Đọc truyện Thổ Phỉ Công Lược – Chương 142: Mười ngày sau thành thân!!!
Edit : lactieuvu
“Đang nói chuyện gì vậy?” Ôn phu nhân vừa vặn bưng một đĩa điểm tâm bước vào, “Mau nếm thử xem, vừa làm bánh hành chiên.”
“Mẫu thân.” Ôn Liễu Niên đỡ nàng ngồi xuống, “Vài ngày trước con nghe nói người muốn quyên góp một chỗ Phật đường, thế nào rồi?”
“Đã thương nghị qua với trụ trì Phổ Chiêu tự trong thành rồi, cũng đã phái người đến Giang Nam chuẩn bị.” Ôn phu nhân nói, “Con làm quan ở Vương Thành, mẫu thân cũng không làm được chuyện gì khác, chỉ có thể làm chút việc thiện, cầu Bồ Tát phù hộ tương lai mọi việc suôn sẻ, ngàn vạn lần đừng xảy ra biến cố.”
“Vậy hiện tại có thể nhờ Đại Sư chọn dùm ngày lành được không?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Tất nhiên là có thể, muốn chọn ngày lành làm gì?” Ôn phu nhân chỉnh lại tóc cho hắn.
Triệu Việt: “…”
Ôn Liễu Niên nói: “Thành thân.”
“Ai muốn thành thân a?” Ôn phu nhân buồn bực, “Lúc trước cũng không nghe ai nói qua, như thế nào còn muốn con chọn ngày dùm.”
Ôn Liễu Niên nói: “Con muốn thành thân.”
“Con?” Ôn phu nhân nghe vậy chấn kinh: “Bây giờ?”
“Đúng vậy, bây giờ.” Ôn Liễu Niên nói, “Gần đây có quá nhiều chuyện xui xẻo, cần xung hỉ.”
“Các con đều bàn bạc xong hết rồi hả?” Ôn phu nhân lại nhìn về phía Triệu Việt.
Ôn Liễu Niên liều mạng gật đầu: “Tất nhiên tất nhiên.”
“Đây cũng không phải chuyện đùa.” Ôn phu nhân hiển nhiên không tán thành, “Cho dù không làm mối hạ sính đáp lễ, ít nhất cũng phải chuẩn bị trước ba tháng mới được, ở đâu mà có đạo lý tùy tùy tiện tiện vừa nói liền muốn thành thân như vậy.”
Ôn Liễu Niên than thở: “Nếu đã quyết định muốn thành thân, vậy sớm một chút hay muộn một chút thì có liên quan gì.” Vừa nghe qua rất có đạo lý, hoàn toàn không có biện pháp phản bác.
“Cha con, hắn biết chuyện này chưa?” Ôn phu nhân dở khóc dở cười.
“Có mẫu thân ở đây, phụ thân tất nhiên là phải đồng ý.” Ôn Liễu Niên đáy mắt tràn ngập tín nhiệm.
“A Việt đến bây giờ còn chưa nói chuyện, vừa nhìn liền biết là con đang hồ nháo.” Ôn phu nhân vẫn như trước không đáp ứng.
“Rõ ràng là do hắn đề cập trước.” Ôn Liễu Niên kháng nghị.
“Thật hả?” Ôn phu nhân hồ nghi.
Triệu Việt: “…”
Trong viện một mảnh yên tĩnh.
“Hừ !” Nửa buổi sau, Ôn đại nhân thở phì phì vào phòng ngủ.
…
“Như thế nào còn tức giận.” Ôn phu nhân thẳng đau đầu.
“Con vào xem.” Triệu Việt cố sức đứng lên.
Ôn phu nhân vội vàng nâng hắn dậy, thở dài nói: “Con nói xem, con còn đang bị thương, Tiểu Liễu tử lại làm ầm ĩ muốn thành thân, cũng không biết rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.””Bên này giao cho con là được.” Triệu Việt cười cười, “Nổi gió rồi, bá mẫu trở về nghỉ ngơi trước đi.”
Ôn phu nhân gật đầu, đi ra ngoài hai bước, lại do dự quay đầu: “Nhìn con lúc nãy không nói chuyện, có phải là không quá nguyện ý hay không?”
“Tất nhiên là không phải.” Triệu Việt lắc đầu, “Có thể thành thân với hắn, là chuyện may mắn nhất đời này của con.”
“Vậy sao…” Ôn phu nhân khó hiểu.
“Vốn dĩ là muốn chờ đến sau khi vết thương khỏi hẳn, rồi đến Giang Nam hạ sính.” Triệu Việt nói, “Bất quá nếu là sốt ruột, hiện tại muốn làm việc vui, tại hạ tất nhiên cầu còn không được.”
“Vậy thì tốt.” Ôn phu nhân yên tâm, sau khi rời khỏi tiểu viện một bên đi trở về một bên nghĩ, cái gì gọi là Nếu là sốt ruột.
Nhi tử nhà mình, sao lại không biết dè dặt một chút chứ.
Triệu Việt đẩy cửa bước vào phòng ngủ.
Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh bàn nhìn hắn.
“Tức giận à?” Triệu Việt cầm tay hắn.
“Ừ.” Ôn đại nhân nhả một chữ từ trong lỗ mũi ra ngoài.
“Nhưng ta cũng không có làm sai chuyện gì.” Triệu Việt ngồi ở bên cạnh hắn.
“Lúc nãy khi mẫu thân hỏi ngươi, vì sao lại không nói lời nào?” Ôn Liễu Niên kéo banh mặt hắn.
“Ngươi nói bất ngờ không kịp phòng, ta cũng phải suy nghĩ một chút.” Triệu Việt bất đắc dĩ.
“Còn muốn suy nghĩ một chút?!” Ôn Liễu Niên trừng to mắt, “Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi tìm mùa xuân thứ hai !”
“Đừng nháo.” Triệu Việt cầm tay hắn, “Ngươi rõ ràng là biết lúc đầu ta muốn nói cái gì, đúng không?”
Ôn Liễu Niên bẻ đầu ngón tay, nhìn trời.
Không biết.
“Luyện võ hơn hai mươi năm, cái gì gọi là gân cốt thụ thương, cái gì gọi là khí mạch hao tổn, ta vẫn là có thể phân biệt rõ.” Triệu Việt ôm hắn, “Kỳ thật vào ngày thứ hai tỉnh lại, ta cũng đã đoán được đại khái.”
“Thật sao?” Ôn Liễu Niên tựa vào trước ngực hắn, rầu rĩ nói, “Hại ta còn diễn lâu như vậy.”
“Ta biết ngươi là quan tâm ta.” Triệu Việt cười cười, “Đừng lo, ta sẽ không sa sút như vậy đâu.”
“Nếu ngươi có thể nhìn ra, vậy là tốt nhất.” Ôn Liễu Niên nói, “Dù sao tương lai chúng ta cũng sẽ tiếp tục ở Vương Thành, dưới chân Thiên Tử sẽ không ai dám gây hấn gây chuyện, có công phu hay không cũng không quan trọng.”
“Cho dù không có công phu, ta vẫn có thể bảo hộ ngươi.” Triệu Việt nắm chặt hai tay.
“Đó là tất nhiên.” Ôn Liễu Niên nhu nhu mũi, “Được rồi, chuyện này dừng ở đây, bắt đầu bàn chuyện tiếp theo.”
Triệu Việt: “…”
Ôn Liễu Niên rất là cố chấp: “Chúng ta khi nào thành thân?”
Triệu Việt xoa bóp mặt hắn: “Thật sự gấp như vậy?”
“Không gấp.” Ôn Liễu Niên liên tục lắc đầu, “Cũng đã chuẩn bị hơn một năm.” Từ ngày gặp được ở trên bờ ruộng thì đã bắt đầu chuẩn bị, thời gian quả thật không thể dư dả hơn được nữa.Triệu Việt nhìn hắn cười.
“Rốt cuộc có được hay không a !” Ôn đại nhân giận.
Triệu Việt cúi đầu cắn cánh môi hắn, mơ hồ không rõ nói: “Được.”
“Khoan đã.” Ôn Liễu Niên cố sức đẩy đầu hắn ra, “Lặp lại lần nữa, phải nói rõ ràng một chút.”
“Ta nói được.” Triệu Việt nhìn hắn, gằn từng chữ, “Chúng ta thành thân.”
Vừa dứt lời, trên nóc nhà lập tức truyền đến một trận hoan hô — Bởi vì Triệu Việt bị thương, cho nên Tần Thiếu Vũ cố ý phân phối một đám ám vệ đến đây, thứ nhất là đến bảo hộ hai người, thứ hai là… nghe góc tường.
Vì thế còn chưa đến nửa ngày, toàn Vương Thành đều biết, Ôn đại nhân muốn thành thân với Triệu đại đương gia.
Ôn Như Mặc đầu này còn đang khó chịu, cảm thấy nhi tử nhà mình có phải là trúng tà hay không, như thế nào cả ngày đều suy nghĩ muốn thành thân. Đầu kia quản gia đã thở hồng hộc chạy vào, nói là dân chúng trong thành đưa hạ lễ tới, trong sân chứa không hết, xem có phải là nên gửi đỡ ở chỗ khác trước không.
“Đưa hạ lễ?” Ôn Như Mặc trợn mắt há hốc mồm.
“Đúng vậy, mọi người đều biết sức ăn của đại nhân, trứng gà thì có bảy tám giỏ lớn, một đống xe thịt khô đều quấn dây đỏ.” Quản gia nói, “Thế nhưng đủ cho đại nhân ăn một trận.” Đã nói thành thân quả nhiên là mua bán có lời.
Ôn Như Mặc ù tai kêu ong ong.
Ôn phu nhân kéo hắn chạy ra ngoài nhìn đến tột cùng, chỉ thấy gia đinh đang kiểm kê ở trong viện, hạ lễ còn đang đưa từng xe từng xe vào bên trong, từ Truy Ảnh cung đến Nhật Nguyệt sơn trang, thậm chí ngay cả Thất Tuyệt vương cũng tống không ít vật hiếm lạ, trong đó còn có một bức hoạ vẽ hắn cùng Vương hậu, dặn dò Ôn đại nhân cần phải treo ở trên tường.
“Thật sự là muốn thành thân?” Nửa canh giờ trước, Lục Truy còn đang ở Sơn Hải Cư trầm tư suy nghĩ, phải làm sao mới có thể vân đạm phong khinh nói cho Triệu Việt chuyện Mất hết võ công này, giống như là lọt vào trong một đám sương mù, thì đột nhiên lại nghe được tin vui này, lập tức thì cảm thấy toàn thân đều muốn phân liệt .
“Đúng vậy.” Vật biểu tượng giang hồ một bên giúp thu hạ lễ, một bên vô cùng cao hứng nói, “Đại nhân tự mình định ngày, là vào ngày mai.”
“Ngày mai?” Lục Truy cơ hồ chấn rớt cằm.
“A?” Ôn phu nhân cùng Ôn lão gia cũng giật mình.
Ngày mai?
“Hồ nháo !” Ôn lão gia liên tục giậm chân, lập tức sai quản gia gọi Ôn Liễu Niên đến đây.
“Phụ thân.” Ôn Liễu Niên tâm tình rất tốt, ngay cả khuôn mặt đều phiếm hồng nhuận.
Ám vệ tập thể chậc chậc, nhìn đại nhân cao hứng kìa.
“Ngày mai muốn thành thân?” Ôn Như Mặc nổi giận đùng đùng hỏi.
“Ngày mai?” Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, “Tuy nói có hơi gấp, bất quá cũng được.”…
“Vậy, vậy rốt cuộc là thành thân ngày nào a.” Ôn phu nhân thành công bị hai phụ tử này xoay vòng vòng đến chóng mặt.
Ôn Như Mặc thẳng đau đầu, sớm muộn gì cũng bị thằng nhãi con này làm tức chết.
“Đúng vậy.” Ôn Liễu Niên cũng rất nghi hoặc, “Rốt cuộc là muốn con thành thân ngày nào a?”
“Này, ai !” Ôn Như Mặc bị ép buộc đến choáng đầu hoa mắt, “Con tự mình hồ nháo đi, cha mặc kệ việc này!”
“Không nên không nên, phải xen vào.” Ôn Liễu Niên lôi kéo hắn, “Không thì phụ thân chọn ngày cho con đi?”
“Đúng vậy, Ôn ái khanh muốn thành thân, Ôn lão gia không thể mặc kệ được.” Sở Uyên cũng cười bước vào cửa, “Nếu là Ôn lão gia mặc kệ, vậy thì trẫm tự mình chọn ngày lành.”
“Tham kiến Hoàng thượng.” Người trong viện đều bị kinh ngạc đến nhảy dựng, sao lại nói đến là đến, cũng không thông truyền trước một tiếng.
“Đều bình thân.” Sở Uyên nói, “Trẫm vốn đang ở trên đường thị sát dân tình, vừa vặn nghe thấy dân chúng đang bàn tán, thì đến đây hỏi một chút, vậy là còn chưa chọn ngày?”
“Còn đang thương nghị.” Ôn Liễu Niên lắc đầu.
“Ôn lão gia có ý kiến gì không?” Sở Uyên hỏi.
Ôn Như Mặc nhanh chóng lắc đầu: “Đều do Hoàng thượng định đoạt.”
“Vậy thì nửa… Mười ngày sau, thế nào?” Sở Uyên vốn dĩ muốn nói nửa tháng sau, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt khẩn cấp của Ôn Liễu Niên, vẫn là giảm lại năm ngày.
“Đa tạ Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên trong lòng tràn ngập hoan hỉ.
Ôn Như Mặc cũng đành phải theo một đường tạ ơn, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
Đây gọi là chuyện gì a…
Mười ngày kỳ thật quá ngắn, vì thế sau khi Sở Uyên rời đi, mọi người liền bận rộn lên, trong khoảng thời gian ngắn bên trong Ôn phủ xung quanh đều là người đang hoảng, hơi không lưu ý thì sẽ đụng vào nhau.
“Đại nhân, ngươi đừng cười nữa.” Mộc Thanh Sơn từ nội tâm phát ra đề nghị.
“Có chuyện vui, vì sao không thể cười?” Ôn Liễu Niên áp lực cắn miệng.
“Nhưng không có ai cười giống đại nhân vậy.” Mộc Thanh Sơn nói, “Mặt đều cương.”
Ôn Liễu Niên đành phải thu liễm lại một chút.
“Thật sự cao hứng vậy sao?” Mộc Thanh Sơn hỏi.
“Tất nhiên.” Ôn Liễu Niên dùng sức gật đầu.
“Nhưng đại nhân cùng đại đương gia đã sớm tâm ý tương thông, việc hôn hân làm hay không làm quan trọng như vậy sao?” Mộc Thanh Sơn nghi hoặc.
“Tất nhiên.” Ôn Liễu Niên tiếp tục gật đầu.
Mộc Thanh Sơn: “…”
“Đại nhân.” Quản gia tiến vào, “Có vị tiểu công tử đến đây bái phỏng.”
Trong tiền thính, Vô Ảnh đang ăn điểm tâm, sau khi thấy Ôn Liễu Niên nhanh chóng hỏi, “Đây là mua ở nhà ai vậy ?” Hương vị rất ngon.
“Là đầu bếp trong phủ tự tay làm.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu tiểu công tử thích, ta phân phó bọn họ sau khi làm xong đưa đến phủ là được.”
“Phải để nhiều hạch đào một chút.” Vô Ảnh dặn dò.
“Được.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Tiểu công tử đến tìm bản quan là có chuyện gì?”
“Là tiên sinh muốn hỏi đại nhân.” Vô Ảnh nói, “Thật sự muốn thành hôn?”
Ôn Liễu Niên lại cười đến xán lạn: “Tất nhiên là thật .”
“Vậy… sao cũng không thương nghị với tiên sinh một phen, mà cứ định đoạt như vậy.” Vô Ảnh khó khăn, “Hắn vẫn xem đại đương gia như là người thân của mình, vậy cũng coi như là trưởng bối.”
“Phải không?” Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, “Không chắc a.”
“Sao?” Vô Ảnh khó hiểu, “Sao lại không chắc?”
***