Thổ Phỉ Công Lược

Chương 120: Ôn đại nhân rốt cuộc là người nào???


Đọc truyện Thổ Phỉ Công Lược – Chương 120: Ôn đại nhân rốt cuộc là người nào???

Đêm nay, Triệu Việt luyện công thẳng đến khi mặt trời ló dạng, mới trở về Ôn phủ.

Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở, Ôn Liễu Niên mơ mơ màng màng mở to mắt, quay đầu nhìn hắn.

“Đánh thức ngươi sao?” Triệu Việt ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng đắp lại chăn giúp hắn, “Ngủ tiếp đi.”

“Sao bây giờ mới trở về.” Ôn Liễu Niên xê dịch vào bên trong, chừa ra một chỗ cho hắn.

Sau khi Triệu Việt rửa mặt liền nằm ở bên cạnh hắn, ôm người vào trong lòng.

“Sao rồi?” Ôn Liễu Niên hỏi.

“Ngươi là nói luyện công phu?” Triệu Việt nói.

“Ừm.” Ôn Liễu Niên gật đầu.

“Hôm nay chỉ là học một nửa tâm pháp khẩu quyết.” Triệu Việt nói, “Tựa hồ cực kỳ cao thâm.”

“Có hỏi qua lai lịch của hắn không?” Ôn Liễu Niên nói.

“Có hỏi, nhưng không chịu nói.” Triệu Việt nói, “Chỉ nói trước kia đều là chuyện thương tâm, không muốn nhắc tới.”

“Vậy danh tự thì sao?” Ôn Liễu Niên lại hỏi.

Triệu Việt vẫn như trước lắc đầu: “Chỉ kêu ta lấy sư phụ làm tên gọi.”

Ôn Liễu Niên nhíu mày: “Cư nhiên ngay cả tên giả cũng không chịu đặt qua loa rồi nói cho ngươi.”

Triệu Việt nghe vậy bật cười: “Vì sao phải để ý mấy thứ này? Nói tên giả cùng không nói cũng không có gì khác nhau.”

“Ai nói, tất nhiên khác nhau.” Ôn Liễu Niên nói, “Trừ phi hắn gọi Vương Nhị Cẩu hay là Cẩu Tam Mao, bằng không chỉ cần là danh tự không giống với tên thật, cho dù là giả, cũng có thể từ giữa phân tích ra một vài thứ.”

“Đại khái vì đề phòng ngươi là người thông minh.” Triệu Việt nói, “Cho nên mới cái gì cũng không nói.”

“Thần bí thành như vậy a.” Ôn Liễu Niên xoa bóp khuôn mặt của mình.

“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa.” Triệu Việt ôm hắn vào trong lòng, “Thời gian còn sớm, ngủ thêm một lúc đi.”

Ôn Liễu Niên ngoan ngoãn đáp một tiếng, nhưng trong đầu còn đang suy nghĩ vị tiền bối thần bí lúc trước gặp lần đầu ở Sơn Hải Cư.


Hơn bốn mươi tuổi, thân phận là một câu đố, tuyệt đỉnh cao thủ, nếu thật sự là không có ý xấu, thầm nghĩ hảo hảo dạy công phu cho hắn, vậy khả năng lớn nhất chỉ còn một người.

Đại Minh Vương Vân Đoạn Hồn a…

Ôn Liễu Niên lòng có chút kích động, tuy nói đã biến mất nhiều năm, tướng mạo lại khác hoàn toàn với bức họa lưu truyền trong dân gian, nhưng ngoại trừ hắn ra, tựa hồ trong chốn giang hồ cũng không có người thứ hai chọn như vậy.

Càng nghĩ càng tỉnh táo, càng tỉnh táo thì càng ngủ không được, thế là trong nháy mắt Triệu Việt cảm thấy mặt hắn bị lông mi lướt qua có chút nhột.

“A?” Không lưu ý gáy bị niết xuống, Ôn Liễu Niên rụt một cái.

“Ngủ.” Triệu Việt nói.Ôn Liễu Niên rầu rĩ nói: “Nga.” Qua nửa ngày lại bổ sung, “Nếu là ngủ không được thì phải làm sao?”

Triệu Việt nói: “Muốn ngửi an thần hương không?”

Ôn Liễu Niên: “…”

Cho nên mới nói nếu luận về không hiểu chuyện phong tình, Triệu đại đương gia nếu xếp thứ hai, chỉ sợ không ai dám xếp thứ nhất.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Đoạn Hồn liền rời giường, ngồi ở bàn đá trong viện tự rót tự uống.

“Tiên sinh đây là làm sao vậy?” Vô Phong khó hiểu, “Buổi tối phải dạy thiếu gia học công phu, buổi sáng lại dậy sớm như vậy, còn một thân một mình uống rượu.”

Vô Ảnh cắn một ngụm bánh bao thịt: “Đại khái là khẩn trương.”

“Khẩn trương?” Vô Phong nhíu mày, “Có gì mà đáng khẩn trương?”

“Bởi vì muốn gặp vợ của thiếu gia.” Vô Ảnh dùng sức nuốt xuống bánh bao trong miệng, “Tiên sinh tính toán đi gặp vị Ôn đại nhân kia.”

Tuy nói Vô Phong trước giờ rất ít nói, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi đánh vỡ nồi cát hỏi đến cùng: “Tiên sinh ngay cả thiếu gia cũng không tính toán nhận, vì sao lại đột ngột chạy đi tìm Ôn đại nhân?”

Vô Ảnh lại bưng lên một chén cháo uống.

Vô Phong: “…”

Nửa khắc không ngừng ăn liên tục, chiếu theo tư thế này, sau khi trở về hải đảo có thể mập thành trái bóng hay không a.

Thẳng đến khi ăn đến cái bụng tròn xoe, Vô Ảnh mới thỏa mãn buông bát, đem sự tình tối qua nói đại khái một lần.

Sau khi Vô Phong nghe xong, mí mắt không tự giác liền giật giật — Đây rốt cuộc là đại nhân gì a, vừa tô son trát phấn lại vừa đến thanh lâu tìm vui, cư nhiên còn được dân chúng truyền là rường cột nước nhà?!


Mà giờ này khắc này, Lục Truy cũng rất là đau đầu — Mấy ngày trước hắn ngẫu nhiên đi ngang qua nơi phong hoa liễu nguyệt, gặp một cô nương đang khóc nức nở, hỏi mới biết được là trong nhà nghèo khó đệ đệ lại bị bệnh, thế là liền khẳng khái cho nàng chút ngân lượng, dặn dò nàng sau khi xem bệnh cho đệ đệ xong, lại chuộc thân hảo hảo sống. Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, ai ngờ lại cố tình rất nhanh liền truyền khắp Vương Thành cùng tất cả thanh lâu, trong khoảng thời gian ngắn mỗi người đều đang nói Lục nhị đương gia diện mạo tư văn nho nhã, làm việc cao thượng như sương, gia cảnh giàu có, ra tay lại hào phóng, nếu là có thể được hắn nhìn trúng, vậy thật đúng là đụng phải đại vận ! Thế là tối qua chỉ là ra ngoài ăn bát hoành thánh, liền có bảy tám cô nương nghe tin đuổi tới, vây ở bên người bất kể khuyên thế nào cũng không đi, về sau đừng nói là ăn hoành thánh, ngay cả ngồi sau lưng cũng phát lạnh.

Một ngày hai ngày cũng thôi đi, nếu là mỗi ngày đều như vậy… Lục nhị đương gia nhu nhu huyệt thái dương, từ nội tâm phát ra một tiếng thở dài.

Nhìn thời tiết bên ngoài rất đẹp, Lục Truy buông chén trà trong tay, tính toán ra cửa đi một hồi — Chính mình cũng không phải Thẩm công tử, cũng sẽ không lúc nào cũng đều có người nhớ.”Nhị đương gia.” Lúc đi ngang qua quán son phấn, lão bản nhiệt tình chào hỏi, “Lại đến mua son phấn a, đại đương gia sao lại không đi cùng?”

“Lúc này không mua.” Lục Truy lắc đầu, “Lần trước đưa cho Ôn phu nhân còn chưa dùng hết.”

“Không mua cũng tiến vào ngồi một lát đi.” Lão bản nhiệt tình nói, “Lần trước may mắn có hai vị đương gia đến chỗ ta mua một lần, ngày hôm sau liền bán hết, ta chỉ là buôn bán nhỏ lời được một khoản tiền.”

“Thật sao?” Lục Truy cười nói, “Đó cũng là bởi vì hàng của lão bản tốt, ngay cả Ôn phu nhân dùng cũng khen không dứt miệng.”

Mắt thấy Lục Truy lại bước vào tiệm son phấn, Vô Ảnh ở phố đối diện đỡ trán: “Mấy ngày trước vừa mới mua một hộp lớn, sao dùng hết nhanh vậy.” Bộ trát một lần là một lớp dày cộm sao?

Vân Đoạn Hồn trong lòng dĩ nhiên không biết là tư vị gì.

Một lát sau, Lục Truy bị lão bản cưỡng chế nhét vào trong tay một hộp phấn thơm mới, nói là đến từ Nam Dương, bên ngoài mua không được, không chỉ nữ tử có thể sử dụng, tiểu oa nhi cũng có thể dùng, nhớ tới Hoa Đường không sai biệt lắm cũng sắp sinh, cũng liền nhận, tính toán đến lúc đó lại mua thêm chút hạ lễ, một đường giao cho ám vệ mang về.

Vô Ảnh mở to hai mắt: “Thật sự đúng là mua nữa a?”

Vô Phong gian nan nghĩ, chẳng lẽ là muốn bôi toàn thân?

Vân Đoạn Hồn đứng dậy bước qua.

Hai người còn lại vội vàng đuổi theo.

Lục Truy mang theo phấn thơm vừa định để vào trong điếm, kết quả còn chưa đi được vài bước liền thấy phía trước có hai người một đường chạy qua, thế là nghiêng người tránh đường.

Vân Đoạn Hồn khẽ nhíu mày, nhìn thân thể tựa hồ đích xác giống cao thủ.

Nhưng Vô Ảnh từ nhỏ là khổ luyện khinh công, cơ hồ có thể đạp lãng vô ngân, cho dù là gần đây ăn nhiều hơi béo một chút, nhưng vẫn là rất linh hoạt ! Thế là cũng rẽ theo sang bên trái, cầm kẹo hồ lô trong tay thẳng tắp xông đến.

“Cẩn thận !” Lục Truy vươn tay đỡ lấy hắn.

Tuy nói gần đây thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng kẹo sơn tra vẫn là không cứng bằng ngày đông, một đống nước đường kham kham cọ ở trên y phục Lục nhị đương gia.


“A, thực xin lỗi thực xin lỗi.” Vô Ảnh vội vàng đứng thẳng.

“Không sao.” Lục Truy nhận ra hai người bọn hắn, thế là rộng rãi cười cười, “Bất quá trong Vương Thành nhiều người, đi đường vẫn là phải cẩn thận thì tốt hơn.”

“Ừm ừm.” Vô Ảnh liều mạng gật đầu.

“Mau xin lỗi Ôn đại nhân !” Vô Phong vỗ vỗ hắn.

Lục Truy: “…”

Ai cơ?

“Xin lỗi Ôn đại nhân.” Vô Ảnh học người đọc sách thở dài, “Như vậy đi, nhà ta ở phía trước, không bằng Ôn đại nhân vào trong uống một chén trà trước, chờ ta giặt xong lại mặc vào?”

Lục Truy nhìn nhìn bốn phía, tựa hồ đích xác như là đang nói với mình.

Nhưng chính mình khi nào biến thành Ôn đại nhân?!

“Đại nhân?” Vô Ảnh lại thăm dò gọi một câu, đã nói đại nhân này quả nhiên rất kỳ quái a, hảo hảo nói chuyện liền bắt đầu ngẩn người !

“Các hạ nghĩ ta là… Ôn đại nhân?” Lục truy nói, “Ôn Liễu Niên Ôn đại nhân?”

Lúc này đổi thành Vô Ảnh ngốc: “Đúng vậy, chẳng lẽ không phải?”

“Tất nhiên không phải.” Lục Truy bỗng bật cười, “Tại hạ họ Lục tên Truy, là bằng hữu Ôn đại nhân, nhị vị sợ là nhận lầm người rồi.”

……

……

……

“Xin lỗi.” Thấy Vô Ảnh vẻ mặt cứng đờ, Vô Phong nhanh chóng kéo hắn ra phía sau, “Chúng ta bồi thường cho Lục thiếu gia bộ y phục này.”

“Chỉ là việc nhỏ, ta trở về thay là được.” Lục Truy chắp tay, “Cáo từ.”

“Cáo từ.” Vô Ảnh tâm tình rối rắm phất phất tay, làm nửa ngày thì ra là nhận lầm a, thế nhưng…

“Lục thiếu gia !” Vô Ảnh tâm treo ngược, lại mở miệng gọi hắn lại.

“Còn có việc gì sao?” Lục Truy dừng bước.

Vô Ảnh chân thành hỏi: “Son phấn dùng tốt không? Ta cũng muốn mua một hộp.”

Vô Phong: “…”


“Các hạ là nói thứ này?” Lục Truy lắc lắc vật trong tay, cười nói, “Chỉ sợ phải hỏi lão bản, ta là mua để tặng người, cũng không biết dùng tốt hay không.”

Vô Ảnh rất muốn đập đầu vào tường.

Tặng người.

Cư nhiên là vì tặng người !

Sau khi nhìn theo Lục Truy rời đi, Vô Ảnh quay đầu nhìn nhìn Vô Phong: “Chúng ta về sau rời bến nhiều một chút.”

“Vì sao?” Vô Phong hỏi.

Vô Ảnh từ nội tâm phát ra lời nói: “Ở trên biển lâu, dễ bị não tàn.”

Vô Phong: “…”

Nhưng mặc kệ là thế nào, nhận sai người cũng so với yêu thích bôi son phấn cũng tốt hơn, sau khi tiên sinh nghe được, hẳn là sẽ rất cao hứng.

Sau khi Vân Đoạn Hồn đem Vô Phong Vô Ảnh phái rời khỏi đây, thì tự mình ngồi ở trong trà lâu đợi tin tức, ai ngờ người còn chưa chờ trở về, lại chờ được một… tiểu thư sinh.

Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm ngồi ở đối diện hắn: “Sớm nha.”

Vân Đoạn Hồn: “…”

“Có thể ăn không?” Ôn Liễu Niên cầm lấy một cái điểm tâm.

Vân Đoạn Hồn có hưng trí nhìn hắn: “Có độc.”

Ôn Liễu Niên phồng to miệng, vô tội nói: “Nhưng ta đã ăn rồi.”

“Tìm ta có việc?” Vân Đoạn Hồn hỏi.

“Không có.” Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Đi ngang qua nghỉ chân, nhìn thấy tiên sinh ở đây, thì đến cọ điểm tâm ăn.”

“Chúng ta không tính quen.” Vân Đoạn Hồn nói.

“Tiên sinh ở trong Vương Thành có thể quen biết bao nhiêu người?” Ôn Liễu Niên hỏi.

Vân Đoạn Hồn nói: “Rất nhiều.”

“Không sai.” Ôn Liễu Niên chậm rì rì nói, “Có thể gặp được trong nhiều người như vậy, mặc kệ có quen hay không, đều tính là có duyên phận — Ít nhất cũng có thể cùng nhau ăn điểm tâm.”

Vân Đoạn Hồn bật cười: “Ngươi tên là gì?”

Nghe hắn hỏi như vậy, Ôn Liễu Niên cũng là có chút buồn bực. Cũng dạy công phu cho nam nhân của ta rồi, còn không biết ta tên gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.