Bạn đang đọc Thỏ Con Và Sói: Chương 10
Một bữa ăn không cầu kì chỉ là vài món đơn giản mẹ dạy tôi làm. Lần đầu tôi cật lực nấu ăn đến vậy, thật cảm ơn mẹ đã dạy dù lúc học ngủ gật suốt ! Tôi trong bếp hì hục nấu ăn không hề mệt nhọc chỉ vì tôi đang nấu cho người mình trân trọng cả cuộc đời một bữa ra trò. Giờ tôi hiểu tại sao mười mấy năm trời mẹ nấu cho bố con tôi những bữa ăn ngon mà chưa bao giờ than mệt, đó là cảm xúc yêu thương với người mình yêu và giờ tôi đang được hưởng thụ cảm giác ấy.
” Ăn chậm chút nghẹn bây giờ ” Tôi lấy một cốc nước rồi đưa cho con người đang ăn như đánh trận
” Thật sự là rất ngon ! Chưa bao giờ em ăn ngon như vậy ! Thỏ là một người VỢ tốt !” Hắn uống nước rồi cười cười trêu tôi.
” Cốp…Ai là Vợ hả hả hả?” Tôi cau mày rồi đập vào đầu hắn cho tỉnh ra vài phần, dám phát ngôn lung tung.
” Au…” Lại tiếp tục ăn ! Người ta bảo dạ dày và con tim được nối với nhau giờ thì tôi đã hiểu tại sao ! Nhìn người mình yêu và mình vui vẻ ăn một bữa cơm cùng nhau cười cười nói nói thật rất viên mãn. Nếu có một điều ước thì tôi ước cứ như vậy mãi thì tốt ! Nhưng trong giây phút tôi lại thấy lo lằng liệu chuyện tình cảm này rồi sẽ đi đến đâu ? Liệu tôi và hắn có thể đường đường chính chính đến với nhau ? Liệu rồi hắn hoặc tôi sẽ chán với kiểu tình cảm này rồi đi tìm một ai khác ? Liệu hai thằng con trai có thể cùng nhau xây dựng một cuộc sống gia đình ? Quá xa vời , từ khi yêu hắn tôi đã chấp nhận sự suy nghĩ “biết đến đâu hay đến đó”! Dù bố mẹ tôi, bạn bè tôi đều ủng hộ liệu xã hội có như vậy ! Tôi sợ mình mất kiên nhẫn, mất niềm tin nơi nhau để rồi mất nhau. Nhưng giờ chỉ cần nhìn người đang ngồi ăn một cách ngon lành này, tôi muốn dũng cảm bước tiếp, dù sau này là niềm vui hay nỗi buồn tôi cũng gắng sức vượt qua.
” Woah … No quá đi ! Ngon thật đấy ! Cảm ơn Thỏ ! ”
” Cười… Nếu ngon vậy thì sau này phải biết trân trọng tôi một chút…Nếu không tôi không nấu cho cậu nữa, tối sẽ theo người kh…” Hắn bật dạy, lấy hai tay chống và mặt bàn , cúi đầu thấp xuống rồi lấy một nụ hôn vào môi để ngăn câu nói còn dang dở.
” Không cho Thỏ nói vậy ! Thỏ chỉ được theo em thôi ! ” Mặt hắn đã tắt hẳn nụ cười chỉ còn sự hờn dỗi
” Đùa thôi ! Cậu là nhất ! ” Tôi lấy hai tay vòng vào cổ hắn rồi đáp lễ bằng một cái thơm nhẹ vào má. Thật sự vui khi cậu ấy sợ mất mình đến vậy, nếu được chọn tôi chọn ở bên cậu ấy cả đời, kiếp này, kiếp sau và sau sau nữa.
” Cười… Vậy chiều em giúp Thỏ dọn đồ vào phòng.”
” Uhm cảm ơn… Giờ thì … ĐI RỬA BÁT ” Vốn là người yêu sự công bằng không thể để một mình tôi phải “tề gia nội trợ”trong khi hắn nhởn nhơ vui chơi được. Hắn vẫn ngoan ngoãn nghe theo chỉ là…
” Woah… lạch cạch..Ahhhh…Choang…Choang…THỎ ƠI… Rầm ” . Tôi lập tức chạy ừ phong khách vào và chứng kiến cảnh tượng…Một chiếc, rồi hai ba bốn chiếc đĩa…hai, ba cái bát (chén) và rồi là vài cái nồi… đều vỡ hoặc biến dạng
” Thôi xong !Như vậy khỏi rửa luôn ! Lần sau tôi sẽ mua đồ nhựa ! ” Tôi đành bất lực dọn dẹp cùng cậu ta bãi chiến trường này.
” Em xin lỗi …”
” Haizzz Hết cách với cậu ”
… Chiều đến, đã tới lúc dọn dẹp đồ đạc. Vì chỉ ở đây 4 hôm nên tôi cũng chỉ mang vật dụng cần thiết vài bộ đồ, cũng không có gì cần dọn dẹp vậy mà cậu ta nhất quyết phải mua đồ mới cho căn phòng, rồi quyết định ghi ở cửa ” Phòng của Thỏ” , còn cái đối diện ” Phòng của Sói ” . Cậu ta nhân lúc tôi ngủ trưa mà mua cả một bộ trải giường màu trắng với rất rất rất nhiều Thỏ in bên trên, tiếp theo đó là nệm cũng được thay bằng loại caosu chống nún, rèm cửa cũng thay bằng loại vải tốt, rồi sàn sũng thay bằng thảm nhung. Khi tôi tỉnh dạy thì mọi thứ đã xong xuôi, thật là biết cách phá của mà , chỉ bốn ngày đâu cần thiết như vậy ? Dư tiền thì làm từ thiên đi ! Nếu lúc tôi về cậu tính sao đây ?
” Thỏ thích chứ ? ” Hắn nhăn nhở cười rồi đẩy tôi vào phòng tự hào khoe.
” Tôi chỉ ở đây bốn ngày thôi ! Không cần khoa trương như vậy đâu ” tôi khẽ thở dài rồi cau mày ngồi xuống nệm lấy tay xoa xoa hai bên thái dương.
” Ai biết được sau này thì sao… hì hì ” Hắn cũng ngồi xuống
Con người này thật biết đặt người ta vào hoàn cảnh khó xử. Tôi hiểu ý hăn nhưng đâu ai nói trước được tương lai.
Cả buổi chiều cả hai ngoài việc dọn nhà thì không có gì đặc biệt, cả hai đều tận lực kì cọ căn nhà, cuối cùng thành quả cũng là căn nhà sáng bóng. Cậu ta có vẻ rất vui lúc cười thật tươi, lúc lại ngân nga một bài hát, nghe khá quen nhưng tôi không thể nhớ ” If our love was a fairytale I would charge in and rescue you On a yacht baby we would sail To an island where wed say I do…And if we had babies they would look like you It’d be so beautiful if that came true you don’t even know how very special you are…” Chỉ biết lời lẽ bài hát rất hay rất truyền cảm, dù giọng cậu ta cũng chả hay ho gì.
” Hát gì vậy ?”
” Tỏ tình với anh đó …Chu ” Một cái hôn vào tay mà sao tôi thấy thậy ngượng ngùng… Ngày đầu tiên kết thúc vậy đó.
Những tia nắng đầu tiên hắt vào cửa sổ, qua tấm rèm soi sáng căn phòng màu trắng bên phải, bình minh đã đến. Một buổi sáng yên bình, một bầu không khí trong mát, một ngôi nhà thật lạnh lẽo. Tôi thức dạy sau một đêm khá yên bình, chỉ có điều đêm qua đã phải thức để chơi trò ” cá ngựa” với tên sói gay biến thái mãi muộn mới được ngủ, nên giờ có chút mệt mỏi. Tự hỏi, đã 4 năm rồi, hắn sống một mình đã bao giờ hắn thấy nhớ người thân, nhớ gia đình và đã bao giờ hắn thật sự được yêu thương? Tự thấy rằng tôi thật hạnh phúc khi có bố mẹ và thương tâm cho hắn, cuộc sống gia đình hắn thật phức tạp.
Tinh…Tính…Tình…Tinh… Điện thoại chợt reo lên, mở máy một dòng chữ nhỏ hiện ra ” Sinh Nhật Sói Gay”. Ah ! Thật không chú ý, đợi suốt tám tháng để đến ngày này cuối cùng cũng vì dọn nhà mà quên mất. Ngày 14 tháng 6, sinh nhật sói gay, một ngày đặc biệt, tôi quyết định sẽ tổ chức sinh nhật cho con người này, sinh nhật đầu tiên của hắn khi hai đứa yêu nhau. Chợt mỉm cười, tôi chuẩn bị ra ngoài để chuẩn bị và lấy một mẩu giấy viết ” Đi ra ngoài mua ít đồ ! Ngủ dạy đồ ăn sáng ở bàn đấy ! Đừng có bỏ bữa ^^ ! Sẽ về nhanh thôi ” trên mặt bàn rồi tiến hành kế hoạch chuẩn bị. “Sẽ mua cho cậu ta một bánh sinh nhật, một món quá ha ! Nên mua quà gì đây? Đồng hồ ? Cậu ta có cả tủ rồi. Mua áo? Cậu ta đâu thiếu ! Mua mũ (nón) ? Có bao giờ thấy đội đầu . ÂY ~ Đau đầu quá, biết tặng gì bây giờ ! ” Từ lúc bước ra khỏi của rồi cả thời gian trong cầu thang máy tôi không thể nào có thể suy nghĩ nổi sẽ mua cho hắn cái gì nữa. Hắn đã quá đầy đủ rồi !
Tinh… Cửa thang máy mở ra, cũng vì suy nghĩ lung tung tôi đụng chúng một người đàn ông mặc vest đen.
tobe continue