Bạn đang đọc Thịnh Thế Xấu Phi: Chương 36: Cười Nhạo Nàng, Thì Phải Chết!
Màn đêm buông xuống, một vòng trăng sáng tỏa ra vạn thể ánh sáng như ngọc, không nhiễm một hạt bụi nhỏ treo cao ở trên bầu trời. Rất nhiều sao cũng không cam lòng yếu thế chật ních cả dải Ngân Hà. Ánh trăng, ánh sao hòa vào nhau triền miên, đem toàn thân nhu tình đều nở rộ.
Rõ ràng chiếu xuống say lòng người, xuất hiện một cái khăn che mặt màu tím, nữ tử mặc một bộ quần áo màu hoa lan Tử La, nàng chính là Lam Ẩn Nhan.
Từ trong miệng nha hoàn Lam Tây Thành, nàng đã biết được Danh Hương lâu là thanh lâu lớn nhất trong kinh thành, cũng không biết vị trí Danh Hương lâu. Cho nên Tiêu Dật vừa bước chân ra khỏi Tam vương phủ, nàng cũng liền chuồn ra khỏi Tam vương phủ.
“Di, các ngươi mau nhìn, kia giống như là Lam Ẩn Nhan?”
“Đúng đúng đúng, chính là nàng! Trừ bỏ Lam Ẩn Nhan người quái dị này, còn có mặt ai ám muội như vậy, cần khăn che mặt a?”
“Nữ nhân này thật đúng là không biết xấu hổ, biết rõ chính mình lớn lên rất giống quỷ, còn buổi tối chạy đến dọa người!”
“May mắn lá gan ta khá lớn, bằng không bị nàng hù chết ngay tại chỗ!”
Hai bên ngã tư đường, buổi tối này người ngủ không yên đi ra ngoài đường cái, nhất thời cùng nhau bắt đầu lớn tiếng nghị luận.
“Sợ bị lão nương hù chết, liền chạy nhanh trở về chuồng heo ngủ đi!
Nghe được thanh âm trào phúng của người hai bên, Lam Ẩn Nhan lộp bộp dừng lại một chút, con ngươi quét mắt nhìn mọi người, sau đó nàng tức giận rống lên.
“Các ngươi có nghe thấy hay không, nàng thế nhưng dám mắng chúng ta là heo!”
“Nữ nhân như ngươi so với quỷ còn xấu hơn, nên chạy trở về là ngươi đi!”
“Đúng vậy, ngươi lớn lên coi như xấu, còn chạy đến dọa người. Ngươi rốt cuộc có cảm thấy xấu hổ hay không a?”
“Nếu chúng ta lớn lên giống như ngươi, đã sớm một đầu đâm chết!” Mọi người lập tức kêu la lên.
“Nói đủ không? Nếu nói chưa đủ, liền tiếp tục nói! Nhưng mà đứng trách ta không cảnh cáo các ngươi, đôi khi nói lời nới không nên nói, làm muốn trả giá đại giới!” Lam Ẩn Nhan thành thật khoanh hai tay trước ngực nhìn về phía mọi người, lúc này đây nàng rống cũng vô dụng, ngữ khí của àng cũng rất nhạt, nhưng lại lộ ra hơi thở lạnh như xương.
Lớn lên xấu là có tội sao? Lớn lên xấu nên bị người trong thiên hạ nhục nhã sao? Lớn lên xấu nên đi tìm cái chết sao? Lam Ẩn Nhan vốn cũng không muốn để ý bọn họ, bởi vì nàng còn muốn tiến đến Danh Hương lâu a.
Nhưng mà những người này thật sự làm cho nàng khó chịu, cho nên nàng suy nghĩ có nên đánh bọn họ một trận trước, rồi mới đi Danh Hương lâu.
“Ngươi…” Lam Ẩn Nhan như vậy, lại làm ọi người thấn thần trong khoảng thời gian ngắn.
Bởi vì Lam Ẩn Nhan lúc này, giống như ma quỷ trong mộng, khí chất cao ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng giống nhau. Nàng liền lẳng lặng đứng như vậy, lẳng lặng nhìn bọn họ, đắm chìm trong tầng màu bạc kia, toàn thân nàng mỗi bộ phận cao thấp đều tản ra hơi thở làm kinh sợ lòng người.
Thật sự là kì lạ! Vì sao bỗng nhiên bọn họ đều cảm thấy nữ nhân này cũng không xấu a?
Mọi người đều liếc mắt nhìn nhau, nguyên bản còn muốn mở miệng châm chọc Lam Ẩn Nhan vài câu, nhưng là vừa mở miệng nói xong, lại bị khí chất lạnh như băng trên người Lam Ẩn Nhan đem tươi sống rung trở về.
“Tính các ngươi thức thời! Biết cái gì kêu có chừng mực, các ngươi đều cẩn thận nghe cho , về sau nếu lại nhìn thấy ta, liền đem miệng đóng lại, nếu không đừng trách ta trước không đem miệng các ngươi tê lạn, sau đó lại muốn mạng các ngươi!” Thấy mọi người cũng không nói chuyện, bây giờ Lam Ẩn Nhan mới hừ lạnh, nói xong, thân ảnh nàng chợt lóe, biến mất ở trước mặt mọi người.
“Ngươi này xấu… ngươi quái dị, cũng dám đe doạn chúng ta! Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ sợ ngươi sao?”
“Chúng ta sẽ không câm miệng, ngươi có thể làm gì chúng ta?”
“Đúng vậy, hù dọa ai a! Miệng sinh trưởng trên người chúng ta, chúng ta cao hứng liền nói, ngươi xem ngươi thật là có bản lĩnh giết chúng ta, ngươi có bản lĩnh giết người khắp thiên hạ sao?” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan rời đi, sau đó mọi người lại kêu gào lên.
“Nàng có lẽ không có bản lĩnh giết người khắp thiên hạ, nhưng mà ta có!” Trong bóng đêm mờ mịt, truyền đến một thanh âm làm người ta rợn cả tóc gáy.
Sau đó liền thấy vô số ngân châm bay ra, những người vốn trào phúng Lam Ẩn Nhan, miệng thế nhưng đồng thời bị ngân châm khâu lên, sau đó liền thấy bọn họ ngay cả ánh mắt đều không kịp khép lại, liền bị người tác mệnh, toàn bộ ngã xuống trên đất.
“Dám cười nhạo nữ nhân của ta, kết cục chỉ có một chữ, thì phải chết!” Một thân ảnh như mũi tên chợt lóe lên, thanh âm lãnh lệ đóng băng cả thi thể trên đất…
“Lại chuyển hai đường, hẳn là đi đến Danh Hương lâu đi?” Lam Ẩn Nhan nhìn về phía trước, cước bộ nhanh hơn.
“Ô ô ô… Xong đời! Lạc đường a! Ô ô ô… Sớm biết như vậy thì sẽ khôn vụng trộm chuồn ra đến đây! Ô ô ô… Nơi này rất đen, rất sợ đó nga!” Vừa đi qua một đầu hẻm, khi Lam Ẩn Nhan chuẩn bị quẹo vào, nàng liền nghe được một chút thanh âm quen thuộc. Hồ nghi nhéo mi xuống, Lam Ẩn Nhan đi vào trong ngõ nhỏ.
Sau đó nàng nhìn thấy khoảng không trong ngõ nhỏ, có một người đang ngồi ở trên đất xoa mắt, một bên đạp chân, trong miệng còn khóc lớn.
“Tiểu Tứ Tứ? Vì sao ngươi lại ở chỗ này?” Lam Ẩn Nhan khó có thể tin kêu lên.
“Oa…” Dưới ánh trăng, Tiêu Nhiên vốn vùi đầu vào khóc lập tức ngẩng đầu lên. Khi hắn nhìn thấy Lam Ẩn Nhan, lập tức ngửa đầu khóc rống lên.
“Tiểu Tứ Tứ, tối thế này, ngươi vì sao lại ở chỗ này ngồi khóc?” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan run rẩy nhìn Tiêu Nhiên, sau đó đi qua.
“Ô ô ô… Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ lạc đường!” Tiêu Nhiên trở mình từ dưới đất đứng lên, sau đó bổ nhào vào trong lòng Lam Ẩn Nhan, cánh tay gắt gao ôm Lam Ẩn Nhan, sau đó thanh âm hắn nghẹn ngào nói.
“Lạc đường?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan hồ nghi nhìn Tiêu Nhiên nói.
“Ô ô ô… Tiểu Tứ Tứ nghe nói hoàng đế ca ca đi Danh Hương lâu! Tiểu Tứ Tứ rất muốn tìm hoàng đế ca ca chơi, cho nên Tiểu Tứ Tứ mới bảo bọn thị vệ mang Tiểu Tứ Tứ đi Danh Hương lâu tìm Hoàng đế ca ca chơi! Nhưng mà bọn thị vệ nói Danh Hương lâu là cái bẩn địa phương, Tiểu Tứ Tứ không thể đi! Tiểu Tứ Tứ thấy bọn thị vệ không chịu mang Tiểu Tứ Tứ đi Danh Hương lâu, liền tự mình vụng trộm chuồn ra đến tìm Hoàng đế ca ca, kết quả Tiểu Tứ Tứ đi tới đi lui, liền lạc đường!” Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
Gió đêm đánh úp lại, sợi tóc màu đen cùng vạt áo đỏ tươi của hắn bay theo gió. Dưới ánh trăng, nước mắt hắn chảy theo khuôn mặt tuyệt mĩ, càng thêm câu hồn lòng người.
“Ngươi…” Lam Ẩn Nhan nheo con ngươi lại, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi.
Nếu đúng như lời hắn nói, như vậy bọn thị vệ hắn phải chạy ra ngoài, hẳn là sẽ tìm kiếm đi?
“Tỷ tỷ, nơi này rất tối, Tiểu Tứ Tứ rất sợ đó nga!” Tiêu Nhiên lại vùi đầu vào trong lòng Lam Ẩn Nhan, thân mình cũng không ngừng run lên.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi…” Lam Ẩn Nhan đẩy Tiêu Nhiên ra, con ngươi hơi hàn ý nhìn về phía Tiêu Nhiên.
“Trời ạ! Vương gia, cuối cùng cũng tìm được ngươi! Ngươi sao có thể vụng trộm chuồn ra Vương phủ chứ? Ngươi cũng biết thị vệ trong phủ đang tìm ngươi khắp nơi a? Ngươi thiếu chút nữa hù chết bọn thuộc hạ!” Hai gã Huyễn Ảnh trong Tứ vương phủ xuất hiện ở trong không trung, thanh âm kích động hô.
“Truyền tin thông tri những người khác, tìm được Vương gia rồi!” Một gã Huyễn Ảnh nói.
“Ân!” Một gã Huyễn Ảnh khác lập tức phát ra một cái pháo hoa từ trong tay áo.
“Đa tạ Tam vương phi giúp chúng ta chiếu cố Vương gia!” Hai gã Huyễn Ảnh hơi cúi người hướng về phía Lam Ẩn Nhan, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Nhiên nói: “Vương gia, ngoan! Để bọn thuộc hạ mang ngươi về phủ! Danh Hương lâu kia thực sự không thích hợp để ngài đi!”
“Hoàng đế ca ca có thể đi, vì sao Tiểu Tứ Tứ không thể đi chứ? Tiểu Tứ Tứ sẽ đi tìm Hoàng đế ca ca chơi, các ngươi không mang Tiểu Tứ Tứ đi, Tiểu Tứ Tứ chán ghét các ngươi! Các ngươi cút! Cút!” Tiêu Nhiên rất tức giận vung ngón tay nhỏ bé về phía hai tên Huyễn Ảnh nói.
“Tiểu Tứ Tứ không được hồ nháo! Mau mau cùng bọn thị vệ về phủ đi! Bọn họ nói rất đúng, địa phương kia thật sự không thích hợp để ngươi đi!” Lam Ẩn Nhan không nói gì nhu nhu đầu Tiêu Nhiên, ngữ khí mềm nhẹ nói. Hàn ý trong mắt nàng đã tiêu, thì ra chính mình hiểu lầm hắn, hẳn quả thật là vụng trộm chuồn ra ngoài.
“Ô ô ô… Nhưng mà đã lâu Tiểu Tứ Tứ không thấy được Hoàng đế ca ca, Tiểu Tứ Tứ rất nhớ Hoàng đế ca ca a!” Tiêu Nhiên ủy khuất nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, cái miệng nhỏ nhắn bĩu thật cao.
Dưới ánh trắng, da thịt hắn trắng nõn tinh khiết như suối tuyết, khuôn mặt xinh đẹp gần như tà mị, thủy mâu trong suốt mà lại đáng thương, nhất thời mềm hóa trái tim Lam Ẩn Nhan.
“Được rồi! Được rồi! Tỷ tỷ vừa vặn cũng phải đi Danh Hương lâu! Tỷ tỷ mang ngươi đi a!” Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã, sau đó dắt tay Tiêu Nhiên.
“Tiểu Tứ Tứ chỉ biết tỷ tỷ tốt nhất!” Lập tức Tiêu Nhiên dùng đầu vuốt ve bả vai Lam Ẩn Nhan, sau đó vui vẻ nở nụ cười.
“Hừ, hai cái đại phôi đản các ngươi! Tiểu Tứ Tứ chán ghét các ngươi, các ngươi mau trở về! Có tỷ tỷ mang Tiểu Tứ Tứ đi! Tiểu Tứ Tứ không cần các ngươi dẫn theo!” Tiêu Nhiên lại vung ngón tay nhỏ bé về phía hai gã Huyễn Ảnh, sau đó ngẩng đầu lên cao nói.
“Này…” Hai gã Huyễn Ảnh do dự liếc mắt nhìn nhau.
“Các ngươi cứ yên tâm trở về đi! Sau đó ta sẽ đem Tiểu Tứ Tứ trở về Tứ vương phủ!” Lam Ẩn Nhan lạnh nhạt cười nói.
“Vậy làm phiền Tam vương phi!” Hai gã Huyễn Ảnh cúi người về phía Lam Ẩn Nhan, sau đó thận ảnh chợt lóe biến mất ở trong không trung. Nhiệm vụ chủ tử phân phó đã hoàn thành, có thể trở về ngủ…
“Hai cái đại phôi đản! Hừ! Mau cút, mau cút!” Tiêu Nhiên hướng về phía nơi mà hai gã Huyễn Ảnh biến mất làm cái mặt quỷ nói.
“Đi!” Lam Ẩn Nhan không nói gì gõ gõ đầu Tiêu Nhiên, sau đó túm Tiêu Nhiên đi về phía trước. Người này, chính mình không ngoan vụng trộm chạy ra ngoài, khiến cho thị vệ trong Vương phủ tìm hắn đến phát hỏa.
“Hì hì… Tỷ tỷ mang Tiểu Tứ Tứ đi tìm Hoàng đế ca ca! Tiểu Tứ Tử yêu nhất yêu nhất tỷ tỷ!” Tiêu Nhiên cười khanh khách, sau đó nhảy nhảy để Lam Ẩn Nhan dắt đi.
Gió nhẹ đánh úp lại, cuộn lên hồng y Tiêu Nhiên, dưới ánh trăng, màu đỏ kia tản mát ra hơi thở sinh mệnh, đồng thời cũng tản mát ra hơi thở tà ác.
Bóng dáng hắn đẹp câu hồn người, nháy mắt giống như sinh mệnh cùng tử vong dung hợp, mà biến ảo vô cùng xinh đẹp…