Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 17:
Chương 16: Tình địch gặp nhau
Ninh Tây Cố quá đau lòng, đầu cậu nóng lên, mấy lần mở giao diện nhắn tin với Nhạc Quỳnh Quỳnh muốn hỏi một chút, ngày đó chẳng phải cũng quay rất nhiều cảnh của cậu sao?
Đặc biệt là đến buổi chiều, hai tay cậu cầm đầy đồ Nhạc Quỳnh Quỳnh mua, không cách nào cầm máy ảnh nữa nên thành Nhạc Quỳnh Quỳnh tự quay.
Cho nên, tại sao trong vlog hoàn toàn không có cậu? Là có thể nhìn ra có thợ chụp ảnh, tuy nhiên chỉ vậy mà thôi, thật giống như cậu thật sự chỉ là nhân viên công tác không quá quan trọng mà thôi.
Ninh Tây Cố xem mấy lần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ, thật sự ngay cả cái bóng của cậu cũng không có, hoàn toàn là vở kịch khoe khoang độc diễn của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Khi ăn đồ ngọt, bọn họ còn gọi phần ăn tình nhân nữa đấy!
Kết quả trong video, chỉ có phần kia của Nhạc Quỳnh Quỳnh xuất hiện!
Soạn rồi lại xóa, xóa rồi lại soạn, Ninh Tây Cố vẫn là không hỏi.
Cậu cảm thấy không đúng, nếu như cậu truy vấn, vậy không phải thành là cậu rất muốn sao? Không phải nha, rõ ràng là Nhạc Quỳnh Quỳnh cứ muốn quay cậu!
Ninh Tây Cố xem đi xem lại video kia ít nhất cũng năm sáu lần, mới phát hiện ở chỗ ghi chú nhân viên công tác kia của Nhạc Quỳnh Quỳnh có mình: [Quay chụp/ Tiểu Uông Tử]
… Này tính là cái gì chứ!
Cậu chỉ xem như là một thợ quay phim thôi sao? Cho dù không phải là bạn trai chính thức, không thể nói rõ là chó săn nhỏ*, cũng được xem như bạn nam có quan hệ thân mật chứ? Chỉ cmn viết là thợ quay phim, còn không có tên của cậu luôn!
(*Tiểu Uông Tử chính là chó nhỏ.)
Vẫn là không hỏi nữa.
Ninh Tây Cố nghĩ, trượt tay, không cẩn thận ấn gửi, “biu” một cái câu nói đã soạn xong trong khung chat gửi đi rồi: [Tại sao trong video không có tôi chứ?]
Ninh Tây Cố nín thở, cậu sửng sốt mấy giây, vừa muốn biết Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ trả lời thế nào, lại vừa cảm thấy mình hỏi rất không có mặt mũi.
Ngón tay Ninh Tây Cố ấn vào tin nhắn này, đang muốn thu hồi.
Điện thoại rung lên.
Nhận được tin nhắn mới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
【Nhạc Thỏ Con】: [Hả? Sao phải có cậu? Lau mồ hôi.]
Lời này nói đến lẽ thẳng khí hùng bao nhiêu đây?!
Ninh Tây Cố bối rối một lúc, tức giận vô cùng: [Tại sao không có tôi chứ? Là chúng ta cùng nhau đến công viên trò chơi, quay cũng là quay cả hai người.]
[Chị nói là quay từ góc độ bạn trai.]
【Nhạc Thỏ Con】: [Hờ, tôi nói là quay từ góc độ bạn trai, không phải là bạn trai nha.]
[Tiểu Ninh ơi, cậu có chút tự biết mình được không? Cậu là chó săn nhỏ mà tôi bao nuôi, không phải bạn trai, cậu có tư cách gì yêu cầu tôi hả?]
[Bây giờ ở bên ngoài tôi vẫn là trạng thái độc thân quý tộc, một chút cũng không muốn để người khác biết tôi lại có bạn trai mới, huống chi cậu cũng không phải.]
[Cậu an phận thủ thường một chút được không?]
[Đừng bởi vì tôi đối xử với cậu hơi tốt một chút thì được đà lấn tới, còn thật sự tự xưng là bạn trai tôi nữa, cậu là tôi mua để chơi đùa thôi, biết không.]
Lòi này quá khó nghe rồi.
Cũng quá sát tim.
Đầu óc phát nóng của Ninh Tây Cố hoàn toàn lạnh đi, cậu nghĩ, Nhạc Quỳnh Quỳnh có phải vốn dĩ đã là cô gái như vậy? Mà cậu thì đang nghiêm túc cái gì?
Đạo lý này cậu hiểu, nhưng cậu vẫn tức.
Ninh Tây Cố lần đầu tiên dám không trả lời, làm cho khung chat của bọn họ dừng lại ở tin nhắn cuối cùng mà Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi.
Cậu tức giận hai ngày, khí áp thấp đến mức đáng sợ, bạn cùng phòng và bạn học cũng không dám nói chuyện với cậu.
Hôm sau bạn học rủ cậu đi đánh bóng chuyền, bình thường Ninh Tây Cố đều là vị trí chuyền hai, hôm đó lại đi giành bóng của chủ công, liên tiếp oanh tạc mấy quả bóng, “rầm, rầm, rầm” nổ vang, bóng có thể bắn lên tận đài khán giả.
Kết quả vì chiến thuật không tốt, còn bị thua.
Chỉ là nhàn nhã giải trí, đồng đội không trách cậu, cũng không dám chọc giận cậu, người có quan hệ xem như tốt với cậu đi hỏi: “Hôm nay cậu làm sao vậy? Ăn thuốc nổ à?”
Ninh Tây Cố đen mặt, nói: “Không có.”
Chạy khắp sân đánh bóng, Ninh Tây Cố ướt đẫm mồ hôi. Cậu ngại phiền phức, trực tiếp kéo vạt áo thể thao lên lau mồ hôi trên mặt, lộ ra cơ bụng và vòng eo khỏe khoắn.
Trên người cậu tỏa hơi nóng sau khi vận động, như là hormone nồng đậm bốc lên, so với dáng vẻ hào hoa phong nhã bình thường càng thêm có mị lực nam tính, đúng là rất khác biệt so với lúc trước.
Ninh Tây Cố chú ý đến có người đang nhìn mình, ngước mắt lên xem, bên trên khán đài có mấy nữ sinh đang nhìn về bên này.
Bây giờ tâm tình Ninh Tây Cố không tốt, nhìn người như là trừng người ta vậy, hung dữ, nữ sinh đều bị dọa chạy.
Bạn học vỗ vỗ cậu một cái, nói: “Mặt cậu cũng quá hung dữ rồi, nếu như không hung dữ như thế, nói không chừng bọn họ đều đến xin wechat của cậu đấy.”
Ninh Tây Cố hờ hờ hai tiếng, cậu cũng không quan tâm cô gái khác ưu ái hay không ưu ái cậu, đều là người qua đường mà thôi.
So với thu thập rất nhiều nữ sinh mà cậu không thích, cậu càng muốn đi công lược cô gái mà cậu thấy hứng thú, hơn nữa rất nhiều đàn ông khác không có được.
Giải được một câu hỏi khó mà người khác đều không giải được, lẽ nào không phải càng có cảm giác thành tựu sao?
Ninh Tây Cố nghĩ như thế, lại cảm giác chuyện mấy ngày nay vẫn luôn nghĩ không thông có chút thông suốt rồi.
Vừa hay lại nhận được tin nhắn của Nhạc Quỳnh Quỳnh: [Gan cậu ngày càng lớn rồi nhỉ? Một ngày rồi, dám không trả lời tin nhắn của tôi? Lại không trả lời nữa tôi trực tiếp đá cậu luôn.]
[Bây giờ tôi sẽ đổi ảnh đại diện đôi.]
Thật sự là một người con gái càn quấy, không biết sợ gì, Ninh Tây Cố nghĩ, trả lời: [Sao tôi dám?]
[Tôi còn không thể tức giận hai ngày sao?]
Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi một icon mèo nằm ngửa, vẫn là thái độ nhàn nhã, hờ hững, Ninh Tây Cố tự cảm thấy thật sự bị xem thành trò chơi rồi.
【Nhạc Thỏ Con】: [Được lắm nha.]
[Vậy bây giờ cậu tức đủ chưa?]
Ninh Tây Cố trả lời: [Tức đủ rồi.]
[Chị, bình thường tôi có thể đến công ty chị không? Tôi không cần lương, tôi chỉ muốn nhìn chị nhiều hơn.]
****
Vào tháng chạp, tháng cuối cùng của năm nay.
Đúng là lúc công việc bận bịu nhất.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn còn nhớ năm ngoái bận đến đáng sợ thế nào, năm nay không biết tại sao tự nhiên lại rất thuận lợi, Ninh Tây Cố xung phong nhận việc, nếu như buổi chiều không có tiết sẽ đi qua giúp đỡ cô. Cậu nói là thi cuối kỳ vốn không có tiết mấy, để mọi người tự ôn tập nội dung thi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mới đầu còn hỏi cậu: “Cậu không cần ôn tập sao?”
Ninh Tây Cố một mặt học bá, qua loa nói: “Bình thường tôi đều chăm chú nghe giảng viết ghi chép, sẽ không thi tệ đâu.”
Sự thanh cao kia lại ra rồi. Nhạc Quỳnh Quỳnh âm thầm tặc lưỡi, cô vừa nhìn thấy bộ dạng đó của Ninh Tây Cố thì rất muốn bắt nạt nhục nhã cậu một hồi.
Không phải muốn tán tôi sao? Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, cậu muốn đi thì đến đi, tôi nhìn cậu một lòng hai việc có lùi bước không.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy Ninh Tây Cố không đến nỗi trượt môn, nhưng tinh lực con người có hạn, chạy đến bên này hỗ trợ làm việc, tuyệt đối sẽ không thi tốt được.
Cô không khuyên can Ninh Tây Cố, khi đi học cô rất ghen tị với những tuyển thủ thiên phú như thế này, cũng không thấy bọn họ học vất vả thế nào đã có thể nhẹ nhàng thi được điểm cao, mà cô là một người ngu ngốc, thức đêm học bài vẫn không được bao điểm, tức chết mất.
Vừa hay cô cũng thiếu người, Ninh Tây Cố vui vẻ đến làm vừa hay.
Cô lạnh mắt mà nhìn, đợi đến lúc Ninh Tây Cố thi kém lại đi cười nhạo cậu ta, xem cậu còn có thể thanh cao ngạo mạn như thế nữa không.
Vì tiện đi làm, có lúc khó chạy về, Nhạc Quỳnh Quỳnh trực tiếp để Ninh Tây Cố ngủ trên sô pha nhà mình, nhân tiện còn có thể quét dọn vệ sinh và làm cơm cho cô nữa.
Cô cũng không biết là chuyện gì, bất tri bất giác thích ứng với việc Ninh Tây Cố ở nhà mình, đại khái là Ninh Tây Cố thật sự quá ngoan.
Cuối tuần rảnh, không cần đến công ty, nhưng phải dằn vặt chuyện làm video.
Ninh Tây Cố dọn dẹp phòng, ngay cả mèo nhỏ cũng chải lông, cậu không muốn bị đuổi về trường, hỏi: “Tôi còn có thể làm gì nữa?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đeo kính râm không độ, nhìn cũng không nhìn cậu nói: “Vậy cậu đổ rác đi, sau đó không có việc gì cậu ôn tập thi cuối kỳ đi.”
Ninh Tây Cố xách túi rác xuống lầu đi vứt.
Vào thang máy, còn có một bà cụ cười hiền lành với cậu, tựa như đang tán thưởng cậu là một người đàn ông tốt biết thương vợ làm việc nhà, làm cho Ninh Tây Cố đỏ bừng mặt.
Nơi vứt rác của tiểu khu Nhạc Quỳnh Quỳnh khá là xa, tính cô hay quên, còn rất biết tạo rác, luôn tích thành một đống rác không vứt, Ninh Tây Cố cứ nhìn thấy sẽ giúp cô mang đi.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại càng ngày càng thuận tay, hoảng hốt cảm giác lại qua một thời gian nữa đều có thể đi thi chứng nhận dọn dẹp vệ sinh rồi.
Ninh Tây Cố đổ rác xong, quay về.
Ở trước thang máy, có một người đàn ông cùng đợi thang máy với cậu, hình như có chút quen mắt, nhưng Ninh Tây Cố nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Thang máy đến tầng 1.
Hai người cùng vào thang máy.
Ninh Tây Cố đang muốn ấn tầng 6 Nhạc Quỳnh Quỳnh ở, nhưng người đàn ông đó đã ấn trước.
Ninh Tây Cố sững sờ, quay đầu nhìn đối phương, cậu đã nhớ ra rồi.
Đây không phải là người đàn ông lôi lôi kéo kéo với Nhạc Quỳnh Quỳnh ở quán bar lúc cậu gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh sao? Chính là bạn trai cũ của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố chuẩn bị một chút, chủ động chào hỏi đối phương: “Anh là Cừu Tuấn tiên sinh?”
Cừu Tuấn đột nhiên được bắt chuyện, quay đầu nhìn cậu: “Cậu là…”
Cừu Tuấn nhìn thêm mấy lần rồi cũng nhớ ra, vừa rồi anh ta căn bản không chú ý người bên cạnh là ai, đây không phải chính là nam sinh trong bức ảnh chụp chung Nhạc Quỳnh Quỳnh đăng trong vòng bạn bè sao? Đợi chút, anh ta cho rằng người này đã sớm bị Nhạc Quỳnh Quỳnh đá rồi chứ.
Ninh Tây Cố nho nhã lễ độ cười, dùng khí chất thanh cao như có như không nhất quán của cậu, âm dương quái khí nói: “Tôi là bạn của Nhạc Quỳnh Quỳnh, chỉ là cuối tuần đến ở nhà cô ấy. Khéo thật. Có điều sao tôi không nghe cô ấy nói hôm nay có hẹn với anh nhỉ?”