Thiều Quang Đến Chậm

Chương 63-


Đọc truyện Thiều Quang Đến Chậm – Chương 63-


Chương 301: Định cưới ta à?
Editor: Ha Ni Kên
Thiệu Minh Uyên ngẩn ra, giờ mới nhớ chưa mặc quần áo lại.


Chàng yên lặng mặc xong quần áo, nghĩ thầm: thói quen đúng là đáng sợ.


“Lê cô nương, trước cứ để ta đưa cô nương đến Đại Phúc Tự đã, sau đó chúng ta sẽ quay lại tìm hai người họ.”
Kiều Chiêu quả quyết từ chối: “Không kịp nữa rồi.

Thiệu Tướng quân ở đây chờ đi, ta đi tìm thảo dược.”
Người này nghĩ bản thân toàn năng tuyệt đối à, đến lúc này vẫn còn nghĩ đến việc đưa nàng về Đại Phúc Tự, thế mà không nghĩ đến việc cái thân thể kia chẳng mấy mà không chịu nổi.


Kiều Chiêu xoay người định đi thì bị Thiệu Minh Uyên kéo lại.


“Thiệu Tướng quân?” Kiều Chiêu rất ngạc nhiên.


Trong ấn tượng của nàng, người này rất bảo thủ cứng ngắc, chủ động kéo tay nàng thế này đúng là chưa thấy bao giờ.
“Ta nói được là được, đi là kịp.”
Kiều Chiêu lườm chàng: “Thiệu Tướng quân nghĩ mình làm từ sắt à? Mau buông tay ta ra, ta phải đi tìm thảo dược –”
Thiệu Minh Uyên bịt tai không nghe, hơi dùng sức, kéo Kiều Chiêu về.


“Thiệu Tướng quân, Tướng quân đang làm gì vậy?”
“Không cãi nữa!” Thiệu Minh Uyên nói một câu cộc lốc.


Kiều Chiêu ngẩn người, không tài nào tin nổi rằng Thiệu Minh Uyên sẽ dùng giọng điệu sắt đá như vậy.


Trong lúc nàng đang ngẩn người thì đã bị người ta kéo đến chỗ chân dốc.


Thiệu Minh Uyên chống chân xuống, bình tĩnh nói: “Lên đi!”
Muốn cõng nàng?
Kiều Chiêu vô cùng kinh ngạc.
Nghĩ mình có ba đầu sáu tay chắc, rõ ràng sắp chịu hết nổi rồi, lại còn muốn cõng nàng leo lên sườn núi?
“Thiệu Tướng quân, đừng cậy mạnh –”
Lời còn chưa dứt, Kiều Chiêu bỗng cảm giác bị nhấc lên, Thiệu Minh Uyên kéo thẳng nàng lên vai mình rồi hạ giọng: “Giữ chắc.”
Nói xong, chàng bắt đầu đi, Kiều Chiêu chỉ đành bám chặt vào vai chàng, buồn bực: “Thiệu Minh Uyên, ta là đại phu!”
Thiệu Minh Uyên vừa leo lên, vừa nói: “Đấy là bình thường, giờ thì không phải.”
“Tướng quân có ý gì?”
“Trong mắt ta hiện tại, Lê cô nương là một cô gái mà thôi.”
Nếu chàng không bảo vệ nàng thật tốt, thì sao đáng mặt đàn ông.


Kiều Chiêu cắn răng.


Tự cao tự đại!
“Thiệu Tướng quân, ta hiểu rất rõ ràng tình trạng sức khỏe của Tướng quân, căn bản là không chống đỡ được thêm bao lâu, nếu thế chẳng phải chúng ta sẽ ngã xuống hết à? Nhân dịp giờ còn chưa leo lên cao, hay là cứ xuống đã.” Kiều Chiêu nằm yên trên lưng chàng, không dám lộn xộn, cũng phát hiện ra thái độ của chàng khác hẳn bình thường, không thèm để ý đúng sai nên đành kiên nhẫn khuyên nhủ.


Nhưng người cõng nàng trên lưng hạ xong quyết tâm thì cứng đầu như đá tảng, bình tĩnh nói: “Tình trạng sức khỏe của ta thì ta nắm rõ nhất.

Lê cô nương yên tâm, ta sẽ không để cô nương ngã đâu.”
Kiều Chiêu giận đến há hốc miệng, chỉ hận không thể cắn vào vai cái kẻ này một miếng.


Cái tên khốn nạn gàn dở ngoan cố cứng đầu này!
Tuy nàng rất tức giận, nhưng tình hình hiện tại khiến nàng chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ gây thêm gánh nặng cho chàng.


Đến lúc này nàng cũng đã nhận ra, cái người tên là Thiệu Minh Uyên này, bình thường lúc nào cũng khoác cái vỏ quý công tử dịu dàng như ngọc để che đi bản chất dã lang tận sâu bên trong.

Nếu thực sự gặp phải chuyện gì, cái lớp ngoài kia sẽ tan sạch, chỉ còn lại tàn nhẫn quyết liệt.


Kiều Chiêu đành phải xuống nước, dợm lời: “Vậy buông ta xuống đi, để ta tự đi.”
“Không được.”
Kiều Chiêu mím môi.


Thế cũng không được?
“Dễ bị trượt chân ngã lắm.”
Kiều Chiêu hít sâu một hơi, nói: “Thiệu Tướng quân quên à, khi nãy ta tự đi xuống.”
Cái người kia lại nói như thể là hiển nhiên: “Khi ấy ta không ở đây.”
Kiều Chiêu: “…” Trước kia không nghĩ cái người này lại là kẻ tranh cãi vô lý như vậy!
“Thiệu Tướng quân, như thế này cũng coi như chúng ta có da thịt tương thân rồi, chẳng lẽ Tướng quân định cưới ta à?” Kiều Chiêu hỏi những lời này, rõ ràng muốn kích chàng thả nàng xuống, nhưng chẳng biết vì sao lòng lại hẫng một nhịp.


Nàng có thể cảm nhận cơ thể người kia cứng đờ lại trong giây lát.

Sau đó chàng nói: “Nếu thật như vậy, người tại hạ muốn kết hôn không dưới trăm người.”
Ở phía Bắc, bao nhiêu cô nương yếu đuối bị quân giặc gieo họa, người chàng cứu làm sao chỉ dừng lại ở con số một trăm, thậm chí chàng còn gặp những người bị chà đạp nặng nề không có mảnh vải che thân, phải khoác cho người đó áo của mình…!
Kiều Chiêu cúi đầu cắn vào bả vai Thiệu Minh Uyên một cái.

Vậy thì cưới hết đi!
Trong giây lát, Thiệu Minh Uyên sững người giữa sườn dốc, không nhúc nhích, mãi mới khó khăn mở miệng: “Lê cô nương?”
Kiều Chiêu lấy lại được ý trí, hai gò má đỏ ửng lên.


Vừa nãy đúng là nàng hơi thất thố rồi.

Ừ phải rồi, tất cả chỉ vì cái tên khốn này cứ một mực khăng khăng làm theo ý mình, mới khiến nàng rối tinh rối mù.


“Xin lỗi, vừa nãy vô tình đụng vào.” Kiều cô nương bình tĩnh giải thích.


Thiệu Minh Uyên tiếp tục leo lên, nhưng lòng hơi đắn đo: hình như bị đụng vào cảm giác không giống thế lắm –
Chàng không dám nghĩ nhiều thêm, giải thích: “Tại hạ luôn cho rằng, trong tình huống không có sự lựa chọn, mấy chuyện lễ nghi không quan trọng bằng tính mạng con người.”
“Nếu cô nương kia coi trọng khuê dự hơn, muốn Thiệu Tướng quân phụ trách thì sao?”
“Ặc, ở đất Bắc lâu như vậy cũng chưa gặp cô nương như thế bao giờ.”
Chiến tranh liên miên nhiều năm, cuộc sống hiểm nguy trực chờ.

Có lẽ vì tính mạng quý báu có thể dễ bị đánh mất trong giây lát nên người phướng Bắc lại có chút dửng dưng với những thứ khác.

Còn gì có thể quan trọng hơn việc được sống tiếp chứ?
“Đây không phải phương Bắc, đây là kinh thành.”
“Nhưng Lê cô nương không phải người như vậy.”
Chàng tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình.


Kiều Chiêu nằm trên lưng Thiệu Minh Uyên cũng chẳng nói gì thêm, nghĩ thầm: Đồ ngốc, chẳng mấy rồi cũng gặp phải những người như vậy thôi.


Hai người leo đến non nửa đường, bỗng nhiên một tiếng sấm giáng xuống, mưa to ập đến trong nháy mắt.


Thiệu Minh Uyên ngừng lại, giọng nói khẩn trương: “Không ổn, không leo tiếp được.”
Chàng nhất quyết đưa Lê cô nương lên núi tất nhiên là không cậy mạnh, chàng nắm chắc rằng bản thân có thể nên mới làm, nhưng cơn mưa to bất chợt này đã phá hỏng kế hoạch.


Đội mưa leo núi, tỷ lệ thành công cực nhỏ.

Nếu chỉ có mình chàng thì còn có thể vật lộn được, nhưng bây giờ có hai người, chàng không thể đánh cược bằng an toàn của nàng được.


Kiều Chiêu còn chưa kịp đáp thì Thiệu Minh Uyên đã nhắc nhở: “Lê cô nương, bám cho chắc!”
Nói xong, chàng sải bước, nhanh chóng đi xuống theo triền dốc.


Leo lên khó khăn như vậy, thế mà đi xuống như thể chỉ trong chớp mắt.

Hai người chẳng mấy đã đặt chân xuống đất bằng.


Thiệu Minh Uyên chống tay vào vách núi, thở hổn hển.


“Thiệu Tướng quân, Tướng quân thấy sao rồi?”
Thiệu Minh Uyên đặt Kiều Chiêu xuống đất, xoay người lại: “Không sao, chúng ta phải mau mau tìm chỗ trú mưa.”
Không khí trong núi lạnh lẽo, cho dù có là mùa hè, hai người cứ liên tục dầm mưa thì cũng không trụ được lâu, chưa kể chàng đang dần mất kiểm soát hàn độc chỉ trực chạy loạn khắp cơ thể,
Mưa to như trút nước, mực nước trong khe núi dâng lên rất nhanh, chảy xiết như rồng nước thét gào.


Lòng Kiều Chiêu trĩu nặng.


Tai nạn liên tiếp xảy ra thế này, Thần Quang và Băng Lục có còn hy vọng sống sót không?
Nhưng mà hiện tại Thiệu Minh Uyên và nàng còn khó mà bảo toàn mạng sống, không có cách nào đi tìm hai người.


“Lại đây, chúng ta sẽ ở đây.”
Sợ Kiều Chiêu trượt chân ngã vào khe núi, Thiệu Minh Uyên nắm tay nàng thật chặt, kéo về một phía.

Chừng hai khắc sau, một sơn động hiện ra trước mắt.


“Chờ ta ở đây.” Thiệu Minh Uyên dặn xong thì cúi người chui vào động, một lúc sau chàng chui ra, vẻ mặt vui mừng như trút được gánh nặng: “Bên trong an toàn, chúng ta mau vào thôi.”
Chương 302: Còn sống
Editor: Ha Ni Kên
Bởi vì hàn độc chạy khắp cơ thể mà gương mặt của chàng trắng như bạch ngọc, giờ đây sau khi được cọ rửa dưới cơn mưa lớn, nụ cười kia càng sạch sẽ tinh khôi.


Kiều Chiêu khẽ gật đầu: “Được.”
Thiệu Minh Uyên đi trước, Kiều Chiêu theo sau, hai người cùng nhau vào sơn động.


Sơn động tương đối khô ráo, càng đi vào trong càng rộng, đến khi vào đến cùng thì không cần phải cúi người nữa rồi.


Thiệu Minh Uyên dựa vào vách động, ngồi xuống.

Cả người chàng ướt đẫm, nước men theo sợi tóc, sợi vải rót xuống, nhanh chóng đọng thành một vũng nước nhỏ.


Trong sơn động ánh sáng mập mờ, hai người chỉ có thể mơ hồ thấy đường nét đối phương.

“Thiệu Tướng quân, Tướng quân phải cởi áo ướt ra đi.” Kiều Chiêu cảm giác được rằng, Thiệu Minh Uyên không chịu nổi nữa rồi.


Thiệu Minh Uyên nhắm mắt không lên tiếng, một lúc sau mới miễn cưỡng mở mắt, nhẹ giọng nói: “Không cần đâu.

Lê cô nương, cô nương đưa tay ra đây đi.”
Kiều Chiêu không hiểu ý chàng, nhưng vẫn nghe lời làm theo.


Thiệu Minh Uyên nắm thẳng bàn tay Kiều Chiêu.


“Thiệu Tướng quân?” Kiều Chiêu kinh ngạc vô cùng.


Trong bóng tối, Thiệu Minh Uyên nắm tay Kiều Chiêu chặt vô cùng, Kiều Chiêu không thấy rõ nét mặt chàng, chỉ nghe được giọng nói thật thấp của chàng vang lên: “Lê cô nương, ta phải ngủ một chút.”
Kiều Chiêu rũ mắt.


Ngủ thì muốn nắm tay người khác à?
“Bên ngoài mưa lắm, cô nương đừng đi đâu.”
Sau đó Thiệu Minh Uyên không nói gì thêm.

Hai người gần trong gang tấc, sơn động tĩnh lặng như tờ, thế nhưng Kiều Chiêu lại không nghe thấy tiếng thở của chàng.


Giờ nàng mới hiểu ý chàng.


Sợ nàng nhân lúc chàng ngủ đội mưa đi hái thuốc à?
Đúng là nàng có ý này, vì nếu không tìm được loại thuốc phù hợp, thì cái người trước mặt cũng xong rồi!
Cái đồ ngốc này…
Kiều Chiêu nhẹ nhàng rút tay về.

Thế nhưng cái người vẫn đang yên lặng không một tiếng động lại đột ngột siết chặt tay nàng.
“Thiệu Tướng quân –”
Đối phương không hề lên tiếng đáp lại, nhưng bàn tay vẫn nắm mãi không buông, tựa như bản năng khắc sâu trong tiềm thức.


Bàn tay kia nóng đến giật mình, Kiều Chiêu giật mình, vội giơ bàn tay còn lại chạm vào mặt chàng.


Ặc, tối quá, nhầm chỗ rồi.


Nàng dời tay lên trán đối phương, nhiệt độ kinh người khiến tay nàng run lên.
“Thiệu Tướng quân, Thiệu Tướng quân, tỉnh lại đi.”
Bên kia là một tràng lặng yên.


Lòng Kiều Chiêu sa sầm, cố rút bàn tay bị Thiệu Minh Uyên nắm chặt kia, nhưng bàn tay ấy lại càng bị siết chặt.


Trong giây phút ấy, đột nhiên Kiều Chiêu cảm thấy như lòng bị ai đó chạm vào.


“Thiệu Minh Uyên, Tướng quân buông tay ra đi, ta sẽ không đi đâu hết.” Kiều Chiêu nhẹ nhàng nói.


Sơn động càng lúc càng tối, nàng đã không còn nhìn rõ dáng vẻ của chàng nữa rồi.


Bàn tay kia vẫn không buông tay nàng ra, người kia khẽ lắc đầu, gò má cọ vào mu bàn tay Kiều Chiêu.


“Lạnh –”
Trong bóng tối, tiếng “lạnh” nhỏ bé kia như một sợi tơ, ve vuốt cõi lòng Kiều Chiêu.


Nàng thở dài, cố hết sức giật tay mình ra, cởi quần áo của chàng.


Hàn độc phát tác, lại còn mặc quần áo ngấm nước mưa, đúng là không cần mạng nữa rồi.


Có lẽ sức chịu đựng của cơ thể đã đến mức cực điểm, lúc này, Thiệu Minh Uyên không hề có phản ứng gì khác.


Kiều Chiêu chạm vào vạt áo của chàng, hơi do dự một chút, rồi sau đó ánh mắt kiên định hẳn.


Cố hết sức bình sinh, cũng cởi được hết đống quần áo ướt, Kiều Chiêu dựa vào ký ức khi mới bước vào sơn động, dò xét bước qua đống đá, đi mãi cũng thấy một chỗ khác chỗ những nơi khác.


Đó là chỗ có đống rơm rạ mà nàng thấy được khi sơn động vẫn còn chút ánh sáng lờ mờ.
Kiều Chiêu cúi người nhấc đống rơm lên, thở phào.
Rơm rạ rất khô ráo, như vậy có thể sưởi ấm người kia một chút.

Kiều Chiêu ôm đống rơm cẩn thận quay lại, dưới chân chạm được đến cơ thể đối phương thì ngồi xuống đắp rơm che phủ người chàng.


Đầu ngón tay chạm vào làn da trần của người kia khiến mặt nàn nóng lên, nhưng vẫn làm mọi việc xong xuôi.  Sau đó nàng đi ra khỏi sơn động.
Mưa vẫn rơi, gió vẫn lạnh, Kiều Chiêu không nhịn được rùng mình, bước vào trong làn nước.
Đáy cốc cỏ cây tươi tốt, không thiếu thảo dược, nhưng bởi trời đã sẩm tối, lại thêm mưa giăng nặng hạt, khó lòng phân biệt mọi thứ.

Kiều Chiêu phải mất rất nhiều thời gian vùi đầu trong đống cỏ, mới tìm được thứ nàng cần.


Ôm đống thảo dược vừa hái được, miệng nhoẻn một nụ cười vui mừng.

Nàng giơ tay lau qua đống nước mưa thấm ướt mặt, rảo bước về phía sơn động.

Thế nhưng đến cửa sơn động, Kiều Chiêu lại bị trượt chân một cái, một cơn đau nhức nhanh chóng truyền lại.


Kiều Chiêu nhức nhối đến mức mồ hội lạnh toát ra, đau đớn khuỵu xuống đất, mất một lúc lâu rồi mới chậm chạp đứng lên, khập khiễng đi vào.


Sơn động vẫn tối đen như cũ, lại yên lặng đến dọa người.
Kiều Chiêu nhẹ nhàng vẩy nước trên người, chịu đựng cơn đau âm ỉ nơi mắt cá chân đi vào.


“Thiệu Minh Uyên –” Nàng ngồi sụp xuống,  kéo kéo tay Thiệu Minh Uyên.


Bàn tay chàng to lớn lại thô ráp, ngón tay nhiều vết chai gồ ghề, còn nóng hơn lúc nàng đi.


Da thịt nóng rát, tủy xương lạnh lẽo, đây chính là khi hàn độc hoàn toàn mất khống chế.


Dường như cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay Kiều Chiêu, bàn tay kia vô thức giật giật, nhưng không có sức lực nắm lại tay nàng.


Bỗng nhiên Kiều Chiêu cảm thấy lòng đau xót vô cùng, hơi lùi về phía sau để quần áo ướt không làm rơm rạ ẩm theo.

Nàng rút ra thảo dược có hình ống trúc vừa hái được, nhẹ nhàng bẻ một đốt ra, một chất lỏng trong suốt tuôn ra.


Kiều Chiêu không thấy gì hết, chỉ có thể dùng ngón tay quờ quạng một chút, sau đó cố đưa thảo dược kia đến bên miệng Thiệu Minh Uyên: “Thiệu Minh Uyên, uống đi.”
Không ai đáp lại.


Chất lỏng chảy ra từ thảo dược, lại thoát ra khỏi khóe miệng chàng, chảy xuống tay Kiều Chiêu.


Kiều Chiêu thừ người ra, tự mình ngậm lấy thứ chất lỏng kia, rồi kiên định dán lên môi của chàng.


Nàng không tin là không đút nổi!
Không giống như những nơi nóng rực khác trên cơ thể, làn môi của chàng lạnh như băng.


Mãi một lúc sau, Kiều Chiêu mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lau khóe miệng.

Mò mẫm tìm đống quần áo của Thiệu Minh Uyên đã được cởi ra, khập khiễng vắt khô rồi phơi ra một chỗ, sau đó mới bắt đầu cởi quần áo ướt trên người mình.


Mặc dù biết là người nọ đang ngủ mê man, mà trong hoàn cảnh như vậy có tỉnh táo hoàn toàn cũng chẳng thể thấy gì, nhưng thẹn thùng theo bản năng vẫn khiến ngón tay nàng không ngừng run.


Thiệu Minh Uyên nói đúng, sống tiếp mới là quan trọng nhất.


Kiều Chiêu chậm rãi quay lại, ngồi xuống cạnh Thiệu Minh Uyên, thỉnh thoảng giơ tay kiểm tra tình trạng của chàng.


Đêm đã xuống, mặc dù đang là giữa hè, nhưng cơn mưa bên ngoài phối hợp với chỗ ở hiện tại, lại thêm quần áo đã cởi hết, Kiều Chiêu cảm nhận được cơn lạnh lẽo len lỏi rõ rệt.

Vách đá sau lưng còn lạnh và cứng rắn hơn.


Nàng chỉ đành co hết người lại, thở dài.


Đêm vừa xuống, Thiệu Minh Uyên có thể chống đỡ nổi hay không vẫn còn chưa biết, mà nàng vì vết thương ở chân nên cũng chẳng còn cách nào đi hái thuốc tiếp, tất cả chỉ có thể chờ thiên ý.


Đêm này cần bao nhiêu dũng khí mới có thể chịu nổi đây.


“Thiệu Minh Uyên, đừng để hàn độc bị đánh bại, nếu không, hai chúng ta sẽ cùng nhau chết ở đây thật đấy.” Kiều Chiêu lẩm bẩm nói.


Chương 303: Sưởi ấm
Editor: Ha Ni Kên
Thời gian chậm chạp trôi qua, bỗng có tiếng răng run rẩy lập cập truyền lại từ trong bóng đêm.
Kiều Chiêu giật mình, chạm vào Thiệu Minh Uyên, phát hiện cả người chàng run rẩy không ngừng.


Đây là thời gian mấu chốt, nếu có thể vượt qua thì sẽ cầm cự được đến sáng, nếu không chịu nổi –
Kiều Chiêu không dám nghxi tiếp.


Nàng chà hai lòng bàn tay vào nhau, cố tập trung lại hơi ấm, sau đó đặt lên ngực Thiệu Minh Uyên, sưởi ấm cho chàng.
Đột nhiên một cỗ lực ập tới, Kiều Chiêu bị kéo về phía trước.

Rơm rạ phủ trên người kia phất phơ bay trong màn đêm, có một vài cọng rơi vào cơ thể nàng, đâm vào nhưng nhức.


“Thiệu Minh Uyên!” Kiều Chiêu khẽ gọi một tiếng.

Nàng vừa dứt lời, Thiệu Minh Uyên lật người lại, ôm chặt nàng trong lồng ngực.


Kiều Chiêu cứng đơ.


Tên khốn này, tên khốn này, sao hắn có thể —
Kiều Chiêu hoàn toàn không còn biết nói gì thêm.
“Lạnh –” Người nọ than nhẹ một tiếng bên tai nàng, như thể đã tìm được nguồn nhiệt, siết chặt vòng tay.


Bóng tối bao trùm như vậy, thế mà Kiều Chiêu lại nhớ lại gương mặt tuấn tú của người nọ, cơ thể rắn chắc, cả cơ bụng rõ ràng.


Đầu Kiều Chiêu như nổ tung, vừa đẩy vừa nói: “Thiệu Minh Uyên, ta sẽ nghẹt thở mất!”
Dường như công sức gạt đẩy của nàng có tác dụng, người kia nằm lăn sang một bên.

Nhưng Kiều Chiêu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, ai đó quờ quạng như đang tìm chăn đắp, rồi kéo nàng qua, nàng nằm trên người chàng.


Kiều Chiêu: “…”
Nàng nằm trên người chàng một lúc lâu, cảm nhận rõ ràng được run rẩy co quắp của chàng, cuối cùng thở dài một hơi.


Thôi được, nàng không muốn chết, cũng không mong người này chết.

Đời này nàng cũng không định lập gia đình, cũng không có cơ hội chân thành xin lỗi người đàn ông khác, vậy cũng được.


Kiều Chiêu vòng tay qua bụng chàng.


Cơn run rẩy dần dần dịu lại, giống như sói con được ủi an, cọ cọ cái cằm mướt mát mồ hôi vào hõm vai của người con gái.


Ánh sáng le lói trong sơn động, Kiều Chiêu mở mắt, có thể thấy rõ mặt mũi của đối phương.
Không còn lớp màn tối tăm kia bao bọc, Kiều Chiêu lúng túng vô cùng.

Sợ rằng sẽ ồn ào đến người đang ngủ say kia, nàng dè dặt rời khỏi trói buộc của chàng.


Bây giờ nàng mới phát hiện ra cổ chân phải đã sưng vù lên, đây là hậu quả của việc không kịp xử lý kịp thời vết thương ngày hôm qua.
Nhưng đến lúc này rồi thì nàng cũng mặc hết, khập khễnh đi về phía nơi phơi quần áo.


Một đêm trôi qua, quần áo hai người đã được hong khô.

Kiều Chiêu nhanh chóng mặc lại quần áo ổn thỏa xong rồi mới ôm đống áo quần của Thiệu Minh Uyên về lại chỗ chàng.


Có lẽ là do hơi ấm đã bị tước mất, người kia nhíu chặt hàng mày, cơ thể hơi cựa quậy.


Kiều Chiêu không dám nhìn linh tinh, ném đống quần áo lên người Thiệu Minh Uyên, sau đó ngồi xuống nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân đã sưng u.


Không biết trải qua bao lâu, Thiệu Minh Uyên mở mắt, liếc nhìn đã thấy người con gái gần trong gang tấc.


Mái tóc của nàng hơi tán loạn, thậm chí trên đầu có không ít rơm rạ bám vào, hàng mày thanh tú hơi nhăn lại, thoáng sự đau đơn.


“Lê cô nương, chân cô nương bị thương rồi à?” Thiệu Minh Uyên cũng ngạc nhiên về giọng nói khản đặc của chính mình.


Kiều Chiêu bóp bóp mắt cá chân một lát rồi ngừng tay, không hề cảm thấy xấu hổ quay lại nhìn chàng, nhẹ giọng nhắc: “Tướng quân mau mặc quần áo vào đi.”
Thiệu Minh Uyên ngẩn người, nhìn xuống, tay chạm vào đống quần áo phủ trên người thì đầu óc như phủ sương.
Chàng cởi áo choàng ra từ khi nào?
Đầu óc tỉnh táo trở lại, Tướng quân ngơ ngác đầy mặt âm thầm bổ sung thêm một câu: vẫn còn quần.


Bổ sung lại: Vẫn còn quần cộc –
Thiệu Minh Uyên suýt thì nhảy dựng lên.
Tại sao chỉ còn quần cộc!!
Chàng gần như không thể nào tin được, nhìn Kiều Chiêu.


Người con gái đã quay lưng hoàn toàn lại với chàng, cần cổ thon dài như nhuốm màu nắng mai.


Trái tim Thiệu Minh Uyên đã rơi xuống đáy vực.


Chàng yên lặng mặc lại quần áo, gọi một tiếng: “Lê cô nương.”
“Xong rồi à?”
“Ừ.”
Lúc này Kiều Chiêu mới xoay người lại, trên mặt đã bình tĩnh như thường.
“Tối hôm qua ta –”
“Tối hôm qua hàn độc của Thiệu Tướng quân phát tác, ta sợ nếu để yên quần áo ướt trên người sẽ khiến bệnh của Tướng quân thêm nặng, nên đã cởi hộ Tướng quân.”
“Ta –”
Kiều Chiêu cười cười: “Hôm qua Thiệu Tướng quân cũng nói với ta rằng, trong tình huống không có sự lựa chọn, mấy chuyện lễ nghi không quan trọng bằng tính mạng con người.

Ta cảm thấy những lời này của Thiệu Tướng quân rất có lý.”
Nàng vừa nói vừa nhìn Thiệu Minh Uyên, cười bâng quơ hỏi: “Chẳng nhẽ Thiệu Tướng quân muốn ta phải chịu trách nhiệm?”
Thiệu Minh Uyên đỏ bừng mặt: “Lê cô nương lại nói đùa rồi.”
Dù nói vậy nhưng trong lòng chàng rối bời vô cùng, mơ hồ cảm thấy đêm hôm qua không chỉ đơn giản như vậy.


Chẳng lẽ chàng ngủ sâu đến vậy, không phát hiện nổi việc Lê cô nương cởi quần áo hộ chàng…
“Thiệu Tướng quân, ta đau chân rồi, hôm nay muốn đi đâu đành dựa vào Tướng quân hết.

Bây giờ Tướng quân thấy sao rồi?”
Phải đi ra mau, nếu không đợi đến lúc hàn độc trong người Thiệu Minh Uyên lại phát tác thì hai người chỉ còn cách chờ chết.”
“Cũng được rồi.” Thiệu Minh Uyên nhẹ nhàng giơ tay nhấc chân một chút, trầm giọng hỏi: “Hôm qua Lê cô nương có đi ra ngoài hay không?”
“Không có thảo dược thì hôm nay Tướng quân không tỉnh lại được.” Kiều Chiêu thản nhiên nói.
“Đa tạ…” Thiệu Minh Uyên vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không biết cảm giác 1 2 » .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.