Thỏ hoa đào

Chương 15


Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 15:

Chương 14: Vậy chị dẫn cậu đi hẹn hò….
— “Sao mình lại nghe được từ chỗ người khác nói chó săn nhỏ kia của cậu là phú nhị đại hàng thật giá thật chứ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh sợ hãi cả kinh, thật ra cô là người khá hay dao động, chị em tốt nói đương nhiên cô phải tin rồi, sốt ruột hỏi: “Cậu nghe nói từ chỗ người nào?”
Doãn Tiểu Thiền nói mấy cái tên, lại nói dưa nghe được từ đâu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghe nghe…. Càng nghe càng cảm thấy quen tai, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, cười ha ha: “Ha ha ha! Bọn họ không phải là mấy người lần trước mình đến party Giáng sinh của Đồng tiểu thư ngồi cùng hay sao? Người mà mình lừa chính là bọn họ đấy!!! Sao chuyện này qua tai mấy người đến tai cậu cậu lại còn tin hả? Cậu ngốc sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hả? Thật sao?
Nháo chuyện cười*, Doãn Tiểu Thiền khá ngại ngùng: “Vậy sao? Nhưng bọn họ nói chó nhỏ kia của cậu là tốt nghiệp trường gì nhỉ? E e gì đó, nghe có vẻ vô cùng sang chảnh.”
(Nguyên văn là 闹了个乌龙: Có ý là nháo chuyện cười, gây chuyện cười.)
“Có đâu.” Nhạc Quỳnh Quỳnh xem như hòa hoãn lại, thật sự sợ chuyện không đâu một hồi, hóa ra là cô lừa người quá nghiêm túc, người khác đều tin rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười không ngừng được, gần như là vỗ ngực thề son sắt nói: “Đó đều là cậu ta bịa ra thôi! Là mình bảo cậu ta bịa ra đấy! Hình tượng chính là mình nghĩ ra, người khác tin thì thôi đi, sao cậu cũng tin luôn vậy? Ngay từ đầu mình đã nói với cậu là mình bảo cậu ta giả làm phú nhị đại nha.”
Doãn Tiểu Thiền ngốc rồi: “Bởi vì bọn họ nói rất chém như thật nha… Lại nói, cậu cũng không thật sự biết gốc rễ của cậu ta nhỉ?”
(*Nguyên văn là 有鼻子有眼: Ví nói những lời bịa đặt, lời đồn mình không chứng kiến một cách tỉ mỉ, chi tiết như là tận mắt nhìn thấy vậy.)
Nhạc Quỳnh Quỳnh sắp buồn cười chết mất: “Mấy người kia cũng chỉ gặp mặt một lần, sao có thể hiểu bằng mình chứ?”
“Nếu như Ninh Tây Cố là thiếu gia nhà giàu, làm gì phải vội vàng làm chó săn nhỏ cho mình chứ?”
“Lần đầu tiên cậu ta đến tìm mình, bộ đồ mặc trên người ngay cả nhãn hiệu cũng không có, nói với mình là tìm thợ may làm. Hơn nữa cậu ta ở ký túc trong trường, nếu như cậu ta thật sự có tiền, tại sao phải chen chúc trong căn phòng rách nát bốn người chứ?
Doãn Tiểu Thiền ngơ ngác trả lời: “Đúng nha…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Lần sau để cậu gặp mặt, cậu ta còn biết làm việc nhà, biết nấu cơm, đều làm rất tốt, chắc là ở nhà hay làm đi. Nếu như cậu ta là loại đại thiếu gia kia, sao có thể thành thục như vậy? Cậu nói đúng không?”
Doãn Tiểu Thiền: “Đúng…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Mấy ngày trước nghỉ lễ Nguyên Đán, cậu ta suốt đêm quay về gặp mình, còn là mua vé xe lửa.”
“Mặc dù mình cảm thấy nhà cậu ta cũng không nghèo, nhưng khẳng định không phải là phú nhị đại lợi hại gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Doãn Tiểu Thiền bối rối: “Hả?….”
Cô giáo Nhạc vì thế mà kết luận: “Cho nên, Ninh Tây Cố chắc chắn không phải là thiếu gia gì.”
“Cậu ta chính là một nam sinh đại học bình thường không có gì lạ, hơi đẹp trai chút thôi.”

Doãn Tiểu Thiền hoàn toàn bị thuyết phục, vì lỗ tai mềm của mình mà xin lỗi: “Ai da, cậu nói đúng. Sao mình lại bị bọn họ tẩy não chứ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng vui vẻ nói: “Cũng không sao, điều này cũng nói rõ Ninh Tây Cố giả vờ rất giỏi. Bởi vì cậu ta giả vờ giỏi, người khác mới tin.”
Doãn Tiểu Thiền lo lắng thay cô: “Cậu chuẩn bị thuê cậu ta bao lâu? Nhưng cái này…. Số lần nhiều rồi, sợ bị vạch trần đó? Đến lúc đó lúng túng biết bao.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy như chuyện đương nhiên đáp “không mấy ngày”, chuyện lừa người này, đích thực càng kéo dài càng nguy hiểm.
Thỉnh thoảng cô sẽ vì lòng hư vinh mà nói dối chút không ảnh hưởng đến toàn cục, ví dụ như rất chăm chú trang điểm hai tiếng nhưng lại người lừa nói rằng chỉ trang điểm mười lăm phút đã ra ngoài, đi thẩm mỹ viện nhưng lại nói da mình đẹp là do trời sinh đã đẹp, rõ ràng cố gắng ăn uống điều độ và rèn luyện lại nói chính mình trời sinh ăn không mập, loại lời nói dối này cô nói rất nhiều, mở miệng là nói, vô cùng mặt dày, một chút hổ thẹn cũng không có.
Thế nhưng, thuê người giả làm bạn trai, tính chất chuyện này hoàn toàn khác biệt.
Tối thiểu cô sẽ không giới thiệu bạn trai nhỏ giả như Ninh Tây Cố cho fan hâm mộ, nếu không kết cục sẽ khó thu dọn.
Mới bắt đầu cô là chỉ muốn chơi chơi một tháng, rồi đá Ninh Tây Cố.
Nhưng tên công cụ hình người Ninh Tây Cố này thật sự dùng quá tốt, nam sinh nhẫn nhục chịu khó như vậy còn có thể đi đâu tìm? Hơn nữa còn thú vị như thế!
Cô chính là yêu thích sự thanh cao như có như không của Ninh Tây Cố kia, sau đó bị cô cố ý giày vò đến tước vũ khí đầu hàng, thật sự rất có cảm giác thành tựu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ một chút, hàm hàm hồ hồ nói: “…. Chơi chán rồi nói sau đi.”
Doãn Tiểu Thiền nhắc nhở: “Vậy cậu phải nhớ cậu ta chỉ là một sinh viên nghèo mà thôi! Hơn nữa ngay cả tuổi kết hôn theo luật pháp cũng chưa đến, yêu đương với nam sinh tuổi tác nhỏ như này, cậu ta có thể phụ trách sao? Đàn ông bây giờ rất vô sỉ, cậu phải biết cậu là phú bà giá trị bản thân ngàn vạn nha.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh giả thành giọng điệu tra nữ vừa lạnh lùng vừa cool ngầu, nói: “Mình biết rồi, có thể nói tiền bạc thì sẽ không nói tình cảm mà.”
Bên này nói xong.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhận được tin nhắn Ninh Tây Cố gửi đến: “Chị, tôi về đến ký túc rồi, sau khi chị về nhà an toàn thì nhớ nói với tôi nha!”
Bởi vì đang lái xe, Nhạc Quỳnh Quỳnh không trả lời, chỉ là nhịn không được khẽ mỉm cười. Cô nghĩ, nhìn đi, đàn ông không có tiền mới dùng chiêu này, tỉ mỉ chu đáo quan tâm, giống như là Ninh Tây Cố vậy.
Ninh Tây Cố vừa về ký túc, mệt cả ngày, cậu vào phòng tắm tắm một cái.
Tắm xong, cậu thay đồ ngủ từ trong phòng tắm đi ra, trở về giường mình, kéo rèm xuống, từ trong túi áo khoác lấy ra phong bì chứa tiền mà Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa.
Ninh Tây Cố ngửi ngửi, bên trên có mùi nước hoa nhàn nhạt, trong veo xinh đẹp.
Ninh Tây Cố ngồi xuống, đặt phong bì lên trên bàn trước mặt.
Giường của cậu vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, dù sao cậu xác thực không cần đặt cái gì, chỉ cần để một chút đồ dùng cần thiết và sách giáo trình là đủ rồi.
Ninh Tây Cố mở khóa ngăn tủ, lấy một phong thư khác, là cái lần trước Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa.
Tiền lần này Nhạc Quỳnh Quỳnh cho cũng được cậu dùng bút chì viết ngày tháng lên, nghĩ nghĩ, lại viết thêm mấy từ quan trọng: Trợ lý, vệ sĩ.
Viết xong, cậu không nhịn được hơi hơi mỉm cười, chỉ nhớ lại một chút cậu đã thấy thú vị.
Ninh Tây Cố đánh dấu tiền xong, để lại trong phong bì, chuẩn bị ngày mai về nhà mình một chuyến để tiền này ở chỗ đó, ký túc xá sinh viên người nhiều phức tạp, nhỡ đâu bị trộm mất thì đáng tiếc.

Cho dù là giày hay thậm chí đồng hồ đắt tiền của cậu bị người trộm mất, cậu cũng không sao, mua lại là được rồi, nhưng mấy tờ tiền này đối với cậu mà nói có ý nghĩa đặc thù, tuyệt đối không thể để mất. Ừ, bảo người mang cho cậu cái két sắt đến.
Ninh Tây Cố nghĩ nghĩ, cất tiền trong phong vì ép dưới gối đầu, giống như mang Nhạc Quỳnh Quỳnh cất vào giấc mộng của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Tây Cố thấy mình có tinh thần thoải mái hơn bình thường.
Khi cậu đang mua đồ ăn sáng thì gặp phải một đôi tình nhân, nữ sinh đang để người yêu đổi ảnh đại diện thành avatar đôi cùng với mình.
Ninh Tây Cố nhìn thêm mấy lần, trầm tư trong chốc lát, lấy điện thoại, mở đến tài khoản của Nhạc Quỳnh Quỳnh, mở ảnh đại diện thủy thủ mặt trăng của cô.
Ninh Tây Cố dùng chức năng tìm kiếm hình ảnh tìm được, thật sự là ảnh đại diện đôi, đối ứng chính là ảnh mặc quần áo dạ hội đeo mặt nạ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh để ảnh đại diện đôi với ai sao? Chỉ nghĩ thôi cậu đã cảm thấy có chút khó chịu.
Ninh Tây Cố nhíu mày, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Nhạc Quỳnh Quỳnh tới nửa phút.
Sau đó cậu thay ảnh đại diện của mình thành hình đôi với Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Buổi trưa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh phát hiện chuyện cậu lén thay ảnh đại diện, hỏi cậu: [Sao cậu lại thay ảnh đại diện?]
Ninh Tây Cố: [Ừ, tôi phát hiện ảnh đại diện này của chị còn có ảnh đôi của nam, tôi mới đổi, như vậy càng giống bạn trai của chị, đúng không?]
Nhạc Quỳnh Quỳnh: [Tôi bảo cậu đổi sao? Tôi phát hiện gần đây cậu ngày càng kiêu ngạo rồi đấy, luôn tự làm theo ý mình.]
[Cậu chú ý thân phận mình một chút, đừng có thật sự tự xưng là bạn trai.]
Ninh Tây Cố tức cũng không tức, chỉ đang tỉ mỉ phỏng đoán lời này của Nhạc Quỳnh Quỳnh, phân tích có người khác để ảnh đôi với cô không.
Ninh Tây Cố biết nghe lời phải hỏi: [Vậy tôi phải đổi lại à?]
Đợi một phút, Nhạc Quỳnh Quỳnh mới chậm rì rì trả lời: [Đổi cũng đã đổi rồi, cứ vậy đi. Nhưng lần sau tôi bảo cậu đổi ảnh đôi cậu mới được đổi. Biết chưa?]
Ồ, xem ra không có người khác. Ninh Tây Cố cảm thấy buồn cười, vậy còn hung dữ như vậy? Nhưng vẫn thuận theo lời cô: [Biết rồi.]
Dù sao cho dù Nhạc Quỳnh Quỳnh làm thế nào cũng chả sao, cậu cũng không phải thật sự yêu đương với Nhạc Quỳnh Quỳnh. Cậu cảm thấy khi nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh có một loại cảm giác đang xem kịch, chơi khá vui, cậu chưa từng buồn bực tức giận.
Cậu nhẫn nhịn trước đã, có thể tán được Nhạc Quỳnh Quỳnh là được.
Đang nghĩ đến đây, Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: [Cuối tuần này cậu có rảnh không?]
Sao? Ninh Tây Cố lập tức có tinh thần. Xếp hàng cũng vừa hay đến lượt cậu. Ninh Tây Cố tùy tiện gọi một phần bánh bao, cúi đầu trả lời Nhạc Quỳnh Quỳnh: [Rảnh nha.]
Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi đến một biểu tình mèo nhỏ hy vọng: [Vậy chị dẫn cậu đi hẹn hò nha!]

Trái tim Ninh Tây Cố lỡ nửa nhịp, sau đó bỗng nhiên có dòng máu nóng chảy vào tim, làm nó nhảy lên kịch liệt.
Cậu cực khổ nhiều như vậy, nhịn tính tùy hứng và tính xấu của Nhạc Quỳnh Quỳnh nhiều lần, rốt cuộc cũng phát triển đến hẹn hò rồi!!
Ninh Tây Cố có cảm giác đợi mây tan thấy trăng sáng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh còn tiếp tục gửi tin nhắn đến cho cậu: 
[Chị dẫn cậu đi công viên giải trí Disney chơi, vé chị đây đã mua xong rồi, thông tin của cậu, gửi cho chị.]
[Nhớ mặc đẹp trai chút nha.]
[Sáu giờ sáng thứ bảy đến nhà tôi tập hợp xuất phát.]
Công viên trò chơi, còn thật sự là là đi hẹn hò. Ninh Tây Cố cười cười, nghĩ: Thật ấu trĩ.
Cậu vừa phỉ nhổ ấu trĩ, lại vừa không khỏi hy vọng, đã nhanh chóng bắt đầu nghĩ nên mặc đồ gì rồi.
****
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm giác mình thật sự làm bằng sắt.
Buổi sáng chưa đến năm giờ cô đã dậy rồi, trang điểm thật hoàn mỹ, phối với váy lolita cô chuẩn bị mặc hôm nay.
Còn nhớ phải quay video xong, đợi đến lúc về cắt ghép biên tập một chút, đây không phải là lại tích trữ một video dạy trang điểm có thể đăng sao.
Khi đang làm tóc cho mình, chuông cửa vang lên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh xõa tóc dài, váy dài bồng bềnh đi chân trần ra mở cửa cho Ninh Tây Cố.
Trong nháy mắt nhìn thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh, Ninh Tây Cố cảm giác ánh sáng rơi trên mặt cô đều phảng phất như sáng hơn bên cạnh mấy phần, cô cười: “Hôm nay cậu mặc quả thật rất giống sinh viên đại học nha.”
Ninh Tây Cố sốt ruột bốn năm hôm, tìm tòi rất nhiều cách phối đồ của nam sinh, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định mặc thoải mái chút là được, vốn là đi chơi, không cần quá nghiêm túc.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy cậu đánh giá váy lolita trên người mình, cô ở trước mặt Ninh Tây Cố tự tin mà xoay một vòng, váy bồng bồng.
Ánh mắt cô sáng bừng, vui vẻ mà hỏi: “Tôi đẹp không?”
Ninh Tây Cố đúng là bội phục trên người Nhạc Quỳnh Quỳnh luôn tràn đầy cảm giác tự tin, hình như cô vô cùng thích bản thân, cười ngây ngô, cho dù có buồn phiền cũng không quá một đêm, không cười cũng rạng rỡ sáng ngời, vừa cười lên chính là mặt trời chiếu rọi, làm cho người ta tránh cũng không tránh khỏi.
Xinh thì cũng xinh thật, cô rất hợp với chiếc váy này, giống như mỹ thiếu nữ bước ra từ trong tranh minh họa vậy, Ninh Tây Cố tán thưởng từ đáy lòng: “Đẹp. Có điều tôi cho rằng chị sẽ mặc đồ trong tiệm mình.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngay thẳng chính trực nói: “Cái đó bình thường mặc là được rồi, ra ngoài chơi là phải mặc váy lolita với Hán phục.”
“Cậu đợi tôi mười phút, tôi bện tóc một chút.”
Ninh Tây Cố thấy cô lại vào phòng trang điểm, mới đi vào lại thò đầu, đưa ra một bộ đồ, chính là bộ đồ tây đắt đỏ lần trước Ninh Tây Cố để lại nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Cậu đổi bộ này đi, tôi cảm thấy càng hợp với tôi hơn chút. Nhanh lên.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh bện tóc thành kiểu có chút cổ điển phương Tây, bên tóc mai lấy ra mấy lọn hơi hơi cuốn lại dùng để tôn khuôn mặt, lại kẹp một kẹp tóc hình nơ bướm lớn màu đỏ trên đỉnh đầu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tự mình soi gương, cảm thấy cmn quá đáng yêu rồi, cô trực tiếp là công chúa Disney đang lẩn trốn.
Chuẩn bị xong, Nhạc Quỳnh Quỳnh tự tin nhảy nhót đến trước mặt Ninh Tây Cố, giả bộ đáng yêu, lấy lấy giọng đáng yêu, rất ra vẻ biết rõ còn cố hỏi: “Mau xem cho tôi, nơ bướm của tôi đã thắt ngay ngắn chưa?”

Ninh Tây Cố bị cô làm cho ngọt đến tận cổ họng, có chút cạn lời, không phải là muốn khen sao? Nhưng cậu vẫn là bất đắc dĩ nói: “Đeo đúng rồi. Thật đẹp.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh chính là muốn được khen một chút, khen ngợi gì gì đó cô vĩnh viễn nghe không chán. Chó săn nhỏ thật ngoan, vĩnh viễn đều biết nịnh nọt bạn, mới không giống như bạn trai, có lúc sẽ muốn quản bạn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Biết bao nhiêu tiền không? Đoán xem?”

Ninh Tây Cố nghĩ nghĩ, người keo kiệt như Nhạc Quỳnh Quỳnh này có thể mua được váy đắt bao nhiêu, cũng chẳng phải là hàng hiệu cao cấp, cậu cũng không rõ quần áo của con gái đắt thế nào, nói: “Năm nghìn?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Ba nghìn.”
Ninh Tây Cố gật gật đầu, từ trong đáy lòng nói: “Thật rẻ.”
Mẹ cậu có khá nhiều váy cao cấp, một bộ chính là mấy chục vạn, còn có một ít châu báu, đều để ở nhà cũ, bảo tồn rất kỹ.
Cậu nghĩ, nếu cậu thật sự là bạn trai của Nhạc Quỳnh Quỳnh, loại váy như này sẽ tùy tiện mua cho cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười, cô cảm thấy nói chuyện với Ninh Tây Cố quá thư thái rồi.
Bạn trai cũ của cô sẽ cảm thấy cô tốn nhiều tiền như vậy mua loại đồ mặc được một hai lần chính là tiêu tiền bậy bạ, cô gái xinh đẹp đáng yêu muốn mua váy đáng yêu xinh đẹp thì có gì sai sao? Cô tiêu đều là tiền cô tự mình kiếm được! Cũng không phải để bạn trai mua cho cô.
Ninh Tây Cố: “Thời gian không còn sớm rồi, chúng ta nên xuất phát đi?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại nhấc tay, nói: “Đợi chút.”
Cô cầm túi đựng máy ảnh để ở trên bàn lên đưa cho Ninh Tây Cố, cười hì hì nhìn cậu: “Tôi chuẩn bị quay vlog hàng ngày, còn muốn chụp một chút ảnh, cậu giúp tôi quay đi.”
Ninh Tây Cố: “….” Cậu thậm chí có cảm giác không chút ngạc nhiên nào.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn Ninh Tây Cố lập tức thối mặt, nhịn không được cười, như làm nũng nói: “Đừng giận mà, sao cậu luôn tức giận vậy! Tôi đặc biệt bảo cậu đi chụp đấy, còn không tìm thợ chụp ảnh đâu.”
“Bởi vì tôi cảm thấy chỉ có cậu chụp cho tôi mới xem như là thị giác của bạn trai.”
Ninh Tây Cố càng tức hơn, cô gái này lại vừa giả bộ vừa giảo hoạt, nhìn qua ngốc ngốc, nhưng tại sao luôn có thể nói được một câu đã làm cậu mặt đỏ tim đập rồi?

Để cậu nghe câu trước tức giận, nghe câu sau lại rất vui vẻ.
Nhất định bởi vì cậu quá không có kinh nghiệm.
Ninh Tây Cố còn nghiêm mặt. Cậu là cố ý, cậu không muốn biểu hiện ra vui vẻ trong lòng mình, vậy thì Nhạc Quỳnh Quỳnh càng thêm đắc ý rồi! Hừ. 
Ninh Tây Cố lạnh nhạt “ừ” một tiếng: “Nhưng tôi chưa từng học chụp ảnh, tôi không biết chụp có đẹp hay không.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không để ý nói: “Vậy không sao, tôi dạy cậu nha, cậu chụp cẩn thận là được. Cậu thông minh như vậy, nhất định một lúc là có thể học được.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh tỉ mỉ nhìn khuôn mặt thối hoắc của Ninh Tây Cố, thấy cậu không phải rất tình nguyện cầm máy ảnh thì cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm, thật dễ lừa, bị cô đùa xoay vòng vòng.
Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp không cần tiền à? Cu li giúp cô xách đồ, và thợ chụp ảnh lâm thời đeo máy ảnh ngày hôm nay không phải có đây rồi sao?
He he he.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.