Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 64ĐẾN THĂM HUYNH TRƯỞNG
Vẻ mặt Ngô Nhạn Linh trở nên nghiêm túc: “Sao ngươi biết?”
“Tiểu thư nghĩ mà xem, người như cô ta, điên điên khùng khùng, nhà danh giá nào dám cưới, trừ khi là nhằm vào số bạc kia.”
Ngô Nhạn Linh nghe mà trong lòng sung sướng, nhưng vẫn trừng nha hoàn của mình một cái, cười nói: “Nha hoàn nhà ngươi, càng nói càng không có quy củ, ngộ nhỡ con bé đó thật sự được gả vào nhà tử tế thì sao?”
“Sao có thể!”
Đông Nhi hất bím tóc một cái, cười mỉa mai: “Trừ khi mặt trời mọc hướng Tây.”
…
Từ đường nằm ở hậu viện của Cố phủ, âm u một cách đáng sợ.
Bởi vì gốc rễ của Cố gia ở phương Nam nên trong từ đường ở Kinh thành chỉ đặt bài vị của hai người là vợ chồng lão thái gia.
Thanh Hoàn là người đã quay trở về từ luyện ngục, trong lòng căn bản không sợ. Hơn nữa cô cũng không cần quỳ, chỉ ngồi khoanh chân trên bồ đoàn*, nhắm mắt dưỡng thần.
(*) Bồ đoàn: nệm dùng để ngồi.
Bởi vì cô biết, người bình thường sẽ không dám đến nơi như từ đường, cho dù cô quỳ hay ngồi cũng sẽ không ai quản cả.
Kiếp trước cô vô cùng nghịch ngợm, nghịch như con trai vậy, phụ thân mẫu thân lại không nỡ đánh mắng, vì vậy quỳ từ đường đối với cô chỉ là chuyện như cơm bữa.
Lúc mới đầu cô còn có cảm giác kính sợ, về sau cô có thể ngồi trên bồ đoàn ngủ khò khò, thi thoảng còn có thể mơ vài giấc mơ đẹp.
Nguyên nhân cô không sợ không phải là vì to gan, mà là cô biết, mẫu thân của cô đang đứng ở bên ngoài từ đường.
Tiền gia có hai cô con gái, mẫu thân dịu dàng hiền hậu, di mẫu thì hào phóng độc lập. Chính vì vậy, mẫu thân cô nghiên cứu về thuốc, di mẫu nghiên cứu về độc.
Nhan sắc của mẫu thân cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt cong cong như trăng non, chân mày nhíu mà như không nhíu. Lúc nhìn người khác, ánh mắt long lanh như mặt nước, khiến tim người ta đập thình thịch.
Phụ thân nói, ông ấy đã bị đôi mắt của mẫu thân hấp dẫn, không nhịn được mà sa vào đó.
Người ta đều nói phụ thân nghiêm khắc, mẫu thân hiền từ, ở Tiền gia thì ngược lại, mẫu thân nghiêm khắc, phụ thân hiền từ, phụ thân vừa nghiêm mặt một cái, đến cả một người cao lớn, dũng mãnh như phụ thân cũng phải dè chừng.
Mẫu thân luôn đứng đến nửa đêm, đợi cô ngủ say rồi thì vào đắp cho cô một cái chăn mỏng, sau đó mới chịu rời đi. Phụ thân từng khuyên nhiều lần nhưng bà không nghe, cuối cùng ông cũng chỉ đành ở lại cùng.
Cô u mê không hiểu chuyện, luôn ấm ức nói với tổ phụ rằng mẫu thân thật là hung dữ. Lúc này, tổ phụ mới nói với cô chân tướng sự việc, hy vọng sau này cô có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Thanh Hoàn không chịu, vẫn trèo cao leo thấp, nghịch ngợm gây chuyện. Tổ phụ thấy vậy liên tục lắc đầu thở dài, trông có vẻ đau đầu không thôi.
Thanh Hoàn nghĩ lại mình của kiếp trước, không khỏi khẽ cười.
Cửa từ đường kêu kẹt một tiếng, một bóng người chen vào. Thanh Hoàn không động đậy, cô bé biết lúc này người có thể đến thăm cô, ngoài Nhị tỷ ra thì không có ai khác.
Thanh Chỉ đặt hộp thức ăn xuống đất, bưng một chén cháo trắng và mấy đĩa thức ăn ra.
“Mau, nhân lúc còn nóng hãy ăn đi.”
“Nhị tỷ thật tốt, muội đã đói meo rồi.”
Thanh Chỉ thấy cô bé cười chân thành, cũng không biết là nên tức hay nên cười mới tốt, cả giận nói: “Như vậy mà muội còn cười được.”
“Chẳng lẽ bảo muội khóc sao.”
Thanh Hoàn không để ý, bưng chén cháo lên từ tốn ăn, trông dáng vẻ ăn rất ngon lành.
Thanh Chỉ khẽ nói: “Muội tạm nhẫn nhịn hai hôm, đợi lão gia hết giận, ta sẽ đi xin phu nhân.”
Thanh Hoàn cười nói: “Nhị tỷ không cần đi xin đâu, muội làm sai, nói sai, nên chịu phạt.”
“Phạt gì mà phạt, quỳ hai ngày hai đêm không phải chuyện dễ dàng như vậy.”
Thanh Chỉ nghĩ một lúc lại nói: “Sau này muội phải đề phòng Linh Nhi hơn. Nếu gặp cô ta thì tránh xa một chút, đến lúc phải chịu ấm ức thì đừng có tìm ta khóc đấy.”
Thanh Hoàn cười hiền hòa. Nhị tỷ quanh năm đi theo lão thái thái, đã luyện được con mắt nhìn người, đây là chuyện tốt.
Cô bé cười ha hả, nói: “Nhị tỷ không cần lo cho muội, cô ta không hại muội được đâu. Nhưng Nhị tỷ đã lớn rồi, cũng đã tới lúc xem xét chuyện cưới gả. Phu nhân thương tỷ như vậy, chắc cũng đã tính toán cho Nhị tỷ rồi.”
Lão thái phi chỉ quan sát bốn cô con gái của Cố phủ, bà ta có ý định gì, người tinh ý nhìn cái là hiểu ngay.
Nhị tỷ xinh xắn, nhất định lọt vào mắt lão thái phi. Ngộ nhỡ bên kia có ý đồ gì, với sự vô liêm sỉ của Cố phủ, chắc chắn có thể làm ra chuyện bán con gái để mưu cầu vinh hoa. Tỷ tỷ đối tốt với cô như vậy, cô không thể không nhắc nhở đôi câu.
Thanh Chỉ xấu hổ, vỗ một cái vào lưng Thanh Hoàn, mắng: “Uổng công ta mang thức ăn tới cho muội ăn.”
“Nhị tiểu thư, mau đi thôi, sắp đến giờ khóa cổng viện rồi.”
“Lục muội, ta đi trước đây, muội phải cẩn thận đấy, ban đêm đừng để bị lạnh.”
Thanh Hoàn từ tốn lấy khăn ra lau miệng, nắm lấy tay Thanh Chỉ, nghiêm túc nói: “Nhị tỷ, muội nghe nói cháu của lão phu nhân làm quan ở Kinh thành, lúc rảnh rỗi sao không bảo phu nhân đến phủ bên đó đi dạo.”
Thanh Chỉ sửng sốt, không khỏi quan sát Thanh Hoàn kỹ hơn, lời này thật sự rất có hàm ý sâu xa.
Thanh Hoàn nhìn lại, trong đôi mắt to toát ra ý cười ngọt ngào, khiến người ta cảm thấy thư thái.
Thanh Chỉ ra khỏi từ đường, gió đêm thổi tới, khiến cô rùng mình một cái, vẻ mặt dần dần nghiêm túc.
…
Đêm rét căm căm.
Một bóng người màu đen bay qua đầu tường, sau đó quen đường đi vào trong viện.
Hắn đẩy cửa vào, đập vào mắt là bóng người đứng quay lưng về phía cửa sổ, dáng người hiên ngang, ánh nến chiếu vào khiến cả người hắn như được phủ một lớp mỏng óng ánh.
Nghe thấy tiếng cửa mở, người nọ quay người lại, ánh mắt đầu tiên là sáng ngời, sau đó lại tối đi.
“Sao đệ lại đến đây?”
Giọng nói có chút bất mãn, đôi mắt đen láy khẽ dịch chuyển, Triệu Cảnh Diễm cười nói: “Đến gặp huynh.”
“Làm càn.” Chàng trai tỏ vẻ giận dữ.
Triệu Cảnh Diễm tiến đến gần, ngồi xuống giường: “Đệ gặp một chuyện, không quyết định được.”
“Chuyện gì?”
“Có người muốn điều tra chuyện Tiền gia bị phóng hỏa năm năm trước.”
Người nọ có vẻ khá kinh ngạc: “Ai?”
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm trông rất thờ ơ: “Lục tiểu thư của Cố phủ. Mẹ đẻ của cô ấy là Nhị tiểu thư của Tiền gia.”
Người nọ nghe mà không khỏi nhíu mày lại: “Nếu ta nhớ không nhầm, cô ấy chính là Kim thần y mà đệ nói, bề ngoài là một kẻ ngốc.”
“Không sai, người này không chỉ không ngốc mà còn thông minh khác người. Cho nên đệ đã đồng ý.”
“Đệ đồng ý rồi?” Giọng nói của người đó mơ hồ không rõ ràng, giống như lẫn vào trong gió mà bay đi mất.
Triệu Cảnh Diễm nhìn người nọ, trong mắt có sự ngang bướng: “Đệ muốn thử xem.”
“Đây không phải chuyện đùa, sơ sẩy một chút là sẽ kéo luôn cả đệ vào.”
“Đệ luôn cảm thấy đây là một cơ hội.” Triệu Cảnh Diễm lẩm bẩm.
Chàng trai im lặng không nói gì. Đây là cơ hội, cũng là cái bẫy.
“Đêm còn dài, đệ kể huynh nghe chi tiết về người này rồi mới quyết định, thế nào?” Triệu Cảnh Diễm nheo mắt.
…
Thanh Hoàn ngồi trên bồ đoàn, một đêm ngủ ngon lành, ngon đến mức không mơ mộng gì cả.
Cô nhìn sắc trời bên ngoài, hai chân vẫn khoanh tròn. Lúc này, chỉ e là mọi người đang thỉnh an trong Thọ An Đường, không có thời gian đến xem kẻ điên này có quỳ đàng hoàng hay không.
Cô nhẩm tính ngày, hôm nay là mùng sáu, mai là phải đến Tưởng phủ bắt mạch cho lão phu nhân. Như vậy là quỳ thêm một ngày một đêm nữa thì cô có thể rời khỏi từ đường này.
“Ai ôi, không xong rồi, chuyện Lục tiểu thư của chúng ta có mười vạn lượng của hồi môn đều truyền ra ngoài cả rồi, lão gia đang tức điên lên, ngay cả nghiên mực cũng đập.”
“Mười vạn lượng ư, mẹ ơi, lần này Lục tiểu thư thật sự lời quá rồi.”
Tối qua không đập, hôm nay mới đập?
Lỗ tai Thanh Hoàn khẽ nhúc nhích, khóe miệng toát lên ý cười. Lần này cả Kinh thành đều biết giá trị hồi môn của mình, chỉ e là Cố phủ muốn lật mặt cũng không được.
Thanh Hoàn không hề đoán sai chuyện này.
Hôm qua Cố lão gia nằm trên giường của di nương, vừa nghĩ tới mười vạn lượng bạc là lại tức đến mức ngủ không nổi. Trong lòng ông ta chỉ mong chuyện này đừng truyền ra ngoài. Đợi qua một thời gian nữa, mọi người đều đã quên chuyện này đi, trong phủ cũng có thể tiết kiệm được một đống bạc.
Không chỉ Cố lão gia nghĩ vậy, tất cả mọi người của hai phòng trong phủ đều hy vọng như thế. Ai ngờ vừa sáng ra, trà còn chưa kịp uống thì chuyện đã bị đồn ầm lên.
Lần này, Cố phủ chẳng thể tiết kiệm được đồng nào, bởi chuyện “chảy máu” (phải bỏ tiền ra) này đã chắc như đinh đóng cột.
Thanh Hoàn thở dài, chuyển từ khoanh chân sang quỳ. Mười vạn lượng của hồi môn đến tay, không thể không quỳ cho đàng hoàng.
…
Trong Thọ An Đường, sắc mặt mọi người đều trắng bệch.
Đám con cháu cũng không dám thở mạnh một cái, yên phận ngồi ngay ngắn.
Cố lão gia đanh mặt, đợi con cháu thỉnh an xong liền phất ống tay áo đi đến thư phòng. Thế là, đám đàn ông trong phủ không dám nán lại thêm, nửa khắc sau đã rời đi, chỉ còn lại toàn nữ quyến.
Chu thị liếc nhìn Quận chúa, thấy hôm nay bà ta mặc áo dài tà xéo màu đỏ khói, đầu đội mũ phượng bát bảo, quý khí vô cùng.
Bà ta nhìn lại trên người mình, không nhịn được mà châm chọc: “Miệng người có khác, không biết là miệng mọc làm sao mà chuyện vừa xảy ra hôm qua, hôm nay đã khiến mọi người đều biết. Nhà ai mà lắm chuyện, không cần thể diện như vậy.”
Trong lòng Hoa Dương cũng đang thấy lạ, vì sao việc này lại lan truyền nhanh như vậy. Bà ta vừa nghe thấy lời này đã tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bà ta là ai mà dám mắng người của vương phủ không biết xấu hổ, gương mặt Quận chúa lạnh như băng, lộ ra nụ cười nhạt: “Đại tẩu, cơm có thể ăn bừa, nhưng nói thì không thể nói linh tinh được. Cho dù người của vương phủ chúng ta có không biết xấu hổ cũng sẽ không làm cái chuyện đào mỏ của hồi môn của người khác.”
Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến mặt Chu thị đỏ bừng lên, không đáp lại được câu nào.
“Được rồi, mỗi người bớt một câu đi!”
Ngụy thị nhìn xung quanh, quan sát cả hai người, sau rồi bà cụ vội đằng hắng một tiếng: “Lão gia đã bàn bạc với ta. Các tiểu thư trong phủ ít được dạy dỗ, tương lai xuất giá e là sẽ khiến người ngoài chê cười. Nhà lão Nhị, sau này mấy đứa trẻ sẽ theo con học quy củ.”
Nếu là trước kia, đương nhiên Hoa Dương không thích câu này. Bọn chúng chẳng có quan hệ gì với bà ta, dựa vào cái gì mà bắt bà ta dạy dỗ.
Nhưng sau mấy câu nói của lão thái phi ngày hôm qua, bà ta đã thông suốt. Lôi kéo mấy người đó về phía mình, hôn sự của chúng trong tương lai cũng sẽ đến tay bà ta.
Bà ta lập tức hớn hở nói: “Cũng là do con làm mẫu thân không tốt. Lão phu nhân cứ yên tâm, con nhất định sẽ hết lòng dạy dỗ bọn chúng.”
Chu thị đã rơi vào thế hạ phong, lúc này thấy bà ta đồng ý sảng khoái như vậy, trong lòng lại có chút hậm hực, không khỏi cười nói: “Đệ muội à, không chỉ cần dạy dỗ các tiểu thư mà đám di nương làm mưa làm gió kia cũng phải dạy dỗ thật cẩn thận mới được. Di nương lại đi lục lọi phòng của đích nữ, Cố gia chúng ta không có quy củ này đâu, phu nhân, người nói phải không?”
Xưa nay, chẳng có chuyện gì có thể giữ bí mật được trong Cố gia cả, hôm qua Nhị gia nổi cáu một trận, người có tai có mắt đều đã âm thầm bàn tán.
Ngụy thị thấy tai mắt Chu thị nhanh nhạy, chỉ cười thản nhiên: “Cũng nên lập ra quy củ cho các di nương, toàn là những kẻ không khiến người khác yên tâm được.”
Hoa Dương đột nhiên đứng dậy, đón lấy ly trà trong tay nha hoàn, nghìn năm mới có một lần dâng trà vào tay phu nhân. Bà ta cười nói: “Phu nhân nói phải, đám di nương này đúng là không khiến người khác yên tâm được. Nếu mình lợi hại, chồng mình ở bên cạnh nhìn sẽ thương xót, nhưng nếu mình không lợi hại, bọn họ lại hận không thể trèo lên đầu lên cổ mình.”