Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 28THU NẮM TAY LẠI
Trấn quốc công họ Tần là nhà họ ngoại của Hoàng hậu, vốn là dòng dõi võ tướng. Lão tổ tông của nhà họ Tần ngày xưa đã theo Thái tổ hoàng đế đánh xuống giang sơn này.
Sau khi giang sơn ổn định, lúc luận công ban thưởng, Thái tổ đã phong cho lão tổ tông nhà họ Tần làm Trấn quốc công.
Tần Ngọc Côn này là bảo bối của nhà họ Tần, cũng là tâm can bảo bối của Hoàng hậu. Mặc dù tướng mạo đoan chính, nhưng tính cách lại xấu xa, từ nhỏ đã là tử địch với hai người bọn hắn.
Hồi lâu sau, Triệu Cảnh Diễm mới thở dài một cái.
“Lá gan của huynh cũng to thật, ngay cả Tần Ngọc Côn cũng dám đánh. Huynh biết đấy, gia đây muốn đánh tên đó cũng không phải ngày một ngày hai, huynh không sợ Trung Cung tìm huynh tính sổ sao?”
“Sợ, thế nên ta mới đến núp bóng đệ, trước mắt cứ tránh né vài ngày đã rồi tính tiếp.”
“Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tưởng Hoằng Văn giận sôi máu, “Tên đó dám lén đặt biệt hiệu cho ta, gọi ta là Tưởng bất lực.”
Ban đầu Triệu Cảnh Diễm còn đang giận đến nổi gân xanh trên trán, sau khi sửng sốt một hồi, bỗng nhiên phá ra cười.
“Đệ còn không biết xấu hổ mà cười, đều là do đệ mà ra.”
Triệu Cảnh Diễm tới Giang Nam, ngoài mặt lấy lí do là đi tìm danh y để chữa bệnh bất lực của mình, Tần Ngọc Côn gọi vậy, ngoài mặt là châm biếm Tưởng Hoằng Văn, thật ra là đang mỉa mai Triệu Cảnh Diễm.
“Hoằng Văn à, thế nào cũng phải đòi tên đó bồi thường một cái cánh tay vì ba chữ Tưởng bất lực đấy chứ?”
“Ta còn đòi thêm một cái xương sườn.”
“Huynh được lắm!”
Triệu Cảnh Diễm giơ ngón tay cái lên, la lớn một tiếng: “Đi, gia cùng huynh đi Di Hồng Viện, trị xong bệnh bất lực cho huynh lại tính.”
…
Cơm tối được mang lên, đậu hũ hạnh nhân, gỏi gà nấm tuyết, thịt bò xào hành, thỏ xào bát bảo, ngoài việc thêm một món canh còn đâu thức ăn vẫn như thường ngày.
Cố Thanh Hoàn chỉ gắp một miếng thịt bò, chân mày liền nhíu chặt lại.
Nguyệt nương thấy tiểu thư nhíu mày, vội vàng gắp một miếng nếm thử, nói: “Tiểu thư đừng ăn, thức ăn này là đồ bữa trưa thừa lại, đều thiu cả rồi, Xuân Nê, mau đổi đồ mới đi.”
Xuân Nê tức giận đến trợn trừng mắt, cả giận nói: “Ngay cả đồ ôi thiu cũng dám đưa cho tiểu thư ăn, thật là ăn gan hùm mật gấu mà, để xem ta có làm ầm lên không.”
“Không cần đi, Xuân Nê, ngươi giúp ta lấy một bát mì nước đến.”
“Tiểu thư, chẳng lẽ để mặc đám người ở này ngoài sáng trong tối chà đạp tiểu thư sao?”
Cố Thanh Hoàn ngước mắt lên, Xuân Nê sợ đến không dám nói gì nữa, vội vã cúi đầu đi ra ngoài.
Nguyệt nương bước lên nói: “Tiểu thư đừng trách Xuân Nê, trong lòng Xuân Nê cũng uất ức quá mà thôi. Vì chuyện cơm nước mỗi ngày của tiểu thư, không biết Xuân Nê đã phải làm ầm lên với đám đàn bà ở phòng bếp bao nhiêu lần rồi.”
Cố Thanh Hoàn cười lạnh một tiếng, đôi mắt như gió xuân u ám dần.
Sau khi Quận chúa vào phủ, những vị trí quan trọng đều thay đổi thành người của Quận chúa. Bản thân mình chỉ là một kẻ điên ngu ngốc, bọn hạ nhân vốn không để vào mắt, trước mặt phục tùng, sau lưng chống đối đã là nhẹ nhàng, có không ít kẻ còn lén lút ném đá xuống giếng nữa.
Xuân Nê không muốn cô phải chịu ức hiếp, không chỉ bảo Trần Bình dạy cho mấy chiêu võ phòng thân mà còn đến chốn chợ búa, học cách mấy người phụ nữ khóc lóc, cãi nhau, vậy mới trấn áp được đám người kia.
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài: “Nguyệt nương, các người nhất định là nghĩ ta làm việc mềm yếu nên mới dễ bị bắt nạt, nhưng các ngươi đâu biết rằng, nắm đấm càng siết chặt thì lực đấm ra mới càng mạnh. Hơn thua với đám nô tỳ kia làm gì. Hiện giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Nguyệt nương hơi giật mình, vội hỏi: “Phải chăng là chuyện Hiền vương?”
Cố Thanh Hoàn gật đầu.
Ngay cả kẻ ngu như cô còn thấy rõ ánh mắt như có như không của Hiền vương lúc trong nhà thủy tạ, chẳng lẽ Cố gia còn không hiểu hay sao.
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài, “Xem ra bọn họ nhất định phải đẩy ta vào trong hố lửa, dù sao cũng chỉ trong mấy ngày nay thôi.”
Nguyệt nương vội la lên: “Tiểu thư, vậy phải làm sao đây?”
Cố Thanh Hoàn cười nhạt: “Một Thọ vương đã khiến cho các tiểu thư Cố phủ ngươi tranh ta đoạt. Hiền vương có chống lưng là Quý phi, lại còn có phủ Anh quốc công làm chỗ dựa, là người có năng lực để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Nguyệt nương nói thử xem, hai vị ở trên ta, lại còn cùng độ tuổi với ta, liệu sẽ động lòng chứ?”
Nguyệt nương giật mình, hoảng hốt nói: “Tiểu thư định thay mận đổi đào?”
Cố Thanh Hoàn lắc đầu nói: “Ta xem là thuốc độc, nhưng đối với người khác lại là mật đường. Tuy vậy, cũng phải xem bọn họ có ý định này không đã. Nếu có, ta sẽ giúp đỡ bọn họ, thuận tiện báo thù cho di mẫu luôn.”
“Nếu không có thì sao?”
“Nếu không có…”
Cố Thanh Hoàn trầm ngâm không nói.
Trong mắt người ngoài, một thiếu nữ vừa ngu xuẩn lại không có bất kỳ kẻ nào chống lưng như cô, vậy chỉ có thể nghe theo ý trời. Đáng tiếc, cô còn có một thân phận khác, mà thân phận này, tuyệt đối sẽ không mặc người chém giết.
“Nếu không có, có nói nữa cũng không ích gì.”
…
Ở thư phòng chính viện, Cố Tùng Đào vén rèm đi vào.
“Phụ thân, Hiền vương mở tiệc chiêu đãi ở Tùng Hạc Lâu, tất cả quan viên phủ Tô Châu đều đến đông đủ rồi.”
“Ồ!”
Cố Nghiễn Khải đặt cây bút trong tay xuống, vuốt râu nói: “Có người tặng lễ không?”
Vẻ mặt Cố Tùng Đào xấu hổ nói: “Nghe nói năm sáu ấu nữ đã được đưa vào Hành cung.”
“Giang Nam là địa bàn của Thụy vương, Hiền vương làm như vậy là có ý gì?”
Cố Tùng Đào lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Cố Nghiễn Khải nhíu mày: “Con hãy mau viết thư cho đại ca của con, hỏi xem gần đây trong Kinh có thay đổi gì. Nước cờ Lục nha đầu này, xem ra cần phải đánh rồi. Con nhanh chóng đi thương lượng với Quận chúa, xem xem khi nào tặng người thì thích hợp.”
Cố Tùng Đào mặc dù biết làm vậy không tử tế cho lắm, nhưng cũng chỉ câm lặng mà do dự một chút rồi yên lặng đi làm.
Trong Lê Hoa Viện, Quận chúa tiếp nhận trà mà Trương di nương dâng lên, ngay sau đó đập mạnh lên bàn, lạnh lùng nói: “Nước nóng như vậy, ngươi muốn ta bỏng chết à?”
“Thiếp thân không dám.” Đôi mắt Trương di nương ngấn lệ.
“Ngươi cũng là nữ nhi xuất thân từ gia tộc lớn, mặc dù là con gái thiếp thất, nhưng trưởng bối trong nhà chắc chắn cũng phải dạy ngươi quy củ rồi. Sức khỏe của Nhị gia không tốt, tuổi tác lại lớn, đừng có quấn quýt cả ngày lẫn đêm như vậy, đêm qua mấy lần?”
Trương di nương xấu hổ đến không chịu được, nói lí nhí: “Ba lần.”
Quận chúa nghe xong, tức giận đến nghiến răng.
Cố Tùng Đào, ngươi ở trong phòng ta chỉ một lần đã kêu mệt, vậy mà cùng tiểu tiện nhân này thì lại một đêm ba lần, quả là khinh người quá đáng.
Quận chúa vỗ bàn một cái, cả giận nói: “Thân thể của Nhị gia quả là bị đám hồ ly tinh như ngươi làm hỏng. Người đâu, Trương di nương không tuân thủ nữ tắc, cấm túc mười ngày.”
Trương di nương sợ đến sắc mặt trắng bệch, dưới chân như nhũn ra, được hai nha hoàn đỡ ra ngoài.
Trùng hợp Cố Tùng Đào vừa tiến đến, nhìn thấy dáng vẻ Trương di nương như vậy, trong lòng thương xót không thôi, vừa nâng mắt lên đã thấy Quận chúa đang nghiêm mặt lạnh lùng nhìn, ông ta rụt cổ lại, không dám nói gì, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Quận chúa, cầm tay Quận chúa xoa bóp.
“Phụ thân bảo ta bàn lại với nàng xem, khi nào đưa Lục nha đầu sang thì thích hợp?”
Hoa Dương chợt rút tay ra, quăng một cái tát lên mặt Cố Tùng Đào: “Chàng dám cùng ả ta… làm ba lần, chàng… chàng…”
“Nàng… dám đánh ta, thật là làm phản mà!” Cố Tùng Đào thẹn quá thành giận vuốt nửa bên mặt nóng rực.
Trương thị mới gả đến, lại chưa từng trải qua chuyện giường chiếu, tư vị mới mẻ. Hơn nữa, tuy dung mạo Trương thị bình thường, nhưng thân thể lại trắng mịn nõn nà, khiến người ta yêu thích không thôi, Cố Tùng Đào khó tránh mà tham ăn hơn.
Hoa Dương cười nhạt hai tiếng, hoàn toàn không nhìn đến gương mặt gã đàn ông này nữa, xoay người đi vào phòng.
Cố Tùng Đào bị ném ở một bên, không dám đi, lại chẳng muốn vào, trù trừ một lát rồi đành mặt dày vào phòng.
Hoa Dương thấy Cố Tùng Đào đi đến, nằm nghiêng người vào trong, quăng lại cho ông ta một bóng lưng lạnh lùng.
Cố Tùng Đào hết cách, đành ôm Quận chúa vào lòng, vỗ về vòng eo không còn thon thả, phả khí vào tai Quận chúa, sau đó ngậm vành tai ấy vào.
Người đàn bà này, bất cứ việc gì cũng cực kỳ hiếu thắng, chỉ có ở trên giường là mặc ông ta xoa nắn. Chỉ khi ông ta đã hầu hạ Quận chúa thật thoải mái thì mới dễ dàng nói chuyện.
Quả nhiên, Hoa Dương mềm thành một vũng nước, không nói nổi một câu khó nghe, chỉ lầm bầm mấy tiếng biểu thị sự bất mãn.
Sau nửa canh giờ, nha hoàn mang nước vào, sau khi hai phu thê lau người sạch sẽ, Cố Tùng Đào mới mở miệng.
“Khi nào đưa người đi, làm sao đưa, còn phải phiền nàng suy nghĩ một phen.”
Hoa Dương nhấm nháp lại tư vị thoải mái đến mất hồn ban nãy, thoả mãn nói: “Yên tâm, ngày mai ta liền đi Hành cung một chuyến, thăm dò ý của Hiền vương.”
Cố Tùng Đào thả lỏng, thở ra một hơi, muốn ngủ thật say, nhưng có một bàn tay cứ xuyên vào quần con ông ta, xoa lên đấy.
“Hôm nay ta cũng muốn ba lần, để tiện nhân kia mở mắt mà nhìn.” Tiếng nói của Hoa Dương mềm mại.
Sau khi Cố Tùng Đào nghe xong, suýt chút thở không nổi.
Mẹ của con ơi, một lần đã đủ cho ta liều cái mạng già rồi, ba lần thì không bằng để ta chết luôn cho rồi. Cố Tùng Đào hạ quyết tâm giả chết đến cùng.
Hoa Dương xoa bóp hồi lâu, thấy vật kia vẫn mềm như một vũng bùn nhão, ngẩng đầu nhìn lại, thấy gã đàn ông kia đã chìm vào giấc ngủ, tức giận đến đấm vào ngực ông ta hai cái, miệng mắng: “Thứ vô dụng.”
…
“Di nương, di nương, có tin truyền đến, lão gia đã quyết định tặng Lục tiểu thư cho Hiền vương, Nhị gia đến phòng Quận chúa, đang thương lượng khi nào thì đưa đi.”
Người hầu đã có tuổi nói năng lưu loát rồi giương mắt nhìn chờ thưởng.
Lưu di nương nâng khăn ho nhẹ một tiếng, nha hoàn thiếp thân móc hai lượng bạc vụn ra, đưa cho bà ta rồi đuổi đi.
Trong phòng không có người ngoài, Lưu di nương mới nói: “Gọi Tam tiểu thư đến đây.”
Chẳng bao lâu sau, Cố Thanh Vân đã đến ngồi trong lòng Lưu di nương.
“Con của ta, con thấy Hiền vương kia như thế nào?”
Cố Thanh Vân xấu hổ nói lí nhí: “Hoàng tử hoàng tôn, phú quý ngút ngàn.”
Lưu di nương ra hiệu nha hoàn đi ra bên ngoài canh chừng, đè thấp giọng nói: “Hiện giờ tổ phụ con muốn tặng kẻ điên kia cho Hiền vương, con có bằng lòng…”
Sắc mặt Cố Thanh Vân thay đổi mấy lần, nhanh chóng hiểu ra ý trong lời của di nương.
“Di nương, con còn nhỏ, ngay cả kinh nguyệt còn chưa đến.”
“Nha đầu ngốc, Hiền vương chính là thích tuổi còn nhỏ.”
Cố Thanh Vân tuy động lòng, nhưng vẫn còn biết thẹn: “Di nương, con không muốn việc này. Thọ vương nạp trắc phi, tốt xấu gì cũng là minh bạch, còn việc lén la lén lút đưa người đi tặng này, lỡ như Hiền vương không chịu nhận, vậy con biết làm sao đây. Nương đừng có nghĩ đến chuyện này nữa.”
Lưu di nương tức giận nói: “Chẳng lẽ Hiền vương còn giấu con đi?”
Cố Thanh Vân chợt đứng lên, giận dữ: “Phủ chúng ta trước giờ là dựa vào Thụy vương, nếu thật sự là chuyện tốt thì đã không để đồ đần độn kia đi rồi. Di nương, nương đừng thấy gió là tưởng trời mưa, tỉnh táo mà nghĩ lại đi.”
…
Đối diện viện tử của Lưu di nương, đèn đuốc sáng trưng.
Hứa di nương vung một cái tát lên mặt Cố Thanh Liên, căm phẫn nói: “Con tốt nhất là dẹp ngay cái ý nghĩ này đi cho ta, kẻ điên kia chỉ là một con tốt thí, con đi góp vui cái gì chứ!”
“Di nương, lỡ như con có thể lấy được niềm vui của Hiền vương, được phong trắc phi, tương lai không phải là có thể đeo vàng đeo bạc, hô nô gọi tỳ rồi sao? Từ trên xuống dưới cái nhà họ Cố này, còn ai dám ức hiếp di nương nữa!”
Cố Thanh Liên ôm một bên mặt nóng ran, không cam lòng nói.