Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 34NGƯỜI HIỀN BỊ ỨC HIẾP
Xe ngựa chầm chậm đi được gần ba canh giờ, cuối cùng cũng dừng lại trước một điền trang.
Người trông coi điền trang họ Điền, dáng người cao lớn thô kệch. Tổ tiên mấy đời ông ta đều làm việc, sinh sống trong điền trang của Cố gia. Lão nhận được tin báo nên chạy ra đón tiếp, nét mặt có chút ngạo mạn. Nhìn mấy người bọn họ rồi, lão không hành lễ cũng không khom người, mà còn tùy ý chỉ đạo: “Bên đó còn vài căn phòng trống, các người ở bên đó đi.”
Thanh Hoàn cúi đầu cười lạnh, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận.
Quả nhiên người hiền sẽ bị ức hiếp, ngựa hiền thì bị người cưỡi. Dù thế nào cô cũng là đích nữ duy nhất của nhị phòng Cố phủ, một tên trông coi điền trang nhỏ bé cũng dám vô lễ như vậy, không biết lấy gan đó ở đâu ra.
Cô khẽ ho một tiếng.
Xuân Nê hiểu ý, bước lên phía trước, giơ tay giáng cho tên đó một cái tát.
“Thứ có mắt không tròng, nhìn thấy tiểu thư nhà ta mà không quỳ, muốn tạo phản hả?”
Tên họ Điền không ngờ đến một nha hoàn yếu đuối lại dám ra tay đánh mình, nhất thời chỉ biết ngẩn mặt ra.
Xuân Nê ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ tiểu thư nhà ta ngốc nghếch thì có thể ức hiếp. Trong đại viện Cố phủ, ai nhìn thấy tiểu thư của ta mà không phải cung kính gọi một tiếng Lục tiểu thư. Hôm nay ngươi dám xem thường tiểu thư nhà ta, ngày mai ta sẽ bẩm báo lại cho lão thái thái và Nhị lão gia. Ta muốn xem thử, rốt cuộc là ngươi to hay là Lục tiểu thư nhà ta to hơn.”
Nguyệt nương cũng hùa theo: “Nói chuyện với loại người này làm gì, đưa tiểu lên xe, chúng ta trở về phủ.”
Gã họ Điền là người lõi đời, thấy tình hình không ổn liền cung kính bước tới, quỳ xuống dưới chân Thanh Hoàn, nịnh nọt: “Lão nô thỉnh an Lục tiểu thư, phòng ốc đã được chuẩn bị sẵn, xin tiểu thư về phòng nghỉ ngơi ạ.”
Thanh Hoàn thấy người này lật mặt nhanh hơn lật sách thì trong lòng âm thầm để ý, ngoài mặt thì vẫn cười ngốc nghếch.
Xuân Nê vẫn không chịu bỏ qua: “Về sau nếu còn dám không xem tiểu thư ta ra gì, cẩn thận bà đây chọc mù mắt chó nhà ngươi. Còn không mau dẫn đường cho ta.”
Phòng ốc được nhắc tới nằm ở phía Đông của điền trang, cũng chỉ là một ngôi nhà nhỏ với hai cửa chính và ba cửa sổ. Tuy hơi cũ kỹ một chút nhưng cũng coi như sạch sẽ.
Trong viện của Thanh Hoàn, ngoại trừ hai người Nguyệt nương, Xuân Nê ra, còn có hai nha hoàn nhỏ tuổi. Một người gọi là Thải Vân, người còn lại tên là Minh Nguyệt, bọn họ đều là người được Thanh Hoàn cứu giúp, sau đó bán mình vào Cố phủ, rồi được đưa đến hầu hạ cho Thanh Hoàn. Bây giờ bọn họ cũng bị đưa đến đây cùng với cô.
Chủ tớ năm người đi vào trong tiểu viện, Nguyệt nương đỡ tiểu thư về phòng nghỉ ngơi, Xuân Nê nhìn trước nhìn sau một lượt, ra lệnh gã họ Điền kia gọi phu nhân, con dâu của hắn dọn dẹp sạch sẽ một lần nữa rồi mới bày biện đồ của Thanh Hoàn ra.
Gã họ Điền thấy Xuân Nê tuy nhỏ tuổi nhưng làm việc dứt khoát, lưu loát, gọn gàng nên không dám xem thường nữa. Lão ra lệnh cho mấy vị phu nhân bưng cơm, đun nước nóng. Thấy mọi việc đã thỏa đáng, lão lại đứng bên ngoài phòng, thỉnh an Lục tiểu thư một lần nữa rồi mới lui ra ngoài.
Gã họ Điền vừa đi ra, bên trong viện không còn người ngoài nữa.
Thanh Hoàn ngồi ngay ngắn trong nhà chính, nhìn thức ăn trên bàn nhưng không hề đụng đũa.
“Tiểu thư, dùng cơm thôi.” Nguyệt nương bước lên.
Thanh Hoàn khoát tay, nhẹ giọng nói ra hai từ: “Trần Bình!”
Nguyệt nương nghe vậy liền ra lệnh cho Minh Nguyệt, Thải Vân canh giữ ở bên ngoài viện.
Một lát sau, một bóng người trèo qua tường đi nhanh đến trước mặt Thanh Hoàn.
“Tiểu thư, thuộc hạ đã do thám trước sau một lượt rồi. Điền trang này có tổng cộng sáu trăm mẫu ruộng, bốn mươi hai hộ tá điền. Tính ra trong mười ba điền trang của Cố Phủ thì đây là điền trang tốt nhất.”
Quả nhiên Nhị tỷ đã phải tốn nhiều tâm sức.
Thanh Hoàn cúi mặt, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta thấy ánh mắt của tên họ Điền dáo dác như kẻ trộm, không giống người thật thà. Lỡ như hắn nổi lên tâm địa đen tối thì e là năm người phụ nữ yếu đuối chúng ta không phải đối thủ của hắn.”
“Tiểu thư xin cứ yên tâm, lần này tới đây, tôi có dẫn theo mười vị huynh đệ. Từ nay về sau, tôi sẽ đích thân ở bên cạnh bảo vệ cho tiểu thư.”
Thanh Hoàn cảm thấy ấm áp trong lòng: “Nơi này cách điền trang của chúng ta bao xa?”
Trần Bình cười nói: “Trùng hợp là, nếu đi bộ thì tính ra chỉ cách điền trang của chúng ta không quá thời gian nửa tách trà. Nếu cưỡi ngựa thì sẽ càng nhanh hơn. Cho nên huynh đệ cũng không cần thuê phòng ở, nếu mệt thì trở về điền trang nghỉ ngơi.”
“Tốt quá!”
Thanh Hoàn yên tâm, đôi mắt cô híp lại, trông đầy sắc bén: “Nếu đi bộ tới Miêu Nhi Hồ Đồng thì cần bao lâu?”
“Bẩm tiểu thư, ra roi thúc ngựa thì cần nửa canh giờ. Tiểu thư ở trong điền trang như bây giờ không cần phải tuân thủ quy củ trong phủ, ban ngày có thể ngủ bù, đêm thì hành động. Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút thì những người nông dân quanh đây sẽ không thể nào phát hiện được.”
Thanh Hoàn suy nghĩ một chút mới nói: “Vậy hôm nay ta phải đi luôn một chuyến.”
“Sao tiểu thư không nghỉ ngơi một ngày rồi hẵng đi, nếu như đi lại luôn như vậy thì sức khỏe của cô…”
“Hôm nay ta có việc quan trọng, không cần nói nhiều, nhanh chóng ngồi xuống dùng cơm đi, Nguyệt nương cũng ngồi xuống đi.”
Trần Bình nào dám ngồi ăn chung mâm với tiểu thư, luôn miệng từ chối.
Sắc mặt Cố Thanh Hoàn lập tức trầm xuống: “Làm đại sự còn câu nệ tiểu tiết, nhớ lúc đầu ngươi bị thương đến nỗi chỉ còn nửa cái mạng, nếu theo như ý của ngươi thì ta còn phải chú ý tới chuyện nam nữ thụ thụ bất thân?”
Trần Bình đỏ mặt.
Lúc ấy y đang áp tiêu* thì gặp phải cướp, không biết tên khốn kiếp nào dám chém một đao vào ngay mông y. Nghe Nguyệt nương nói, lúc tiểu thư khâu vết thương cho y, còn chẳng nhăn mày lấy một cái.
(*) Vận chuyển hàng hóa.
Những năm này hắn đi theo tiểu thư, biết rõ tiểu thư từ trước đến nay không để ý quy củ, nên hắn ngồi xuống theo lời cô.
Thanh Hoàn ăn một chút, nhăn mày nói: “Sau rồi nhớ mua cho ta một nha hoàn nấu ăn ngon chút. Đồ ăn ở Cố phủ nhiều dầu mỡ nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Đồ ăn ở đây có thể nói là, khó mà nuốt nổi, toàn mùi tanh của bùn đất.”
Trần Bình bật cười: “Tiểu thư tạm thời ăn đỡ vậy, mấy ngày nữa thuộc hạ sẽ tìm người đến.”
“Bên Kim Lăng có tin tức gì không?”
Trần Bình nói: “Hồi bẩm tiểu thư, tất cả đã đâu vào đấy rồi ạ. Mấy ngày nữa thôi, Phúc bá và mấy người kia nhất định đã vào đến Kinh thành.”
“Tốt.”
Thanh Hoàn buông đũa, uống hai ngụm canh, trong ánh mắt như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Trần Bình và Nguyệt nương nhìn nhau nhưng không dám hỏi ra miệng, chỉ đành và cơm trong bát của mình.
…
Gã họ Điền kia không về nhà ngay mà ngồi xổm ở đầu khu điền trang, mắt nhìn về phía biệt viện sáng trưng của Lục tiểu thư, mặt nghệt ra.
Nói thật thì, đàn bà con gái sống trong mấy gia đình giàu có, chắc chắn đều sẽ rất xinh đẹp. Khoan nói đến Lục tiểu thư, chỉ là hai đứa nha hoàn theo hầu Lục tiểu thư, hai đứa tuổi lớn hơn chút đó, cũng tươi non mọng nước vô cùng. Mấy mụ vợ trong nhà lão thật sự không thể nào so sánh được.
Nếu như có thể đè họ dưới thân mình, hôn lên miệng, sờ lên ngực thì cảm giác nhất định sẽ mất hồn lắm đây.
Lão nở nụ cười dâm tà, lại còn lè lưỡi liếm khóe miệng, trong ánh mắt toát ra sự nham hiểm.
Không gấp, trước tiên nên thăm dò tình hình đã. Dù sao Lục tiểu thư cũng sẽ sống ở đây lâu dài, lão ắt sẽ có cơ hội thôi.
…
Khi Thanh Hoàn đến Miêu Nhi Hồ Đồng, trăng đã lên trên đỉnh đầu.
Đầy tớ đã đứng ngóng ở cửa từ sớm, thấy tiểu thư đến, cậu ta nhanh chóng bước lên tiếp đón, tay cũng khẽ chỉ về một hướng. Thanh Hoàn liếc nhìn theo, đôi mắt chợt tối lại, ngay sau đó bóng dáng đã biến mất sau gốc cây.
Nếu cô không nhìn lầm, người đi cùng Hiền vương đến đây không ai khác mà chính là cái tên Triệu Cảnh Diễm kia. Lúc trước cô đã dẫn dụ hắn mắc câu không nói, còn bây giờ…
Thanh Hoàn quay người lại nói với người phía sau mấy câu rồi đi vào trong phòng.
Trong đình viện thanh vắng, Triệu Cảnh Diễm phe phẩy quạt đi sau Tam ca, vừa định bước lên bậc thềm thì đã bị một cánh tay chặn lại.
“Xin lỗi công tử, chỉ có người bệnh mới được vào.”
Triệu Cảnh Diễm cười ha ha, ánh mắt sâu xa nhìn vào bên trong phòng. Quả nhiên Hoằng Văn đã đoán trúng, trước kia là do người ta cố ý để hắn đi vào.
Hắn không nhanh không chậm nói: “Tam ca, tiểu đệ ở bên ngoài chờ huynh, Tam ca cứ yên tâm vào trong đi.”
Triệu Cảnh Vĩ bị cơn đau ngứa này hành hạ cả một ngày, đã mất tính nhẫn nại từ lâu, vừa “Ừ” một tiếng thì người đã đi vào bên trong.
Thanh Hoàn quan sát người đàn ông trước mắt, trong lòng hồi hộp.
Người đàn ông này thật sự là quá đẹp, khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc tỉ mỉ, cả người toát ra một sự cao quý vô cùng.
Người này khác với Triệu Cảnh Diễm ở chỗ, ánh mắt mang theo tà khí. Khi nhìn người khác, đôi mắt, chân mày hơi nhướng lên, làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng.
Người thiếu niên ngây ngô năm đó đã trở thành người thanh niên tài giỏi xuất chúng. Thanh Hoàn rũ mắt, vươn tay bắt mạch cho gã.
Bàn tay lãnh lẽo đó vừa chạm vào da liền khiến cho đôi con ngươi của Triệu Cảnh Vĩ lóe lên tia sáng.
“Họ tên?’
Lúc này, tia sáng trong mắt gã đã biến mất không thấy nữa, chỉ còn lại sự sửng sốt. Nghe giọng nói, rồi lại cả thân hình này nữa, tất cả cho thấy người ngồi trước mặt gã là một cô gái vẫn còn nhỏ tuổi. Triệu Cảnh Vĩ thầm than trong lòng, Giang Nam quả là vùng đất địa linh nhân kiệt, danh môn vọng tộc, kỳ tài vô số, khó trách lão Nhị lại xem trọng vùng đất Giang Nam này.
“Triệu Cảnh Vĩ.”
Khuôn mặt Thanh Hoàn vẫn bình tĩnh như thường, giống như cô chỉ vừa nghe được một cái tên bình thường.
“Lượng độc mà ngươi trúng phải khá nhiều, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, vết thương chỉ đau và ngứa mà thôi.”
Nụ cười của Triệu Cảnh Vĩ chợt cứng lại: “Đại phu, ta chỉ bị người ta dùng răng cắn một phát, làm sao có thể trúng độc chứ.”
Thanh Hoàn ngước mắt lên, trong mắt hàm chứa một nụ cười mỉa mai: “Người đời đều có một suy nghĩ rất sai lầm, thật ra răng của người mới là thứ có độc tính cao nhất. Người bình thường không nói, nhưng nếu bị một người điên cắn thì…”
Trong lòng Thanh Hoàn thầm niệm một câu A Di Đà Phật. Răng của cô không hề có độc gì cả, chỉ là trong móng tay có giấu một chút bột phấn, chỉ gây đau ngứa chứ không hề có hại với cơ thể.
Thanh Hoàn do dự không nói hết lời, nhưng trong lòng Triệu Cảnh Vĩ đã kích động vô cùng. Xem ra Kim thần y này không phải chỉ có hư danh, thảo nào danh tiếng lan truyền khắp cả Nam Trực Lệ này.
“Kim đại phu, có cách nào để chữa trị không?”
“Đương nhiên là có cách.”
“Chỉ là…”
Đôi mắt đẹp của Triệu Cảnh Vĩ giật giật: “Ta biết quy định của Kim đại phu, không ngại nói ra xem thử.”
Thanh Hoàn chớp mắt, sau đó nói: “Ở Hàng Châu, vải gấm của phường dệt Cẩm Chức dám nhận số một, không ai dám nhận số hai. Ta chỉ muốn mời Hiền vương điều tra xem tại sao phường dệt nổi tiếng như vậy lại chưa bao giờ lọt vào mắt xanh của phủ dệt Tô Hàng.”
Đôi mắt Triệu Cảnh Vĩ lập tức trở nên sắc bén, lạnh lẽo như lưỡi kiếm, nhìn chằm chằm người con gái vận đồ đen trước mắt. Cô ta có thể đưa ra yêu cầu này nhất định là đã biết rõ thân phận của hắn.
“Ngươi biết ta là ai sao?”
“Ta không cần biết ngươi là ai?” Thanh Hoàn không hề sợ sệt mà nhìn thẳng vào gã.
Vừa nghe lời này, Triệu Cảnh Vĩ dần thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ thế thôi sao?”
“Chỉ thế thôi.”
Cái này có gì khó, tùy ý tìm một quan hỏi không phải là được rồi sao. Huống hồ gã có làm hay không thì Kim đại phu này làm sao biết được. Triệu Cảnh Vĩ nhìn Cố Thanh Hoàn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó gật đầu đồng ý.
Thanh Hoàn cầm giấy bút lên, nhanh chóng viết ra một bài thuốc, đưa qua và dặn: “Một ngày ba lần, dùng nước thuốc đã sắc bôi lên, ba ngày sau đau ngứa sẽ không còn. Người tiếp theo!”
Triệu Cảnh Vĩ không ngờ rằng, vị đại phu này nói ra yêu cầu xong liền kê đơn thuốc, không nói thêm một câu nào đã đuổi gã đi. Gã không khỏi nhìn cô kỹ thêm một hai lượt, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.