Thịnh Thế Kiều Y

Chương:0TA MUỐN THAM GIA MỘT PHẦN


Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 70TA MUỐN THAM GIA MỘT PHẦN

Thấy thời cơ đã đến, Thanh Hoàn bật cười: “Rất tốt!”

Triệu Cảnh Diễm nghệt mặt ra, sau đó là ngạc nhiên, cuối cùng mới nhíu chặt chân mày, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm kia trừng Thanh Hoàn một cách khó chịu.

Thanh Hoàn vô tội chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn nói: “Nhưng mà gan hơi nóng, cần phải làm mát gan.”

Trong nháy mắt, Triệu Cảnh Diễm chỉ muốn bóp chết cô gái trước mặt mà thôi. Không sai, đúng là cần phải tìm một cô gái để hạ hỏa trong người, chẳng trách gần đây mấy lần nhìn thấy Thanh Hoàn, biểu hiện của hắn đều rất thất thường.

Triệu Cảnh Diễm không hoang mang phe phẩy cây quạt, giống như để quạt đi khí nóng trong người.

Xuân Nê nghiêng mắt nhìn dáng vẻ bình tĩnh như không của Thọ vương, trong lòng vô cùng kính phục, đồng thời tự nhủ, xem ra Thọ vương cũng là người khoan dung độ lượng, bị tiểu thư trêu chọc như vậy cũng không hề nổi giận, rất có khí độ.

Xuân Nê nào biết được, tên Triệu Cảnh Diễm này càng tức giận thì vẻ mặt lại trông càng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta không thể nào đoán ra được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Đương nhiên Thanh Hoàn biết hắn đang tức giận, nhưng cô lại không sợ, còn cười với hắn: “Xuân Nê, giúp vương gia đổi một ly trà nóng.”

Trà nóng được dâng lên, Triệu Cảnh Diễm bưng chung trà không nói gì.

Thanh Hoàn cũng không đi vào trong phòng, chỉ ngồi không như vậy ở bên ngoài với hắn.

Hai người không nói với nhau lời nào, nhất thời bầu không khí trở nên rất lúng túng, Xuân Nê nhìn trái nhìn phải, nhìn mệt rồi thì dứt khoát cúi đầu xuống.

Cũng ngay lúc này, A Ly bê một giỏ sổ sách trở lại.

Thanh Hoàn chưa nhúc nhích, chỉ nhìn Triệu Cảnh Diễm: “Vương gia, ta có thể xem không?”

Nói thừa, không cho cô xem thì ta đem đến làm gì? Bây giờ còn làm ra vẻ tri thư đạt lễ với bản vương, lúc nãy cô trêu chọc ta sao không nói như vậy đi.

Oán hận trong lòng rất nhiều nhưng miệng hắn thì chỉ “ừ” một tiếng.

Thanh Hoàn ra hiệu cho Xuân Nê, Xuân Nê thuận tay lấy vài cuốn sổ lật ra đưa cho tiểu thư.

Thanh Hoàn xem sổ sách chăm chú đến nỗi không có tâm tư nào để chú ý đến việc khác, cô như chìm vào trong đó.

Xem xong một quyển lại đổi một quyển khác, khi đổi đến quyển thứ ba thì Tưởng Hoằng Văn dẫn Tiền Phúc, Ngân Đăng đi vào viện.

Thanh Hoàn bảo bọn họ không cần đa lễ, chỉ vào giỏ sổ sách trên nền nhà nói: “Ngân Đăng, trong nửa giờ đồng hồ giúp ta tính toán những thứ này. Xuân Nê, ngươi giúp muội ấy một tay.”


Ngân Đăng không nói nhiều lời, lấy bàn tính mang theo bên người ra, gẩy bàn tính lạch cà lạch cạch. Mặc dù một bên gẩy bàn tính, một bên xem sổ sách, nhưng tốc độ của cô bé cực nhanh, đến nỗi làm người ta muốn líu cả lưỡi.

Còn Xuân Nê ở một bên phụ trách sao chép và đưa sổ sách qua, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, vừa nhìn là biết đã quen làm việc này rồi.

Tiền Phúc nhìn mọi người trong phòng, cung kính hành lễ với Thọ Vương, sau đó mới lặng lẽ đi ra phía sau lưng Thanh Hoàn.

Triệu Cảnh Diễm và Tưởng Hoằng Văn ngây người với tốc độ gẩy bàn tính của Ngân Đăng, hai người bốn mắt nhìn nhau vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy Cố Thanh Hoàn nhỏ giọng bàn bạc với Tiền Phúc.

Một chủ một tớ, người hỏi người đáp, giọng nói rất khẽ.

Ban đầu hai người nghe thấy không cảm thấy gì nhưng càng nghe càng kinh ngạc, càng kinh ngạc lại càng muốn nghe.

Năm ngoái chỉ mười mấy hiệu thuốc ở Nam Trực Lệ của Khánh Phong Đường thôi mà lợi tức một năm đã lên đến trăm vạn lượng, chia cho Thọ vương hai phần nghĩa là một năm hai mươi vạn lượng. Nếu như năm nay thêm cả Bắc Trực Lệ nữa, rồi thêm một Vạn Hoa Lâu nữa thì…

Đầu chân mày Triệu Cảnh Diễm giật giật, hắn giả vờ giả vịt nâng chung trà lên để che giấu sự kinh ngạc trên khuôn mặt mình.

Lúc này Thanh Hoàn mới mở miệng: “Đã tính rõ ràng rồi thì mang phần lợi tức đã chia đến phủ cho vương gia đi.”

Tiền Phúc nghiêm túc nói: “Tiểu thư yên tâm, lão nô sẽ mang cả tiền và sổ sách qua đó ạ.”

Thanh Hoàn tiếp tục hỏi về dược liệu, thấm thoát đã qua nửa canh giờ.

Sau khi Ngân Đăng gẩy đến phép tính cuối cùng, Xuân Nê dùng bút lông viết lại con số cuối thì Thanh Hoàn đã nhận được một tờ danh sách viết tất cả những thu chi của vương phủ.

Thanh Hoàn xem sơ qua, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng, khẽ lắc đầu đưa giấy tới trước mặt Triệu Cảnh Diễm.

“Vương gia xem thử đi.”

Triệu Cảnh Diễm cầm lấy xem một chút, sắc mặt hắn lập tức tái xanh. Hắn đường đường là Thọ vương vậy mà tính toán xong lại chỉ… lại chỉ…

Một ánh mắt sắc như dao quét qua A Ly, A Ly rụt cổ lại, nhanh chóng cúi thấp đầu.

Tưởng Hoằng Văn không hiểu gì, giật tờ giấy trong tay Triệu Cảnh Diễm xem thử, đôi mắt hắn trừng lên như sắp rớt ra ngoài.

Chẳng trách tên Đình Lâm này ngày nào tháng nào cũng than nghèo, thân phận Thọ vương nhưng lại thu không đủ chi, vậy… vậy cũng quá vô lý rồi chăng?

Huống hồ gì những sổ sách này chỉ là bề nổi của vương phủ mà thôi, còn những khoản chi ngầm lại càng lớn hơn nữa, những năm nay Đinh Lâm… hắn làm sao mà duy trì nổi vậy? Tưởng Hoằng Văn ngước lên nhìn Đình Lâm bằng ánh mắt đầy thương hại.


Cố Thanh Hoàn uống một ngụm trà nhuận giọng, hỏi một câu: “Một năm vương gia muốn kiếm bao nhiêu tiền?”

“Lời này có ý gì?”

“Mười vạn thì có cách kiếm của mười vạn, năm mươi vạn thì có cách kiếm năm mươi vạn, trăm vạn thì có cách kiếm của trăm vạn. Dám hỏi vương gia muốn kiếm loại nào?”

Triệu Cảnh Diễm hít thở không thông.

Tại sao hắn nghe lời này lại cảm thấy khó chịu như vậy, giống như là trong mắt cô ấy hắn chỉ là một kẻ ngốc. Nhưng kẻ ngốc này cũng biết chơi lớn đấy.

Hắn cầm chén trà lên, cười lạnh: “Bản vương định nói kiếm ngàn vạn cơ, cô có thể làm được không?”

“Đương nhiên có thể làm được.”

“Phụt!”

Triệu Cảnh Diễm vừa uống xong một ngụm trà vào miệng thì đã phun ra đầy người, một người thích sạch sẽ như hắn lại không thèm nhìn quần áo trên người mình, chỉ chăm chăm nắm chặt cánh tay đặt trên bàn của Thanh Hoàn, nghiêm giọng hỏi: “Cô… cô nói cái gì?”

Tay Cố Thanh Hoàn bị hắn nắm phát đau, cô không vui nói: “Thỉnh vương gia tự trọng!”

“Đình Lâm, buông tay!”

Lúc này Triệu Cảnh Diễm mới phát hiện ra bàn tay to của mình đang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lục tiểu thư, hắn ngạc nhiên vội vàng thả tay ra, hơi che giấu tâm tình nói: “Thất lễ, thất lễ, Lục tiểu thư lượng thứ, lượng thứ cho.”

Trong lòng Tưởng Hoằng Văn đang hiếu kì lại muốn giúp Triệu Cảnh Diễm bớt xấu hổ nên giả vờ đánh trống lãng nói: “Lục tiểu thư, làm sao để kiếm ngàn vạn?”

Cố Thanh Hoàn sờ nắn bàn tay đã đỏ lên của mình, đôi mắt sâu thẳm: “Việc này, ta muốn tham gia một phần, vương gia có đồng ý hay không?”

Bây giờ Triệu Cảnh Diễm làm gì còn quan tâm đến những cái này, chỉ cần là chuyện kiếm được tiền, đừng nói một phần, dù là mười phần hắn cũng đồng ý nữa.

“Ta đồng ý, cô mau nói đi.”

Cố Thanh Hoàn hít sâu một hơi, sau đó khẽ thốt ra mấy từ: “Mở tiền trang*.”

(*) Hình thức hoạt động như ngân hàng hiện nay, là nơi để mọi người gửi tiền, chuyển tiền,…


Một vầng trăng mới mọc treo trên đầu cành, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống mặt đất.

Trong sân, một gốc mai trắng đang nở rộ, tựa như được điêu khắc từ bạch ngọc, tinh xảo xinh đẹp, hương thơm thoang thoảng.

Thanh Hoàn đứng dưới cây mai, ngón tay trắng ngần ngắt một cánh hoa mai đưa vào miệng nhai thử, hơi chát.

Tiền Phúc đứng sau lưng cô, trầm ngâm: “Tiểu thư, chúng ta…”

“Phúc bá.”

Thanh Hoàn nhanh chóng cắt ngang: “Ta đồng ý giúp hắn kiếm tiền, hắn đáp ứng giúp ta điều tra vụ án hỏa hoạn của Tiền phủ.”

Đôi chân Tiền Phúc mềm nhũn, loạng choạng như muốn ngã xuống.

Thanh Hoàn nghe thấy tiếng động vội vàng quay người đỡ lấy ông, thấp giọng nói: “Phúc bá, đứng cẩn thận.”

Đôi mắt Tiền Phúc đẫm nước mắt, “Tiểu thư, Thọ vương thật sự đồng ý giúp Tiền gia điều tra vụ án?”

Thanh Hoàn gật đầu đầy kiên định, “Nếu không, ta cũng sẽ không giúp hắn xem sổ sách.”

Nước mắt chảy giàn giụa trên khuôn mặt Tiền Phúc: “Tiểu thư, tiểu thư, Tiền gia… chúng ta… lão nô chỉ đợi một ngày này.”

“Tiền Phúc, bây giờ tất cả vẫn còn quá sớm, không được vội, từ từ thôi.”

Tiền Phúc quệt nước mắt, “Chỉ cần khi lão nô còn sống được nhìn thấy oan khuất của Tiền gia được rửa sạch, lão nô chết cũng không hối tiếc.”

“Chết chóc cái gì chứ, bá phải sống cho tốt, bá vẫn chưa được hưởng phúc của ta nữa đấy.”

Thanh Hoàn trách móc: “Bây giờ không phải là lúc để nói những lời này.”

“Lão nô rõ ạ.”

Thanh Hoàn nhanh chóng hỏi: “Lúc nào Tử Ngang mới vào Kinh thành?”

“Qua Tết Nguyên tiêu nhất định sẽ vào tới Kinh. Hiệu thuốc của Tiền gia ở phủ Kim Lăng đã bắt đầu hoạt động. Tiểu thư xin cứ yên tâm, phía Nam đã có Tống Ngữ giúp tiểu thư trông coi. Chỉ là hiệu thuốc trong Kinh thành đến giờ vẫn chưa có động thái nào, không biết tiểu thư dự tính như thế nào?”

Thanh Hoàn vui vẻ nói: “Ở Kinh thành, ta dự định tập trung vào đối tượng là các nữ quyến danh gia vọng tộc, để cho Tử Ngang chuyên bắt mạch ở đó.”

“Dụng ý ở đây của tiểu thư là?”


Thanh Hoàn khẽ cười: “Vạn Hoa Lâu là để phục vụ cho đàn ông của danh gia vọng tộc, còn hiệu thuốc ở Kinh thành này thì sẽ chuyên phục vụ cho nữ quyến của vọng tộc. Đàn ông ở bên ngoài nắm bắt được tình hình trong triều và Kinh thành nhưng phụ nữ lại có thể do thám được tình hình trong nội trạch. Nắm bắt được tình hình của cả nội trạch và triều đình thì phần thắng của chúng ta sẽ nhiều hơn.”

Tiền Phúc chưa từng nghĩ đến chuyện tiểu thư sẽ có ý định kinh doanh như vậy, không khỏi cảm thán: “Tiểu thư thật thông minh, người cứ giao việc này cho lão nô. Bây giờ lão nô chỉ lo lắng một chuyện.”

Thanh Hoàn khẽ nói: “Phúc bá đang lo lắng Thọ vương có thể tra ra được chuyện năm đó hay không?”

“Đúng vậy ạ, lão nô thấy ngài ấy là người… càn quấy, trong phủ đó lại…”

“Phúc bá, một tên vương gia càn quấy mới không khiến người ta nghi ngờ, nếu để người khác điều tra, chỉ sợ chạm vào vảy rồng.”

Tiền Phúc ngộ ra, không khỏi cảm thán: “Tiểu thư nói chí phải.”

“Còn về chuyện tiền trang, chúng ta không cần nhúng tay vào, chỉ cần đầu tư tiền vào đó. Nếu như không ngoài dự liệu của ta thì Thọ Vương chắc sẽ trọng dụng Ngân Đăng làm người trông coi sổ sách. Sổ sách đã nằm trong tay thì chúng ta không cần phải lo gì nữa.”

Dù sao tiểu thư nói như thế nào thì Tiền Phúc sẽ làm thế ấy.

Năm năm rồi, từ lúc tiểu thư nằm trên chiếc giường lạnh lẽo kia, đôi mắt khẽ chớp, miệng gọi một tiếng Tiền Phúc, ông mới xem như là tìm được người để tin tưởng.

Những năm nay, ông đã quen với việc tiểu thư thông minh nên không còn cảm thấy lạ gì.

“Tiểu thư, lão nô vẫn không hiểu một chuyện.”

“Bá nói đi.”

“Đường đường là vương gia, tại sao trong phủ lại nghèo đến mức không lấy ra được một vạn lượng, nếu không nhờ có lợi tức từ Khánh Phong Đường và Vạn Hoa Lâu của chúng ta, vương gia…”

Thanh Hoàn nhẹ nhàng đáp: “Phúc bá, lời này ta chỉ nói với một mình ông. Tên Thọ vương này không đơn giản đâu, những sổ sách hôm nay chẳng qua chỉ là bề nổi mà thôi.”

Tiền Phúc đã ngộ ra.

“Nhưng ta có thể khẳng định, thiếu ngân lượng là chuyện chắc chắn, hơn nữa phải nói là vô cùng thiếu.”

“Trong phủ đó chi tiêu nhiều như vậy sao.”

Thanh Hoàn âm trầm nghiền ngẫm: “Chi tiêu của hắn tuyệt đối không chỉ có như vậy. Được rồi, không cần phải nói thêm về chuyện của hắn nữa. Đúng rồi, Cẩm Y Phường của Sử gia có lọt vào mắt của phường dệt Tô Hàng không?”

Tiền Phúc đáp ngay: “Lão nô đang định nói việc này với tiểu thư ạ. Cuối năm ngoái, Sử gia có truyền tin đến, người giám sát mới bổ nhiệm của phường dệt Tô Hàng vì giữ cho công chính liêm minh nên không dùng người của Thụy vương cũng không dùng người của Hiền vương, trùng hợp đã trọng dụng Sử gia.”

Thanh Hoàn hừ lạnh nói: “Thọ vương ở Giang Nam bị hành thích hai lần, động thái lớn như vậy, chỉ e Hoàng thượng đã trừng bốn con mắt ra để nhìn rồi, bây giờ chắc chắn với họ, lo giữ mình mới là quan trọng nhất.”

“Nhưng mà trừ Sử gia ra còn có một nhà cũng nắm được một nửa ngân sách trong cung.”

“Ồ, là ai?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.