Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 69MÀI SẮT THÀNH KIM
Chu thị vội cười nói: “Lục tiểu thư, lão Thất cũng đã dặn dò trước, người được sai đi chuyển lời đến Cố phủ nhất định là đang trên đường đi rồi. Hai người chỉ cần yên tâm ở lại đây, nếu có thiếu cái gì thì cứ nói với ta đừng khách sáo.”
Lúc này Thanh Hoàn đã nhìn Tưởng Hoằng Văn với cặp mắt khác. Một người đàn ông không ngờ lại có tâm tư tỉ mỉ như vậy, suy nghĩ chu đáo mọi chuyện.
Trong lòng cô đã sáng tỏ, không khỏi cười đáp tạ: “Làm phiền Đại nãi nãi.”
Chu thị rời đi, Thanh Chỉ lo lắng nói: “Thất gia, Thất gia nào thế, hay là muội đã gặp đàn ông bên ngoài?”
Thanh Hoàn không biết làm thế nào, chỉ đành cười nói: “Nhị tỷ, Thất gia là cháu trai nhỏ nhất của lão tổ tông, người ta đứng trước giường để hầu hạ, tỷ nói muội làm sao mà tránh mặt được đây.”
Thanh Chỉ ngẫm nghĩ một hồi, thấy cũng có lý, nhưng rồi vẫn chỉ tay vào trán của Thanh Hoàn một cái, dặn dò: “Chúng ta ra ngoài làm khách, việc gì cũng phải tuân theo quy củ. Tưởng gia đối đãi tốt với chúng ta, chúng ta càng không thể để người ta xem thường mình.”
Thanh Hoàn không muốn nghe Nhị tỷ của mình thuyết giáo nữa, vội đánh trống lảng: “Nhị tỷ, đồ trong khay của muội nếu như tỷ thích thì cứ lấy luôn cũng được.”
“Bậy bạ!”
Thanh Chỉ lại nghiêm mặt: “Đây là tâm ý của lão tổ tông dành cho muội, muội cất cẩn thận cho ta, không được cho người khác lung tung như vậy.”
Thanh Hoàn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Phu nhân dạy dỗ Nhị tỷ rất tốt, tuy chỉ là thứ xuất nhưng tư tưởng không hề nông cạn, so với hai cái người cả ngày chỉ biết đấu đá nhau kia thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
…
“Cái gì, Tưởng gia muốn hai vị tiểu thư ở lại bảy ngày sao?” Khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ của Hoa Dương như xệ hết cả xuống.
Bảy ngày thì việc gì cũng có thể xảy ra. Kẻ điên kia thì không nói làm gì nhưng Nhị nha đầu kia thì tuyệt đối không thể để nó lôi kéo quan hệ với Tưởng gia, nếu không chẳng phải sẽ phá hỏng mọi tính toán của vương phủ sao.
Phàm việc gì có thể khiến Quận chúa tức giận, Chu thị đều không tiếc công tiếc sức để thêm dầu vào lửa. Bà ta cười híp mắt nói: “Xem ra lão tổ tông của Tưởng gia đúng là rất thích Lục nha đầu nhà chúng ta đấy.”
Quản thị cười tiếp lời: “Cũng là do Lục muội khiến người ta yêu mến thôi ạ”.”
“Con thì hiểu cái gì?”
Chu thị trợn trắng mắt, cười lạnh nói: “Nếu như không có cái gia tài để lại của Tiền gia thì cho dù Lục tiểu thư lớn lên có đẹp như tiên đi chăng nữa lão tổ tông cũng không thèm liếc nó một cái đâu.”
Quan thị khó được mở miệng nói chuyện với mẹ chồng một câu, vậy mà lại bị trách mắng ngay trước mặt bao người, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, chau mày nhăn trán, trong lòng chua xót không nói được lời nào.
Châu thị càng không cam tâm, nhìn về phía Quận chúa nói với giọng điệu đầy hàm ý: “Đệ muội à, Lục nha đầu đã có lão tổ tông bảo vệ thì không còn ai dám bắt nạt nó nữa rồi.”
Kẻ ngu dốt nhà ngươi, nói mấy lời âm dương quái khí như vậy để cho ai nghe đây, không bị dạy dỗ một ngày là ngứa ngáy tay chân sao.
Hoa Dương mắng chửi trong lòng như vậy, nhưng ngoài mặt thì cười tươi nói: “Đương nhiên là không có ai dám bắt nạt rồi. Chỉ sợ Lục nha đầu buột miệng nói ra chuyện của hồi môn của mẫu thân nó năm đó, lão tổ tông giận lên tính nợ cũ cũng không biết là ai sẽ gặp xui xẻo đây.”
Chu thị tức đến suýt nữa chỉ thẳng tay vào mặt Hoa Dương mà mắng.
Ả đàn bà nhà ngươi có thôi đi không, mười vạn lượng của hồi môn đã chia đều cho hai phòng ngươi còn muốn cái gì nữa. Cho dù ta có ăn tiền đó thì bây giờ cũng đã ói ra sạch sẽ rồi, đúng là không biết một vừa hai phải.
Bà ta cắn răng nói: “Có xui xẻo cũng không phải một mình ta xui xẻo, ta sợ cái gì chứ. Nếu thật sự muốn tính nợ cũ thì cả cái phủ này, ai cũng không được yên thân đâu.”
“Đủ rồi!”
Ngụy thị đập bàn, hai mắt như bắn ra tia lửa, “Chuyện của hồi môn về sau không được nhắc lại nữa. Lục nha đầu có thể lọt vào mắt của lão thái quân là phúc phần của nó. Không còn việc gì thì giải tán hết đi.”
Hoa Dương thong dong đứng lên, nhìn quanh một vòng, cười lạnh: “Thái thái không cần tức giận, nếu đã lật lại chuyện này như vậy thì cũng nên nói cho rõ ràng. Hoa Dương con tuy là mẹ kế nhưng cũng biết làm người phải có giới hạn. Đồ mà Tiền thị để lại cho Lục nha đầu, ngay cả cây trâm Hoa Dương cũng chưa động vào, con không lừa lọc của ai cái gì cả, nên chậu nước bẩn này không thể đổ lên đầu con được đâu.”
Nói xong, Hoa Dương cũng không nhìn sắc mặt của Ngụy thị, còn hừ lạnh một tiếng, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Chu thị ngồi gần nhất, bị phun nước bọt đầy mặt đầy mày nhưng không thể bắt bẻ lại được câu nào, tức đến giậm chân: “Thái thái, người xem cô ta đi, xem cái đức hạnh này của cô ta…”
Nét mặt Ngụy thị bình tĩnh không một gợn sóng. Năm năm nay bà đã quen với cái tính hống hách ngang ngược của con dâu thứ hai rồi.
Cổ nhân nói, làm con dâu mười năm là mẹ thân chồng, đến lượt nhà bà thì lại ngược lại, mẹ chồng còn phải nhìn sắc mặt của con dâu.
Ngụy thị không khỏi nhớ lại những điều tốt đẹp của Tiền thị, sau rồi đứng dậy, khẽ than thở: “Đừng để ý đến nó, cứ kệ nó đi.”
Châu thị vội vàng đứng dậy giữ bà lại.
Ngụy thị nhìn nhìn bà ta, lạnh giọng nói: “Nhị nha đầu tuy không phải do con sinh ra nhưng suy cho cùng cũng là người của phòng con. Nó đã mười sáu tuổi rồi, cũng nên xem xét đi thôi.”
Trong lòng Châu thị chua chát nhưng ngoài mặt thì vẫn phải cười nói: “Phu nhân nói phải ạ, con dâu sẽ chú ý việc này.”
Ngụy thị đi vào phòng, khoát tay ý bảo Châu thị có thể rời đi.
Bà mệt mỏi nằm trên giường, ánh mắt phức tạp, khẽ lẩm bẩm: “Cũng không biết hai nha đầu ở phủ kia như thế nào rồi. Chỉ mong ông trời phù hộ cho Nhị nha đầu được lọt vào mắt xanh của lão tổ tông.”
Chu thị vừa bước một chân ra khỏi phòng thì nghe thấy những lời này. Bà ta chợt khựng lại, huyệt Thái dương giật giật.
Mẹ ơi, tâm tư của thái thái cũng lớn quá rồi đấy. Một thứ nữ lại đòi mơ mộng được gả cho Tưởng gia, đúng là không biết thân biết phận.
Dần dần, Chu thị nở nụ cười chế giễu. Mẹ chồng mới vào kinh thì làm sao biết được, trời đất ở trong Kinh thành như thế nào, bỏ đi bỏ đi, để bà ấy tự mình nếm trải một cú vấp ngã thì hơn.
Quan thị tiến lên đỡ tay mẹ chồng, cung kính nói: “Con tiễn người về viện.”
Chu thị lạnh lùng nhìn cô ta, phủi tay nói: “Không cần, về sau hầu hạ các gia cho cẩn thận, cũng dạy dỗ những đứa trẻ trong phòng mình cho tốt.”
“Dạ!” Quan thị cung kính đáp.
…
Bữa tối, hai tỷ muội Cố phủ ngồi cùng một bàn ăn cơm.
Dùng cơm xong, hai người trò chuyện một hồi, Thanh Chỉ thấy trời đã tối, sợ hạ nhân Tưởng gia bàn tán nên bảo Hồng Y đỡ tay, để nha hoàn dẫn hai người trở về viện.
Thanh Hoàn thấy Nhị tỷ của mình tuân thủ quy củ như vậy cũng chỉ đành thôi.
Chỉ có điều, một người vừa đi thì tận hai người đến. Cô nhìn hai người ngồi một Nam một Bắc ở trong phòng, mí mắt giật giật mấy cái, giả vờ khát nước uống ừng ực hai ngụm.
Người đến chính là Tưởng Hoằng Văn và Triệu Cảnh Diễm.
Hôm nay Triệu Cảnh Diễm mặc bộ đồ màu hồng nhạt, tay áo thêu hoa văn đám mây bằng chỉ vàng, trên tay vẫn cầm một chiếc quạt phe phẩy như cũ. Dáng vẻ của hắn trông hệt như một vị công tử hào hoa phong nhã vậy.
Thanh Hoàn chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào mặc đồ màu hồng nhạt, trong lòng thầm mắng hắn một câu “ẻo lả” rồi lướt mắt qua.
Triệu Cảnh Diễm phẩy quạt, học theo điệu bộ của cô cũng uống ừng ực hai ngụm nước trà.
Quạt vừa phất một cái, mùi son phấn trong không khí truyền đến chóp mũi Thanh Hoàn, cô thoáng chau mày.
Nghe nói trong vương phủ của tên này, chỉ tính trắc phi thôi đã có mười tám người. Nếu thêm mấy vị tiểu thiếp, nô tì xinh đẹp, nha hoàn thông phòng… mỗi ngày cho gọi một người, theo đó ước tính cũng phải được hơn một tháng mà không lo trùng lặp.
Thanh Hoàn không khỏi nghĩ đến câu nói: Mài sắt thành kim!
Triệu Cảnh Diễm cũng đang âm thầm đánh giá cô.
Cô gái này có làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt trái xoan là đôi mắt to tròn long lanh, nhìn sơ thì xinh đẹp yêu kiều, dễ thương vô cùng nhưng thực tế lại là người quỷ kế đa đoan.
Cô gái như vậy cũng chỉ có một vương gia nhàn rỗi như hắn mới xứng đôi, nếu như là một người đàn ông khác thì… Triệu Cảnh Diễm không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Tưởng Hoằng Văn thấy hai người đều không nói chuyện, vẻ mặt phòng bị nhìn đối phương, không kìm được ho khan mấy tiếng.
Triệu Cảnh Diễm giật mình, cũng hoàn hồn lại, phẩy quạt mấy cái nói: “À… việc đã đến bước này, chúng ta cũng cần phải xem về sau phải làm thế nào. Lục tiểu thư à, hôm nay bản vương đến đây là muốn nghe xem, cô định làm thế nào để kiếm tiền cho bản vương.”
Thanh Hoàn cười khẽ: “Thỉnh vương gia nói cho ta biết về sổ sách, các mảng buôn bán và cả tất cả những điền trang, tiền bạc trong phủ hiện tại.”
Con ngươi của Triệu Cảnh Diễm xoay vòng, giọng sang sảng: “A Ly, về lấy toàn bộ sổ sách đến đây cho ta.”
Thanh Hoàn nói tiếp: “Làm phiền Tưởng công tử đi Kim phủ một chuyến để mời hai người đến đây.”
“Lục tiểu thư cứ ra lệnh.”
“Mời ngài đưa Tiền Phúc và tì nữ Ngân Đăng của ta đến.”
Tưởng Hoằng Văn nhìn Triệu Cảnh Diễm bằng ánh mắt sâu xa, sau đó mới nhanh chóng đứng lên nói: “Ta sẽ đích thân đi mời họ.”
“Đợi đã, bọn họ đến đây cần tránh né một số người.”
“Lục tiểu thư yên tâm.”
Trong phòng không còn người ngoài, Thanh Hoàn cũng không để ý đến biểu cảm trên khuôn mặt của tên kia nữa, chỉ quan tâm việc của mình: “Xuân Nê, đỡ ta vào phòng nghỉ ngơi một lát.’
“Cố Thanh Hoàn!” Triệu Cảnh Diễm lập tức bùng lên lửa giận.
Trong phòng khách chỉ có hai người một nam một nữ, nếu đổi lại là cô gái khác ở cùng một phòng với hắn thì chỉ sợ là đã gục ngã bởi vẻ phong lưu anh tuấn của hắn, nhịn không nổi mà vồ lên người hắn lâu rồi. Cho dù là không vồ lên người hắn thì ánh mắt cũng phải bị hắn hấp dẫn chứ.
Cô gái này lại xem hắn như không tồn tại, đúng là gan to bằng trời.
“Cô sợ ta ăn thịt sao?”
Lần đầu tiên Cố Thanh Hoàn bị người ta kêu cả họ lẫn tên như vậy thì tức đến nghiến răng, nhưng trên mặt lại cười: “Dung chi tục phấn, sợ sẽ làm bẩn mắt của vương gia. Huống hồ gì sổ sách của vương phủ chắc chắn không ít, trước khi vận động trí óc, ta phải nghỉ ngơi lấy sức mới được.”
Nói xong, cô nhún người chào, sau đó đi thẳng vào trong.
Triệu Cảnh Diễm nghiến răng ken két.
Xuân Nê nghe thấy thì da đầu cũng muốn tê rần, hai chân mềm nhũn, trốn vào trong phòng.
Giữa căn phòng rộng rãi chỉ còn một mình Triệu Cảnh Diễm ngồi lẻ loi trơ trọi, ngay cả một nô tì bưng trà rót nước cũng không có.
Triệu Cảnh Diễm căm tức nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Hắn thong dong nói tiếp: “Lục tiểu thư à, ta có nghe ngóng được một chút về chuyện của Tiền phủ…”
Thanh Hoàn bất giác căng thẳng, nhanh chóng xoay người nhảy bổ ra ngoài, gấp gáp hỏi: “Nghe ngóng được những gì?”
Triệu Cảnh Diễm cầm quạt vỗ lên đầu, cười xấu xa nói: “Bản vương cảm thấy hơi đau đầu, trong chốc lát nhớ không ra nữa rồi.”
Thanh Hoàn hít sâu một hơi, từ tốn bước đến ngồi bên cạnh hắn.
“Đưa tay ra.”
Biết ngay cô sẽ bị mắc lừa, Triệu Cảnh Diễm đắc ý cười đưa cổ tay ra.
Ba ngón tay đặt lên cổ tay, rất nhanh Thanh Hoàn biết mình đã bị mắc lừa, cô rũ mắt, ấn đường nhíu lại, vẻ mặt đăm chiêu như một lão tăng đang thiền định.
Triệu Cảnh Diễm chẳng qua chỉ muốn trêu ghẹo nhưng lại không ngờ vẻ mặt Cố Thanh Hoàn lại nghiêm túc như vậy, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Như thế nào?”
Thanh Hoàn không trả lời, chau mày ủ rột.
Triệu Cảnh Diễm hoảng hốt, lại hỏi tiếp: “Thế nào rồi?”
Thanh Hoàn ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, vẻ mặt trông đầy khó xử.
Không phải chứ, không phải ta thật sự có bệnh trong người chứ, Triệu Cảnh Diễm đột nhiên căng thẳng, “Rốt cuộc sức khỏe của bản vương như thế nào rồi?”
Thanh Hoàn buông cổ tay hắn ra, khẽ thở dài nói: “Mạch tượng của vương gia…”
“Mạch tượng thế nào?” Triệu Cảnh Diễm hỏi dồn dập.
Thanh Hoàn nuốt nước bọt, trầm ngâm không nói gì.
Triệu Cảnh Diễm không tự chủ nuốt nước bọt ực một cái, ánh mắt hắn sáng quắc, nhìn chằm chằm cô, như là sợ sẽ bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt kia.