Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 415: Cảm ơn vì huynh đã yêu ta
Triệu Cảnh Diễm đi đến bên giường. Hai người nhìn nhau một lát, sau đó hắn cúi đầu, để trán hắn và trán cô chạm nhau.
“Hoàn Hoàn, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Ánh mắt Thanh Hoàn hơi dao động, nhưng cô chỉ mỉm cười đáp lại. Trái tim Triệu Cảnh Diễm rung động, hắn đặt cô ngồi trên giường, ngón tay thon dài nâng lên, gỡ trâm cài tóc xuống, mái tóc đen xõa xuống như thác nước.
Hắn mỉm cười ung dung, thuận thế rút trâm ngọc, tháo ngọc quan, chậm rãi ôm lấy eo cô rồi nằm xuống.
Hai người từng ôm nhau ngủ nhiều lần, vậy mà lần này không biết tại sao nhịp tim của cả hai đều đập rất nhanh.
Thậm chí Triệu Cảnh Diễm còn hơi run rẩy, hắn nhìn hàng lông mi dài của cô đang run run, không nhịn được khẽ gọi một tiếng: “Hoàn Hoàn!”
Tình cảm dịu dàng trong mắt người đàn ông như có thể say chết người, giọng nói cũng như cây xuân liễu quấn chặt trái tim người ta. Lông mi Thanh Hoàn run rẩy dữ dội hơn, cô không trả lời, chỉ co người, nép sát vào lồng ngực hắn.
Triệu Cảnh Diễm thở gấp, hôn lên đôi môi cô. Hơi thở của thiếu nữ phả vào mặt, lành lạnh rồi lại mang theo sự dịu dàng giống như con người cô.
Giống như có dòng điện chạy khắp người, hơi thở của hắn bỗng trở nên nặng nề, hắn hôn sâu hơn. Hắn cũng không phải người chưa từng trải. Hắn đã ôm biết bao nhiêu cô gái trong Vạn Hoa Lâu vào lòng, thế nhưng vẫn luôn không nảy sinh chút hứng thú nào.
Mà cô chỉ dùng một đôi mắt hạnh long lanh nhìn hắn, cũng đã khiến hắn đợi không nổi nữa.
Nhưng hắn không thể, cô nhẹ như vậy, nhỏ như vậy, hắn sợ cô bị thương.
Cố Thanh Hoàn cảm giác được nơi nào đó trên người hắn thay đổi, thẹn thùng đỏ mặt, hô hấp dần rối loạn. Cô vươn cánh tay ôm chặt cổ hắn.
Triệu Cảnh Diễm cảm thấy trời đất quay cuồng, không nhịn được lật ngửa người. Đầu ngón tay hắn cởi bỏ lớp quần áo của cô, song lại phát hiện ngón tay mình đang run rẩy.
Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười, khàn giọng nói: “Hoàn Hoàn, đừng sợ.”
Thanh Hoàn đã không nghe được giọng nói của hắn.
Tay của hắn lướt trên người cô, mỗi đến một chỗ lại châm lên một ngọn lửa, khiến cô vừa nóng lại choáng váng. Cô hơi luống cuống, giống như cả người chìm vào trong biển, chỉ có ôm chặt lấy hắn mới không bị sóng biển cuốn đi.
Nhưng cánh tay kia vẫn còn đang tiếp tục tấn công cô đầy dịu dàng. Cô không muốn từ chối, thậm chí trong lòng còn mong đợi những ngọn lửa được thắp lên kia có thể mãnh liệt hơn một chút.
Triệu Cảnh Diễm nhìn cô đang nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi ngấn lệ thỉnh thoảng hơi run lên, thế nhưng khóe môi lại thấp thoáng ý cười.
Cố Thanh Hoàn mở mắt, thấy vầng trán hắn đã rịn đầy mồ hôi. Cô không nói gì, chỉ khẽ lau mồ hôi trên trán hắn.
Triệu Cảnh Diễm sửng sốt, con ngươi đen càng sâu thẳm hơn. Hắn tựa vào trán cô, dần dần bắt đầu di chuyển, mỗi một lần đều như đang xâm nhập vào bên trong cô, muốn đối mặt trực tiếp với bí mật mà cô cất giấu sâu tận trong đáy lòng.
Trước mắt Thanh Hoàn đã bắt đầu mơ hồ. Mỗi một cái va chạm, dù đau nhưng lại mang cho cô cảm giác tràn đầy mà trước nay cô chưa từng nếm trải.
Triệu Cảnh Diễm, cảm ơn huynh yêu ta.
Lần đầu hoan ái ngoại trừ đau đớn cũng không có gì vui vẻ, nhưng Thanh Hoàn lại cảm thấy bản thân vui sướng vô cùng. Hắn đối xử với cô rất dịu dàng, hôn cô hết cái này đến cái khác, thấp giọng nỉ non bên tai cô, khẽ gọi cô “Hoàn Hoàn”.
“Lát nữa, ta sẽ khiến nàng vui vẻ hơn!”
Tim của Cố Thanh Hoàn đập càng nhanh hơn, mặt đỏ như thoa phấn. Đường đường là đế vương sao có thể nói ra lời như vậy?
“Đồ ngốc, xấu hổ cái gì, chuyện nam nữ hoan ái, âm dương hòa hợp là lẽ thường tình…” Triệu Cảnh Diễm nói rất khẽ, nói đến chỗ gợi tình, còn thổi khí vào tai cô.
Cố Thanh Hoàn mỉm cười nhìn hắn, tuyệt đối không muốn bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào trên mặt hắn. Cô muốn khắc ghi nét mặt này vào đáy lòng, suốt đời không quên.
Chỉ là thứ gì đó đang dần phồng lên, khiến cô hoàn toàn không thể tập trung nhìn hắn. Vừa ngẩng đầu lên, cô liền đối diện với đôi mắt đen thâm thúy của hắn, ngọn lửa trong đó đang bùng cháy mãnh liệt.
Triệu Cảnh Diễm cười khổ.
Ta muốn quý trọng từng giây từng phút ở bên cạnh huynh, không muốn có tiếc nuối, không muốn có hối hận.
Triệu Cảnh Diễm chưa từng nghĩ người con gái của mình không nói lời tình cảm thì thôi, nhưng một khi nói thì có thể khiến người ta nghẹt thở.
Bọn họ tốt đẹp, phù hợp, bao dung như thế, tựa như cá và nước, như bầu trời và mây trắng, như rừng núi và gió mát vậy.
Bọn họ đã yêu nhau không biết bao nhiêu lần. Một lần cuối cùng, Thanh Hoàn ôm lấy cổ người đàn ông nhẹ giọng xin tha.
Cô xuống giường, đi vào tịnh thất. Trong khoảng thời gian uống nửa chung trà, một thiếu niên áo xám từ tịnh thất ra ngoài, đi đến bên cửa sổ phía Tây, nghe tiếng gió bên ngoài, vẻ mặt không biết vui buồn.
Hồi lâu, thiếu niên kia vòng trở lại mép giường, nhìn gương mặt đang say ngủ của người đàn ông thì chậm rãi cúi người, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi hắn.
Người đàn ông hình như có cảm giác, lông mi hơi run, trong miệng lầm bầm kêu một tiếng – Hoàn Hoàn. Hắn xoay người, dùng tư thế bao bọc sờ sờ bên cạnh, sau đó hàng mi anh tuấn cau lại, giống như muốn tỉnh dậy nhưng cuối cùng lại ngủ thật say.
Mắt thiếu niên rưng rưng, khóe miệng toát ra một nụ cười nhẹ. Thiếu niên lấy một phong thư từ trong ngực ra, đặt bên cạnh gối hắn rồi xoay người rời đi.
Tạm biệt, Triệu Cảnh Diễm.
Tha thứ cho ta khi đã dùng cách này để không từ mà biệt với huynh. Bởi vì trong lòng ta vẫn còn có thứ không thể buông xuống, cho nên ta không thể thản nhiên hưởng thụ tình yêu của huynh dành cho ta.
Chỉ có rời đi.
Trong lá thư này kể về một câu chuyện rất dài, là câu chuyện về báo thù, về tình yêu, về bảo vệ. Xin huynh đừng tức giận, hãy kìm nén sự kích động mà đọc hết câu chuyện này.
Sau đó, tạm thời quên ta đi.
Mà ta sẽ ở một nơi xa, có lẽ là Giang Nam, có lẽ là Tái Ngoại, lặng lẽ theo dõi huynh, nhìn huynh trở thành một vị minh quân, nhìn huynh đưa Đại Chu bước vào thời đại hưng thịnh.
Sẽ có ngày chúng ta gặp lại, hãy tin ta.
Huynh ấy dùng tám năm, để tưởng nhớ, để sám hối, để tự trách, để thống khổ, để yêu sâu đậm một người. Mà ta cũng muốn trả lại khoảng thời gian giống vậy cho huynh ấy.
Như vậy trong lòng ta mới có thể yên ổn thanh thản.
…
Khi Triệu Cảnh Diễm mở mắt, trời đã sáng.
Hắn nhìn lên nóc màn, nhớ đến chuyện đêm qua, nụ cười lại hiện trên khóe môi. Hắn mở miệng gọi: “Hoàn Hoàn?”
Không có ai trả lời hắn.
Hắn lắc đầu một cái, lại nói: “Hoàn Hoàn, đừng trốn nữa, chúng ta đã là phu thê, không có gì phải xấu hổ.”
“Hoàng… Hoàng thượng!” Giọng nói của Xuân Nê nhẹ nhàng vang lên.
“Chuyện gì?” “Ngài biết tiểu thư ở đâu không, nô tỳ và Ngân Châm tìm cả buổi cũng không thấy. Nguyệt nương và Tiền Phúc cũng không thấy đâu cả?”
Triệu Cảnh Diễm bật dậy, một phong thư từ trên giường rơi xuống, trái tim của hắn lập tức chìm xuống đáy cốc.
…
Năm Hiển Đức thứ nhất.
Ngày mười hai tháng mười một.
Mưa.
Hoàng đế trẻ tuổi từ lúc đăng cơ cho đến nay lần đầu tiên bãi triều, tự nhốt mình trong thư phòng, cũng không cho bất kỳ ai tiến vào.
Trong thư phòng treo một bức họa cũ, thiếu nữ đứng dựa thuyền, ý cười đong đầy trên gương mặt.
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào bức họa, chuyện cũ dần hiện lên trong đầu, từng chuyện một, rõ ràng như chỉ cách một giấc mộng.
Ba ngày sau, Hoàng đế bước ra khỏi thư phòng. Vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào. Hắn lệnh thay áo bào, ngay sau đó thượng triều.
Trên triều, Hoàng đế bắt đầu quyết đoán tiến hành cải cách, thúc đẩy chính sách mới.