Đọc truyện Thổ Phỉ Công Lược – Chương 124: Có người muốn mua bí phương!!!
“Đại nhân trước đừng gấp.” Thẩm Thiên Lăng an ủi, “Một con bọ nhỏ như vậy cũng chạy không được bao xa, hẳn là ở gần đây thôi.”
“Chíp !” Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm trên đầu tường, đôi mắt đậu đen mờ mịt nhìn xung quanh, quả thực khổ sở.
“Nhi tử cũng không tìm được?” Tần Thiếu Vũ hỏi, lúc trước cả ngày ở Truy Ảnh Cung chíp chíp chíp chạy khắp nơi, bảo thạch trân châu vùi ở dưới đất cũng có thể đào lên được.
“Hồng giáp lang chỉ sáng long lanh cũng không phải bảo thạch.” Thẩm Thiên Lăng gọi ám vệ lên, “Lúc nãy khi đánh nhau đều đi qua nơi nào?”
Ám vệ vẻ mặt thảm thiết: “Từ nơi này đánh thẳng tới bờ sông.”
Ôn Liễu Niên sắc mặt càng trắng thêm vài phần.
“Sông ở đâu?” Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.
Ám vệ nói: “Cách đây ba dặm.”
Thẩm Thiên Lăng: “…”
“Đây chính là Hồng giáp lang?” Nửa buổi sau, Mộ Hàn Dạ kích động vòng lại, trong lòng bàn tay có một con trùng.
Trong viện một mảnh trầm mặc.
Tần Thiếu Vũ tán thưởng: “Mùa này có thể tìm được một con trùng xanh mập mạp như thế, Mộ huynh cũng thực sự có tài.”
Người còn lại cơ hồ cũng muốn quỳ lạy hắn, cho dù lúc trước chưa gặp qua, thế nhưng chỉ nghe ba chữ Hồng giáp lang, cũng không đến mức sẽ bắt một con trùng màu xanh béo ú về đi?
Mộ Hàn Dạ thấp giọng oán giận: “A Hoàng cũng không nhắc nhở ta.”
Hoàng Viễn nghĩ muốn làm bộ như không quen biết người này.
Ôn Liễu Niên cũng không quan tâm nhiều như vậy, cầm gậy nhỏ ở trong viện tìm.
Ám vệ cộng thêm ảnh vệ Thất Tuyệt quốc, một đường tìm kiếm những nơi vừa mới đi ngang qua, Tiểu Phượng Hoàng cũng vặn vặn vẹo vẹo chạy xung quanh, dọc đường không ngừng kêu chíp chíp.
Thẩm Thiên Lăng khoa tay múa chân diễn tả: “Lớn như vậy, màu đỏ rất sáng, cái bụng trắng nhợt.”
Mộ Hàn Dạ giật mình: “Trách không được gọi là Hồng giáp lang.”
Hoàng Viễn: “…”
Đây chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao?
“Mộ huynh qua bên đó, ta cùng với Lăng nhi qua bên kia.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cần phải tìm được.”
“Tất nhiên, Tần huynh yên tâm.” Mộ Hàn Dạ kéo Hoàng Đại Tiên, thả người nhảy vài bước lên cây sao, Ôn Liễu Niên chỉ cảm thấy trên đầu có một trận gió, ngẩng đầu nhìn lên đã không thấy tung tích — Công phu quả nhiên cao thâm khó lường.
“Trước không nên gấp.” Triệu Việt vỗ vỗ lưng hắn, “Hồng giáp lang tuy rằng không thể so với Phượng Hoàng là Thượng Cổ Linh Thú, nhưng cũng rất thông minh, trong vòng ba năm dặm hẳn là có thể bò trở về.”
“Ừm.” Ôn Liễu Niên đem gậy nhỏ trong tay bỏ lại, “Nơi này không có, ra ngoài tìm đi.”
Triệu Việt cùng hắn một đường ra cửa, dọc theo đường nhỏ đi về phía trước, dọc đường cẩn thận để ý đốm sáng nhỏ màu đỏ. Một canh giờ sau, Ôn Liễu Niên ôm đầu gối ngồi dưới tàng cây, hốc mắt ửng đỏ.
Thật sự mất tích rồi.
“Ngoan, ta nhất định tìm được nó.” Triệu Việt ôm hắn lắc lắc, “Trước đừng gấp.”
“Hồng giáp lang chạy rất nhanh.” Ôn Liễu Niên cổ họng hơi sưng, “Cách đó không xa lại là quan đạo, nếu như bị đạp chết thì phải làm sao.”
“Tất nhiên sẽ không.” Triệu Việt ôm hắn đứng lên, “Ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta tiếp tục đi tìm, cam đoan sẽ mang trở về.”
“Đại nhân.” Vài ám vệ vội vã chạy tới.
“Tìm được rồi à?” Ôn Liễu Niên trước mắt sáng lên.
“Không có.” Ám vệ lắc đầu.
Ánh sáng trong đáy mắt Ôn Liễu Niên nháy mắt ảm đạm xuống.
Ám vệ nói: “Thế nhưng bờ sông tựa hồ có chút không thích hợp.”
Ôn Liễu Niên: “…”
Không thích hợp?
Triệu Việt mang theo hắn đi qua.
“Đại nhân.” Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng cũng đang ở bờ sông chờ.
“Xảy ra chuyện gì?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Thẩm Thiên Lăng chỉ chỉ một chỗ bụi cỏ hỗn độn — Chỉ thấy phía trên không hề ít dấu vết màu đen, giống như là vết máu đã khô, cỏ nước bên cạnh cũng có dấu vết bị đạp qua.
“Tìm kiếm quanh đây thử xem, nói không chừng sẽ phát hiện manh mối gì đó.” Ôn Liễu Niên ngồi xổm xuống nhìn nhìn, khẽ nhíu mày nói, “Tựa hồ thật sự là vết máu.”
Một lát sau, ám vệ ở chỗ không xa tìm được một thanh chủy thủ, cùng với một khối tay chân bị trói lại, dĩ nhiên là một thi thể nữ nhân đã hoàn toàn bị biến dạng.
Huyện lệnh địa phương tên là Phan Thái, sau khi nghe được tin lập tức mang theo nha dịch vội vàng chạy tới, trong lòng cơ hồ không ngừng kêu khổ — Trấn Phan Gia xem như là dưới chân Thiên Tử, trước giờ đều là dân phong thuần phác, nói là đêm không cần đóng cửa không nhặt của rơi trên đường cũng không quá đáng, chính mình yên ổn làm quan đã được năm sáu năm, ai mà ngờ tới sớm không xảy ra chuyện muộn không xảy ra chuyện, lại cố tình xảy ra án mạng lúc Vương Thành sắp tổ chức đại điển, còn bị Thất Tuyệt Vương cùng Ôn đại nhân đụng phải ! Nếu là không xử lý thỏa đáng, chỉ sợ tương lai mũ ô sa của mình cũng một đường đi luôn.
Triệu Việt tiếp tục mang theo người tìm Hồng giáp lang, Ôn Liễu Niên hỏi Phan Thái: “Đại nhân có thể phân biệt ra khối thi thể nữ nhân này là người phương nào không?”
“Hạ quan nhìn trước một cái.” Phan Thái kinh sợ, tiến lên cẩn thận dè dặt xốc một góc vải trắng lên, sau đó sắc mặt liền trắng bệch, ngồi ở bên ngoài nôn khan hồi lâu.
Ôn Liễu Niên trong lòng lắc đầu.
“Ôn đại nhân thứ tội, dạ dày hạ quan gần đây… không được tốt lắm.” Phan Thái ổn định tâm thần, nơm nớp lo sợ nói.
“Không sao.” Ôn Liễu Niên nói, “Gần đây trong trấn Phan Gia này có nữ tử nào ly kỳ mất tích không?”
“Có có có.” Phan Thái liên tục gật đầu, “Một ngày trước, tức phụ của Dương Đại Phú quán bánh bột hòe hoa trong thành bỏ trốn theo người khác, bản quan cũng là vừa nhận được tin tức.””Bỏ trốn?” Ôn Liễu Niên như có chút suy nghĩ, “Vậy hắn có báo quan không?”
“Vẫn không có.” Phan Thái lắc đầu.
“Phụ nhân họ gì tên gì, xuất thân như thế nào, có con không, tính cách mạnh mẽ hay là dịu dàng, ngày thường quan hệ với Dương Đại Phú như thế nào?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Phan Thái trán đổ mồ hôi: “Tức phụ Dương Đại Phú tên là Phan Trân, nhũ danh A Tú, đời đời đều ở trấn Phan Gia bán bánh bột, trong nhà có ca ca chết yểu, song thân Phan Gia ba năm trước cũng song song qua đời, bởi vậy liền do cậu họ hàng xa làm chủ kén Dương Đại Phú ở rể. Hai vợ chồng đều là người thành thật, thành thân một năm vẫn chưa có con cái, ngày thường xem như là ân ái.” May mắn dân chúng trong trấn Phan Gia cũng không nhiều, miễn cưỡng có thể nhớ rõ.
“Phan đại nhân tính toán như xử lý án này như thế nào?” Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Phan Thái nói: “Tìm Dương Đại Phú tiến đến nhận thi trước, xác nhận thân phận rồi nói sau.”
Ôn Liễu Niên gật đầu: “Bản quan cùng Phan đại nhân một đường đi trước.”
Sắc trời đã dần dần trở tối, Thẩm Thiên Lăng phái hai ám vệ bảo hộ Ôn Liễu Niên đến nha môn, người còn lại thì tiếp tục ở bờ sông tìm Hồng giáp lang.
Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc cũng có chút áy náy, bởi vậy tìm rất ra sức, chỉ là cho dù đem phạm vi vài dặm lục tung lên hết, cũng không thể tìm được tung tích Hồng giáp lang.
“Chíp chíp chíp.” Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm trên nhánh cây, đôi mắt đậu đen rất thương tâm.
Thẩm Thiên Lăng dưới tàng cây vươn tay.
Tiểu Phượng Hoàng nhắm mắt lại, lấy tư thế một viên cầu ngã xuống dưới.
Tần Thiếu Vũ: “…”
Ngươi còn nhớ rõ chuyện mình biết bay không? .
“Mau tìm tiếp đi.” Thẩm Thiên Lăng hung hăn nói, “Tìm không được không cho ngủ !”
Tần Thiếu Vũ gõ đầu hắn: “Vội cũng vội không được.”
“Chíp.” Tiểu Phượng Hoàng dùng ánh mắt phi thường suy yếu nhìn cha nó — Đi tìm nhanh lên.
“Ta đưa ngươi trở về nghỉ ngơi trước.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau đó trở ra tiếp tục tìm.”
“Nhất định phải tìm được.” Thẩm Thiên Lăng dặn dò, “Đổi vị trí, nếu là ngươi mất tích… Không đúng, nếu là nhi tử mất tích, ta cũng sẽ sốt ruột.”
“Nếu ta mất tích thì sao?” Tần Thiếu Vũ cảnh giác.
Thẩm Thiên Lăng không cần suy nghĩ: “Vậy ta nhất định sẽ không đi tìm.” Mất tích được thì mất tích luôn đi.
Tần Thiếu Vũ: “…”
“Suỵt.” Một đầu khác, Mộ Hàn Dạ hướng Hoàng Viễn làm thủ thế im lặng.
“Lại muốn làm gì?” Hoàng Viễn nhíu mày, “Không được hồ nháo.”
“Ai nói ta muốn hồ nháo.” Mộ Hàn Dạ vươn tay búng mũi hắn, sau đó liền nương theo ánh trăng, từ dưới tàng cây nhặt lên nửa con nhện vô cùng lớn, từ miệng vết thương chảy ra dịch thể còn đang phiếm lục quang lấp lánh.Hoàng Viễn khó hiểu: “Làm gì vậy?”
“Bị cắn qua.” Mộ Hàn Dạ nói, “Con này gọi là Lục lang chu, có kịch độc.”
“Vậy ngươi còn cầm nữa.” Hoàng Viễn nói, “Mau vứt bỏ đi !”
“A Hoàng quả nhiên quan tâm bổn vương.” Mộ Hàn Dạ có chút cảm động.
Hoàng Viễn: “…”
Loại tiết mục này rốt cuộc muốn diễn đến bao lâu thì mới có thể dừng?
“Động vật lớn sẽ không ăn, sâu nhỏ không dám ăn.” Mộ Hàn Dạ đem nửa con Lục lang chu kia vứt bỏ, “Chỉ có Hồng giáp lang cùng Cổ Vương sẽ ăn.”
“Không phải ngươi không biết sao?” Hoàng Viễn khẽ nhíu mày, sao bây giờ nghe vào tai ngược lại hiểu rõ đạo lý như vậy.
Mộ Hàn Dạ lập tức bày ra vẻ mặt tràn ngập tình thánh nói: “Bởi vì A Hoàng thích xem ta diễn.”
Hoàng Viễn tâm tình phức tạp, trời thương xót, hắn thề là không có sở thích quái dị này.
“Đi thôi.” Mộ Hàn Dạ lôi kéo tay hắn đứng lên, “Đi nói cho người còn lại, dựa theo hình thể Hồng giáp lang, ăn một con Lục lang chu lớn như vậy hẳn là sẽ đầy bụng, nói không chừng đang nằm sấp ở đâu ngủ rồi.”
Đã có phạm vi đại khái, mọi người cũng thu nhỏ phạm vi tìm kiếm. Dưới ánh trăng, Triệu Việt đi mỗi một bước đều cực kỳ cẩn thận, sợ sẽ không cẩn thận đạp trúng Hồng giáp lang.
Trong bụi cỏ truyền đến tiếng sột soạt, vài con trùng béo chạy qua, phía sau là một vật nhỏ màu đỏ sáng long lanh, vèo vèo bò ra ngoài.
Triệu Việt: “…”
Hồng giáp lang ghé vào chỗ cũ, cao hứng lắc lắc xúc tu — Tìm thấy rồi !
Triệu Việt như trút được gánh nặng, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vươn tay ra.
Hồng giáp lang lại không giống như thường lui tới bò lại, mà là xoay người bò lại bụi cỏ.
Triệu Việt khẽ nhíu mày, vừa tính toán đi bắt, liền thấy Hồng giáp lang lại quay đầu vòng lại, phía sau còn dẫn theo một con… Hồng giáp lang khác. Hình thể nhỏ hơn một vòng, bất quá lại sáng long lanh, nhìn qua cũng khờ khờ ngốc ngốc.
Triệu Việt bật cười thành tiếng.
Hồng giáp lang hoan hoan hỉ hỉ, mang theo tiểu đồng bọn cùng nhau bò đến trên tay Triệu Việt.
Ám vệ nghe tin đuổi tới, cơ hồ vui muốn khóc — Có thể xem như tìm được a.
Thẩm Thiên Lăng nói: “Lần sau nếu là lại làm mất — “
“Vậy chúng ta sẽ tự sát tạ tội.” Ám vệ rất là thức thời.
“Phiền toái chư vị.” Triệu Việt nói, “Nếu đã tìm được, vậy cũng nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ta đến huyện nha xem thử.”
“Ừm.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Nếu là có chuyện gì cần giúp đỡ, đại đương gia cứ việc mở miệng là được, chúng ta trở về trước.” Tuy nói xảy ra án mạng, nhưng có Ôn Liễu Niên cùng quan viên địa phương ở đây, Truy Ảnh Cung cũng không tiện nhúng tay — Về phần Thất Tuyệt quốc, thì càng không xen vào.Trong trấn Phan Gia, Dương Đại Phú đang ở trong viện nói chuyện với Thượng Vân Trạch, đột nhiên liền có một nhóm nha dịch tới cửa.
“Các vị quan gia, có chuyện gì không?” Dương Đại Phú bị chiến trận này làm cho hoảng sợ.
“Đại nhân có lệnh, phái chúng ta mang ngươi trở về nhận xác.” Nha dịch nói.
Dương Đại Phú nghe vậy sắc mặt trắng bệch: “Nhận, nhận xác?”
“Đúng vậy, ở bờ sông tìm được một khối thi thể nữ nhân.” Nha dịch nói, “Mau lên, đến huyện nha, tất nhiên sẽ có người giải thích rõ với ngươi.”
Dương Đại Phú đầu gối như nhũn ra, thì thào tự nói lắc đầu: “Đó không phải là vợ ta, vợ ta nhất định sẽ không chết.”
“Cằn nhằn cái gì !” Nha dịch nói, “Có phải hay không, đến nhìn qua mới có thể biết, Phan lão gia còn đang đợi.”
“Sẽ không, sẽ không.” Dương Đại Phú ngồi bệt xuống đất, che mặt ô ô khóc thành tiếng.
Vài nha dịch tiến lên vừa định kéo người, Mộc Thanh Sơn cũng đã nâng hắn dậy: “Cũng không nhất định là thật mà, Dương lão bản vẫn là đến nhìn một cái trước đi.”
“Không phải vợ ta đâu, sao vợ ta có thể chết được.” Dương Đại Phú cảm xúc có chút mất kiểm soát, trở tay nắm lấy cánh tay Mộc Thanh Sơn: “Các ngươi cũng nói, đám người kia sẽ không giết vợ ta, sẽ không a !”
Thượng Vân trạch khẽ nhíu mày, đem Mộc Thanh Sơn kéo đến bên cạnh mình.
Đám người kia? Nha dịch nghe ra manh mối: “Đám người kia ở đâu, đem sự tình nói rõ ràng chút !”
Dương Đại Phú ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc nức nở.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Nha dịch cảnh giác nhìn chằm chằm Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn.
“Người đi ngang qua.” Thượng Vân Trạch nói.
“Đều theo chúng ta trở về phủ nha !” Ý thức được hai người này đại khái có liên quan đến vụ án, lại thấy bên hông Thượng Vân Trạch có đeo bội kiếm, nha dịch cũng ào ào rút đao ra.
“Được.” Thượng Vân Trạch gật đầu: “Chúng ta theo ngươi trở về.” Căn cứ theo lời Dương Đại Phú nói lúc trước, chuyện này tựa hồ quả thật không đơn giản.
Cửa hàng bánh bột Dương gia cách nha môn không tính xa, qoẹo qua hai góc đường là tới. Tuy nói trời đã tối, nhưng trên đường còn không ít dân chúng, thấy Dương Đại Phú bị mang vào phủ nha, nhìn qua tựa hồ đều có chút ngoài ý muốn.
“Đại nhân, đã đưa người đến.” Nha dịch nói, “Còn có hai người ngoại hương bộ dạng khả nghi, cũng một đường mang theo đến đây.”
“Dẫn vào đây !” Phan Thái uy nghiêm nói, Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh hắn nghe thẩm, lại không dự đoán được vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn.
“Đại nhân.” Mộc Thanh Sơn nói.
“Sao sư gia cùng Thượng bảo chủ lại ở chỗ này?” Ôn Liễu Niên giật mình, “Lại như thế nào sẽ bị mang đến phủ nha?”Mộc Thanh Sơn nói: “Chúng ta vốn dĩ là muốn mua cho đại nhân vài cái bánh bột, không nghĩ tới vừa vặn gặp được trong nhà vị Dương chưởng quầy này xảy ra chuyện.”
Phan Thái cũng có chút hồ đồ: “Chư vị… quen biết nhau?”
Dương Đại Phú chỉ xốc vải trắng lên nhìn thoáng qua, liền nằm sấp ô ô khóc lớn, Mộc Thanh Sơn ngồi xổm bên cạnh hắn cẩn thận nói: “Thật sự là lệnh phu nhân?”
Dương Đại Phú dĩ nhiên là khóc đến nghẹn ngào.
Thượng Vân Trạch nhìn Ôn Liễu Niên ra hiệu.
“Phan đại nhân.” Ôn Liễu Niên xoay người, “Ngươi ở đây trấn an vị Dương chưởng quầy này trước, đợi sau khi bản quan trở về lại thẩm án.”
“Hạ quan tuân mệnh.” Phan Thái liên tục gật đầu, sai hạ nhân đi pha trà nóng cho Dương Đại Phú.
Ôn Liễu Niên cùng Thượng Vân Trạch một đường ra ngoài, đến phòng trống ở cách vách.
“Chuyện này e là không đơn giản như vậy.” Thượng Vân Trạch nói.
“Thượng bảo chủ phát hiện được gì à?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Trước kia khi quan đạo chưa được mở rộng, trấn Phan Gia vốn dĩ là con đường đi qua nơi xuôi Nam hành quân đánh giặc.” Thượng Vân Trạch nói, “Hơn nữa bốn phía không hề ít ruộng đất, bởi vậy hơn trăm năm trước, dân chúng trong thôn trấn này liền nghiên cứu ra một loại phương pháp giữ lương thực được lâu dùng để đi hành quân, bánh bột hòe hoa là lương thực không thể thiếu khi hành quân. Nghe nói chỉ cần bảo quản đúng cách, cho dù là để mấy tháng cũng sẽ không bị hư.”
“Cho nên thì sao?” Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh bàn.
“Về sau phụ cận quan đạo mới được tu thông, hơn nữa đào tạc kênh đào đường nước, địa vị quân sự trấn Phan Gia dần dần bị nhược hóa. Về sau bản đồ Sở quốc càng lúc càng lớn, quân đội cũng không nhất định phải mang theo đồ ăn lên đường.” Thượng Vân Trạch nói, “Lương thực hành quân tuy nói có thể làm no bụng, nhưng thật sự ăn không được ngon lắm, bởi vậy tay nghề cũng dần dần bị thất truyền, cho tới bây giờ bên trong trấn Phan Gia, chỉ có một phụ nhân tên là Phan Trân mới biết cách phải chế tác như thế nào, nàng cũng là lão bản nương cửa hàng bánh bột hòe hoa Dương gia.”
Ôn Liễu Niên như có chút suy nghĩ.
“Lúc trước chúng ta cũng hỏi thăm, hai vợ chồng Dương Đại Phú đều là người ở đây, làm người lại thành thật, sẽ không kết thù hận gì.” Mộc Thanh Sơn nói, “Mấy ngày trước Dương Đại Phú đi xa không có ở nhà, có một nam tử tới cửa tìm Phan Trân, muốn mua phương pháp chế tác lương thực khi hành quân, ra giá rất cao.”
“Chuyện mua bán này có thành công không?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Có.” Mộc Thanh Sơn gật đầu, “Phan Trân đem toàn bộ phương pháp chế tác nói cho hắn biết, trước khi về đối phương để lại bạc, lại dặn dò cần phải giữ bí mật, cho dù là lão Dương cũng không được nói. Bất quá Phan Trân trước giờ chuyện gì cũng nói cho nam nhân mình nghe, vợ chồng hai người quan hệ vô cùng tốt, bởi vậy chờ đến khi Dương Đại Phú trở về, thì đem việc này vụng trộm nói cho hắn nghe.””Muốn làm lương thực hành quân, tám chín phần là muốn chuẩn bị dùng cho chiến tranh.” Ôn Liễu Niên nói, “Người của Thanh Cầu?”
Thượng Vân trạch gật đầu: “Tám phần là không sai.” Bằng không hiện giờ thanh bình thịnh thế, ai sẽ chịu bỏ ra một đống tiền như vậy, đi mua một phương pháp chế biến điểm tâm hoàn toàn ăn không ngon?
“Thật đúng là âm hồn không tan.” Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Nếu phỏng đoán của chúng ta không sai, vậy đại khái là mua cách chế biến về trước, sau đó xác định thật sự có thể làm ra được, thì vòng lại bắt cóc sát hại Phan Trân, khiến cho chuyện này vĩnh viễn trở thành bí mật.”
“Cách vách cửa hàng bánh bột hòe hoa là cửa hàng áo tang.” Mộc Thanh Sơn nói, “Lão bản nương bên trong cũng từng thấy qua nam tử xa lạ ra vào quán bánh bột, là lúc lão Dương không có ở đó, hẳn chính là người muốn mua cách chế biến. Cũng là bởi vì như vậy, cho nên sau khi Phan Trân mất tích, trong thành mới xuất hiện lời đồn nói nàng bỏ trốn theo người khác.”
Ôn Liễu Niên gật đầu.
“Sao đại nhân lại tới nơi này, Triệu đại đương gia đâu?” Thượng Vân Trạch hỏi.
Nói, Ôn Liễu Niên nháy mắt cảm thấy tâm chùng xuống: “Chúng ta vốn dĩ là đi tìm Thất Tuyệt Vương, thế nhưng không cẩn thận làm mất Hồng giáp lang.”
“A?” Mộc Thanh Sơn giật mình.
Làm mất?
Ôn Liễu Niên lắc đầu đứng lên: “Mà thôi, đã có không ít người đang tìm, sốt ruột cũng vô dụng, ta lại đến bên kia xem Dương Đại Phú.”
Triệu Việt đẩy cửa bước vào.
“Tìm được không?” Ôn Liễu Niên vội vàng hỏi.
Triệu Việt cười cười, vươn tay ra để trước mặt hắn.
Một vật nhỏ màu đỏ sáng long lanh đang sáng lên.
Ôn Liễu Niên trong lòng đầu tiên là vui vẻ, sau khi thấy rõ lại nghi hoặc: “Là nó sao?” Vì sao nhìn qua…Nhỏ một vòng, hình dạng cũng không giống nhau lắm.
Triệu Việt nói: “Là một con khác.”
“Một con khác?” Ôn Liễu Niên nhất thời nửa khắc không phản ứng kịp.
Trong tay áo sột soạt, rồi sau đó liền lộ ra một đôi xúc giác.
Hồng giáp lang hoan hoan hỉ hỉ bò ra, tốc độ quả thật rất nhanh !
Ôn Liễu Niên vẻ mặt tràn ngập kinh hỉ.
Hồng giáp lang vèo vèo bò đến trên tay hắn, liều mạng lay động xúc tu !
Trở về rồi !
Ôn Liễu Niên lấy ngón tay cọ cọ bối giáp của nó, cơ hồ muốn khóc nấc lên — Còn tưởng vĩnh viễn cũng sẽ không tìm được.
“Được rồi được rồi, lúc này tìm được rồi, lần sau sẽ không làm mất nữa.” Triệu Việt cho hắn xem con Hồng giáp lang khác, “Thậm chí còn có lời.”
Con Hồng giáp lang phía sau rõ ràng ngây ngô hơn rất nhiều, lúc này đã hô hô ngủ.
“Không phải nói chỉ có Vân Nam mới có sao?” Ôn Liễu Niên đem hai con Hồng giáp lang đặt cùng một chỗ.”Ai biết, đại khái chắc là ai đó từ Vân Nam mang đến.” Triệu Việt lấy ra hộp gỗ nhỏ, đem hai vật nhỏ đều đặt vào trong, “Ngươi đầu này thì sao, vụ án thế nào?”
“Có chút phức tạp.” Ôn Liễu Niên cùng Mộc Thanh Sơn liếc mắt nhìn nhau, đem chuyện vừa rồi đại khái nói một lần cho hắn.
“Lại có liên quan đến Thanh Cầu?” Triệu Việt sau khi nghe xong quả thực nhíu mày.
“Chỉ là suy đoán, bất quá lúc này muốn chế biến lương thực hành quân, ngoại trừ hắn ra cũng không có người khác.” Ôn Liễu Niên nói, “Tác chiến trên đất thì hoàn hảo, nếu là đổi thành hải chiến, phải chế biến ra lương thực như thế nào mới có thể bảo tồn lâu dài là rất quan trọng.”
“Thanh Cầu muốn cùng Hoàng Thượng đánh hải chiến?” Triệu Việt nói.
“Không chỉ là Hoàng Thượng, có lẽ còn có Đại Minh Vương.” Ôn Liễu Niên nói, “Bất quá tính cảnh giác của đối phương rất cao, mặc kệ là Vương Thành hay là trấn Phan Gia, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng để cho chúng ta tìm được.”
“Đại nhân muốn ở lại đây để thẩm án sao?” Mộc Thanh Sơn hỏi.
“Nếu có thể ở lại là tốt nhất, nhưng trong Vương Thành sắp có đại điển, ta e là không thể vắng mặt.” Ôn Liễu Niên nói, “Sư gia có thể giúp ta một chuyện không?”
“Tất nhiên.” Mộc Thanh Sơn gật đầu, “Đại nhân là muốn chúng ta ở lại đây?”
“Ừm.” Ôn Liễu Niên nói, “Thứ nhất là bảo hộ Dương Đại Phú, thứ hai cũng nhìn thử xem có thể có manh mối còn lại nào không. Đợi đến khi đại điển trong Vương Thành chấm dứt, ta sẽ ra roi thúc ngựa chạy trở về.”
“Được.” Mộc Thanh Sơn đáp ứng, “Đại nhân cứ việc đi đi, chúng ta sẽ ở lại trong thôn trấn này.”
Đại đường phủ nha, Dương Đại Phú bởi vì quá thương tâm, đã khóc đến ngất đi, Phan Thái sai người tạm thời dẫn hắn đi nghỉ ngơi, lại giúp Ôn Liễu Niên thu thập một gian khách phòng, Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn tạm thời ở tại khách điếm đối diện phủ nha.
“Lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Mộc Thanh Sơn thở dài.
“Muốn ở lại đây sao?” Thượng Vân Trạch rót ly trà cho hắn, “Lúc trước còn tâm tâm niệm niệm, muốn đến Vương Thành xem náo nhiệt.”
“Đều xảy ra án mạng, tất nhiên là nơi này tương đối trọng yếu hơn.” Mộc Thanh Sơn nói, “Huống hồ lại có liên quan đến Đại Minh Vương, không thể qua loa được.”
“Không sao.” Thượng Vân Trạch ôm hắn vào trong lòng, “Tương lai có chính là cơ hội.”
“Ừm.” Mộc Thanh Sơn ghé vào đầu vai hắn, cảm thấy rất an tâm.
Tiểu nhị rất nhanh liền đưa nước ấm đến, thùng tắm không tính lớn, chỉ có thể chứa một người.
Thượng Vân Trạch ôm hắn bỏ vào.
“Nóng !” Mộc Thanh Sơn toàn thân đều phiếm hồng.
“Nóng một chút mới tốt.” Thượng Vân Trạch cầm khăn lau người cho hắn, “Tay chân đều lạnh như băng, nửa đêm còn đá ta.”Mộc Thanh Sơn cười hì hì.
Thượng Vân trạch nói: “Lúc trước ngủ rõ ràng rất thành thật.” Như thế nào thành thân rồi thì bắt đầu lăn qua lộn lại.
“Không biết.” Mộc Thanh Sơn nghĩ nghĩ, “Đại khái là vì lúc trước nếu là lăn loạn, sẽ rớt xuống giường.” Hiện tại bên cạnh có người, tất nhiên sẽ khác, như vậy rất thoải mái.
“Ngụy biện.” Thượng Vân Trạch ôm hắn ra lau khô người, “Được rồi, đi ngủ đi.”
Mộc Thanh Sơn ôm chăn nhìn hắn.
“Lại muốn làm chuyện xấu a?” Thượng Vân Trạch kề sát vào.
“Mới không có.” Mộc Thanh Sơn nghiêng đầu qua, mặt đỏ lên.
“Thật sự không có à?” Thượng Vân Trạch ngồi ở bên giường, “Suy nghĩ một chút nữa xem, ta cũng không mắc đâu, chỉ một văn tiền thôi.”
Mộc Thanh Sơn bật cười thành tiếng: “Một văn tiền cũng không có.”
“Như vậy a.” Thượng Vân Trạch cúi đầu hôn một cái, “Đi, trước thiếu cũng không sao.”
Quả nhiên là… Phi thường dễ nói chuyện.
Mà ở bên trong phủ nha, Ôn Liễu Niên đang nằm ở trong ổ chăn, nhìn tiểu trùng tử trên mu bàn tay.
Hai con tiểu trùng tử.
Đều được tắm rửa huân hương, sạch sẽ ghê gớm.
“Nên đi ngủ rồi.” Triệu Việt nói, “Ngày mai lại chơi.”
Ôn Liễu Niên đem Hồng giáp lang bỏ vào trong hộp gỗ lim, sau đó đoan đoan chính chính đặt ở trên gối đầu, lại dùng tay che, mới an tâm nhắm mắt lại.
Triệu Việt cứng đờ: “Vậy ta phải ngủ ở đâu?”
Ôn Liễu Niên nói: “Sàn nhà.”
Triệu Việt: “…”
Hồng giáp lang ghé vào trong hộp gỗ lim, cùng tiểu đồng bọn mới quen một đường hoan hoan hỉ hỉ cọ xúc tu.
Cao hứng !
Sáng sớm hôm sau, Ôn Liễu Niên liền cùng Triệu Việt một đường trở về Vương Thành, lưu lại Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn tiếp tục thủ Dương Đại Phú.
Sở Uyên đã trở về cung, đang ở Ngự Thư Phòng lật xem tấu chương, đột nhiên liền nghe được Ôn Liễu Niên cầu kiến.
Tứ Hỉ tổng quản nói: “Ôn đại nhân nhìn qua phong trần mệt mỏi, hẳn là có việc gấp.”
“Tuyên.” Sở Uyên đặt sổ con trong tay xuống.
“Hoàng Thượng.” Ôn Liễu Niên đẩy cửa bước vào, “Thần trở lại.”
“Là vì đến trấn Phan Gia thông truyền cho Thất Tuyệt Vương?” Sở Uyên nói, “Tứ Hỉ đã đem việc này nói cho trẫm biết rồi, vất vả ái khanh.”
“Thất Tuyệt Vương đầu kia ngược lại là không có vấn đề.” Ôn Liễu Niên nói, “Nhưng trấn Phan Gia lại có chuyện.”
“A?” Sở Uyên nói, “Chuyện gì?”
Ôn Liễu Niên đem chuyện vợ chồng Dương Đại Phú nói đại khái một lần.
“Quả thực phát rồ.” Sở Uyên quả nhiên giận dữ.”Ngày mai Thất Tuyệt Vương sẽ dẫn thủ hạ đến Vương Thành, ngày đầu đại điển, cũng là kỳ hạn cuối cùng của đám nghệ nhân xiếc ảo thuật kia.” Ôn Liễu Niên nói, “Mặc kệ lớn nhỏ, bọn họ hẳn là sẽ có hành động, hơn nữa nhìn tư thế trấn Phan Gia, lần này chỉ sợ đối phương dẫn tới không ít người, chúng ta vẫn là phải cẩn thận thì tốt hơn.”
“Trẫm đâu có gì phải e ngại bọn họ sẽ có hành động.” Sở Uyên cười lạnh, “Chỉ sợ bọn họ cứ rụt đầu rụt đuôi như thế, ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ.”
Ôn Liễu Niên gật đầu: “Hướng thống lĩnh đã sớm bày thiên la địa võng, chỉ cần đối phương có động tĩnh, tất nhiên có thể bắt hết một lưới.”
Từ trong Hoàng Cung đi ra, về nhà đã ngửi được một mùi thơm, Ôn phu nhân đang ở phòng bếp bận việc, Ôn Như Mặc là ngồi ở trong tiểu viện, hỏi Triệu Việt một vài chuyện ở trấn Phan Gia.
“Thi thể?” Ôn Như Mặc tay run lên.
“Đúng vậy.” Triệu Việt thở dài, “Phát hiện ở bờ sông, là một phụ nhân hoàn toàn biến dạng, kẻ xấu quả nhiên là táng tận thiên lương.”
Ôn Như Mặc bình tĩnh buông chén: “Đích xác như thế.”
“Phụ thân !” Ôn Liễu Niên đột nhiên nhào vào trên lưng hắn.
“A !” Ôn Như Mặc bị hoảng sợ la thất thanh.
“A Dục.” Ôn phu nhân ở phòng bếp cũng bị dọa không nhẹ, vội vàng ném thìa chạy ra xem đến tột cùng.
“Cha, người không sao chứ?” Ôn Liễu Niên ở trước mặt hắn lắc lắc tay.
Triệu Việt cũng có chút lo lắng.
“Lão gia?” Ôn phu nhân lắc lắc hắn.
“Không…không…không có việc gì.” Ôn Như Mặc sắc mặt rất trắng.
“Làm cái gì mà đem cha con dọa thành như vậy.” Ôn phu nhân một bên giúp lão gia nhà mình thuận khí, một bên bất mãn thầm oán nhi tử.
“Con cái gì cũng không làm a.” Ôn Liễu Niên rất là mờ mịt, lúc trước thường xuyên xuất hiện bất ngờ như vậy, phụ thân rõ ràng rất thích a, hồi nhỏ còn sẽ nâng cao cao.
“Không sao không sao.” Ôn Như Mặc liên tục xua tay.
“Các ngươi vừa rồi đang nói chuyện gì vậy?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Ôn Như Mặc còn chưa kịp ngăn lại, Triệu Việt đã lập tức nói: “Án mạng ly kỳ ở trấn Phan Gia.”
Ôn Như Mặc: “…”
“Trách không được.” Ôn Liễu Niên nói, “Phụ thân sợ nhất là thứ này đó, ngươi về sau đừng nói nữa.”
“Khụ !” Ôn Như Mặc dùng sức ho khan.
“Bá phụ thứ tội.” Triệu Việt thức thời đệ bậc thang, “Là ta nói quá mức kinh khủng, kinh động đến bá phụ.”
“Thật là, lần sau chú ý một chút.” Ôn phu nhân cũng theo quở trách hai người vài câu, liền đỡ lão gia nhà mình trở về phòng nghỉ ngơi. Ôn Liễu Niên nhỏ giọng hỏi Triệu Việt: “Thật sự nói rất kinh khủng a?”
“Cũng không phải.” Triệu Việt nói, “Vừa nói tới có một khối thi thể nữ nhân hoàn toàn bị biến dạng, ngươi liền chạy vào.””Đang êm đẹp, nói chuyện này làm gì.” Ôn Liễu Niên nhéo lỗ tai hắn.
“Là bá phụ tự mình muốn hỏi.” Triệu Việt nói, “Không thể nói?”
“Cũng không phải, nhưng phụ thân sợ nhất là nghe được vụ án có liên quan đến mạng người.” Ôn Liễu Niên nói, “Hắn nhát gan, hồi nhỏ gia gia toàn là lấy quỷ ra dọa hắn, thường xuyên qua lại thì có tật xấu.”
Triệu Việt: “…”
“Tóm lại lần tới đừng nói nữa.” Ôn Liễu Niên dặn dò, “Có biết không?”
Triệu Việt lập tức gật đầu.
Một người sợ trùng một người sợ án mạng, quả nhiên là… cha con ruột.
Sở quốc đất đai rộng lớn của cải nhiều lãnh thổ mở mang, các tiểu quốc phụ cận xung quanh cũng không ít, ngoại trừ mấy năm gần đây nghe đồn vô số câu chuyện về Tây Nam Vương Đọan Bạch Nguyệt, còn lại nổi danh nhất là Thất Tuyệt quốc — Tuy nói chưa đến qua, nhưng dân chúng mỗi người đều đang bàn tán, ở sâu trong ốc đảo đại mạc có tiểu quốc cực kỳ giàu có sung túc, trong quốc khố chất đầy kim ngân châu báu, dân chúng ai ai cũng là cười nói vui vẻ. Mà Thất Tuyệt Vương Mộ Hàn Dạ càng được truyền tụng giống như thần, không chỉ cao lớn anh tuấn, mục nhược lam tinh (đôi mắt màu lam sáng như sao), võ công cao cường, biết cách trị quốc, trong chốn giang hồ có quan hệ rất tốt với cung chủ Truy Ảnh Cung tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa còn là tình thánh — không thua kém nhau, không chỉ không ghét bỏ Vương Hậu nhà mình là cáo sa mạc tu luyện thành tinh, còn không chối từ gian nguy vì cầu y hỏi dược chỉ cầu có thể nắm tay đi hết một đời, nghe qua liền nhịn không được muốn hạ xuống nhiệt lệ.
Chạng vạng tối, sau khi Ôn Liễu Niên cơm nước xong, cùng Triệu Việt một đường đến trên phố đi dạo giải sầu, liền thấy hai bên đường vốn dĩ là treo hình Thẩm công tử, còn có một vài cuốn họa quyển liên quan đến mình đều bị đổi sạch, đổi thành Thất Tuyệt Vương Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Viễn — Kia nhưng là quốc gia giàu có sung túc nhất trong đại mạc, nếu là được Thất Tuyệt Vương nhìn thấy trong lòng sẽ cao hứng, nói không chừng sẽ trực tiếp ném bạc.
Ôn Liễu Niên dừng bước, nhìn bức tranh cao hơn một trượng vẽ Mộ Hàn Dạ, cảm thấy thoáng kinh ngốc.
Có thể tìm được một cái khung gỗ to như thế, cũng rất không dễ dàng.
“Ngày mai đại khái sẽ náo nhiệt cả ngày.” Triệu Việt nói.
“Gần đây sự tình nhiều, náo nhiệt một chút cũng tốt.” Ôn Liễu Niên nói, “Xua đi sát khí.”
“Không sợ sẽ xảy ra chuyện à?” Triệu Việt hỏi.
“Làm xằng làm bậy, đơn giản vì muốn khiến cho dân chúng tâm thần không yên, không thể trải qua ngày lành. Nếu là sợ hãi, chẳng phải là đúng như ý bọn họ muốn sao.” Ôn Liễu Niên nói, “Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, triều đình đã âm thầm bố trí phòng bị, ai cũng không thể ngăn cản dân chúng hoan hô chúc mừng.”
“Nói cũng phải.” Triệu Việt cười cười, “Phía trước chính là Sơn Hải Cư, có muốn đến uống chén trà không?”
“Ừm.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Mệt.”Triệu Việt thức thời đem cõng hắn đến.
Ôn Liễu Niên cười ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện, nhìn qua quả nhiên là phi thường ân ái.
Khiến người ta hâm mộ muốn chết.
“Tiên sinh.” Trong Sơn Hải Cư, Vô Ảnh duỗi cổ nhìn xuống phía dưới, “Không phải nói có chuyện gấp, cho nên tối hôm qua không thể luyện công sao, như thế nào còn cõng Ôn đại nhân đi lung tung.”
“Ăn đậu tằm của ngươi đi !” Vô Phong gõ đầu hắn.
“Đêm nay ta đương nhiên sẽ hỏi hắn.” Vân Đoạn Hồn rót trà, “Chuyện ta kêu ngươi hỏi thăm, thế nào rồi?”
“Ách… đã tìm khắp nơi, Lục La Thiềm Thừ thế nhưng không dễ tìm.” Vô Ảnh nói, “Đã phái không ít người ra ngoài, nếu có tin tức sẽ đến báo.”
“Dược vật trong truyền thuyết, muốn tìm được đích xác không dễ.” Vô Phong nói, “Muốn trị nội thương cho thiếu gia, không thể thiếu vật ấy?”
Vân Đoạn Hồn gật đầu.
“Bài danh đệ nhất thần y trên giang hồ đang ở Vương Thành, hơn nữa có quan hệ rất tốt với Ôn đại nhân.” Vô Ảnh nói, “Vì sao tiên sinh không để cho hắn xem thử cho thiếu gia trước?”
“Ngươi là nói Diệp Cẩn?” Vân Đoạn Hồn tay dừng một chút.
“Ừm.” Vô Ảnh nói, “Nghe nói người chết cũng có thể chữa trị thành sống, hơn nữa tính tình vô cùng tốt, cho đến bây giờ cũng chưa tức giận bao giờ, mỗi ngày ngoại trừ xem sách thuốc, thì là ở trong nhà giúp võ lâm minh chủ Thẩm Thiên Phong nấu cơm giặt giũ trông nhi tử.”
“…” Vô Phong nhíu mày, “Đoạn phía sau là nghe được ở đâu vậy?”
Vô Ảnh đáp: “Giang hồ tiểu báo.”
“Về sau đừng vội xem mấy thứ loạn thất bát tao này nữa !” Vô Phong gõ đầu hắn.
“Phía trên còn có thiếu gia cùng Ôn đại nhân.” Vô Ảnh từ trong ngực lấy ra.
Vân Đoạn Hồn thò tay lấy qua: “Tạm thời không cần tìm Diệp Cẩn.”
“Vì sao?” Vô Ảnh khó hiểu — Rõ ràng rất lo lắng cho thiếu gia, chẳng lẽ không phải là nên giải quyết sớm một chút mới đúng sao.
Vân Đoạn Hồn lắc đầu, tùy tay lật lật tiểu báo trong tay.
Triệu Việt vừa vặn cùng Ôn Liễu Niên cùng bước lên thang lầu, hai bên gặp được, Ôn đại nhân đưa mắt nhìn thấy một dòng tựa đề màu đen kia — Câu chuyện triền miên diễm tình trên Thiên Giới, vì thế quyết đoán bị kinh ngạc một chút.
Thì ra Đại Minh Vương, còn có sở thích này a.
******
Sau khi nhìn thấy Ôn Liễu Niên, phản ứng đầu tiên của Vô Ảnh là muốn đem tiểu báo giấu đi, nhưng cố tình Vân Đoạn Hồn hắn còn chưa xem, tất nhiên không biết miêu tả bên trong có bao nhiêu hương diễm, chỉ cho là câu chuyện dân gian bình thường, vì thế liền thuận tay gấp lại, ở trước mặt mọi người nhét vào trong tay áo.
Vô Ảnh: “…”
Triệu Việt: “…”
“Tiền bối.” Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm chào hỏi, “Đến ăn cơm nha.”Vân Đoạn Hồn gật đầu: “Nơi này có món ngỗng kho quế hoa hương vị không tệ.”
“Có thể ngồi chung bàn với ba vị không?” Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Vô Ảnh buồn bực nghĩ, vì sao vị Ôn đại nhân này mỗi lần đều làm như mình quen thân lắm vậy?
Vân Đọan Hồn nói: “Trong điếm này còn không ít chỗ trống.”
Ôn Liễu Niên kéo ra dựa ra ngồi xuống: “Nga.”
Vô Ảnh: “…”
“Có thể ăn không?” Ôn Liễu Niên lại coi trọng một đĩa điểm tâm trên bàn.
Vân Đoạn Hồn gật đầu: “Tất nhiên.”
Triệu Việt có chút áy náy: “Bàn này tại hạ mời ba vị.”
“Chưởng quầy khách khí, một khối điểm tâm mà thôi.” Vân Đoạn Hồn cười cười, “Ôn đại nhân xem ra buổi tối còn chưa dùng cơm.”
Ôn Liễu Niên lại cầm lấy khối điểm tâm thứ hai, mặt dày mày dạn nói: “Tiền bối thật sự là tuệ nhãn như đuốc, chẳng biết có thỉnh giáo tôn tính đại danh hay không?”
“Tại hạ họ Lý.” Vân Đoạn Hồn nói, “Tên một chữ có bốn chữ.”
Ôn Liễu Niên khen ngợi: “Vừa nghe liền biết là tên rất hay.”
Vân Đoạn Hồn cười cười: “Ôn đại nhân quá khen.”
Ba người còn lại trên bàn đều có chút khó hiểu, ý nghĩa cuộc đối thoại này rốt cuộc là ở đâu?
“Ngỗng kho quế hoa đến đây.” Tiểu nhị bưng đồ ăn trên khay lên, còn có một bình Nữ Nhi Hồng.
Vô Ảnh ánh mắt phát sáng, bụng cô cô gọi.
“Thừa dịp nóng ăn đi.” Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ đầu hắn, đáy mắt có chút thương yêu phụ bối quen có.
Vô Phong cũng giúp hắn trộn cơm, một bàn người nhìn qua có chút phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung.
Triệu Việt cũng giúp Ôn Liễu Niên gọi một bình trà nóng, lại xứng chút điểm tâm.
“Tiểu thiếu gia rất thích ăn món này sao?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Đúng vậy.” Vô Ảnh ngậm thịt ngỗng gật đầu — Nói nhiều sai nhiều, vị Ôn đại nhân này nhìn qua cũng khó đối phó, vẫn là nói ít thì tốt hơn.
“Nếu là như vậy, vậy ngày mai ta sẽ nói đầu bếp khi làm xong, thì đưa một con đến quý phủ.” Ôn Liễu Niên rất sảng khoái.
“Đại nhân không cần phiền toái như thế.” Vô Phong nói, “Nếu là A Ảnh muốn ăn, chúng ta lại đến là được.”
“Ngày mai Sơn Hải Cư sợ là sẽ không ít khách nhân, đi xa không bằng ở nhà ăn cơm thanh tĩnh.” Ôn Liễu Niên nhắc nhở.
“Vì sao?” Vân Đoạn Hồn hỏi.
“Bởi vì Thất Tuyệt Vương muốn vào thành, tất nhiên phải đi qua con đường này.” Ôn Liễu Niên nói, “Nhất định sẽ không hề ít dân chúng xem náo nhiệt, đến thời điểm đó quan phủ cũng phái người đến trông coi, để tránh sẽ có ác nhân thừa cơ làm xằng làm bậy.”
“Thì ra là như vậy.” Vân Đoạn Hồn gật đầu.
“Trên đời này người có lòng dạ khó lường không tính ít, lúc trước trong Vương Thành chỉ cần có buổi lễ, mặc kệ lớn hay nhỏ, cuối cùng sẽ xảy ra chút nhiễu loạn, chỉ sợ lần này cũng sẽ không ngoại lệ.” Ôn Liễu Niên ôm chén trà, “Nếu là chư vị không muốn vô tội bị liên lụy, vẫn là ở trong nhà thì tốt hơn.”
Vân Đoạn Hồn cười cười: “Đa tạ đại nhân nhắc nhở, ta trước giờ không phải là người có tính tình thích vô giúp vui, một khi đã như vậy, vậy vẫn là không ra ngoài.”
Ôn Liễu Niên quai hàm phồng to: “Rất tốt rất tốt.”
Sau khi ăn xong hơn nửa dĩa điểm tâm, Ôn Liễu Niên hài lòng ợ một cái xuống lầu, cùng Triệu Việt một đường chậm rì rì đi trở về.
“Tiên sinh.” Vô Ảnh nhìn bóng dáng hai người, “Vị Ôn đại nhân này là cố ý tới nhắc nhở chúng ta, ngày mai không cần ra ngoài?”
Vân Đoạn Hồn khẽ gật đầu.
“Không phải là đoán ra được cái gì rồi đi?” Vô Ảnh nhíu mày, “Hay là thiếu gia nói gì đó cho hắn nghe?”
Vân Đoạn Hồn ngửa đầu uống cạn một chén rượu.
“Tiên sinh tự mình dạy công phu cho thiếu gia, dĩ nhiên là lấy thân mạo hiểm.” Vô Phong nói, “Tuy nói thiếu gia xem như người trong giang hồ, nhưng Ôn đại nhân lại là mệnh quan triều đình, nghe nói còn rất được coi trọng, nếu là cảm thấy được dấu vết gì sẽ đăng báo cho Sở Hoàng, chỉ sợ sẽ không ít phiền toái.”
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: “Người này không đơn giản.”
Vô Ảnh nói: “Nhưng tiên sinh vẫn chưa tiếp xúc nhiều với hắn.” Nếu nói là ăn uống không đơn giản, cũng còn đáng tin hơn một chút.
Vân Đoạn Hồn như là nhớ tới cái gì, từ trong tay áo cầm ra giang hồ tiểu báo.
Vô Ảnh: “…”
Vân Đoạn Hồn tùy tay mở ra, chỉ thấy hai người đang ở trong hoa viên đi dạo, phía trên còn vung không ít kim phấn.
Lại lật sang một trang, lại là tư thế khác nhau.
Thực khách còn lại sau khi nhìn thấy lập tức châu đầu ghé tai, nhìn sắc mặt cũng đường hoàng, cũng có chút tuổi rồi, như thế nào ở trước mặt công chúng xem mấy thứ này, còn ngồi ở cửa cầu thang.
Thật sự là chậc chậc chậc chậc chậc.
Vào ban đêm, Vô Ảnh thành thành thật thật quỳ trong sảnh một đêm, trong lòng rất là bị đè nén.
Rõ ràng chính là do tiên sinh tự mình lật lung tung.
Nửa đêm, Triệu Việt như trước đến ngoại ô luyện công, thẳng đến hừng đông mới trở về Ôn phủ.
Ôn Liễu Niên đang buồn ngủ mông lung, ngồi ở trên giường mặc y phục.
“Này mới lúc nào.” Triệu Việt nói, “Dậy sớm làm gì?”
“Cũng nên tiến cung.” Ôn Liễu Niên ngáp một cái, “Hôm nay Vương Thành tổ chức đại điển, có không ít chuyện phải chuẩn bị, ta đến xem thử có chỗ nào cần giúp đỡ không.”
“Trong cung cũng không phải chỉ có một mình ngươi, huống hồ việc này cũng không do ngươi quản.” Triệu Việt nhíu mày, “Ngủ thêm một trận.”
“Cũng được.” Ôn Liễu Niên ngược lại là rất nghe lời, nhanh chóng nhắm mắt lại chui vào ổ chăn.
Thật sự là phi thường mệt, tiến cung muộn một chút nghĩ đến chắc cũng không sao.
Vẫn là ngủ quan trọng hơn.