Đọc truyện Thổ Sen FULL – Chương 67
Cùng một người?
Đại não Huỳnh Nam Phong nổ chíu chíu như pháo hoa giao thừa, ù ù cạc cạc hỏi lại:
– “Con là Hạ Lộc phu tử?”
– “Đúng.”
Mẹ nó, nghĩa là hắn vừa nhìn thấy xương của chính mình ở trên ti vi đó hả?! Còn kinh khủng hơn mấy bộ phim ma hắn từng xem.
Đoàn Thu Mị nhắc lại:
– “Con chính là Hạ Lộc phu tử chuyển kiếp.
Công tử vẫn luôn yêu con, ngài nhìn thấy người mình yêu chỉ còn lại một đống xương trắng, ngài khóc như một hành động vô thức dù hiện tại ngài chưa từng gặp Hạ Lộc phu tử bao giờ nhưng đó là con, dù con chỉ còn là một đống tro tàn, ngài cũng sẽ nhận ra con.
Con đã bao giờ khóc hết nước mắt như thế chưa?”
Lần hắn ở bệnh viện, lúc cậu bạn kia đột ngột tắt thở, hắn cũng khóc.
Người trong bệnh viện chính là Nguyễn Bảo Uyên chuyển kiếp.
Huỳnh Nam Phong thoáng sửng sốt, cổ họng nghẹn ứ.
– “Nói cho ta biết tất cả những gì ngươi đã biết.” Nguyễn Bảo Uyên bỗng lạnh giọng, chau mày nói: “1000 năm trước, ngươi là ai?”
Đoàn Thu Mị mỉm cười:
– “Chi bằng công tử nán lại nghe ta kể nốt, bản thân ta cũng không biết bắt đầu từ đâu.”
Bà làm động tác chỉ tay, bản thân thì cúi người, ôm chậu cây vào lòng, sải bước tới trước cửa nhà kho.
Nửa năm trước, Nguyễn Bảo Uyên từ cánh cửa nhà kho này mà gặp được hắn, cuối cùng mọi thứ cũng dừng lại ở đó.
Đoàn Thu Mị vươn tay mở cửa, khung cảnh trước mắt không phải nhà kho bụi bặm đen thui như lần ông bảo vệ khu tới thăm nhà hắn mà là…!xã hội 1000 năm trước.
Cái mẹ gì thế này?! Mẹ mình có siêu năng lực hả?! Thích mở thì mở thích đóng thì đóng, siêu năng lực vượt thời gian như đang đóng X-men: Day of future past?!
Hai người họ đồng loạt chết lặng.
Cánh cửa nửa năm không chịu mở được bà Đoàn vặn một cái thông ngay đến 1000 năm trước.
Ảo lòi.
Đoàn Thu Mị vươn tay đóng cửa rồi lại mở ra, nhìn vào trong chỉ thấy nhà kho bụi bặm như ban đầu.
– “Mẹ…sao mẹ làm được vậy?”
Đoàn Thu Mị nhoẻn miệng cười, làm động tác suỵt:
– “Đây chính là phước lành.”
Mẹ nó đây không phải phước lành! Đây là siêu năng lực!
Đoàn Thu Mị kiếm đại một cái đèn pin, sải nước đi vào phòng.
Sàn nhà, trần nhà, bốn bức tường bị bao phủ bởi bụi bặm cùng tơ nhện.
Huỳnh Nam Phong vươn tay chắn mạng nhện giúp cậu, hơi thở nóng hồi phả lên vành tai trắng nõn.
Đoàn Thu Mị dùng tay bóc lớp băng dính trong mấy hộp các tông cũ kĩ ở góc nhà, lấy ra mấy quyển sách đưa cho cậu.
– “Của ngài.”
Nguyễn Bảo Uyên vừa lật ra, đanh mặt.
Bên trong hoàn toàn là chữ Hán, hắn đọc không hiểu những nhìn kĩ lại, nét chữ viết bên trong quyển sách không phải chữ cậu hay sao, thậm chí còn dày kín trang giấy.
Nếu nói hai bộ xương khô kia có giá trị lịch sử thì đống sách báo cũ của mẹ hắn còn có giá trị gấp trăm ngàn lần.
– “Con đã bao giờ nghe thấy cái tên Hoàng Yến Mị chưa?”
Huỳnh Nam Phong thoáng sửng sốt, gật gật đầu.
– “Sau khi người phụ nữ họ Hoàng ấy rời khỏi phủ đã kết hôn với anh học trò, có ba người con, trong đó đặt tên cho đứa con gái trưởng là Triêu Nhạc Mị.
Cụ bà con tên độc ba chữ Lê Thị Mị, bà ngoại con là Đàm Ngọc Mị, còn mẹ…” Đoàn Thu Mị mỉm cười: “Cũng có chữ Mị trong tên.”
Mẹ không phải người của 1000 năm trước mà là hậu duệ của người phụ nữ họ Hoàng.
Huỳnh Nam Phong há miệng, sửng sốt không thôi.
– “Quay trở lại 1000 năm trước, cụ tổ của chúng ta, Hoàng Yến Mị xưa kia bị cha mẹ bỏ rơi, vì quá đói nên ăn cắp của nhà giàu, kết quả bị phát hiện ra, đánh cho thừa sống thiếu chết.
Phó tướng Nguyễn Trạch Hồng theo vua, cũng rời phủ ra Thăng Long, nhị công tử đi ngang qua thấy bà nghèo khổ nên nhặt về, thu làm thị nữ.
Hoàng Yến Mị mang ơn công tử phải ở lại phủ cả đời, thủ tiết phục vụ toàn lực cho nhà họ Nguyễn đến chết.”
– “Đại công tử Nguyễn Hoài Nam tài giỏi chất phác, người đời cũng đặt tiêu chuẩn đó lên Nguyễn Bảo Uyên.
Nguyễn Trạch Hồng mời không ít thầy giáo tới phủ dạy nhị công từ nhưng đều bó tay, tin đồn lan truyền Nguyễn Bảo Uyên chống đối, càng bị so sánh với Nguyễn Hoài Nam.”
– “Bấy giờ tại Hoa Lư có một người được gọi là Hạ Lộc phu tử, là học trò của Thiết Lĩnh phu tử, một lần đi qua sông thấy chiếc thuyền trở đứa bé trôi xuôi dòng bèn nhận về, đặt là Triêu Như.
Triêu Như tự Thanh Ty.
Triêu Thanh Ty tài giỏi, mới tí tuổi đầu, thanh danh đã vang dội khắp Hoa Lư, tới tai Nguyễn Trạch Hồng.
Về sau Triêu Thanh Ty được gọi là Hạ Lộc phu tử, còn dẫn theo một cậu học trò là Triêu Văn Hải.”
Giọng Đoàn Thu Mị đều đều, không nhanh không chậm.
– “Nhị công tử vẫn chống đối như cũ nhưng điểm khác biệt của Hạ Lộc phu tử so với những người thầy trước chính là ông ta không hề nịnh hót đại công tử hay tướng quân mà toàn tâm toàn lực trị Nguyễn Bảo Uyên.
Mưa dầm thấm lâu, nhị công tử rất nghe lời Hạ Lộc phu tử và ngài ấy cũng biết được câu chuyện đằng sau, nguyên do nhị công tử không thích học, mối quan hệ giữa cậu với Tường Vi công chúa, với anh trai mình.”
– “Cùng thời điểm đó, Hoàng Yến Mị và Triêu Văn Hải, cũng chính là vị học trò nảy sinh mối tình, Triêu Thanh Ty cũng có ý định đưa Nguyễn Bảo Uyên rời khỏi phủ, tránh xa Nguyễn Hoài Nam.
Hai năm sau cũng tức là lúc công tử 19 tuổi, Hạ Lộc phu tử mang theo cậu rời khỏi phủ, nhị công tử nói muốn có thị nữ theo cùng nên đã chọn Hoàng Yến Mị, Hạ Lộc phu tử mang theo Triêu Văn Hải.
Trên thực tế, nhị công tử đã nhìn ra hai người họ có cảm tình với nhau, chỉ cần đôi chức vụ từ thị nữ thành học trò của Hạ Lộc phu tử, đi phiêu bạt tứ phương cũng không bị ai trách móc, Hoàng Yến Mị cho rằng mình nợ ân tình nhị công tử tới hai lần, day dứt không thôi.”
– “Hạ Lộc phu tử và nhị công tử yêu nhau, bốn người sống lang bạt trên đất Việt.
Nguyễn Bảo Uyên muốn kiếp sau bọn họ vẫn tìm được nhau nên Hạ Lộc phu tử đã yểm lên hai người một loại trận pháp, tơ hồng đến khi bước trên cầu Nại Hà cũng không thể đứt.
Loại trận pháp này liên kết sống chết giữa hai người họ, khi chết sẽ cùng chết, sau khi chuyển kiếp sẽ sống lại cùng một ngày tuy nhiên nó vẫn thiếu một thứ.”
– “Trong trận pháp, sau khi người bị yểm chết đi, xương sườn của họ sẽ biến mất, mọc lên một cây hoa tựa hoa sen, đặt tên là Nhất Thiên Niên bởi họ sẽ tái sinh vào 1000 năm sau.
Về sau tới đời cụ Lộ Thị Mị mới gọi nó là Thổ Sen.
Để tơ hồng giữ lại suốt 1000 năm cần có người canh giữ hoa Thổ Sen đến khi họ tái sinh, Hoàng Yến Mị đã tự nguyện nhận nhiệm vụ đó.”
– “Hạ Lộc phu tử yểm cho bà một loại trú liên kết với cây hoa, rằng những thế hệ sau cai quản cây hoa sẽ được nó che chở.
Bằng chứng chính là bốn chị em của cụ bà con chỉ có mình cụ bà sống vì bà được cây hoa bảo hộ, trong vụ tai nạn xe ông bà con gặp phải năm xưa, chỉ có ông con qua đời còn bà vẫn sống cũng bởi cây hoa sẽ bảo vệ cho tộc người Mị, bảo vệ cho những hậu duệ của Hoàng Yến Mị.”
– “Phước lành thứ hai chính là, những hậu duệ sau của tộc người Mị có khả năng nhìn thấy quá khứ của thể hệ đi trước, khi một người đi trước qua đời, toàn bộ kí ức về cuộc sống của họ sẽ được tái hiện lại để các đời sau biết chúng phải làm gì.
Thứ ba chính là trong vòng bảy khi thế hệ trước vừa mất, thế hệ sau sẽ nhìn thấy bản thể khi còn trẻ của thế hệ trước.”
Đoàn Thu Mị mỉm cười:
– “Mẹ đã nói chuyện với bà con ở nghĩa trang.”
Huỳnh Nam Phong ngạc nhiên, há miệng không nói nên lời.
– “Bà biết con đang nghi ngờ sự tồn tại của phước lành, nó không phải lời nguyền, là do chúng ta không giữ lời hứa nên mới chịu sự trừng phạt, đó là lẽ hiển nhiên.
Bà nói bà nhận ra Nguyễn Khải, muốn nói chuyện với nhị công tử sống nhưng lúc đó ngài lại quay đi mất.”
Nguyễn Bảo Uyên mím môi, nhớ lại động tác nhào lên của người phụ nữ mái tóc pha sương.
Người phụ nữ ấy đang nói chuyện với mình.
– “Nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó.
Nếu các thế hệ sau không chăm sóc cây hoa hay bỏ nó đi, toàn bộ những người xung quanh cùng chính bản thân sẽ bị nguyền rủa, từ đời này sang đời khác mà hai người họ sau khi tái sinh có khả năng sẽ không tìm được nhau.
Hoàng Yến Mị sau này quan niệm, trong nhà ít nhất phải có con gái, người con gái trưởng chắc chắn phải có chữ Mị trong tên và chỉ những người đó mới có phước lành.”
– “Các đời sau sẽ ghi chép về cây hoa, những gì họ thấy trong cuộc sống, lưu trữ hết lại, một phần đã bị thiêu hủy sau chiến tranh, phần còn lại đang nằm trong nhà kho nhà chúng ta.”
Toàn bộ cuốn sách về cả một đời người, về từng triều đại lịch sử đều nằm trong tay người phụ nữ trước mắt.
– “Bởi vì bên trong có ghi thông tin liên quan đến Thổ Sen, nếu để lộ cho người ngoài biết, 2-3 đời sau sẽ bị nguyền rủa mà nó áp dụng lên những người thân xung quanh chứ không phải bản thân những người mang chữ Mị.” Đoàn Thu Mị cụp mắt: “Cụ bà Lê Thị Mị có hai người con, một là bà ngoại con- Đàm Ngọc Mị và một người em trai.
Cụ Lê Thị Mị bất cẩn, không may để đứa con trai đọc được những cuốn sách thế hệ trước đã viết, khiến ba đời đều dính lời nguyền.”
– “Bố mất cũng là vì lời nguyền đúng không?”
Đoàn Thu Mị cười khổ:
– “Đúng vậy.
Về sau em trai bà ngoại con đã bỏ nhà ra đi, đến bây giờ cũng không rõ tăm tích.
Bà con…chắc con cũng nhìn thấy rồi, qua giấc mơ.”
Huỳnh Nam Phong một tay nắm tay cậu, đột ngột hỏi:
– “Mẹ có nhớ ông ấy đọc được quyển nào không ạ?”
– “Hình như là quyển đầu của cụ Hoàng Yến Mị, nó chứa nhiều thông tin nhất.
Cụ con có kí ức của những đời trước nên đã dịch tạm một số chỗ trong đó, nhớ không nhầm là quyển có chữ Triêu đại nhân và Nguyễn công tử phía dưới.”
Sắc mặt Huỳnh Nam Phong trắng bệch.
Người em trai đó chính là ông Đàm Ngọc Thạch.