Thịnh Thế Kiều Y

Chương 29VẬN MỆNH KHÓ KHĂN GẤP TRĂM LẦN


Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 29VẬN MỆNH KHÓ KHĂN GẤP TRĂM LẦN

Hứa di nương tức giận đến nỗi, hai mắt đảo quanh, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, sau đó nói nhỏ như muỗi kêu:

“Con thì biết cái gì. Hiền vương cao to lực lưỡng, đối phó với một cô nương thân thể chưa nảy nở như con, nếu chẳng may ra tay ác độc, tàn nhẫn, đừng nói là phong trắc phi, ngay cả mạng có còn hay không cũng khó nói. Di nương mặc dù ở trong phủ suốt ngày, nhưng cũng nghe ngóng được một chuyện, mỗi năm phủ Hiền vương đều sẽ làm chết mất mấy ấu nữ.”

Sắc mặt Cố Thanh Liên tái xanh, đôi môi run rẩy, lắp bắp nói: “Con… con…”

Hứa di nương thấy Cố Thanh Liên sợ đến nói không nên lời, nỗi lo trong lòng cũng giảm hơn phân nửa.

“Lại nói, Quý phi thì lại thế nào, đến cùng vẫn là thiếp thất, cũng không đấu lại được một Trung Cung. Chẳng may con không bò được lên vị trí kia, đời này của con coi như hủy.”

“Vậy sao di nương còn để con đến trước mặt Thọ vương…” Cố Thanh Liên run rẩy hỏi.

“Con biết cái gì, Thọ vương không có lòng tranh vương vị, tương lai sẽ là một vương gia nhàn hạ, chỉ cần ăn no uống say, không cần lo lắng đến an toàn tính mạng.”

“Vậy vì sao tổ phụ còn phải tặng kẻ đần kia cho Hiền vương?”

Hứa di nương cười mỉa mai, ý cười u ám, rợn người.

“Đều nói Cố phủ này là gia tộc văn thơ lễ nghĩa, ai lại biết được sự thối nát bên trong. Dùng một kẻ đần để cắm một chân vào chỗ Hiền vương, lỡ như tương lai… Nói lại thì, vẫn là Tiền thị thông minh, đút cho nữ nhi một nửa chén thuốc độc, chính là vì sợ tương lai nữ nhi bị Cố phủ làm hại. Ai mà ngờ…”

Hứa di nương liên tục lắc đầu: “Âu cũng là số mệnh rồi. Số mệnh của người điên, còn khó khăn gấp trăm lần kẻ bình thường.”

Hai người Lưu, Hứa đều đang trò chuyện với con gái mình trong phòng, còn Cố Thanh Hoàn bên này cũng đã nhận được tin tức.

Cô theo nghề y ba năm, có bao nhiêu nha hoàn, nô bộc, người hầu chịu ân huệ của Kim đại phu. Những người này đã trở thành tai mắt của cô ở Cố phủ từ lâu. Trong phủ vừa có gió thổi cỏ lay gì là cô liền nhận được tin tức.

Nguyệt nương và Xuân Nê hai mặt nhìn nhau, nói: “Tiểu thư, phải làm sao đây?”

Sắc mặt Cố Thanh Hoàn thay đi đổi lại một hồi, sau rồi cô mới thở dài nói: “Ở trong Cố phủ lâu, người nào cũng thành tấm vải bên trong thùng nhuộm, còn được mấy người có thể phân biệt rõ được màu sắc trong thùng đó là gì.”

“Tiểu thư còn có tâm tình đùa giỡn sao, nói không chừng ngày mai bọn họ đã muốn đưa tiểu thư đi.” Giọng nói của Nguyệt nương mang theo vài phần thê lương.

Cố Thanh Hoàn liếc nhìn bà: “Cố phủ này cũng không phải chỉ có một mình nhà lão gia, có người phân rõ, đương nhiên cũng có người không phân rõ. Chúng ta lại chờ thêm.”

“Tiểu thư bình thản như vậy, lỡ như…” Xuân Nê vẫn lo lắng.

“Vậy cũng chỉ có thể đổ thuốc độc xuống giếng thôi.” Cố Thanh Hoàn đối mặt với ánh mắt của hai người, không hề hoang mang thốt ra.


Trong Di Hồng Viện.

Triệu Cảnh Diễm ôm một cô gái, không yên lòng uống nửa chung rượu.

Cô gái kia cực lực hầu hạ, dáng người uyển chuyển, dung nhan xinh tươi, thế nhưng người bên cạnh lại cứ thờ ơ.

Ngay lúc này, cửa bị đẩy ra, A Ly bước vào.

Triệu Cảnh Diễm phất tay một cái, đuổi đám kỹ nữ trong phòng ra ngoài như đuổi ruồi. Hắn giơ cánh tay lên ngửi mùi trên người mình, không vui nói: “Đúng là dong chi tục phấn, tầm thường không chịu được.”

Tưởng Hoằng Văn liếc hắn một cái, ánh mắt rơi xuống người A Ly: “Nói đi.”

A Ly vội đáp: “Hồi hai vị gia, sau khi Hiền vương tổ chức tiệc rượu xong, chỉ giữ Lý tri phủ lại. Lý tri phủ tặng hai ấu nữ đến, Hiền vương vui vẻ nhận rồi.”

Triệu Cảnh Diễm mừng rỡ, cười to nói: “Nói như vậy, Tam ca ta quả nhiên là có niềm vui thích này?”

Tưởng Hoằng Văn giội nước lạnh nói: “Chưa chắc. Đệ ẩn giấu sâu, lẽ nào không cho người ta cũng ẩn giấu sâu sao, e rằng đấy chỉ là thủ thuật che mắt thôi.”

Triệu Cảnh Diễm cười ha ha: “A Ly, lại đi thăm dò.”

“Hồi gia, bên cạnh Hiền vương có ít nhất mười ám vệ, tiểu nhân không tới gần được.”

Mười ám vệ, so với bên cạnh hắn nhiều hơn tám người, sắc mặt Triệu Cảnh Diễm trong nháy mắt trầm xuống, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Tưởng Hoằng Văn lạnh mặt nói: “Người ta có phủ Anh quốc công, nhiều tiền, đệ tỉnh lại đi.”

Triệu Cảnh Diễm ngồi phịch xuống ghế, không phát ra tiếng động nào.

“Tiểu thư, muốn hạ loại độc nào, người cứ chọn đi, sau đó nô tỳ sẽ nhân lúc đêm tối đi đổ xuống giếng.” Vẻ mặt Xuân Nê hiên ngang lẫm liệt.

Nguyệt nương trừng mắt liếc cô bé, vội la lên: “Tiểu thư đừng đùa nữa, nô tỳ đây cũng vội muốn chết.”

“Vẫn là Nguyệt nương biết lòng ta.”


Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Nếu ta nói, ta bằng lòng bị đưa vào Hành cung, các ngươi nghĩ thế nào?”

Mặt Nguyệt nương đen như đáy nồi, thân thể lung lay, ngã khuỵu xuống dưới chân Cố Thanh Hoàn: “Tiểu thư, cái này không thể được, nô tỳ biết phải hồi đáp thế nào với Nhị nãi nãi đây. Tiểu thư, cô đứng dậy, cô mau đi trốn cùng Nguyệt nương đi.”

Xuân Nê cũng quỳ rạp xuống đất: “Tiểu thư, nô tỳ cũng không cho tiểu thư đi.”

“Nếu như tiểu thư khăng khăng cố chấp, nô tỳ liền đập đầu tự tử ngay trước mặt cô.” Nguyệt nương hiểu rõ Cố Thanh Hoàn sẽ không phải chỉ thuận miệng nói, bèn nhẫn tâm nói.

“Không sai, nô tỳ cũng đập đầu chết ngay trước mặt tiểu thư.” Xuân Nê lập tức phụ họa.

Cố Thanh Hoàn giận đến lặng người, xem ra đã đến lúc để Trần Bình ra ngoài tìm cho cô một sư gia rồi. Hai người này đủ lòng trung thành, nhưng không đủ trí tuệ, gặp chuyện chỉ biết hoang mang.

Cố Thanh Hoàn sầm mặt lại, nói: “Cái gì mà chết với sống, mau đứng lên.”

“Đánh chết nô tỳ cũng không đứng dậy.”

“Đánh chết nô tỳ cũng không đứng dậy.”

Cố Thanh Hoàn xoa bóp huyệt Thái dương đau nhức, chỉ đành nói: “Nếu như ta nói, ta muốn lợi dụng chuyện này, cùng Thọ vương nội ứng ngoại hợp, khiến Cố phủ thân bại danh liệt, báo mối thù năm ấy cho di mẫu, không biết hai người các ngươi có còn muốn đập đầu tự tử nữa không?”

Nguyệt nương ngước hai mắt đẫm lệ lên, thất hồn lạc phách, sửng sốt hỏi: “Tiểu thư… cô… cô… đang nói gì vậy…”

Mùa hè ngày dài đêm ngắn.

Lúc trời hửng sáng, tiếng sấm rền vang lên trên bầu trời, sau nửa canh giờ lại chẳng có hạt mưa nào rơi xuống, khiến khí trời càng oi bức hơn.

Trong Lê Hoa Viện, Quận chúa Hoa Dương trang điểm ổn thỏa, vịn tay Đàm ma ma, mang theo con gái Ngô Nhạn Linh, giữa sự vây quanh của đám nha hoàn ma ma, trèo lên hai chiếc xe ngựa sang trọng trước cửa phủ.

Xe ngựa vững vàng chạy về phía Hành cung.

Trong Vọng Nguyệt Các, Triệu Cảnh Diễm cuốn chăn mỏng ngủ say sưa.


Trong cơn mơ màng, hắn bỗng nghe một tiếng hét thảm thiết, sau đó cánh cửa bỗng bị đá văng ra, chưa đợi hắn tỉnh táo lại, cả người đã bị túm đứng dậy.

“Đình Lâm, đệ mau nhìn ta này!”

Hai chữ Đình Lâm vừa hô lên, Triệu Cảnh Diễm lập tức biết đó là Tưởng Hoằng Văn. Hắn vẫn không chịu mở mắt ra, lại còn dựa luôn lên người Tưởng Hoằng Văn ngủ tiếp.

“Nhìn cái gì chứ, trên mông huynh có bao nhiêu nốt ruồi ta đều rõ cả, giữa chúng ta…”

“Đệ mở mắt mà nhìn này!” Tưởng Hoằng Văn hét lớn một tiếng.

Triệu Cảnh Diễm không tình nguyện mở mắt, mặt bỗng biến sắc: “Huynh… huynh… biến thành quỷ rồi.”

Tưởng Hoằng Văn ngày thường vốn mắt mày thanh tú, trán rộng mũi cao, dáng vẻ thư sinh quý phái. Lúc này hắn ta chỉ mặc một cái quần trong, từ đầu đến chân nổi chi chít những nốt đỏ, dáng vẻ tựa như bị vô số con côn trùng cắn, còn có vài chỗ bị cào ra máu, trông rất dọa người.

Da đầu Triệu Cảnh Diễm tê rần, lập tức đẩy người ra, “Mau mời đại phu, mau mời đại phu.”

“Hồi tiểu thư, có tin truyền đến, đã có năm nhóm đại phu đến, trong đó có hai nhóm đến thuốc cũng chưa kê đã phải mặt mày xám xịt rời đi.” Xuân Nê đè nén âm thanh trong cuống họng, nói nhỏ.

Trong tay Cố Thanh Hoàn đang cầm thảo dược, đặt trong miệng nhai mấy lần, sau khi nếm mùi vị, cô nói: “Nói với Trần Bình, hôm nay chữa bệnh từ thiện bớt đi hai người.”

“Vâng, tiểu thư.” Xuân Nê trả lời xong, nhưng thân hình lại không nhúc nhích.

Cố Thanh Hoàn thấy Xuân Nê muốn nói lại thôi, cười nói: “Yên tâm đi, đây chẳng qua là dị ứng thảo dược một chút mà thôi, không chết người được, dù cho tối nay hắn không đến, ba ngày sau cũng sẽ tự động biến mất. Đúng rồi, Thọ vương có nhân cơ hội này phát tác một trận không?”

Xuân Nê che miệng cười trộm: “Tiểu thư, nha hoàn với ma ma trong phủ quỳ đầy đất, lão gia, lão thái thái sợ đến nỗi, không dám lộ diện, chỉ nhanh chóng cho người đi mời Quận chúa hồi phủ. Còn nữa, mỗi một ngóc ngách trên lầu dưới lầu Vọng Nguyệt Các đều đang được lau chùi.”

Cố Thanh Hoàn thản nhiên mỉm cười.

Hai bá vương Kinh thành này nếu xảy ra chuyện gì ở đây, chỉ sợ Cố phủ dù có thêm mấy cái đầu cũng không đủ cho Hoàng đế chém.

“Mặc kệ bọn hắn làm ầm ĩ đi.”

Tiếng sấm đì đùng suốt một ngày, cuối cùng ban đêm cũng bắt đầu mưa xuống.

Khóe môi Cố Thanh Hoàn ẩn dưới khăn che mặt nở một nụ cười nhỏ đến không thể phát giác khi nhìn thấy những người bước đến.

Cô nói với vẻ rất lãnh đạm: “Thọ vương phá quy tắc của ta, mỗi lần chỉ có một bệnh nhân tiến vào.”

Triệu Cảnh Diễm không nhanh không chậm nói: “Kim đại phu châm chước một lần đi, ta đưa biểu ca ta đến xem bệnh.”

Đương nhiên, chủ yếu là đến xem Lục tiểu thư ngươi, đang muốn tìm một cơ hội gặp lại, giờ vừa hay xem như có cớ.


Cố Thanh Hoàn không nhìn hắn, chỉ dùng ánh mắt quan sát người ngồi đối diện: “Họ tên.”

“Họ Tưởng, tên Hoằng Văn, không có tự.”

Ánh mắt Cố Thanh Hoàn lóe lên, ánh mắt nhìn về phía người kia mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Nếu như nói Tiền gia năm năm trước ở giới y dược là sao Thái đẩu, vậy Tưởng gia ở Quốc Tử Giám chính là Thường Thắng tướng quân*. Nếu đệ đệ Tử Dị vẫn còn sống, giờ cũng có thể đã vào Quốc Tử Giám đọc sách.

(*) Thường Thắng tướng quân: tức Triệu Vân (Triệu Tử Long) trong Tam Quốc Chí diễn nghĩa, là một vị tướng tài giỏi.

Mấy đời gia chủ của Tưởng gia đều đảm nhận chức Tế Tửu ở Quốc Tử Giám, đọc sách dạy người, lưu danh ngàn đời. Lại thêm người nhà họ Tưởng chỉ dạy học, không tham dự triều chính, thế nên Hoàng đế mới nhìn Tưởng gia thuận mắt như vậy.

Đương nhiên, trong một bầy cừu, luôn có một hai con cừu đen, Tưởng Hoằng Văn chính là kẻ dị biệt trong lịch sử trăm năm của nhà họ Tưởng. Kiếp trước Cố Thanh Hoàn thường nghe tổ phụ nhắc đến người này, nhưng vẫn không có duyên gặp mặt một lần.

Cố Thanh Hoàn rũ bỏ nỗi nhớ đối với người thân, bình tĩnh mỉm cười.

Cái gọi là kẻ dị biệt, chẳng qua là lừa người mà thôi. Tưởng Hoằng Văn này có thể lăn lộn chung với Thọ vương, có thể thấy người này cũng có mấy phần bản lĩnh.

Bàn tay ngọc của Cố Thanh Hoàn đặt lên mạch của hắn, mi mắt rủ xuống, tinh thần tập trung.

Ánh mắt sắc như dao của Triệu Cảnh Diễm nhìn chằm chằm vào cô gái đang che mặt trước mắt.

Sự tồn tại của cô gái này, tựa như một cái mê cung vậy.

Theo hắn biết, Lục tiểu thư vừa sinh ra đã ngu ngốc, năm tám tuổi chịu chết với Tiền thị không thành, hôn mê trọn vẹn ba tháng, sau khi tỉnh lại vẫn ngu ngốc như cũ, bị lãng quên ở một góc Cố phủ, không ai thăm hỏi.

Rốt cuộc cô gái này đã học đâu ra một thân y thuật xuất quỷ nhập thần như vậy?

Bệnh đần độn của cô đã chữa khỏi từ khi nào?

Vì sao cô lại dùng danh xưng Kim đại phu để chữa bệnh từ thiện bên ngoài?

Mục đích thật sự của việc nhổ tận gốc Cố phủ là gì? Chẳng lẽ là vì báo thù cho Tiền thị đã chết?

Trong lòng Triệu Cảnh Diễm nghẹn một bụng nghi vấn, ánh mắt hơi trầm xuống.

Một lát sau, Cố Thanh Hoàn mở miệng: “Ngươi bị độc trùng cắn, nếu ta không đoán sai, toàn thân ngươi hẳn là nổi nốt đỏ, nếu không trị liệu, nốt đỏ sẽ thối rữa, da sẽ bị hủy hoại.”

Ặc, tự mình bỏ thuốc, chỉ có thể nói lung tung một phen, hy vọng có thể hù dọa hai người này.

Quả nhiên, Tưởng Hoằng Văn bỗng dưng biến sắc, “Kim đại phu, liệu có cách cứu chữa?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.