Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 33RỜI PHỦ ĐẾN ĐIỀN TRANG
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm lơ đãng.
“Cô ta là đích nữ của Cố gia, nhưng lại dùng đủ mọi kế để lật đổ Cố gia, rốt cuộc làm vậy cô ta sẽ có lợi gì? Dù sao cũng là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, tương lai cô ta cũng phải gả cho người ta mà thôi.”
Tưởng Hoằng Văn nhìn hắn như có suy nghĩ, khẽ nói: “Hơn nữa, vì sao cô ta phải giả ngốc, một người con gái khuê phòng lại làm sao mà có thể lập được mấy chục cửa hiệu Khánh Phong Đường, tiền ở đâu ra? Sau lưng cô ta còn có những ai?”
Triệu Cảnh Diễm chống cằm không nói.
Từ khi hắn biết được Kim đại phu chính là Lục tiểu thư thì trong đầu hắn đã không ngừng thắc mắc những điều này.
Bảy tám ngọn đèn cháy lập lòe trong sân viện tối đen, u ám, càng làm tăng lên vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Cô gái này giống như một thỏi nam châm cực lớn, thu hút mọi ánh nhìn của hắn.
Mỗi một nụ cười, một cử chỉ, ngay cả những bí mật của cô ta đều làm cho hắn có cảm giác giống như đào được một kho báu.
Tưởng Hoằng Văn thấy hắn không nói gì, lại mở miệng: “Ta cũng hiếu kì khi cô ta đưa hai phần lợi nhuận cho ngươi. Nhưng trong chuyện của Cố gia, ngươi gần như không có tác dụng nào to tát cả, nhìn thế nào cũng có vẻ là cô ta lỗ vốn trong cuộc trao đổi này. Còn nữa, cô ta chỉ mới mười ba tuổi, có thể học y thuật từ ai, cô ta với Cố gia có thâm thù đại hận gì, còn muốn giả ngốc đến khi nào…”
Triệu Cảnh Diễm giống như không nghe thấy những lời lẩm bẩm của Tưởng Hoằng Văn. Trong đầu hắn bây giờ chỉ đang suy nghĩ về một chuyện.
Cô ta có thể thần không biết quỷ không hay ra tay với Hoằng Văn, vậy thì vết thương trên cổ của Tam ca có phải do cô ta cố ý gây ra không?
Nếu đúng như vậy thì cô ta muốn Tam ca làm gì cho cô ta?
…
Cơn mưa giữa đêm hoàn toàn xua tan cái oi bức của mùa hè, đem đến chút mát mẻ của mùa thu.
Thanh Hoàn chưa ngồi dậy đã nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ bên ngoài.
Nguyệt nương vội vàng chạy vào, nói nhỏ: “Tiểu thư, lão thái thái truyền lệnh xuống, phải đưa tiểu thư đến điền trang dưỡng bệnh.”
Nét mặt Thanh Hoàn có chút bất ngờ, đang muốn nói gì đó thì Xuân Nê ở bên ngoài đã kêu lên: “Nhị tiểu thư đến rồi.”
Thanh Hoàn nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho Nguyệt nương, cuộn mình trong chăn, giả vờ ngủ.
Cố Thanh Chỉ đi vào phòng, nhìn về phía giường.
Nguyệt nương vội vàng tiến lên phía trước: “Xin Nhị tiểu thư lượng thứ, hôm qua tiểu thư quá hoảng sợ cho nên…”
“Không sao!”
Cố Thanh Chỉ ngồi bên giường, dịu dàng nói: “Ngươi qua đây, ta có vài việc muốn dặn dò ngươi.”
“Xin Nhị tiểu thư cứ nói.”
“Bây giờ trong phủ đã loạn lắm rồi, chi bằng đưa Lục tiểu thư đến điền trang sống qua ngày, dù sao nơi đó cũng yên tĩnh hơn, cũng không cần phải phập phồng lo sợ, đây chính là ý của lão thái thái.”
Lời nói của Cố Thanh Chỉ không rõ ràng nhưng trong lòng Thanh Hoàn lại hiểu rõ.
Ngụy thị đang âm thầm giúp đỡ cô. Việc đến nước này, e rằng cô đã khiến tất cả người trong Cố phủ đều hận mình. Nếu như cô còn ở trong phủ, nhất định sẽ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của người khác, về sau sẽ không thể yên ổn mà sống.
Chiêu lấy lui làm tiến của lão thái thái chính là ngày mai đưa cô đến điền trang, việc này trông mặt ngoài thì giống như không hề có ý bảo vệ cô. Nhưng chí ít, làm như vậy thì một kẻ điên như cô sẽ không bị người ta nhục mạ.
“Người trong viện này đều phải đi theo hết. Ngươi là nô tỳ lâu năm của Lục tiểu thư, lúc trước còn theo bên cạnh thẩm thẩm. Thẩm thẩm chỉ có một người con duy nhất là Lục muội, về sau làm phiền ngươi chăm sóc muội ấy.”
Nghe Cố Thanh Chỉ nhắc đến Tiền thị làm Nguyệt nương nghe mà không khỏi âm thầm kéo tay áo lau đi nước mắt.
“Cuộc sống trong điền trang tuy không thoải mái bằng trong phủ nhưng yên tĩnh hơn nhiều, cũng tốt cho bệnh tình của Lục muội. Đây là tiền lão thái thái lén cho, ngươi cất đi, đừng để người khác biết được. Còn về tiền sinh hoạt mỗi tháng, chỉ cần ta còn ở trong phủ một ngày thì nhất định sẽ sai người đem đến đầy đủ, tuyệt đối sẽ không để Lục muội chịu khổ.”
Nguyệt nương nhận lấy ngân lượng, quỳ sụp xuống đất, thút thít nói: “Nô tì thay tiểu thư cảm ơn Nhị tiểu thư. Về sau Nhị tiểu thư nhất định sẽ nhận được hồi báo.”
Cố Thanh Chỉ đỡ bà đứng dậy, nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng dặn: “Mau thu dọn đồ đạc, nhân lúc lão gia còn đang bệnh chưa kịp đổi ý. Nhớ lấy, mang hết tất cả đồ đạc đi, một hạt cát cũng không được bỏ sót.”
Nguyệt nương suy nghĩ thâm ý trong lời nói của Nhị tiểu thư, không hề cảm nhận được người đang nằm trên giường đã run rẩy trong khoảnh khắc.
Một giọt lệ trong suốt chảy ra từ khóe mắt Thanh Hoàn, nhưng nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.
…
“Lão gia, lão gia, không tốt rồi, không tốt rồi!”
Cố Tùng Đào đang thỉnh an cha mình, nghe vậy không khỏi chau mày tức giận, quát to: “Vừa sáng sớm đã kêu gào cái gì, không thấy lão gia đang uống thuốc sao?”
Quản gia đau khổ nói: “Hồi bẩm lão gia, bên ngoài đã đồn ầm hết cả lên rồi ạ.”
Cố Nghiễn Khải uống được một hớp thuốc, ngại vị quá đắng, dứt khoát đẩy bát thuốc đi rồi hỏi: “Nói cho rõ ràng, đồn ầm cái gì?”
“Lão nô vừa mới đi ra ngoài về, nghe nói trên đường đầy người bàn luận chuyện hôm qua?”
Cố Tùng Đào nghe vậy liền hỏi: “Bàn luận chuyện gì?”
Quản gia bạo gan nhìn Nhị gia nói: “Bên ngoài đang đồn rằng, Cố phủ chúng ta qua cầu rút ván, vừa thấy Thụy vương không được liền nhảy sang ôm đùi Hiền vương. Còn nói… còn nói…”
“Còn nói cái gì?” Cố Nghiễn Khải quát.
“Còn nói… ngay cả một người điên cũng không tha, Nhị nãi nãi dưới suối vàng biết được, nhất định hóa thành quỷ dữ quay về trả thù.”
Cố Tùng Đào tức giận, đá một cước vào giữa ngực quản gia, mắng chửi: “Cái rắm…”
“Lão gia, lão gia…”
Không đợi Cố Tùng Đào mắng chửi, Cố Nghiễn Khải đã ngã ngửa ra sau, nằm thẳng cẳng. Trong lúc nhất thời, người châm nước, kẻ ấn huyệt nhân trung, người ở trong phòng đều rối loạn hết cả lên.
Vừa qua giờ Ngọ, cửa sau của Cố phủ mở toang, hai chiếc xe ngựa nối đuôi nhau đi ra. Phía sau còn có một chiếc xe ngựa kéo, bên trên chất đầy đồ đạc.
Cố Thanh Chỉ đứng dựa vào cửa, đôi mắt đẫm lệ nhìn mấy chiếc xe ngựa đi khuất khỏi góc đường mới sai nha hoàn đỡ mình quay lại. Khi đi đến Vọng Nguyệt Các thì cô ta nhìn thấy Thọ vương vừa phe phẩy quạt, vừa ung dung đi về phía mình.
Cô ta vội bước tới, cúi đầu hành lễ.
Hắn nhìn người con gái thanh tú trước mắt, tuy không xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại rất có khí chất. Triệu Cảnh Diễm biết cô là thứ nữ của Cố Đại gia, hai mắt không khỏi híp lại.
“Nhị tiểu thư đây là mới đi từ đâu đến, và muốn đi đâu đây?”
Cố Thanh Chỉ cúi đầu, không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đáp rằng: “Mong Thọ vương lượng thứ, lão thái thái còn đang chờ tôi.”
Nói đoạn, cô ta cúi đầu cáo từ, vội vã dẫn theo nha hoàn rời đi.
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm lóe lên tia nghi hoặc, quay ra sau, gật đầu với A Ly: “Đi, đi nghe ngóng xem, tại sao vừa mới sáng sớm trong phủ này đã người đến người đi rộn ràng như vậy?
A Ly đi trong chốc lát đã trở lại.
“Bẩm gia, chuyện hôm qua ở Hành cung đang bị đồn đãi ầm ĩ ở bên ngoài. Cố lão gia tức giận đến nỗi ngất xỉu, bây giờ trong phủ đang vội vàng mời đại phu tới khám?”
Triệu Cảnh Diễm ngồi xếp bằng trên giường, đôi tay thon dài đặt một quân cờ màu trắng xuống, nói một câu đầy hàm ý: “Hầy, chuyện riêng tư như vậy, sao lại để truyền ra bên ngoài chứ? Là ai không biết giữ mồm miệng hay là có người cố ý đây?”
Tưởng Hoằng Văn ngồi phía đối diện cũng không ngẩng đầu lên, đặt xuống một quân cờ màu đen, sau đó nhẹ nhàng tiếp lời: “Hai bên đương sự chỉ hận không thể che thêm vài lớp vải lên cho đỡ xấu hổ.”
Mắt Triệu Cảnh Diễm giựt giựt, “phạch” một cái khép quạt lại. Ánh mắt hắn nhìn qua Tưởng Hoằng Văn, đúng lúc người ta cũng đang nhìn về phía hắn.
“Ngươi đang nói tới cô ta sao?”
Tưởng Hoằng Văn bĩu môi, nhìn huynh đệ mình đầy khinh thường, rồi cười khẩy: “Không lẽ là ta?”
A Ly nhanh chóng hiểu “cô ta” trong lời vương gia nhà mình nói là ai, cúi đầu nói: “Lục tiểu thư bị đưa đến điền trang rồi, vừa mới đi không lâu ạ.”
Đưa đến điền trang sao? Hai huynh đệ nhìn nhau, đều hiểu thâm ý trong ánh mắt của đối phương.
Một lúc sau, Triệu Cảnh Diễm ném quân cờ trong tay, bình tĩnh nói: “Cố phủ hại Hoằng Văn bị bệnh, hại Tam ca của ta bị cắn, thôi thôi, bản vương không thể tiếp tay cho giặc nữa. Người đâu, thu dọn đồ đạc, chúng ta đến Hành cung ở vài ngày.”
Tưởng Hoằng Văn cười ha hả đáp lại.
Triệu Cảnh Diễm học theo bộ dáng của A Ly, trợn trắng mắt: “Cười cái gì, nếu không thì huynh ở lại đi.”
“Nói bậy cái gì vậy. Ngươi lên trời thì ta lên trời, ngươi chui xuống đất thì ta cũng chui xuống đất. Đình Lâm, đừng quên ta đến để nhờ vả ngươi đấy.”
…
“Quận chúa, không ổn rồi, Thọ vương đến cáo từ với Cố lão gia rồi.”
“Cái gì!” Cả người Hoa Dương lung lay như sắp đổ, sắc mặt có chút khó coi.
Sau chuyện hôm qua, lại thêm dầm mưa nên vừa mới sáng sớm, bà ta đã cảm thấy đau đầu, nghẹt mũi. Cũng vì sợ lây bệnh cho Thọ vương nên bà ta cũng chưa đi đến Vọng Nguyệt Các.
Nào ngờ, chỉ quay qua quay lại mà ngay cả Bát đệ cũng bỏ đi. Điều này… điều này, người cả cái phủ này sẽ nhìn bà ta thế nào đây!
Hoa Dương tức giận muốn hộc máu, đầu váng mắt hoa, cả người không còn một chút sức lực.
Đàm ma ma vội vàng bước đến đỡ, nói: “Quận chúa?”
Hoa Dương không ngừng lắc đầu, nhắm chặt mắt, thốt ra một câu: “Ngươi đi truyền lệnh ta, để tiểu thư thay ta đi tiễn Bát đệ.”
Đàm ma ma nhướng mày, nói: “Quận chúa yên tâm, nô tì đi ngay ạ.”
“Đợi đã, bảo tiểu thư giúp ta giải thích với Thọ vương.”
Đàm ma ma gật đầu đáp: “Quận chúa yên tâm, tiểu thư thông minh như vậy, chắc chắn sẽ biết nên nói làm sao để có lợi cho Quận chúa.”
…
Trong xe ngựa trải một tấm thảm mỏng, Thanh Hoàn được Nguyệt nương ôm vào lòng, trong đầu cô thì đang suy tư về những lời nói của Nhị tiểu thư.
Xuân Nê đang ôm túi vải, nhỏ giọng nói: “Điền trang này không biết cách bao xa, nếu như xa quá thì không tiện để tiểu thư đi khám bệnh.”
Thanh Hoàn nghe vậy, cắt đứt mạch suy nghĩ, nói: “Bên phía Trần Bình đã truyền tin tức ra ngoài chưa.”
Xuân Nê vén màn lên, để lộ ra một khe hở, chỉ về phía xa xa, cười nói: “Tiểu thư, người nhìn thấy không, Trần Bình sợ Cố phủ gây chuyện bất lợi cho chúng ta nên đã đi theo đằng sau đấy.”
Thanh Hoàn nhắm mắt, rất nhanh lại mở ra, dưới hàng mi dài là đôi mắt trầm tĩnh, sâu thẳm.
“Chỉ tiếc những gốc thảo dược quý ở sau viện.”
Xuân Nê cười nói: “Tiểu thư yên tâm, nô tì đã nhổ chúng lên hết rồi, ngay cả cái lỗ đó cũng lấp lại luôn.”
“Xuân Nê thật lợi hại!”
Thanh Hoàn không khỏi tán thưởng, sau lại nhẹ nhàng nói: “Chúng ta có thể rời khỏi Cố phù xem như đã là niềm vui bất ngờ rồi.”
Mỗi ngày cô không cần phải mang mặt nạ nữa, cũng tiện liên hệ với bên ngoài hơn.
Nguyệt nương cười nói: “Tiểu thư, nếu không thì chúng ta dứt khoát bỏ trốn luôn. Dù sao Cố phủ cũng không tồn tại được lâu nữa, hà tất ở lại trong điền trang chịu khổ. Chúng ta tự vào Kinh, không phải sẽ thoải mái, vui vẻ hơn sao.”
“Nguyệt nương nói đúng, với bản lĩnh của tiểu thư, rời Cố phủ cũng không lo không sống được.”
Thanh Hoàn lắc đầu, dịch chuyển cơ thể đã hơi ê ẩm của mình cho thoải mái hơn chút.
“Gia tộc tuy đã bại nhưng vẫn còn tàn dư, đừng quên trong Kinh thành còn một kẻ phản bội ân sư là Đại gia của Cố gia. Chỉ riêng việc Thạch Các lão là thầy của phụ thân ta thì ta cũng phải thay ông ấy báo thù!”
Hốc mắt Thanh Hoàn phiếm đỏ.
Làm sao cô có thể dễ dàng rời đi như vậy, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi.