Thổ Phỉ Công Lược

Chương 144: Đại hôn (Trung)


Đọc truyện Thổ Phỉ Công Lược – Chương 144: Đại hôn (Trung)

Bên ngoài Ôn phủ từ lâu đã có một đống dân chúng vây quanh, chờ xem náo nhiệt. Khoảng cách giờ lành còn có một trận, Mộc Thanh Sơn phân phó quản gia chuẩn bị nước trà cùng hạt dưa bánh kẹo cưới, còn chưa kịp mang sang đi phân phát cho mọi người, liền nghe góc đường đã truyền đến một trận tiếng ồn: “Đến rồi đến rồi, Ôn đại nhân cùng Triệu đại đương gia đến rồi !

“Đến rồi? Mộc Thanh Sơn ngoài ý muốn, thời gian cũng đã tính tốt, sao lại đến sớm như vậy.

Triệu Việt giục ngựa phóng nhanh đến, dọc đường mang theo khói bụi cuồn cuộn.

“Wow.” Dân chúng lập tức sợ hãi than lên, đây rốt cuộc là thành thân hay là cướp dâu.

Đến cửa Ôn phủ, Triệu Việt ghì chặt cương ngựa, mang Ôn Liễu Niên xuống dưới.

“Chíp !” Cục bông rất là hài lòng, loại cảm giác này như đang bay lên cao !

“Thất thần làm gì, đốt pháo a !” Quản gia sốt ruột, sao chỉ biết đứng khờ khờ nhìn.

Gia đinh mới phản ứng kịp, nhanh chóng châm pháo đã sớm chuẩn bị xong trước đó, ở trong tiếng vang tách tách, Mộc Thanh Sơn che lỗ tai lớn tiếng hỏi: “Đội đón dâu đâu rồi?”

Ôn Liễu Niên khoa tay múa chân chỉ cho hắn: “Còn ở phía sau.”

Mộc Thanh Sơn: “…”

Vậy vì sao các ngươi tự mình chạy về trước?

“Chúc mừng Ôn đại nhân, chúc mừng Ôn đại nhân a.” Dân chúng người sau nối tiếp người trước ùa lên, muốn kéo khoảng cách gần hơn chút nữa.

“Đa tạ đa tạ.” Ôn Liễu Niên cười chắp tay đáp lễ, “Mọi người cùng vui cùng vui, cùng vui cùng vui.” Sau đó lại xoay người hỏi Mộc Thanh Sơn: “Có phải là nên bái đường rồi không?”

“Còn một lúc nữa, giờ lành không thể loạn.” Mộc Thanh Sơn nói, rồi sau đó lại thấp giọng thầm oán, “Đại nhân trở về quá sớm, thời gian phu thê bước vào cửa cũng phải chú ý.”

“Không sao, dù sao bản quan vẫn chưa bước vào mà.” Ôn Liễu Niên nói, “Vậy thì đứng trước cửa một hồi đi.”

Mộc Thanh Sơn cảm thấy rất là đau đầu, nhưng lại không có biện pháp khác, vì để không xảy ra sơ xuất, đành phải đem hết tất cả hộ vệ trong phủ ra, hơn nữa cùng người Truy Ảnh cung, trong ngoài ba tầng vây kín Ôn Liễu Niên.

Ôn đại nhân nhón chân nói: “Như vậy thì không nhìn thấy bên ngoài.”

“Đã là lúc nào rồi, còn nhìn bên ngoài gì nữa.” Mộc Thanh Sơn nói, “Hảo đợi đi, đợi đến khi giờ lành vừa đến thì nhanh chóng bái đường.”

“Thế nhưng — “

“Không có thế nhưng !” Mộc sư gia rất hung.

Ôn Liễu Niên đành phải tiếc nuối tiếp nhận.

“Ôn đại nhân !” Tuy nói không nhìn thấy người, nhưng dân chúng vẫn là rất nhiệt tình.

Ôn Liễu Niên liều mạng duỗi cao tay vẫy, làm đáp lại.

Vì thế tiếng hoan hô của dân chúng càng phát ra lớn tiếng hơn.

Triệu Việt đứng ở một bên, bắt đầu tự đáy lòng hối hận — Sớm biết có nhiều quy củ như vậy, hắn nên ở trên đường đi chậm một chút.”Tiên sinh, Ôn đại nhân đây là làm gì vậy?” Vô Ảnh rất là nghi hoặc — Vốn dĩ hắn đến xem thành thân, nhưng ngàn vạn lần không dự đoán được, vừa đến liền nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này, một đôi phu thê đứng ở trước cửa không đi vào, Ôn đại nhân lại bị một đám hắc y nhân cùng Ngự Lâm quân vây chặt chẽ ở bên trong, chỉ có thể nhìn thấy tay đang vẫy.

Vân Đoạn Hồn: “…”

“Đại khái là phong tục Sở quốc?” Vô Phong suy đoán.

“Phong tục này cũng quá kỳ quái rồi.” Vô Ảnh ăn luôn khối đường cao cuối cùng, “Tiên sinh, có muốn tới gần thêm chút nữa không?”

“Không cần.” Vân Đoạn Hồn lắc đầu, “Đợi đến khi trời tối, ta sẽ đến chỗ bọn họ.”

“Trời tối?” Vô Ảnh chấn kinh, đêm nay nhưng là đêm tân hôn nha, tuy nói bản thân chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng biết sẽ phát sinh những gì, loại thời điểm này cũng muốn quấy rầy?

Thế nhưng Vân Đoạn Hồn đã xoay người rời đi.


Vô Ảnh rất là lo lắng, làm như thế sẽ bị đồ đệ phản đó.

Ước chừng qua một nén nhang, đội đón dâu rốt cuộc thở hồng hộc đuổi tới, bà mối vịn Mộc Thanh Sơn thở hổn hển hết nửa ngày, mới ổn định lại một hơi.

“GIỜ — LÀNH — ĐẾN !” Quản gia gào cổ họng lớn tiếng kêu.

Kèn xona nhanh chóng thổi vang, thế nhưng do vừa mới chạy như điên một lúc lâu, ở trên đường còn té hai lần, thật sự là rất mệt, khí lực không đủ, bởi vậy âm thanh phát ra rất là hữu khí vô lực.

“Ối trời, đội đón dâu này mời ở đâu đến vậy?” Ôn phu nhân ở trong phủ nghe được, bất mãn oán giận, “Rốt cuộc có biết thổi hay không?”

“Còn dám nói là tốt nhất toàn Vương Thành.” Ôn Như Mặc cũng rất buồn bực, “Sao lại khó nghe như thế, còn không bằng dã ban ở quê nhà.”

Mộc Thanh Sơn khóc không ra nước mắt, đành phải kêu Trương Uẩn bỏ thêm ít pháo, cũng có thể áp chế tiếng kèn xona.

Dân chúng lập tức che lỗ tai, muốn điếc a.

Ôn Liễu Niên ngược lại là không quan tâm, cười hì hì tay trong tay cùng Triệu Việt bước qua cửa.

“Hoa nở tịnh đế, trăm năm hảo hợp(*) a !” Bà mối hoan hoan hỉ hỉ nói.

(*) Hai hoa nở chung một đài, trăm năm hòa hợp.

Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân vui cười hớn hở ngồi ở chính sảnh, chờ một đôi phu thê bái đường.

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ ngữ điệu có chút thâm tình.

Hoàng Viễn quyết đoán đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Diệp Cẩn.

Thất Tuyệt vương rất là bi thương.

“Nhất bái thiên địa.” Quản sự lớn tiếng nói.

Ôn Liễu Niên kéo Triệu Việt, cùng quỳ gối xuống đất.

“Nhị bái cao đường.” Quản sự tiếp tục gào rống cổ họng nói.

Ôn phu nhân cao hứng đến lau nước mắt.

Ngoài phòng trên một nhánh cây cành lá xum xuê, Vân Đoạn Hồn cầm lấy một vò rượu nhỏ, nhìn về phía Đông Nam xa xa kính một cái.”Phu thê giao bái !” Quản sự tươi cười đầy mặt.

Ôn Liễu Niên xoay người, nhìn Triệu Việt cười.

“Buổi lễ kết thúc, đưa vào động phòng !” Một câu này vừa to vừa rõ.

Người còn lại cũng ồn ào theo, muốn theo vào làm ồn ào, kết quả bị Mộc Thanh Sơn đuổi hết ra ngoài.

“Thượng bảo chủ.” Tần Thiếu Vũ đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn, “Việc làm ăn năm sau, Truy Ảnh cung sẽ nhường lại một phần lợi.” Cùng là người lưu lạc thiên nhai, phu nhân không cần quá hung hãn.

“Chíp !” Cục bông bị Diệp Cẩn cưỡng chế ôm đi, cảm thấy rất là mất hứng.

Còn chưa có ăn được hạt dưa trên bàn.

Triệu Việt đóng cửa phòng ngủ lại, kéo tay hắn ngồi vào bên giường: “Mệt muốn chết rồi phải không?”

“Có một chút.” Ôn Liễu Niên ngáp một cái.

“Trước hảo hảo ở trong phòng nghỉ ngơi.” Triệu Việt nói, “Chờ ta đón tiếp khách xong, thì trở lại với ngươi.”

“Phải trở về sớm một chút.” Ôn Liễu Niên dặn dò, “Cũng không được uống say.”


“Được.” Triệu Việt gật đầu, nâng cằm hắn lên, tới gần hôn một cái.

Sau khi nhìn theo hắn ra ngoài, Ôn đại nhân xoa bóp môi, cảm thấy thời gian hôn lúc nãy rất ngắn — Nếu dài một chút sẽ tốt hơn.

Hỉ bị đỏ rực trải trên giường, trên bàn đặt không ít đậu phộng hạt sen táo đỏ long nhãn, còn có một đĩa điểm tâm.

Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh bàn, bắt đầu nghiêm túc ăn, tóm lại rảnh rỗi cũng không có việc gì làm.

“Đại nhân.” Mộc Thanh Sơn xách theo hộp đồ ăn tiến vào, sau khi nhìn thấy thì bị kinh ngạc nhảy dựng: “Đây là phải giữ lại may mắn, sao đại nhân lại ăn.”

Ôn Liễu Niên vô tội nói: “Đói.”

“Không phải ta đưa cơm đến đây rồi sao.” Mộc Thanh Sơn cướp lại trái cây còn dư từ trong tay hắn, “Không được ăn nữa.”

Ôn Liễu Niên lại nói: “Không có việc gì làm.”

“Lúc trước kêu đại nhân ra ngoài đón khách, đại nhân lại không chịu.” Mộc Thanh Sơn múc cho hắn một chén cháo lót dạ.

“Không muốn ra ngoài xã giao.” Ôn Liễu Niên hỏi, “Có thịt không?”

“Không có.” Mộc Thanh Sơn nói, “Phòng bếp đang bận không có dư bếp lò, chỉ có thể nấu chút cháo, đại nhân đừng ghét bỏ nữa.”

Hai con Hồng giáp lang từ ngoài cửa sổ bò vào.

“Ý.” Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn, “Sao lại chạy đến đây.”

Tiểu hồng giáp lang còn đang khờ ngốc ngốc bò dọc theo bàn chân, còn con lớn hơn một chút thì đã vèo vèo nhảy lên mặt bàn, dùng sức lung lay xúc tu, cao hứng !

“Con này muốn trưởng thành rồi hả?” Ôn Liễu Niên dè dặt cẩn thận bốc nó lên.

“Đúng vậy.” Mộc Thanh Sơn nói, “Buổi sáng Diệp cốc chủ cũng xem qua, nói không sai biệt lắm.”Ôn Liễu Niên nhìn nhìn dưới ánh mặt trời, chỉ thấy trên lưng vốn dĩ hồng nhuận, tựa hồ quả thực có thêm một tầng kim sắc nhàn nhạt.

“Ta cũng nghe không hiểu, bất quá nghe Diệp cốc chủ nói, bộ dáng tựa hồ rất lợi hại.” Mộc Thanh Sơn nói, “Sau đó liền chạy đi hỏi Hoàng thượng, khi nào chính mình mới có thể có một con.”

Ôn Liễu Niên cười cười, lấy chút hạt gạo cho hai con Hồng giáp lang ăn.

“Không thể tiếp tục cho nó ăn cái này nữa.” Mộc Thanh Sơn nhanh chóng cản lại, “Diệp cốc chủ nói, về sau phải cho nó ăn độc trùng cùng ngũ bộ độc.”

“…” Ôn Liễu Niên chấn kinh.

“Vẫn là để ta dưỡng đi.” Mộc Thanh Sơn cất hai con Hồng giáp lang vào hộp gỗ, “Dưỡng xong trả lại cho đại nhân.”

Ôn Liễu Niên gật gật đầu, cảm thấy hoàn toàn… không có khẩu vị.

Độc trùng cùng ngũ bộ độc.

Bởi vì không có việc gì làm, cho nên thời gian trôi qua cũng đặc biệt thong thả, đợi đến sau khi Mộc Thanh Sơn rời đi, Ôn Liễu Niên tựa vào đầu giường, nặng nề ngủ say, đợi đến khi tỉnh lại, đã đến nửa đêm.

Sao còn chưa trở về, Ôn Liễu Niên ngáp một cái, vừa tính toán sai người đi hỏi tột cùng, thì nghe cửa sổ truyền đến một tiếng động rất nhỏ.

Ám vệ Truy Ảnh cung ôm kiếm ngồi trên nóc nhà, đều cảm thấy rất là buồn bực, nửa đêm nửa hôm, sư phụ Triệu đại đương gia là muốn làm gì?

Ôn Liễu Niên: “…”

“Đồ đệ muốn thành thân, làm sư phụ cũng phải đưa một phần hạ lễ.” Vân Đoạn Hồn cầm bố bao trong tay đặt lên bàn.


“Là cái gì vậy?” Ôn Liễu Niên hỏi.

“Là vật của Bạch Hà năm đó.” Vân Đoạn Hồn nói, “Nếu là nhìn thấy A Việt thành thân, nàng tất nhiên sẽ rất cao hứng.”

Ôn Liễu Niên mở bố bao ra, chỉ thấy bên trong là một đôi vòng tay bằng bạc.

Vân Đoạn Hồn bưng chén rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Tiền bối.” Ôn Liễu Niên khiếp sợ, “Đó là rượu giao bôi.” Sao có thể bưng lên rồi uống.

Vân Đoạn Hồn: “…”

“Mặc kệ thế nào, vẫn là đa tạ tiền bối.” Ôn Liễu Niên nói, “Ta sẽ chuyển giao cho hắn.”

Vân Đoạn Hồn gật đầu: “Có thể gặp được ngươi, là phúc khí của hắn.”

Ôn Liễu Niên nói: “Ta cũng cho là như thế.”

Vân Đoạn Hồn bỗng bật cười: “Đại nhân ngược lại thật sự là không khách khí.”

“Nếu tiền bối đã đến đây, ta còn có chuyện muốn hỏi.” Ôn Liễu Niên nói, “Coi như là hạ lễ.”

“Muốn hỏi chuyện gì?” Vân Đoạn Hồn nói.

“Năm đó, người Bạch Hà cô nương thích, rốt cuộc là ai?” Ôn Liễu Niên nói.

Vân Đoạn Hồn lắc đầu: “Đảo một vòng, cuối cùng vẫn là muốn biết thân thế A Việt.””Ta sẽ không nói cho hắn.” Ôn Liễu Niên nói.

“Có một số việc, biết được quá rõ ràng không hẳn là chuyện tốt.” Vân Đoạn Hồn nói.

“Nhưng chuyện này rất quan trọng.” Ôn Liễu Niên nói, “Mấy ngày này, ta đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại với nhau suy nghĩ một lần, lại hỏi không ít lão nhân trong Vương Thành. Nếu năm đó Bạch Hà cô nương quả thực không có tư tình với tiền bối, vậy ý trung nhân của nàng, chỉ có thể là…”

“Chỉ có thể là ai?” Vân Đoạn Hồn nhìn hắn.

“Thật sự như thế sao?” Ôn Liễu Niên trong lòng âm thầm siết tay.

“Mọi việc đều là đại nhân suy đoán mà thôi.” Vân Đoạn Hồn đứng lên đi ra ngoài, thuận tay vỗ vỗ bả vai hắn, “Vẫn là câu nói kia, có một số việc, không biết so với biết càng tốt.”

Ôn Liễu Niên gật đầu, ngồi ở bên cạnh bàn vuốt nhẹ vòng tay kia, trong lòng có chút loạn.

Bên ngoài lại truyền đến tiếng cải vã. Tưởng là Triệu Việt trở về, Ôn Liễu Niên vội vàng bao vòng tay lại, đợi nửa buổi cũng không thấy người, tiềng ồn ào ngược lại là càng lúc càng lớn, vì thế có chút khó hiểu, mở cửa muốn đi xem đến tột cùng.

“Tiểu Liễu tử !” Một giọng nói quen thuộc vang vọng.

“Nghĩa phụ !” Ôn Liễu Niên kinh hỉ.

Chu Đỉnh Thiên chạy lên thang lầu.

“Nghĩa phụ !” Ôn Liễu Niên chạy lên trước.

“Thằng nhãi con, thành thân cũng không đợi nghĩa phụ trở về !” Chu Đỉnh Thiên trừng hắn.

Ôn Liễu Niên tự biết đuối lý, nhìn hắn cười hắc hắc.

“Đến đây, nghĩa phụ có chuyện muốn nói với con.” Chu Đỉnh Thiên kéo hắn vào trong, lại quay đầu nói, “Mộ Bạch, ngăn những người phía sau lại.”

Ôn Như Mặc cũng ở phía sau, tức đến mức râu dựng ngược, đây rốt cuộc là nhi tử của ai hả, còn có cấp bậc lễ nghĩa hay không!

“Nghĩa phụ đừng tức giận.” Chu Mộ Bạch vỗ lưng cho hắn, “Đừng tức đừng tức.”

“Nghĩa phụ muốn nói chuyện gì?” Ôn Liễu Niên hỏi.

“Thật sự muốn thành thân?” Chu Đỉnh Thiên hạ giọng.

“Đương nhiên.” Ôn Liễu Niên mở to hai mắt, đây gọi là vấn đề gì a.

“…” Chu Đỉnh Thiên trên mặt lộ vẻ khó xử.

“Nghĩa phụ rốt cuộc muốn nói chuyện gì?” Ôn Liễu Niên sốt ruột.


“Lần này ta cùng Mộ Bạch đến Thất Tuyệt quốc, rất thuận lợi tìm được mẫu thân Lan Tuyết, cũng chính là thị nữ Thư Thải Huyên bên cạnh Bạch Hà năm đó.” Chu Đỉnh Thiên nói, “Thân phận tiểu tử họ Triệu không đơn giản, tương lai e là sẽ có phiền toái.”

Ôn Liễu Niên nghe vậy nhíu mày, sau đó thử nói: “Là người hoàng gia?”

“Con cũng biết?” Lần này đến phiên Chu Đỉnh Thiên ngoài ý muốn.

“Lúc trước mơ hồ đoán được.” Ôn Liễu Niên nói, “Bất quá vừa mới chứng thực ngược lại là chưa được bao lâu.”

“Con cần phải suy nghĩ rõ ràng.” Chu Đỉnh Thiên nói, “Nghĩa phụ không muốn con hối hận.”

“Không thành thân con mới hối hận.” Ôn Liễu Niên nói, “Việc này thật sự không đơn giản, bất quá cho dù chuyện có lớn bằng trời, cũng phải chờ tới đêm nay động phòng xong rồi sau đó nói tiếp. “

Chu Đỉnh Thiên: “…”

“Được rồi, mau đi uống rượu mừng đi.” Ôn Liễu Niên kéo mở cửa phòng, dùng sức đẩy hắn ra ngoài.

Chu Đỉnh Thiên: “…”

Chu Mộ Bạch ở cuối hành lang nhìn, cười lắc đầu.

Đã sớm nói qua, dựa theo tính tình người nọ, loại chuyện này rơi vào trong mắt người khác là chuyện động trời nhưng rơi vào trong mắt hắn, chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi.

“Rốt cuộc nói gì với Tiểu Liễu tử thế hả?” Ôn Như Mặc còn đang trừng hắn.

“Nói chuyện với nhi tử ta, liên quan gì tới ngươi?” Chu Đỉnh Thiên hỏi lại.

“Ai nói đó là nhi tử của ngươi hả? Đó là nhi tử của ta !” Ôn Như Mặc tranh với hắn.

“Có bản lĩnh thì đến đánh nhau đi.” Chu Đỉnh Thiên nói, “Ai đánh thắng thì tính là nhi tử người đó.”

Ôn Như Mặc bị hắn chọc tức suýt ngất xỉu.

Chu Mộ Bạch dở khóc dở cười, một bên cản hai người, một bên quay đầu nhìn thoáng qua.

Thành thân a.

Còn có thể đến kịp uống rượu mừng.

Cũng không tệ lắm.

Lúc nửa đêm, một đoàn ám vệ ngăn cản khách kính rượu, cuối cùng có thể khiến cho Triệu Việt thuận lợi rời đi, đợi đến khi trở về phòng, chỉ thấy Ôn Liễu Niên đang ăn gà nướng.

“Đói.” Đối diện một lát sau, Ôn đại nhân bình tĩnh buông chân gà.

Triệu Việt đóng cửa phòng lại.

“Ngươi uống say hả?” Ôn Liễu Niên hỏi.

“Không có.” Triệu Việt nói, “Trong rượu của ta có pha nước.”

“Vậy thì tốt.” Ôn Liễu Niên thở phào.

Triệu Việt ngồi ở bên cạnh bàn nhìn hắn.

Một lúc lâu sau, Ôn Liễu Niên vô tội hỏi: “Ngươi muốn ăn chân gà không?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Triệu Việt đột nhiên kéo hắn vào trong lòng.

Ôn Liễu Niên trong lòng bắt đầu kinh hoàng — có thể xem như có chút cảm giác động phòng hoa chúc.

Triệu Việt cúi đầu hôn lên sợi tóc của hắn, bưng hai ly rượu trên bàn lên, lại cảm thấy có chút nghi hoặc: “Sao lại thiếu mất một ly rồi?”

“Bị Vân tiền bối uống.” Ôn Liễu Niên nói, “Lúc nãy hắn đến đưa hạ lễ, đại khái khát nước.”

Triệu Việt: “…”

Vì sao lại có sư phụ không đáng tin như vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.