Đọc truyện Thổ Phỉ Công Lược – Chương 117: Nửa đêm canh ba đi đâu rồi???
“Sao lại cứ nhìn chằm chằm người ta vậy.” Triệu Việt cũng hỏi Ôn Liễu Niên.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, cũng biết được chính mình tựa hồ có hơi thất lễ, thế là ngoan ngoãn xoay người ngồi chờ cơm ăn.
Ám vệ ở trong lòng thầm nghĩ, đại nhân đối với nhiệt tình ăn cơm thật đúng là chưa bao giờ tiêu giảm, mặc kệ là Mì Dương Xuân hay là Phật Khiêu Tường đều có thể ăn đến tư văn nghiêm túc, người bên ngoài nhìn vào đại khái cũng sẽ thèm ăn, cũng khó trách Hoàng thượng thường sẽ triệu vào trong cung cho ăn.
“Đúng rồi, đợi lát nữa phải hỏi tiểu nhị một chút, xem vị Lục chưởng quầy kia có ở đây hay không.” Ôn phu nhân nhắc nhở lão gia nhà mình, “Thứ nhất là trả tiền, thứ hai cũng phải nói đa tạ.”
“Nương.” Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, “Không cần trả tiền.”
“Tại sao?” Ôn phu nhân nghe vậy khó hiểu, “Con đã trả tiền rồi à?”
“Không phải.” Ôn Liễu Niên nói, “Sơn Hải Cư này vốn dĩ là của nhà mình.”
“Nhà mình?” Ôn phu nhân giật mình.
Tập thể ám vệ gật đầu, đúng vậy đúng vậy, đây là do Triệu đại đương gia vì Ôn đại nhân nên mới mở tửu lâu, chúng ta thường xuyên đến ăn cơm chùa.
“Vậy…vậy vị Lục chưởng quầy là…” Ôn Như Mặc hỏi.
“Mướn đến, không quen biết !” Ám vệ trăm miệng một lời hồi đáp — Vào thời điểm này ai cũng không thể cướp danh tiếng của đại đương gia.
“Là huynh đệ kết nghĩa của tại hạ.” Triệu Việt nói, “Lúc trước cùng ở Triêu Mộ Nhai tại thành Thương Mang, về sau thì đến Vương Thành.”
“Thì ra là người một nhà a.” Ôn phu nhân giật mình.
“Nương !” Ôn Liễu Niên mắt sáng lên.
“Làm sao vậy?” Ôn phu nhân bị vẻ mặt của hắn chọc cười.
“Người vừa mới nói người một nhà.” Ôn Liễu Niên nhắc nhở.
Ôn phu nhân: “…”
Không khí trên bàn nhất thời an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn về phía bên này, đáy mắt trong suốt lóe sáng.
“Này…” Ôn phu nhân cẩn thận nhìn về phía lão gia nhà mình.
“Ăn cơm !” Ôn Như Mặc sắc mặt bình tĩnh giơ đũa lên.
“Cha.” Ôn Liễu Niên nói, “Đồ ăn còn chưa đưa lên.” Phải ăn cái gì.
Ôn Như Mặc nhất thời cứng ngắc.
“Không bằng uống chén rượu trước đi.” Đại khái là thấy không khí có chút xấu hổ, Mộc Thanh Sơn chủ động đề nghị.
Tiểu nhị cũng là hiểu ánh mắt, rất nhanh liền đưa một vò rượu hoa đào tới, rót vào trong bôi, Thượng Vân Trạch dẫn đầu đứng lên.
Ôn phu nhân âm thầm nhéo lão gia nhà mình một phen — Có gì thì trở về nói, đừng ở bên ngoài làm nhi tử mất mặt.
Ôn Như Mặc đành phải theo một đường đứng lên.
Rượu rất nhạt, từng đợt từng đợt mùi hoa lại rất nồng đậm, uống vào rất thoải mái.
Ôn Liễu Niên lại cầm lấy vò rượu.”Không được uống.” Triệu Việt đè tay hắn lại, thấp giọng nói, “Rượu rất nồng, uống nữa sẽ say.”
“Thật sao?” Ôn Liễu Niên nói, “Còn rất ngọt.”
Triệu Việt bị chọc cười, múc cho hắn một chén chè hạt sen ngân nhĩ, hai người thỉnh thoảng xúm lại nói chuyện, nhìn qua rất là thân thiết.
Ôn Như Mặc trong lòng liên tục thở dài.
“Thật đúng là thần tiên quyến lữ.” Xa xa trong góc hẻo lánh, một bàn thực khách nhịn không được liền cảm khái.
Vô Ảnh nhìn lại có chút không hiểu lắm, thiếu gia rốt cuộc là làm sao vậy, không phải nói là cùng cái vị Ôn đại nhân thích bôi son phấn kia là một đôi sao, sao bây giờ lại thân mật với thư sinh này như thế, hơn nữa cha mẹ Ôn đại nhân còn ở đây, cư nhiên cũng không có phản ứng gì?
“Đã nói là không được phép nhìn nữa !” Vô Phong nhíu mày.
“Có phải ta ở trên hải đảo quá lâu rồi không?” Vô Ảnh rơi vào thâm thâm mê tư, trong mắt tràn ngập mờ mịt nói, “Sao lại cảm thấy chuyện nhân hòa trong Vương Thành này, nhìn có chút không hiểu lắm?”
“Nhìn không hiểu chỗ nào?” Vô Phong trong lòng lắc đầu, theo ánh mắt của hắn nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy Triệu Việt vươn ngón cái ra, giúp Ôn Liễu Niên lau miệng.
“Tiên sinh.” Vô Phong cũng có chút giật mình, “Hình như… Là có điểm không quá đúng a.”
“Sao?” Vân Đoạn Hồn xoay người lại.
“Ăn không?” Triệu Việt hỏi.
“Ăn một nửa.” Ôn Liễu Niên nói, “Chừa bụng đợi lát nữa ăn món kho quế hoa.”
Triệu Việt đưa muỗng qua, múc một nửa đậu hủ hạnh nhân hắn cắn còn dư, tự mình ăn luôn nửa kia.
Vân Đoạn Hồn: “…”
“Đến rồi đến rồi đến rồi.” Vô Ảnh lại nhỏ giọng khẩn trương nói, “Ôn đại nhân tới !”
Lục Truy từ thang lầu bước lên.
Vô Ảnh nhìn xem ngay cả cơm cũng quên ăn, ngoan ngoãn, sẽ không đánh nhau a.
“Vị khách nhân bàn kia tựa hồ có chút quái dị a.” Mộc Thanh Sơn nhíu mày nói, “Sao cứ nhìn chúng ta chằm chằm.”
“Đại đương gia cùng Ôn đại nhân ở trong Vương Thành nổi danh thần tiên quyến lữ, dân chúng muốn nhìn nhiều vài lần cũng là chuyện bình thường.” Thượng Vân Trạch bình tĩnh giải thích.
Ôn Như Mặc suýt nữa bị nước trà làm sặc.
“Chư vị lượng thứ, tại hạ tới trễ.” Lục Truy ôm quyền hành lễ.
“Chưởng quầy thế nhưng đừng khách khí, tối qua may mắn có ngươi giúp chúng ta.” Ôn phu nhân là quả thật rất muốn nhận hắn làm con rể, thế là vô cùng thân thiết, thậm chí kéo đến ngồi bên cạnh mình.
Vô Ảnh chậc chậc: “Quả nhiên là con ruột.” Đãi ngộ chính là khác nhau.
Món ăn nguội rất nhanh liền được bưng lên, giơ đũa lên, không khí xấu hổ cũng liền bị hòa tan một chút. Mặc kệ tình hình thực tế là thế nào, người ở bên ngoài nhìn xem, ít nhất là vui vẻ ấm áp.Ôn Liễu Niên cùng Lục Truy ở chung hòa hợp, Vô Ảnh duỗi cổ nhìn nửa ngày, quay đầu nhìn Vân Đoạn Hồn, vô cùng rối rắm nói: “Thiếu gia hẳn là sẽ không cưới… Hai người đi?”
Vô Phong lại bị chấn kinh lần nữa.
Nhiều năm như vậy, Vân Đoạn Hồn thứ nhất cảm thấy có chút choáng đầu hoa mắt — Trong những năm này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sẽ khiến hắn biến thành dạng như bây giờ?
“Nhị đương gia thật sự không có người trong lòng?” Ôn phu nhân lại hỏi một câu.
“Đại ca chưa thành thân, tại hạ tất nhiên sẽ không cân nhắc chuyện chung thân.” Lục Truy tươi cười khiêm tốn có lễ.
“Không có người trong lòng thì tốt a.” Ôn phu nhân vui đến không tự kìm chế được.
“Nương.” Ôn Liễu Niên trong lòng dâng lên dự cảm bất an, “Đừng nói là người có tiểu thư nhà ai trong tay đi?”
Ôn phu nhân đáp ứng một câu, càng nhìn Lục Truy càng thích.
Ám vệ trong lòng nhất thời ùa lên một loại cảm giác vui sướng Tha hương gặp cố tri, làm mối dắt dây tơ hồng cho người khác, loại sự tình này chúng ta cũng rất thích làm a !
“Phu nhân.” Lục Truy trong lòng sợ hãi, “Không bằng chúng ta ăn cơm trước?”
“Nương.” Ôn Liễu Niên cũng bất đắc dĩ, “Nhị đương gia là người trong giang hồ, sẽ không cùng người một đường trở về Giang Nam.”
“Trở về Giang Nam làm gì, Vương Thành này rất tốt.” Ôn phu nhân lại nhìn Lục Truy ngồi bên cạnh mình, “Tiểu Liễu tử còn có muội muội — “
“Khụ khụ.” Ôn Liễu Niên bị nước làm sặc, “A?”
“Đa tạ ý tốt của phu nhân, chỉ là tại hạ một đời phiêu bạc vô y(*), nhàn vân dã hạc(**) đã quen.” Lục Truy kiên trì nói, “Chỉ sợ sẽ ủy khuất tiểu thư.”
(*) Phiêu bạc vô y: lang bạc khắp nơi không có chỗ ở cố định.
(**) Nhàn vân dã hạt: mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, liền bị người ở dưới bàn đá một cái — Còn không chỉ một người, hiển nhiên ý nghĩ của mọi người đều giống nhau, nói trắng ra như vậy làm gì, chẳng lẽ không biết nói uyển chuyển trước, đem mẹ vợ Đại đương gia dỗ cao hứng lên một chút rồi nói tiếp !
“Người sao có thể cả đời lưu lạc ở bên ngoài.” Ôn phu nhân hiển nhiên không tán thành, “Vẫn là phải thu hồi tâm, có gia đình vẫn là tốt hơn.”
Lục Truy vẫn kiên trì như trước: “Vậy cũng phải đợi đại ca thành thân trước.”
Đề tài lại quay trở về điểm ban đầu, Ôn phu nhân đành phải tiếc nuối xí xóa, miễn cho lão gia nhà mình nghe nhiều sẽ tức giận.
Một bữa cơm còn chưa ăn xong, người trong cung liền đến, nói Hoàng thượng có chuyện tuyên triệu.
“Bây giờ sao?” Ôn Liễu Niên ngoài ý muốn.
Triệu Việt cũng khẽ nhíu mày.
“Lúc trước Hoàng thượng cũng nói không cần quấy rầy Ôn đại nhân một nhà đoàn tụ, bất quá chuyện có chút khẩn cấp.” Người tới nói, “Kính xin đại nhân lập tức nhích người tiến cung.”Nghe đối phương nói như vậy, Ôn Liễu Niên cũng không dám qua loa, vội vàng đi theo vào cung. Nhìn theo hắn đi xuống cầu thang, Ôn phu nhân lo lắng nói: “Chuyện gì mà gấp vậy, sao phải tuyên tiến cung bây giờ, bên ngoài trời cũng đã tối rồi.”
“Hoàng thượng rất coi trọng Ôn đại nhân, thường thường cũng sẽ tuyên triệu tiến cung.” Thượng Vân Trạch nói, “Phu nhân không cần lo lắng.”
Ôn phu nhân thở dài, vậy cũng phải ăn cơm xong đã chứ.
Triệu Việt gọi tiểu nhị tới, kêu hắn nói cho phòng bếp làm chút món kho quế hoa, làm nóng đưa vào trong Ôn phủ trước.
Ôn phu nhân đối với…con rể này, cuối cùng cũng có hảo cảm hơn vài phần, ít nhất còn biết thương yêu con mình.
Nhuyễn kiệu một đường vào Hoàng cung, Sở Uyên lại không ở Ngự Thư Phòng, mà ở trong một đại điện bỏ hoang.
“Công công có biết xảy ra chuyện gì không?” Ôn Liễu Niên lo lắng hỏi.
“Đại nhân tiến vào thì sẽ biết.” Tứ Hỉ công công dẫn hắn đi xuyên qua hoa viên, “Hoàng Thượng có chỉ người ngoài không được tiến vào, chỉ cho một mình đại nhân đi vào, dọc theo đường nhỏ đi thẳng là tới.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, một thân một mình đi vào bên trong. Trời đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng thanh lãnh chiếu rọi khắp bốn phía, càng phát ra yên tĩnh kinh khủng, cho dù là đã từng phá qua vô số án mạng ly kỳ, thấy qua rất nhiều cảnh tượng dữ tợn, trong đầu vẫn là có chút sợ hãi.
Cuối đường là một gian đại điện, Ôn Liễu Niên vừa mới nghĩ phải đi vào từ nơi nào, liền nghe bên cạnh có người nói: “Ôn ái khanh đến rồi a.”
“A !” Ôn Liễu Niên bị dọa không nhẹ, ngay cả tay chân đều lạnh run.
Sao…sao…sao nói lên tiếng liền lên tiếng.
“Ái khanh đừng sợ.” Sở Uyên giống như bóng ma từ bên trong bước ra, “Là trẫm.”
Ôn Liễu Niên tim đập thình thịch: “Hoàng Thượng, người đây là…” Hảo hảo Ngự Thư Phòng không ở, lại cố tình chạy tới lãnh cung bị bỏ hoang này, chạy tới lãnh cung thì cũng thôi đi, cư nhiên còn trốn ở trong cây hù người ta?!
“Đi tìm chút trùng tử.” Sở Uyên giơ cái túi trong tay lên.
“Trùng?!” Ôn Liễu Niên soạt một cái mặt trắng bệch.
“Đúng vậy.” Sở Uyên nói, “May là mùa hè, có thể tìm được không ít.”
Nương theo ánh trăng cùng ánh sáng đèn lồng trước cửa đại điện, Ôn Liễu Niên mới nhìn rõ trên người Sở Uyên có chút đất, vẻ mặt cũng rất khó nói thành lời, cùng với người thường ở trên điện Kim Loan có thể nói là hai người. Ánh mắt di chuyển xuống chút nữa, nhìn thấy cái túi màu vàng trong tay hắn ngọ nguậy không ngừng, môi mấp máy, sau lưng Ôn Liễu Niên ào ào đổ mồ hôi lạnh: “Vi thần, vi thần…”
“Làm sao vậy?” Sở Uyên ánh mắt khó hiểu.
Ôn Liễu Niên tâm treo ngược đại nghịch bất đạo nói: “Hoàng Thượng ngàn vạn lần phải trông chừng kĩ cái túi này.” Bằng không ta sẽ chết cho ngươi xem.”Tất nhiên phải trông kĩ rồi, phí một đống sức lực mới bắt được.” Sở Uyên mang hắn đi vào bên trong, “Đi thôi, tiểu Cẩn còn đang ở bên trong chờ.”
Tiểu Cẩn? Ôn Liễu Niên nghe mà sửng sốt, sau đó trong chớp mắt liền tỉnh ngộ: “Diệp cốc chủ đến đây?” Khó trách, ngoại trừ hắn ra, trên thế gian này e rằng cũng không ai có thể sai Hoàng Thượng nửa đêm nửa hôm đi vào trong Ngự Hoa Viên bắt trùng.
“Một canh giờ trước vừa đến.” Sở Uyên nói, “Nghe nói chuyện hắc vụ thiêu, thì liền qua xem.”
Vậy chẳng phải là lập tức thì có thể tìm ra được nguyên do sao? Ôn Liễu Niên nghe vậy trong lòng vui vẻ, bước chân gấp rút theo Sở Uyên đi vào bên trong — Đương nhiên, vẫn là không quên bảo trì một khoảng cách, để tránh trùng dính vào !
Trong đại điện trống trải, một nam tử mặc lục y đang ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm gậy nhỏ bát lộng đống hắc vụ thiêu, sau khi nghe được tiếng bước chân liền quay đầu lại: “Di, Ôn đại nhân đến nhanh vậy.”
“Diệp cốc chủ.” Ôn Liễu Niên cùng hắn cũng coi như là quen biết cũ — Lúc trước khi giữ chức vị ở thành Vân Lam, Diệp Cẩn cùng Thẩm Thiên Phong thường xuyên sẽ đến Truy Ảnh Cung, thường xuyên qua lại thì có giao tình.
Tuy nói là có huyết mạch Hoàng gia, nhưng Diệp Cẩn lại đối triều chính lại không cảm thấy hứng thú, mỗi ngày ngoại trừ dưỡng hoa dưỡng thảo, chính là ở Nhật Nguyệt sơn trang viết sách thuốc, trên giang hồ mỗi người đều đang nói, Diệp cốc chủ quả thật là diệu thủ nhân tâm(*), không chỉ sách thuốc cao siêu, mà còn rất ôn lương hiền đức.
(*) Diệu thủ nhân tâm: bàn tay kì diệu có lòng thương người.
“Đây.” Sở Uyên đưa túi cho hắn.
Ôn Liễu Niên lặng lẽ lùi về sau hai bước.
Diệp Cẩn tùy tay lấy qua một cái chậu, ngoài rìa chậu rắc một ít thuốc bột, sau đó mở túi ra nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: “Trùng này ngươi bắt trong Ngự Hoa Viên đều điên rồi?”
Sở Uyên: “…”
“Sao bò mà giống như là đang bay.” Diệp Cẩn buồn bực, xốc ngược đổ hết vào trong chậu.
Nhìn thấy một chậu lớn kia đủ mọi màu sắc sặc sỡ, Ôn Liễu Niên hít một ngụm khí lạnh, cả người đều đều đều đều cảm thấy không khỏe, trùng trùng trùng trùng trùng !
“Uy !” Sở Uyên cũng bị cử động của hắn làm kinh ngạc một chút, cứ như vậy mà đổ ra hết, chạy thì phải làm sao.
“Yên tâm đi.” Diệp Cẩn cầm gậy nhỏ ở trong chậu khều khều.
Mấy con trùng đầu tiên là bò về phía vách chậu, sau đó tiếp xúc phải thuốc bột, lại bò trở về, ong ong ong kêu thành một mảnh.
Ôn Liễu Niên khẩn trương nuốt nước miếng, liều mạng nhắc nhở chính mình đây là ở Hoàng Cung, không thể chạy.
“Muốn dùng trùng tử này làm gì?” Sở Uyên ngồi xổm bên cạnh Diệp Cẩn.
“Dùng để thử hắc vụ thiêu, bình thường trùng tử đều sẽ sợ cổ trùng.” Diệp Cẩn đáy mắt tràn ngập nghi hoặc, “Thế nhưng đây cũng không tránh khỏi quá sợ a.” Còn chưa bỏ hắc vụ thiêu vào trong, lại cách một khoảng xa như vậy, sao lại bắt đầu giống như điên rồi bò loạn chung quanh.”Có phải là bởi vì nó không?” Trong đầu Ôn Liễu Niên chợt lóe linh quang, từ trong ngực lấy hộp gỗ mở ra.
Hồng giáp lang hoan hoan hỉ hỉ lắc lắc xúc tu, thả ra rồi !
Trùng tử trong chậu bò càng lúc càng loạn.
“Hồng giáp lang?” Diệp Cẩn vèo một cái chạy tới.
“Ừm.” Ôn Liễu Niên nói, “Ta dưỡng.”
“Chủng loại thật tốt.” Diệp Cẩn hai mắt tràn ngập hâm mộ.
Hồng giáp lang bò đến trên tay Diệp Cẩn, rất là nhu thuận.
Diệp cốc chủ hai mắt cơ hồ muốn phát sáng.
Sở Uyên nói: “Nếu tiểu Cẩn muốn — “
Ôn Liễu Niên tâm nhất thời treo ngược, đây…đây là của ta !
Diệp Cẩn hỏi: “Ngươi có thể bắt được?”
Sở Uyên quay đầu: “Ôn ái khanh.”
“A?” Ôn Liễu Niên vẻ mặt thảm thiết.
“Ở đâu có?” Sở Uyên hỏi.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói: “Vân Nam !”
Nghe thấy hai chữ này, Sở Uyên lại là nhíu mày.
Diệp Cẩn nhìn hắn.
“Trẫm đi tìm giúp ngươi.” Sở Uyên đành phải gật đầu.
Diệp Cẩn nhìn trời: “Nga.” Cũng không phải rất để ý a ! Nhu nhu mũi lại nhấn mạnh, “Phải tìm con lớn một chút.”
“Được.” Sở Uyên đối với hắn trước giờ là nói gì nghe nấy.
Diệp Cẩn lại quay đầu đưa mắt nhìn trùng tử trong chậu: “Sớm biết có Hồng giáp lang, thì không cần bắt mấy thứ này.”
Sở Uyên: “…”
“Đổ bỏ đi.” Diệp Cẩn bĩu môi.
Chung quanh không có thị vệ, Sở Uyên chỉ có thể tự mình bưng chậu lên bước ra ngoài.
Một con dế mèn đột ngột bay lên, mở cánh ra bay ong ong. Ôn Liễu Niên chỉ thấy một đoàn màu đen đang nghênh diện nhào về phía mình, còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thì cảm thấy chóp mũi chợt lạnh.
“Ái khanh.” Sở Uyên cũng bị kinh ngạc một chút.
Sau đó liền thấy Ôn Liễu Niên thẳng tắp ngã ngửa về phía sau.
Bị dọa ngất xỉu.
Ngoài Hoàng Cung, Triệu Việt đang ngồi trên nóc nhà Sơn Hải Cư, nhìn bầu trời đầy sao đến xuất thần. Nhị lão Ôn gia đã nghỉ ngơi, hắn liền ra ngoài uống rượu, thuận tiện chờ Ôn Liễu Niên một đường về nhà — Từ Hoàng Cung muốn đến Ôn phủ tất nhiên phải đi qua con đường này.
Trên đường đã không còn mấy người, trong tiểu viện đèn đuốc cũng dần dần dập tắt. Thời tiết cuối mùa hè đầu mùa thu, tuy nói ban ngày rất nóng, buổi tối cũng đã bắt đầu lạnh. Một đôi lão phu phụ vừa dọn quán xong đẩy xe ở trên đường, lại không cẩn thận làm rơi vật gì ở phía trên xuống đất.
“Lão già đáng ghét, không chịu để tôi kéo xe.” Lão bà bà một bên dọn dẹp một bên thầm oán, “Bản thân bọc hoành thánh cả ngày, ở đâu mà còn sức lực.”Lão gia gia chỉ cười, mặc nàng nói, cũng không mở miệng cãi lại.
Triệu Việt nhảy xuống nóc nhà, tiến lên giúp nàng một tay, lại mua hết hoành thánh còn dư.
“Đa tạ Triệu công tử.” Hai cụ vui tươi hớn hở, lại cùng nhau kéo xe đi về phía trước.
Triệu Việt nhìn nhìn bóng dáng hai người càng lúc càng xa, trên mặt cũng có chút ý cười, xoay người muốn đem hoành thánh đặt tới Sơn Hải Cư, đã thấy cách đó không xa có một người đang nhìn mình.
Vân Đoạn Hồn vốn dĩ cũng chỉ là muốn ra ngoài giải sầu, lại không dự đoán được thế nhưng sẽ gặp hắn.
“Lão tiên sinh.” Thấy đối phương nhìn chằm chằm mình, Triệu Việt nói, “Có chuyện gì sao?”
“Muốn đến Sơn Hải Cư ăn vài món.” Vân Đoạn Hồn đưa mắt nhìn bảng hiệu.
“Thật không đúng lúc, đầu bếp hôm nay có chuyện, cho nên đóng cửa sớm.” Triệu Việt nói, “Cách nơi này không xa cũng có một gian tửu lâu, lão tiên sinh có thể dời bước đến đó ăn.”
“Đầu bếp đi, trong tay chưởng quầy không phải còn có hoành thánh sao?” Vân Đoạn Hồn nói, “Nấu lên là được.”
Triệu Việt cười cười: “Cũng được, bây giờ lão tiên sinh vào trong đợi một chút, ta đến phòng bếp nấu cho ngươi.”
Vân Đoạn Hồn gật đầu, xoay người vào tửu lâu.
“Không phải nói không muốn nhận mặt với thiếu gia sao?” Vô Ảnh ngồi xổm chỗ tối ăn kẹo hồ lô, “Sao nửa đêm còn chạy tới Sơn Hải Cư.”
“Ngoài miệng nói là một chuyện, có thể làm hay không lại là một chuyện khác.” Vô Phong gõ gõ đầu hắn, “Tiên sinh muốn làm cái gì, ngươi ta chẳng lẽ còn có thể ra tay can thiệp?”
“Ý ta muốn nói, nếu thiếu gia sớm trở về hải đảo.” Vô Ảnh vứt bỏ cây ghim bằng trúc, “Tiền sinh nếu là hảo hảo ở bên cạnh tiên sinh, hiện tại nói không chừng đã sớm thành cao thủ.” Ở đâu còn sẽ cưới hai nam nhân làm vợ, còn đứng ở trong phố xá sầm uất bôi hương cao.
Vô Phong ghét bỏ nói: “Ngươi có cảm thấy gần đây ăn quá nhiều rồi không?” Luyện khinh công quan trọng nhất là thân thể nhẹ nhàng, đâu có ai một đường cuồng ăn như vậy.
Vô Ảnh xót xa: “Ở trên đảo đều chưa ăn qua.”
Vô Phong: “…”
Vô Ảnh nói: “Ta lại đi mua xâu thịt.”
Vô Phong trong lòng lắc đầu, tiếp tục theo dõi khách điếm.
Hoành thánh rất nhanh liền nấu xong, Triệu Việt bưng lên đặt ở trước mặt hắn: “Từ từ dùng.”
“Chưởng quầy có chuyện gì không?” Vân Đoạn Hồn đột nhiên hỏi.
Triệu Việt có chút nghi hoặc.
“Nếu không có việc gì, không bằng cùng nhau ăn đi.” Vân Đoạn Hồn thở dài, “Người già, nói cũng nhiều hơn, lại không biết phải nói cho ai nghe.”
Triệu Việt ngồi đối diện hắn: “Người nhà lão tiên sinh đâu?”
Vân Đoạn Hồn bỏ chút gia vị vào trong chén hoành thánh: “Chuyện thương tâm, không muốn nhắc tới.””Vậy hai vị công tử ban ngày là…” Triệu Việt khó hiểu.
“Là nghĩa tử của ta.” Vân Đoạn Hồn nói.
“Thì ra là như vậy.” Triệu Việt có chút áy náy, “Vừa rồi là ta lỡ lời.”
“Không sao.” Vân Đoạn Hồn tự giễu cười cười, “Đã là chuyện rất nhiều năm về trước.”
Triệu Việt rót cho hắn một tách trà, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Bên trong khách điếm ánh nến lay động, choáng ra bóng người mờ ảo nhợt nhạt, cũng là có vài phần ý tứ mạch mạch thân tình.
Ăn xong một chén hoành thánh, Vân Đoạn Hồn còn chưa kịp trả tiền, Triệu Việt thuận tiện nói: “Không đáng giá bao nhiêu tiền, tại hạ mời khách.”
“Cũng được.” Vân Đoạn Hồn nói, “Mùi vị hoành thánh rất ngon.”
“Bên ngoài trời đã khuya, ta đưa lão tiên sinh trở về.” Triệu Việt nói, “Tuy nói là dưới chân Thiên Tử, nhưng cũng khó nói không có kẻ xấu.” Nhất là loại người già y phục ngăn nắp từ nơi khác tới, chỉ sợ sẽ có không ít người theo dõi đánh cướp.
“Không cần, ta ngụ ở gần đây, quẹo vào là tới.” Vân Đoạn Hồn đứng lên, “Đa tạ chưởng quầy.”
“Lão tiên sinh khách khí.” Triệu Việt đưa hắn xuống lầu, nhìn thấy Vô Phong cùng Vô Ảnh đang đứng ở dưới chờ, mới yên tâm cùng hắn nói lời từ biệt.
Sau khi ba người trở về, nhìn sắc trời cũng đã muộn, Triệu Việt phân phó tiểu nhị đóng khách điếm, tự mình đi về phía Hoàng Cung — Cho dù thường lui tới hay là tuyên triệu tiến cung, lúc này cũng không sai biệt lắm nên về rồi.
Trên phố không có một bóng người, cùng với ban ngày hình thành nên hình ảnh đối lập, ánh trăng buốt giá chiếu rọi hai bên nóc nhà được điêu khắc tinh xảo, cũng không có nhiều hứng thú.
Sau khi rẽ qua một hẻm nhỏ, phía sau lại truyền đến một trận tiếng bước chân, rất nhẹ.
Triệu Việt khẽ nhíu mày, tay phải bất động thanh sắc nắm chuôi Tế Nguyệt đao.
Một bóng đen lặng lẽ không một tiếng động dần dần tới gần, Triệu Việt dừng bước.
Đối phương lăng không tiến lên, trong tay chợt triển khai một thanh nhuyễn kiếm, dưới ánh trăng phát ra vầng sáng trắng bạc, chiêu pháp võ công cực kỳ quỷ dị.
Triệu Việt lắc người tránh thoát: “Các hạ là ai?”
Đối phương trầm mặc không nói, lại tấn công một chiêu, hiển nhiên mục đích cực kỳ rõ ràng.
Âm thanh đao kiếm chạm vào nhau ở trong bóng đêm hết sức chói tai, sau khi dân chúng xung quanh bị đánh thức, lập tức run rẩy trốn vào trong chăn, gắt gao che lỗ tai — Mỗi lần trong Vương Thành vừa có đại sự, thì sẽ gọi tới một đám người trong giang hồ thích vũ đao lộng thương tới, dọa người ta sợ muốn chết.
Nhưng ngàn vạn lần đừng đánh tới trong nhà ta nha.
Trải qua mấy chục chiêu, Triệu Việt không cẩn thận bị ám khí đánh trúng, tay phải nhất thời tê rần, suýt nữa ngay cả Tế Nguyệt đao cũng tuột ra khỏi tay.Hắc ảnh thừa cơ muốn chém thêm một kiếm, Triệu Việt cắn răng muốn né tránh, lại cảm thấy phía sau truyền đến một trận lực hấp khổng lồ.
Vân Đoạn Hồn một chưởng đánh văng hắc ảnh, mang theo Triệu Việt nhảy lên nóc nhà, nhanh chóng đằng không ra ngoài thành.
Hắc ảnh ngồi dưới đất, hưu hưu hít khí lạnh nửa ngày.
Vô Phong ngồi xổm đối diện hắn, đem khăn che mặt kéo xuống.
Vô Ảnh nước mắt ròng ròng ủy khuất nói: “Tiên sinh xuống tay thật a.”
“Đáng đời, ai kêu ngươi đánh lén thiếu gia.” Vô Phong kéo hắn đứng lên.
“Rõ ràng chính là tiên sinh kêu ta ra tay.” Vô Ảnh xoa xoa cánh tay, “Nếu ta không làm vậy, thì sẽ dẫn cấm vệ quân đến.”
“Đi thôi, trở về.” Vô Phong giúp hắn chỉnh lại y phục.
Vô Ảnh thừa cơ nói: “Trên đường mua vài cái chân gà.”
Vô Phong rất là đau đầu.
Trên bãi đất trống ở ngoại ô, Triệu Việt kinh nghi chưa định, nhìn người đối diện.
“Trước băng bó cánh tay lại đã.” Vân Đoạn Hồn đưa cho hắn một cái khăn mặt, “May mắn phi tiêu không có độc.”
Triệu Việt hỏi: “Tiên sinh rốt cuộc là người phương nào?”
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: “Ngươi không biết ta.”
“Vậy tiên sinh vì sao lại ra tay cứu ta?” Triệu Việt hỏi.
Vân Đoạn Hồn từ trong tay hắn lấy lại khăn mặt, một bên giúp hắn băng bó vết thương một bên nói, “Nếu ta ở trên đường gặp phải kẻ xấu, ngươi có cứu hay không?”
“Này…” Triệu Việt do dự.
“Ngươi có biết là kẻ nào đánh lén ngươi không?” Vân Đoạn Hồn hỏi.
“Hành tẩu giang hồ, luôn phải kết xuống vài kẻ thù.” Triệu Việt nói, “Đại khái là cùng một nhóm người lúc trước.”
“Kẻ thù ở đâu?” Vân Đoạn Hồn lại hỏi.
Triệu Việt lắc đầu: “Là việc riêng trong nhà.”
“Không muốn nói?” Vân Đoạn Hồn nhìn hắn.
“Không phải không muốn, mà là cho đến bây giờ ta cũng chưa hoàn toàn biết rõ ràng, năm đó đã từng phát sinh qua chuyện gì.” Triệu Việt cười khổ, “Chuyện của bản thân còn chưa làm rõ, sao có thể nói cho người khác nghe được.” Thận trọng ngẫm lại, chính mình hơn hai mươi năm này cũng trải qua rất hỗn độn, không biết cha mẹ ruột là ai, dưỡng phụ lại bị kẻ thù giết chết, tập võ không có thành tựu, rất vất vả gặp được người âu yếm, không thể hảo hảo bảo hộ hắn thì cũng thôi đi, còn phải ủy khuất hắn khắp nơi — Nếu nói trong lòng không nghẹn khuất, chỉ sợ cũng không có ai sẽ tin tưởng.
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: “Đường đường là nam nhi cao mét bảy, mặc kệ phát sinh qua chuyện gì, cũng không nên uể oải như thế.”
“Còn chưa hỏi lão tiên sinh, rốt cuộc là cao nhân phương nào.” Triệu Việt nói, “Vì sao lại có công phu xuất thần nhập hóa như vậy.” Trên giang hồ tựa hồ chưa bao giờ nghe nói qua.”Ta đã sớm thoái ẩn nhiều năm, không tên không họ chỉ là một người bình thường.” Vân Đoạn Hồn nói, “Không đáng nhắc tới.”
Triệu Việt gật đầu: “Một khi đã như vậy, vậy tại hạ trở về trước, đêm nay đa tạ lão tiên sinh.”
“Ngươi thế nhưng có nguyện ý theo ta học công phu không?” Vân Đoạn Hồn gọi hắn lại.
“…” Triệu Việt dừng bước.
Vân Đoạn Hồn nhìn hắn: “Tuy nói hơi muộn một chút, bất quá nếu là chịu khó luyện tập, cùng hôm nay cũng không khác nhau nhiều lắm.”
“Lão tiên sinh vì sao lại đối với ta tốt như vậy?” Triệu Việt chần chờ hỏi.
Vân Đoạn Hồn nói: “Bởi vì ngươi rất giống một vị cố nhân lúc trước của ta.”
Triệu Việt nhìn thẳng hắn.
Vân Đoạn Hồn hỏi: “Thế nhưng có đáp ứng không?”
Triệu Việt cuối cùng gật đầu: “Có.”
Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai của hắn, hài lòng nói: “Về sau mỗi đêm giờ Tý, tới đây chờ ta, đừng đem việc này nói cho người khác.”
Triệu Việt quỳ xuống đất hành lễ: “Đệ tử tuân mệnh.”
“Bao gồm phu nhân của ngươi.” Vân Đoạn Hồn do dự một chút, vẫn là đem chữ Hai vị Kinh Đào Hãi Lãng này biến mất, “Cũng không cho nói.”
Triệu Việt hơi trầm mặc.
Thấy hắn không nói chuyện, Vân Đoạn Hồn khẽ nhíu mày: “Việc này chỉ có ngươi biết ta biết, không có bất luận đường sống thương lượng.”
Triệu Việt cúi đầu: “Vâng.”
“Đứng lên đi.” Vân Đoạn Hồn nói, “Đêm nay vi sư thử công phu của ngươi trước.”
Trong Hoàng Cung, Ôn Liễu Niên cảm thấy trước mặt truyền đến một loại cảm giác lành lạnh, nhất thời lại nhớ tới bị dế mèn khổng lồ bò lên mặt làm sợ hãi, nhất thời… Càng hôn mê.
“Ôn ái khanh không sao chứ?” Sở Uyên ở bên giường lo lắng vạn phần.
Diệp Cẩn lại đem thanh lương cao để trước mũi hắn.
Ôn Liễu Niên vẫn như trước ngủ say bất tỉnh.
Thiên hạ đệ nhất Diệp thần y rất buồn bực, đây là tình huống gì, mạch tượng hô hấp cũng không có vấn đề gì, sao còn chưa chịu tỉnh lại.
“Trẫm vẫn là tuyên ngự y tới đi.” Sở Uyên cũng không dám qua loa.
Diệp Cẩn trừng to mắt: “Có ta ở đây, ngươi gọi ngự y làm gì?” Chẳng lẽ ta còn không sánh bằng ngự y? Huống hồ ngự y của ngươi đều là do ta dạy dỗ.
“Thế nhưng…” Nửa ngày còn chưa tỉnh a ! Sở Uyên hiếm khi sốt ruột.
Diệp Cẩn lắc đầu, đơn giản đem lọ thuốc để ở một bên, lấy ra một cây ngân châm đâm xuống.
“A !” Ôn Liễu Niên hữu khí vô lực tỉnh táo.
“Ái khanh không sao chứ?” Sở Uyên vội vàng kề sát hỏi.
Ôn Liễu Niên nhìn đỉnh giường nửa ngày, mới phản ứng kịp vừa nãy xảy ra chuyện gì, thế là cuống quít ngồi dậy: “Hoàng Thượng.””Nằm đi.” Sở Uyên đè bả vai của hắn, “Đêm nay hảo hảo nghỉ ngơi, đừng đứng lên.”
“Vi thần không sao, chỉ là… có chút choáng.” Ôn Liễu Niên nói, “Đã khiến Hoàng Thượng lo lắng.”
“Tiểu Cẩn đã nói với trẫm, ái khanh lúc còn ở thành Vân Lam đã sợ trùng.” Sở Uyên nói, “Sao lại không nói với trẫm sớm một chút.”
Ôn Liễu Niên trầm mặc, trong lòng thầm nói loại sự tình này sao có thể đi nói khắp nơi, lại không vinh quang, còn rất mất mặt.
Thế nhưng rất đáng sợ a !
“Không có chuyện gì nữa.” Diệp Cẩn lại bắt mạch cho hắn, “Vậy Ôn đại nhân nghỉ ngơi đi, ta đi xem đống hắc vụ thiêu kia.”
“Ta cũng đi.” Ôn Liễu Niên xốc chăn lên bước xuống giường.
Sở Uyên nhíu mày: “Thế nhưng ái khanh vừa nãy đã hôn mê một lần.”
“Choáng xong là khỏe rồi.” Ôn Liễu Niên rất là cố ý.
Sở Uyên cũng không nói thêm gì nữa.
Ba người một đường trở về đại điện bỏ hoang, Diệp Cẩn đem Hồng giáp lang bỏ vào trong hắc vụ thiêu, nó quả nhiên liền bắt đầu vui vẻ chạy đứng lên, nhìn kỹ đích xác như là đang ăn cái gì đó.
Sở Uyên thò tay muốn bắt, lại bị Diệp Cẩn đánh một phen: “Không muốn sống nữa hả, vạn nhất cổ trùng nhập vào trong cơ thể thì phải làm sao.”
“Trẫm có đeo bao tay.” Sở Uyên nói.
“Vậy cũng không được.” Diệp Cẩn dùng cây nhíp nhỏ kẹp ra một ít hắc vụ thiêu, đặt ở trong một cái chén bằng sứ màu trắng, lại đổ chút rượu thuốc vào.
“Muốn làm gì vậy?” Sở Uyên hỏi.
Diệp Cẩn không kiên nhẫn: “Ngươi đừng có ồn !”
Sở Uyên: “…”
Ôn Liễu Niên thức thời câm miệng, phải biết Diệp cốc chủ nhưng là rất hung, ngoại trừ Thẩm công tử ra, cơ hồ ai cũng bị hắn đuổi theo đánh qua.
Về phần bình chọn《 Giang Hồ Nhật Báo 》 hàng năm Ôn nhu uyển chuyển hàm xúc nhất cùng Hiền lương thục đức nhất, nghĩ cũng biết là vì nể mặt võ lâm minh chủ Thẩm Thiên Phong, kẻ ngốc mới có thể tin.
Ước chừng qua thời gian nửa nén hương, trên rượu thuốc màu nâu liền nổi lên một tầng bọt trắng, nhỏ đến cơ hồ không nhìn thấy được.
“Là cái gì vậy?” Sở Uyên hỏi.
“Ngươi nói dùng thứ này dệt chung với tàm ti ra vải vóc, cơ hồ đao thương bất nhập?” Diệp Cẩn hỏi.
Sở Uyên gật đầu.
“Vậy thì đúng rồi.” Diệp Cẩn nói, “Là trứng Thiết Tuyến Trùng, dệt vào trong vải thì sẽ nương theo tàm ti để ấp trứng, sẽ trở nên mềm mại mà rắn chắc như thép, một khi mặc ở trên người, lâu ngày, Thiết Tuyến Trùng sẽ dần dần chui vào trong đầu.”
“Có hậu quả gì?” Sở Uyên nhíu mày.
“Cổ trùng nhập não, còn có thể có hậu quả gì.” Diệp Cẩn nói, “Bất quá ngoạn ý này rất hiếm gặp, có thể tìm được một đống lớn như vậy cũng không dễ dàng.”
“Cũng là xuất từ Vân Nam Miêu Cương?” Sở Uyên hỏi.
“Này ngược lại là không phải.” Diệp Cẩn nói, “Thiết Tuyến Trùng phải dưỡng ở trong nước mặn, cho nên mới thích nương theo mồ hôi chui vào trong cơ thể người, trên sách ghi lại là xuất từ Đông Hải.”
Sở Uyên sắc mặt nhất thời xanh mét.
Ôn Liễu Niên trong lòng thở dài, bút trướng này đại khái sẽ bị kí lên trên đầu Đại Minh Vương.
“Tìm chút dầu hỏa, giội lên thiêu là được.” Diệp Cẩn nói, “Thứ hại người này, hủy càng sớm càng tốt.”
“Ta sẽ an bài.” Sở Uyên gật đầu, “Thời gian cũng không còn sớm, Ôn ái khanh đêm nay có muốn ở lại trong cung không?”
“Ta vẫn là trở về đi.” Ôn Liễu Niên nói, “Sáng mai lại tiến cung, cùng Hoàng Thượng một đường thương nghị sách lược đối phó.”
Sở Uyên gật đầu, ra lệnh Tứ Hỉ đưa hắn ra khỏi cung.
Diệp Cẩn đang rửa tay trong chậu đồng.
Sở Uyên nói: “Đêm nay có muốn ở lại không? Sáng mai ta kêu Ngự Thiện Phòng làm món hoa quế cao ngươi thích ăn.”
“Ta cũng muốn trở về.” Diệp Cẩn lau khô tay.
Sở Uyên đáy mắt có chút mất mác, bất quá đột nhiên lại cười cười: “Cũng đúng, phải trở về sớm bồi Thiên Phong.”
“Ta vì sao phải trở về bồi hắn?” Diệp Cẩn nghe vậy xù lông, hùng hổ nói, “Đêm nay ta trụ ở trong hoàng cung !”
Sở Uyên ngẩn người, sau đó trên mặt hiện lên ý cười: “Được.”
Tựa hồ tìm được bí quyết muốn giữ người ở lại trong cung a.
…
Ôn đại nhân một đường ra khỏi cửa cung, lại không thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Ngồi kiệu trở về Ôn phủ, trong phòng ngủ vẫn như trước không có một bóng người.
Nhìn đệm chăn được gấp chỉnh tề, Ôn Liễu Niên trong lòng nghi hoặc, nửa đêm canh ba chạy đi đâu rồi a…