Đọc truyện Thịnh Yến – Chương 50
Vì vậy tới ăn bữa cơm
này có Thiệu Giang Đào, Tưởng Tĩnh Doãn, Đàm Hoán và Dung Trí Hằng, bốn
người đàn ông, ba người trong đó đều đã một nhà ba người, chỉ có Dung
Trí Hằng là mang bạn gái, hơn nữa còn không bế theo em bé.
Con
trai Thiệu Giang Đào lớn rồi không thú vị nữa, con gái Tưởng Tĩnh Doãn
mới ba tuổi, đang nằm ngủ trong lòng Hứa Nguyệt Quang, thú vị nhất là cô bé gái mới hơn một tuổi Tiểu Bồ Đào. Tiểu Bồ Đào tròn lẳn, mũm mĩm
mặc một bộ quần áo len màu vàng nhạt đi qua đi lại giữa một vòng toàn
người lớn. Bà mẹ Giang Đề không cần phải trông nhiều, nhưng bố là Đàm
Hoán thì rất quan tâm chăm sóc con, luôn đi theo sát phía sau Tiểu Bồ
Đào. Tiểu Bồ Đào không biết lạ, ai bế cũng được, lại còn rất quý Dung
Trí Hằng, mỗi lần Dung Trí Hằng muốn bế, cô bé liền áp sát đầu, chân và
tay quắp chặt lấy anh, dính như keo.
Tâm trạng Dung Trí Hằng rất vui, ngay lúc ăn cơm cũng bế Tiểu Bồ Đào, chẳng ăn được gì nhiều.
Hạng Mĩ Cảnh ăn nhanh, rồi đón Tiểu Bồ Đào sang chổ mình.
Tiểu Bồ Đào thích sờ thuỳ tai người khác, nằm bò trong lòng cô, tay phải cứ
nghịch nghịch khuyên tai trên tai cô. Thân thể mềm mại cọ qua cọ lại,
khiến trái tim cô cũng mềm nhũn cả ra, đột nhiên nghĩ tới chuyện năm
đó. Nếu khi ấy cô bỏ đi thật, thì bây giờ sao được tham gia vào những
việc như thế này? Đáng tiếc khi ấy cô không có dũng khí, không có dũng
khí nói ra, điều duy nhất cô dám làm, là giấu nhẹm chuyện ấy đi.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi uống trà.
Tưởng Tĩnh Doãn là cao thủ trong trà đạo, chẳng mấy chốc đã bày đầy những ly trà nhỏ trang nhã cổ xưa lên bàn.
Trong lúc trò chuyện không tránh được nhắc tới những chuyện mới xảy ra, đương nhiên họ nói tới việc xui xẻo của tập đoàn Hải Thành.
Họ đều là
người thông minh, biết chuyện này chắc chắn do Phương Tuân Kiệm làm, mà
đã liên quan tới Phương Tuân Kiệm, thì gián tiếp liên quan đến Dung gia.
Ba người Thiệu Giang Đào như muốn hỏi ý Dung Trí Hằng, không muốn đứng nhầm đội hoặc giúp nhầm người.
Dung Trí Hằng khéo léo đưa bà nội ra làm lá chắn: “Bà tôi năm nay cũng nhiều tuổi rồi, muốn sớm nhìn thấy Sisley xuất giá, vì vậy chúng tôi cũng
không muốn Ray bận rộn như thế, nhanh chóng làm cho xong chuyện cần làm
càng sớm càng tốt”.
Hạng Mĩ Cảnh không thể biết chính xác thái độ Dung Trí Hằng, người đại diện cho cả Dung gia, đối với lần gặp nạn này
của tập đoàn Hải Thành rốt cuộc có ảnh hưởng lớn thế nào, nhưng có một
sự thật không cần tranh cãi là đủ mọi vấn đề của tập đoàn Hải Thành lần
lượt được đưa ra ánh sáng. Cô có cảm giác tình hình lúc này rất đúng
với câu “giậu đổ bìm leo”, dù hành động đó không nghĩa khí cho lắm,
nhưng thương trường vốn là như vậy, lúc có thể nuốt chửng đối phương sẽ
không bận tâm tới tâm trạng của kẻ bị nuốt.
Vì Trần Tân Dục, nên
Tiền Mẫn khá quan tâm đến động tĩnh của tập đoàn Hải Thành, có điều cũng không lo lắng, khi ăn cơm cùng Hạng Mĩ Cảnh còn tự an ủi: “Cho dù thay
vua đổi triều, thậm chí cả tập đoàn có thay tên đổi họ, lãnh đạo mới
cũng vần cần nhân viên chăm chỉ mẫn cán chứ. Tôi tin Trần Tân Dục sẽ
giữ vững vị trí anh ấy đang ngồi”.
Hạng Mĩ Cảnh vừa thong thả ăn vừa nói: “Hải Thành lớn như thế, không thể sụp đổ ngay được đâu”.
Tiền Mẫn cũng tán đồng: “Chắc chắn phải có ai đẩy thêm cho vài nhát nữa”,
rồi tiếp: “Mấy chuyện làm ăn, bọn mình hiểu không nhiều, thực ra không
đơn giản hơn làm chính trị là mấy. Có quá nhiều thứ phải đắn đo cân
nhắc, không ai dám hành động đường đột tuỳ tiện. Ngộ nhỡ long hổ tương tranh, ngư ông đắc lợi thì làm thế nào?”.
Tiền Mẫn đang mãi nói, bỗng nháy mắt ra hiệu cho Hạng Mĩ Cảnh là có người quen đang bước vào nhà hàng.
Hạng Mĩ Cảnh quay đầu nhìn, là Chương Du và hai người bạn của chị ta. Nhân viên phục vụ đưa họ đi về hướng ngược lại với Hạng Mĩ Cảnh ngồi, vì vậy Chương Du không để ý tới bên này.
Tiền Mẫn cười nói: “Tôi còn
tưởng giờ này chị ta đang bận tối mắt cơ, không ngờ giờ vẫn còn nhàn rỗi tới đây ăn cơm? Không phải sụp thì cho sụp luôn đấy chứ? Mà nhắc tới
chuyện này mới thấy, chị ta đã không xử lí được, nhìn còn giống như đang giúp đối phương đẩy ngã Hải Thành”.
Hạng Mĩ Cảnh hiểu rõ khả
năng của Chương Du, cô không muốn Tiền Mẫn đoán mò linh tinh, vậy là nói giúp Chương Du: “Chị ấy thông minh như thế, không chừng đang cố ý làm
vậy, chờ tới phút chót chỉ với một hành động sẽ giải quyết hết mọi
việc”.
Tiền Mẫn cười cười, hạ giọng nói: “Tôi biết một tin từ
trong nội bộ tập đoàn, nếu chuyện này tiếp tục bị điều tra, rất có khả
năng người nhà họ Phương sẽ có kẻ bị bắt. Cô nghĩ xem, chắc chắn
Phương Tuân Kiệm đứng ngoài chuyện này. Phượng Định Trạch lớn tuổi như vậy, mấy năm gần đây đã về làm việc cho chính phủ rồi, không thể bắt
ông ta, vì vậy khả năng chỉ còn rơi vào hai người Phương Tử Bác và
Phương Tử Du thôi”.
Hạng Mĩ Cảnh chau mày: “Tin này từ đâu mà có?”.
Tiền Mẫn lắc đầu: “Không thể nói. Hơn nữa cuộc đời thay đổi từng ngày, cho dù có bị bắt ngồi tù, nếu là người bãn lĩnh, bị giam vài ba tháng rồi
lại được thả vì vô tội cũng nên”.
Hạng Mĩ Cảnh vẫn cau mày thẫn thờ.
Tiền Mẫn thấy cô như vậy, đẩy tay cô một cái, cười hỏi: “Cô còn chưa vào nhà họ Dung, đã bắt đầu lo lắng cho em rể rồi đấy à?”.
Hạng Mĩ Cảnh giật mình, không để tâm lời trêu chọc của Tiền Mẫn, mà đứng dậy nói: “Tôi tới chào Chương Du một tiếng”.
Đúng như Tiền Mẫn nói, lúc này Chương Du đang nhàn nhã tới không thể nhàn
nhã hơn, thấy Hạng Mĩ Cảnh tới, bèn đứng dậy đi sang một bên nói chuyện
cùng cô.
Hạng Mĩ Cảnh có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng thấy
Chương Du không hề có ý định nhắc tới vấn đề của tập đoàn Hải Thành, cho tới tận gần kết thúc câu chuyện mới rất bất ngờ nói một câu: “Em về nói với Diêu Bội Bội, lần này cô ta bị thương không nhẹ, muốn nghỉ dưỡng
bệnh bao lâu cũng được, công ty không vì thiếu một người mà không thể
hoạt động bình thường”.
Hạng Mĩ Cảnh bất ngờ, bất giác mở to mắt nhìn Chương Du.
Chương Du cố tình nhướng mày: “Sao? Em không biết cô ta bị đánh phải nhập viện à?”.
Hạng Mĩ Cảnh lại càng kinh ngạc hơn.
Chương Du cong miệng cười, bảo: “Không ngờ cô ta rất biết điều, suýt nữa đã bị huỷ hoại dung nhan mà vẫn không dám nói với chị họ. Sợ em lo lắng như vậy, thì lẽ ra ngay từ đầu đã không nên gây sự với người không nên gây
sự chứ. Giờ cô ta đã gây chuyện với cả Phương phu nhân, chị thật quá
ngưỡng mộ đấy”.
Hạng Mĩ Cảnh đã kinh ngạc tới mức không còn biết
phải phản ứng thế nào nữa. Cô vội vàng lui sang một bên, rút di động
ra gọi cho Diêu Bội Bội.
Tới tận lúc này Diêu Bội Bội vẫn cứng
đầu, nói mình đang đi công tác ở Ninh Ba, đến khi Hạng Mĩ Cảnh phải nói
thẳng, Bội Bội mới lí nhí thừa nhận đang ở bệnh viện.
Hạng Mĩ Cảnh bỏ lại Tiền Mẫn, lập tức vào viện.
Diêu Bội Bội quả thật đã bị người ta dạy dỗ, nằm một mình trong phòng bệnh,
tay trái và chân phải đều bị bó bột, đầu còn quấn một lớp bông băng,
khoé miệng thâm tím, nhìn rất thê thảm. Nhìn thấy Hạng Mĩ Cảnh, mắt
lập tức đỏ hoe, gọi bằng giọng tội nghiệp: “Chị”.
Hạng Mĩ Cảnh
xót xa, đi tới ngồi xuống sofa trước giường bệnh, nắm bàn tay trái còn
cử động được của Bội Bội, khẽ hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao
lại thành thế này?”.
Diêu Bội Bội cúi đầu, trả lời ngắn gọn: “Vợ
của Phương Tử Bác lên cơn điên, em đã chia tay Phương Tử Bác rồi, mà vẫn còn tới làm phiền em”.
Hạng Mĩ Cảnh cũng đoán là vậy, bèn hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”.
Diêu Bội Bội lắc đầu: “Em thấy hiện giờ gia đình họ đang gặp nhiều rắc rối,
nên bỏ qua, dù sao cũng không nói mức bị tàn tật, nghỉ ngơi một thời
gian sẽ ổn thôi. Hơn nữa Phương Tử Bác cho em một số tiền thuốc lớn”.
Hạng Mĩ Cảnh hơi giận, nhưng từ khi biết Diêu Bội Bội và Phương Tử Bác ở bên nhau, cô hiểu đây không còn là chuyện quá quan trọng nữa, nay bị đánh
một trận cũng là do Diêu Bội Bội tự làm tự chịu. Nhưng trong lòng cô
vẫn không thể nào không buồn, vậy là nhân cơ hội này cảnh cáo Diêu Bội
Bội: “Sau này em đừng làm thế nữa. Nghiêm túc tìm một công việc khác,
càng ít gặp người quen càng tốt. Tự em nghĩ xem, nếu để cậu mợ biết,
họ sẽ lo lắng cho em tới thế nào”.
Đầu tiên Diêu Bội Bội gật đầu, sau đó lại đột nhiên hỏi: “Sao chị biết em đang nằm viện?”.
Hạng Mĩ Cảnh đáp: “Chương Du nói”, rồi bổ sung: “Chị ta biết quan hệ giữa hai chị em mình”.
Diêu Bội Bội hừ một tiếng bực bội: “Đương nhiên chị ta biết quan hệ giữa hai chị em mình rồi. Vì chị ta vốn đã điều tra về em từ lâu. Em còn ngu ngốc chạy đi khắp nơi để tìm người tình bí mật của Phương Tử Bác, kết
quả người đó lại là chị ta! Chẳng trách ngay từ đầu đã thấy em không
thuận mắt”.
Hạng Mĩ Cảnh kinh ngạc tới mức không thể kinh ngạc
hơn được nữa, phải mất một lúc sau mới run rẩy hỏi: “Em nói Chương Du là người tình của Phương Tử Bác?”.
Diêu Bội Bội gật đầu: “Chính xác, Phương Tử Bác cũng tự mình thừa nhận rồi”.
Hạng Mĩ Cảnh lo cuống quýt, vừa móc di động vừa đi ra khỏi phòng bệnh, mặc cho Diêu Bội Bội gọi với theo sau.
Chương Du và Phương Tử Bác lại có quan hệ như thế ư? vậy trước mặt Phương Tuân Kiệm, rốt cuộc Chương Du đang diễn vai gì?
Tóm lại chị ta là người của ai? Hay chị ta vốn không làm việc cho người họ Phương, cũng không phải như chị ta nói trước đó, là tâm phúc của Bạch
lão tiên sinh? Người đứng đằng sau tất cả chuyện này mới là người chị
ta hết mực trung thành? Vậy mục đích của chị ta là gì? Trong chuyện
của tập đoàn Hải Thành vừa rồi chi ta đóng vai trò gì?
Hạng Mĩ
Cảnh đang bối rối suy nghĩ linh tinh, gọi mãi mà phía bên kia Phương
Tuân Kiệm không thấy nghe điện thoại, cô lại càng lo lắng hơn, như chỉ
cần chậm một giây, thì tin tức quan trọng này không còn phát huy tác
dụng vốn có của nó nữa vậy.
Kết quả cô lo lắng nửa tiếng đồng hồ, ngồi trong phòng bệnh cũng không được mà đứng không xong, khi y tá vào
kiểm tra tình hình người bệnh thì thời gian dành cho người nhà cũng hết, cô từ bệnh viện đi ra, Phương Tuân Kiệm mới gọi lại.
Không nghĩ ngợi nhiều, buột miệng nói luôn: “Quan hệ thật sự giữa Phương Tử Bác và Chương Du anh có biết không?”.
Phương Tuân Kiệm rõ ràng ngẩn ra mất một lúc, sau đó đáp rất khẽ: “Em đừng lo, họ có quan hệ thế nào anh rất rõ. Chương Du không có vấn đề gì đâu,
cô ấy tuyệt đối sẽ không hại anh”.
Cô đã nghe rõ ý của anh, cũng nhận thấy giọng anh hơi khác, vậy là hỏi: “Anh làm sao thế?”.
Anh khẽ ho hai tiếng: “Bị cảm nhẹ”.
Cô thấy mình đã hỏi những câu không nên hỏi, vậy là thoáng bối rối, ngập
ngừng một lát, nói: “Anh làm việc đi, em không làm phiền anh nữa”.
Có lẽ anh đang bận thật, không nói thêm gì với cô, mà chỉ “ừ” rồi cúp máy luôn.
Cô nhìn màn hình di động trong tay tối đi, vẫn đứng yên, đúng lúc ấy Dung Trí Hằng gọi tới.
Dung Trí Hằng biết tối nay cô ăn cơm với Tiền Mẫn, nên hỏi cô ăn xong chưa, đã về nhà chưa.
Cô đi tới xe, rút chìa khoá ra mở cửa, sau đó ngửa đầu nhìn về phía phòng
bệnh đã tắt đèn. Cô trả lời: “Em gái em đang nằm viện, em vừa tới thăm nó”.
Anh hỏi: “Sao lại nằm viện?”.
Cô đáp: “Bị người ta đánh, gãy chân, vì vậy phải nằm viện”.
Anh “ừm” một tiếng.
Cô cũng nói thẳng với anh: “Nó bị vợ của Phương Tử Bác thuê người xử lí. Nó khác những cô bé ngoan ngoãn chăm chỉ mà anh biết. Em nghĩ sau này nhất định sẽ có người nói chuyện ấy với anh, tránh bọn họ thêm mắm dặm
muối thì thà em cho anh biết trước còn hơn. Nó là người thân của em,
giống như mẹ em là người thân của em vậy, dù họ có làm sai chuyện gì, bị trừng phạt là đáng, nhưng em sẽ không từ bỏ họ. Nếu anh bận tâm,
không thích bị ảnh hưởng bởi những chuyện ấy, có lẽ anh nên suy nghĩ lại về mối quan hệ giửa chúng ta, xem có nên tiếp tục hay không”.
Anh im lặng vài giây, như thở dài một tiếng, rồi bất lực nói: “Nếu anh thật sự để ý mấy chuyện ấy, thì chắc anh nên chọn một cô bé gái còn đang ở
trường mẫu giáo rồi chăm bẵm nuôi dưỡng để sau này lấy làm vợ có phải
nhanh hơn không? Tại sao em lại cho rằng anh coi trọng mấy chuyện vớ
vẩn ấy? Ai không có quá khứ? Anh nói em tốt thì chính là vì em tốt,
người khác nói gì cũng vô ích. Ngược lại, nếu anh không thích em, cho
dù anh có tôn trọng em tới đâu, anh cũng không thể yêu em thật lòng.
Em đang do dự hay sợ hãi điều gì? Tại sao anh chưa bao giờ cảm thấy sự
chủ động của em, hay em nghĩ anh sẽ không thể cho em một tương lai vững
chắc? Vì vậy nên em mới ra sức bảo vệ mình?”.
Cô run rẩy lắc
đầu, ngửa cổ lên để chấn áp tâm trạng mình, nói với anh: “Em biết rõ
thân phận mình, cũng không muốn gây thêm rắc rối cho anh”.
Anh
lại thở dài: “Yêu một người sao lại phiền phức đến thế? Em không cảm
nhận được sự cố gắng của anh sao? Em sống quá thận trọng, đến bao giờ
em mới có thể giải phóng cho bản thân mình”.
Cô nghe anh nói, bất giác nước mắt tuôn rơi.
Cuối cùng anh nói: “Anh đã đi về phía trước rất nhiều bước rồi, không thể cứ bước vô vọng như vậy được, giờ anh đứng đây đợi em, hi vọng em sẽ không làm anh thất vọng”.
Hạng Mĩ Cảnh chưa bao giờ nghĩ có ngày cô lại chiến tranh lạnh với Dung Trí Hằng.
Mặc dù giữa những người yêu nhau, thỉnh thoảng giận dỗi hoặc cách năm bảy
ngày lại cãi vả là chuyện bình thường, nhưng đối phương là Dung Trí
Hằng, cô không có cái gan ấy, cũng nghĩ anh đã đủ trưởng thành già dặn,
chắc sẽ không thích mấy màn hờn dỗi trẻ con ấy. Nhưng thực sự thì,
Dung Trí Hằng xưa nay vẫn thường chủ động gọi điện cho cô mà giờ đã hai
ngày rồi anh không thèm quan tâm tới cô, cho dù từng vô tình gặp nhau ở
tầng một của toà nhà văn phòng một lần, anh cũng không thèm nhìn lấy cô
một cái.
Thực ra mà nói cô đuối lí, xưa nay cô không hoàn toàn
tin tưởng anh, cũng không dám nói thẳng lòng mình, quá nhiều lần cô khéo léo vòng vo hoặc từ chối, nên đương nhiên khiến anh không vui. Cô
biết lần này mình nên chủ động làm lành.
Cô suy tới nghĩ lui, mãi vẫn không đưa ra được quyết định, trách bản thân không quả cảm, nên lúc nào cũng căng thẳng buồn bực.
Dung Ngọc Lan từ New York về gọi cô lên tầng ăn trưa, lần này chắc chắn phải ngồi cùng bàn với Dung Trí Hằng, cô còn chưa chuẩn bị tâm lí nên lắc
đầu bảo mình không đói.
Dung Ngọc Lan nhận ra ngay vấn đề, lập tức kéo cô xuống trung tâm thương mại tầng dưới tìm một nhà hàng khác.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Đầu tiên, Dung Ngọc Lan kể về những sự
kiện vui vẻ trong kì nghỉ của mình, cuối cùng mới hỏi cô và Dung Trí
Hằng cãi nhau rồi không.
Cô gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không đúng, ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Anh ấy không vui lắm, vấn đề là nằm ở em”.
Dung Ngọc Lan ngạc nhiên, sau đó nhướng mày cười: “Tối qua chị về gặp cậu ấy mặt mày khó đăm đăm, còn đang băn khoăn, tưởng gần đây có dự án nào
khiến cậu ấy phiền lòng. Thì ra vì em giận cậu ấy”.
Cô thấy
Dung Ngọc Lan nói hơi khoa trương, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Em không
giận anh ấy”, rồi lại thêm một câu: “Em sao dám giận anh ấy chứ”.
Dung Ngọc Lan lại cười một trận, nói: “Bình thường trưởng bối trong nhà cũng không đột nhiên mà dám mặt nặng mày nhẹ với cậu ấy, nhưng khi chìm đắm
trong tình yêu, cậu ấy nghiêm túc, em cũng nghiêm túc, thì cho dù em có
giận cậu ấy, cậu ấy cũng phải chịu đựng như những người đàn ông đang yêu bình thường khác thôi. Theo quan điểm của chị, trên thế giới này chẳng có cái gì công bằng, chỉ có tình yêu nam nữ là công bằng nhất thôi”.
Nghe Dung Ngọc Lan nói vậy, cô rất suy nghĩ, không chừng Dung Trí Hằng cũng
đang nghĩ cô giận dỗi anh. Cô thấy hơi hoảng, lòng nặng như đeo đá.
Dung Ngọc Lan nói tiếp: “Không nói chuyện hai người nữa. Nói chuyện của
Sisley đi, cũng không biết tại sao con bé lại thích Ray như vậy, hồi tết còn nói riêng với bà rằng muốn nhanh chóng thành hôn. Hai người đó
thậm chí còn chưa đính hôn, vậy mà nó đã vội vàng muốn được gả đi rồi. Nhưng nói thật, ban đầu mặc dù chị có ý tác thành cho hai người đó, có
điều vẫn thấy Ray không nhiệt tình lắm. Giờ thấy họ hợp nhau, chỉ hi
vọng không phải là phiên bản mới của Victor và Yan là được. Vì trong
chuyện tình cảm không phải cứ cho đi là sẽ được nhận lại. Có điều nói
đi cũng phải nói lại, Victor vì thật lòng với em nhiều hơn so với tưởng
tượng ban đầu của chị, không biết chừng cậu ấy cũng sẽ thuyết phục được
bên New York”.
Cô nghe mà ngẩn người, chẳng ăn được mấy miếng.
Cuối cùng Dung Ngọc Lan khuyên cô: “Cậu ấy đã gần đạt tới ngưỡng của một
người bạn trai bình thường rồi, em thử dỗ dành cậu ấy xem. Hai người
yêu nhau, nói thẳng ra anh không dỗ tôi thì tôi phải dỗ anh. Đừng chơi trò chiến tranh lạnh, khiến những người xung quanh như bọn chị bị chết
cóng”.
Hạng Mĩ Cảnh suy nghĩ suốt một buổi chiều.
Một
tháng nay cô ít khi phải ra ngoài làm sự kiện, phần lớn thời gian đều
ngồi ở văn phòng. Đọc sách, online, cuối cùng là pha một tách trà rồi
ra đứng ngoài cửa sổ ngắm nhìn bầu trời biến đổi do thời tiết. Thực ra
vẫn là những toà kiến trúc ấy, vẫn những con đường đông đúc ấy, nhưng
dưới ánh mặt trời, dưới làn nước mưa, thậm chí là trong màn sương mù,
ngay cả thành phố hình như cũng thay đổi theo tâm trạng của con người.
Hôm nay trời mưa phùn, sắc trời cũng không tới nỗi ảm đạm lắm, mây đen
không kéo tới che cả bầu trời nhưng từng mảng từng mảng phủ lên nóc
những toà nhà cao ốc, khiến người ta không đoán được liệu có phải mưa
giông sắp kéo tới hay không.
Cô bấm máy gọi cho Dung Trí Hằng,
sau khi gọi rồi mà vẫn không biết nên nói gì để không khí không gượng
gạo, lí nha lí nhí mãi mới hỏi anh: “Tối nay anh rãnh không?”.
“Rảnh”
Cô hỏi đơn giản, anh đáp ngắn gọn, nhưng vì giọng anh nghe vui vẻ nhẹ
nhàng như tiếng gió, nên khiến cô bất giác muốn nói nhiều hơn. Ngập
ngừng một lát, cô lại nói: “Cùng ăn tối được không?”.
Anh bảo được, sau đó nói: “Giờ đi luôn”.
Cô nghi hoặc hỏi lại: “Mới bốn giờ”.
Rõ ràng là anh rất vui, nói: “Giờ xuống trung tâm thương mại mua đồ, đi là vừa”.
Lần này cô làm lành, đương nhiên anh yêu cầu thế nào, cô sẽ làm như vậy.
Thu dọn đồ rồi đi về sớm, đi ra thang máy, thấy anh đã đứng ở cửa trung
tâm thương mại đợi cô như đã hẹn.
Cô lê từng bước từng bước về phía anh, cũng không biết nên nói gì sau khi gặp người thật.
Ngược lại anh làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đợi cô tới gần, hơi giơ tay lên, xoè tay ra đợi cô.
Cô không dám ngại ngùng sợ người khác nhìn thấy nữa, mà giơ tay phải cho anh.
Anh rất hài lòng nắm lấy tay cô, sau đó kéo cô đi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên cô thân mật sánh bước cùng anh trước chốn công cộng như thế này, cảm giác rất không tự nhiên, đi được mấy chục mét, cuối cùng
cô không kìm được mà lên tiếng hỏi anh: “Đi mua đồ gì thế?”.
Anh
đang dắt tay cô rẽ vào một lối, bước chân lên thang máy đi xuống siêu
thị dưới mặt đất, qua đầu nhìn cô đáp: “Mua thức ăn nấu cơm”.
Cô “hả” một tiếng, rồi hỏi: “Đi đâu nấu?, sau đó hỏi tiếp: “Ai nấu?”,
Ra khỏi thang máy, anh buông tay cô ra, đẩy một chiếc xe hàng nhỏ, trả lời rất thản nhiên: “Đương nhiên là em nấu. Còn đi đâu nấu, anh đã chuẩn
bị xong chỗ cho em rồi”.
Cô từ chối theo thói quen: “Đã lâu em không vào bếp, tay nghề không còn được như trước nữa”.
Anh hơi không vui, thu lại nụ cười, nói với cô: “Chỉ có hai chúng ta, nấu không ngon cũng đâu phải thấy ngại”.
Cô thấy anh kiên quyết, mà mục đích chính hôm nay là muốn dỗ anh vui, vậy
là đành xuống nước, giơ tay lên khoác cánh tay đang đẩy xe hàng của anh, cười hỏi: “Vậy anh muốn ăn gì?”.
Anh đã chuẩn bị sẵn, trả lời luôn: “Em quyết”.
Không hề được chuẩn bị trước, đương nhiên không dám chọn những món quá khó,
cô ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định làm món tôm xào lăn, dạ dày chiên
giòn, củ mài xào, canh đậu phụ chua cay.
Cô hỏi anh như thế có được không.
Anh lại gật đầu, còn cố ý nói nhỏ với cô: “Anh không kén chọn đồ ăn”.
Khi nói anh ghé sát khá gần, hơi ấm đó phả vào tai cô, khiến toàn thân có cảm giác buồn buồn.
Đồ ăn trong siêu thị còn khá tươi, không mất thời gian để chọn. Cô mua
đủ hết nguyên phụ liệu, đột nhiên giật mình, quay người hỏi: “Không phải về chổ em nấu đấy chứ?”.
Anh vốn đang thẫn thờ nhìn lưng cô,
nhưng cô đột ngột quay người không báo trước như thế, khuôn mặt đỏ ửng
vì nóng áp gần ngay trước mặt, khiến anh thoáng bối rối, nhưng rất nhanh giơ tay lên vuốt mấy sợi tóc rơi trên má cô ra sau tai, dịu dàng bảo
cô: “Không phải tới chổ em. Dầu mỡ mắm muối đã chuẩn bị đủ cả rồi, chỉ
cần em đến nữa là đủ”.
Cô còn tưởng đến nhà hàng nào đó có cho
thuê bếp để khách được tự do nấu món mình thích, kết quả anh thậm chí
còn không cần lái xe, ngồi xe của cô, suốt dọc đường chỉ cô phải đi thế
nào, cuối cùng dừng lại trước khu chung cư mới mà tập đoàn rao bán hai
tháng trước và đã bán gần hết.
Cô lập tức hiểu ngay ra rốt cuộc
là thế nào, nhưng anh vẫn không giải thích, đưa cô lên tầng trên cùng,
khi chình thức bước vào căn hộ, anh mới hỏi cô: “Có thích không?”.
Thoạt nhìn, bố cục trong phòng có cao có thấp, đồ gia dụng và cách trang trí
đều rất xa hoa quý tộc, một mặt phòng khách lắp tấm cửa sổ bằng kính áp
đất, cảnh sắc của một nửa Thượng Hải đều có thể ngắm nhìn từ đây. Cô
không thấy phòng ngủ, cũng không biết bên trong còn rộng bao nhiêu,
nhưng lại nghĩ, ít nhất cũng phải rộng hơn căn hộ của cô bây giờ tới ba
lần.
Anh tưởng cô vui mừng quá mà kinh ngạc, vậy là hỏi lại: “Thích không?”.
Cô giật mình bừng tỉnh, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi trả lời một câu rất thản nhiên: “Rất đẹp”.
Anh không hiểu hết được ý câu nói đó trong mắt cô, vui mừng kéo cô vào từng phòng tham quan.
Cô lê từng bước từng bước, trong lòng đính chính lại tính toán của mình
vừa rồi, căn hộ này diện tích không nhỏ hơn của Mông Giang Vũ.
Từ phòng khách đến phòng ăn, phòng bếp, sau đó là phòng đọc, phòng dành cho khách…cuối cùng đến phòng ngủ chính.
Anh ân cần mở phòng quần áo nằm trong phòng ngủ và phòng tắm cho cô xem.
Cô đứng ở chổ cánh cửa phòng tắm ngắm nhìn bên trong. Chiếc bồn tắm hình vòng cung khá lớn chiếm một nửa phòng, những đoá hồng xinh đẹp kiêu
ngạo được cắm trong bình thuỷ tinh lung linh, hoà lẫn với ánh đèn trong
phòng, đồ dùng trên bệ rửa mặt đầy đủ, cho dù tối nay cô muốn ở lại đây
cũng không thiếu thứ gì.
Anh dang hai tay ôm lấy cô từ phía sau, tì cằm lên vai cô, nói ra ý định của mình: “Em chuyển tới đây ở đi”.
Cô ngước mắt nhìn anh qua tấm gương gắn trên tường, nhất thời không thể đưa ra đáp án mà anh muốn nghe.
Anh đợi một lúc không thấy cô phản ứng, cũng ngẩng đầu lên. Nhìn cô hơi
cụp mắt, lòng anh thoáng chùng, nhưng vẫn giữ giọng dịu dàng hỏi: “Sao
thế? Có chổ nào không vừa lòng ư?”.
Cô quay người lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó vòng tay ôm lấy anh, áp mặt vào ngực anh. Cô
nghe giọng mình kiên định vang lên: “Chổ này rất đẹp, em cũng thích,
nhưng em không muốn sống một mình ở căn hộ rộng thế này, quá trống
trải”.
Anh đột nhiên sững lại, sau đó siết chặt hai cánh tay, ôm
chặt cô vào lòng. Đột nhiên anh thấy suy nghĩ của mình thật ích kỉ,
tưởng rằng cho cô căn hộ lớn, cô sẽ vui sướng mà chuyển vào ở ngay,
nhưng thứ cô cần xưa nay không phải những thứ này, căn hộ càng rộng càng khiến cô cảm thấy cô đơn, mà anh phải giữ nguyên tắc của Dung gia,
không được chuyển ra sống ở một nơi khác ngoài sơn trang, như vậy, tại
sao anh lại muốn cô phải ở đây? Để cô chờ đợi anh thỉnh thoảng mới đến
được một lần ư? Rõ ràng anh rất khinh miệt những hành động như thế,
cũng nên hiểu cho tâm tư của cô, sao lúc này đầu óc lại trở nên u mê như vậy?
Cô tưởng mình lại khiến anh không vui, thận trọng thương
lượng thêm: “Bao giờ anh muốn em vào bếp, chúng ta sẽ tới đây, nhưng
đừng để em một mình sống ở nơi này, em sợ”.
Anh cúi đầu hôn thật lâu vào trán cô, sau đó mỉm cười nói: “Nghe em”.
Cô không dám tin anh lại nhận lời nhanh như vậy, có chút kinh ngạc ngẩng lên nhìn anh.
Anh không kìm được đặt môi mình lên đôi môi đang hé mở của cô. Cô không hề phòng bị, mặc anh xâm nhập.
Môi lưỡi anh quấn quýt không rời. Dần dần cô thấy mình không thể thở nổi, cả người bị anh ép dựa vào tường kính. Dựa như thế cũng tốt, ngộ nhỡ
có đứng không vững cũng không ngã nhào vào lòng anh.
Chán một nỗi hễ cô căng thẳng là sẽ run rẩy, anh không thể dừng lại, tối nay tâm
trạng của anh rất tuyệt, kết thúc một nụ hôn dài, để cho cô khoảng mười
giây điều chỉnh hơi thở, sau đó lại nhẹ nhành ngậm chặt hai cánh môi cô, tỉ mỉ chăm chỉ như một chú ong.
Cô bị hơi thở nóng bóng và hành
động đặc biệt dịu dàng của anh làm cho mặt nóng bừng, tới tận khi anh
buông cô ra lần nữa, cô mới xấu hổ co người vùi đầu vào ngực anh.
Anh cười vui vẻ, sau đó tốt bụng nhắc nhở cô: “Em còn không đi nấu cơm cho anh ăn, anh sẽ nghĩ tới việc ăn em đấy”.
Cô vội rời khỏi vòng tay anh, lao nhanh như làn khói vào bếp.
Không về ở trong căn hộ mới, nhưng Hạng Mĩ Cảnh cho rằng quan hệ giửa cô và Dung Trí Hằng tốt lên nhiều.
Càng ngày cô càng bạo gan, trêu đùa linh tinh trước mặt anh, thỉnh thoảng
còn bình luận về những mặt tính cách mà anh không biết của cấp dưới.
Còn anh, dù nói chuyện trực tiếp hay là qua điện thoại cũng đều chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại thêm một câu đại loại như: “Có lẽ nên đánh
tiếng, để tầng lớp quản lí biết mà học cách lấy lòng em, nếu không bị
trúng đạn lại không biết là do ai bắn”.
Cô không thừa nhận, còn
nói: “Biết người biết mặt khó biết lòng, em làm vậy là vì nghĩ cho anh,
tránh cho anh bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài”.
Anh cười hỏi cô: “Vậy chắc anh phải cảm ơn em nhỉ? Lấy thân báo đáp em thấy thế nào?”.
Cô còn kiêu ngạo đáp: “Thế thì em lại phải nuôi anh cả đời à? Thật quá thiệt thòi! Không được, không được”.
Trên thực tế, Dung Trí Hằng rất bận, đặc biệt chuyện tập đoàn Hải Thành có
ảnh hưởng đến rất nhiều người, mỗi lần đi ăn bữa cơm với Hạng Mĩ Cảnh
củng phải vội vội vàng vàng, đừng nói gì tới việc “lấy thân báo đáp”.
Công việc của cô nhàn nhã, anh lại không có thời gian để ở bên cô, vì vậy
ngoài việc thường xuyên tới bệnh viện thăm Diêu Bội Bội ra, cứ cách ngày cô lại hẹn một người bạn thân cùng đi ăn tối.
Tần suất xuất hiện của Lâm Khải Sương tương đối nhiều, sau khi một tuần phải đi ăn tối với Hạng Mĩ Cảnh tới ba lần, cuối cùng anh đã mượn rượu để phản kháng.
“Lần sau còn gọi anh, anh sẽ thu phí. Đừng tưởng có bạn trai em là bận đến nỗi không có thời gian đi ăn với em, thực ra anh cũng có rất nhiều
những bữa cơm khách phải đối phó. Nếu còn tiếp tục từ chối thế này,
anh chắc chắn sẽ bị họ cho ra rìa”.
Cô lườm anh: “Là ai khóc lóc
gào thét nói không muốn đi tới những bữa tiệc Hồng Môn Yến đó nữa? Thời gian trước là ai động tí thì gọi em ra ngoài uống rượu? Em mới mời anh đi ăn ba bữa, anh đã thấy không vui rồi. Được, vậy anh trả phí đi
tiếp khách và phí làm chị Thanh Tâm của em cho anh trước đó đi đã”.
Anh cũng lườm cô: “Đấy là khi Sunny mới qua đời, tâm trạnh anh tồi tệ như thế, em còn mặt mũi nào mà đòi anh phí tiếp khách?”.
Cô lập tức cười hi hi: “Em thấy anh cũng bước ra khỏi vũng lầy đau buồn
nhanh quá đấy, ngoài công lao của chị Thanh Tâm em ra, chắc tiến sĩ Liệu cũng lập công với anh không ít nhỉ?”.
Anh thở dài thườn thượt: “Người đã chết rồi, anh không thể cứ sống mãi trong quá khứ, cuộc sống vẫn tiếp diễn mà.