Thợ Săn

Chương 22: Chuyến du lịch (1)


Đọc truyện Thợ Săn – Chương 22: Chuyến du lịch (1)

Sáu giờ sáng hôm sau, các thành viên lớp Tài Năng đã tập hợp đông đủ trước cổng Học viện HA, vẻ mặt ai cũng đầy hào hứng.

Ở một nhóm, gã Tuấn đang ba hoa nói với đám bạn: “Đây là máy ảnh kỹ thuật số mới nhất của hãng Canon mà bác tao gửi từ Nhật về, đảm bảo đây là
cái duy nhất trên đất nước này!”.

“21 MP cơ à?”

“Đúng vậy, nó có thể chụp được từng sợi lông mèo trong khoảng cách năm mươi mét đấy!”

“Cái gì đây hả Trung?”

“Cơm nếp lạc đấy, tớ mang đi ăn dọc đường!”

“Đúng là đồ hâm, đi du lịch chứ đâu phải đi kháng chiến!”

“Ngày xưa tớ đi đâu xa, mẹ tớ toàn làm thế!”

“Lớn rồi chứ có còn bú mẹ nữa đâu!”

“Chiếc váy mới nhất của tớ đấy, tớ chuẩn bị riêng cho chuyến đi này!”

“Sắp đến giờ khởi hành rồi, các bạn tập hợp để điểm danh xem còn thiếu ai nhé!”

Nghe tiếng Linh thông báo, các thành viên của lớp Tài Năng liền dừng bàn tán và tập hợp lại. Từng người được gọi tên, đến cái tên cuối cùng “Đồng
Khánh Nam” Linh định thôi không đọc thì bất chợt nghe thấy tiếng của
Trung, cậu ta la toáng lên như thể gặp phải điều gì đó khủng khiếp lắm:

“Ồ, Nam đấy à!”

Nam đứng dựa lưng vào ô tô, mũ áo trùm kín đầu, tóc xóa xuống che nửa khuôn mặt, tay xỏ túi, vẫn vẻ bất cần đời như thường ngày. Nghe thấy tiếng
Trung hắn ngước lên nhìn, mặt không chút biểu tình.

“Ăn cơm nếp lạc chứ?”, Trung vui vẻ mời mọc, cậu ta vẫn thường tốt tính như vậy.

“Không! Cảm ơn!”, Nam hờ hững trả lời.

Trung có vẻ tiếc nuối: “Ồ! Ngon lắm đấy!”

Nhiều ánh mắt hướng về phía Nam với vẻ ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt hắn vẫn chẳng có gì thay đổi. Linh nhìn hắn, lòng đầy rạo rực, nếu lúc này không có
ai hẳn cô đã lao đến ôm chầm lấy hắn rồi, tuy cô đã kiềm chế cảm xúc lại nhưng vẻ mặt vẫn không giấu nổi một nụ cười thật tươi khiến đám con
trai lớp Tài Năng ai cũng phải ngỡ ngàng.

“Đã đến giờ xuất phát, các bạn lên xe ổn định chỗ ngồi nhé!”

Linh vui vẻ nói, các thành viên lớp Tài Năng hào hứng kéo nhau lên xe. Trừ
một số người dễ bị say xe tìm cho mình chỗ ngồi tốt nhất thì từng nhóm
bạn chơi thân ngồi tụm vào với nhau để có thể nói chuyện, buôn bán này
nọ. Linh đi theo sau Nam, chờ hắn ngồi xuống là cô cũng ngồi ngay xuống
chiếc ghế bên cạnh và liếc sang nhìn hắn với vẻ đầy đắc ý. Thấy vẻ mặt
Linh như vậy sắc mặt Nam vẫn không thay đổi, hắn vô tình quay mặt đi
quan sát khung cảnh bên ngoài.

Chiếc xe chuyển bánh dời khỏi thành phố đầy ồn ào.

“Ba lô của Nam đâu?”

Linh hỏi, vẻ quan tâm, vẫn biết hắn đi học thường xuyên không mang theo bất
cứ đồ dùng học tập nào nhưng đi du lịch lại là chuyện khác.

“Không thích!”, Hắn lạnh lùng trả lời.

Đôi mắt Linh khẽ nhíu lại rồi lấy ra một chai nước lọc và đặt vào tay hắn: “Cái này, cho Nam!”

Nam nắm lấy chai nước lọc và không nói lời nào, nhưng không vì thế mà Linh
cảm thấy phiền lòng, bản tính của hắn vốn vậy, lôi kéo được hắn đi du
lịch đã là một thành công ngoài mong đợi rồi.

Những phút tiếp
theo, Linh và các cán bộ lớp liên tục dẫn dắt lớp chơi hết trò này đến
trò khác để các thành viên không cảm thấy mệt mỏi và nhàm chán trên hành trình dài.

“Chúng ta chơi trò giải đố các bạn nhé, phần thưởng sẽ là một gói Bim Bim, ai không giải được thì người đó sẽ phải hát một bài.”

Cả xe vỗ tay đồng tình.

“Bạn nào xung phong giải câu đố đầu tiên nào? Bạn Thủy nhé? Câu đố đầu tiên
là: “Một người đàn bà, đi đến giữa cầu bị rơi xuống nước. Hỏi bà ấy có
ướt hay không?””

“Dĩ nhiên là ướt rồi!”, Thủy trả lời gần như không suy nghĩ.

“Sai! Cái “Bị” của bà ấy rơi xuống nước, còn bà ấy vẫn ở trên cầu nên không
bị ướt!”, Linh cười, như thể một người thợ săn bẫy được con mồi.


Thủy ngớ người ra vì bị hớ, nhưng rồi nhanh chóng chịu phạt bằng một bài hát hết sức vui nhộn.

“Bạn nào tiếp theo ạ!”

Một tràng tay giơ lên.

“Bạn Trung nhé! Câu đố: Lột áo ngoài thấy áo trong, lột áo trong thấy lông, lột lông thấy hột. Là gì?”

Những trò đố vui này Trung rất hay chơi với đám em đông đúc của mình, câu này cậu ta cũng nghe qua ở đâu đó rồi và sau một lát lục lọi trong trí nhớ
cậu ta đột nhiêt hét lên vẻ vô cùng phấn khích: “Đúng rồi! Đó là bắp
ngô! Nhà tớ năm nào cũng trồng cả rẫy ngô ấy chứ!”

Nhưng sự phấn
khích nhanh chóng tụt xuống một cách thảm hại khi nhìn thấy Linh lắc
đầu: “Rất tiếc…” Nhưng rồi lại bùng nổ khi nói nốt câu sau: “… bạn
đã là người chiến thắng!”

Linh rất khéo trong việc lôi kéo cảm
xúc của người khác, những kiểu nói ngược của cô khiến cả xe cười không
ngừng. Trung nhận lấy một gói bim bim và không khách khí đưa tay lên vỗ
cái đốp khiến một miếng bim bim bị áp lực quá lớn vô thanh vô tức bắn
thẳng vào khuôn mặt múp míp của Thùy và hai người lại gây ra một hồi đại chiến, dĩ nhiên Trung luôn là kẻ chiến bại và phải bồi thường chiến phí bằng chính gói bim bim vất vả lắm cậu ta mới giành được trước đó.

Linh nhìn về phía Nam, thấy hắn đang chăm chú ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài qua ô cửa kính, không có vẻ gì là hòa nhập với không khí vui nhộn của
lớp, đôi mắt cô hơi chùng xuống nhưng rồi nhanh chóng tỏ ra vui vẻ để
tiếp tục dẫn dắt cuộc chơi.

“Bạn Thúy nhé! Câu đố: Càng to càng nhỏ là gì?”

Thúy là một thành viên chăm chỉ và chậm chạp nhất lớp và điều đó được thể
hiện ngay trong cuộc thi này, cô nàng ngồi trầm ngâm đến cả nửa tiếng mà không đoán ra được khiến cả xe la ó rồi cuối cùng cô nàng cũng phải
chào thua.

“Đó là con cua nhé, nó có càng to càng nhỏ. Bạn Thúy hát một bài nào!”

Bình thường cả lớp cậy răng để Thúy nói được nửa lời đã là khó vậy mà bây
giờ lại còn được nghe cô nàng hát nữa thì vô cùng hào hứng chờ đợi. Đáp
lại sự nồng nhiệt của khán giả, Thúy ca ngay một bài như nhạc đám ma,
được chừng 30 giây thì cô nàng xin được nghỉ giải lao một tiếng để lấy
sức và cả lớp đều nhất trí xí xóa cho cô nàng để không tiếp tục bị hành
hạ nữa.

Chặng đường dài hơn một trăm kilômét nhanh chóng kết
thúc, chiếc xe khách dừng lại ở trước cổng vào khu du lịch Bích Động.
Nhờ sự điều hành tốt của Linh và ban cán sự trong suốt chuyến đi nên
không ai bị say xe.

“Các bạn hãy đi theo đoàn hoặc là tách ra
từng nhóm nhỏ có mang theo điện thoại di động để tiện liên lạc. Hãy nhớ
là đi đâu các bạn cũng phải tuân thủ các quy định của ban quản lý khu di tích và đảm bảo an toàn nhé!”

Linh thông báo với các thành viên
trong đoàn trước khi xuống xe. Các nhóm chơi thân với nhau nhanh chóng
tập hợp lại để thực hiện mục đích tham quan của mình. Nam không chơi với ai nên không gia nhập một nhóm nào, hắn cũng chẳng thấy hứng thú khi đi chung với người khác, đi tham quan một mình hắn có thể thoải mái tìm
hiểu di tích lịch sử này mà không phải lo lắng gì cả. Các thành viên lớp Tài Năng nhanh chóng đi vào chùa Hạ và tìm lấy những vị trí đẹp nhất để chụp ảnh, Nam bị tụt lại sau cùng nhưng cũng không buồn quan tâm, hắn
đưa tay lấy một ít vôi vữa từ cổng chùa và phân tích xem nguyên lý pha
trộn chất liệu xây dựng của những người ngày xưa, không biết rằng Linh
cũng cố ý nán lại để đi cùng hắn. Cho đến khi:

“Này!”

Linh hù nhưng hắn vẫn điềm nhiên như không, đôi mắt cô nàng chau lại, chẳng lẽ tâm hồn hắn lại lạnh đến vậy!

“Không giật mình à!”

Nam không quay lại, vẫn tiếp tục tìm hiểu mẫu vật trên tay, Linh không thấy thế làm mất lòng, cô đến gần nhìn bàn tay hắn lúc này đang tỏa ra ánh
sáng mơ hồ.

“Nam tìm hiểu cái gì vậy?”

Nam không trả lời, bỏ dúm mẫu vật xuống và phủi tay.

“Đi cùng tôi đâu có gì thú vị!”

Hắn lạnh nhạt nói làm Linh hơi chau mặt lại, hắn có ý xua đuổi cô rõ ràng,
nhưng sau đó cô nhanh chóng lấy lại vẻ mỉm cười, cô quyết tâm phải làm
cho hắn cảm thấy thật phiền toái cho bõ ghét. “Sao lại không?”, cô ghé
vào tai hắn nói nhỏ: “Được đi cùng với Thợ Săn là niềm mơ ước của nhiều
người đấy! Hi hi!”

Nam nghe thấy vậy, hừ lạnh một cái rồi bước
nhanh vào khu di tích, Linh vội vàng đuổi theo quàng tay mình vào tay
hắn, ngay lập tức hắn rút ra, nhưng rồi cô lại quàng tay mình vào, ba

bốn lần như vậy khiến nhiều người đi đường chú ý nên hắn đành để mặc.

“Không thấy ngượng à?”

“Kệ họ chứ!”

Linh tỏ ra bâng quơ với những ánh mắt đang nhìn mình, phải nói ngoại hình
hai người cực kỳ đối lập, Linh đẹp tựa thiên thần còn Nam trông chẳng
khác mấy với những gã ở đáy cùng xã hội, hai người khoác tay nhau gây sự chú ý là điều khó tránh khỏi. Tuy vậy Linh cũng chỉ quàng tay đùa giỡn
hắn chút thôi, thực sự cô cũng không muốn các bạn cùng lớp thấy mình tỏ
ra gần gũi quá mức với Nam, đi đến trước Chùa Hạ, cô buông tay hắn ra,
lấy ra một cuốn cẩm nang du lịch trong chiếc ba lô xinh xinh.

“Mình sẽ là hướng dẫn viên du lịch nhé! Tất nhiên là miễn phí! Xem nào, Ninh
Bình là một nơi có khá nhiều di tích lịch sử và danh lam thắng cảnh nổi
tiếng như chùa Bái Đính – ngôi chùa lớn nhất Đông Nam Á, bến Tam Cốc –
nơi có phong cảnh trữ tình, hay Bích Động, nơi mà chúng ta đang đứng
đây, một quần thể di tích lịch sử độc đáo. Sự độc đáo của nó được thể
hiện ở ba yếu tố: kiến trúc, văn hóa, và sự trường tồn. Nghe nhé:

“Chùa Hạ có 5 gian xây trên một nền cao dưới chân núi. Trong chùa thờ phật,
kiến trúc chùa theo kiểu chữ Đinh. Kèo, xà ngang, xà dọc bằng gỗ lim.
Mái chùa là hai tầng mái uốn cong, gồm 8 mái. Các cột đá ở chùa hạ đều
bằng đá liền một khối, không chắp nối, cao hơn 4m…

Nam biết không? Theo ngũ hành, số 5 là số đặc biệt nhất trong ngũ hành. Số 5 là
trị tuyệt đối của +3 và -2, hai số đó chính là hằng số vũ trụ, hằng số
sản sinh ra mọi tính chất của vật chất. 5 gian chùa Hạ được xây theo lý
thuyết đó. Còn 8 mái chùa, mình đoán là tượng trưng cho tám triều vua
nhà Lý, những triều vua có công rất lớn truyền bá đạo Phật đến sâu rộng
quần chúng nhân dân. Thời xưa, kiến trúc và văn hóa luôn có sự hòa trộn
lẫn nhau. Vì thế người ta cũng phát hiện ra rất nhiều điều về văn hóa
của người ngày xưa dựa vào việc tìm hiểu những di tích còn sót lại. Đáng tiếc là ngày nay có quá nhiều di tích chưa kịp tìm hiểu đã bị người ta
đập đi và cho xây lại thành một công trình mới hoàn toàn, không còn chút dấu vết nào của lịch sử cả.

Nam nhìn về phía trước, những tác
vụ của bộ não nhanh chóng thực thi để xác thực những điều Linh mô tả.
Cấu trúc của ngôi chùa được thu nhận và xử lý. “Kiến trúc chùa kiểu chữ
Đinh” – xác thực. “Kèo”, “Xà ngang”, “xà dọc”, chất liệu: gỗ lim, tuổi
thọ: 322 năm. “Mái chùa”, độ uốn cong: 37,50. “Các cột đá”, số lượng, chu vi, khối lượng,…

“Mình cung cấp thêm một số thông tin về chùa Hạ nhé. Bức Đại tự bằng chữ Hán
kia có ghi “Thanh thản cổ mộ”; để nói lên cái tâm chính của chùa là
thanh bạch từ xưa đến nay. Phía trên cùng là tòa tam thế, tương truyền
ba vị này là người biết trước được mọi việc ở ba thế giới khác nhau là
Thượng giới, Hạ giới và Âm giới. Kế đến là ba vị Phật, ngồi chính giữa
là Đức Phật A Di Đà, bên phải làQuan Âm Bồ Tát, bên trái là Đại Thế Trí
Bồ Tát.

Vị ngồi hàng thứ ba, đầu đội vương miện là bà chúa Ba –
Công chúa thứ ba đời vua Diệu Trang Vương đi tu đắc đạo thành Phật, còn
gọi là Phật Bà nghìn mắt nghìn tay. Vị đứng thứ tư mặc áo đỏ, tay chỉ
thiên, tay chỉ địa là Thích Ca Mâu Ni, còn gọi là Phật Tổ Như­ Lai.
Người mặc võ phục đứng bên phải là Bát Đại/ = Bộ Kim Cương, đứng bên
trái là đại diện cho tứ trực công tà – bốn vị cai quản năm, tháng, ngày, giờ theo Đạo giáo. Cuối cùng là ba vị ngồi bên trái là Chí Kiên, Chí
Thể và Chí Tâm đã có công thành lập và xây dựng nên chùa Bích Động. Hai
tượng Phật đá bên ngoài là Nam Tào – Bắc Đẩu, coi xét sổ sinh tử. Tấm
bia lớn bằng đá bên phải là tên những người đóng góp xây dựng chùa Bích
Động.”

Linh nói một lượt, khả năng không thua một hướng dẫn viên
chuyên nghiệp chút nào, Nam im lặng, vẻ mặt bình thản, nhưng rõ là hắn
đang lắng nghe.

“Chúng ta cầu nguyện nào!”

Linh bước tới
trước bàn thờ ba vị Phật và chắp tay cầu khấn vẻ thành kính như hầu hết
những người vào trong chùa. Trong Nam không tồn tại niềm tin tôn giáo,
hắn đứng ngoài cửa đợi Linh hành lễ xong.

“Vừa nãy Nam có cầu điều gì không?”, Linh hỏi khi hai người bước ra khỏi chùa Hạ.

“Nghĩa là sao?”

“Đức Phật từ bi, mình cầu cho gia đình được an lành, tất nhiên đó chỉ là đức tin thôi nhưng nó cũng khiến người ta cảm thấy hi vọng.”

“Tôi không có mong muốn nào cả!”


Nam nói, giọng uể oải. Linh băn khoăn, cô biết những người gặp bất hạnh
trong cuộc sống thường có lòng khát khao mãnh liệt để thoát khỏi nỗi ám
ảnh về quá khứ. Nam là một đứa trẻ mồ côi, chỉ riêng điều đó thôi lẽ ra
cũng đã khiến hắn có khát vọng lớn hơn những người được sống trong sự
bao bọc của gia đình và thực tế thì Nam cũng đã tiến rất gần đến một
cuộc đời thành công, Học viện HA là ngôi trường mơ ước của bao sinh viên nhà giàu chứ nói gì đến một người như hắn. Vậy mà hắn không có ước mơ
nào cả, điều đó khiến cô cảm thấy khó hiểu.

“Mình biết Nam đọc rất nhiều sách, chẳng phải chúng ta làm vậy là để có một tương lai tốt đẹp hay sao?”

Cô khẽ nói trong một hơi thở dài, nhưng đôi tai thính của Nam nghe thấy
cả, hắn nhìn cô với ánh mắt bực mình: “Cô điều tra cả chuyện đó?”

Linh giật mình, biết rằng người đi bên cạnh không phải người thường, cô cười xí xóa: “Mình tò mò thôi mà!”

Nam hừ lạnh nhưng không có phản ứng nào khác. Linh thở dài một hơi, biết hắn biểu hiện như vậy cũng là dễ chịu lắm rồi.

“Mình còn có một băn khoăn nữa, mình biết Nam không khó để đạt được điểm cao nhưng tại sao bạn chỉ làm để lấy điểm 8?”

Dù sao Linh cũng đã biết được Nam là người đặc biệt, những chuyện không
quan trọng hắn cũng không cần phải giấu diếm cô nữa, hắn bình thản trả
lời: “Tôi không muốn gây sự chú ý!”

“À! Ra vậy!”, Linh gật đầu, tỏ ra hiểu rồi ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Hôm nào thử làm lấy điểm 10 ở môn Toán cao cấp nhé!”

Toán cao cấp là môn học khó nhất trong tất cả các môn, hơn nữa lại được dạy
bởi vị giáo sư rất khó tính và kiệm điểm, hình như trong đời dạy học của mình vị giáo sư này chưa từng cho ai đến điểm 9. Linh cười lên hí hí
khi nghĩ tới khuôn mặt của vị giáo sư sẽ chuyển biến như thế nào khi có
một sinh viên chỉ phất tay một cái thôi là đã được điểm cao tuyệt đối ở
môn của ông. Những khách du lịch quanh đó đều nhìn hai người với vẻ ngạc nhiên, họ không hiểu sao một cô gái cực kỳ xinh đẹp và sang trọng lại
luôn có vẻ muốn lấy lòng một kẻ ăn mặc như dân bụi đời. Nhiều cái nhìn
đầy hoài nghi hướng về Linh nhưng cô cũng không quan tâm, vẫn cười nói
vui vẻ với Nam, không hiểu sao ở bên con người lạnh lùng này cô lại cảm
thấy thật thoải mái. Hai người định dời chùa Hạ để lên chùa Trung thì
chợt nghe có tiếng tranh cãi.

“Sao bác bảo làm lễ giúp?”

“Thì tao đã làm lễ giúp nhưng lễ vật thì mày phải tự bỏ tiền ra chứ?”

“Nhưng mấy đồ lễ này chỉ mấy chục nghìn là cùng, đâu đến một triệu?”

“Tao bảo một triệu là một triệu. Thế mày có trả hay không?”

Lúc này Trung đang tranh cãi với một người đàn bà đội nón. Chuyện xảy ra
như sau, trong lúc Trung đang tham quan chùa Hạ thì có một người đàn bà
với thái độ niềm nở đến được làm lễ cầu an giúp cho gia đình Trung để
làm phúc. Với tình yêu thương gia đình và lòng tin của một cậu thanh
niên mới lớn còn chưa trải chuyện đời, cậu chàng đồng ý mà không băn
khoăn gì. Người đàn bà bảo cậu đọc tên những người trong gia đình rồi bê một mâm lễ vật đặt trước sân chùa làm lễ một cách giả tạo. Sau đó thì
nổ ra tranh cãi, lúc này Trung mới té ngửa, cái lễ miễn phí ấy mình phải mua đồ lễ với giá một triệu đồng, gần bằng một tháng tiền trọ ở thành
phố TL của cậu ta. Vẻ mặt của người đàn bà lúc này hiện lên rõ vẻ gian
xảo còn khuôn mặt Trung thì trắng bệch, vừa ấm ức, vừa lo sợ. Những
người khách du lịch đi gần đó cũng tỏ ra rất bất bình nhưng sợ bị liên
lụy nên đành nhắm mắt cho qua.

“Chuyện gì vậy bạn Trung?”

Trung lúc này đã móc ví ra đếm tiền, khi nghe thấy tiếng Linh liền dừng lại
nhưng vẻ mặt vẫn không tốt hơn bao nhiêu, hẳn cậu ta cảm thấy ngại ngùng khi bị thần tượng của mình nhìn thấy mình bị lừa, hơn nữa cậu ta cũng
không có nhiều niềm tin Linh có thể giúp được mình trong hoàn cảnh này.

“À, một chuyện không may, bà ta bảo làm lễ miễn phí nhưng lại thu tiền lễ
vật quá cao. Nhưng mà thôi, để tớ trả tiền, cậu đừng quan tâm.”

Linh là trưởng đoàn du lịch, dĩ nhiên cô không để một thành viên trong đoàn
phải chịu ấm ức trong chuyến đi này, hơn nữa bên cạnh cô còn có Thợ Săn, có vị anh hùng này làm hộ pháp thì còn lo gì chuyện bị bắt nạt. Cô nhìn sang bên thấy vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt, dù vậy cô biết có chuyện không
hay xảy ra chắc hẳn hắn sẽ can thiệp nên rút điện thoại trong túi quần
ra và bấm số.

“Chờ một lát, mình sẽ báo ban quản lý di tích để họ giải quyết.”

Linh nói, vẻ như không để người đàn bà gian xảo kia vào mắt. Nhưng chưa kịp
liên lạc thì một bàn tay rắn chắc đã nắm lấy tay cô và giật lấy chiếc
điện thoại. Đó là một gã thanh niên lực lưỡng mặc áo ba lỗ đen, ngực cài kính râm, mình đầy vết xăm trổ rồng phượng, ở bả vai còn có hình cô gái khỏa thân ngậm điếu thuốc, trông rất phản cảm. Gã hau háu nhìn khuôn
mặt rồi lướt ánh mắt xuống ngực Linh với vẻ cực kỳ trơ trẽn, tay còn cố ý kéo cô sát vào mình.

“Em gái, đừng xía vào chuyện của người khác!”

Gã ghé miệng vào tai Linh nói nhỏ rồi đưa lưỡi liếm một cái khiến cô
rùng mình. Ánh mắt Linh tái đi, cố gắng thoát ra khỏi cánh tay hắn nhưng vô ích, cô quay sang nhìn Nam vẻ cầu khẩn. Đáp lại cái nhìn đó của
Linh, ánh mắt Nam vẫn không có chút cảm xúc nào, hắn lạnh nhạt đứng
chứng kiến cảnh Linh bị gã thanh niên lực lưỡng giở trò như một người xa lạ. Thấy gã thanh niên có những hành động sỗ sàng thần tượng của mình
trong bao nhiêu năm qua, mọi sự sợ hãi trong lòng Trung dường như tan
biến hết, đôi mắt cậu ta ánh lên tia giận dữ, mặt đỏ bừng phừng.

“Buông Linh ra!”

Cậu ta quát lên và xông vào gã thanh niên lực lưỡng. Gã thanh niên cười
nhạt một tay giữ lấy Linh, tay kia một cách tùy tiện nhưng Trung cũng
không kịp tránh, cú đấm thuận tay của gã thanh niên cũng khiến cậu ta
bật lùi lại mấy bước, máu từ miệng rỉ ra. Nhưng Trung vẫn không hề khiếp sợ, hai tay nắm chặt, tiếp tục xông lên.

“Ngựa non háu đá!”

Gã thanh niên cười lạnh, liếc nhìn Linh đang sợ hãi cực độ rồi lại tiếp
tục tung ra một cú đấm về phía Trung đang lao tới, nhưng không hiểu sao

cú đấm thứ hai này lại trượt trong gang tấc, không những vậy mặt gã còn
xuất hiện hai vết bầm do hai nắm đấm của Trung giáng vào. Vẻ mặt gã hiện lên nét ngạc nhiên không hiểu sao mình lại sơ ý như vậy, gã nhìn Trung
tức giận, để một kẻ nhãi nhép đấm vào mặt với gã là điều khó có thể chấp nhận, gã vung tay định cho cậu ta một cú nghiêng ngả trời đất. Nhưng
thật quái dị, cú đấm lại trượt và anh chàng đen nhẻm gầy gò kia lại
giáng cho gã thêm hai cú nữa vào mặt. Đến lúc này, vẻ mặt gã không còn
bình thản nữa, gã buông Linh ra, quyết đánh cho Trung một trận nhừ tử.

“Nhóc con, muốn chết!”

Gã thanh niên gào lên và hùng hổ xông tới, một áp lực vô hình nhưng khủng
khiếp phủ lên người Trung khiến cậu ta co rụt lại, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Cậu ta lùi lại vài bước và miễn cưỡng vung cú đấm ra chống lại cỗ
áp lực khổng lồ đó, không hiểu sao cú đấm bừa lại tiếp tục trúng mặt đối phương, còn cánh tay của gã thanh niên lực lưỡng thì đấm vào không khí
một cách quỷ dị. Trung có cảm giác như thân thể mình tự nhiên xuất hiện
chiêu thức Lăng Ba Vi Bộ như trong phim chưởng vậy, kèm theo cảm giác đó thì cậu ta cũng cảm tưởng mình là một nhân vật anh hùng trong phim, thế là bàn tay cậu ta nắm lại, liên tiếp tung ra những cú đấm vào mặt đối
phương.

Cả đám khách du lịch ồn ào như không tin vào mắt mình, họ tưởng cậu sinh viên gầy còm, đen nhẻm kia sẽ nhanh chóng bị đánh cho
một trận nên thân, nhưng thế trận lúc này lại nghiêng về một chiều,
Trung hoàn toàn ở thế thượng phong.

Sau khi gã thanh niên lực
lưỡng buông tay, Linh nhanh chóng lấy lại tinh thần thoát ra khỏi vòng
nguy hiểm, cô ngước lên nhìn Nam với vẻ bực mình nhưng rồi lại nhận ra
hắn đang chăm chú theo dõi trận chiến. Cô quay lại nhìn nơi trận đánh
diễn ra thì thấy Trung đang hùng hổ xông đên đấm đá gã thanh niên như
đấm bao tải, dường như Trung cũng biết gã thanh niên không thể đánh
trúng mình nên cứ nhắm thẳng cái mặt xã hội đen của tên thanh niên lực
lưỡng mà xả cơn tức giận trong lòng. Linh chợt hiểu chuyện gì đang diễn
ra, đôi mắt nhanh chóng trở nên dịu dàng, cô vội vàng chạy đến bên Nam.

Nam vẫn lạnh lùng theo dõi trận đánh, không quan tâm đến tình hình hiện tại của Linh ra sao. Nhiều vị khách du lịch nhìn hắn với vẻ tức tối, trước
đó họ đã nhìn thấy Linh quấn quýt bên hắn, một cô gái tuyệt sắc như vậy ở bên một gã bụi đời thật khiến người ta cảm thấy không vừa mắt, đến khi
Linh bị gã thanh niên sàm sỡ, hắn vẫn không hề động chân động tay thì
làm cho họ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Vậy mà khi gã thanh niên buông Linh ra, cô lại chạy trở về với hắn với vẻ mặt cực kỳ ôn nhu thì đúng là
trên đời này không còn thiên lý nữa.

Trên sân trận chiến vẫn
đang diễn ra một chiều, gã “Goliath” khổng lồ lúc này không còn vung tay lung tung nữa mà đưa tay về che chắn trước mặt để chống lại những cú
đấm của anh chàng “David” tí hon. Dường như sự việc bị người đàn bà lừa
trắng trợn cộng với việc thần tượng của mình bị sàm sỡ khiến cơn tức
giận của Trung bốc lên ngùn ngụt, bản tính lương thiện, nhút nhát thường ngày của cậu ta biến đi đâu mất hết, hai bàn tay đã rớm máu mà cậu ta
vẫn vung lên mãi không thôi.

Người đàn bà lừa đảo bây giờ không
còn mang dáng vẻ gian xảo nữa, thấy đồng bọn của mình bị tơi tả, vẻ mặt
dần chuyển sang tái mét, phi vụ làm ăn này không ngờ lại nhận quả đắng
như vậy.

“Thôi! Xin đừng đánh nữa! Chúng tôi sai rồi!”


ta kêu lên, giọng đầy thương cảm. Lời nói của bà ta làm cho Trung sực
tỉnh, dù trận chiến chỉ diễn ra một chiều nhưng lúc này cậu ta cũng cực
kỳ mệt mỏi, hai bàn tay đau nhói, cú đấm chẳng còn bao nhiêu lực. Hơn
nữa đây là nơi cửa chùa, dù tất cả khách du lịch chứng kiến cảnh vừa rồi đều ủng hộ cậu thì đánh đấm cũng chẳng hay ho chút nào, cậu nhìn người
đàn bà vẻ bực tức rồi nhặt lấy chiếc điện thoại của Linh rơi ra từ trên
người tên thanh niên lực lưỡng.

“Linh không sao chứ?”

Sự
việc “anh hùng cứu mỹ nhân” làm cho Trung cảm thấy cực kỳ hãnh diện khi
đứng trước mặt người đẹp, cậu ta đưa cho Linh chiếc điện thoại, vẻ mặt
không thiếu nét tự cao tự đại. Linh cũng đáp lại bằng ánh mắt hòa ái,
nhận lấy điện thoại.

“Cảm ơn Trung! Tay cậu bị thương rồi, để mình băng bó giúp cho.”

Được Linh băng bó vết thương ở tay và xoa thuốc lên chỗ thâm tím trên mặt, đôi mắt Trung bừng sáng một vẻ hạnh phúc.

“Chuyện nhỏ ấy mà! Linh không can thiệp vào chuyện của mình thì cũng đâu bị như vậy. Ồ! Nam cũng ở đây à? Cậu xem vụ đánh đấm vừa nãy chứ? Chà đau hết
cả tay!”

Trung nhìn Nam với vẻ tự hào về chiến tích không thể tin nổi vừa nãy. Nam không nói gì, bình thản đứng bên cạnh Linh như hộ vệ,
Linh quay lại nhìn hắn và nháy mắt, cô biết nếu không có hắn thì không
biết lúc này khuôn mặt Trung trở thành hình dạng gì nữa.

Cách đó vài chục mét, tên thanh niên lực lưỡng không hiểu sao trở nên ngu ngơ,
nhìn ai cũng tỏ ra sợ hãi. Người đàn bà lừa đảo phải thuyết phục mãi gã
mới đứng dậy đi theo ra khỏi chùa. Nhiều khách du lịch thấy vậy đều tỏ
ra hả hê, cái xấu xa bị trừng phạt ngay trước cửa chùa khiến không ít
người lầm tưởng là một sự linh thiêng nào đó.

“Đúng là quả báo!”

“Trời đánh thánh vật hết bọn lừa đảo này đi!”

Linh nhìn theo gã thanh niên đang ngơ ngác nhìn những người hai bên đường,
trong lòng có chút rét lạnh khi nhớ về hôm trước mình cũng suýt bị biến
trở thành như vậy. Nam thật có chút tàn nhẫn. “Xong rồi, bọn mình đi
tiếp lên chùa tiếp theo thôi kẻo muộn.”, cô nói với hai người bạn của
mình rồi vui vẻ tiến về phía trước. Trung vui sướng được đi cùng cô lớp
trưởng xinh đẹp, miệng cứ ríu rít suốt cả chặng đường, còn Nam thì im
lặng đi bên cạnh, mặt lãnh đạm. Có Trung đi cùng nên Linh cũng không tỏ
ra gần gũi với Nam, chỉ thỉnh thoảng quay sang làm một mặt cười với hắn
khi thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng quá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.