Thịnh Thế Kiều Y

Chương 65VỪA CHỮA KHỎI BỆNH


Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 65VỪA CHỮA KHỎI BỆNH

Lời này đã nói trúng suy nghĩ trong lòng Chu thị, bà ta không hiểu ý mà tiếp một câu: “Đám hồ ly này, nên đánh ra ngoài.”

Chỉ đợi câu này của ngươi.

Hoa Dương tỏ ra buồn bã, than thở: “Đại tẩu không biết đấy thôi, đuổi ra ngoài rồi đàn ông lại nuôi bên ngoài. Phu nhân trong nhà còn phải cung tiền cho nuôi, nhưng lại không quản được, càng khiến mình tức chết thôi.”

Hoa Dương ngươi được lắm, dám bẫy ta. Sắc mặt Chu thị đột ngột thay đổi, tức đến mức ngực phập phồng, chỉ hận không thể tát cho cô em dâu này một phát.

Hoa Dương đắc ý, cầm khăn che miệng cười. Muốn đấu với ta, xem ta giết chết ngươi, đúng là thứ ngu như heo.

Ngụy thị nhìn Hoa Dương thật lâu. Bà cụ nâng ly trà lên, chỉ chăm chú uống tách trà của mình, coi như không nghe thấy gì.

Quản thị từ đầu tới cuối không lên tiếng, cũng học dáng vẻ của lão phu nhân, tập trung uống trà.

Còn bốn tiểu thư trong phủ nghe trưởng bối nói đến chuyện di nương, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, hết sức ngượng ngùng.

Đúng lúc này, mành cửa bị vén lên, quản sự đi vào bẩm báo: “Phu nhân, người của Tưởng gia đến.”

Ngụy thị đặt ly trà xuống: “Tưởng gia, Tưởng gia nào?”

Người quản sự nói: “Bẩm phu nhân, là Tưởng gia của Quốc Tử Giám ạ.”

“Hả!”

Ngụy thị thốt ra một tiếng sợ hãi, vội nói: “Mau, mau mời người đó vào.”

Những người ngồi đây đều không khỏi giật mình, từ lúc nào mà Tưởng gia lại có quan hệ qua lại với Cố gia.

Vạn dặm Cửu Châu, từ Hoàng đế cho tới bách tính đều biết, trong khoản thi từ, người của Tưởng gia xếp thứ hai thì khắp thiên hạ không có ai dám xưng thứ nhất.

Quay ngược về đời tổ tiên của Tưởng gia, tức đời ông bà của ông bà, xa xăm đến tận thời Hoàng đế Thái Tổ vẫn còn khổ cực trên lưng ngựa, lúc còn đang ngược xuôi giành thiên hạ, khi đó thì tổ tiên của Tưởng gia đã bắt đầu làm thầy người ta lâu rồi. Ngay cả tuyên ngôn khai quốc của Thái Tổ cũng là do người của Tưởng gia soạn thảo ra.

Vì vậy, tuy Cố phủ được gọilà đại gia tộc thi thư, nhưng khi so với Tưởng gia thì chẳng qua chỉ là Tôn Ngộ Không gặp Phật tổ Như Lai, rốt cuộc cũng chẳng là cái gì cả.


Cho nên, lúc Chu thị, Đại nãi nãi của Tưởng gia, mặc bộ trang phục lụa màu lông chuột, thêu hoa hồng bằng chỉ vàng, đầu cài trâm phượng khảm hồng ngọc, uy phong lẫm liệt đi tới, tất cả nữ quyến của Cố phủ, kể cả lão phu nhân đều đi ra nghênh đón.

Chu thị thướt tha đi tới trước mặt Ngụy thị, dịu dàng cúi đầu khẽ chào một cái, cười nói: “Xin được thỉnh an phu nhân, dạo này phu nhân vẫn khỏe chứ?”

Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, vậy mà lời nói lại như người quen biết đã lâu, vừa nhìn lễ nghĩa giao tiếp đã biết đúng là người của danh gia vọng tộc.

Ngụy thị mỉm cười trả lời, vội vàng sai nha hoàn dọn chỗ dâng trà.

Chu thị cũng không khách sáo, ung dung ngồi ngay vị trí đầu tiên cạnh Ngụy thị, hai thị nữ đi theo rất có quy củ mà hành lễ với Ngụy thị, sau đó một trái một phải đứng hai bên Chu thị, mắt nhìn chằm chằm xuống đất.

Chu thị uống mấy ngụm trà, sau mới cười nói: “Biết mọi người vào Kinh thành, lão tổ tông đã giục ta tới đây chào hỏi một chuyến.”

Cô ta nói câu này xong, trong lòng đám người Cố gia đều có chút hồi hộp. Lão tổ tông của Tưởng gia chính là người mà đến cả Hoàng thượng cũng phải nể mặt vài phần.

Ngụy thị không hiểu đầu đuôi thế nào, đành liếc nhìn Quận chúa.

Người kia vội vàng cười nói: “Cố gia có tài đức gì lại làm phiền lão tổ tông nhớ đến vậy, thật sự là khiến chúng tôi hổ thẹn. Nên là tiểu bối chúng tôi tới thỉnh an lão tổ tông mới phải. Sức khỏe lão tổ tông vẫn tốt chứ ạ?”

Chu thị cười nói: “Vẫn còn minh mẫn lắm. Chỉ có điều người lớn tuổi rồi, luôn nghĩ đến chuyện cũ, người cũ. Mấy hôm trước người nằm mơ, mọi người đoán xem người mơ thấy ai?”

“Ai?”

Sắc mặt Chu thị hơi biến đổi, cô ta thở dài nói: “Người lại mơ thấy… Ài, cái khác thì ta cũng không nói nữa, lão tổ tông nhà ta ngày trước đã từng uống mấy thang thuốc mà Đại tiểu thư của Tiền gia kê cho. Thế nên, lão tổ tông vừa nghe mọi người vào Kinh thành liền bảo ta đến đón Lục tiểu thư qua đó, nói là muốn mời tới phủ ở vài hôm. Mong phu nhân tạo điều kiện cho.”

Chu Đại nãi nãi vừa nói ra lời này, người khác thì không cảm thấy gì, nhưng sắc mặt Quận chúa Hoa Dương lập tức xị xuống. Ngay trước mặt vợ kế như bà ta mà lại khen ngợi một người vợ trước đã chết, đây không phải là lấy dao đâm vào tim bà ta sao?

Chu thị tinh mắt cỡ nào chứ, lập tức cười giải thích: “Chúng ta cũng không thể làm gì khác. Ai bảo người là lão tổ tông cơ chứ, ngay cả trong cung cũng phải nể mặt ba phần, chúng ta là tiểu bối cũng chỉ có thể chiều theo ý người.”

Cô ta nói câu này, Ngụy thị nào còn để ý đến sắc mặt của Quận chúa, vội vàng cười nói: “Có thể khiến lão tổ tông nhớ đến quả là phúc phận của nha đầu kia. Người đâu, mời Lục tiểu thư tới đây, sai người đi chuẩn bị sẵn mọi thứ luôn, để Lục nha đầu đến khấu đầu với lão tổ tông.”

Chu thị đã đạt được mục đích, âm thầm thở phào một hơi, cũng vì vui không kể xiết nên cô ta lại ngồi hàn huyên một phen với đám phụ nữ của Cố phủ.


“Tiểu thư, tiểu thư, mau mau, Tưởng gia phái người đến đón.”

Cửa từ đường đột nhiên bị mở ra, Nguyệt nương hớn hở chạy vào, không nói hai lời đã đỡ Thanh Hoàn đứng dậy.

“Tốt quá rồi, cuối cùng cũng không phải quỳ nữa, tiểu thư à, mới có một đêm mà nô tỳ đã sốt ruột muốn chết.”

Nhanh vậy? Thanh Hoàn không còn chút sức lực nào, tựa cả vào người Nguyệt nương, để bà ấy đỡ ra ngoài, trong lòng lại suy nghĩ.

Cô còn cho rằng, Tưởng Hoằng Văn sẽ giống hôm đó, nhân lúc đêm tối lén lút đưa cô tới phủ. Không ngờ, giữa ban ngày ban mặt, Tưởng gia này lại dám quang minh chính đại đến nhà đòi người.

Đây lại là vở tuồng gì thế? Thanh Hoàn bất giác lẩm bẩm thành tiếng.

“Tuồng gì chứ, không phải tuồng, chỉ cần không để tiểu thư quỳ từ đường thì tôi đã cảm thấy A Di Đà Phật rồi.”

Nguyệt nương sung sướng vô cùng: “Chúng ta mau đi thôi, không thể để người nhà họ Tưởng đợi được.”

Thanh Hoàn nghe câu này lại dừng bước.

“Vội gì chứ, chuyện nhờ người khác đương nhiên phải đợi chút rồi. Đi, bảo Xuân Nê đến Thọ An Đường bẩm báo trước, cứ nói ta phải tắm rửa, dùng cơm xong mới có thể cùng Đại nãi nãi đến Tưởng gia.”

“Tiểu thư…” Nguyệt nương có chút lo lắng.

Thanh Hoàn thản nhiên nói: “Nguyệt nương, người nhớ kỹ, có một số thứ phải phô ra. Hôm nay ta dẫn Xuân Nê theo, trong viện chúng ta không thể không có người, có Nguyệt nương canh giữ ta mới yên tâm.”

“Nguyệt nương sẽ trông chừng cho tiểu thư.”

Uống hết một chén trà, mọi người vẫn chưa thấy bóng dáng Cố Thanh Hoàn đâu, ngược lại chỉ thấy nha đầu bên cạnh cô bé.

Xuân Nê dõng dạc nói: “Bẩm phu nhân, Đại nãi nãi, Nhị nãi nãi. Tiểu thư nhà nô tỳ đang tắm rửa và dùng bữa, đặc biệt bảo nô tỳ sang đây bẩm báo, phiền Đại nãi nãi của Tưởng phủ đợi thêm một lúc.”

Hoa Dương đang nín một bụng tức, cười lạnh nói: “Tiểu thư nhà ngươi thật là lớn mặt, lại dám để trưởng bối phải đợi.”


Tuy trong lòng Chu thị không thoải mái, nhưng vì Tưởng Hoằng Văn đã dặn dò nên không thể không cười nói: “Thiên kim tiểu thư ra ngoài đúng là phải thong thả một chút. Đi nói với tiểu thư nhà ngươi, không cần sốt ruột, cứ từ từ thôi.”

Hoa Dương âm thầm nghiến răng, không nói được lời nào. Chỉ có điều, trong lòng bà ta đang nghĩ, lão tổ tông của Tưởng gia bị chạm dây nào không biết, nhớ ai không nhớ lại nhớ đến người của Tiền gia.

Ngụy thị ngoài mặt thì ngọt ngào, trong lòng thì đắng ngắt, chỉ biết từ tốn uống trà, tiếp lời Chu thị. Nếu biết người của Tưởng gia sẽ đến, bà đã không đưa người đến từ đường, để bây giờ người ta phải chờ, thật là thất lễ.

Trong lòng Đại nãi nãi Chu thị thì đang âm thầm suy tính. Con trai út của cô ta hiện giờ đang học ở Quốc Tử Giám, nếu có thể được Tưởng Tế Tửu ngợi khen thì tương lai sẽ khác xa.

Đám tiểu thư của Cố phủ đều có suy nghĩ riêng, nhưng lại không dám rời đi.

Chu thị nhìn vẻ mặt của đám người Cố phủ này, ý cười càng rõ ràng.

Sau thời gian hai chung trà, Thanh Hoàn mới được Nguyệt nương và Xuân Nê dìu vào Thọ An Đường.

Chu thị không đợi cô bé đi đến gần đã đứng dậy tiến lên nắm tay cô bé, nhân cơ hội đánh giá tỉ mỉ.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Chu thị đã giật mình ngạc nhiên. Lục tiểu thư này đúng là xinh đẹp xuất chúng, nhưng có vẻ vẫn còn nhỏ, chẳng lẽ tên Diêm Vương sống kia đã nhìn trúng rồi sao?

Thanh Hoàn thấy rõ vẻ kinh ngạc trong mắt Chu thị, cũng phối hợp toát ra vẻ ngượng ngùng, cúi đầu nhìn xuống.

Ngụy thị vội nói: “Lục nha đầu, đi cùng với Đại nãi nãi, nhớ ăn nói cẩn thận, tuyệt đối không thể làm mất mặt phủ ta.”

Thanh Hoàn đáp lại: “Vâng, phu nhân.”

“Khoan đã!”

Quận chúa Hoa Dương đi tới trước mặt Chu thị, cười nói: “Đại nãi nãi, người không biết đấy chứ, trước kia đầu óc đứa trẻ này không được sáng suốt cho lắm, lời nói và hành động không được đúng mực, sợ sẽ khiến các vị trong phủ chê cười. Người có thể để tỷ tỷ con bé theo vào phủ không?”

“Chuyện này…” Chu thị do dự, trước đó tên Diêm Vương sống kia cũng không hề nói là đầu óc của cô nương này không được bình thường.

Ngụy thị cũng bị chuyện hôm qua dọa sợ, ngộ nhỡ Lục nha đầu lại nói ra chuyện gì kinh thế hãi tục, trong phủ cũng không có nổi mười vạn lượng thứ hai đâu. Bà cụ vội nói: “Đại nãi nãi, đúng là ngươi không biết, quả thật bệnh của nó mới được chữa khỏi mà thôi.”

Chu thị mỉm cười, liền hỏi: “Vậy được thôi, tiểu thư nào trong phủ sẽ đi cùng.”

“Linh nha đầu.” Quận chúa Hoa Dương thốt lên.

“Nhị nha đầu!” Ngụy thị nhẹ nhàng nói.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ngượng ngùng.


Ánh mắt Thanh Hoàn khẽ chuyển động, kéo nhẹ tay áo Chu thị, dịu dàng nói: “Đại nãi nãi, ta có thể để Nhị tỷ tỷ đi cùng không. Nhị tỷ tỷ tri thư đạt lễ*, dịu dàng dễ mến, nhất định lão tổ tông sẽ thích tỷ ấy.”

(*) Tri thư đạt lễ: có học vấn và hiểu biết lễ nghĩa.

Lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng kèm theo vẻ khẩn cầu, ánh mắt sáng ngời long lanh như nước, làm sao Chu thị có thể từ chối. Cô ta cười nói: “Đứa trẻ ngoan, vậy hãy để Nhị tiểu thư đi cùng ngươi đi.”

Trong mắt Ngụy thị lóe lên sự vui mừng. Đứa trẻ này đúng là biết tri ân báo đáp.

Hoa Dương hơi xụ mặt, ánh mắt nhìn Thanh Hoàn không có hàm ý tốt đẹp gì.

Hai thứ nữ thì tỏ vẻ ước ao.

“Bà già chết tiệt, dám làm hỏng chuyện tốt của ta.”

Hoa Dương tức giận đón lấy chung trà nha hoàn đưa tới, chưa cầm chắc, chợt ly trà lật một cái, bà ta nổi giận mắng: “Ả điếm độc ác này, ngươi muốn làm bỏng chết ta hả. Bỏng chết ta rồi, ngươi ngồi luôn vào ghế nãi nãi chính phòng này đi.”

Tiểu nha hoàn sợ đến mức díu hai chân vào nhau, quỳ sụp xuống đất, không đám biện bạch câu nào.

Đàm ma ma vội vàng nháy mắt, tiểu nha hoàn lập tức rời đi rất nhanh như đang chạy trốn thú dữ.

Ngô Nhạn Linh ngồi trên kháng, lạnh lùng nói: “Mẫu thân cần gì phải nổi cáu với một tiểu nha hoàn. Tưởng gia có gì tốt chứ, cho dù bọn họ có đánh kiệu lớn tám người khiêng đến mời, con cũng không thèm đi.”

“Một cô nương như con thì biết gì.”

Hoa Dương tức đến mức hai mắt long sòng sọc. Lão vương phi mới nói với bà ta muốn gả Linh Nhi đến Tưởng gia. Không ngờ hôm nay lại trùng hợp, Tưởng gia người ta lại tới tận nhà chào hỏi.

Bà ta vốn muốn để con gái qua đó thăm dò đường đi nước bước, ai ngờ lại bị bà già kia giành mất. Tưởng bản thân là kẻ ngu sao, bà già này cũng đang tính toán cho Nhị nha đầu đây mà.

Lần đầu tiên Ngô Nhạn Linh bị mẫu thân quát mắng, tức đến đỏ bừng mặt, cười lạnh nói: “Con còn nhỏ tuổi, lại lớn lên ở phía Nam, đương nhiên là không hiểu mấy kiểu vòng vo trong Kinh thành này rồi. Chỉ hận phụ thân con mất sớm, nếu không…”

Ngô Nhạn Linh nghĩ mà đau xót trong lòng, nước mắt rơi như mưa.

Thân thế thiên kim của mình, cháu ngoại ruột của vương phủ mà lại ở Cố phủ không có danh tiếng gì năm năm, còn bị người khác chế nhạo là “con riêng”, nghĩ mà thấy ấm ức.

Con gái vừa rơi lệ, lòng Hoa Dương lập tức mềm nhũn. Bà ta nháy mắt với Đàm ma ma, Đàm ma ma vén mành ra ngoài, gọi hai nha hoàn thân thiết đến, một trái một phải canh chừng ngoài cửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.