Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 81NƠI NÀO KHÔNG CHẠM MẶT
“Gia, cô gái vừa rồi là Lục tiểu thư nhị phòng của Cố phủ, vừa tròn mười bốn tuổi.”
Ân Lập Phong nhíu mày: “Cố phủ nào?”
“Binh bộ Thị lang Cố Tùng Hàm. Nhị phòng của Cố gia vốn ở phủ Tô Châu, năm ngoái mới vào Kinh thành.”
“Chính là người đã cắn bị thương Hiền vương?” Ân Lập Phong thốt lên.
Tiểu Trung nói nhỏ: “Gia, chính là cô gái đó. Tiểu nhân đã hỏi thăm, từ nhỏ cô ta đã là một kẻ ngốc, còn bị mắc bệnh điên. Sau này gặp được danh y, tốn mười vạn lượng bạc mới chữa khỏi bệnh.”
“Có phải mẫu thân cô ta họ Tiền không?” Ân Lập Phong vừa nghe đến hai từ kẻ ngốc đã vội hỏi ngay.
Tiểu Trung gật đầu: “Bẩm gia, đúng là họ Tiền, có điều bà ấy đã qua đời sáu năm trước. Bây giờ chính thê của Cố Nhị gia là Quận chúa Hoa Dương.”
“Là bà ta sao?” Ân Lập Phong nghe xong, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Một lúc sau, ánh mắt hắn ta có sự biến hóa rất nhỏ, trở nên đầy lạnh lùng. Hắn ta nói nhỏ: “Tìm một cơ hội mời người đến cho ta.”
“Gia, hôm nay người đến người đi, không tiện hành sự. Hơn nữa Bát tiểu thư vẫn đang ở đây?” Tiểu Trung tỏ ra khó xử.
Ánh mắt Ân Lập Phong thoáng mơ hồ, hắn ta lẩm bẩm: “Người kia ghét nhất là nghe thấy cái họ Tiền này, vậy mà ta lại quên mất.”
Bởi vì rút được xăm thượng thượng (ý chỉ xăm rất tốt), khi Ngụy thị dùng cơm chay cũng tươi cười không ngừng.
Chu thị cùng con dâu Quản thị, một người bưng cốc, một người cầm đũa, hầu hạ ở bên cạnh. Mãi đến khi ăn xong bữa cơm chay, họ vẫn không thấy tăm hơi mẹ con Hoa Dương đâu. Mọi người không còn cách nào chỉ đành ngồi uống trà trong phòng chờ đợi.
Sắc mặt Ngụy thị có chút khó coi, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra sự tức giận.
Hai mẹ con nhà này đúng là không coi ai ra gì, cho dù gặp người quen, không nói tiếng nào đã đi, đến giờ cũng không phái người qua đây thông báo một tiếng.
Chu thị vẫn thản nhiên cúi đầu uống trà, trong bụng cảm thấy sảng khoái. Tốt nhất là đừng quay lại nữa, để người trong phủ chờ đến trời tối luôn đi. Bà ta muốn xem thử lão phu nhân có nhịn nổi cơn tức này không.
Đại thiếu nãi nãi Quản thị thấy thế thì cười nói: “Phu nhân, hay là cháu dâu phái người đi tìm thử?”
“Không cần!”
Ngụy thị sầm mặt lại: “Cứ chờ cho ta, ta muốn xem thử mấy giờ thì ả ta về.”
Bà cụ vừa nói ra, sương phòng lập tức im lặng như tờ. Thanh Hoàn dùng chung trà che lại ý cười ở khóe môi.
Quận chúa này cũng ghê gớm thật, bỏ mặc mẹ chồng và đám con cháu nữ quyến trong nhà, biến mất không một lời chào, không thấy bóng dáng. Bà ta lên mặt như vậy, chẳng qua là ỷ vào quyền thế nhà mẹ đẻ.
Thanh Hoàn bất giác lộ ra ánh mắt châm chọc. Tốt nhất là Quận chúa Hoa Dương này nên thắp hương cầu trời phù hộ phủ lão Tề vương cả đời thuận lợi, nếu không… dựa vào cách cư xử của bà ta, e là đến chữ “chết” cũng không biết viết thế nào.
Đúng lúc này bọn họ nghe thấy một tiếng thét chói tai, vang vọng trời xanh, tiếp theo chính là vài tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu này khiến đám nữ quyến của Cố phủ kinh hồn bạt vía. Ngụy thị ôm ngực, lập tức ra lệnh: “Người đâu, đi xem thử bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Một bà vú già chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc đã quay lại bẩm báo: “Phu nhân, bên ngoài có một người đến xin cơm, nhân lúc mọi người không canh chừng đã lẻn vào sương phòng của Trương phu nhân, bị người ta bắt được đánh cho gần chết.”
Sắc mặt Ngụy thị không dễ nhìn cho lắm, bà cụ hỏi: “Trương phu nhân nào?”
Bà vú già vội vả miệng mình một cái, cười trừ: “Xem trí nhớ của nô tỳ kìa. Người bị dọa vừa rồi chính là phu nhân của Viện thủ Thái Y Viện Trương Hoa. Hôm nay bà ta cũng tới dâng hương, đang nghỉ ngơi bên cạnh phủ chúng ta.”
Thanh Hoàn khẽ nhíu mày, ánh mắt toát ra nỗi oán hận. Không ngờ kẻ tiểu nhân vô sỉ kia đã leo lên được chức Viện thủ của Thái Y Viện, có thể thấy ông trời đúng là không có mắt.
Tên Trương Hoa này vốn là một thái y dưới trướng của tổ phụ, bản thân cũng có chút thông minh, giỏi quan sát lời nói và sắc mặt người khác. Tổ phụ mến tài, dần dần trọng dụng ông ta, thường dạy ông ta bắt mạch ra sao.
Ngự y trong cung phải nhậm chức ở Thái Y Viện đủ sáu năm, người vượt qua được ba vòng kiểm tra thì mới có tư cách được chọn.
Trương Hoa bình yên qua được cả hai vòng đầu, nhưng ở vòng thứ ba thì bị loại, bởi vì ông ta đã bỏ thêm một vị thuốc có dược tính mạnh vào phương thuốc.
Cũng vì chuyện đó, ông ta ghi hận tổ phụ, cho rằng tổ phụ ghen tị người tài, cố ý để ông ta không được chọn. Ông ta không hề biết rằng, tổ phụ làm thế chỉ là vì muốn bảo vệ ông ta.
Ngự y là người chăm lo sức khỏe cho quý nhân trong cung. Mấy vị nương nương đều có thân thể mảnh mai, xem bệnh cho bọn họ quan trọng ở hai từ “yên ổn”, một khi sơ sẩy, vô cùng có khả năng bị chém đầu cả nhà. Tính tình như ông ta cần phải rèn giũa thêm ba năm nữa, không thể đốt cháy giai đoạn được.
Ba năm sau thi lại, quả nhiên Trương Hoa trúng tuyển, dựa vào việc đầu cơ trục lợi mà bám víu vào đương kim Hoàng hậu, chuyện gì cũng đối đầu với tổ phụ, bộ dạng đúng kiểu tiểu nhân đắc chí.
Thậm chí có mấy lần, ông ta cố tình gài bẫy tổ phụ, nếu không phải tổ phụ là người cẩn thận tỉ mỉ, lại có y thuật cao minh, e là đã bị ông ta hại chết.
Mỗi lần tổ phụ nhắc đến ông ta lại ảo não vô cùng. Tổ phụ là người nho nhã đến vậy mà cũng phải phá lệ gọi ông ta là kẻ gian, có thể thấy được lúc đó ông ta ỷ vào Hoàng hậu mà càn rỡ như thế nào ở Thái Y Viện.
Thanh Hoàn nghĩ đến đây, quyết định để ý chuyện này hơn. Cô đánh mắt ra hiệu với Xuân Nê ở sau lưng.
Xuân Nê hiểu ý, mượn cớ đi vệ sinh để chạy ra ngoài.
Chu thị vừa nghe là phu nhân của Trương Thái y, sợ Ngụy thị không biết sự lắt léo trong quan hệ này, vội giải thích: “Phu nhân không biết đấy thôi, Trương Thái y này là tâm phúc của Hoàng hậu. Phủ chúng ta cũng nhờ vào danh tiếng của phủ Thụy vương, đã mời được ông ta tới bắt mạch cho mấy lần, thật sự là thuốc đến bệnh hết.”
Sao Ngụy thị lại không nghe ra thâm ý trong lời nói của Chu thị. Bà cụ cười nói: “Nếu đã trùng hợp gặp mặt, chi bằng ngươi hãy đến đó chào hỏi. Con người ăn ngũ cốc, ai mà không có lúc bị bệnh.”
Chu thị nheo mắt cười, đứng dậy cung kính nói: “Vậy nhọc phu nhân chờ một lát, con dâu đi một hồi sẽ trở lại.”
Đám người Chu thị rời đi, thấy bốn cháu gái ngồi yên nhìn mình, bà cụ than vãn: “Cháu dâu, đưa mấy muội muội đi dạo quanh đây đi, đừng đi xa.”
Quản thị đứng dậy, cười nói: “Phu nhân yên tâm.”
Mùa Đông, ở trong chùa này, ngoài vài cây hoa mai đang nở rộ ra, thì cũng không có cảnh đẹp gì đáng nói.
Hiển nhiên Quản thị đã đến chùa không ít lần, quen thuộc đường đi lối về. Cô ta dẫn bốn cô em chồng vừa đi vừa giới thiệu phong cảnh và bài trí trong chùa.
Thanh Hoàn đi cuối cùng, đầu óc không chú ý vào lời nói của Quản thị, chỉ tập trung nghĩ đến chuyện của Trương Hoa. Bởi cô quá tập trung suy nghĩ, không để ý đến phía trước mà giẫm một bước vào vạt quần của Tam tiểu thư Cố Thanh Vân.
Cố Thanh Vân quay phắt lại nhìn cô hằm hằm, thấp giọng mắng: “Mắt chó của ngươi mù rồi à, tránh xa ta ra.”
Thanh Hoàn định xin lỗi một tiếng rồi, nhưng vừa nghe câu này, cô đột nhiên tiến lên trước, nói rất khẽ, chỉ có hai người nghe thấy: “Lưu di nương đã không được chú ý nữa, chẳng lẽ Tam tỷ cũng muốn giống bà ta?”
Cố Thanh Vân tức đến mức hai mắt hoa lên.
Kẻ ngu này, chỉ vì cô ta làm ầm ĩ ở vương phủ, hại di nương bị cấm túc, còn hại mình bị mất mặt trong phủ. Cô ta thì hay rồi, không chỉ có được mười vạn lượng của hồi môn mà còn tìm được chỗ dựa vững chắc là Tưởng gia. Đúng là ông trời không có mắt.
Cố Thanh Vân sầm mặt, mắng lại: “Đồ đ*, đừng có đắc ý, hãy chờ đấy mà xem.”
Mắt Thanh Hoàn lóe lên ý cười, cô ta giơ tay lên tát vào gương mặt tươi cười kia. Sau đó, không đợi cô ta phản ứng kịp, cô bé nhào vào lòng Thanh Chỉ, gào lên: “Nhị tỷ, Nhị tỷ, Tam tỷ mắng muội là đồ đ*, còn uy hiếp muội.”
Sắc mặt Cố Thanh Chỉ chợt thay đổi, cô vừa vỗ lưng an ủi Lục muội, vừa mắng: “Cố Thanh Vân, muội định làm gì?”
Cố Thanh Vân không ngờ kẻ ngu này lại dám vừa ăn cướp vừa la làng, tay ôm mặt tức giận nói: “Nhị tỷ, là nó đánh muội trước.”
Thanh Hoàn ngẩng đầu khỏi vòng tay Thanh Chỉ, nói với vẻ rất chính đáng: “Nhị tỷ, tỷ ấy mắng muội là đồ đ* trước nên muội mới đánh tỷ ấy. Mẫu thân nói là con gái thì phải dịu dàng, nhã nhặn, miệng nói lời độc ác là phạm vào một trong bảy điều cấm kỵ. Thay vì để tương lai Tam tỷ bị đuổi về nhà, muội chỉ đành ra tay thật nặng, để tỷ ấy nhớ thật sâu sắc.”
“Ngươi…”
Cố Thanh Vân tức đến mức cả người run lên, nước mắt rơi lã chã.
Cô ta mới mười bốn tuổi, đến người trong lòng còn chưa có, vậy mà kẻ ngốc này lại nói mình sẽ bị đuổi về nhà. Như vậy thì sao cô ta có thể nhịn được, lập tức xông lên, định xé miệng Thanh Hoàn.
Quản thị nhanh tay nhanh mắt, vội ôm lấy cô ta, gằn giọng nói: “Bao nhiêu người qua lại, nếu bị người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì, có chuyện gì về phủ hãy nói.”
“Đại tẩu…” Cố Thanh Vân giậm chân, giọng uất nghẹn.
“Nhìn xung quanh xem.” Quản thị sốt sắng, bắt đúng mạch.
Cố Thanh Vân nhìn xung quanh một vòng, bốn phía đã có người chỉ trỏ cô ta. Cô ta vừa thẹn vừa hận, chỉ đành vùi đầu vào lòng Quản thị.
Đúng lúc này, một đám nữ quyến ăn mặc gấm vóc lụa là ào ào đi tới, dẫn đầu chính là Quận chúa Hoa Dương.
Thanh Hoàn nghếch mắt lên nhìn, chẳng trách không thấy bóng dáng Quận chúa đâu, hóa ra là gặp phải người trong phủ này.
Sánh vai với Quận chúa Hoa Dương chính là Trần thị, phu nhân Tần Quốc công, cùng với con gái của Trần thị là Tần Thiên Cúc.
Tần Thiên Cúc mặc trang phục bằng vải lụa trơn màu đỏ thêu chỉ vàng, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt trái xoan xinh đẹp được trang điểm nhẹ. Cô ta đứng bên cạnh Ngô Nhạn Linh – một người có dung mạo xuất chúng, mà vẫn không hề bị thua kém.
Thanh Hoàn khẽ thở dài, cuộc đời đi đâu cũng dễ chạm mặt.
Kiếp trước cô từng gặp Tần Thiên Cúc vài lần, dáng dấp vừa béo vừa tròn lại vui tươi, rất được người lớn yêu thương. Bởi vì bọn họ chênh nhau vài tuổi nên không chơi với nhau. Không ngờ mấy năm không gặp, cô bé mập mạp năm xưa lại dậy thì xinh đẹp như vậy.
Quản thị vội vàng buông người trong lòng ra, dẫn theo bốn vị tiểu thư tiến lên chào hỏi.
Ánh mắt Trần thị quét qua bốn người, giống như vô tình mà dừng lại trên người Nhị tiểu thư Cố Thanh Chỉ. Mười sáu tuổi chính là độ tuổi e ấp đẹp nhất, lại có thêm sự uyển chuyển của con gái Giang Nam, ắt hẳn Cao Tiểu Phong kia vừa gặp sẽ thích con bé chết mất.
Trần thị và Hoa Dương chỉ nhìn nhau một cái là đã hiểu ý. Bà ta lại qua sang cười hiền hòa: “Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau rồi, xem các cô nương trong phủ kìa, ai cũng xinh xắn đáng yêu. Quận chúa thật đúng là có phúc, ta thấy cũng phải ghen tỵ.”
Bà ta vừa nói, Thanh Hoàn đột nhiên thấy đau đầu, thầm nghĩ chuyện không hay rồi.
Năm trước gặp trên thuyền, Trần thị còn ra vẻ xa cách, cao ngạo. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi bà ta lại thân thiết với Quận chúa như tỷ muội. Xem ra mối hôn sự giữa Cao phủ và Cố phủ, phủ Thụy vương đã quyết tâm khiến nó thành thật.
Cố Thanh Chỉ không biết điều này, dẫn theo ba muội muội hành lễ theo đúng chuẩn mực.
Trần thị nhân cơ hội nắm lấy tay cô ấy, cười nói: “Con ngoan, nghe nói tổ mẫu con cũng đến, con dẫn ta đến thăm bà ấy đi.”
Hiển nhiên là Cố Thanh Chỉ không quá quen với sự thân thiện một cách bất ngờ của phu nhân Tấn Quốc. Cô ngại ngùng cúi đầu, nói khẽ: “Phu nhân, mời đi bên này.”
Đoàn người nhộn nhịp quay lại đường cũ.
Thanh Hoàn cố tình đi rất chậm, tụt xuống mãi cuối đoàn.
Phía sau bụi cây, Xuân Nê ló đầu ra, vẫy tay với Thanh Hoàn.