Đọc truyện Thổ Sen FULL – Chương 68
Người đàn ông hắn gặp, sống trong căn hộ chật hẹp, bừa bãi lại chính là em trai của bà ngoại hắn.
Liệu ông Đàm Ngọc Thạch có biết người chị yêu dấu của mình đã qua đời, có biết người cha đã mất bên bờ sông, nhớ người mẹ điên bị cả làng căm ghét? Liệu ông có biết chính ông đã giáng hoạ cho 3 đời tộc người Mị chỉ vì hành động tò mò năm xưa? Có biết chị gái ông cũng bị cả làng xa lánh như người điên?
– “Cụ con đã bị nguyền rủa, cả bà ngoại lẫn mẹ đều vậy.
Hạ Lộc phu tử trước khi chết đã nói với Hoàng Yến Mị, ngày hai người họ tái sinh chính là ngày tộc người Mị suy tàn, hoa sen nở rộ.” Đoàn Thu Mị cười khổ: “Chỉ có con gái mới đặt tên là Mị, sau khi sinh con thì cha con mất, mẹ không có con gái, điều đó đồng nghĩa với việc, tộc người Mị đã đến hồi kết.”
Tộc người thủy chung ân nghĩa, 1000 năm cai quản dây tơ hồng.
– “Đáng lí ra, nửa năm trước, người con gặp phải là nhị công tử chuyển kiếp, không ngờ nhị công tử lại tự mình phá vỡ dòng thời gian, xuyên tới 1000 năm sau khiến thời gian bị gián đoạn, tạo nên một thế giới song song.
Thổ Sen chính là dây tơ hồng, là thứ đại diện cho dòng thời gian.
Thời điểm hai người họ gặp nhau chính là thời điểm dòng thời gian hỗn loạn nhất.
Ngài đã vô tình tìm thấy lỗ hổng thời gian, xuyên tới 1000 năm sau, thay thế cho Nguyễn Bảo Uyên ở hiện tại.”
– “Ngài có biết chuyện đó đã gây ra hậu quả gì không?”
Đoàn Thu Mị thấp giọng:
– “Không thể có tới hai nhị công tử cùng tồn tại trong dòng thời gian bởi vậy một trong hai thứ sẽ bị loại trừ.
Nguyễn Bảo Uyên của kiếp sau chắc hẳn giờ này đang nằm trong bệnh viện với máy trợ thở và một đống dịch truyền bởi chính kiếp trước của mình gây nên.”
Điều đó giải thích vì sao, lúc Nguyễn Bảo Uyên bước vào phòng, cậu bạn kia đột nhiên tắt thở.
Hai Nguyễn Bảo Uyên không thể cùng gặp nhau.
– “Ngược lại, Nguyễn Bảo Uyên của 1000 năm trước biến mất, ảnh hưởng tới những người xung quanh, có lẽ giờ này Hạ Lộc phu tử thân mang bệnh nặng, khó mà qua khỏi.”
Sắc mặt Nguyễn Bảo Uyên hơi tái đi, cúi đầu không nhìn bà.
– “Dòng thời gian sẽ không tha cho những kẻ đã phá hỏng nó.
Sự cộng hưởng giữa hai thế giới song song với nhau, về căn bản, thế giới gốc chính là cảnh con gặp nhị công tử tái kiếp, yêu đương với nhau nhưng ở đoạn hai đứa suýt gặp được nhau, một người khác chen vào khiến dòng thời gian rẽ ra làm hai hướng, một hướng là hướng gốc, một hướng là con và Nguyễn Bảo Uyên của kiếp trước.
Tuy nhiên, dù có phân ra làm bao nhiêu thế giới song song, đến cuối tất cả đều sẽ quy về một thế giới duy nhất, chính là con và nhị công tử tiền kiếp sẽ yêu nhau, vì vậy vật cản sẽ bị loại bỏ, cũng tức là Nguyễn Bảo Uyên của 1000 năm trước sẽ chết vì đã phá hỏng dòng thời gian.”
Huỳnh Nam Phong vô thức nắm chặt tay cậu, mặt cắt không một giọt máu.
– “Nhưng đó không phải điều duy nhất, tác động của cộng hưởng thật sự rất đáng sợ.
Sau khi Nguyễn Bảo Uyên kiếp trước chết đi, Nguyễn Bảo Uyên kiếp sau sẽ tỉnh lại.
Đáng lí mọi người phải quên đi kí ức về Nguyễn Bảo Uyên kiếp trước và thay vào đó là Nguyễn Bảo Uyên kiếp sau nhưng không, tất cả mọi người đều nhớ ra rằng, trên đời này tồn tại tới hai Nguyễn Bảo Uyên.”
Tốc độ nói của Đoàn Thu Mị không nhanh không chậm, giọng nói đều đều, êm tai lại khiến người khác không nhịn được sởn gai ốc.
– “Cộng hưởng không chỉ tác động lên kiếp này mà cả 1000 năm trước.
Nguyễn Bảo Uyên chết đi tức là không còn cây hoa, không có cây hoa nghĩa là không có tộc người Mị, nghĩa là con có thể không được sinh ra.
Cây hoa biến mất, nhị công tử kiếp trước cũng biến mất khiến dòng thời gian hỗn loạn, mở ra cánh cửa dẫn tới các triều đại khác và có thể…chúng ta sẽ không được sinh ra.”
Cơn đau đầu chính là lời cảnh báo cậu mau trở về, đừng nên nán lại nơi này quá lâu.
Nhớ hồi Nguyễn Bảo Uyên mới tới đâu, cô giáo đã nói hôm nay sẽ có hai học sinh mới chuyển tới, trên thực tế phải là một, điều đó nghĩa là…cộng hưởng đã xảy ra ngay từ khi mọi thứ bắt đầu.
Huỳnh Nam Phong nhớ lại câu nói của tử thần trước quan tài bà hắn.
“Chúng ta không có tương lai, cậu sẽ chết, tôi và em ấy cũng biến mất.
Em ấy không thuộc về nơi này.”
Người mang khuôn mặt giống hệt mình khi đó chính vào Hạ Lộc phu tử? Là hình ảnh phản chiếu của thời gian hiện lên để cảnh báo?
– “Bà con đã dự đoán trước được ngày này, lần đầu tiên ta nhìn thấy công tử xuất hiện, suýt chút nữa ta đã quỳ xuống lạy.” Đoàn Thu Mị thở ra một hơi: “Bà nói chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, công tử phải trở về ngay bây giờ.
Tộc người Mị cai quản cây hoa, cũng là cai quản dòng thời gian, chúng ta có thể mở nó ra bất cứ lúc nào.”
– “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”
– “Trong tuần này, công tử bắt buộc phải trở về.”
Nói ra điều bà đã cất giữ bấy lâu cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Huỳnh Nam Phong nghiêng đầu hỏi bà:
– “Tại sao con không phải tộc người Mị mà vẫn được đọc những cuốn sách do tổ tiên để lại và vẫn mơ thấy họ?”
– “Vì con là người tạo ra hoa Thổ Sen.” Đoàn Thu Mị ôm tay: “Con được phép đọc những thông tin liên quan đến nó vì chính con đã tạo ra nó, con là người đã yểm lên tộc người Mị và bản thân con lại trở thành hậu duệ của tộc người Mị.
Một lí do nữa lại là do cộng hưởng.”
Nguyễn Bảo Uyên nhìn bà:
– “Nếu bây giờ ta trở về, ta của kiếp sau sẽ không nhớ gì về quãng thời gian ta ở đây đúng không?”
Đoàn Thu Mị hơi mím môi, gật gật đầu.
Nghĩa là Huỳnh Nam Phong phải yêu cậu thêm lần nữa sao?
Nguyễn Bảo Uyên đứng dậy, theo thói quen của một vị công tử ngoảnh mặt đi, trầm giọng nói:
– “Ta ra ngoài một chút.”
Đoàn Thu Mị cung kính hành lễ:
– “Công tử đi bảo trọng.”
– “Tại sao bác lại hành lễ với con?” Nguyễn Bảo Uyên dở khóc dở cười.
– “Công tử vẫn là công tử, ngài vẫn chưa chuyển sinh, đã là công tử, tộc người Mị khi gặp ắt phải hành lễ.”
Nguyễn Bảo Uyên không nói gì, lẳng lặng trở về phòng.
Đoàn Thu Mị thoáng nở một nụ cười, 1000 năm trước, nhị công tử cũng từng hỏi Hoàng Yến Mị sau khi được Hạ Lộc phu tử thu nạp: “Tại sao ngươi lại hành lễ với ta?”
– “Chỉ cần là công tử, thị nữ này ắt phải hành lễ.”
Dù giờ đây chúng ta ngang nhau, ta vẫn mang ơn ngài, vẫn mãi coi ngài là ân nhân.
Xét theo mức độ nào đó, chuyện này cũng không tính là chia ly, nó bằng với làm lại từ đầu.
Huỳnh Nam Phong biết cậu cần không gian riêng bèn hỏi bà rằng hắn có thể ra ngoài hay không.
Đoàn Thu Mị gật đầu, chẳng buồn quản thằng con to xác của mình nữa.
Còn hai điều hắn muốn xác nhận.
Sắc trời mùa hạ xanh thẳm, mây trắng hờ hững trôi, giúp ta che đi cái ánh nắng càng chói chang khiến người ta khó chịu.
Huỳnh Nam Phomg dừng xe trước cửa bệnh viện 108, lần theo kí ức đi lên lầu.
Hắn nhớ chiều tối mây đen giăng kín bầu trời, nhớ cái thang máy tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, nhớ toà sáng hắt lại từ các phòng bệnh chung quanh, hành lang dài đằng đẵng sâu hun hút, tốt đen như mực.
Tất cả như trở về ngày hôm đó.
Hắn muốn thấy Nguyễn Bảo Uyên của hiện tại.
Huỳnh Nam Phong vươn tay mở cửa, khí điều hoà ngay lập tức phả vào mặt, sánh quyện trong không gian, ngược hẳn với cái thời tiết nóng chảy mỡ bên ngoài.
Hắn rón rén bước vào phòng, thấy bên trong không có ai mới vươn tay kéo tấm rèm ngăn cách giữa hai giường bệnh với nhau, đôi môi mỏng mím thành một đường.
Người nằm trên giường mang khuôn mặt giống hệt Nguyễn Bảo Uyên, khác ở chỗ mái tóc dài đen nhánh cắt ngắn tới vai, toàn thân vận quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, cơ thể gầy gò thiếu sức sống, tay phải truyền nước, máy trợ thở cũng vừa bỏ ra xong.
Hơi thở cậu đều đều, có như không khiến người ta cảm tưởng như sinh mệnh này có thể biến mấy bất cứ lúc nào.
Huỳnh Nam Phong nhìn cậu thật lâu, thấy được bảng tên trên đầu giường.
Nguyễn Trường Nhất.
“Trường đồ nhật mộ tân du thiểu,
Nhất thất xuân hàn cựu bệnh đa.”
(Trong bài U cư kỳ 2- Nguyễn Du)
Quả nhiên là cậu.
Thân thể hắn thoáng run lẩy bẩy, Huỳnh Nam Phong chau mày, nắm bàn tay gầy gò trắng bệch, da bọc xương, cúi đầu chạm trán mình lên mu bàn cậu, ánh mắt không dời thân ảnh đang nằm trên giường.
Nguyễn Bảo Uyên cũng được, Nguyễn Trường Nhất cũng được, đều là cậu.
Nhưng nếu Nguyễn Bảo Uyên không trở về, cả hai người họ đều sẽ chết.
Huỳnh Nam Phong buông tay cậu, khẽ vén lọn tóc đen nhánh ôm lấy khuôn mặt tái nhợt, hôn nhẹ lên trán cậu.
Làm lại cũng được, chỉ cần người đó là cậu.
Huỳnh Nam Phong rời bệnh viện, bên ngoài đã xế chiều.
Chiếc xe đạp điện đen vòng qua các dãy phố, tới một khu nhà ẩm thấp bẩn thỉu.
Chung quanh, mùi ẩm mốc pha trộn với mùi rác rưởi hôi thối, xộc vào khoang phổi.
Huỳnh Nam Phong ho khù khụ vài tiếng, kéo khẩu trang tiến vào.
Lần đầu hắn gặp Nguyễn Bảo Uyên, hắn cũng tới nơi này để tìm hiểu về cậu.
Hắn muốn nói với ông Đàm Ngọc Thạch, hắn có quan hệ ruột thịt với ông.
Huỳnh Nam Phong đứng trước cánh cửa cũ kĩ năm xưa, vươn tay gõ nhẹ mấy cái.
Đáp lại là sự yên lặng vô bờ.
Huỳnh Nam Phong kiên nhẫn gọi cửa, mãi không thấy ai trả lời, cánh cửa cũng khoá chặt, không biết người trong nhà còn sống hay đã chết.
Hắn gõ cửa ruỳnh ruỳnh, một lúc sau mới có một người đàn ông trung niên đi ra từ phòng bên cạnh, nheo quan sát chàng thanh niên phía trước, đẩy đẩy cặp kính dày cộp.
– “Sắp tối rồi còn tới đây làm loạn cái gì?”
Huỳnh Nam Phong lễ phép xin lỗi, hỏi ông:
– “Ông Đàm Ngọc Thạch còn ở trong nhà không ạ? Cháu muốn gặp ông ấy”.
– “Cháu là gì của ông ấy?”
Huỳnh Nam Phong cụp mắt, trầm giọng đáp:
– “Ông Thạch là ông cháu.”