Thổ Phỉ Công Lược

Chương 123: Hồng giáp lang mất tích!!!


Đọc truyện Thổ Phỉ Công Lược – Chương 123: Hồng giáp lang mất tích!!!

“Công công trước đừng gấp.” Ôn Liễu Niên nói, “Tần cung chủ cùng Thất Tuyệt vương quan hệ rất thân thiết, nếu Hoàng Thượng nhất thời hồi lâu thật sự chưa trở về, vậy thì mời hắn đến nói cho Thất Tuyệt Vương một tiếng, vào thành chậm lại một ngày là được, nghĩ đến cũng không phải là chuyện gì lớn.”

“Như thế rất tốt.” Tứ Hỉ công công nghe vậy thở phào, nhưng lại lo lắng nói, “Có thể khiến Thất Tuyệt Vương cảm thấy cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn hay không?”

“Lúc trước khi ở thành Vân Lam, ta cũng gặp qua Thất Tuyệt Vương vài lần.” Ôn Liễu Niên nói, “Hắn là người không câu nệ tiểu tiết, hẳn sẽ không để ý chuyện này, huống hồ thật sự là do Thất Tuyệt Vương tự mình tới sớm, chứ không phải Hoàng Thượng cố ý chậm trễ.”

“Vậy thì thỉnh cầu đại nhân đi một chuyến.” Tứ Hỉ công công nói, “Ta cũng trở về cung, nếu là Hoàng Thượng trở lại, thì lập tức đến nói cho đại nhân một tiếng.”

Ôn Liễu Niên gật đầu, cùng Triệu Việt một đường đến Nhật Nguyệt sơn trang tìm Tần Thiếu Vũ.

Mà ở một tòa nhà bí mật trong Vương Thành, có hai người đang đánh nhau đến khó chia lìa, thẳng đến khi Diệp Cẩn bưng khay trà bước ra, mới thu chiêu rơi xuống đất.

“Đa tạ Thẩm minh chủ.” Sở Uyên hợp kiếm vào vỏ.

“Nội lực của Hoàng Thượng so với lúc trước tinh tiến không ít.” Thẩm Thiên Phong nói, “Chỉ là ngẫu nhiên ra chiêu có chút mạnh mẽ, dễ dàng khiến đối thủ phát hiện ra sơ hở.”

“Về sau trẫm sẽ chú ý.” Sở Uyên bưng chén thuốc từ trong khay lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Diệp Cẩn hít một ngụm khí lạnh: “Ta cho ngươi uống hả?”

Sở Uyên vẻ mặt cứng đờ: “Không phải cho ta sao?”

Diệp Cẩn đáp: “Tất nhiên không phải.”

Sở Uyên: “…”

“Của ta?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.

“Đúng vậy.” Diệp Cẩn thuận miệng nói, “Bổ thận.”

Sở Uyên: “…”

Thẩm Thiên Phong: “…”

Nửa buổi sau, Sở Uyên gian nan hỏi: “Hiện tại có thể phun ra không?”

“Ngươi thật sự tin hả?” Diệp Cẩn đem khay nhét vào trong lòng hắn, “Đang êm đẹp, ta sắc thuốc bổ thận làm gì.” Huống hồ cái đó của ai kia cũng không cần bổ thêm.

Sở Uyên dở khóc dở cười: “Lần sau không được hồ nháo nữa.”

“Không có tính cảnh giác như thế, phải mang binh ra ngoài đánh giặc thế nào.” Diệp Cẩn đưa cho hắn một bao tùng tử đường.

“Trên đời này, ta cũng chỉ đối với một mình ngươi không để tâm phòng bị mà thôi.” Sở Uyên cười cười, tùy tay cầm một viên đường ném vào miệng, “Cho dù thật sự là hạc đỉnh hồng, cũng nhận.”

Diệp Cẩn bị nghẹn một chút.

“Hoàng Thượng thật sự tính toán đến Đông Hải?” Thẩm Thiên Phong hỏi.


Sở Uyên gật đầu: “Chờ lần đại điển ăn mừng này chấm dứt, trẫm sẽ đích thân dẫn người xuôi Nam.”

“Sở Hằng được tiên hoàng điều đến Đông Nam, cách nay đã hơn hai mươi năm.” Thẩm Thiên Phong nói, “Từ lâu đã sớm có rắc rối khó gỡ, lòng muông dạ thú không cho phép khinh thường, Hoàng Thượng vẫn là phải lấy cẩn thận làm đầu.””Trẫm biết.” Sở Uyên gật đầu, “Bất quá chuyện này kéo dài càng lâu, uy hiếp Đông Hải đối triều đình cũng càng lớn, vẫn là giải quyết càng sớm càng tốt.”

Diệp Cẩn khẽ nhíu mày: “Vậy ta sẽ đi với ngươi.”

“Ngươi?” Sở Uyên ngoài ý muốn.

Diệp Cẩn quay đầu đưa mắt nhìn Thẩm Thiên Phong.

Thẩm Thiên Phong tất nhiên đáp ứng.

“Tiểu Cẩn.” Sở Uyên trong lòng ấm áp, đáy mắt cũng có chút chờ mong.

Diệp Cẩn nhu nhu mũi, nhìn trời.

Thẩm Thiên Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.

Diệp Cẩn: “…”

Trong viện một mảnh yên tĩnh.

Một lát sau, Diệp Cẩn vẫn còn bảo trì tư thế ngàn năm không đổi, Sở Uyên thức thời đứng lên: “Ta đi luyện công.”

Diệp Cẩn vẫn là vẫn không nhúc nhích.

“Ngươi a.” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, vươn tay nhéo nhéo mũi hắn. Rõ ràng quan tâm muốn chết, nghe thấy trong Vương Thành có một tia gió thổi cỏ lay đều sẽ trắng đêm không ngủ được, lại kêu mình dạy công phu cho Hoàng Thượng, lúc trước rõ ràng đã nói sau khi đại điển kết thúc muốn cùng nhau đi tái ngoại, hiện tại vừa nghe thấy Sở Uyên muốn đến Đông Hải, không cần suy nghĩ liền sửa lại chủ ý, như thế nào chính là không chịu hảo hảo gọi một tiếng ca ca.

Nhìn bóng dáng Sở Uyên, Diệp Cẩn rốt cuộc nhắm mắt: “Ca.”

Sở Uyên dừng bước, cảm thấy chính mình đại khái là nghe được ảo giác.

Sau đó đợi đến khi quay đầu, bên cạnh bàn chỉ còn lại một mình Thẩm Thiên Phong.

Diệp Cẩn mặt đỏ tai hồng ngồi xổm trong nhà, dùng lưng chặn cửa.

“Tiểu Cẩn.” Sở Uyên ở bên ngoài gõ.

“Kêu la cái gì !” Diệp cốc chủ xù lông, “Ta với ngươi lại không quen !”

Sở Uyên: “…”

“Đi luyện công !” Diệp Cẩn khí phách bừng bừng mở cửa ra.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Sở Hoàng bị người khác giáp mặt hung hăn còn cam tâm tình nguyện, cho nên lúc luyện kiếm cũng càng mây bay nước chảy, sinh động lưu loát hơn.


“Như vậy mới đúng.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ bả vai hắn.

“Ta biết ngươi không?” Diệp Cẩn nghi hoặc nhìn hắn.

Thẩm Thiên Phong: “…”

Sở Uyên sau khi nghe được cảm thấy vui vẻ — Bản thân tốt xấu gì là không quen, so với không biết vẫn là muốn tốt hơn một chút.

Trong hiệu buôn Nhật Nguyệt sơn trang, Tần Thiếu Vũ sau khi nghe Ôn Liễu Niên nói rõ ngọn nguồn, rất sảng khoái liền đáp ứng.

“Nếu đại nhân không có việc gì, không bằng đi cùng chúng ta đi.” Thẩm Thiên Lăng mời, “Nếu là còn có chuyện gì muốn dặn dò, cũng có thể giáp mặt nói với Thất Tuyệt Vương.””Cũng được.” Ôn Liễu Niên gật đầu.

Vì thế bốn người liền cùng kỵ hai con ngựa, một đường khói bụi cuồn cuộn ra khỏi thành.

Dân chúng sau khi nhìn thấy lập tức cảm khái, gấp như vậy, nhất định là sợ trễ giờ Thiên Đình đóng cửa.

Loại suy đoán này thật sự là thập phần chuẩn xác, khiến người ta hoàn toàn không có biện pháp phản bác.

Bởi vì Thất Tuyệt quốc ở chỗ đại mạc, cho nên ngựa đều là lương câu thượng phẩm, cước lực so với chiến mã bình thường vẫn là mạnh hơn rất nhiều. Lúc này đã cách Vương Thành không xa, đặt chân ở tạm tại một chỗ thành trấn gần đó, chuẩn bị ngày mai vào thành.

Trong phòng ngủ khách điếm, Hoàng Viễn đang ở phía sau bình phong tắm rửa, sau đó liền nghe bên ngoài có người kéo ghế.

Một lát sau, Mộ Hàn Dạ ló đầu xuất hiện ở trên bình phong.

Hoàng Viễn: “…”

Thất Tuyệt Vương cao hứng nói: “Bổn Vương như vậy có giống mấy tên du côn không?”

Hoàng Viễn tùy tay múc một gáo nước, đổ ập từ trên đầu hắn xuống.

Mộ Hàn Dạ lau mặt một phen: “A Hoàng gần đây càng lúc càng điêu ngoa.”

Hoàng Viễn thật sự mặc kệ hắn, xoay người tiếp tục tắm rửa.

Mộ Hàn Dạ liều mạng ngắm nhìn dưới mặt nước.

“Vương Thượng.” Ảnh vệ ở bên ngoài bẩm báo, “Tần cung chủ cùng Thẩm công tử tới chơi, còn có Ôn đại nhân cùng một nam tử xa lạ.”

“Bổn Vương đến ngay.” Mộ Hàn Dạ xoay người bước ra ngoài.

“Quay lại đây !” Hoàng Viễn gọi.

Mộ Hàn Dạ trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh thùng tắm, “A Hoàng có chuyện gì không?”

“Ngươi tính toán cứ như vậy mà đi ra ngoài?” Hoàng Viễn chỉ chỉ đầu tóc ướt nhẹp của hắn.


Mộ Hàn Dạ nói: “Đúng vậy.”

Hoàng Viễn: “…”

“Mộ huynh.” Tần Thiếu Vũ gõ cửa.

“Đến đây đến đây !” Mộ Hàn Dạ hoan hoan hỉ hỉ chạy ra bên ngoài.

Hoàng Viễn không thể nhịn được nữa, đem người giữ chặt một phen: “Đứng yên không được nhúc nhích !”

Mộ Hàn Dạ giống như cô vợ nhỏ đứng tại chỗ.

Hoàng Đại Tiên bước ra thùng tắm.

Mộ Hàn Dạ hai mắt phát ra ánh sáng.

Hoàng Đại Tiên thuần thục cởi hết đồ trên người hắn, sau đó tìm bộ y phục mới mặc cho hắn, lau khô tóc chải chỉnh tề, cuối cùng mang theo người ném ra cửa.

Động tác liền mạch lưu loát, có thể thấy được lúc trước làm không ít.

“Tần huynh.” Mộ Hàn Dạ ổn định bước chân, “Đã lâu không gặp.”

Tần Thiếu Vũ ý vị thâm trường: “Xem ra Mộ huynh trải qua ngày thật sự là dễ chịu.”

Mộ Hàn Dạ đắc ý, tươi cười như gió xuân.”Thất Tuyệt Vương.” Ôn Liễu Niên hành lễ.

“Ôn đại nhân.” Mộ Hàn Dạ lại đưa mắt nhìn Triệu Việt, “Vị này hẳn là Triệu đại đương gia đi?”

Triệu Việt có chút ngoài ý muốn: “Thất Tuyệt Vương biết tại hạ?”

Mộ Hàn Dạ nói: “Dọc đường đều có người rao hàng bán tiểu thoại bản, muốn không biết cũng khó.”

Triệu Việt: “…”

“Còn nghĩ ngày mai liền có thể đến Vương Thành.” Mộ Hàn Dạ có chút cảm động, “Không nghĩ tới Tần huynh cư nhiên tự mình đến chào đón.”

“Mộ huynh suy nghĩ nhiều.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ bả vai hắn, “Ta là đến nói cho ngươi một tiếng, trước ở đây thêm một ngày đi, ngày mai Hoàng Thượng không ở trong cung.”

Mộ Hàn Dạ lập tức tinh thần tỉnh táo: “Thật sao?”

“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

Mộ Hàn Dạ vẻ mặt tràn ngập vui mừng: “Rất tốt rất tốt.”

Ôn Liễu Niên có chút buồn bực, Mộ Hàn Dạ không để ý chờ thêm một hai ngày, điều này hắn lúc trước ngược lại là có thể đoán được, nhưng cũng không cần cao hứng như vậy đi?

Hoàng Đại Tiên đổi xong y phục bước ra.

“A Hoàng !” Mộ Hàn Dạ hoan hoan hỉ hỉ nói, “Nghe nói Sở Hoàng không ở trong cung, chúng ta còn phải ở đây thêm một ngày.”

Hoàng Viễn: “…”

Mộ Hàn Dạ ánh mắt lóe sáng — Hơn một ngày cũng không có việc gì làm, không bằng nhục lâm-tửu trì(*), như thế nào?


Hoàng Đại Tiên trực tiếp không nhìn hắn, mời bốn người đến phòng cách vách, lại sai người đi pha trà.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đánh nhau, ám vệ Truy Ảnh Cung thê thảm kháng nghị: “Trả Thiếu cung chủ nhà ta lại đây !”

“Chíp !” Cục bông ngồi xổm trong lòng ảnh vệ Thất Tuyệt quốc, trên đỉnh đầu là Hồng giáp lang, uy phong lẫm lẫm quơ quơ cánh ngắn.

Mộ Hàn Dạ đứng ở bên cửa sổ tán thưởng: “Thật không hổ là nhi tử Tần huynh.”

Thẩm Thiên Lăng: “…”

“Đúng rồi, đúng lúc ta có chuyện muốn thỉnh giáo Thất Tuyệt Vương.” Ôn Liễu Niên nói.

“Chuyện gì?” Mộ Hàn Dạ ngồi trở lại bên cạnh bàn.

“Đoạn ngày trước, nghĩa phụ tại hạ từng mang theo một nữ tử đến Thất Tuyệt quốc tìm người thân.” Ôn Liễu Niên nói, “Không biết Thất Tuyệt Vương có gặp qua không?”

“Nghĩa phụ Ôn đại nhân là?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“Chưởng môn nhân Khổng Tước môn.” Ôn Liễu Niên nói, “Tên là Chu Đỉnh Thiên.”

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ quay đầu nhìn Hoàng Viễn.

“Xác thực có việc này.” Hoàng Viễn gật đầu, “Dân chúng Sở quốc ra vào Thất Tuyệt quốc đều phải đến trước quan phủ thông báo, mà người ngoại hương định cư ở Thất Tuyệt quốc cũng có người chuyên môn ghi chép, nếu ta nhớ không lầm, Chu chưởng môn tựa hồ đã tìm được người muốn tìm.”

“Thật sao?” Ôn Liễu Niên ngoài ý muốn.

“Ừm.” Hoàng Viễn nói, “Là một nữ tử hơn hai mươi năm trước lưu lạc đến Thất Tuyệt quốc.”

Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt liếc mắt nhìn nhau — Nếu mẫu thân Lan Tuyết thật sự còn sống, vậy hẳn là có thể biết không ít bí mật năm đó.

“Cung chủ.” Khi mọi người đang nói chuyện, ám vệ ở bên ngoài lo lắng không yên gõ cửa.

“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng mở cửa phòng ra.

“Chíp !” Tiểu Phượng Hoàng giống như đạn pháo nhào đến, đôi mắt đậu đen rất sốt ruột.

“Hồng giáp lang biến mất rồi a.” Ám vệ khóc không ra nước mắt.

“A?” Ôn Liễu Niên nháy mắt từ bên cạnh bàn đứng lên.

“Vẫn ở trên đỉnh đầu Thiếu cung chủ.” Sau đó đợi đến khi chúng ta cùng tiểu đồng bọn Thất Tuyệt quốc đánh nhau xong, “Quay đầu đã không thấy tăm hơi.”

Ôn Liễu Niên vội vàng chạy ra ngoài tìm.

Người còn lại cũng vội vàng chạy theo ra ngoài.

Hoàng Viễn một bên chạy một bên buồn bực: “Hồng giáp lang là vật gì?”

Mộ Hàn Dạ thở hồng hộc đáp: “Bổn Vương cũng không biết.”

Hoàng Viễn quả thực khóc không ra nước mắt, vậy ngươi vì sao phải lôi kéo ta chạy đầu tiên?!

***

(*) Một trong những hình thức giải trí nổi tiếng nhất mà Trụ Vương rất thích là “Nhục Lâm – Tửu Trì” (酒池肉林). Đó là một cái hồ lớn đủ chỗ cho một số chiếc xuồng, được xây dựng trên nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển. Điều này cho phép toàn bộ hồ được lấp đầy với rượu, gọi là Tửu Trì (suối rượu). Một hòn đảo nhỏ được xây dựng ở giữa hồ bơi, với các cây được trồng trên đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng trên hồ bơi dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là Nhục Lâm (rừng thịt). Điều này cho phép Trụ Vương, bạn bè và thê thiếp của ông trôi dạt trên những chiếc xuồng trong hồ bơi và suốt ngày đêm vui chơi ở đây đến mức không còn biết thời gian và thế giới bên ngoài. Đây được coi là một trong những ví dụ nổi tiếng nhất của sự suy đồi và tham nhũng của một người cai trị trong lịch sử Trung Quốc. Ngoài ra, ông cũng nghe lời Đát Kỷ xây Lộc Đài, là một ngôi nhà to và cao vút để từ trên đỉnh có thể thưởng ngoạn cảnh vật của đất nước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.