Bạn đang đọc Thịnh Thế Xấu Phi: Chương 37: Thần Bí Tu La Môn
Trăng sáng, sao lấp lánh, gió đêm phập phồng.
Một luồng tiếng đàn êm ái từ trong Danh Hương lâu vang lên.
Hai bên vũ đài, bốn nữ tử tuyệt sắc, mười ngón tay nhẹ như hoa lan gảy cổ cầm.
Giữa vũ đài, có vô số nữ tử giống như yêu tinh câu hồn, theo tiếng đàn mà múa.
Kỹ thuật nhảy của các nàng tao nhã cao quý, sợi tóc buông thả bay lên, chói mắt giống như hoa hồng, hương thơm tự nhiên mê muội lòng người. Tiếng đàn dụ hồn, kỹ thuật nhảy liêu phách, nam tử đến Danh Hương Lâu tìm hương, chính là chết mê chết mệt.
“Công việc của hoàng huynh trong cung không phải là nhiều sao? Hôm nay sao lại giống như rảnh rỗi, đến Danh Hương Lâu tìm hương a?” Lầu hai trong sảnh Danh Hương lâu, Tiêu Dật khẽ nhấp một ngụm rượu, con ngươi mỉm cười nói.
“Tam hoàng đệ vừa mới thành hôn, nhưng lúc này cũng xuất hiện, Tam hoàng đệ nhã hứng đến tìm hương so với trẫm, chẳng phải càng sâu một bậc sao?” Tiêu Trác chậm rãi buông chén rượu trong tay xuống, ngữ khí thản nhiên nói, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí phách đế vương sẵn có.
Lông mày như gươm, con ngươi thâm thúy, cái mũi cao thẳng, môi mỏng manh.
Nhìn ngũ quan Tiêu Trác, cũng không quá xuất sắc. Nhưng mà phối trên gương mặt, lại hoàn mỹ không thể soi mói, vừa có phong tình đoạt hết cảnh sắc tươi đẹp, lại có sự ngỗ ngược làm cho người ta khó có thể kháng cự, cũng có sắc bén của hấp thụ núi cao biển sâu.
“Thần đệ vừa mới đại hôn, đều có thể tới đây tìm hương, đây không phải là đều do hoàng huynh ban tặng sao? Nói đến đây, thần đệ thật đúng là nên hảo hảo kính hoàng huynh một ly, để bày tỏ cảm kích trong lòng!” Trên mặt Tiêu Dật cười ôn nhu, sau đó giơ chén rượu lên.
“Nghe ý tứ này của hoàng đệ, chẳng lẽ đối với Lam nhị tiểu thư kia không hài lòng?” Tiêu Trác giơ chén rượu lên cùng chén rượuTiêu Dật chạm một cái, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lúc này mới buông chén rượu nhíu mày nhìn về phía Tiêu Dật.
“Hoàng huynh, ngài hiểu lầm ý tứ của thần đệ, thần đệ là muốn nói, Lam nhị tiểu thư kia thật sự là rất hoàn mĩ, hoàn mĩ làm cho thần đệ không dám tiết độc! Lúc này thần đệ mới vội vã bất đắc dĩ, tới đây tìm hương, để hóa giải tích tụ trong lòng” Tiêu Dật cười tuyệt mĩ, sau đó uống cạn chén rượu trong tay.
“Trẫm luôn luôn bị nhốt trong cung, mặc dù sớm nghe thấy Lam thừa tướng có song tuyệt, nhưng vẫn không biết ý nghĩa của song tuyệt này! Cho đến khi trẫm gặp qua Lam đại tiểu thư Lam Linh Phượng, trẫm mới biết tuyệt này chỉ tài nghệ cùng dung mạo của Lam Linh Phượng! Trẫm đã nghĩ, Lam Ẩn Nhan kia có thể cùng Linh Phượng được xưng là song tuyệt, nhất địng tài nghệ cùng dung mạo sẽ không kém với Linh Phượng, cho nên mới hảo tâm ban thưởng hôn cho hoàng đệ! Chẳng qua trẫm bận rộn chính sự, vẫn không có cơ hội đi thưởng thức cái tuyệt của Lam Ẩn Nhan, vừa mới nghe hoàng đệ tán thưởng Lam Ẩn Nhan như thế, hay là tài nghệ cùng dung mạo của Lam nhị tiểu thư này so với Linh Phượng càng sâu hơn một bậc? Hoàng đệ, ngươi thật đúng là gợi lên tò mò cho trẫm, xem ra trẫm vẫn là bớt chút thời gian đi thăm tam đệ muội mới được!” Tiêu Trác tự rót ình một chén rượu, ngữ khí mang ý cười. Bản lĩnh nói dối trắng trợn của hắn, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
“Nga? Hoàng huynh chưa từng gặp qua Lam Ẩn Nhan sao? Thần đệ vẫn là cho rằng hoàng huynh đối với Lam Ẩn Nhan hiểu rõ mười phần a! Nếu nói như vậy, thần đệ liền cung kính chờ đợi hoàng huynh giá lâm đến Tam vương phủ ta!” Tiêu Dật nhíu mày nói, trong con ngươi cất dấu hơi lạnh thấu xương.
“Đúng, thiếu chút nữa trẫm quên nói cho Tam hoàng đệ! Trẫm quyết định ngày mai đưa Linh Phượng tiến cung, ba ngày sau sắc phong Linh Phượng làm phi. Linh Phượng cùng Lam Ẩn Nhan là thân tỷ muội, trẫm lại nghe nói Linh Phượng cùng Tam hoàng đệ giao tình rất tốt, không bằng ba ngày sau, Tam hoàng đệ mang theo Tam đệ muội cùng nhau tiến cung cho Linh Phượng cái kinh hỉ đi? Như vậy vừa vặn có thể cho hai tỷ muội nàng tụ họp, trẫm cũng có thể thuận tiện thấy phong thái của Tam đệ muội!” Tiêu Trác ý vị thâm trường liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó bỗng nhiên mở miệng nói.
“Phải không? Kia trước kết thần đệ xin chúc mừng Hoàng huynh! Hoàng huynh yên tâm, ba ngày sau, thần đệ nhất định sẽ mang Vương phi tiến cung chúc mừng Linh Phượng!” Lời nói của Tiêu Trác, nhất thời làm dung nhan tuấn mĩ của Tiêu Dật xuất hiện lên một chút đau đớn không dễ phát hiện, nhưng lập tức con ngươi hắn tươi sáng cười, sau đó rót đầy một chén rượu, nâng chén về phía Tiêu Trác.
“Cạch!” Chén rượu hai người va chạm mãnh liệt giữa không trung một chút, mùi rượu thấm vào ruột gan, che dấu lệ khí giết người.
Đúng lúc này, trên vũ đài ở lầu dưới bỗng nhiên truyền đến tiếng tỳ bà mềm nhẹ thê lương, lập tức trong đại sảnh xuất hiện tiếng vỗ tay nhiệt liệt như thủy triều dâng.
“Tử Quỳ! Tử Quỳ! Tử Quỳ!” Toàn bộ nam nhân trong đại sảnh đều hưng phấn đứng lên, sau đó kích động la lên.
Thiên hạ đệ nhất danh kĩ Tử Quỷ rốt cuộc muốn lên đài? Tiêu Trác cùng Tiêu Dật cũng đồng thời buông chén rượu trong tay xuống, đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, hí mắt nhìn về phía dưới vũ đài.
Nay binh quyền Thánh Long vương hướng chia làm hai nửa, một nửa binh quyền từ hoàng đế Tiêu Trác nắm giữ, nửa binh quyền còn lại nằm ở trên tay Tiêu Dật.
Cho nên Tiêu Trác tuy rằng ở mặt ngoài duy trì hình ảnh huynh đệ tình thâm với Tiêu Dật, nhưng sau lưng vẫn muốn tìm cơ hội diệt trừ Tiêu Dật. Chính là Tiêu Dật không chỉ nắm giữ một nửa binh quyền, mà mặt khác còn nắm giữ một thế lực cường đại, hơn nữa hắn luôn luôn được lòng dân, cho nên Tiêu Trác vẫn ẩn nhẫn.
Tiêu Dật đương nhiên biết Tiêu Trác vẫn luôn tìm trăm phương ngàn kế để trừ bỏ mình, nếu hắn một lòng muốn đưa mình vào chỗ chết, chính mình cũng không cần phải lưu tình với hắn. Hắn chán ghét làm hoàng đế, không bằng chính mình hào phóng thành toàn cho hắn, giành lấy.
Chẳng qua, Tiêu Trác cùng Tiêu Dật đều biết, trước khi bọn hắn đối phó lẫn nhau, thì trước tiên phải tiêu diệt vẫn giả ngu Tiêu Nhiên, đương nhiên diệt trừ Tiêu Nhiên không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là, trước hết bọn họ phải tiêu diệt Tu La môn.
Tu La môn là một cái Thần bí môn phái đột nhiên xuất hiện trên giang hồ vào hai năm trước.
Thế lực của Tu La môn trải rộng cả nước, người của Tu La môn lại thị huyết như mạng, giết người không chớp mắt.
Hơn nữa Tu La môn tồn tại giống như cùng Triều đình đối nghịch.
Bởi vì Thánh Long vương hướng cách 1 tháng lại 1 tháng, sẽ gặp Quan to nổi danh trong triều đình bị tiêu diệt cả nhà.
Mà hung thủ chính là người Tu La môn, bọn họ giết chết tất cả người trong nhà Quan to triều đình, sau đó sẽ bỏ lại trên mặt đất cánh hoa màu đỏ tươi của tử vong – hoa Bỉ Ngạn. Mà hoa Bỉ Ngạn này chính là dấu hiệu giết người của Tu La môn.
Tiêu Dật cùng Tiêu Trác dùng thời gian hai năm, đều không thể điều tra ra căn cứu của Tu La môn.
Cho đến tháng trước, khi một Quan to trong triều đình lại bị giết chết cả nhà, mật thám của bọn họ phát hiện Tử Quỳ của Danh Hương lâu từng xuất hiện gần đó, hơn nữa trên người nàng còn dính đầy vết máu.
Cho nên tối nay Tiêu Dật cùng Tiêu Trác mới có thể xuất hiện trong Danh Hương lâu.
“Tử Quỳ! Tử Quỳ! Tử Quỳ!” Khi giữa vũ đài, xuất hiện một nữ tử mặc sa mỏng trong suốt, dáng người gợi cảm, tướng mạo quyến rũ xinh đẹp. Mọi người lại bắt đầu hò hét.
Mắt hoa đào câu hồn nhẹ nhàng quét nhìn mọi người, Tử Quỳ phong tình vạn chủng cười, sau đó khởi động chuông bạc trên cổ tay, thân mình nhanh chóng xoay tròn ở trên vũ đài.
Bước chân vũ động, làm cho quần áo sa mỏng của nàng vén lên, nhất thời dáng người gợi cảm như ẩn như hiện ở trước mắt mọi người.
Thoáng chốc, tất cả người ở đây đều ngừng hô hấp, không nháy mắt nhìn về phía Tử Quỳ đang múa ở trên.
“Tỷ tỷ, ngươi mau nhìn, cái nữ nhân múa múa kia rất xấu hổ nha!” Một thanh âm ngây ngốc vang lên.
“Vì sao a?”
“Ngươi xem đi! Váy của nàng đều bay lên đến đây, Tiểu Tứ Tứ đều nhìn đến thịt thịt của nàng! Mắc cỡ chết người!”
“Ngươi không thích xem thịt thịt của nàng, không có nghĩa những người khác không thích xem thịt thịt của nàng! Ngươi xem, ánh mắt tất cả nam nhân đều sắc mị mị, chảy rất nhiều nước miếng nhìn chằm chằm thịt thịt của nàng a!”
“Tiểu Tứ Tứ mới không cần xem thịt thịt của nàng a! Xấu đã chết! Nếu tỷ tỷ đem thịt thịt cho Tiểu Tứ Tứ xem, Tiểu Tứ Tứ liền sắc mị mị, xem cũng chảy rất nhiều nước miếng …”