Thịnh Thế Kiều Y

Chương:2NHÌN KỸ LẠI XEM


Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 82NHÌN KỸ LẠI XEM

Thanh Hoàn nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến mình rồi mới ra vẻ thong dong bước tới.

Hai người vừa chạm mặt, Xuân Nê đã nén giọng nói: “Tiểu thư, người nọ xin Trương Thái y khám bệnh cho, nhưng lại không đủ tiền. Hắn ta bị đuổi mấy lần nhưng không cam tâm nên muốn đi cầu xin phu nhân của Trương Thái y, ai ngờ lại làm cho phu nhân bị sợ hãi.”

“Bây giờ sao rồi?”

“Ông ấy bị đánh rất thê thảm, cả người đầy máu, đã bị ném ra sau núi rồi.” Xuân Nê nói mà vẫn còn thấy sợ hãi.

Thanh Hoàn nhíu đôi mi thanh tú lại: “Ông ấy cầu xin khám cho ai?”

Xuân Nê thở dài nói: “Nghe nói là cho người mẹ già, cũng không biết là thật hay giả.”

Thanh Hoàn không đành lòng, lập tức quyết đoán nói: “Xuân Nê, cho ông ấy hết bạc mà chúng ta mang theo. Nếu ông ấy bằng lòng, hãy bảo ông ấy đưa mẹ già đến Kim phủ, tìm Phúc bá chữa bệnh cho.”

“Tiểu thư, chỉ là một tên ăn mày, chúng ta hà tất…”

“Xuân Nê, với người có tấm lòng hiếu thảo như vậy, chúng ta sẽ không phân biệt giàu nghèo, ngươi mau đi đi.” Thanh Hoàn nghiêm túc nói.

“Vâng, tiểu thư!” Xuân Nê chạy đi như một làn khói.

Thanh Hoàn sửa sang lại quần áo, hít sâu một hơi. Là một người thầy thuốc, lương tâm chính là thứ quan trọng nhất, vì tiền mà không cứu người thì không phải lương y. Mặc dù Tiền gia không còn, nhưng cô vẫn sẽ không quên lời răn dạy bao đời của Tiền gia.

Thanh Hoàn bước ra từ sau bụi cây, xoay người rời đi. Cô chưa đi được mấy bước thì thấy một cô gái ăn mặc kiểu nha hoàn cười ngọt bước tới, nói rành mạch: “Xin hỏi cô nương là Lục tiểu thư của Cố phủ?”

Thanh Hoàn nghi ngờ gật đầu: “Chuyện gì?”

Tiểu nha hoàn thấy Thanh Hoàn tỏ ra đề phòng, vội vàng giải thích: “Tiểu thư đừng sợ, tôi là nha hoàn của phủ Anh Quốc công, thế tử gia nhà chúng tôi muốn mời tiểu thư qua đó một chuyến.”

Ân Lập Phong?

Thanh Hoàn không hề nghĩ rằng, người kia lại tìm đến mình. Cô đáp rất thản nhiên: “Xin lỗi, nhưng ta không quen biết thế tử gia nhà ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân, vẫn nên né tránh thì hơn. Ngươi về đi.”

Có vẻ như tiểu nha hoàn đã biết trước Thanh Hoàn sẽ từ chối, vội vàng nói nhỏ: “Lục tiểu thư, trước đây thế tử gia nhà ta từng là bạn tốt của Đại tiểu thư Tiền phủ. Nghe nói Lục tiểu thư vào Kinh thành nên mới muốn gặp mặt.”

“Vậy sao?”

Giọng nói của Thanh Hoàn nhẹ bẫng, giống như đám mây lơ lửng trên không trung, gió thổi qua là sẽ tan biến. Không ai biết được sự chấn động trong lòng cô lúc này.


Kiếp trước cô và Ân Lập Phong cũng chẳng phải là bạn bè thân thiết gì, mà là kiểu quan hệ, vừa gặp mặt nói dăm ba câu không hợp là có thể cãi nhau hoặc đánh nhau như kẻ thù.

Xưa nay bọn họ cãi nhau đều chỉ vì một người, người này chính là Bát tiểu thư Ân Đại Mi.

“Đúng vậy, tiểu thư. Thế tử gia đang chờ ở bên kia, chỉ nói mấy câu thôi, sẽ không làm lỡ thời gian của tiểu thư.”

Thanh Hoàn không hề tỏ ra có hứng thú, chỉ cười khẽ, nói tiếp: “Phiền ngươi nói với thế tử gia của ngươi, người xưa đã qua đời, ta và hắn không có gì để nói. Cáo từ.”

“Ài… tiểu thư!” Tiểu nha hoàn thấy Thanh Hoàn muốn đi, có chút sốt sắng, không khỏi đưa tay chặn cô lại.

Thanh Hoàn lẳng lặng đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô ta.

Tiểu nha hoàn bị sự lạnh lùng trong mắt cô làm cho run sợ, ngượng ngùng rút tay về.

Thanh Hoàn lấy ra một mẩu bạc vụn trong túi, nhét vào tay tiểu nha hoàn, thản nhiên nói: “Vất vả cho ngươi.”

Tiểu nha hoàn liếc nhìn bóng lưng của Lục tiểu thư, lại nhìn bạc vụn trong tay, lẩm bẩm: “Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng ánh mắt hơi lạnh lùng.”

Thanh Hoàn vào sương phòng, trong sương phòng đã chen đầy người, không còn chỗ đứng nữa. Cô cũng lười chen vào góp vui nên đứng nghỉ chân trước một gốc mai trong sân.

Trong phòng truyền ra tiếng của Quận chúa Hoa Dương, lúc thì duyên dáng, lúc thì vui vẻ, lúc lại tâng bốc, dáng vẻ vô cùng giỏi ăn nói.

Thanh Hoàn yên lặng lắng nghe vài câu, bỗng nhiên bị người ta đẩy mạnh lưng một cái, cô lảo đảo chúi người về phía trước mấy bước. Thanh Hoàn quay đầu lại nhìn, sắc mặt lập tức đanh lại.

Gương mặt Cố Thanh Vân hơi sưng, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm cô.

Thanh Hoàn đứng thẳng lưng, không hề khách sáo mà trừng lại. Xem ra cái tát này vẫn đánh quá nhẹ.

Hai người không ai nhường nửa bước, đang giằng co thì thấy Chu thị đã dẫn tâm phúc về đến cổng vòm, dáng cười khúc khích.

Đúng lúc trong sương phòng truyền ra tiếng cười sảng khoái của Hoa Dương, sắc mặt Chu thị đột nhiên thay đổi. Bà ta dừng bước, miệng làm dáng phỉ nhổ hai cái, mắt trợn trừng, dáng vẻ giống y như mấy bà ở ngoài phố.

Thanh Hoàn liếc xéo Cố Thanh Vân, chầm chậm cúi đầu xuống.

“Bẩm thế tử gia, Lục tiểu thư nói người cũ đã qua đời, cô ấy không có gì để nói với người.” Tiểu nha hoàn bắt chước giọng điệu của Thanh Hoàn, giống đến mấy phần.


Ân Lập Phong vừa nghe thấy hai chữ “người cũ”, trước mắt lập tức hiện lên một gương mặt. Một lúc sau, hắn ta dùng sức lắc đầu.

Đã sáu năm rồi, gương mặt ấy vẫn rõ ràng như vậy, thật sự là gặp quỷ.

Bỏ đi bỏ đi, vốn dĩ mình và Lục tiểu thư kia cũng không có gì để nói, chẳng qua là nể tình Tiền Tử Kỳ nên mới muốn chăm sóc đôi chút. Nếu đối phương đã không cảm kích, vậy thì hắn ta cũng không cần phải tự đi mất mặt làm chi.

Ân Lập Phong nhặt áo choàng lên, rảo bước rời đi.

Bởi vì hôm nay là Tết Nguyên tiêu, các phủ đều nhanh chóng về Kinh thành ăn bữa cơm đoàn viên trước khi mặt trời lặn. Trần phu nhân ngồi một lúc cũng kiếm cớ rời đi.

Đám nữ quyến của Cố phủ tập trung lại, nhanh chóng chuẩn bị lên đường về phủ.

Hoa Dương và Chu thị một trái một phải đỡ lấy cánh tay Ngụy thị, dẫn đầu đi ra ngoài. Đám người còn lại cũng nối đuôi đi ra sau.

Thanh Hoàn thấy rất lo lắng, Xuân Nê vẫn chưa thấy quay trở lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cô đang nghĩ thầm thì thấy Xuân Nê vội vã đi tới.

“Sao đi lâu thế?” Thanh Hoàn vừa đi vừa hỏi.

Xuân Nê lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển: “Tiểu thư, người đó bị ngất, nô tỳ gọi thế nào cũng không tỉnh. May mà nô tỳ nhanh trí, bỏ bạc ra tìm hai vị khách hành hương, nhờ họ thuê một chiếc xe ngựa, đưa người đó đến Kim phủ.”

Thanh Hoàn khen ngợi: “Xuân Nê giỏi lắm, đúng là rất nhanh trí.”

Xuân Nê được tiểu thư khen, lập tức thở phào một hơi: “Tiểu thư, Trương Thái y gì đó đâu giống kẻ chữa bệnh cứu người. Theo nô tỳ thấy, ông ta là đao phủ mới đúng, người kia bị đánh thê thảm lắm.”

Thanh Hoàn nhíu mày.

“Đúng rồi tiểu thư, nô tỳ vừa mới nhìn thấy mặt Tam tiểu thư bị sưng, cô ta sao vậy?”

“Bị ta đánh.”

“Hả!”

Xuân Nê khá là ngạc nhiên. Tiểu thư tựa như một người ngọc vậy, ngay cả con kiến cũng không nỡ giết, vậy mà giờ lại biết đánh người? Xem ra nhất định là Tam tiểu thư làm chuyện gì thất đức rồi.


“Hả gì mà hả, đôi tay này của tiểu thư nhà ngươi không chỉ biết bắt mạch, biết châm cứu, biết bốc thuốc đâu, thi thoảng cũng biết vả miệng người khác cũng như hạ độc nữa đấy.”

“Tiểu thư, mấy việc nặng như đánh người cứ giao cho nô tỳ. Nô tỳ tay to, đánh đã hơn.”

Xuân Nê đau lòng xoa xoa tay Thanh Hoàn, ghé tai vào nói: “Tiểu thư, mau nói nô tỳ nghe thử, Tam tiểu thư chọc giận gì người vậy?”

Đám nữ quyến của Cố phủ về đến nhà thì mặt trời đã chầm chậm khuất núi. Bữa tối trong phủ đã chuẩn bị xong, mọi người ăn một bữa cơm đoàn viên ở Thọ An Đường xong thì ai về phòng người nấy.

Thanh Hoàn uống mấy ngụm trà nóng, thoải mái ngả xuống kháng, thở dài.

Một cái thở dài này còn chưa dứt thì đã có nha hoàn ở bên ngoài nói:

“Lục tiểu thư, phủ lão Tề vương phái người đến mời chúng ta sang phủ ngắm đèn, Quận chúa mời Lục tiểu thư thay quần áo đi cùng.”

Tết Nguyên tiêu, mấy con phố sầm uất ở Kinh thành đều treo đầy đèn. Những người phụ nữ, các cô gái ngày thường chỉ có thể quanh quẩn trong nhà sẽ nhân dịp này kết bạn mà đi ngắm đèn.

Thanh Hoàn nhíu mày, lắc đầu với Nguyệt nương.

Nguyệt nương xốc mành đi ra ngoài, than vãn: “Lục tiểu thư nhà ta cũng muốn đi, nhưng hôm nay đi chùa bị nhiễm gió lạnh, trong người không được khỏe lắm, vừa rồi vẫn còn kêu tức ngực.”

“Vậy ta sẽ bẩm báo lại với Quận chúa như vậy.”

Nguyệt nương lấy ra một miếng bạc vụn, nhét vào tay cô ta: “Trong phủ chúng ta có những ai đi thế?”

Tiểu nha hoàn được thưởng, cười nói: “Các tiểu thư đều đi. Bảo tiểu thư nhà bà nghỉ ngơi đi, ta phải trở về bẩm báo đây, xe ngựa của vương phủ đang chờ ngoài cửa phủ rồi.”

Nguyệt nương vào nhà, gạt bấc đèn, ấm ức nói: “Sao tiểu thư không đi ngắm đèn, nô tỳ từng này tuổi rồi vẫn chưa được ngắm phố đèn trong Kinh thành. Nô tỳ đang muốn theo tiểu thư đi ngắm phố phường đấy?”

Thanh Hoàn cầm quyển sách y thuật, cười như không cười: “Ai mà biết được người của phủ đó đang có ý đồ gì.”

“Đến ngắm đèn cũng phải tính kế, người của vương phủ này cũng quá đáng sợ.” Nguyệt nương lẩm bẩm.

Canh tư một khắc.

Kinh thành náo nhiệt cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Thanh Hoàn mệt cả ngày đã đi ngủ từ lâu.

Trong viện, một bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống, đi tới trước cửa sổ gõ mấy cái, Nguyệt nương thức dậy, khẽ hỏi: “Ai?”

“Nguyệt nương, mau bảo tiểu thư dậy đi, Tiền Phúc có chuyện quan trọng mời tiểu thư qua đó.”

Thanh Hoàn mơ mơ màng màng bị Nguyệt nương gọi dậy. Cô vừa nghe trong phủ bên cạnh có việc, trong lòng lập tức nhấp nhổm không yên, bảo Nguyệt nương nhanh tay một chút.


Sau nửa chung trà, Thanh Hoàn đã vội vàng vào Kim phủ.

Tiền Phúc chờ đã lâu, ra nghênh đón nói: “Tiểu thư, lão nô đưa người đi gặp một người?”

“Ai?”

“Tiểu thư thấy sẽ biết.”

Trong phòng, vị thuốc xộc vào mặt, Thanh Hoàn đi đến trước giường, nhìn người đàn ông trung niên trên giường, không hiểu gì mà quay người lại nói: “Hắn ta là ai?”

“Hắn ta chính là bệnh nhân hôm nay tiểu thư sai người đưa tới.”

Tiền Phúc cầm nến trên bàn qua, xích lại gần nói: “Tiểu thư, người nhìn kỹ lại xem, hắn ta là ai?”

Người đàn ông nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, hốc mắt hõm sâu, ria mép lún phún, trên mặt còn có vết máu, đầu tóc rối bời, có vài lọn còn dính lại với nhau.

Thanh Hoàn nhìn kỹ lại vài lần, vẫn lắc đầu.

Sắc mặt Tiền Phúc hơi xám lại, ông than thở: “Tiểu thư, hắn ta là người của Thạch gia?”

Thạch gia, Thạch gia nào? Thanh Hoàn nhất thời chưa phản ứng kịp.

“Thái phó của Thái tử, Thạch Các Lão.”

Tim Thanh Hoàn khẽ giật thót, giọng run rẩy: “Vậy ông ấy là…”

“Hắn ta là con thứ hai mươi hai của Thạch gia, là thứ xuất, mẹ ruột là gái lầu xanh.”

Thanh Hoàn không thể ngờ được, người này lại chính là con trai của Thạch Các Lão, Thạch Dân Uy. Cô kinh ngạc hồi lâu không nói được gì.

Thạch Các Lão là một vị đại nho, là nhân vật thủ lĩnh trong nội các.

Vị này là người Tấn Trung, thế gia thư hương, từng đỗ đầu tam nguyên, được Tiên đế đích thân bổ nhiệm vào Hàn Lâm, tiền đồ vô hạn. Từ đó về sau, ông ấy luôn làm việc cho Tiên đế.

Tiên đế qua đời, Tân đế đăng cơ, Thạch Các Lão có công phụ tá Tân đế nên được trọng dụng.

Tân đế rất coi trọng tài hoa và học thức của người này, đặc biệt lệnh cho Thái tử bái làm thầy, đảm nhiệm chức Thái phó, quan hàng nhất phẩm.

Thái tử mưu nghịch khiến Hoàng đế giận dữ, muốn phế Thái tử, Thạch Các Lão kêu oan cho Thái tử, bị Tân đế đương triều trách mắng. Ông ấy dùng cái chết để biểu đạt ý chí, máu tươi vấy trước triều đình.

Tuy Thạch Các Lão làm quan hay làm thầy đều vô cùng xuất sắc, nhưng lại có một tật xấu rất đáng chỉ trích, đó chính là háo sắc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.