Thiều Quang Đến Chậm

Chương 64-


Đọc truyện Thiều Quang Đến Chậm – Chương 64-

Chương 306: Thế nào ta cũng nhận ra
Editor: Ha Ni Kên
Lê Quang Văn lảo đảo ngã.


Lê Huy đỡ Lê Quang Văn, cả giận: “Sao lại đẩy người khác như thế?”
Lê Quang Văn khoát tay: “Huy Nhi, bọn họ đã vất vả nhiều rồi.”
Vừa nói, ông vừa nhặt nhạnh dọn dẹp vài hòn đá nhỏ.


“Đã bảo trói gà chưa chặt thì đừng có mà lộn xộn rồi, ngài cứ ngồi yên một chỗ mà chờ đi.” Nha dịch không nhịn được nói.


Tay văn sĩ này nói năng cũng dễ nghe đấy nhưng mà táy máy chân tay thì không được.


“Ta không lộn xộn mà, ngươi nhìn đi, ta có thể chuyển mấy hòn đá lớn tầm này này.

Lê Quang Văn vừa nói vừa nhấc hòn đá sang một bên.


Lê Huy thấy vậy thì mím môi, cũng cúi người bê một hòn đá như phụ thân.


Nha dịch nhìn hai cha con chòng chọc, không nhịn được hỏi Lê Huy: “Tiểu công tử là người nhà ai? Chẳng lẽ hôm qua có gia quyến lên núi?”
“Phải.” Lê Huy cũng không nói tỉ mỉ, hỏi dò: “Ta nghe nói hôm qua có sai gia đến dọn dẹp, còn đào ra mấy cái thi thể hả?”
“Thế á? Mà có thế ta cũng không biết, hôm nay ta mới bị điều đến đây thôi.

Tiểu công tử, ta thấy cha con hai người đều là mấy người đọc sách, thôi đừng dọn đá nữa, đứng sang một bên chờ thì hơn.”
“Dọn được viên nào thì hay viên đó, như thế cũng nhanh khai thông đường hơn.”
Lúc này có tiếng ồn ào vọng lại: “Thêm một xác nữa rồi, ôi chao, là hai cô nương trẻ tuổi –”
Một tiếng bịch vang lên, theo đó là một tiếng hét thảm.

Âm thanh này quá quen thuộc, Lê Huy nhìn phắt sang, thấy Lê Quang Văn đang ôm chân nhảy lò cò.


“Cha!” Lê Huy vội chạy đến: “Cha sao rồi?”
“Đá đập trúng chân thôi, không cần để tâm đâu, mau mau đỡ ta ra kia xem nào.”
Nghe thấy là hai cô nương trẻ tuổi, Lê Huy cũng rất lo lắng trong lòng, nhưng sợ Lê Quang Văn không chịu nổi, bèn đỡ ông rồi nói: “Bên đó khó đi, cha cứ ngồi đây chờ chút, để con ra xem thế nào.”
Lê Quang Văn đau chân vô cùng, không có cách nào cứng đầu.
Lê Huy đạp lên đống đất đá, chưa đến nơi đã thấy hai tên nha dịch khiêng đến hai thi thể.


Bởi vì bị chôn một đêm, lại đang giữa hè, hai thi thể không còn giữ nguyên hình dáng ban đầu, chỉ có thể dựa vào quần áo trang sức mà miễn cưỡng phân biệt ra là người chưa xuất giá, trong đó có một người mặc quần áo nha hoàn.


Chân Lê Huy mềm nhũn, lùi vài bước về phía sau.


Hôm qua Tam muội mặc quần áo như thế nào?
Đáng chết, cậu đi học, chẳng biết thế nào!
“Sao rồi?” Thấy con trai quay lại, Lê Quang Văn vội vã hỏi.
Lê Huy lắc đầu.
“Không phải Tam muội con à?” Lê Quang Văn ôm đôi chân chảy cả máu, hớn hở cười.


Lê Huy cố nhịn, vẫn không thể nào lừa được cha mình: “Con không biết nữa, hai thi thể kia đã bắt đầu phân hủy rồi, chỉ tạm phân biệt ra là một vị cô nương và một nha hoàn thôi.”
Lê Quang Văn ngây dại cả người.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa truyền lại, ba thanh niên trẻ tuổi nhảy xuống ngựa, cùng tiến lại, chính là Trì Xán, Dương Hậu Thừa và Chu Ngạn.


Trì Xán liếc nhìn Lê Quang Văn đang thần cả người, bước vội tới: “Lê thúc thúc.”
Lê Quang Văn ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Là ngươi –”
“Lê thúc thúc, thúc thúc…!sao vậy?” Từ sáng vừa nghe tin, chàng đã chạy ngay đến phủ Quan Quân Hầu, kết quả thót cả lòng, Thiệu Minh Uyên vẫn chưa về.
Nhất định là Lê Tam xảy ra chuyện rồi!
Mấy ngày nay Trì Xán vẫn tìm Lê Quang Văn đánh cờ, hai người đã thành bạn cờ ít nhiều thân thiết, Lê Quang Văn khóe mắt cay xè, chỉ về phía thi thể: “Con gái của ta –”
Trì Xán tái nhợt cả mặt, lùi lại vài bước, sau đó vội đi về phía đó.
Ở đó có bảy tám cái xác, đều phủ vải trắng.
Trì Xán quét mắt nhìn, phát hiện có hai tấm vải nhỏ hơn những tấm còn lại.

Mặt chàng trắng bệch, chầm chậm quỳ xuống, vén tấm vải lên.


“Thập Hi—” Dương Hậu Thừa đi đến cạnh Trì Xán, không nhịn được gọi một tiếng.
Trì Xán không có phản ứng gì, đột ngột lật tấm vải lên.


Dung mạo đáng sợ của một cô nương lộ ra, trên người là bộ quần áo nha hoàn chẳng còn nguyên vẹn.

Trì Xán thở phào một cái, nhắm chặt mắt, rồi lại mở một tấm vải khác.


Dương Hậu Thừa không đành lòng nhìn, quay ngoắt đi.

Trì Xán thì nhìn gương mặt của thi thể, không chớp mắt.


Da thịt lẫn lộn, sưng vù, có là người thân e là cũng không nhận nổi.


Trì Xán nhìn đến ngẩn người, nhẹ giọng hỏi Dương Hậu Thừa: “Có phải không nhỉ?”
Dương Hậu Thừa lặng yên không nói.
Bỗng nhiên Trì Xán đưa tay, đến lúc sắp chạm đến gương mặt kia thì bị Dương Hậu Thừa ngăn lại: “Thập Hi, huynh làm gì vậy?”
Giọng nói Trì Xán còn run rẩy hơn: “Ta, ta nhìn thử.”
“Thập Hi, huynh đừng như vậy nữa.” Dương Hậu Thừa cực kỳ khó chịu: “Đã thành ra thế này rồi thì sao biết ai với ai được nữa!”
“Không, không, chắc chắn được.”
Trì Xán giật tay khỏi tay Dương Hậu Thừa, lấy khăn tay lau sạch ấn đường của cỗ thi thể.
Một lần, hai lần, ba lần.

Chàng lau tỉ mỉ vô cùng, đầy cẩn thận nghiêm túc.
Chẳng biết từ khi nào Lê Quang Văn đã được Lê Huy đỡ qua, đứng một bên lặng lẽ nhìn.
Trì Xán hoàn toàn không biết, chàng dồn hết chú ý vào thứ trước mặt.


Cuối cùng, vệt máu và bùn đất bám nơi ấn đường của cỗ thi thể cũng được lau sạch sẽ, lộ ra phần trán sáng bóng.


Trì Xán nhắm chặt hai mắt, sau đó ôm chặt lấy Dương Hậu Thừa, vỗ bả vai chàng: “Không phải muội ấy! Dương Nhị, huynh thấy không, không phải muội ấy đâu!”
Dương Hậu Thừa cũng vui mừng y hệt, gật đầu liên tục: “Phải, phải rồi.

Trời ơi, sao huynh lại có thể nghĩ đến điều này chứ Thập Hi, ta cũng không ngờ!”
Chàng quên mất là ấn đường của Lê cô nương có một nốt ruồi son nho nhỏ.
Trì Xán bật cười, vẻ lười biếng mê hoặc người khác bình thường phai nhạt bớt, thêm vài phần ngây ngô: “Tất nhiên rồi, huynh cũng chẳng phải là ta –”
Dương Nhị coi Lê Tam là bạn, chàng lại đặt nàng trong tim.


Sao có thể giống nhau được?
“Không phải con gái ta à?”
Lúc này Trì Xán mới tỉnh lại từ cơn mê, phát hiện ra cỗ thi thể đáng sợ vẫn đang gần kề trước mặt, vội ném cái khăn tay xuống đất, đứng lên nói với Lê Quang Văn: “Chắc chắn không phải.”
Lê Quang Văn cười ngây ngốc: “Không phải là tốt rồi, là tốt rồi.”
Ừ, tự nhiên ông thấy tên tiểu tử này cũng tàm tạm, nếu Chiêu Chiêu có thể bình an trở lại, chỉ cần con bé thích, ông sẽ không ngăn cản đâu.


Chu Ngạn đi đến, vỗ vai Trì Xán, nhẹ giọng: “Thập Hi, chúng ra qua bên kia nói chuyện đi.”
“Sao vậy?” Trì Xán và Dương Hậu Thừa đi cùng Chu Ngạn đến một nơi khuất người.
“Ta vừa nói chuyện với thân vệ của Đình Tuyền, bọn họ nói hôm qua Đình Tuyền leo thẳng lên vách núi.

Ta nghĩ, nhất định là để đi tìm Lê cô nương.”
Mắt Trì Xán sáng lên: “Ý huynh là Lê Chiêu còn sống hả?”
Chu Ngạn cười cười: “Ít nhất Lê cô nương sẽ không bị chôn ở đây.

Nếu không làm gì có chuyện Đình Tuyền sẽ lên núi chứ, các huynh thấy có phải không?”
Trì Xán và Dương Hậu Thừa không khỏi gật gù.


“Yên tâm đi, chỉ cần Lê cô nương không xảy ra chuyện, chắc chắn Đình Tuyền sẽ đưa người bình an trở về.”
Trì Xán nghĩ ngợi một chút rồi đi về phía Lê Quang Văn.
Chương 307: Xuống núi
Editor: Ha Ni Kên
“Ngươi nói là, con gái ta không bị núi đá chôn ấy hả?” Lê Quang Văn nghe Trì Xán nói xong, nhất thời cảm thấy chân không đau, bụng không đói, mắt sáng ngời.
“Lê thúc thúc không cần quá lo lắng.

Lê Tam…!Tam cô nương là người có phúc, chắc chắn không có việc gì đâu.”
Nha đầu kia bị bọn buôn người bắt mất mà còn gặp được chàng, mà trước giờ chàng đâu có để mắt nhìn cô nương nào.

Thế mà đúng lúc đó lại mềm lòng, không phải có phúc thì là gì chứ?
“Tốt rồi, thế thì tốt rồi.” Lê Quang Văn cười ngây ngốc.


Chu Ngạn lên tiếng: “Có phải Lê đại nhân bị thương ở chân rồi phải không? Hay là ngài đến lều nghỉ chân đằng kia xử lý vết thương đi đã.”
Nhiều người khai thông đường núi như vậy, chỉ huy lại chẳng thiếu các vị quan gia, vậy nên người ta đã dựng tạm lều nghỉ chân cho mọi người, không chỉ để cung cấp lương khô nước nôi, còn có không ít thuốc men, phòng ngừa có người bị thương.


Lê Quang Văn cúi đầu, phát hiện giầy trắng đã rỉ máu.

Ông hít hà một cái: “Huy Nhi, mau, mau đỡ ta qua đó.”
“Xin đa tạ ba vị huynh đài.” Lê Huy cảm ơn ba người Trì Xán rồi đỡ Lê Quang Văn đến lều nghỉ chân.


Trong lều nghỉ chân ngồi kín người, Lê Huy đỡ Lê Quang Văn vào, tìm mãi mới được một chỗ trống.
“Cha, cha cẩn thận chút.”
Nhưng Lê Quang Văn còn chưa ngồi xuống, đã có người nhấc ghế đi.
Lê Huy ngẩng phắt đầu, phát hiện có một gã trung niên thân hình cao lớn, chẳng buồn nhìn cha con hai người lấy một cái, thản nhiên ngồi xuống.
“Vị đại nhân này, phụ thân ta bị thương, cần xử lý một chút.

Chỗ này cũng là chúng ta thấy trước, cảm phiền ngài nhường một chút.” Lê Huy cố nén cơn giận, nói với gã cao to.


Lê Huy tuổi cũng chưa lớn, nhưng cũng biết đây không phải là Quốc Tử Giám, càng không phải ở nhà, không thể cứng giọng với mấy kẻ nhìn đã thấy thô kệch thế này được.
Gã đàn ông liếc xéo Lê Huy, thấy cậu chỉ ăn mặc kiểu học sinh, kẻ bên cạnh lớn hơn chút nhưng nhìn qua đã thấy là một tên thư sinh già nghèo kiết xác, lạnh giọng cười: “Thằng nhãi con này lông tóc mọc còn chưa hết mà dám giơ tay múa chân với ông hả?”
“Đại nhân nói vậy thì có chút lỡ lời –”
“Á à, lại còn lên giọng dạy đời với ông đây hả? Từ hôm qua đến giờ ông đây chưa chợp mắt lần nào, bận rộn cứu nguy, mấy kẻ đọc sách trói gà không chặt như các ngươi thì làm cái thá gì chứ? Chỉ có làm loạn thôi, đi đi, đừng có mà chọc cho ông đây cáu!”
Lê Huy vừa nghe người này bận bịu từ hôm qua đến giờ, tuy căm giận thái độ tồi tệ của hắn, nhưng cũng hơi xấu hổ.


Dù mấy người này thô tục vô lễ, nhưng ít nhiều cũng làm việc ở đây.


Nhưng Lê Quang Văn không chịu để yên, lạnh lùng hỏi: “Đại nhân đang xem thường người đọc sách ư?”
Bắt nạt thằng con trai dễ xấu hổ của ông à? Hừ, cũng không thèm nhìn xem cha nó vẫn đang ngồi đây đấy.


Lê Quang Văn vừa hỏi, gã kia vội liếc sang.


Mọi thứ đều là thứ phẩm, chỉ có đọc sách là thượng phẩm, mấy lời như xem thường người đọc sách tuyệt đối hắn không dám nhận, nếu không đám đại nhân kia xé xác hắn ra mất.


“Hưởng lộc vua phát, phân sầu cùng vua.

Các hạ giữ chức vụ thế này, ngày thường chắc hẳn đã quen uy phong bốn phía, bây giờ làm chút chuyện như vậy lại thấy oan ức bất công ư?” Lê Quang Văn hỏi vặn lại.


Hừ, luận mồm mép miệng lưỡi, chưởng viện của các ông còn không nói lại ông, ông còn sợ ai chứ!
Gã đàn ông quả nhiên á khẩu, mặt xanh trắng liên tục.


Người đứng bên giảng hòa: “Khương chỉ huy, vất vả lắm mới có lúc nghỉ, giờ uống miếng ước có phải tốt hơn không, tội gì so đo cùng bọn họ.”
Thì ra gã đàn ông cao lớn này chính là chỉ huy Tây thành Khương Thành, hôm qua đưa Chân Chân Công chúa trở về.


Khương Thành đã không thức cả một ngày trời, trong lòng vốn là ổ lửa.

Ngay trước mắt mọi người lại bị một tên thư sinh già nghèo kiết xác làm mất mặt thì sao mà nhịn được nữa, giơ chân toan đá Lê Quang Văn: “Cút sang một bên, đừng có làm chướng mắt ông đây nữa!”
“Khương chỉ huynh cũng nóng tính quá nhỉ.” Một giọng nói lành lạnh vang lên.


Khương Thành dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn thì vội vàng đứng thẳng lại: “Hóa ra là Trì công tử à.”
Năm đội binh mã đảm nhiệm trị an kinh thành, ngồi được vào vị chí chỉ huy đội thành Tây thì làm gì có ai là kẻ ngu.

Quan từ ngũ phẩm trở lên, đám con cháu hoàng tộc huân quý và con cháu trong nhà quan từ tam phẩm trở lên, tuy không dám nói là nhìn ai cũng biết, nhưng cũng nhận được quá nửa.


Tất nhiên Khương Thành phải nhớ kỹ mặt cái vị công tử phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa rồi.


Phải biết là mấy năm nay là đã đỡ hơn rồi, chứ hồi trước cái vị Trì công tử này dẫn bạn đi gây họa cũng không ít đâu.


Khương Thành nhìn sang, thì thấy ngay Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa đang đứng gần cửa lều, khóe miệng run run.


Biết ngay là ba cái người này mà!
“Khương chỉ huy, nóng quá thì uống trà, đưa mồm đi linh tinh thì không tốt đâu!” Trì Xán đoạt lấy cái ghế đang nằm im gần Khương Thành, đặt xuống cạnh Lê Quang Văn: “Lê thúc thúc, thúc ngồi xuống đi.”
Toàn bộ đám người trong lều bao gồm cả Khương Thành đều kinh ngạc vô cùng, đồng loạt nhìn Lê Quang Văn.
Người này lai lịch thế nào mà đường đường công tử phủ Trưởng Công Chúa lại gọi là “Lê thúc thúc”?
Khoan khoan, Lê thúc thúc?
Có kẻ vỗ trán, bừng tỉnh, kéo lấy kéo để người đứng bên, hạ giọng: “Ta biết người kia là ai rồi!”
“Ai cơ?”
“Là cái vị đi làm loạn nha môn Cẩm Y Vệ đấy!”
Không ít người bật dậy, mấy cái ghế được đưa tới: “Lê Tu soạn ngồi đi ngồi đi.”

Ai mà dây vào cái đồ đầu cứng như gỗ đá này thì đúng là xui tận mạng, cho cái ghế thôi, không mất mặt đâu.
Trì Xán: “…” Sao lại lắm kẻ thể hiện tranh với chàng thế?
Thấy không ai dám động vào Lê Quang Văn nữa, Trì Xán lười ở lại thêm, đi về chỗ hai người Chu Ngạn.


Chu Ngạn nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Thập Hi—””
“Ta làm sao?” Trì Xán nhíu mày.


“À, không có gì.”
“Đừng có mà giả bộ, ta không tin là Dương Nhị không nói gì cho huynh.”
Chu Ngạn bật cười: “Đúng là ta đã biết.

Có điều, huynh thực sự nghiêm túc đấy à?”
Trì Xán liếc chàng: “Nói linh tinh, ta không nghiêm túc thì là ăn no rửng mỡ à?”
“Vậy huynh với Lê Tu soạn là thế nào –”
“Chuyện hôn nhân đại sự, không phải là nên bàn trước với phụ mẫu rồi để ông mai bà mối ướm hỏi à?” Trì Xán nghiêm túc nói.


Dương Hậu Thừa cứng họng.


Được rồi, đã được chỉ giáo, hôm nay chàng mới biết là phải hiểu như vậy.


Chu Ngạn bình tĩnh hơn Dương Hậu Thừa, nghĩ ngợi một chút rồi tốt bụng nhắc nhở: “Thập Hi, chỗ Trưởng Công Chúa thì huynh thuyết phục rồi à?”
Trì Xán ngẩn người.
Cũng chẳng phải thuyết phục, chỉ là chàng không muốn nghĩ đến theo bản năng thôi.

Dù sao chàng cũng đã hạ quyết tâm, cho dù thế nào cũng phải cho mẫu thân hiểu rõ lòng chàng.


Chu Ngạn thấu hiểu, vỗ vai Trì Xán rồi cũng không nói gì nữa.


Trì Xán ngẩng đầu nhìn đường núi hoang tàn đổ nát, khẽ thở dài.


Nha đầu chết tiệt, nhất định phải trở về bình an đấy.


“Các huynh mau nhìn xem, chỏm núi đằng kia hình như đang có người đi xuống.” Dương Hậu Thừa bỗng nhiên lên tiếng, rồi hưng phấn: “Là Đình Tuyền!”
Trì Xán và Chu Ngạn đều vui mừng, dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy một bóng người quen thuộc đang linh hoạt tiến về phía này.


Ba người vội tiến lên.


Thiệu Minh Uyên vừa nhảy xuống đất bằng, hơi tựa vào vách núi nghỉ lấy hơi, đám thân vệ vội vây quanh hành lễ: “Tướng quân!”
Môi chàng nứt nẻ, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, điềm đạm nói: “Lấy nước lại đây.”
Chương 308: Người không phải cỏ cây
Editor: Ha Ni Kên
Thân vệ vội vã đưa nước đến, người khác lôi ra một cái ghế mời Thiệu Minh Uyên ngồi.


Thiệu Minh Uyên cũng không ngồi, nhận lấy bình nước uống mấy hớp thật lớn, mặc cho nước rơi ra, men vào trong cổ áo.


Chàng uống một hơi cạn sạch, đảo mắt nhìn quanh, dừng lại một chỗ.


“Hầu gia.” Giang Viễn Triều đứng nơi đó, nhếch miệng cười chào hỏi.


Thiệu Minh Uyên ném lại bình nước cho thân vệ, lãnh đạm đáp: “Giang đại nhân.”
Giang Viễn Triều đi về phía Thiệu Minh Uyên, các thân vệ lập tức ngăn hắn lại.


“Hầu gia thế này là có ý gì?”
“Đừng vô lễ, mời Giang đại nhân cứ đến đây.”
Các thân vệ lập tức tản ra, Giang Viễn Triều dửng dưng đi đến, nhìn qua Thiệu Minh Uyên rồi bật cười: “Nghe nói hầu gia lên núi hôm qua, tại hạ bội phục hầu gia có thân thủ thật tốt.”
“Giang đại nhân quá lời rồi.” Thiệu Minh Uyên lẳng lặng điều chỉnh hô hấp.


“Hầu gia hẳn đã ghé qua Đại Phúc Tự rồi phải không? Hoàng Thượng và Thái hậu đều rất quan tâm đến tình hình cao tăng Đại Phúc Tự và sư thái ở am Sơ Ảnh đây.” Giang Viễn Triều hỏi thẳng.


Lúc này Thiệu Minh Uyên đang mặc thường phục dành cho hương khách ghé thăm Đại Phúc Tự.


Lúc này đám quan viên cũng chạy tới, đầu mướt mát mồ hôi, sau khi hành lễ chào Thiệu Minh Uyên đều hỏi vấn đề y hệt: “Hầu gia, Đại Phúc Tự và am Sơ Ảnh thế nào rồi?”
“Một tòa thiền điện bị sụp ở Đại Phúc Tự, có hơn mười tăng nhân bị thương, cũng may là không có ai thiệt mạng, hiện tại mọi chuyện vẫn chưa có gì đáng ngại.

Am Sơ Ảnh thì hoàn toàn yên ổn.”
“Thế thì tốt rồi, may rồi.” Đám quan viên lau mồ hôi.


Tin núi Lạc Hà lở vừa truyền vào cung, Thái hậu đã truyền ra đến ba khẩu dụ giục hỏi rồi.

Nếu đám tăng ni kia có vấn đề gì thì giờ bọn họ có nai lưng đến mấy, đến lúc báo lại chẳng những không được cảm ơn lấy một tiếng, có khi còn phải chờ sẵn mà chịu tội cũng nên.

“Đa tạ Hầu gia báo tin.

Hầu gia vất vả rồi, mau mau qua lều nghỉ chân nghỉ ngơi một lúc thôi.” Đám quan viên chân thành nói.


Muốn khai thông con đường núi này chắc phải mất đến mười ngày, nếu không có Quan Quân Hầu, chả biết đến bao giờ mới nhận được tin trên núi đâu.


Đám quan viên quay lại làm việc, Giang Viễn Triều đứng yên một chỗ, cười với Thiệu Minh Uyên: “Hầu gia bản lĩnh cao cường, tại hạ bội phục vô cùng.”
Thiệu Minh Uyên vẫn thờ ơ nhưng trong lòng lại có chút thắc mắc.


Chàng và cái vị Thập Tam gia của Cẩm Y Vệ này cũng không tính là quen biết chứ đừng nói là từng có gì xích mích, vì sao lại mơ hồ cảm thấy Giang Viễn Triều đều có địch ý mỗi khi nói chuyện với chàng nhỉ?
“Không dám.

Nếu GIang đại nhân không còn chuyện gì khác, tại hạ phải đi qua đằng đó nghỉ một chút.”
“À, Hầu gia cứ tự nhiên.” Giang Viễn Triều cười híp mắt, tránh đường.

thấy Thiệu Minh Uyên sắp rời đi hẳn thì hắn đột ngột hỏi: “Không biết Lê cô nương nhà ở ngõ Hạnh Tử thế nào rồi?”
Thiệu Minh Uyên dừng bước rồi xoay người lại.


Nụ cười vẫn thấp thoáng trên gương mặt Giang Viễn Triều, hoàn toàn không có chút đầu mối nào.


“Tại hạ không thấy Lê cô nương, có điều ni tăng ở am Sơ Ảnh có đến Đại Phúc Tự truyền lời, nói rằng Lê cô nương đang ở am Sơ Ảnh.” Thiệu Minh Uyên cười cười: “Có lẽ Lê cô nương không có việc gì đâu.”
“Ồ, vậy ư.

Thế xem ra người nhà Lê cô nương có thể yên tâm rồi.”
Thiệu Minh Uyên không nói gì thêm, gật đầu với Giang Viễn Triều một cái rồi đi mất.


Ba người Trì Xán lập tức vây quanh chàng, kéo chàng đến một chỗ ít người.
“Muội ấy sao rồi?” Trì Xán không chờ nổi thêm, hỏi vội.


Thiệu Minh Uyên do dự một chút.


Trì Xán hơi tái mặt: “Rốt cuộc là sao?”
Thiệu Minh Uyên nhìn chàng đầy ý vị rồi bình tĩnh cười: “Lê cô nương hoàn toàn ổn, huynh cứ yên tâm đi.”
“Thật chứ?”
“Thật, ta lừa huynh làm gì.”
“Vậy thì tốt.” Trì Xán bật cười.
Thiệu Minh Uyên yên lặng trong chốc lát rồi nói với ba người: “Ngày mai ta sẽ lên núi tiếp.”
“Vẫn lên tiếp?” Dương Hậu Thừa nhìn dốc núi dựng đứng, khó hiểu: “Nếu không có việc gì thì cứ chờ đường núi khai thông đã, giờ lên tiếp làm gì?”
Trì Xán đột nhiên lên tiếng: “Có phải muốn Lê Tam tiếp tục –”
Thiệu Minh Uyên gật đầu: “Phải.”
Sáng nay chàng đưa Lê cô nương đến Đại Phúc Tự, Lê cô nương mượn ngân châm của tăng nhân trong chùa thi châm loại độc xong thì chàng mới có sức xuống núi.


Trải qua hai ngày vừa rồi, chàng mới thực sự hiểu rõ tầm quan trọng của việc thi châm loại độc.


Lê cô nương không hề nói quá, chỉ cần ngừng hạ châm một ngày là chàng sẽ sống chẳng bằng chết.


Vừa nghĩ đến việc đến giờ vẫn không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, mà trực giác của chàng mách bảo rằng chắc chắn đã xảy ra một chuyện tày trời vô cùng quan trọng, dường như lại có một đám mây đen u ám kéo đen phủ đầy lòng chàng, bất an một cách khó hiểu.


“Hôm nay ta xuống đây để báo tin cho mọi người an tâm.

Mai lên núi lại thì chắc đợi đến khi núi được khai thông hẳn rồi mới xuống.”
“Thế cũng tốt, nhỡ trong chùa có chuyện gì thì bên ngoài cũng không đến nỗi không biết gì hết.” Chu Ngạn nói.


Dương Hậu Thừa lắc đầu: “Biết thì cũng làm gì được.

Giờ chỉ có Đình Tuyền mới có thể ra vào núi.

Trong đó mà xảy ra chuyện gì thì chẳng phải người ở ngoài bó tay chịu chết à?”
“Đình Tuyền, ta không quan tâm đến người khác, nhất định huynh phải chăm sóc Lê Tam cho kỹ thay ta.”
Thiệu Minh Uyên nhìn chàng, cười cười: “Ta sẽ làm vậy.”
“Người nhà Lê Tam đều đang ở đây, để ta qua đó thông báo cho họ đã.” Trì Xán xoay người đi về phía lều nghỉ chân.


Thiệu Minh Uyên quay lại nói chuyện tiếp với hai người Dương Hậu Thừa.


Lê cô nương ủy thác chàng báo tin bình an cho gia đình, nhìn thế này có vẻ không cần đến chàng.
“Lê thúc thúc, bạn tốt của ta vừa từ trên núi xuống, nói rằng hiện giờ Tam cô nương đang ở tạm am Sơ Ảnh, vẫn bình an.”
Lê Quang Văn mừng rỡ, càng thấy Trì Xán thuận mắt, gật đầu liên tục: “Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.”
Đúng lúc này, một trận ồn áo truyền lại: “Nhường đường, nhường đường nào.”
Một hương thơm ngào ngạt truyền đến, mọi người không nhịn được dáo dác nhìn quanh, chỉ thấy trên quan đạo có rất nhiều xe ngựa, trên xe chất đầy hàng hóa.

Hương thơm ngây ngất kia từ đấy mà ra.


Đám quân lính chặn đường xe lại: “Xe ngựa không được đi qua đây, mau về đi.”
Đối mặt với 1 2 » .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.