Thỏ Con Và Sói

Chương 11


Bạn đang đọc Thỏ Con Và Sói: Chương 11

CONTINUE
” Huỵch … Ah…” Cuối cùng thì tôi cũng là người bị ngã, dù tôi va vào người ta
” Không sao chứ ? ” Người đàn ông mặc vest đen đưa tay ra giúp tôi.
” Dạ ! Cháu xin lỗi ”
” Không có gì ! Mà cậu ở đây hả ? ” Giờ mới thấy rằng người này thật rất phong độ. Ông cao cũng khoảng 1m8, người khá cân đối không bụng mỡ giống bố tôi gì hết. Hai vai to rộng, eo thon gọn, dáng người vừa vặn. Tóc màu đen vuốt gel ngược ra phía sau lộ rõ khuôn mặt thanh tú với vầng trán cao, hai bên xương quai hàm thon gọn, đôi lông mày đậm nhưng không lộn xộn, đặc biệt đôi mắt rất quen. Đôi mắt ổng to và trong giống như mắt sói gay có điều đôi mắt này màu nâu chứ không phải xanh như sói. Đặc biệt, giọng nói trầm giống của sói gay, giống đến ngỡ ngàng luôn.
” Này ! Cậu nghe thấy tôi nói chứ ?” Người đàn ông hua hua tay trước mắt tôi làm tôi bỗng giật mình.
” Ah… Vâng! Cháu tạm thời sống ở đây”
” Vậy tốt rồi ! Tôi muốn nhờ cậu một việc, mong cậu giúp đỡ.”
” Vâng, chú cứ nói ”
” Nhờ cậu chuyển giúp Andree tầng 18 hộ 1812 ” Người đàn ông đưa tôi một túi màu đen có quai đeo màu vàng, trên bìa ngoài ghi “Lakewood”, bên dưới dòng chữ “The sound of magic – Made in Germany” nhìn cũng có thể nhận ra là một chiếc đàn ghi-ta khá xa xỉ. Ở bên sói 8 tháng tôi cũng được biết một số loại ghi-ta và nếu không nhầm đây là ghi-ta được làm thủ công tại Đức có giá khá cao khoảng tâm 3.000$-7.000$, đúng là sói có quan hệ tốt thật, sinh nhật mà được tặng quà quá “khủng”. Nhìn vào đây thật sự chả còn chút tự tin nào về việc mua quà. Đúng là sự chênh lêch giữ người giàu và bình dân tại Việt Nam.
” D…Dạ…C…Cháu…Sẽ chuyển đến cậu ấy “. Tôi run run nhận lấy cây đàn, mà trong lòng thấy lặng trĩu.

” Nhờ cậu. Chào ” Ông cúi đầu nhẹ rồi quay người bước đi, nhìn ra khỏi của khu chung cư có thể thấy ổng vào một chiếc Audi màu đen na ná của Sói. Không biết liệu ông là gì của sói. Mà thôi kệ đi ! đang lo mua quà cho sói mà, chút mang quà về sau cũng được. Bíp…bíp…bíp, tôi nhấn số điện thoại rồi gọi cho đứa bạn thân duy nhất. Chắc các bạn cũng biết đó là ai, chính con nhỏ Diệu Anh.
” Ê con khùng ! Rảnh không ?”
” Khùng ? KHÙNG CÁI ĐẦU MÀY ! Mày đừng tưởng bỏ nhà theo trai là tao tìm không ra nhá, tao đến tận nơi đánh cả hai vợ chống mày đấy ! ĐANG BỰC BỘI NHA ! ” Nó hét lên mà cảm tưởng cái loa em Lumia của tôi sắp rụng ra đến nơi. Trong cái tình thế này thì đnàh cầu hoà thôi, nó mà điên có khi nghĩ quẩn làm thật thì tôi sẽ bỏ phí một đời trai mất.
” Xin lỗi xin lỗi…Bớt nóng, hạ hoả đi ! ”
” Hừ ! Mà gọi có chuyện gì ! ”
” Định bảo mày đi mua bánh kem cùng tao ! ”
” Mua bánh kem ? Khùng à ~ ” Giọng nó dễ lên đến quãng 3 cũng nên, có vẻ nó đang ngạc nhiên.
” Uhm… Hôm nay…Hôm nay…Sinh nhật… Andree.” Khó mà có thể nói dễ dàng, dù gì chuyện tôi mua bánh kem tặng sinh nhật ái đó là chuyện từ bé đến nay không bao giờ có vậy mà bây giờ lại còn rủ nó đi cùng ngạc nhiên cũng phải.
” Ah … Thì ra là mua cho CHỒNG IU ”
” IM! ai là chồng, ai là vợ cái gì chứ ! Thế có giúp không” Cái con vô duyên không đụng chạm nó không chịu nổi hay sao mà cứ phải thêm bớt chuyện nàh người ta.
” Tao đang làm partime tại quán bánh Mokka đến mua cho tao đi ! ”

” Biết vậy đợi chút ! ”
Rồi thì bắt xe, đi thẳng từ khu chung cư này rồi đi tiếp con đường một chiều, rẽ phải, dừng lại, cuối cũng mất 15 phút cũng đến. Tôi đang đứng trước một quán bánh kem rất tinh tế. Cửa ra vào hoàn toàn một màu trắng, bước vào trong sàn nhà được lát gỗ mộc mạc, từng dẫy bánh kem xếp kín hai bên tường màu be. Một người phục vụ khả ái nhìn tôi, nhưng ngược lại tôi nhìn người phục vụ đó một cách ngạc nhiên, sau đó là buồn cười, cuối cùng là …
” Hân hạnh phục vụ quý khách…Cười…”
” Phụt…Ha ha ha ha ha ha… Bà làm gì mà dịu dàng vậy ? ”
” Suỵt ! Im đê ! Đang trong giờ làm đấy.” Nó bịt miệng tôi bằng một cái khăn rồi lại lôi tôi sang một góc ” Tao làm ở đây nên phải thế, mày mà phá làm tao mất việc tao GIẾT ! ” Nó nhìn tôi ừng ực sát khí tiếp theo đó là ngón trỏ kề sát cổ lê một đường dài, cũng phải tự hiểu là phải giữ im lặng không thì…
” Rồi ! ” tôi nuốt nước bọt một cái ực thật thấy khó trôi trước ánh mắt của nó.
” Vậy mua bánh gì ! ” Nó thả tôi ra, sau đó lại “nhẹ nhàng” hỏi.
” Thì… Bánh kem tặng sinh nhật.”
” Có hàng trăm loại mày mua loại nào? Mày định làm tao điên tiết đấy à ! Đã bảo là đang bực mình mà ” Nó lại trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt phát tia lửa làm trong giây lát tôi thấy mình bất động.
” T…Tao cũng không biết… Chưa bao giờ…Tao thấy Andree ăn bánh kem cả…” Thật xấu hổ ! Đã quen nhau 8 tháng mà sở thích ăn uống của sói gay tôi hoàn toàn mù tịt. Có phải đang bị chiều hư đến mức không quan tâm người bên cạch không ?

” Haizzz đúng là vô tâm ! vậy tôi làm theo sở thích của ông ! bánh cacao nhá ! ”
” Uhm…Vậy đi ! ”
Huỵch…Huỵch…Rầm…Rầm… ” KyAhhhh….Ahhhh…Trời ơi ! sao anh đẹp trai quá vậy…Anh ơi em muốn làm bạn gái anh… Á ! ăn bánh có được khuyến mãi chủ tiệm không…A …A… Em yêu anh chủ tiệm…” Một biển người theo đúng nghĩa đen xông ầm ầm vào tiệm, tôi và con nhỏ kia bị đẩy xẹp lép dính chặt vào tường. Có phải tôi đang ở tiệm bánh hay tôi đang học quân sự ở thao trường ?
” C…Ch…Chuyện gì…Đây ? ” Tôi vừa thở vùa hỏi, thật là chen qua được biển người là cả một nghệ thuật .
” Người yêu tôi đấy ! Cứ đến giờ anh ấy làm bánh xong là vậy ! ” nó thở dài ngao ngán, sau đó mặt nó buồn buồn ngồi xuống cái bàn kê ngoài cửa. Lần đầu thấy khuân mặt nó ưu tư đến vậy. Nhưng ! có phải nó thay người yêu không ? Theo những gì tôi biết trước nghỉ hè nó đang yêu cái thằng vừa béo, vừa xấu nhất trường…
” Bà mới thay người yêu à ?” Tôi ngồi xuống xoa xoa đầu nó, lần đầu tôi an ủi nó, mọi khi toàn theo chiều ngược lại .
” NÓI LUNG TUNG…Cốp…” Có gì sai đâu, mà nó đứng bật dạy lấy cả quyển menu đập đầu tôi.
” Au… Nhưng theo trí nhớ của tôi thằng người yêu bà xấu bỏ xừ. Vừa cận, tóc vừa dai, lại còn ục ịch nữa.”
” Lại còn NÓI XẤU…Cộp …cộp…cộp”
” Au…ĐAU…DỪNG.”
” HU hu hu hu Woa… ” Lần đầu, lần đầu trong từng ấy năm con nhỏ này khóc. Nó là con nhỏ lì nhất tôi biết, nó giết cá cắt thịt mặt không chút biểu cảm, đánh bạn không ghê tay, máu me đánh nhau gây sự là nghề của nó. Vậy mà, bây giờ lại ngồi khóc như đứa trẻ trước mặt tôi. Tôi có nhìn nhầm không ? Hay tại sáng chưa ăn gì hoa mắt chăng ?
” Sao mà khóc ! Nín đi ! Bụp…bụp…” Tôi vỗ nhẹ vào đầu nó.

” Híc, ông không biết tôi cực nhọc đến mức nào mới cải thiện được anh ấy. Híc. Tôi bắt ảnh ăn kiêng, bắt anh chạy bộ, tập thể hình, học karatedo, học đấu vật, bắt ảnh đạp xe, lấy luôn chìa khoá xe của ảnh. Lại còn sáng dạy từ 3h sáng chuẩn bị đồ ăn cả ngày, cùng anh chạy bộ, leo núi (nhân tạo). Suốt một tháng sau khi thi xong và gần hai tuần nghỉ hè anh mới giảm từ 88kg xuống 60kg ( Tác giả bịa đấy, bạn nào mũm mĩm đừng làm nhé ! không tốt cho sức khoẻ đâu ! )…Vậy mà…Vậy mà…Hu hu hu… Mấy con nhỏ này nó hôm nào cũng đến làm phiền hết.” nó lại khóc.
” Thôi..Thôi nào… Chỉ cần ông ấy yêu bà là được rồi ! Nín đi ! Ngoan nào ! ” Thật tò mò, lúc nãy do bọn kia mà tôi cũng chả liếc qua chút dung nhan nào của thằng xấu nhất trường này. Cơ mà xấu như vậy àm bà rèn thành như vậy thấy phục bà quá Diệu Anh à ! Chợt có tiếng đẩy cửa… Trời ơi ! Siêu mẫu Hoàng Hôn! Người cao cũng xấp xỉ sói nhà mình, dáng như siêu mẫu đô dễ sợ, tay chân đều rắn chắc, khoản này ăn đứt sói …Buồn… Tóc màu đen nháy, cắt hai bên tóc hơi ngắn, để mái bằng làm xoăn nhẹ cứ như trai Hàn Quốc á ! Dung nhan khá ổn chỉ hơi kém sói một chút thôi. Lông mày dài và thon, mắt mí lót màu nâu, hàng lông mi dài đen và cong, mũi thẳng, miệng hơi rộng, hai bên quai hàm không thon gọn mà góc cạnh nam tính, làn da hơi nâu. Nói chung cũng là một mĩ nam hoàn mĩ. Hắn không nói gì chỉ chạy đến ôm lấy Diệu Anh, rồi thì một nụ hôn … 10 giây…20 giây…và lại 10 giây nữa…Thật là làm người ta ghen tỵ, sau một hồi lâu mới chịu buông nhau ra.
” XIN LỖI ! Nhưng đây mới là người tôi YÊU ! Cô ấy là bà chủ tiệm bánh này ! ” Giọng nói trầm hơi ồm cất lên, một thằng con trai thảm hoạ mà giờ chói sáng như sao. Câu nói của nó làm tan nát bao trái tim…” Ah…Không chịu…Bà chị này xấu bỏ xừ…Quá tầm thường…Em không bỏ cuộc đâu…” sau đó cả lũ kéo nhau về.
” Ah… Anh không cần làm thế đâu ! Em không sao ! ” Nó dụi dụi vào ngực thằng thảm hoạ mới nổi kia bỏ mặc bạn bè, giờ thì đứa nào mới là đứa hám trai.
” KHÔNG ! tại anh nên em mới khổ. Lúc nãy đứng bên trong thấy em khóc mà không thể đến bên em, ANH XIN LỖI… Để người khác an ủi em như vậy chả có chút tư cách làm bạn trai.” Thằng thảm hoạ này, tao quen nó còn lâu hơn mày đấy, “người khác” ý gì đây ? Suy nghĩ trong tôi bùng cháy, vì lần đầu thấy vẻ mặt này của nhỏ bạn thân, nó mà cũng dịu dàng đến vậy sao ? Có lẽ…Chỉ là có lẽ thôi tôi đã quá nghiêm khắc với sói rồi.
” Này ! hai người, tôi muốn mua bánh kem ! ” Tôi đứng một góc nói trong “biển lửa” tức giận.
” Ah … Xin lỗi ! tôi đi lấy cho ông đây ! ” Diệu Anh đẩy cái thằng cha thảm hoạ ra rồi lau nước mắt. Hắn cũng biết ý quay sang cười rồi cúi đầu nhận lỗi.
” Xin lỗi bạn ! Mà bạn mua bánh kem cho dịp gì vậy…Cười…” Ah ! lại chói mắt, sao bây giờ lắm người đẹp đến vậy, hết sói gay giờ đến tên này.
” Ờ…Uhm…Thì…” Tôi lúng túng, nắm chặt hai tay chả biết nói sao cho phải. Chẳng lẽ bảo mua cho bạn trai ?
” Nó mua cho CHỒNG đấy anh ! ” con nhỏ đứng một góc lại lên tiếng.
” Ra vậy ! Vậy bạn có muốn tự làm không, mình sẽ giúp, coi như cảm ơn bạn đã an ủi Diệu Anh ” Hắn nhẹ đẩy đẩy tôi vào trong quán, tất nhiên tôi sẽ không từ chối một đề nghị hấp dẫn đến vậy. Bắt đầu làm bánh cho Sói nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.