Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 7:
Chương 6: Kiếm tiền quan trọng hơn đàn ông hả?
Đời này Ninh Tây Cố chưa từng làm gia sư cho ai, nhưng cậu đã từng mời mấy vị gia sư, thế là lén liên hệ với gia sư dạy tiếng Pháp của mình lúc trước xin kinh nghiệm và phương pháp dạy.
Giáo viên đương nhiên không cảm thấy tiểu thiếu gia nhà họ Ninh định cướp bát cơm của mình, quá nửa là đang chơi đùa, có điều đã mở miệng hỏi thì bọn họ nhân tiện cho chút tài liệu cũng không phải không được.
Ninh Tây Cố chuẩn bị bài giảng vô cùng nghiêm túc, từ nhỏ cậu đã là học sinh ưu tú, trời sinh hiếu thắng, ví dụ đã quyết tâm làm thì sẽ không qua loa cho xong, theo bản năng mở ra hình thức học bá. Cậu suy nghĩ đến tình huống mọi mặt, ví dụ cơ sở của Nhạc Quỳnh Quỳnh quá kém, cho nên cậu thiết kế bài giảng càng thêm nhẹ nhàng đơn giản, sinh động thú vị, kết hợp chữ và hình ảnh, muốn học sinh học được hơn nữa học không mệt, đồng thời một mạch thiết kế dạy học từng bước.
Nhưng những này đều không phải mấu chốt, mấu chốt là – Nhạc Quỳnh Quỳnh nói thứ bảy gặp, mấy ngày trước lại thật sự hoàn toàn không liên lạc với cậu!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay cả trước một ngày cũng không nhắc nhở cậu phải đi làm, Ninh Tây Cố thậm chí cảm giác Nhạc Quỳnh Quỳnh đã quên rồi, hay là hoàn toàn không thèm để ý đến cậu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh càng không để ý đến cậu, lại càng làm cho cậu kìm lòng không đặng mà nghĩ đến Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Giống như đối diện với một đề mục nhìn thì rất đơn giản, nhưng giải mấy lần đều sai, hoàn toàn không hiểu được đáp án chính xác là gì.
Đây là lạt mềm buộc chặt chứ gì? Ninh Tây Cố nghĩ, thủ đoạn câu đàn ông của cô gái này vừa nhìn đã thấy không thấp, quả nhiên là đồ con gái xấu xa…
Cô gái xấu xa Nhạc Quỳnh Quỳnh thật ra không phải không nghĩ đến Ninh Tây Cố, một anh đẹp trai nhỏ ngọt ngào như vậy, thả thính như vậy, đến nay cô vẫn chưa hết thèm.
Cô còn muốn tìm thời gian dẫn Ninh Tây Cố đi bơi, chiếm chút hời, mặc dù ăn không được thì nhìn nhìn cơ bắp của trai trẻ đỡ thèm một chút cũng được chứ nhỉ? Ninh Tây Cố viết số đo toàn thân trong tài liệu thật sự làm người xem phải đỏ mặt.
Mặc dù thư xin việc của cậu viết có chút vô liêm sỉ, phong cách thực tế lại cấm dục nhiều hơn, cũng thật kỳ lạ, khi ở cạnh cậu cảm giác vẫn là một chàng trai rụt rè, khuy áo sơ mi cũng đóng đến tận nút cuối cùng, đừng nói đến cơ ngực cơ bụng, xương quai xanh còn không nhìn thấy, một phái phong phạm tiểu quân tử, không ngờ bên trong lại hoang dã như vậy.
Hờ hờ hờ.
Còn vì sao mấy ngày nay Nhạc Quỳnh Quỳnh không tìm Ninh Tây Cố, nguyên nhân rất đơn giản, một là quả thật không thích Ninh Tây Cố bao nhiêu cả, cô cho rằng không cần phải dán vào, hai là quá bận, thật sự quá bận, cô cũng không phải là học sinh rảnh rỗi.
Kiếm tiền quan trọng hơn đàn ông nhiều!
Thành tích học tập của Nhạc Quỳnh Quỳnh bình thường, tốt nghiệp một trường đại học hạng ba, chuyên ngành thiết kế thời trang, sau khi tốt nghiệp làm người mẫu kiếm tiền và tích lũy nhân mạch mở một tiệm trên taobao, vận khí tốt, theo kịp thời đại, hot lên một thời gian ngắn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh bán đồ nữ tự thiết kế, nhãn hiệu là “Thỏ Hoa Đào”, kỳ thật bình thường cô cũng không thích mặc đồ hiệu có logo rõ ràng, đều mặc đồ của tiệm nhà mình.
Rất nhiều hotgirl mở tiệm bán quần áo đều đi theo con đường trực tiếp sao chép hàng hiệu, bán hàng giả, mà cô là bán hàng tự mình thiết kế. Có điều trường kia của cô dạy học rất bình thường, thẩm mỹ của cô cũng không hề cao cấp, cô tự mình thiết kế cũng thích kiểu tiểu tiên nữ nhẹ nhàng bay bổng, đặc biệt tinh xảo, giá cả bình dân, định giá đa phần là khoảng một trăm hai trăm, áo khoác thu đông đắt nhất trong tiệm cũng chỉ bốn năm trăm tệ.
Đồ của cô thường xuyên bị nói là quê mùa, nhưng tự bản thân cô hoàn toàn không cảm thấy có gì sai, chuyện làm đồ là phải đại chúng, cao cấp quá thì đồ chọn người hay là người chọn đồ? Cô muốn làm là trang phục mà tất cả các cô gái với các loại thân hình mặc lên đều đẹp, phải xinh đẹp cũng phải thoải mái.
Bình thường cô phải vẽ bản thiết kế, phải chạy đến công xưởng, phải mở họp chọn các loại kiểu dáng và vải vóc, lập kế hoạch marketing, còn phải xã giao, còn phải quay video.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gần đây càng bận hơn, mất ngày trước ở trên trang web tìm cô, nói mới ra chức năng livestream bán hàng, hy vọng những blogger danh khí cao như bọn cô dùng livestream nhiều hơn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vì chuyện này mà đi hỏi đám chị em plastic trong vòng hotgirl mạng, nhận được đáp án như sau:
“Không làm nha. Livestream? Vậy thì thành cái gì chứ?”
“Cũng không thiếu chút tiền đó.”
“Tôi cũng thử một chút rồi, nhưng căn bản không có mấy người xem, một mình tôi nói hơn nửa tiếng, mệt chết tôi.”
“Việc này cần phải có lưu lượng lớn, còn cần anh ta giục sao? Còn không phải là vì chìm rồi mới gọi chúng ta đi làm.”
“Livestream đều là những hotgirl low nhất, người thì hướng về chỗ cao, ai lại đi về chỗ thấp chứ?”
“Đúng, thật vất vả mới làm lớn được, sao phải giày xéo chính mình, livestream nhiều, nói không chừng còn làm cho fans cảm thấy nhãn hiệu của cô cũng low, nhìn lâu dài, không có lợi cho việc nâng cao giá trị hàng hiệu.”
“Tôi không làm, tôi cũng không làm.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hờ hờ.
Còn có người quái gở nói với Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Cô có thể đi làm, cô vốn đi theo con đường bình dân, không đi theo con đường cao cấp, livestream rất thích hợp với cô.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không bị kích thích, còn thật sự bắt đầu làm livestream, cũng không phải bị khích tướng, là muốn thử càng nhiều con đường hơn.
Người khác cười nhạo cô ánh mắt thiển cận, nhưng cô cảm thấy có thể vẫn luôn mở được cửa tiệm nhỏ của mình đã là rất tốt rồi, cô muốn cố gắng giữ từng vị khách, hơn nữa hấp dẫn khách hàng mới, có một người tính một người, phàm là có cách cô đều nguyện ý đi thử.
Cô cũng không cảm thấy livestream mệt bao nhiêu, sau khi tốt nghiệp cấp ba cô đã làm qua các loại việc làm thêm, bưng bát đũa ở nhà hàng, làm tiểu thư lễ nghi, làm sales ở trung tâm thương mại, đều mệt muốn chết. Lúc trước khi cô làm người mẫu, một ngày chụp hai trăm bộ đồ đều là bình thường, một lần nhiều nhất là một ngày chụp 600 bộ đồ, đi giày cao gót vừa đứng là mười mấy tiếng liền.
Giáng sinh kết hợp livestream và ưu đãi, nhận được một đơn đặt hàng lớn, bận như muốn phi thiên.
Cô tự mình đóng gói, ba ngày liền làm đến mười hai giờ đêm mới xem như gần gửi xong hàng.
Chớp mắt đã đến thứ bảy.
Nghĩ đến lại gặp được nam sinh đại học trẻ tuổi, trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh có chút hy vọng, có điều cô không chuẩn bị tiếp tục đăng Ninh Tây Cố lên vòng bạn bè, chuyện giả vờ làm bạn trai này không thể giả vờ quá nhiều, nếu không Ninh Tây Cố được đà lấn tới thật sự tự nhận là bạn trai cô thì làm sao?
Chuyện mua chó săn nhỏ này rốt cuộc không vẻ vang, không tiện khua chiêng gõ trống, lén lén lút lút sảng khoái thì tốt hơn. Hi hi.
Ninh Tây Cố đến trước giờ hẹn 20 phút.
Lần này không mặc tây trang, mặc một thân đồ thoải mái, áo thun, quần jeans, rất có hơi thở thanh xuân, nam sinh đại học tiêu chuẩn, nhưng cảm giác mà Ninh Tây Cố cho mọi người lại không ấu trĩ như thế, luôn làm cho người ta có loại cảm giác trầm ổn gàn bướng không phù hợp với tuổi trẻ.
Ninh Tây Cố không nói gì nhìn người con gái này, lại là áo ngủ dính đầy lông mèo, mặt mộc, trán còn dán miếng dán Đậu Đậu, quá lôi thôi lếch thếch.
Không phải nói con gái sẽ chú ý hình tượng trước mặt đàn ông sao? Tại sao Nhạc Quỳnh Quỳnh trước mặt cậu hoàn toàn không có hình tượng mỹ nữ gì?
Nhạc Quỳnh Quỳnh không coi cậu là người đàn ông cần xem trọng sao?
Khi mở cửa con mèo lén lén lút lút đi ra, Nhạc Quỳnh Quỳnh ôm lấy con mèo tránh nó chạy trốn, vừa vuốt lông mèo vừa nói với Ninh Tây Cố: “Mau đóng cửa lại, đừng để mèo chạy mất, sau này cũng phải chú ý chút, Bào Bào chính là tâm can bảo bối của tôi, không thể sơ suất.”
Ninh Tây Cố đeo cặp hai vai, tiến vào hỏi: “Học ở chỗ nào?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn một vòng, nói: “Ở…. bàn ở phòng khách đi.”
Ninh Tây Cố cạn lời liếc nhìn phòng khách, dùng khắp nơi bề bộn để hình dung đã là đang khen Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi, cậu chưa từng thấy người con gái nào lôi thôi như vậy: “Tuần trước tôi vừa mới thu dọn.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh trừng mắt nhìn cậu: “Tôi phải đi làm rất bận có được không? Dì giúp việc mấy ngày nữa sẽ qua quét dọn, nếu cậu thật sự nhìn không quen thì giúp tôi quét dọn đi.”
Ninh Tây Cố lập tức im miệng.
Cuộc đời cậu lần đầu tiên dọn dẹp vệ sinh đã dành cho Nhạc Quỳnh Quỳnh, không muốn lại có lần thứ hai, nếu không cậu sẽ thành gì chứ?
Cậu là đến yêu đương, không phải đến dọn vệ sinh!
Ninh Tây Cố thu dọn qua loa túi đồ ăn vặt và tiểu thuyết truyện tranh trên bàn, lau sạch, lại lấy hết sách ra, cậu nhìn giáo trình nhập học một mình tự biên tập, không khỏi tràn đầy tự hào, cậu cảm thấy thứ mình viết quá tốt rồi, cho dù đồ ngốc nghếch như Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng nhất định có thể dạy được!
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng là bộ dạng rất mới mẻ nhiệt tình, ngồi bên cạnh cậu, cười hì hì, ngọt ngào nói với cậu: “Vậy tôi có nên gọi cậu một tiếng thầy giáo nhỏ không, thầy giáo nhỏ, vất vả cho cậu rồi.”
“Ai da, đây là cậu tự mình soạn sao? Quá lợi hại rồi! Thật tận tâm!”
Trên thực tế, trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, quả nhiên là đứa bé nhà nghèo, sách giáo trình cũng không nỡ mua, còn tự mình soạn giáo trình in ra.
Hương sữa tắm và kem dưỡng da trên người Nhạc Quỳnh Quỳnh như có như không khuấy động khứu giác của cậu, cũng không phải mùi thơm đặc biệt kích thích mà cứ kéo dài không ngừng, làm người buồn phiền, làm cho cậu cũng dần dần nóng bừng gò má.
Nhạc Quỳnh Quỳnh còn không ngừng kề sát cạnh bên nói chuyện với cậu.
Ninh Tây Cố học cấp ba ở trường nam sinh khép kín, lần ngồi cùng bàn với bạn nữ đã là chuyện thời tiểu học hay mầm non nhớ không rõ nữa rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh rất hoạt bát còn không nghiêm túc, từng câu từng câu thầy giáo nhỏ mềm mại, còn khen cậu: “Thầy giáo nhỏ, giọng của cậu hay thật, cậu học tiếng Pháp ở trường nào? Cậu còn biết cái gì? Thành tích của cậu giỏi thật.”
Ríu ra ríu rít như một người lắm lời.
Vẫn luôn ngắt quãng bài giảng của Ninh Tây Cố.
Làm cho Ninh Tây Cố không khỏi không sừng sộ lên, nghiêm túc chăm chú nói: “Tôi đang dạy học, chị như vậy sao có thể học? Chị có học không vậy chứ?”
“Được được được.” Nhạc Quỳnh Quỳnh rụt cổ một cái, “Thầy giáo nhỏ còn rất nghiêm khắc, bây giờ cậu là thầy giáo nhỏ, tôi đều nghe cậu.”
— Tôi đều nghe cậu.
Suy nghĩ của Ninh Tây Cố nháy mắt bay tới chuyện không phù hợp với thiếu nhi, nhất thời tư tưởng lung lay, lại cảm giác chính mình xấu xa, thanh lọc nghiêm túc suy nghĩ.
Cậu có chút căng thẳng, thẳng lưng, ngồi thẳng tắp, càng thêm chăm chú mà thực hiện trách nhiệm của giáo viên.
Lúc này Nhạc Quỳnh Quỳnh không gây rối nữa, nhưng cô…. Cô…
— Cô ngủ rồi.
Ninh Tây Cố: “?”
Ninh Tây Cố nhìn cô chằm chằm, Nhạc Quỳnh Quỳnh không hề phát giác, tiếp tục ngủ, ngủ vô cùng ngon, Ninh Tây Cố tức đến bật cười.
Cậu lại đợi thêm năm phút nữa, gọi Nhạc Quỳnh Quỳnh dậy: “Chị còn học không vậy?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh dụi dụi mắt, ngáp một cái, mơ hồ nhưng lại rất quả quyết nói: “A? Ồ…. Vậy không học nữa.”
Thật sự, mẹ nó, một mảnh nhiệt tình đều cho chó ăn!
Ninh Tây Cố nháy mắt cảm thấy máu nóng xông lên đầu, tức chết cậu rồi!!!
Nhạc Quỳnh Quỳnh gãi gãi đầu, còn buồn ngủ, lười biếng nói: “Tôi thử nghe một chút, phát hiện tôi là ngu ngốc, rất khó học.”
“Ai nha, buồn ngủ chết mất, tôi muốn đi ngủ rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đứng dậy, nói: “Quá mệt rồi, Giáng sinh sales off, mấy ngày liền tôi đều là 2, 3 giờ sáng mới đi ngủ, buổi sáng 7, 8 giờ lại phải bò dậy làm việc, tôi quá mệt rồi, tôi đi ngủ bù đây.”
Ninh Tây Cố vốn rất rất tức giận, nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa ra lý do chính đáng, giống như không phải không thể chấp nhận: “Hôm nay chị mệt thì có thể lần sau lại học.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đi về phòng ngủ, vẫy vẫy tay: “Tôi nghĩ rồi, lần sau tôi trực tiếp dẫn cậu đi cùng không phải là được rồi sao, tại sao phải khổ sở học tập chứ. Không học nữa, không học nữa.”
Sao lại có người con gái như thế chứ! Mệt cậu còn lau mắt mà nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh, kính nể cô tự tôn tự cường! Lại còn thật sự là một người ngu ngốc vô học!
Ninh Tây Cố sắp tức chết rồi.
Thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh đã mở cửa phòng ngủ, Ninh Tây Cố hỏi: “Vậy tôi thì sao?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đầu cũng không quay lại: “Cậu hả? Cậu về nhà đi. Bye bye. Nhớ khóa cửa kỹ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không biết tại sao lại khá là yên tâm với cậu trai trẻ này, đại khái là bởi vì dung mạo Ninh Tây Cố nhìn khá thanh cao, không giống người sẽ trộm vặt, cô quá buồn ngủ rồi, về phòng đóng cửa nằm lên giường là lập tức ngủ luôn.
Vừa ngủ đã ngủ đến buổi tối.
Khi tỉnh lại, Nhạc Quỳnh Quỳnh nghe thấy bên ngoài có âm thanh.
Thức dậy đi xem.
Cô phát hiện Ninh Tây Cố vẫn còn ở đây, không chỉ ở, còn dọn dẹp phòng giúp cô, thậm chí đang nấu cơm tối.
Thơm ngát.
Nhạc Quỳnh Quỳnh kinh ngạc, tiến lại gần xem: “Cậu đang làm cái gì? Thơm quá.”
Ninh Tây Cố nói: “Làm gà xào dấm trộn cơm.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhịn không được thầm khen ngợi bản thân, mịa, nam sinh đại học này thuê rất đáng nha, vừa có thể dùng để chọc tức bạn trai cũ, vừa biết dọn dẹp vệ sinh, lại biết làm cơm, còn có thể làm phiên dịch dạy ngoại ngữ.
Ăn cơm xong.
Nhạc Quỳnh Quỳnh còn chỉ huy: “Cậu rửa bát nha.”
Ninh Tây Cố nói: “Tôi nói với chị một chuyện xong mới rửa.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô tri vô giác: “Chuyện gì hả?”
Ninh Tây Cố móc ra một tờ giấy, bên trên đều là nội dung viết tay, chữ viết ngay ngắn, dòng đầu tiên là chữ lớn: Thỏa thuận bao nuôi.
Ninh Tây Cố như đàm phán một mối làm ăn trăm tỷ, nghiêm túc nói: “Nếu như chị đã định thuê tôi, vậy chúng ta nên đàm phán điều kiện một chút, ký một phần hợp đồng thuê phục vụ giả bạn trai khá chi tiết vào?”
Ninh Tây Cố một bụng tức giận.
Nhất định phải chính thức đề ra nội dung công việc cụ thể, không thể tiếp tục làm vệ sinh, dạy tiếng Pháp, nấu cơm nữa! Cậu ứng tuyển không phải là những thứ này!
Lại tiếp tục như này, năm nào tháng nào cậu mới có thể đạt được mục đích chứ?
Không thể lạc đề.
Nhất định phải để Nhạc Quỳnh Quỳnh biết, cậu bán thân không bán nghệ.