Thiếu Hiệp Hành

Chương 25: Người Đàn Bà Âm Cung


Bạn đang đọc Thiếu Hiệp Hành – Chương 25: Người Đàn Bà Âm Cung

Thủ đoạn của Mã Trung Quân phen nầy rất là hiểm độc, nếu như Thạch Bảo Kỳ không kể gì đến thì cố nhiên lấy được mạng của lão, nhưng chàng cũng không khỏi bị trọng thương.
Lại huống hồ trong lúc ấy Lâm Kiến Xương lạiu chợt tấn công đến bên lưng chàng.
Tình thế rất là nguy hiểm.
Bất giác Thạch Bảo Kỳ ngơ ngác lên, bất đắc dĩ phải buông Mã Trung Quân ra.
Vụt? Vụt?
Chàng hóa ngọn chỉ ra ngọn chưởng chia nhau tấn công hai thầy trò Mã Trung Quân.
Bộp !…
Một tiếng long trời lở đất vang lên, chưởng lực ba phía phát ra đã va chạm nhau.
Trước hết Lâm Kiến Xương kinh hãi ré lên một tiếng rồi lại bị đưa ra ngoài trượng ngồi bẹp xuống như không còn đứng dậy nổi nữa.
Kế đến Mã Trung Quân loạng choạng tháo lui ra ngoài năm sáu bước hãy còn chưa đứng vững.
Còn Thạch Bảo Kỳ bị tấn công trước sau hai mặt cũng thiệt hại không ít, hai cánh tay chấn động lên muốn tê liệt, đứng không muốn vững suýt cũng bị té như Lâm Kiến Xương.
Động tác của Mã Trung Quân rất mau, vừa đứng vững chợt rống lên một tiếng nói :
– Thạch Bảo Kỳ ! Hãy nạp mạng đây !
Thạch Bảo Kỳ cũng thét : – Lão ma đầu, ngươi không còn dịp nào nữa cả, đừng tham vọng thiệt lấy thân.
Mã Trung Quân trợn mắt : – Hừ, lão phu chẳng có tin vậy đâu. Thạch Bảo Kỳ thịnh nộ :
– Mã Trung Quân chớ có nhiều lời, nhận chưởng đây. Đồng thời hai người sớm đã phát chưởng ra tức thì hai ngọn va chạm nhau nổ một tiếng muốn phá tung cả gian phòng.
Hai người thi triển toàn lực quật ra nên tạo lên một đạo kình khí vô cùng mạnh bạo khiến cho đồ đạc, cửa phòng đều nghiêng ngữa vào một tình trạng vô cùng hỗn độn.
Hai luồng âm lực quần thảo nhau một ít lâu thì nghe Mã Trung Quân ré lên một tiếng, loạng choạng tháo lui ra vài bước rồi va vào tường. Công lực của Thạch Bảo Kỳ rất là tiến bộ, chiếm được ưu thế, thân hình chỉ nghiêng ra một cái rồi đứng vững lại.
Mã Trung Quân thấy vậy ngấm ngầm sợ hãi lên, còn Thạch Bảo Kỳ lại thấy mừng rở thét lên :
– Mã Trung Quân, ngươi tới số rồi.
Chàng liên tiếp đưa ra ba chưởng Long Phi Phụng Vũ, Thiên Hà Đảo Tả và Tình Thiên Nan Bổ.
Vô Địch Chưởng mạnh bạo vô phương, Mã Trung Quân thấy thế kinh hãi lên:
– Tiểu tặc, ta liều chết cùng ngươi !
Hắn bắn mình lên, giở ngọn chưởng, không nói gì nữa, phóng mình lên. Ngờ đâu, ứng biến hơi trễ thì đã muộn rồi, chưởng chiêu của Mã Trung Quân vừa đưa ra được nửa phần thì ngọn chưởng của Thạch Bảo Kỳ đã quật đến bên mình của Mã Trung Quân.
Chưởng lực của đối phương mạnh như vũ bảo khiến Mã Trung Quân chẳng biết nghĩ sao thì trên bộ ngực của hắn như bị búa đồng đập vào, hai chân rời khỏi mặt đất và bay ra ngoài.
Bay lên ngoài trượng, tống bể cửa sổ, thân mình của Mã Trung Quân bắn thẳng ra ngoài phòng.
Thạch Bảo Kỳ cũng bị sức mạnh đẩy lui vài bước. Đời khi đứng vững lại, Thạch Bảo Kỳ chạy ra ngoài phòng thì đã thấy mất tích Mã Trung Quân đi.
Chàng cất mắt nhìn chung quanh lại nhận ra Mã Trung Quân đã leo nóc nhà định trốn thoát.
Thạch Bảo Kỳ giận dữ thét : – Lão thất phu, ngươi chạy không khỏi đâu ! Hãy đứng lại may ra ta còn cho một cái chết toàn thây.
Mồm thét, chàng vừa tức tốc phóng mình lên nóc nhà rượt theo cái bóng như ma quỉ của Mã Trung Quân.
Từng nóc nhà phóng qua, từng nẻo đường theo dõi, chàng rượt theo Mã Trung Quân không một chút chậm trễ.
Thạch Bảo Kỳ quyết giết lão ma đầu báo phục mối gia cừu. Không bao lâu đã vượt qua vòng thành Nam Xương, Thạch Bảo Kỳ chạy mau như làn khói.
Nhưng vì nhà cửa trù mật, hành động của Mã Trung Quân rất là quỉ quyệt, lúc đông, lúc tây, rốt cuộc Thạch Bảo Kỳ rượt không kịp.
Nay đã đến ngoài thành, địa thế rộng rãi, Thạch Bảo Kỳ mừng rỡ nhủ thầm :
– Lão tặc phen nầy ngươi còn chạy đâu cho khỏi nữa, tiểu gia quyết mổ lấy trái tim ngươi đây.
Trong khi chàng đang ngấm ngầm mừng rỡ thì không ngờ Mã Trung Quân đột nhiên bỏ đường quan lộ, lại nhắm vài một ngỏ quanh co chật hẹp mà phóng nhanh tợ quỉ mụi.
Thạch Bảo Kỳ không thuộc đường lối nên bối rối lên. Sau khi chạy quanh co một chập thì mất tích Mã Trung Quân đi, không còn thông thấy bóng dáng của lão ma đầu nữa.
Trong lòng Thạch Bảo Kỳ gấp lên, tiến như bay, rượt đến cuối ngõ con đường chật hẹp quanh co.
Vượt qua vòng thành, phía ngoài đã là một đám rừng rậm, thuộc ngoại ô của Nam Xương.
Thạch Bảo Kỳ quét mắt nhìn qua thấy trừ ra đám rừng rậm rạp thì chẳng có đường nào có thể vượt qua được nữa.

Do dự một phút rốt cuộc Thạch Bảo Kỳ cũng nhắm ngay đám rừng mà phóng tới. Chàng nghĩ Mã Trung Quân đã chạy vào đấy chứ chẳng còn đâu nữa cả.
Kết quả, trong rừng rậm nầy, Thạch Bảo Kỳ vẫn không tìm gặp gã Mã Trung Quân.
Chạy ngang qua một đám cỏ, trèo lên hai ngọn đồi, vẫn còn chưa thấy bóng dáng của lãp ma đầu ác độc.
Lúc ấy Thạch Bảo Kỳ đang đứng trên ngọn đồi, căm hờn lẩm bẩm thốt : – Lão ma đầu Mã Trung Quân nầy quả thật là quỉ quyệt, không giết được hắn cũng đành đi nhưng địa chỉ của quần ma hội họp còn chưa được rõ, nếu hôm nay bỏ qua cơ hội phục thù, đợi khi bọn chúng liên hiệp lại thì tình thế sẽ là nghiêm trọng lắm?
Tự nhủ đến đây, chợt thấy phía bên ngoài thành Nam Xương, xuất hiện một chiếc bóng đen, phóng tới như bay, bất giác Thạch Bảo Kỳ mừng rỡ lên, liền núp trong bóng tối.
Trong chốc lát, bóng đen đã đến gần, trông lại thì chính là Lâm Kiến Xương chớ không ai khác nữa.
Thần sắc Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên, ngấm ngầm tự nhủ : – È ! Ngươi đến đây thật là đúng lúc.
Đợi khi Lâm Kiến Xương chạy gần đến, Thạch Bảo Kỳ liền phóng ra ngăn cản trước mặt của hắn.
Lâm Kiến Xương thấy mặt chàng, trong lòng kinh hãi lên, không nói năng gì, cất bước phóng qua hướng khác.
Hắn vẫn tự biết võ công còn kém xa Thạch Bảo Kỳ nên không dám đương nhiên nghinh chiến cùng chàng.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng thét : – Toan chạy đâu ! Ngươi không còn cơ hội nữa ! Chàng giở ngọn đơn chưởng đưa từ phía hông đánh ngang qua khiến cho Lâm Kiến Xương bị chấn động quay trở về chỗ cũ.
Lâm Kiến Xương kinh ngạc lên :
– Thạch Bảo Kỳ ! Ngươi muốn làm gì đây ?
Thạch Bảo Kỳ dựng cặp mày lưỡi kiếm :
– Ta muốn hỏi ngươi vài chuyện.
Lâm Kiến Xương trầm tỉnh : – Ngươi cứ nói ra !
Thạch Bảo Kỳ hỏi : – Sư phụ của ngươi Mã Trung Quân hiện giờ ở đâu ? Với giọng âm hiểm, Lâm Kiến Xương đáp :
– Ta không rõ !
Sắc mặt Thạch Bảo Kỳ trầm nặng xuống : – Không rõ à ? Ta không tin !
Lâm Kiến Xương mưu quỉ : – Khi nãy ngươi rời khỏi khách điếm cùng sư phụ ta, họ Lâm ta lại đi sau thì sao lại rõ được chuyện nầy ?
Thạch Bảo Kỳ thấy hắn nói có lý bèn hỏi tiếp : – Vậy thì hai thầy trò của ngươi đến đây có phải đi phó hội của Phong Lâm Cư Sĩ không ?
Lâm Kiến Xương thấy khó giấu nên gật đầu : – Đúng như vậy !
Hào khí bốc đầy mặt, Thạch Bảo Kỳ hỏi : – Kỳ nhóm hội là ngày nào đây ?
– Chính là đêm nay !
Thạch Bảo Kỳ rúng động : – ã tại chỗ nào ?
Lâm Kiến Xương lạnh nhạt : – Xin lổi không thể cho ngươi hay được ! Thạch Bảo Kỳ xê lên một bước :
– Ngươi không biết à ?
Lâm Kiến Xương tháo lùi ra hai bước : – Nên nói là tiểu gia không nói cho ngươi biết được. Chợt nghĩ đến hai thầy trò của Lâm Kiến Xương trò chuyện với nhau lúc ở trong khách điếm, chợt Thạch Bảo Kỳ ha hả cười lên :
– Lâm Kiến Xương chớ giả vò, kỳ thật hai thầy trò bọn ngươi cũng không biết chỗ nhóm họp tại đâu hiện giờ. Ta hỏi ngươi Phong Lâm Cư Sĩ dùng cách nào để liên lạc đến địa điểm đại hội quần ma ?
Lâm Kiến Xương sửng sốt : – Ta không rõ chuyện nầy.
Thạch Bảo Kỳ hầm hầm sát khí : – Sao đây ! Ngươi không khai ra à ? Lâm Kiến Xương ương ngạnh :
– Không khai thì làm sao ?
Hai hàm răng của Thạch Bảo Kỳ nghiến lại :
– Nay cho ngươi được rõ, ta muốn giết là giết một mình Mã Trung Quân thôi, nếu ngươi khai thật thì ta có thể tha cho ngươi, bằng không thì ? Lâm Kiến Xương trợn mắt :
– Thì sao đây ?
Thạch Bảo Kỳ trầm lạnh : – Ta phải cho ngươi chết không nơi chôn ! Lâm Kiến Xương hầm hừ :
– Thạch Bảo Kỳ ! Chớ phách lối, ta chỉ sống chết với ngươi một phen nầy mà thôi.
Vừa dứt lời, hai ngọn chưởng của Lâm Kiến Xương liền huy động lên trận cuồng phong tấn công Thạch Bảo Kỳ.
Sự tình nầy khiến Thạch Bảo Kỳ cháy rực lửa căm hờn không còn có thể nhẩn nại được nữa.
Chàng lại thét : – Tiểu tử ! Ta thấy nếu không cho ngươi nếm chút khổ sở thì ngươi không khai đâu.

Cánh tay hữu của Thạch Bảo Kỳ huy động lên đưa ra một chiêu Huyết Tẩy Giang Hồ lẹ như điện chớp, đẩy tới đối phương đang nhập lại.
Vô Địch Chưởng võ lâm độc đáo, hai chưởng chạm nhau sau khi nổ vang thì Lâm Kiến Xương bị đẩy bay ra ngoài.
Thạch Bảo Kỳ vì muốn hỏi rõ các chuyện bí mật nên không muốn thương tổn đến tánh mạnh Lâm Kiến Xương tức thì thâu chưởng lại, bắn mình qua thò tay vố lên trên vai gã ma đầu, kềm chặt lấy huyệt đạo.
Chàng thét to : – Lâm Kiến Xương, muống sống hay không ? Huyệt đạo trên vai bị kềm chế, Lâm Kiến Xương nghe đau điếng lên, đồng thời bị thương cũng nặng nên càng thấy rã rời cơ thể.
Hắn có muốn vẫy vùng cũng không làm sao thoát khỏi bàn tay cứng như sắt của Thạch Bảo Kỳ.
Lâm Kiến Xương cắn răng : – Ngươi làm thế nầy có ý nghĩa gì ? Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :
– Ta buộc ngươi phải nói ra sự thật. Sắc mặt khổ sở nhưng Lâm Kiến Xương vẫn gan lì : – Tiểu tử ! Muốn giết thì cứ ra tay, muốn khai thì không thể có đâu, đừng cuồng vọng vô ích.
Thạch Bảo Kỳ nghe nói nổi bật sát khí : – Lâm Kiến Xương, quả thật ngươi không nói à ? Vừa nói chàng vừa vận công lên, ngón tay đã bám vào trong da thịt Lâm Kiến Xương.
Ngờ đâu tánh cứng cỏi của Lâm Kiến Xương quá sự tưởng tượng của Thạch Bảo Kỳ, tuy đau đớn đến tái xanh cả mặt hắn cũng không chịu nói ra.
Thạch Bảo Kỳ càng giận dữ vận toàn lực lên mỗi ngón tay lại càng bám vào thêm.
Lúc bấy giờ Lâm Kiến Xương đã cắn gãy hai cái răng nhưng vẫn không chịu khai ra.
Thạch Bảo Kỳ không thể chờ đợi nữa, thét to lên : – Tiểu tử, nếu không ngươi không khai thì tiểu gia buộc sẽ phải diệt ngươi ngay !
Thấy đối phương còn kiên trì không chịu mở miệng, chàng nẩy cơn sát lực cực độ, chỉ nghe một tiếng răng rắc nổi lên, huyệt đạo trên chả vai của
Lâm Kiến Xương đã bị Thạch Bảo Kỳ bóp nát rồi.
Huyệt đạo trên chỗ vai là nơi tử huyệt, nếu một khi bị thương nặng thì khó mà sống nổi, Lâm Kiến Xương cả thân mình mềm xụi xuống ngã lăn ra mà chết liền tại chỗ.
Thạch Bảo Kỳ nhìn qua thi thể của Lâm Kiến Xương lẩm bẩm thốt : – Lâm Kiến Xương ! Ngươi chết đi thật tiện cho ta quá !
Lời còn chưa dứt thì nghe một lời âm trầm từ xa đưa đến : – Ha ha, tiểu tử lòng dạ thật quá hiểm độc, đã giết người rồilại còn nói tiện cho họ.
Lời dứt thì hiện ra, ở từ ngoài ba trượng, nơi một cây thông già, một lão nhân vận một bộ đồ nho, mặt mày trắng trẻo, nghiêm khắc.
Lão nhân áo đạo nho tay cầm cây quạt giấy ung dung tiến bước tới, xem thì tợ chậm nhưng kỳ thật mau lẹ và trong chốc lát đã đến gần bên cái xác chết của Lâm Kiến Xương.
Lão nầy nhìn kỷ một hồi.
Bầu không khí chìm trong nặng nề khó tả. Lão hiện ra đột ngột khiến Thạch Bảo Kỳ phải đề phòng, liền vận công lên ngọn chưởng chờ đợi để kịp thời đối phó với biến cố.
Vì vừa nhìn lão nhân, Thạch Bảo Kỳ đã thấy không phải là chánh đạo võ lâm.
Lúc ấy lão nhân áo đạo nho nhìn qua cái xác của Lâm Kiến Xương, chợt hỏi Thạch Bảo Kỳ :
– Tiểu tử ! Đây có phải là đệ tử yêu quí của Mã Trung Quân Ngô Cang chăng?
Khẽ gật đầu Thạch Bảo Kỳ đáp : – Đúng như vậy !
Hai luồng dị nhỡn lão nhân sáng ngời lên : – Ngươi có thù với hắn à ?
Thạch Bảo Kỳ đạm nhiên : – Cũng không phải thế !
Hơi nhíu mày, lão nhân trầm giọng : – Vậy sao ngươi lại ra tay giết người ? Thạch Bảo Kỳ bốc cao hào khí :
– Bởi vì hắn là đệ tử của lão ma đầu Mã Trung Quân kia nên hắn phải chết. Lão nhân hỏi tiếp :
– Vậy thì ngươi có thù oán gì với lão Mã Trung Quân kia à ?
Với giọng lạnh lùng, Thạch Bảo Kỳ không chối cải : – Đúng vậy không sai.
Nghe Thạch Bảo Kỳ nói thế, bất giác lão nhân vận áo đạo nho đã phải sửng sờ lên.
Sắc mặt của lão đạo nho biến đổi nhiều lần, thần tính nặng nề ngó thấy rất rõ rệt.
Chợt lão tiến lên : – Tiểu tử, tuổi ngươi còn nhỏ tại sao lại kết thù với lão Mã Trung Quân. Ngươi là ai đây ?
Thạch Bảo Kỳ buông thỏng : – Thạch Bảo Kỳ !
Thạch Bảo Kỳ vừa báo danh lên thì trên vẻ mặt của lão nhân áo đạo nho tức thì tung ra một làn sát khí khủng khiếp.
Lão gầm lên : – Hay lắm, lão phu tìm kiếm ngươi khắp cả giang hồ mà không gặp, chẳng ngờ ngươi lại theo ma quỉ đưa đường dẫn lối đến đây, đó là ngươi tự tìm cái chết cho mình.
Hãy nhận chưởng đây !

Hắn bắn mình nhắm ngay Thạch Bảo Kỳ quật ngay một chiêu cực kỳ quái gỡ.
Thạch Bảo Kỳ sửng sốt lên, ngờ đâu lão nhân vừa nói lại hành động. Chàng liền tránh qua mấy bước đẩy ra một chưởng để phong tỏa đối phương.
Cũng không ngờ phong tỏa không được, Thạch Bảo Kỳ lại bị chấn động lui ra bảy bước liền.
Thạch Bảo Kỳ toan muốn thốyt lời, lão nhân áo đạo nho lại vụt ! Vụt ! Vụt ! Liên tiếp tấn công ba chưởng vào hiểm huyệt trên mình chàng.
Thạch Bảo Kỳ thấy thế nổi giận lên không nhịn được nữa, thét to lên : – Lão nho kia, ngươi chớ có khinh người quá độ mà sắp có hối hận đấy. Song chưởng của chàng đưa ra dùng toàn Vô Địch Chưởng để nghinh chiến với chiêu thức lão nhân áo đạo nho.
Quả nhiên luồng kình phong như vũ bảo rốt cuộc cũng phong tỏa được cái tấn công mạnh bạo của lão nhân mà buộc hắn phải tháo lui về nơi cũ.
Nhưng Thạch Bảo Kỳ cũng chẳng mấy thắng thế được chút nào. Chàng cũng phải bị đẩy lùi ra sau vài bước, đối với công lực cao thâm của đối phương chàng sửng sốt lên sanh lòng giới bị.
Sau một chập kinh ngạc, Thạch Bảo Kỳ trầm lặng hỏi đối phương : – Các hạ, lúc nãy vừa thi triển ra một chiêu Vô Địch Chưởng phải không ? Lão nhân áo đạo nho khẽ gật đầu :
– Đúng thế ! Ánh mắt của Thạch Bảo Kỳ sáng lên niềm kỳ dị : – Vậy thì trên mình của các hạ nhất định phải có hạt Huyết Châu Hồn rồi đây ?
Thoáng giật mình nhưng lão nhân áo đại lạnh lẽo : – Đây là sự thật.
Thạch Bảo Kỳ phăng tới : – Tất cả có bao nhiêu hạt Huyết Châu Hồn ? Lão nhân áo đạo nho hỏi :
– Ngươi hỏi để làm gì ?
– Tại hạ phải thu hồi nó ! – Hừ ! Lời ngươi vừa thốt có biết hổ thẹn không ? Thạch Bảo Kỳ trầm lạnh khác thường :
– Các hạ chớ có nói khoác. Ta hỏi có phải các hạ là một trong bọn hung thủ cướp giựt hạt Huyết Châu Hồn không ?
Lão nhân áo đạo nho thấp giọng : – Đúng vậy. Lão phu từng tham dự cuộc đấu tại ngọn Đô Thiên Phong cách đây mười bảy năm trước.
Đến đây đầu đuôi tỏ rõ, lửa căm thù của Thạch Bảo Kỳ cháy phừng lên, ngấm ngầm vận công lực lên đến mười hai phần, thét to :
– Lão tặc, ngươi là ai hãy báo danh lên trước khi nạp mạng, ta không giết những kẻ vô danh đâu.
Lão nhân áo đạo nho trố mắt nhìn Thạch Bảo Kỳ rồi thốt ra từ câu một : – Tiểu tử, trên chốn giang hồ ngươi từng nghe danh hiệu Bạch Diện Hắc Tâm Trường lần nào hay không ?
Thạch Bảo Kỳ trầm sắc mặt xuống một chập ngẫm nghĩ, rồi lạnh lùng nói với lão nhân áo đạo nho :
– Không thể ngờ việc gì nữa cả, có phải ngươi là lão đại ma đầu Tiếu Diện Diêm La không ?
Lão nhân áo đạo nho nghe nói sửng sốt lên một cái mới lấy lại sự bình thường vẻ mặt và đáp :
– Cũng cho ngươi là đúng vậy.
Bất giác Thạch Bảo Kỳ dựng đôi mày kiếm lên lớn tiếng bảo : – Tiếu Diện Diêm La, có phải ngươi chuẩn bị đem hạt Huyết Châu Hồn trả lại cho ta ?
Lời chàng tuy nhẹ nhưng chứa đựng một bầu khủng bố vô cùng khiến người nghe phải sởn tóc gáy.
Tiếu Diện Diêm La lạnh lùng cười lên một loạt chấn động cây lá trong rừng.
Lão nhân kiêu hãnh :
– Tiểu tử, câu nói nầy đáng lẽ để cho lão phu mới phải, tốt hơn hết là ngươi nên đem cả mấy hạt Huyết Châu Hồn trong mình ngươi hiến dâng cho ta, bằng không thì dưới chân ngươi đó là nấm mồ chôn ngươi đấy.
Thạch Bảo Kỳ nghe nói bốc lửa căm hờn : – Lão tặc họ Bành, chớ có nói nhiều vô ích, có tài năng thì cứ lấy mạng ta, bằng không thì trời cũng cứu ngươi không được nữa là ngươi đây.
Càng nói càng phừng gan lên, chàng toan ra tay liều chết với đối phương một phen, đột nhiên khi ấy ngoài một dặm đường, trên nửa lừng núi có đám lửa bốc cháy lên ngọn cao mấy chục trượng trong vòng mười dặm đều có trông thấy rõ ràng.
Lại đám lửa này hình như là còn cái công dụng khác của nó, khi mà Tiếu
Diện Diêm La nhìn kỷ lại ngọn lửa thì lão liền đổi sắc mặt, không muốn tranh thắng bại cùng Thạch Bảo Kỳ nữa.
Lão nhân nhìn phía ngọn lửa mà phóng đi như bay, chốc lát đã ra ngoài ba mươi trượng.
Thạch Bảo Kỳ vốn là người thông minh, chàng cau mày lên liền lãnh ngộ được đám lửa nầy nhứt định có liên quan đến cuộc hội họp của các ma đầu, không chừng là liên lạc của bọn người Phong Lâm Cư Sĩ đại hội hôm nay.
Nghĩ như thế tâm trường của Thạch Bảo Kỳ chợt khẩn trương lên. Đây không là cơ hội tìm ra bọn ma đầu thì còn cơ hội nào nữa.
Chẳng cần do dự lâu, Thạch Bảo Kỳ liền gấp rút phóng mình đuổi theo Tiếu Diện Diêm La.
Khinh công của Tiếu Diện Diêm La rất nên cao thâm tột độ, lại đi trước nên dù Thạch Bảo Kỳ đã vận công toàn lực rượt theo cũng vẫn chưa bắt kịp.
Lúc ấy Thạch Bảo Kỳ và Tiếu Diện Diêm La kẻ trước người sau cách nhau khoảng ngoài năm trượng, đã tiến lên nửa chừng núi có cây cối rậm rạp. Chỉ thấy trong chốn sâu thăm thẳm đám rừng tre hiện lên một tòa nhà đen hãi hùng.
Đám lửa kia phát cháy chính là trước sân cái tòa nhà đen thẳm ấy.
Tiếu Diện Diêm La tới rừng tre đưa mắt quét nhìn một cái rồi phóng mình vào tợ chớp.
Chẳng chút chậm trể, Thạch Bảo Kỳ bắn mình theo sau, Tiếu Diện Diêm La đã mất dạng trong rừng nhưng Thạch Bảo Kỳ cũng chạy như biến.
Cặp mắt chàng nhìn vào tòa nhà thần bí.
Chợt thấy hai cánh cửa đen thẳm của tòa nhà quái gở nầy đã hiện ra. Thạch Bảo Kỳ cứ nhắm cánh cửa đen mà tiến tới.
Sắp đến tòa nhà thần bí !
Thạch Bảo Kỳ đứng lại, nìn vào dò xét rồi tự nhủ : – Ta mau vào kẻo trể.
Chàng định phóng ngay vào cánh cửa đen bên mặt.
Chợt sau lưng có giọng bí mật đưa tới : – Thạch thiếu hiệp !

Bát giác Thạch Bảo Kỳ giật mình. Chàng đưa mắt nhìn chung quanh. Không thấy bóng người nào cả.
Hết sức kinh dị, Thạch Bảo Kỳ khẽ thầm : – Nhân vật nào vừa gọi tại hạ đây ?
Giọng thần bí đưa vào tai chàng : – Ta chính là Minh Hậu đây !
Thạch Bảo Kỳ sửng sốt :
– À thì ra đây mà nữ tiền bối.
Nhưng chỉ nghe tiếng mà không thấy bóng dáng gì của Minh Hậu, Thạch Bảo Kỳ hơi thất vọng, lại hỏi :
– Nữ tiền bối đang ở đâu đây ? Người có thể hiện thân cho tại hạ được trông thấy tôn nhan chăng ?
– Không cần, hiện nay ta có việc rất bận rộn, chỉ nói vài lời cùng tiểu hiệp đây thôi.
Thạch Bảo Kỳ cau mày : – Xin tiền bối chỉ giáo.
Minh Hậu âm thầm :
– Thạch tiểu hiệp ! Có phải ngươi theo dõi Phong Lâm Cư Sĩ để giết chết hắn không ?
– Đúng vậy, nhưng chẳng biết bọn lão tặc có phải ở tại đây nhóm họp hay không ?
Minh Hậu lặng trầm : – Quả chẳng hề sai. Bọn ấy đang ở trong tòa nhà nầy hội họp, nhưng ? Thạch Bảo Kỳ nóng nảy :
– Tiền bối có lời gì xin chỉ bảo ngay.
Âm thanh của Minh Hậu như từ cõi khác đưa về :
– Ta muốn ngươi chớ có đi tim thù ?
Hơi khó chịu trong lòng, Thạch Bảo Kỳ nói : – Có phải nữ tiền bối chỉ Phong Lâm Cư Sĩ chăng ? – Đúng thế !
Thạch Bảo Kỳ tỏ vẻ bất mãn : – Xin lỗi tiền bối, vãn bối đối với hắn có mối thù huyết hải, không thể vâng mạng tiền bối được.
Minh Hậu vẫn bằng giọng âm thầm : – Cứ theo ta nghĩ thì trong thực tế Phong Lâm đại hiệp không là kẻ thù mà lại còn là đại ân nhân của ngươi đây, điểm nầy ta đã sớm đề cập với ngươi rồi !
Rúng động trong lòng nhưng Thạch Bảo Kỳ cải lại : – Nhưng tiền bối, lúc trước tại hạ không thể tin thì hiện giờ lại càng không thể tin theo như lời của nữ tiền bối vừa nói được.
Minh Hậu nhẩn nại : – Nhưng mà Thạch tiểu hiệp, phàm chuyện gì chớ có đi đến tột bực, nên lưu lại một chút nhân tình, không may hai đàng xung đột khốc liệt với nhau, thậm chí gây nên tử thương cho nhau mà ngày sau được chứng minh là sự thật Phong Lâm đại hiệp chẳng phải là hạng người mà ngươi tưởng tượng như hiện nay, thì khi ấy sẽ hối hận không còn kịp nữa
đấy.Vậy ta xin tiểu hiệp nghĩ cho thật kỷ trước khi đưa thù hận tiến sâu vào chỗ khó gở.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng : – Nữ tiền bối đã lầm rồi, là theo tại hạ được biết thì Phong Lâm Cư Sĩ chẳng những là một hung phạm của cuộc cướp bóc mà lại là người chủ mưu nữa, hai quả Đoạt Hồn Châu là hắn đã từ trong tay của gia phụ mà cướp giựt được, mối thù nầy đã định chắc rồi, nhất quyết không đội trời chung, tại hạ không thể sống cùng với hắn trong một bầu trời đất nầy.
– Tiểu tử ! Lời nầy ngươi nghe ai nói đây ?
Thạch Bảo Kỳ thành thật :
– Tử Y Tú Sĩ !
Minh Hậu như kinh dị : – À, là người nầy sao.
Thạch Bảo Kỳ hỏi :
– Nữ tiền bối, phải chăng cái sự thật nầy hiện nay đã cải biến cái tâm ý trước kia của người không ?
Vẫn lời âm u, Minh Hậu đáp : – Không, Bổn Hậu vẫn cho là Phong Lâm đại hiệp không phải hạng người quá tồi tệ nầy.
Thạch Bảo Kỳ đầy sắc giận : – Nữ tiền bối, nhưng thật tế hơn là cái tài hùng biện, hiện nay không có cách nào nghĩ khác hơn được.
Dừng lại rồi Thạch Bảo Kỳ tiếp : – Lão tiền bối, tại hạ nhận làm những chuyện của lão tiền bối sai khiến, cũng chịu nghe lời của lão tiền bối, nhưng về tất cả vấn đề của Phong Lâm Cư Sĩ thì chủ ý của hậu bối đã định rồi khó mà tuân mạng vậy.
Chợt nghe tiếng thở dài của Minh Hậu : – Hởi ơi !
Sau giọng thở dài đó, Minh Hậu im lặng đi một phút, rồi chuyển qua chuyện khác với Thạch Bảo Kỳ :
– Nay tạm gác lại bổn thân Phong Lâm Cư Sĩ hiền hay dữ mà bàn luận việc hiện tại đây.
– Xin nữ tiền bối chỉ giáo. – Tiểu hiệp, bọn chúng người đông thế lớn, mà nay chỉ có mình tiểu hiệp cô thân độc mã, làm thế nào cũng ứng phó không nổi đâu. Xin tiểu hiệp tùy thời hành động.
Thạch Bảo Kỳ sắt đá : – Nữ tiền bối, tại hạ chỉ biết chuyện đáng làm hay không, chẳng hề tính đến sự thành bại, có thể thành công là dịp may của tại hạ, nếu là thất bại, đây chỉ là định mệnh an bày, chỉ có thế thôi, dù cho Thạch Bảo Kỳ rơi đầu xuống đất cũng không chịu khuất phục trước thế lực của lãp ma đầu Phong Lâm Cư Sĩ cũng như không để cho mưu đồ đen tối của bọn kia
thành tựu được.
Tại hạ chỉ có hai lẽ : Chết hay sống mà thôi.
Lời nầy của Thạch Bảo Kỳ thốt ra trông như tất cả nhưng nghe qua ai cũng phải cảm kích tâm hồn.
Minh Hậu cũng vì thế im bặt đi.
Dường như người đàn bà ma nầy đã kích động bởi lời lẽ của Thạch Bảo Kỳ. Chập lâu nghe Minh Hậu nói :
– Tiểu hiệp đã sẵn lòng quả quyết như thế, Bổn Hậu cũng không tiện nói nhiều lời, xin trân trọng, ta phải cáo từ đây.
Thạch Bảo Kỳ chấp tay : – Xin thành thật cám ơn lời chỉ bảo của tiền bối, hẹn tái kiến. Trong bụi tre kế bên chợt nổi lên những tiếng rào rào, chốc lát im lặng đi, hiển nhiên là Minh Hậu đi rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.