữa, Thư Cầm nhìn nhìn sữa đã qua thùng rác, tiện tay ném vào thùng rác rồi nói, “Em nấu tô mì cho anh được chứ, đúng rồi, đĩa cây mầm đậu trên bệ cửa sổ đâu rồi?”
“Làm gì?”
“Xào cùng trứng gà, những cây mầm đó rất nhiều chất, sào với trứng ăn rất tốt.”
Nhiếp Vũ Thịnh không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm, “Những mầm đậu kia không phải để ăn.”
“Vậy anh ngày ngày ở trên cửa sổ trồng một đĩa cây đậu sinh nghiền, để tinh lọc không khí chăng?”
“Dù sao cũng không phải để ăn.”
Thư Cầm quay đầu lại nhìn hắn một cái, kinh ngạc hỏi, “Anh hôm nay có chuyện gì vậy? Bị người ta đánh nên tâm trạng có vần đề à? Bệnh viện bọn anh không phải là thường thấy những chuyện này sao, người nhà bệnh nhân với y ta bác sĩ nháo thành một đoàn sao? Còn nữa chủ nhiệm Phương lúc đó ở đó, ông ấy so với anh còn làm ác liệt hơn, ai dám để cho anh bực mình thế?”
Nhiếp Vũ Thịnh nghe nhưng không có lên tiếng, Thư Cầm nhìn hắn nhăn đầu, mày cau lại ngồi ở chỗ kia, tựa hồ bộ dạng rất rầu rĩ, vì vậy hỏi, “Anh rốt cuộc làm sao vậy?”
Nhiếp Vũ Thịnh lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh bình thường, nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi: “Có thể cho anh mượn ít tiền không?”
“Ơ, em là đang nói anh hôm nay như thế nào ấp a ấp úng , dường như có cái chuyện gì khó xử, nhưng tóm lại là hỏi em vay tiền đấy àh.” Thư Cầm cười giỡn, “Lại cùng cha anh giận dỗi rồi, một xu cũng không muốn cầm của bác ấy chứ gì? Anh tìm em vay tiền , em cũng muốn thu lợi tức vậy. Anh muốn bao nhiêu?”
“Mười hai vạn.” Nhiếp Vũ Thịnh tính toán một chút về tiền lương của công việc, thời gian trước lấy ba vạn cho Đàm Tĩnh, hiện tại cũng chỉ có tám vạn, cấp cho Đàm Tĩnh hai mươi vạn, còn thiếu mười hai vạn. Hắn nói, “Chờ thêm lần này anh thắng cổ phiếu liền trả lại cho em.”
“Sao đột nhiên lại cần tiền gấp?”
Nhiếp Vũ Thịnh mắt khép hờ, hắn không muốn nói dối Thư Cầm, nhưng là chuyện không giải quyết trước, hắn cũng không muốn hướng Thư Cầm nói ra tình hình thực tế, Thư Cầm nhất định sẽ mắng hắn điên rồi. Hắn cũng xác thực là điên rồi, mới chịu đáp ứng cho Đàm Tĩnh hai mươi vạn. Đêm hôm đó hắn vốn cần phải lái xe rời đi, nhưng là muốn đến xem ánh mắt trồng rỗng tuyệt vọng của cô, việc mang thai đã cho cô có quá nhiều gánh nặng, hắn đã thấy được người đàn ông của cô là như thế nào, hoàn toàn không trông cậy được. Có lẽ cô sẽ trong cơn tuyệt vọng đó mà đi tìm người trả phí phẫu thuật, ví như Thịnh Phương Đình.
Nghĩ tới đây, ghen ghét tựa như rắn độc chiếm lấy tâm trí của hắn, hắn lập tức lên lầu, nói với cô rằng hắn nguyện ý cho cô tiền.
Một lời nói kia đã quá khó khăn, có thể hắn không muốn cô nói ra lời đó với người đàn ông khác.