Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 6:
Chương 5: Ninh Tây Cố không phải là ham muốn sắc đẹp của cô…
Trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh như con nai vàng ngơ ngác.
Đây hình như là lần đầu tiên trong đời cô được nhiệt tình theo đuổi như dốc hết toàn lực, không phải cô chưa từng gặp hoa đào nát, nhưng giống như quấn quýt không rời, Ninh Tây Cố này giống như là đào tim đào phổi dâng đến trước mặt cô, muốn mặc cô lựa chọn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chỉ thấy đầu nóng lên nhanh chóng, ánh mắt sáng quắc của Ninh Tây Cố làm cô không rời mắt nổi.
Nhưng cô không nhất thời xúc động nói được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu óc bị lãng mạn xông đến làm choáng váng dần tỉnh táo lại, cô vừa mới thất tình không bao lâu đâu, đang là lúc căm hận đàn ông chó nhất.
Có thể nói tiền, sao phải nói đến tình cảm chứ?
Bọn họ mới gặp mặt hai lần, thời gian ở chung tổng cộng chưa đến 24h nhỉ?
Không thể nào là thật sự yêu thích.
Ninh Tây Cố không phải ham muốn sắc đẹp của cô, vậy chính là mơ ước tiền tài của cô, hoặc là cả hai đều có. Dù sao, phú bà xinh đẹp lại ra tay hào phóng như cô đích thực là đốt đèn lồng cũng khó tìm.
Nghĩ như thế, cô nhất thời cảm thấy tên Ninh Tây Cố này tâm cơ thâm trầm, không thể khinh thường.
Miễn phí? Thứ quý nhất trên đời này chính là miễn phí. Ninh Tây Cố nào phải không cần tiền, là muốn lừa cô, lấy được nhiều tiền hơn từ cô chứ? Đùa gì vậy!
Nhạc Quỳnh Quỳnh tự thấy mình thông minh nghĩ.
Hơn nữa cô cảm thấy hành động này của Ninh Tây Cố không khác nào chữa lợn lành thành lợn què, cô cảm thấy cậu này nhìn qua có vẻ như thanh thuần, kỳ thực còn rất có thủ đoạn, con trai như vậy có thể thực sự là xử nam sao?
Nếu không phải cô là đã có tuổi trên giang hồ, cô gái nhỏ mười mấy tuổi bình thường, dựa vào gương mặt và thân hình của cậu, cậu lừa ai cũng trúng đi?
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghiêm trọng nghi ngờ.
Thế là, Nhạc Quỳnh Quỳnh cười lạnh trong lòng một cái, nhét tiền trở lại, lãnh khốc vô tình nói: “Không cần, cho cậu chính là cho cậu rồi. Đừng nói với tôi cái gì mà không cần tiền. Tôi là người rất công bằng, không nói tiền thì nói cái gì? Lẽ nào nói chuyện tình cảm sao? Giữa hai chúng ta tình cảm ở đâu ra?”
Ninh Tây Cố: “………”
Ninh Tây Cố cảm giác như chơi game tự cho mình đã ra chiêu lớn, kết quả lại hoàn toàn bị đối phương phản kích trở lại người mình.
Cậu còn có một tia thất vọng khó có thể miêu tả cụ thể — Khi Nhạc Quỳnh Quỳnh nói không có chút tình cảm nào, đêm nay khi khiêu vũ, ánh mắt Nhạc Quỳnh Quỳnh dựa vào trong lòng nhìn cậu làm cho cậu cảm thấy người con gái này đã bị mình mê hoặc rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù là ảo giác của cậu, ít nhất cũng phải có một chút cảm giác chứ?
……….Sao lại như thế này?
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Bỏ ra.”
Ninh Tây Cố bỏ tay, đứng thẳng, khó nén mất mát nhìn cô.
Nhạc Quỳnh Quýnh cúi người qua, duỗi tay dài với cửa xe, Ninh Tây Cố còn đẩy giúp một chút, Nhạc Quỳnh Quỳnh “cạch” một tiếng đóng cửa xe, thẳng thắn dứt khoát.
Ninh Tây Cố có cảm giác bị một bạt tai trước mặt mọi người.
Đã rất nhiều năm cậu chưa từng lúng túng như thế này rồi.
Trên đường đi về ký túc, Ninh Tây Cố vẫn còn đầy đầu nghĩ về chuyện Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu nghĩ mãi không ra.
Sau đó như thế nào cậu hoàn toàn không nắm được, Nhạc Quỳnh Quỳnh giống như hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, người con gái này vừa nông cạn vừa thần bí, tùy hứng làm bậy, thay đổi thất thường, làm cậu đoán không được. Nói thật, bây giờ ngay cả tiếp theo Nhạc Quỳnh Quỳnh có muốn tuyển dụng cậu không cậu cũng không nắm chắc.
Lúc trước cậu không phải là tràn đầy tự tin cảm thấy CV của mình nhất định sẽ qua sao? Lẽ nào là ghét bỏ cậu là xử nam, cho nên mới không muốn làm với cậu?
Hơn nữa, hôm nay cậu có chỗ nào biểu hiện không đủ tốt sao? Cậu cảm thấy “bạn trai” này mình làm vô cùng chuyên nghiệp mà?
Nhưng, cảm giác của người làm thuê và tiêu chuẩn đánh giá của ông chủ hoàn toàn không giống, rốt cuộc cậu không biết trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh đến tột cùng nghĩ như thế nào.
Ninh Tây Cố quá mức nhập thần, đến nỗi bị bạn học gọi một tiếng cũng không chú ý, một đường đi thẳng về ký túc.
Bạn cùng phòng đang chơi game, thấy cậu quay về, ngạc nhiên: “Sao cậu lại thay một bộ đồ rồi? Việc làm thêm hôm nay của cậu là người mẫu à? Ồ, đồ hàng hiệu nữa.”
Ninh Tây Cố lúc này mới hoàn hồn, nhìn nhìn người mình, cậu nhíu chặt mày, lắc đầu, không nói lời nào quay về dưới giường mình, cởi đồ ra, vuốt thẳng, dùng móc treo treo lên, lại trùm túi chống bụi, chuẩn bị ngày mai cầm đến tiệm giặt là giặt sạch, sau đó cất đi.
Bạn cùng phòng đi qua nhìn thân hình cậu, đều không nhịn được trêu chọc một cậu: “Cậu nói cậu đi, luôn giấu bọn tôi đi tập thể hình đúng không? Mẹ, chân cậu đã dài thì thôi, lại còn có cơ bụng, luyện đẹp như vậy, thả thính được em nào sao?”
Ninh Tây Cố: “Không có.”
Ánh mắt Ninh Tây Cố không rời khỏi bộ đồ được cậu treo trong tủ đồ kia, quần áo Nhạc Quỳnh Quỳnh tặng.
—- Đó là một phần lễ vật đặc biệt.
Cậu đã nhận rất nhiều lễ vật, có quý trọng, có hiếm có, có tự tay làm, nhưng hoang đường như thế này vẫn là lần đầu tiên gặp được, đối với cậu mà nói thì có vẻ vô cùng đặc biệt, khác với những người bên cạnh.
Mãi cho đến khi nằm lên giường, Ninh Tây Cố nghe âm thanh chơi game của bạn cùng phòng, ngủ không được, đầu gác lên cánh tay, vừa nhắm mắt lại nhớ đến người con gái họ Nhạc kia.
Nhớ đến bọn họ khiêu vũ trong sàn nhảy, cậu gặp rất nhiều người con gái xinh đẹp, đoan trang có, tao nhã có, phong tình vạn chủng có, nhưng cũng không làm cho cậu cảm thấy hứng thú bằng Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Vòng eo Nhạc Quỳnh Quỳnh tinh tế, dáng người mềm mại, cô nhảy không quá tốt, nhưng lại làm cho cậu có loại ảo giác lúc nào cũng có thể phiêu phiêu, như gần như xa, cậu chưa từng gặp người nào đã nhảy chán như vậy còn dám nhảy, hơn nữa còn nhảy rất vui vẻ, giống như một đứa bé đang chơi đùa, khi cô ở trong lòng ngẩng đầu lên cười với cậu, cậu cảm thấy tựa như bị ánh nắng ngày xuân chiếu đến, tâm tình theo đó cũng như được chiếu sáng.
Khi cô cười lên là xinh đẹp nhất. Ninh Tây Cố nhìn trần nhà, ngơ ngẩn nghĩ.
Ninh Tây Cố cảm giác mình là lần thứ tám trăm mở điện thoại ra, mục nhắn tin với Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn không có chút động tĩnh.
Cậu thở dài, nghĩ cô chắc là đã sớm về đến nhà rồi nhỉ? Lúc này đã mấy giờ rồi, vẫn không cho cậu một câu trả lời sao? Lẽ nào muốn đợi đến ngày mai?
Quên đi, ngủ.
Ninh Tây Cố che kín chăn lạnh lẽo, trở mình, ép mình nhắm mắt lại, thuyết phục chính mình.
Cùng lúc đó.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa tẩy trang, tắm xong, cô vừa sấy tóc vừa nghịch điện thoại.
Wechat có một đống tin nhắn mới chưa đọc.
Mở vòng bạn bè.
Status mới nhất của Nhạc Quỳnh Quỳnh có hơn trăm bình luận và like, nội dung cố ý viết mơ hồ không rõ: 【Một người bạn mới quen biết gần đây ~~~~】
Đương nhiên là ảnh chụp chung của cô và Ninh Tây Cố rồi. Cô hơi chỉnh sửa một chút, cô tự nhận là kỹ thuật chỉnh sửa rất tốt, sửa đẹp nhưng không mất vẻ chân thật.
Ninh Tây Cố trong ảnh quả thực đẹp đến ngất trời.
Chẳng trách còn có một người bạn ở công ty giải trí cô quen biết nhắn tin riêng hỏi cô cậu bé này là ai, cho rằng là người mẫu thương phẩm cô mới tìm được, hỏi cô phương thức liên lạc muốn đào góc tường.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười ha ha, sau đó đi hỏi Ninh Tây Cố: “Tiểu Ninh, muốn làm idol không? Có người ở công ty giải trí hỏi tôi số của cậu, tôi cảm thấy không thể cản trở tiền đồ của cậu, cậu muốn đi không? Nếu cậu muốn, tôi có thể giới thiệu cậu cho anh ta [nháy mắt] [cười trộm].”
Ninh Tây Cố gửi biểu tình tràn đầy dấu hỏi chấm, lại nói: “Không hứng thú. Hoàn toàn không có hứng thú.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đáp: “Ồ.”
Vậy thì thôi đi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh từ chối giúp cậu.
Sau đó Nhạc Quỳnh Quỳnh ném Ninh Tây Cố sang một bên, trả lời tin nhắn người khác.
Bởi vì bề ngoài là Nhạc Quỳnh Quỳnh chia tay hòa bình với bạn trai cũ, cô biết mình đại khái bị cắm sừng, nhưng tạm thời còn chưa ngả bài với hai người kia, cố ý giữ kết bạn với đối phương, muốn đăng status chọc tức bọn họ.
Chỉ là đăng khoe khoang một chút, cô đã cảm thấy tâm tình sảng khoái hơn nhiều.
Nữ lưu manh Doãn Tiểu Thiền còn đang nhắn tin cho cô.
【Chi Chi】: Cậu mang trai đẹp nhỏ về không?
【Nhạc Thỏ Con】: Không mang.
【Chi Chi】: Tại sao chứ????
【Nhạc Thỏ Con】: Này cậu không hiểu đúng không? Dục tốc bất đạt. Chủ yếu là lần trước bà đây uống say, lực bất tòng tâm. Bây giờ không thể gấp gáp như thế. Trước tiên lạnh nhạt cậu ta, nếu không sẽ hời cho cậu ta rồi!
【Chi Chi】: Ồ!!!!!!!
Chúng tra nữ đứng lên, cúi mình trước tổ sư bà bà tra nữ cô giáo Nhạc!
Không hổ là người con gái đùa bỡn Giang tổng, lợi hại, lợi hại!
Ở trong đám chị em Nhạc Quỳnh Quỳnh có biệt danh “cô giáo Nhạc”, cô tự mình chém gió hình tượng bậc thầy tình cảm, thỉnh thoảng sẽ mở lớp tình cảm cho chị em yếu đuối, truyền thụ những tâm đắc tra nữ hư cấu.
Việc này bắt nguồn từ đâu?
Bắt nguồn là từ bạn trai trước trước của Nhạc Quỳnh Quỳnh, Giang tổng Giang Diệp Sơn.
Người này nổi danh là một lãng tử, tra nam cấp độ sử thi, đùa bỡn rất nhiều con gái, đều huyên náo kết thúc khó coi, hai năm này dường như tu thân dưỡng tính, chơi đùa cũng không lợi hại nữa rồi. Mà Nhạc Quỳnh Quỳnh từng rất được anh ta cưng chiều, cuối cùng toàn thân rút lui, đến nay hai người vẫn là bạn bè, cô cũng là người bạn gái duy nhất được Giang Diệp Sơn đối xử khác biệt.
Thế là không biết chuyện gì, cô đã biến thành người yêu đương thông minh thủ đoạn cao siêu, bọn chị em dồn dập học tập cô.
Cô còn thật sự dám dạy, mỗi lần mèo mù vớ phải cá rán, lại còn rất hữu dụng, thế là mỗi lần đều thành “một người dám dạy, một người dám học”.
Còn không phải sao.
Giang Diệp Sơn nhìn ảnh, lại hỏi cô: “Người mẫu nam thuê ở đâu vậy?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thề son sắt: “Mẫu nam thuê cái gì? Con trai theo đuổi em có được không? Phú đại nhị đó, vừa trẻ tuổi, học vấn lại cao.”
Giang Diệp Sơn: “Em ngốc ngốc, đừng có cảm thấy mình xinh đẹp thì sẽ không gặp phải lừa gạt*.”
(*nguyên văn là 杀猪盘 (bàn giết heo) là một kiểu lừa gạt qua mạng, những tên lừa gạt lợi dụng kết bạn qua mạng để mê hoặc, dụ dỗ, lừa gạt người đầu tư đánh bạc.)
“Bây giờ lừa gạt rất nhiều, anh cảm thấy cậu ta vừa nhìn chính là giả bộ, nhìn bộ đồ mà cậu ta mặc, quá lộ liễu rồi.”
“Lần trước anh đã nói tên bạn trai cũ kia của em nhìn chân trong chân ngoài không đáng tin, em còn không tin, sau này còn không phải là thật sự cắm sừng cho em sao? Lần này đừng có tìm anh mà khóc đấy.”
Mẹ, bộ đồ là cô đặc biệt chuẩn bị có được không? Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, cô đã cố gắng mua đắt rồi, còn đắt hơn nữa cô cũng không nỡ.
Dù sao định vị của Ninh Tây Cố ở chỗ cô hiện nay vẫn là bạn trai dùng một lần của cô, dùng xong liền đá, cô vì xả giận đã đập vào mấy nghìn tệ rồi!
Hơn nữa cũng không tìm anh ta khóc nha, Nhạc Quỳnh Quỳnh tìm chị em mà khóc chứ ai cmn rảnh rỗi tìm bạn trai cũ để khóc lóc, lại không phải muốn gương vỡ lại lành.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tùy tiện gửi cho Giang Diệp Sơn một biểu tình mèo trốn, định cứ như vậy mơ hồ mà qua ải.
Giang Diệp Sơn: “Vì thế anh cảm thấy, chắc chắn là mẫu nam mà em thuê, dùng để chọc tức tên bạn trai cũ tra nam kia.”
Nói giống như anh không phải là tra nam vậy?
Nhạc Quỳnh Quỳnh quái gở đáp: “Anh cũng là bạn trai cũ của em, anh đã bị tức chưa?”
Giang Diệp Sơn âm dương quái khí đáp: “Hờ hờ, anh cảm thấy khá thú vị đó.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh biết tên chó già này có ý gì, chính là cảm thấy Ninh Tây Cố không đẹp trai, không có tiền, không từng trải bằng anh ta, căn bản không để ý Ninh Tây Cố.
Xì, tên đàn ông này thật sự là đủ tự tin. Xem như một chuyện cười trước khi ngủ đi.
Cô nhìn thời gian một chút, không còn sớm, sắp 12h giờ rồi.
Mặc kệ.
Tắt điện thoại, ngủ một giấc thật ngon.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngủ rất ngon, vừa nằm xuống dính lên gối là có thể nhanh chóng vào giấc.
Cô thì ngủ ngon rồi, hoàn toàn không biết đêm này có rất nhiều người vì cô mà phiền não đến trắng đêm mất ngủ.
Ví dụ như Ninh Tây Cố.
Chính là người bị hại mất ngủ đầu tiên.
Làm cho cậu vác theo hai mắt thâm quầng đi học, buổi trưa còn có hoạt động của hội sinh viên, thật sự là hoa mắt váng đầu, sáng sớm Ninh Tây Cố đã uống một ly cà phê đen lớn mới ra ngoài.
Trùng hợp là, cậu nghe thấy trong lớp mấy nữ sinh đang bàn tán về mình.
“Gần đây trên diễn đàn trường bình chọn hotboy các cậu có xem không? Chọn ai vậy?”
“Vậy đương nhiên chọn Ninh Tây Cố lớp tôi rồi.”
“Ninh Tây Cố đẹp trai thì đẹp trai thật, tôi cảm thấy cậu ta đúng là đẹp mắt, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta đã cảm thấy cậu ta quá đẹp.”
“Có điều bây giờ nhìn quen rồi…”
Ninh Tây Cố dừng bước, nghiêng tai lắng nghe, cậu vẫn luôn rất buồn bực, tại sao hoàn toàn không có nữ sinh theo đuổi cậu, hoặc là có thể giải đáp nguyên nhân tại sao cậu không bắt được Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cậu nghe thấy một nữ sinh nói: “Đẹp thì đẹp, nhưng đẹp đến có chút nhàm chán, giống như kiểu idol mới bắt đầu vì khuôn mặt đẹp mà hot một đợt, giống như không có khuyết điểm, nhưng nhìn nhiều sẽ ngán, này nên gọi là gì nhỉ? Lấy sắc đãi người, không giữ được lâu?”
“Đúng, đúng, Ninh Tây Cố bình thường cũng lạnh lạnh nhạt nhạt, đối với ai cũng không nhiệt tình, lúc trước tôi cũng biết có nữ sinh theo đuổi cậu ta, nhưng cậu ta quá sắt thép quá thẳng, hoàn toàn không phát hiện, chính bởi vì quá đẹp trai đi, cảm giác hoàn toàn không phải người cùng thời đại.”
“Đúng vậy, ở cạnh cậu ta khá buồn chán.”
“Tôi không có hứng thú với cậu ta, đẹp thì đẹp, chính là… Chính là luôn cảm thấy như là thiếu chút mị lực gì đó.”
Là như vậy sao?
Ninh Tây Cố buồn bực, cậu xoay người rời đi, tìm một chỗ không có người ngồi xuống, bình tĩnh một chút.
Khó trách ngay cả người phụ nữ tùy tiện kia cậu cũng không công lược được.
Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ tìm cậu sao? Ninh Tây Cố thấp thỏm bất an.
Vừa đợi chính là hai ngày.
Ninh Tây Cố cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Nhạc Quỳnh Quỳnh. Khoảnh khắc mà ID của Nhạc Quỳnh Quỳnh lóe lên, Ninh Tây Cố căng thẳng đến lòng bàn tay ra mồ hôi, cậu chuẩn bị tâm lý một chút, mới nghiêm nghị thận trọng mở tin nhắn.
【Nhạc Thỏ Con】: Tôi quyết định xong rồi, tuyển dụng cậu một tháng trước, lịch học của cậu thế nào? Đưa tôi xem xem, tôi cũng phải xem lịch trình của mình, sắp xếp thời gian chúng ta gặp nhau hàng tháng một chút.”
Ninh Tây Cố nhanh chóng gửi lịch học của mình qua.
【Nhạc Thỏ Con】: Thứ bảy tuần này tôi rảnh, thứ bảy gặp đi.
【Tây Cố】: Được.
Cuối cùng cũng qua ải rồi.
Ninh Tây Cố đã bắt đầu nghĩ đến lần sau mặc gì đi gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh, phải đẹp trai hơn lần trước, hay là mang một phần quà đến dỗ Nhạc Quỳnh Quỳnh, tặng gì thì tốt nhỉ? Cậu chưa từng tặng quà cho phái nữ, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Lúc này, lại nhận được tin nhắn mới.
【Nhạc Thỏ Con】: Cậu biết tiếng Pháp đúng không? Lần sau mang sách tiếng Pháp qua, dạy tôi học tiếng Pháp đi.
Ninh Tây Cố ngốc rồi, gửi lại một chuỗi dấu hỏi chấm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh trả lời cậu: “Lần trước bởi vì tôi không hiểu tiếng Pháp mà bị người cười nhạo, tôi muốn học một chút, sau này đỡ ngay cả bị người cười nhạo trước mặt cũng không biết.”
Ninh Tây Cố nhìn chuỗi tin nhắn này, tâm tình phức tạp, trong lòng cậu lại dâng lên tâm tình hổ thẹn đan xen kính nể, đúng là cậu coi thường Nhạc Quỳnh Quỳnh, Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không ngốc nghếch như cậu nghĩ.
Một cô gái tốt biết bao.
Thậm chí, Ninh Tây Cố bắt đầu tự xét lại mình, thì ra Nhạc Quỳnh Quỳnh chỉ là nhìn qua trông nông cạn, nhưng nguyên nhân là vì cái gì chứ? Là bởi vì Nhạc Quỳnh Quỳnh không học nhiều, đây lại không phải là sai lầm chủ quan, hoàn cảnh trưởng thành của cô không tính là tốt mới có thể có một trái tim dốc lòng cầu học cảm động như thế.
Xem ra cô cũng không phải chỉ có một gương mặt đẹp, còn có một trái tim tự tôn tự cường.
Cậu lại xem thường Nhạc Quỳnh Quỳnh, là cậu quá ngạo mạn.
Ninh Tây Cố nghiêm túc trả lời: “Được. Tôi sẽ chuẩn bị bài thật tốt.”
Nhất thời, cậu bởi vì xúc động cũng quên mất cương vị ứng tuyển ban đầu của mình, rõ ràng là một chó săn nhỏ giả bạn trai.