Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 416: Hoàn hoàn, ta đến rồi!
Năm Hiển Đức thứ hai.
Vào Tết Nguyên Tiêu, trăm đèn thắp sáng.
Trong Kinh, Hoàng đế ngồi trên thuyền rồng, cùng say rượu với Tưởng Thất gia, sau được thị vệ A Ly đưa về cung.
Thất gia một thân một mình tiếp tục uống. Sau khi say rượu, hắn ta lặp đi lặp lại một câu nói: Đều là kẻ ngốc, đều là những kẻ ngốc.
Hôm sau, Hoàng đế tỉnh rượu vào triều, sửa lại án oan cho hai nhà Tiền, Thịnh, chuyện này dẫn đến cơn sóng lớn trong triều.
Cùng ngày, Hoàng đế bỏ lệnh cấm Phế Thái tử, phong Bình vương, vào triều tham chính.
Ngay sau đó, trong Kinh truyền ra tin tức Cố nữ y bệnh nặng.
Năm Hiển Đức thứ ba, tháng Giêng.
Cố nữ y bệnh nặng qua đời.
Hoàng đế đau thương, làm lễ tang theo quy cách của Hoàng hậu, đồng thời lệnh cho Hình bộ Thượng thư Thạch Dân Uy làm văn tế.
Thanh phủ, nơi Hoàng hậu đã ở khi còn sống, nay trở thành vườn ngự uyển riêng của thiên tử.
Trong một tháng, có mười lăm ngày Hoàng đế ở ngự uyển.
Năm Hiển Đức thứ tư, Thanh minh.
Sau khi tế bái tổ tiên thì Hoàng đế biến mất không thấy.
Có người nhìn thấy đế giá trong khu rừng ở ngoại ô phía Bắc.
Lại đi vào sâu trong rừng, nhìn thấy một bia mộ không có chữ, bốn phía âm u kinh khủng giống như có quỷ khóc.
Người tới hoảng hốt bỏ chạy.
Cũng vào năm này, đầu Hè.
Lão tổ tông Tưởng phủ lặng lẽ qua đời trong giấc mộng.
Hoàng đế đau thương, tự mình đến Tưởng gia phúng viếng.
Năm Hiển Đức thứ năm, mùa Thu.
Cải cách mới bắt đầu có hiệu quả, Giang Nam được mùa liên tục, quốc khố đủ đầy.
Hoàng đế muốn thống nhất thiên hạ, hạ chiếu cho Bình vương thống lĩnh Trấn Tây quân, Trấn Bắc quân lên phía Bắc, diệt Đột Quyết.
Bình vương dùng hai năm hoàn thành nghiệp lớn. Dân chúng nghe tin, rối rít ra ngoài Kinh thành trăm dặm nghênh đón, danh tiếng Bình vương vang khắp thiên hạ.
Lúc này, thiên hạ thống nhất.
Năm Hiển Đức thứ sáu, tháng Hai.
Công bộ Thượng thư Cao Minh Đào cùng các quan võ tấu xin Hoàng đế lập hậu.
Hoàng đế đỡ lão Thượng thư dậy, giữ bàn tay đã đứt ngón của ông ta trong bàn tay, khóc nói: “Trẫm từng có hai Hoàng hậu, một Hoàng hậu vì giang sơn của trẫm mà anh dũng hiến thân, một Hoàng hậu còn trẻ mất sớm. Lão Thượng thư à, trẫm vừa nghĩ tới hai người thì đau thương khó nhịn, không còn lòng dạ nạp thêm hậu nữa.”
Mắt Cao Minh Đào rưng rưng, đau buồn đáp: “Hậu có thể không lập, nhưng trong cung không thể không có phi tần, hoàng thượng không thể không có con cháu!”
Hoàng đế chán nản thở dài, nói: “Vậy lệnh cho Lễ bộ tuyển phi đi.”
Trăm quan đồng loạt hô vạn tuế.
Ngay sau đó, Lễ bộ tuyển tú, mở rộng việc tuyển phi tần để làm phong phú hậu cung, giúp Hoàng thượng có con trai nối dõi.
Sau khi phi tần vào cung lại không thấy Hoàng đế sủng hạnh, đang lúc bất mãn thì truyền ra tin tức Hoàng đế nhiễm bệnh. Năm Hiển Đức thứ bảy, mùa Xuân.
Hoàng đế bệnh nặng, lệnh Bình vương quản lý quốc gia, tự mình đến Giang Nam cầu thầy trị bệnh, thái y Tào Tử Ngang đi cùng.
Cuối mùa hè Hoàng đế từ Giang Nam trở về, bệnh không thuyên giảm mà trở nên nặng hơn.
Đầu mùa Đông, Hoàng đế đã không thể ăn uống, sắp không qua khỏi.
Hoàng đế gọi chư vị lão thần và nội các, hạ chiếu truyền ngôi cho Bình vương.
Năm Hiển Đức thứ tám, mùng Một tháng Giêng, Hoàng đế băng hà tại vườn ngự uyển, chôn cất ở Đức lăng.
Bá quan mặc tang phục, khóc đưa ra khỏi thành.
Tân đế kế vị.
…
Một màu trắng phủ kín thảo nguyên sa mạc mênh mông.
Cố Thanh Hoàn xuống ngựa, phủi tuyết đọng trên người xuống rồi xốc rèm vào bên trong. Năm tháng vẫn chưa để lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt cô, đôi mắt vẫn đen láy, thâm thúy như cũ.
“Nguyệt nương, mau dọn cơm, ta đói chết rồi.”
“Tiểu thư, sinh rồi sao?”
“Sinh rồi. Là một thằng nhóc mập mạp, khoảng chừng bảy cân sáu lạng, giày vò ta sắp chết luôn.”
Nguyệt nương ra đón, giúp tiểu thư cởi áo choàng, lại nhét lò sưởi tay vào tay cô: “Tiểu thư sưởi ấm trước đã, đợi Thập bát gia tới là có thể ăn cơm rồi.”
Cố Thanh Hoàn cười híp mắt đáp: “Lúc nào cũng đợi huynh ấy, ta chết đói rồi. Phúc bá đâu?”
“Ông ấy à, ngựa con của nhà A Tháp Nhĩ bị bệnh, ông ấy được mời qua đó khám rồi. Cứ tiếp tục như vậy, lão già này sẽ thành thú y mất thôi.”
Cố Thanh Hoàn đi tới bên cạnh lò than sưởi ấm: “Thú y thì có gì không tốt, cũng là chữa bệnh cả.”
Nguyệt nương dọn thức ăn ra, buồn cười đáp lại: “Tốt gì mà tốt, người khác khám bệnh là kiếm tiền, hai người khám bệnh là bỏ tiền. Tiếp tục như vậy nữa, Khánh Phong Đường sẽ bị hai người làm cho phá sản thôi.”
Cố Thanh Hoàn cười khúc khích.
Nguyệt nương vừa thấy nụ cười này thì không còn tức giận nữa. Bà đi qua giúp cô chải mái tóc rối, giống như người mẹ hiền.
“Tiểu thư, tám năm rồi, cũng nên trở về thôi.”
Cố Thanh Hoàn cười nhạt, nói: “Phải, nên về rồi. Ta đã nói với ca ca rồi, đợi huynh ấy gỡ được trọng trách của Trấn Tây quân xuống, chúng ta sẽ đến phủ Hàng Châu ở mấy năm, ở cạnh bờ Tây Hồ, tháp Lôi Phong, ngày xuân ngắm hoa, ngày thu quét lá, chỉ nghĩ thôi cũng thấy tuyệt rồi.”
“Tiểu thư?” Nguyệt nương vội kêu: “Hay là về Kinh đi.”
Sự ảm đạm thoáng qua trong mắt Thanh Hoàn. Cô đứng lên, vẻ mặt như nhẹ nhõm, lại như vui vẻ: “Nguyệt nương, nói sau đi, ăn cơm thôi.”
Nguyệt nương đang muốn nói thêm, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
“Ca ca tới, ta đi đón huynh ấy.” Thanh Hoàn sợ bà lại càu nhàu, vội để lò sưởi tay vào ngực bà, chạy thẳng ra ngoài lều như trốn.
Bởi vì là đầu tháng, tuyết rơi càng nhiều hơn. Không trăng không sao, giữa trời đất chỉ còn một mảnh hỗn độn. Cách đó không xa, có con ngựa đạp tuyết mà tới, người trên ngựa mặc áo xanh.
Vừa thấy thế, Thanh Hoàn như bị sét đánh trúng, bên tai đã không còn nghe thấy được bất kỳ âm thanh nào trong trời đất nữa.
Người đến buộc tóc, đội mão, đáy mắt sáng rực như chứa đốm lửa nhỏ, rực rỡ say lòng người.
Triệu Cảnh Diễm nhảy xuống ngựa, bước từng bước tới chỗ cô. Mỗi một bước đi, tim hắn lại nhảy lên một cái.
Tám năm, hắn biết tất cả hành tung của cô, nhưng vẫn chịu đựng không gặp là bởi vì người đàn ông kia. Cô muốn trả người kia tám năm, hắn cho cô tám năm. Tám năm vừa qua, hắn không muốn đợi thêm, dù chỉ là một phút một giây.
Khi đến gần rồi, hắn dừng lại, khoanh tay nhìn cô, khóe miệng cong cong. Cô gái trước mắt, đôi mi dài cong vút, đôi mắt trong veo, khuôn mặt như ngọc, đôi môi như hạt châu, giống như giai nhân chốn bồng lai, thanh nhã tuyệt thế.
Tám năm không gặp, cô vẫn tuyệt sắc khuynh thành như cũ.
Thật may mắn, khuynh thành tuyệt sắc như vậy, sau này chỉ thuộc về hắn.
Thanh Hoàn không biết nước mắt đã rơi đầy mặt.
Hắn mặc bộ áo dài màu xanh đen thêu vân mờ, người gầy hơn, nhưng lại càng anh tuấn phóng khoáng hơn. Chỉ là khóe mắt đã có vài nếp nhăn nhỏ.
Tám năm làm đế vương, rốt cuộc một mình hắn đã làm thế nào sống qua được trong chốn thâm cung đó.
Một khi ánh mắt chạm nhau thì lập tức quấn lấy nhau, như sợi dây quấn chặt, không tách ra nữa.
Triệu Cảnh Diễm cứ như vậy, trên mặt mang theo nụ cười lưu manh, đôi mắt sáng ngời, dịu dàng lưu luyến mà nhìn cô.
Cố Thanh Hoàn cứ như vậy, trong mắt chứa đầu những giọt nước mắt nóng hổi, ánh mắt cũng sáng ngời, dịu dàng lưu luyến mà nhìn hắn.
Giữa bầu trời đầy tuyết, ai cũng không di chuyển, cứ chỉ nhìn nhau như vậy, chờ đợi, mỉm cười, trùng phùng.
Hồi lâu sau, hắn mở miệng, giọng nói mang theo ý cười: “Ơ này, đây là cô nương nhà ai, trời bão tuyết không đi ngủ mà lại lang thang giữa thảo nguyên? Đến đây, cho gia nhìn một cái nào!”
Tim Cố Thanh Hoàn hẫng một nhịp, trong lòng hơi hoảng hốt, trong đôi mắt xinh đẹp lại có nước mắt rơi xuống: “Chẳng lẽ mắt gia không bình thường, không nhìn thấy ta đã gả làm vợ người khác rồi.”
“Ồ? Phu quân của cô nương là ai?”
Đôi mắt được nước mắt rửa qua càng thêm trong trẻo, rực rỡ. Thanh Hoàn nhìn hắn, nói rành mạch từng chữ: “Phu quân nhà ta họ Triệu, tên Cảnh Diễm, tự Đình Lâm, mới ba mươi.”
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm cũng dâng đầy nước mắt, khàn giọng nói: “Vừa hay, nương tử ta họ Cố, tên Thanh Hoàn, cô có phải không?”
Cô có phải không?
Giữa cô và hắn cách nhau thời gian dài, cách nhau yêu hận tình thù của một người đàn ông, cách nhau trách nhiệm và bá nghiệp của đế vương.
Hắn một lòng một dạ đợi lâu như vậy, nhịn lâu như vậy là muốn sống với cô cả một đời, kiếp này đời này, đời đời kiếp kiếp.
Tiền Tử Kỳ chỉ thuộc về Tô Tử Ngữ, Cố Thanh Hoàn mới là của hắn.
“Là ta!”
Cố Thanh Hoàn đáp lại rất to, ngay sau đó không chút do dự mà nâng váy, chạy thẳng đến chỗ hắn.
Triệu Cảnh Diễm đón lấy cô, dùng sức hít một hơi, một tầng hơi nước phủ kín đôi mắt. Hắn khẽ nói: “Hoàn Hoàn, ta đến rồi!”