Thịnh Yến

Chương 49


Đọc truyện Thịnh Yến – Chương 49

VÔ TÌNH CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU

Dùng nước mắt để chứng minh tình yêu

Mới thấu hiểu

Mới có đạo đức

Dùng tình yêu chân thành đổi lấy người yêu chân thành.

Hạng Mĩ Cảnh bị Nguyễn Vịnh Nhi quấn lấy cả tuần, cuối cùng trước khi Dung Trí Hằng quay lại Thượng Hải cô cũng được giải thoát.

Người có cảm giác được giải thoát giống cô còn có Dung Trí Dật.

Anh ta nghênh ngang ngồi xuống chiếc ghế xoay màu cam đối diện với chiếc
bàn dài trong văn phòng cô, vừa lắc đầu vừa cảm khái: “Cô nói xem, các
cô bé con bây giờ tại sao lại khó dứt đến thế? Tôi đã nói tôi không có
tình cảm với cô ta rồi, hơn nữa gia đình cô ta cũng không đồng ý, vậy mà cô ta vẫn vượt biển đuổi theo tôi tới tận đây, kết quả bị mấy bà cô
sang bắt về San Fancisco”.

Cô cúi đầu đọc tạp chí, không thèm để ý tới anh ta.

Vậy là anh ta cứ tự động nói một mình: “Tôi biết cô vì chuyện này mà có
thành kiến với tôi, nhưng cũng không thể ép tôi chấp nhận cô ta
được! Cô ta không giống những phụ nữ ngoài kia, hễ nói chuyện với cô ta thì phải nghiêm túc, mà nghiêm túc là sắp phải kết hôn rồi. Tôi sao
có thể dễ dàng bị gia tộc trói buộc bởi sợi dây xích liên hôn đó
chứ? Điều này đi ngược lại với phong cách thường xuyên làm ngược lại
những gì người nhà yêu cầu của tôi”.

Cô vẫn không ngẩng đầu lên, có điều cũng ném ra một câu: “Vậy hôm đó anh về xem mặt ai?”.

Anh ta trợn mắt, đáp: “đấy là kế của tôi, nhằm ngồi vào chiếc ghế trong văn phòng Victor một cách thuận lợi, tôi không thể không về lấy lòng họ”. Rồi sợ cô không tin, còn bổ sung: “Những lúc đông người tôi tỏ ra mình
là một chính nhân quân tử, nhưng khi chỉ còn lại hai người tôi bèn bộc
lộ bản chất của mình. Ai ngờ cô ta lại thích kiểu như tôi. Nếu biết
sớm, tôi nhất định sẽ cho cô ta thấy phiên bản khác của Victor khiến cô
ta buồn nôn luôn”.

Cô liếc anh ta một cái, nói: “Thì ra anh có dã tâm”.

Anh ta thoải mái thừa nhận: “Để người khác lên nắm quyền thì thà tự mình
ứng cử còn hơn. Huống hồ Victor ủng hộ tôi, tôi sẽ được tiếp tục sử
dụng nguồn nhân lực hùng mạnh anh ấy đào tạo”.

Cô đặt tờ tạp chí trong tay xuống, nhìn anh ta hỏi: “Tôi có cần chúc mừng anh trước không?”.

Anh ta nhún vai hỏi cô: “Chỉ khoảng nửa năm nữa thôi là anh ấy quay về New York, hai người đã nói tới chuyện này chưa?”.

Cô nhanh chóng lắc đầu: “Vấn đề này quá uyên thâm”.

Anh ta gật đầu, vẻ mặt buồn hẳn, rầu rầu nói: “Cô sẽ không thích New York”.

Cô thấy giọng điệu cùng tinh thần anh ta có vẻ suy sụp, trầm ngâm một lát, rồi thử hỏi: “Tôi có được vinh hạnh nghe anh kể chuyện quá khứ của mình không?”.

Anh ta xua tay, rồi không dám nhìn thẳng vào mắt cô,
ánh mắt chăm chú nhìn cốc cafe trên bàn, nói: “Giờ tôi chỉ được coi là
một nửa khốn nạn, nhưng trước kia thì tôi khốn nạn hoàn toàn. Quá khứ
khốn nạn ấy đã bị cát bụi chôn vùi, giờ đào lên chẳng có thứ gì hay ho
để xem. Cô sẽ không muốn nghe”.

Cô không chịu, suy đoán: “Quá
khứ của mỗi kẻ khốn nạn nhất định sẽ có một, hai người phụ nữ. Tôi
muốn nghe câu chuyện khốn nạn liên quan tới phụ nữ của anh”.

Anh
ta nhìn cô, cụp mắt, ngập ngừng hai phút, rồi lại ngước lên nhìn cô,
dường như hạ quyết tâm, cuối cùng nghiêm túc nói: “Nếu trên thế giới này thật sự có thuật hoán đổi, tôi tình nguyện đổi tất cả mọi thứ mình có
để cô ấy quay về. Nhưng cô ấy chết rồi, mà tôi sợ chết, vì vậy tôi
không có cơ hội nói lời xin lỗi cô ấy dưới suối vàng, cũng không biết cô ấy có tha thứ cho tôi không”.

Cô từng nghe qua câu chuyện này,
vốn tưởng nhiều năm đã trôi qua, Dung Trí Dật sẽ không còn nặng lòng
nữa, nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi, giọng anh ta đã bắt đầu nghẹn ngào.
Cô tự trách mình, vội vàng nói: “Nếu cô ấy yêu anh, nhất định sẽ tha thứ cho anh”.

Anh ta chậm rãi lắc đầu, nước mắt lăn dài xuống má.
Anh ta nói: “Cô có tha thứ cho người đã cầm súng bắn thẳng vào tim mình
không?”.

Cô ngẩn người, nhìn anh ta như không thể tin được.

Dung Trí Dật không bất ngờ trước phản ứng của cô, cười khổ hai tiếng, vừa
khóc vừa nói: “Chính tay tôi đã giết cô ấy. Bình thường khả năng bắn
súng của tôi rất tệ, vậy mà hôm đó lại bắn chuẩn xác như thế, khiến cô
ấy chẳng kịp nói gì. Nhưng tôi rất hiểu ánh mắt cuối cùng cô ấy nhìn
tôi, cô ấy hận tôi tại sao không tin cô ấy. Tôi cũng hận mình tại sao
lại bốc đồng như thế, căn bản không làm rõ mọi việc, tưởng cô ấy liên
thủ với người đàn ông khác để hại mình. Thực ra tôi phải ngồi tù,
nhưng bố tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền, nên được toà án phán là phòng vệ
chính đáng. Theresa, thực ra tôi là một tên khốn nạn”.

Cô luôn
cho rằng trong rất nhiều trường hợp, khi anh ta gọi cô là “Theresa”
giống như đang mượn cô để hoài niệm về người con gái tên Hứa Lương Thần
có cùng tên tiếng Anh với cô, giống như lúc này, cảm giác đó cực kì mãnh liệt. Cô cảm thấy buồn, không chỉ vì Dung Trí Dật đã mất người anh ta yêu, mà vì người con gái tên Hứa Lương Thần cô chưa từng được gặp mặt
kia.

Bất đắc dĩ phải chia tay người yêu khi vẫn sống dưới một bầu trời đã đủ đau khổ rồi, bị người yêu giết chết, trong thời khắc ngắn
ngủi cáo biệt nhân thế ấy, sự đau khổ của Hứa Lương Thần chắc chắn nhiều hơn cô trăm ngàn lần.

Hạng Mĩ Cảnh buồn bực vì nhất thời kích
động mà khơi dậy vết thương lòng của Dung Trí Dật. Buổi tối đi ăn cơm
cùng Dung Trí Hằng vừa về Thượng Hải, cô nở một nụ cười buồn bã với anh.

Dung Trí Hằng không chấp nhận sự miễn cưỡng ấy, hỏi cô: “Anh đi công tác hơn nửa tháng, vừa về em đã mặt nặng mày nhẹ là sao. Ai làm em không vui
à?”.


Cô ủ rũ: “Là em khiến Joe đau lòng”.

Anh buông dao dĩa xuống, nghiêm túc lắng nghe cô.

Cô mím môi, nói: “Hôm nay em tò mò, hỏi anh ấy về chuyện đau buồn cũ.
Lần đầu tiên em thấy anh ấy khóc, trong văn phòng của em, nức nở khóc
một tiếng đồng hồ. Vốn đang yên đang lành, về sau anh ấy cứ liên tục
nói xin lỗi em, mong em tha thứ. Em nghĩ chắc anh ấy đau lòng quá, nên bắt đầu ăn nói lung tung, sợ tinh thần rơi vào tình trạng bất ổn, em
định gọi Orchid, nhờ Orchid cử lái xe tới đón anh ấy về sơn trang. Kết quả anh ấy sống chết không chịu, nói mình không sao. Em đang nghĩ sao có thể không sao được! Sau đó ra khỏi văn phòng em, chưa đến hai mươi
phút đã gọi điện nói mình về sơn trang rồi, bảo em đừng lo lắng. Trời
ơi, làm em sợ chết mất, từ công ty về sơn trang, cho dù không tắc đường
cũng phải đi mất hơn nửa tiếng đồng hồ, vậy mà hai mươi phút anh ấy đã
về tới nơi. Cũng may không xảy ra chuyện gì, nếu không em sẽ hối hận
tới chết”.

Anh càng nghe, vẻ mặt càng nghiêm túc, đợi cô nói xong, hỏi: “Chú ấy nói những gì?”.

Cô đáp: “Trí nhớ của anh ấy đặc biệt tốt, gần như nói hết mọi chuyện liên quan tới Hứa Lương Thần”.

Từ biểu hiện của cô anh đoán Dung Trí Dật chưa nói ra ẩn tình đáng sợ kia, vậy là thả lỏng tâm tư, nói: “Chú ấy đã phải kìm nén lâu rồi, có thể
thổ lộ cùng em cũng tốt”.

Cô lại nói: “Không ngờ anh ấy lại yêu Hứa Lương Thần đến thế”.

Anh cũng kể: “Sau khi chuyện ấy xảy ra, nó suy sụp rất lâu. Về sau dần
dần ổn định trở lại, nhưng cũng chỉ là bề ngoài thôi, mỗi năm đến tháng
đó, nó lại có bộ dạng này, có lần suýt nhảy từ trên cầu Thanh Mã xuống
biển. Thực ra những người biết chuyện này rất ít, ngay Orchid và
Sisley cũng không biết đâu. Anh rất mong nó có thể bước ra khỏi quá
khứ ám ảnh ấy, tình hình lúc đó, không chỉ là do nó quá kích động, mà
còn có bối cảnh trưởng thành của Hứa Lương Thần và rất nhiều nhân tố
khác cộng hưởng lại, không thể hoàn toàn trách nó”.

Cô gật đầu: “Không ai muốn xảy ra bi kịch như vậy, mong anh ấy có thể buông bỏ được quá khứ”.

Anh nhìn cô một lúc, sau đó nói: “Em có thể hiểu thì tốt”.

Cô chau mày hỏi: “Em hiểu?”.

Anh khéo léo chuyển đề tài: “Hai hôm nữa anh phải về New York, không có nhiều thời gian ở bên em, em phải hiểu cho anh”.

Cô đại khái đã quen với khẩu khí ra lệnh này của anh, nên đáp: “Em vô cùng hiểu mà”.

Anh “hả” một tiếng, rồi bật cười: “Nghe như em không hài lòng lắm”.

Cô giải thích: “Em thật sự không có ý đó”.

Anh đột nhiên hỏi: “Chúng ta đi xem phim nhé”.

Cô chau mày theo bản năng, sau đó hỏi: “Anh đang đùa phải không?”.

Anh nghiêm túc hỏi cô: “Anh nhìn giống đang đùa lắm sao?”.

Cô cũng không muốn vòng vo với anh, thành khẩn nói: “Hôm nay cuối tuần, người ở rạp chiếu phim rất đông”.

Anh không quan tâm, hỏi: “Em muốn xem phim gì?”.

Cô nhận ra anh đang nghiêm túc, vừa lấy di động ra vừa nói: “Nếu muốn đi
xem phim thật, giờ em phải đặt vé. Xuất chiếu gần nhất chắc chắn hết
vé rồi, xem xuất mười giờ được không? Anh xem phim tình cảm hay khoa
học viễn tưởng? Phim hài chắc anh không thích phải không? Mong là còn
phòng VIP, sẽ yên tĩnh hơn”.

Cô nói không ngừng, tay cũng trượt màn hình liên tục.

Anh cười khẽ, thấy cô nói xong mới vươn người túm lấy tay cô, hỏi: “Em mắc bệnh nghề nghiệp à?”.

Cô đột nhiên nóng bừng mặt, cũng không biết vì anh hỏi câu đó hay là vì hành động nắm tay của anh.

Cảm giác tiếp xúc thật nhẹ nhàng, khiến cô kinh ngạc tới nỗi mọi dây thần
kinh đều run rẩy. Dù họ đã chính thức qua lại được hơn một tháng,
nhưng mỗi khi gặp anh, cô vẫn thấy không tự nhiên.

Anh lại rất thoải mái, cười nói: “Phòng VIP đã đặt rồi, em muốn xem phim gì, anh bảo họ đi chuẩn bị”.

Anh vẫn đang nắm tay cô, cô phải điều chỉnh tâm trạng căng thẳng của mình,
hỏi anh: “Anh vừa về, ngày mai phải đi làm, hay anh về nghỉ đi”.

Anh hỏi lại lần nữa: “Em muốn xem phim gì?”.

Cuối cùng xem một bộ phim tình cảm * Ánh trăng trên trời *, kể về một vị bác sĩ và con gái của một bệnh nhân đã chết. Phim dài gần một trăm phút,
nội dung tiết tấu rất hợp lí, hình ảnh, âm nhạc và kĩ thuật của diễn
viên rất hay, có vài cảnh rất cảm động.

Hạng Mĩ Cảnh khóc hai lần, nhưng đều rất lặng lẽ, cho tới tận khi hết phim, cô mới nhìn sang Dung Trí Hằng đang nằm bên cạnh.

Dung Trí Hằng đã ngủ từ lâu. Trên người anh đắp chăn len, đầu rất thẳng, hơi thở đều đặn, rõ ràng đang ngủ rất ngon.

Cô không gọi anh dậy ngay, khi nhân viên phục vụ vào, cô xua tay ra hiệu cho họ ra ngoài, để anh ngủ thêm lát nữa.

Anh bận như thế, vừa xuống máy bay đã không được nghỉ ngơi, chắc chắn rất
mệt mỏi, lẽ ra cô nên kiên quyết từ chối đi xem phim, nhưng cô lại không thắng được sự cố chấp của anh, có lẽ anh không chấp nhận người khác có ý kiến trái chiều với mình.

Mấy hôm trước đi ăn cơm với Diêu Bội
Bội, Diêu Bội Bội hỏi Dung Trí Hằng có nhược điểm gì. Mặc dù cô cho
rằng Diêu Bội Bội muốn thăm dò về nhược điểm của anh thật, nhưng vẫn
nghĩ rất nghiêm túc. Thực ra anh không có nhược điểm gì lớn, chỉ là
hơi chuyên quyền độc đoán một chút thôi, khiến cô đôi lúc khó chịu. Có điều anh vì cô như thế này, khiến cô rất cảm động.

Gần Tết, mọi
người đều bận ngập đầu ngập cổ. Mấy người nhà họ Dung về New York
trước, Hạng Mĩ Cảnh và Diêu Bội Bội cùng đặt vé về Tam Á vào ngày hai
mươi tám.


Trước khi về một tối cô đi ăn cùng Tiền Mẫn và Âu Na, nói về kế hoạch nghỉ xuân của từng người.

Âu Na đã chuẩn bị tinh thần về nhà để nghe bố mẹ giục chuyện lấy chồng,
Tiền Mẫn ở lại thành phố ăn Tết với Trần Tân Dục, tận hưởng thế giới chỉ có hai người, Kiều Kiều vô ý hỏi Hạng Mĩ Cảnh sao không ở lại cùng Dung Trí Hằng, bị Âu Na và Tiền Mẫn lườm cháy mặt.

Trong vấn đề này
Hạng Mĩ Cảnh nghĩ rất thoáng. Cô và Dung Trí Hằng qua lại chưa lâu, cô không phải kiểu mà trưởng bối nhà anh có thể đón nhận, nếu anh mời cô
sang New York thật, có lẽ cô còn kinh ngạc hơn bất kì ai.

Vậy là
một năm bận rộn cũng đã qua, thời gian đến nhanh và đi cũng nhanh, những chuyện xảy ra dù nhiều tới đâu cũng đến lúc để đầu óc mình được nghỉ
ngơi.

Tết Nguyên Đán bắt đầu, Hạng Mĩ Cảnh bỏ ra mấy ngày nằm tắm nắng trên bãi biển đọc sách.

Diêu Bội Bội hiếu động hơn cô, suốt kì nghỉ chẳng chịu ngồi im hôm nào, bay
qua chạy lại như con bướm. Diêu Lập Trung phê bình con gái, nhưng Hạng Mĩ Cảnh lại thấy sống như vậy cũng khá thú vị.

Trước hôm quay về Thượng Hải, hai chị em đi dạo ngoài bãi biển.

Biển đêm cho người ta cảm giác sợ hãi thần bí, Diêu Bội Bội không sợ gì cả, cứ đi men sát bờ biển để sóng đánh vào chân.

Hạng Mĩ Cảnh thấy nước biển lạnh, không chịu đi như thế, khuyên Diêu Bội Bội mấy lần, không có kết quả, đành để mặc em. Cô đoán chắc Diêu Bội Bội
có chuyện muốn nói với mình, quả nhiên đi được nửa đường, Diêu Bội Bội
nói với cô: “Đợi lần này quay về Thượng Hải, em sẽ kết thúc với anh ta”.

Lòng cô rất vui, cũng không giấu giếm bày tỏ luôn: “Càng sớm càng tốt”.

Diêu Bội Bội nhìn cô nhún vai, nói: “Em biết mối quan hệ như thế không thể
lâu dài, cũng không có ý định lâu dài. Em không yêu anh ta, anh ta
cũng không yêu em, nhưng em thật sự rất muốn biết người tình kia của anh ta là ai, sao có thể ở bên anh ta lâu như vậy?”.

Cô khuyên:
“Cũng có thể do em đa nghi, anh ta chưa chắc đã có người phụ nữ khác,
hoặc biết đâu anh ta yêu vợ mình nhưng do không hiểu nhau mà thôi”.

Diêu Bội Bội không tán đồng suy nghĩ đó của cô: “Dù sao em vẫn muốn biết người phụ nữ đó là ai?”.

Cô đã lĩnh giáo sự ngang bướng của Diêu Bội Bội, biết khuyên nữa chỉ phí
nước bọt, nên nghiêm túc nhắc nhở: “Dù làm gì, cũng không được để cậu mợ lo lắng”.

Tin xấu về vấn đề chất lượng sản phẩm của tập đoàn Hải Thành bị tung ra ngay sau kì nghỉ Tết kết thúc. Các phương tiện thông tin đại chúng nghỉ suốt mười ngày liền, đang buồn vì không có tin tức
giật gân nào để kích thích các giác quan của độc giả, lại thêm sau lưng
có người làm công tác xào nấu, vấn đề vốn không lớn lắm bị thổi phòng
lên thành vô cùng nghiêm trọng, còn liên quan tới rất nhiều chuyện đại
kị của nhiều người, mà đội ngũ PR Marketing của tập đoàn không phát huy
được hết tác dụng chính của mình, ngược lại còn khiến sự việc trở nên
căng thẳng hơn, dẫn đến giá cổ phiếu rớt thê thảm.

Hạng Mĩ Cảnh
rất quan tâm đến việc này. Cô hoàn toàn không do dự mà đoán rằng người đẩy tập đoàn Hải Thành vào mớ hỗn độn này chính là Phương Tuân Kiệm, và cũng biết ngày này không sớm thì muộn cũng sẽ đến.

Buổi tối cô đi ăn cơm với Tiền Mẫn, cô quan tâm không biết Trần Tân Dục có bị ảnh hưởng bởi chuyện đó hay không.

Tiền Mẫn nhìn chẳng có vẻ gì là lo lắng cả, còn cười bảo: “Anh ấy là phó
tổng giám đốc, nếu tổng giám đốc tài chính xảy ra chuyện bị bắt thật,
thì anh ấy có thể được thăng chức”.

Hạng Mĩ Cảnh không ngờ tâm
trạng của Tiền Mẫn lại tốt như thế, ngẩn ra mất một lúc, hỏi bạn: “Tập
đoàn họ lúc này chẳng phải rất căng thẳng sao?”.

Tiền Mẫn gật đầu xác nhận: “Xảy ra chuyện đương nhiên là căng thẳng, nhưng hậu thuẫn
vững, cái gốc to, nên không dễ dàng bị đẩy đổ đâu, cùng lắm Phương gia
sẽ mất một ít cổ phiếu, chắc không nhiều đâu”.

Hạng Mĩ Cảnh không tiện truy hỏi quá nhiều, cúi đầu ăn vài miếng, làm như tuỳ tiện hỏi:
“Cảm giác cùng ăn Tết với Mr Right vui lắm không?”.

Tiền Mẫn thở
dài thườn thượt, bỏ đũa xuống đáp: “Vui gì mà vui. Có kẻ thứ ba thò
chân ngáng đường, căn bản không phải thế giới riêng dành cho hai người
mà tôi mong đợi”.

Hạng Mĩ Cảnh chau mày nhìn bạn: “Kẻ thứ ba?”.

Tiền Mẫn biết Hạng Mĩ Cảnh hiểu lầm ý mình, vội xua tay cười: “Ai da, không
phải như cô nghĩ đâu. Là một người bạn của Trần Tân Dục đột nhiên tới
ăn Tết cùng bọn tôi. Quan hệ giửa họ còn thân thiết hơn anh em ruột,
uống rượu rồi trò chuyện gì gì đó, bỗng dưng tôi thành bóng đèn, thành
kẻ thừa”.

Hạng Mĩ Cảnh thử hỏi: “Quan hệ tốt như thế, liệu có vấn đề gì khác không?”.

Tiền Mẫn phá lên cười: “Ái chà chà, cô nghĩ đi đâu thế? Tôi đã từng hẹn hò
với nhiều đàn ông như vậy, cô còn tưởng tôi như cô không phân biệt được
ai cong ai thẳng chắc? Người nhà của anh bạn đó không có ở đây, ăn Tết
một mình buồn quá, nên mới chạy tới chổ bọn tôi”.

Hạng Mĩ Cảnh cười mắng bạn: “Đã qua bao nhiêu lâu rồi, còn mang chuyện đó ra chọc tôi”.

Tiền Mẫn nói: “Chuyện đã qua nhưng luôn có người nhớ. Cô tưởng Đại Dung
tiên sinh có thể coi Lâm Khải Sương như không tồn tại sao?”.

Hạng Mĩ Cảnh lắc đầu: “Thực tế quan hệ giữa họ cũng không tệ”.

Tiền Mẫn mắng: “Thế thì đúng là sống mà gặp ma, ở đâu ra cái kiểu bạn trai
cũ và bạn trai hiện tại có quan hệ hoà thuận? Trừ phi giữa cậu và Lâm
Khải Sương hoàn toàn không có tình cảm gì, càng chưa xảy ra quan hệ tình dục, và vừa hay bị Dung Trí Hằng biết rõ nội tình”.


Hạng Mĩ Cảnh không tin: “Anh ấy không có lí do gì để vừa hay biết những chuyện
ấy”. Sau đó nhận thấy mình lỡ lời, lập tức bổ sung: “Quá khứ của tôi
là vậy đó, anh ấy có lẽ không phải người ưa so đo”.

Mặc dù tự an
ủi rằng Dung Trí Hằng sẽ không điều tra tìm hiểu về quá khứ của mình,
nhưng trong lòng Hạng Mĩ Cảnh dần thấy bất an.

Buổi tối ra sân
bay đón Dung Trí Hằng, lúc đợi máy bay hạ cánh, trong đầu cô chỉ mãi
nghỉ lung tung tới việc Dung Trí Hằng đã biết về quan hệ giữa cô và
Phương Tuân Kiệm ngày trước, liệu trong lúc tức giận anh có đứng về phía bên kia chống lại Phương Tuân Kiệm không? Nhưng cô cũng đâu phải hồng
nhan hoạ thuỷ khuynh quốc khuynh thành gì, cho dù chỉ quan tâm tới lợi
ích và quan hệ giửa hai nhà Dunh, Bạch chắc chắn anh sẽ không cư xử như
vậy, huống hồ cô đã chủ động cắt đứt quan hệ với Phương Tuân Kiệm, kết
quả xấu nhất anh sẽ ném cô đi thật xa như vứt rác là cùng chứ gì?

Cô mãi nghỉ đến những chuyện này, khi nhìn thấy Dung Trí Hằng khó lòng có thể tỏ vẻ tự nhiên.

Anh choàng tay ôm cô, thấy cơ thể cô hơi cứng lại, anh cười hỏi: “Có phải lạnh quá không?”.

Cô vội vàng lắc đầu, ngẩng mặt lên nhìn anh: “Là buồn ngủ quá”.

Anh gật đầu “ừm” một tiếng, vừa nắm tay cô đi ra vừa nói: “Chuyến bay muộn
thêm chút nửa là sắp hai giờ sáng rồi, nên về nhà nghỉ ngơi thôi”.

Lái xe đã đợi sẵn bên ngoài, sau khi giúp họ mở cửa sau thì ân cần cất hành lí.

Dung Trí Hằng đợi Hạng Mĩ Cảnh lên xe trước, nhưng cô đứng mãi ở đó, bảo
anh: “Anh về nhà nghỉ đi, không thuận đường, em tự bắt taxi về”.

Dung Trí Hằng đẩy cô vào xe, nói: “Em tới đây đón anh, sao có thể không đưa anh về nhà chứ?”.

Cô cúi người chui vào xe, ngước mắt nhìn anh: “Nhưng đi đi về về cũng mất
nửa tiếng đồng hồ đấy. Vậy đêm nay em không cần ngủ phải không?”.

Anh coi như không nghe thấy lời kháng nghị của cô, đóng cửa xe lại, rồi vòng sang bên kia, sau đó nói: “Đêm nay em ở sơn trang”.

Cô theo bản năng “á” lên một tiếng, rồi liếc xéo nhìn anh.

Anh cười, lại luồn tay vào các ngón tay cô, nghiêm túc nói: “Sơn trang nhiều phòng khách lắm, em đừng nghĩ nhiều”.

Cô đáp: “Nhưng em không mang theo gì cả”.

Anh nói: “Ở sơn trang cái gì cũng có”.

Cô vẫn phản kháng: “Thế cũng không được”.

Anh bèn hỏi cho rõ: “Có gì mà không được”.

Cô lắp bắp, lí nhí: “Sẽ ảnh hưởng không tốt tới anh”.

Lòng anh vui mừng, cười: “Ngày kia chính thức đi làm, anh còn có một đống
việc phải xử lí, em nhất định sẽ hiểu vì sao anh không muốn tiêu tốn
thời gian có hạn của chúng ta vào vấn đề khoảng cách này”.

Cô nhấn mạnh: “Chúng ta đi làm trong cùng một toà nhà”.

Anh chỉ ra sự thật cho cô thấy: “Nhưng em không chịu cùng ăn trưa cùng anh”.

Cô đành nói tiếp: “Em đến sơn trang ở một đêm, thật không thích hợp lắm”.

Anh không cho cô cơ hội từ chối nữa, nói thẳng: “Anh bảo thích hợp là thích hợp”.

Hạng Mĩ Cảnh thật sự không muốn chọc giận Dung Trí Hằng, vì vậy dù trong
lòng không muốn lắm nhưng đành thuận theo lời anh. Việc tới sơn trang
thật ra không phải chuyện gì khủng bố cả, ngược lại trong mắt mọi người
cô cũng không phải tiểu thư khuê các, được Dung Trí Hằng chiếu cố để mắt tới cũng là vì cô đã giở thủ đoạn với anh, việc cô ở lại đây một tối
nếu bị truyền ra ngoài, cùng lắm là bị người ta nói cô thèm muốn vị trí
Dung phu nhân mà thôi. Về chuyện khác, cô luôn tin và nhân cách của
Dung Trí Hằng.

Trên đường ít xe cộ qua lại, nên lái xe đi khá nhanh.

Những người trong sơn trang đa phần đã đi nghỉ, chỉ còn quản gia và ba người
giúp việc đang đợi Dung Trí Hằng. Sự có mặt của Hạng Mĩ Cảnh không
khiến họ ngạc nhiên, có lẽ Dung Trí Hằng đã dặn trước.

Ít nhiều cô cũng bối rối, nhưng Dung Trí Hằng lại thoải mái đưa cô lên phòng khách tầng hai.

Trong phòng bài trí xa hoa lộng lẫy, không gian sạch sẽ rộng rãi. Dung Trí
Hằng đưa cô lên phòng nhưng không vào, mà cố tình nói đùa với cô: “Em có thể yên tam mà ngủ, không tới tám giờ sáng mai, anh tuyệt đối không tới gõ cửa”.

Cô cười, oán trách anh: “Ngày mai em đành để mặt mộc gặp anh”.

Cô làm vậy trông có vẻ như cố tình muốn tìm chuyện để nói với anh, khiến
trái tim anh nhảy lên rộn ràng. Anh vốn mệt tới mức không muốn cử
động, nhưng vẫn không kìm được mà giữ chặt cánh tay cô, khiến cô áp sát
người về phía anh, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đầy
đặn ấy.

Khoảnh khắc anh chạm vào cô, cô run rẩy, đôi đồng tử mở
to nhìn thẳng vào đôi mắt cũng đang mở của anh. Đây không phải là lần
đầu tiên họ hôn nhau, nhưng vì xảy ra trong hoàn cảnh đặc biệt, nên cô
hơi sợ chuyện tiếp theo xảy ra không nằm trong sự khống chế của cô.

Cảm nhận được cô đang có ý né tránh, anh không cho cô cơ hội, mà dùng lực
khiến cô ngã thẳng vào lòng mình. Nhưng anh không làm gì tiếp, từ từ
rời môi cô rồi khẽ cười thành tiếng, cuối cùng anh cắn nhẹ môi dưới của
cô, rồi ngửa cổ ra sau, giữ một khoảng cách với cô.

Mặt cô đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vô thức giơ tay lên đẩy anh ra.

Anh giữ lấy hai tay cô, nghiêm túc nói: “Mặc dù hôm nay anh rất mệt, nhưng
nếu em còn tiếp tục thế này nữa, anh sẽ khiến em phải yên lặng trở lại”.

Cô nghe thấy lời cảnh cáo trong lời anh, lập tức không dám cử động bừa.

Anh lại bật cười rất khẽ, sau đó từ từ buông cô ra, dịu dàng nói: “Ngủ ngon”.

Cô ngước mắt nhìn anh rất nhanh: “Ngủ ngon”.

Quả thật trong phòng khách cái gì cũng có, khăn mặt, bàn chải, dép lê…
trên kệ kính trong phòng tắm cũng bày rất nhiều chai lọ, nhìn như mượn
từ phòng Dung Ngọc Lan sang.

Hạng Mĩ Cảnh ngồi trên thành bồn
tắm, nhìn mình trong gương. Cô đã tắm, tóc còn chưa sấy khô hẳn, thả
ngang vai, nhưng vì ánh đèn trên tường nhìn có vẻ khá nghệ thuật nên

trông cô vô cùng dễ coi, nhìn giống bông phù dung thanh khiết vừa tắm
sương.

Cho tới tận lúc này, cô không thể không nhìn thẳng vào sự
thật, tiếp tục mối quan hệ với Dung Trí Hằng, những tình huống giống như tối nay chắc chắn sẽ xảy ra thường xuyên hơn. Cô không phải người
chưa từng trải, Dung Trí Hằng cũng đã từng kết hôn, chuyện giữa nam nữ
thông thường đều thuận theo tự nhiên. Trước kia anh không ép buộc
người khác trong chuyện này, nhưng điều đó không có nghĩa anh sẽ giữ
được trạng thái ăn chay mãi. Cô cũng không định giống những phụ nữ
thời phong kiến dựng biển trinh tiết, nhưng nếu định ngủ cùng một
giường, cô vẫn hi vọng chuyện đó xảy ra sau khi cô đã thật sự chấp nhận
anh.

Cô bắt đầu nhận thấy mình đang nghiêm túc đón nhận anh, cũng cảm động trước những việc anh làm cho mình, nếu canh có thể nghiêm túc
mãi thế này, có thể cô sẽ yêu anh thật.

Chiếc giường trong phòng
khách vừa mềm vừa dày, Hạng Mĩ Cảnh ngủ rất ngon, buổi sáng giúp việc
vào gỏ cửa mời cô xuống lầu ăn sáng, cô mới phát hiện ra đã hơn tám giờ
rưỡi.

Xuống nhà tới phòng ăn nhỏ cạnh hoa viên, Dung Trí Hằng
đang đứng xoay lưng lại phía cô nói chuyện điện thoại. Nghe như đối
phương đang báo cáo công việc với anh, và anh không hài lòng, vì vậy
giọng có vẻ trầm nặng.

Cô không tự ý ngồi xuống, mà đứng đợi anh vài phút.

Anh dần phát hiện ra ngoài người giúp việc còn có cô, quay lại nhìn cô một
cái, giơ tay ra hiệu cho ngồi trước, sau đó dặn dò vài câu với người
trong điện thoại rồi cúp máy, đi tới ngồi xuống đối diện với cô, hỏi:
“Tối qua ngủ thế nào?”.

Cô gật đầu: “Ngủ rất ngon”.

Anh bật cười, cho người giúp việc ra ngoài hết.

Trên chiếc bàn ăn hình tròn là đồ sứ màu trắng, bữa ăn kiểu Tây với rất
nhiều đồ, khăn ăn in hình hoa hồng và rất nhiều hoa hồng thật đang nở
rực rỡ xung quanh, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu vào khuôn mặt cũng rạng rỡ không kém của cô. Lòng anh vui sướng, trêu cô: “Anh
ngủ chẳng ngon gì cả”.

Cô đón nhận câu nói đùa của anh, đáp lại một câu: “Vậy anh mau ăn cho xong bữa sáng rồi quay về ngủ bù”.

Anh nói: “Anh đã nhận lời đám Thiệu Giang Đào đưa em cùng đến nông trang ăn cá. Muộn nhất mười giờ sẽ xuất phát”.

Cô nhìn đồng hồ, mặc dù còn gần một tiếng đồng hồ nữa, nhưng về ngủ bù rõ ràng không đủ.

Anh lại nói tiếp: “Ăn sáng xong đi dạo cùng anh”.

Với chất lượng không khí ngày một đi xuống như bây giờ, được đi dạo trong
khu vườn nhiều cây to và hồ nước bao quanh trong sơn trang quả thật quá
tuyệt vời, Hạng Mĩ Cảnh hi vọng có thể tham lam hít hà thêm mấy hơi nữa, nhưng bị Dung Trí Hằng dắt đi một vòng quanh sơn trang quả thật nhìn có hơi vênh vang. Vì vậy cô luôn khom người, đi với tư thế rất thận
trọng.

Dung Trí Hằng nhìn thấu tâm tư cô, cố ý đi chậm lại, còn hỏi cô: “Muốn vào hầm rượu không?”.

Cô lắc đầu ngay, nhắc anh: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi”.

Anh không để ý nói: “Lần sau sẽ vào hầm rượu”.

Mười giờ xuất phát từ sơn trang, lái xe thẳng tới nông trang ở vùng ngoại ô
trên đường từ Thượng Hải đến Ôn Châu của Thiệu Giang Đào, mất khoảng một tiếng đồng hồ.

Hạng Mĩ Cảnh cho rằng Dung Trí Hằng quyết không
phải là người lãng phí thời gian trên đường, nhưng tâm trạng anh rất
tốt, đầu tiên hỏi cô về Tam Á ăn tết có chuyện gì vui không. Cô bất
lực cười đáp: “Nhà em có bốn người, chút chuyện xảy ra trong thời gian
ấy đã kể hết cho anh trong điện thoại rồi còn gì”. Thế là anh lại nói:
“Người ít cũng tốt, một nhà hơn ba mươi người cùng tụ tập ăn tết, vui
thì vui, nhưng thực tế mệt vô cùng”.

Cô liếc xéo anh, cười: “Có
cần anh phải đích thân làm gì đâu, há miệng đợi ăn, giơ tay đợi tham dự
tiệc, dạng chân chờ có người giúp việc phục vụ, có gì mà mệt? Mệt phải
là người giúp việc nhà anh kia kìa”.

Anh cười đáp: “Đợi Joe về, em thử hỏi nó xem ăn tết rốt cuộc mệt tới mức nào”.

Cô nhớ ra hỏi anh: “Vậy anh ấy và Nguyễn tiểu thư kia có tiến triển gì mới không? Vẫn giữ kết cục như lần trước à? Không có cơ hội sao?”.

Anh hỏi ngược lại: “Sao em quan tâm tới nó như vậy?”.

Cô gật đầu, thật thà: “Từ sau khi nghe chuyện anh ấy với Hứa Lương Thần,
giờ em nghĩ đến là cảm thấy anh ấy là người đàn ông khổ vì tình, đặc
biệt muốn anh ấy có thể thoát khỏi cái bóng của chuyện đó”.

Anh
khá hài lòng với câu trả lời của cô, nói: “Trưởng bối nhà họ Nguyễn
không đồng ý, bản thân nó cũng không tự nguyện, nên chắc chỉ đến vậy
thôi”.

Cô thấy nuối tiếc, lại không muốn lái xe nghe chuyện mình
sắp nói, ghé tai anh nói thẳng: “Nói thật, khi mới quen Joe em còn tưởng anh ấy thích em. Có điều sau đó biết anh ấy không có ý với mình, em
đã coi anh ấy là bạn”.

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, mỉm cười
đáp: “Anh cũng từng hiểu lầm như thế”. Sau đó hỏi cô: “Khi ấy em giận
vì anh đã hiểu lầm đúng không?”.

Cô ngước mắt nhìn anh: “Em không nên giận sao?”.

Anh vui vẻ đáp: “Chẳng phải anh đã tặng em hai chai rượu lạnh để chuộc tội còn gì”.

Cô lắc đầu: “Thật không cảm thấy anh có ý đó”.

Anh chậm rãi nói: “Sau này từ từ anh sẽ cho em biết chuyện nào có ý nào”.

Đến nông trang đã hơn mười một giờ, những người khác có mặt từ sớm rồi.
Đàn ông ngồi dưới tán cây câu cá, phụ nữ thì chơi cùng con, chỉ có Thiệu Giang Đào là đi ngược lại quy luật ấy, ôm một đống máy game chơi với
con trai.

Hạng Mĩ Cảnh đã nghe chuyện về anh ta. Là một người
khoảng ba mươi sáu tuổi, đầu năm ngoái đột nhiên xuất hiện một đứa con
trai hơn mười tuổi, kể ra chuyện rất dài, nhưng tóm tắt lại thì mối tình đầu của anh ta là Hoàng Hiểu Nhược vì chuyện ra nước ngoài đào tạo
chuyên sâu mà hai người chia tay, trong lúc tức giận sang Mĩ mấy năm.
Tới Mĩ rồi mới phát hiện mình có thai, bèn sinh đứa bé ra. Hoàng Hiểu
Nhược học xong thạc sĩ rồi học tiến sĩ, học xong tiến sĩ còn tiếp tục
học cao hơn. Kết quả học thành tài quay về gặp lại Thiệu Giang Đào,
thấy anh ta vẫn độc thân, sau đó nghe người ngoài nói xảy ra cuộc tranh
giành khốc liệt, cuối cùng đã được bù đáp bằng cuộc hôn nhân muộn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.