Thiếu Hiệp Hành

Chương 24: Sát Kiếp Trùng Trùng


Bạn đang đọc Thiếu Hiệp Hành – Chương 24: Sát Kiếp Trùng Trùng

Lời chưa dứt, chợt nghe Độc Thủ Thư Sinh đứng cạnh bên đã kêu lên
bằng giọng kinh dị : – Sư phụ, phía sau cái bàn thờ có người lạ mặt nào nằm ở đấy. Hay có thể là lão.
Không đọi dứt lời, hắn liền phóng đến phía sau của chiếc bàn thờ, chỗ Đảng Ma Tôn Giả đang nằm.
Phượng Oanh kinh hãi lên bèn thét to : – Chớ có đá động đến !
Mồm vừa thét, Phượng Oanh vừa giở chưởng lên nhắm ngay hắn quật tới một đạo lực sanh bình.
Ngó thấy, Phấn Diện Đào Hoa giận dữ thét : – Hãy giết chết con tiện tỳ cho ta !
Động tác mau, công lực mạnh, Độc Thủ Thư Sinh mở cuộc phản kích đã chấn động đưa Phượng Oanh bay ra ngoài.
Sức mạnh của chưởng phong khiến cho chiếc bàn thờ cũng bị sụp ngã đi. Lúc ấy thân hình của cđm hoàn toàn không có che đậy mà bộc lộ trước mắt hai thầy trò của Phấn Diện Đào Hoa.
Sắc mặt của ả ác phụ lạnh lùng lên rồi cười nói : – Ha… Ha…, lão tăng nô, dầu ngươi tài cao cách mấy, hôm nay cũng là mạng cùng rồi, giờ ta không giết ngươi thì đến chết cũng không yên lòng được.
Lời còn chưa dứt, chiêu đã ra tay, quật ra một chưởng lẹ tợ điện chớp. Thạch Bảo Kỳ ngó thấy Phấn Diện Đào Hoa xuất chiêu, kinh hoàng thét : – Ác phụ, ngươi hãy ngừng tay.
Thạch Bảo Kỳ rất gấp trong lòng, quật ngay một chưởng ra ngăn cản bước tiến của Phấn Diện Đào Hoa.
Cùng lúc chàng đưa ba chiêu sấm sét.
Bộp !… Bộp !… Bộp !…
Hai người cứng rắn đấu nhau ba chiêu va chạm đến Thạch Bảo Kỳ máu huyết sôi ngược lên, mặt mày tái ngắt.
Nhưng nhờ vậy cũng đẩy lui được thế công của lão ác phụ Phấn Diện Đào Hoa ba bước.
Nhưng đã cản được Phấn Diện Đào Hoa lại không cản được một gã Độc Thủ Thư Sinh, ở vào lúc hai người chạm chưởng nhau, thì hắn xê mình đến trên bàn thờ trước mặt Đảng Ma Tôn Giả.
Phượng Oanh thấy vậy kinh hãi lên, thét to một tiếng :
– Tiểu tặc chớ làm hổn.
Giở hai ngọn chưởng, thân hình lẹ làng xông lên, nàng không kể gì cả phóng tới ngăn cản Độc Thủ Thư Sinh.
Độc Thủ Thư Sinh quát :
– Dang ra !
Độc Thủ Thư Sinh vừa dứt lời liền ra tay thì Phượng Oanh lại bị chấn động ra ngoài một trượng.
Cùng trong lúc ấy, Độc Thủ Thư Sinh giở ngọn chưởng nhắm ngay trên mặt của Đảng Ma Tôn Giả quật xuống một đạo kình lực như núi lở. Thạch Bảo Kỳ thấy vậy rất là kinh hoàng liên tiếp mãnh liệt công kích hai
chưởng qua đến Phấn Diện Đào Hoa rồi quay mình phóng qua bên Độc Thủ Thư Sinh.
Ngờ đâu chàng mau, ác phụ kia lại càng mau lẹ hơn, chỉ thấy ả nầy lắc mình mấy cái đã cản đường của Thạch Bảo Kỳ.
Ả thét lên :
– Xem chưởng !
Chàng cũng hét : – Nhận chưởng !
Hai người đồng thời hét lên, đồng thời phát chiêu, cùng xử dụng Vô Địch Chưởng với nhau nhắm ngay đối phương mà đưa ra vô cùng mạnh bạo. Đột nhiên, người và chưởng va chạm nhau.
Tiếng chấn động nổ vang như sấm sét trên nửa lừng trời nổi lên vài làn hơi màu trắng.
Hai chiếc bóng người cầm cự giây lát rồi chia tay nhau xa xuống. Nơi sa xuống của Thạch Bảo Kỳ chỉ cách nơi Đảng Ma Tôn Giả vài thước, chàng toan xông lên đánh lui Độc Thủ Thư Sinh để cứu mạng lão hòa thượng. Nhưng trong khi ấy.
Bộp ! Cả thảy đều muộn rồi, chưởng lực của Độc Thủ Thư Sinh đã quật trúng ngay trên ngực của lão thiền sư !
Ngọn chưởng này sức lực quá mạnh, tức thì bộ ngực Đảng Ma Tôn Giả tan nát ra, ngũ tạng văng tung toé.
Lão hòa thượng đức cao trọng vọng, tiếng tăm lừng lẫy trên thiên hạ ngờ đâu phải gặp cái kiếp bi thảm như thế khiến cho Thạch Bảo Kỳ ruột nát gan sầu, cặp mắt toé lửa, hai hàng nhiệt lệ tuôn ra hòa thành một mối thù hận cao tợ núi, khí ngút trời xanh.
Chàng thét to : – Độc Thủ Thư Sinh, tấm lòng ngươi hiểm như thế Thạch Bảo Kỳ nầy không giết được ngươi, từ đây ta không ra chốn giang hồ nữa.
Lẹ làng huy động hai ngọn chưởng, Thạch Bảo Kỳ toàn lực đưa ra nhắm ngay đối phương quật tới một chiêu Huyết Tẩy Giang Hồ. Thạch Bảo Kỳ đầy cả uất hận, cặp mắt đỏ như lửa thiêu, sát khí bốc cao ngàn trượng khiến Độc Thủ Thư Sinh thấy phải khiếp đảm kinh hoàng vận lên mười
hai phần công lực dùng chiêu “Cửu Cửu Âm Dương Chưởng” toàn lực phản kích trả lại đối phương.
“Cửu Cửu Âm Dương Chưởng” là một võ học tà môn của Phấn Diện Đào Hoa sáng chế, biến hóa lạ thường, hai người vội vả đổi nhau mấy chiêu, Thạch Bảo Kỳ lại thắng thế được.
Lúc ấy bất giác Thạch Bảo Kỳ nổi bật sát khí lên, cắn răng thét to : – Độc Thủ Thư Sinh ! Hãy nhận ba chiêu Vô Địch Chưởng của ta đây ! Rồi đó “Hận Hải Vô Biên”
“Tình Thiên Nan Bổ”
“Huyết Tẩy Giang Hồ” !
Ba chiêu Vô Địch Chưởng liên tiếp đưa ra lẹ như điện chớp mà Thạch Bảo Kỳ đã vận dụng toàn lực tấn công kẻ thù.
Chưởng lực vừa đưa ra hết, Thạch Bảo Kỳ lại bổ thêm ba chiêu Xuyên Tâm Đoạn Mạch Chỉ, chàng quyết chí phải tiêu diệt Độc Thủ Thư Sinh trong
sân tràng.
Sau chiêu nầy đưa ra lẹ như điện chớp, mạnh như ba đào, một chiêu càng mạnh hơn một chiêu, lại hiểm độc hơn một chiêu, chỉ trong vùng chu vi hai trượng, Độc Thủ Thư Sinh đã bị ám lực kình phong bao trùm lại, muốn chống đối lại cũng không còn đủ sức lực, muốn tháo lui lại cũng không còn đường lối thoát thân.
Quả muôn phần nguy hiểm.
Phấn Diện Đào Hoa thấy rõ cuộc diện nguy ngập nầy, trong lòng kinh hãi lên, chợt lắc mình phóng qua toan ra tay giải nguy cho đệ tử mình.
Phượng Oanh thấy thế, quát to lên : – Lão ác phụ, Phượng Oanh ta liều chết với ngươi một phen. Rồi nàng xê mình huy chưởng tiến lên, dùng toàn chiêu thức hiểm độc để tấn công Phấn Diện Đào Hoa, quyết cản ngăn ả lại không cho trợ giúp Độc Thủ Thư Sinh.
Tuy công lực của Phượng Oanh không thể so kịp với Phấn Diện Đào Hoa nhưng nàng phát chưởng trong lúc hận thù, dùng sức khá mạnh, giả như ác phụ kia mà không chú tâm gì đến ngọn chưởng nầy thì chắc phải mang vết thương nặng.
Bởi thế, dù sao đi nữa, Phấn Diện Đào Hoa cũng giải quyết Phượng Oanh rồi mới mong cứu được gã môn đồ Độc Thủ Thư Sinh thoát vòng nguy hiểm.
Chỉ nghe Phấn Diện Đào Hoa hậm hực thét : – Yêu nữ đê hèn, ngươi muốn chết đây !
Ngọn chưởng xắn qua như lưỡi kiếm chém ngang cổ đối phương. Công lực của ác phụ nầy thật là thâm hậu khiếp người khiến Phượng Oanh chưa kịp nghĩ thế nào thì chưởng phong của nàng đã bị đánh tan, lúc ấy chợt thấy cổ mình đau nhức lên, Phượng Oanh chỉ thét lên “chao ôi” một tiếng thì một chiếc thủ cấp máu ra có vòi rơi xuống mặt đất.
Nhưng giết đi một Phượng Oanh lại cũng không cứu được mạng Độc Thủ Thư Sinh, chính cùng lúc cái đầu của Phượng Oanh rơi xuống đất thì chưởng lực của Thạch Bảo Kỳ đã quật rúng Độc Thủ Thư Sinh bay đi xa bốn trượng.
Đang lúc hắn đảo lộn trên không gian nhiều vòng rồi rơi xuống đất, trên ngực có lủng ba lổ hình chữ phẩm.
Đây chính là cái dấu hiệu của Xuyên Tâm Đoạn Mạch Chỉ. Cả bộ phận trên của Độc Thủ Thư Sinh đều bị rã rời, đó chính là kiệt tác của ngọn Vô Địch Chưởng.
Cái chết của Độc Thủ Thư Sinh đối với Phấn Diện Đào Hoa là một đả kích to tát.
Lão ác phụ nầy quét mắt nhìn lên thi thể của người đệ tử mình, rồi nhìn ngay qua Thạch Bảo Kỳ nghiến răng kèn kẹt như loại hồ ly tinh mặt ngọc đến lúc sắp ăn thịt người.
Ả thét lanh lảnh :
– Thạch Bảo Kỳ, lão nương buộc ngươi phải lấy theo công bình võ lâm, nợ máu phải trả bằng máu đây.
Vừa nói hai ngọn chưởng của Phấn Diện Đào Hoa giơ lên sẳn sàng, tiến bước lên phía Thạch Bảo Kỳ.
Cùng trong tình thế đó, cái chết của Đảng Ma Tôn Giả và Phượng Oanh cũng khiến Thạch Bảo Kỳ đau thương vô cùng.
Đồng thời thù khí bốc cao ngàn trượng dồn cả về ả hồ ly mặt ngọc Phấn Diện Đào Hoa.
Chàng thét hận cừu : – Ả dâm phụ kia, ta cũng buộc ngươi phải trả nợ máu cho Đảng Ma Tôn Giả tiền bối và Phượng Oanh cô nương.
Mồm thét, Thạch Bảo Kỳ vừa đề cao song chưởng lên bằng ngực, vận lên toàn bộ nội lực nghênh chiến.
Phấn Diện Đào Hoa tiến tới ba bước trụ thân mình lại như pho tượng nữ yêu hồ.
Ả chuẩn bị xuất chiêu.
Trong khi Thạch Bảo Kỳ cũng ngưng thần, đứng vững chẳng khác một quả cổ sơn ở giữa trời.
Sân tràng khẩn trương tột độ.
Sát khí bao trùm.
Oán thù ngùn ngụt.
Hai người cũng hận thù quá sâu, ngoài một trận đấu sanh tử với nhau để giải quyết hận thù thấy không còn giải pháp nào khác hơn nữa.
Phấn Diện Đào Hoa quyết tâm quật chết Thạch Bảo Kỳ để đoạt lại hạt Đoạn Châu Hồn và để trả thù cho gã Độc Thủ Thư Sinh.
Thạch Bảo Kỳ ! Chàng cũng muốn giết ả Phấn Diện Đào Hoa để trả thù cho Đảng Ma Tôn Giả và Phượng Oanh đồng thời thâu lại Huyết Châu Hồn.
Bởi thế, hai người đều trầm sắc mặt xuống không nói năng gì cả. Nhưng cả hai bên đều vận công lực lên đến mười hai thành, chuẩn bị một trận đấu sanh tử với nhau trong bất cứ giờ phút nào.
Bỗng hai người lại xông lên.
Càng tiến càng gần, sau cùng họ chỉ cách nhau có năm sáu thưóc mà thôi. Thạch Bảo Kỳ bạo thét :
– Nạp mạng đây !
Phấn Diện Đào Hoa cũng thét : – Nạp mạng đây !
Trong loạt tiếng bạo thét lên, ngọn chưởng cùng ngón chỉ phát cùng lượt. Tức khắc triển ra một trận đấu thảm khốc.
Trận đấu nầy mau lẹ mà khốc liệt, ba chiêu vừa qua, hai bóng người đã cuốn nhau lại một chỗ.

Khi đông, lúc tây !
Khi bắn bổng, khi lướt ngang !
Tiếng chưởng ào ào.
Tiếng nổ vang trời chấn động cả một vùng rừng núi. Kình phong ào ào.
Tử ảnh lan tràn.
Không đầy nửa giờ thì hai người đã đấu gần trăm chiêu chưởng, toàn là những thức chiêu độc hiểm.
Hai bên đều thở lên hào hển, mồ hôi ướt dầm dề, áo quần xốc xếch, trên mình đầy những vết thương, tình thế cực kỳ bối rối.
Nhưng họ cứng rắn đấu nhau hơn trăm chiêu nữa, lại cũng chưa thấy ai thắng cả.
Song phương đồng lực với nhau.
Phấn Diện Đào Hoa tự xem mình quá cao, nay để đối phương đấu được hai trăm chiêu, ả nầy cho là cái nhục nhã lớn, chợt đổi sắc mặt thét lên :
– Thạch Bảo Kỳ, thật ta không ngờ ngươi lại có chút võ học, lại đây chúng ta đấu một trận cho ra sanh tử mới chịu thôi.
Vừa dứt lời thì bốn chiêu “Cửu Cửu Âm Dương Chưởng” đã liên tiếp đưa ra.
Bên nầy, Thạch Bảo Kỳ vì đấu lâu mà không thắng cũng bâng khuâng trong lòng, chàng cũng muốn sớm đánh chiêu thức cuối cùng.
Thấy vậy, chàng thét lên : – Đúng lúc rồi !
Tức thì một loạt chiêu thức :
Thiên Hà Đảo Tả, Long Phi Phụng Vũ, Huyết Tẩy Giang Hồ, Tình Thiên Nan Bổ !
Bốn chiêu Vô Địch Chưởng đồng thời được Thạch Bảo Kỳ đưa ra, cứng rắn tiến lên nghinh đón lấy thế chiêu Cửu Cửu Âm Dương Chưởng của Phấn Diện Đào Hoa.
Cửu Cửu Âm Dương Chưởng kỳ diệu vô phương, Vô Địch Chưởng cũng là võ công cực kỳ huyền bí, trận đấu toàn lực nầy thực là kinh thiên động
địa, trong bất cứ lúc nào cũng có thể ngã ra mà chết.
Đột nhiên “bùng” một tiếng nổ vang lên. Thạch Bảo Kỳ bị tống văng ra ngoài bốn mươi trượng phải ngồi trên mặt đất không thể đứng dậy được nữa.
Đồng thời ả ác phụ Phấn Diện Đào Hoa cũng bị đánh ra xa, ngồi thở hồng hộc, mặt xanh như chàm đổ.
Cứng rắn sanh tử đấu nhau nhưng lại vẫn còn thủ huề với nhau không ai hơn ai kém một chút nào cả.
Trong lòng Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên, ngấm ngầm nghĩ trong lòng : – Công lực của ả ác phụ nầy cao thâm quá độ, nếu hôm nay giết không được ả ấy, đợi khi đã luyện thành “Cửu Cửu Huyền Công” thì muốn giết ả ấy cũng khó mà thành tựu được. Vậy ta phải rán dốc toàn lực xem thế nào. ý niệm nầy sanh lên khiến chàng phấn chấn tinh thần, gượng chịu đựng sự đau đớn mà đứng ngay mình lên.
Bên kia, lão ác phụ cũng không chịu thua sút, cắn răng gượng gạo đứng lên.
Hai người lại hậm hực nhìn nhau, chuẩn bị đấu hiệp nhì sanh tử với nhau. Bầu không khí căng thẳng tột độ.
Trận đấu đi vào sanh tử quyết.
Cả hai kình thủ đều quyết quật hạ lấy nhau. Chợt khi ấy, ỏ ngoài điện chánh đưa lại một loạt tiếng nói chuyện to lớn. Chỉ nghe một giọng có sức hào hùng nói lên :
– Sư huynh, trời đã khuya rồi, không nơi nương tựa, chúng ta buộc phải tạm trú trong chùa nầy một đêm rồi mai sẽ tính đến cuộc hành trình.
Tiếp đó, một giọng nói mà Thạch Bảo Kỳ rất là quen thuộc : – Được, chúng ta tìm kiếm đại sư bá mấy tháng mà không gặp, đâu đâu đều không ra manh mối, chuyện đã đến như vậy, có gấp cũng chẳng có ích gì, phải sắp đặt kỷ lưởng mà thôi.
Thạch Bảo Kỳ nghe giọng nói quen thuộc nầy chưa kịp nghĩ ra là ai thì trước cửa chánh điện đã tiến vào ba người.
Người đầu tiên, Thạch Bảo Kỳ liền nhận ra là Minh Trí Đại Sư, Chưởng Môn Nhân của Thiếu Lâm Tự, bị hàm oan đuổi ra khỏi môn phái từ lâu. Hai người đi cùng Minh Trí Đại Sư là tăng nhân Thiếu Lâm Tự, mặc chiếc áo vàng sáng chói, tướng mạo nghiêm trang biểu dương chánh đạo giang hồ.
Sau khi nhận rõ Minh Trí Đại Sư thì Thạch Bảo Kỳ rất là mừng rở, vội vã tiến lên nghinh đón.
Chàng khích động nói : – Đại sư phụ đến đây thật là đúng lúc… Lời chàng còn chưa dứt thì Minh Trí Đại Sư đã quét cặp mắt lộ hào quang nhìn vào thi thể của Đảng Ma Tôn Giả nói với giọng bi đát :
– Tiểu thí chủ, vị trưởng giả nầy có phải là vị trưởng lão của bổn tự Đảng Ma Tôn Giả đó không ?
Vì thi thể của Đảng Ma Tôn Giả đã bị quật nát cho nên Minh Trí Đại Sư mới có câu hỏi như thế với Thạch Bảo Kỳ.
Câu hỏi nầy làm cho Thạch Bảo Kỳ rúng động.
Chàng thở than lên :
– Thưa Đại sư phụ, quả đúng vậy, lão tăng nầy chính là Đảng Ma Tôn Giả tiền bối đây.
Minh Trí Đại Sư cùng hai vị tăng nhân kia nghe Thạch Bảo Kỳ đáp thảy đều run rẩy cả thân mình.
Đột nhiên ba người đồng chấp tay bi đát thốt :
– A Di Đà Phật !
Giọng trầm lặng mang đau thương, ba vị cao tăng thảy đều rơi lệ ròng ròng.
Một chập sau Minh Trí Đại Sư mới căm hờn hỏi Thạch Bảo Kỳ : – Tiểu thí chủ, ai là hung thủ ?
Thạch Bảo Kỳ chỉ Phấn Diện Đào Hoa nói : – Hung thủ là Độc Thủ Thư Sinh, gã đệ tử của ả ác phụ nầy. Chàng ngừng rồi tiếp :
– Cũng chính ả hồ ly mặt ngọc nầy đã quyến rũ Mụi Hình Tôn Giả hãm hại chư vị tăng nhân Thiếu Lâm Tự từ bấy lâu nay.
Câu nói của chàng chẳng khác nào bình địa nổi trận phong ba, tạo nên cái sát khí cho Minh Trí Đại Sư.
Lão tăng nhìn Phấn Diện Đào Hoa bằng cặp mắt hận thù nhưng oai phong tột bực, sát khí lẩy lừng.
Minh Trí Đại Sư thét : – Phấn Diện Đào Hoa, nay lão tăng không thể sống chung với ngươi ở cõi trần gian nầy nữa.
Thốt xong, lão tăng giở chưởng phóng sanh bình qua bên ác phụ Phấn Diện Đào Hoa để triển ra cuộc tử sanh.
Hai sư đệ cũng như hình với bóng đều theo sau Minh Trí Đại Sư bủa vây Phấn Diện Đào Hoa, quyết giết ả trả thù cho Đảng Ma Tôn Giả.
Phấn Diện Đào Hoa thấy vậy kinh hoảng lên.
Lúc nảy chỉ có mình Thạch Bảo Kỳ mà thấy đã không ứng phó nổi. Nay lại thêm ba lão hòa thượng, tình thế nầy quả thật nguy ngập vô cùng cho ả hồ ly.
Lại nữa, đã đấu nhau lâu dài, thấy cơ thể đã tổn thương rất nhiều. Nếu miễn cưởng diễn ra trận đấu thì có hại chớ không ích gì cho ả.
Sau khi suy nghĩ kỷ rồi, ả nầy liền lập tâm tẩu thoát.
Phấn Diện Đào Hoa lạnh lùng hừ lên :
– Thạch Bảo Kỳ ! Hôm nay để cho ngươi được hưởng một cái may mắn, sau hai tháng nữa, lão nương sẽ đến lấy mạng người.
Không đợi ba tăng nhân tiến đến gần, Phấn Diện Đào Hoa đã tung mình lên, nhảy qua bức tường sụp đổ rồi chạy đi mất.
Ả ác phụ Phấn Diện Đào Hoa phóng di rất mau, chốc lát đã mất dạng, Minh Trí Đại Sư cũng kinh ngạc, chợt thét to lên :
– Hãy rượt theo cho mau.
Hai lão tăng hô to : – Vâng, rượt theo !
Ba người của Minh Trí Đại Sư vượt qua bức tường chạy đi trước. Thạch Bảo Kỳ gấp rút :
– Ta phải rượt theo mới được.
Chàng luợm luôn hạt Trị Thương Châu đã rớt nằm dưới đất cất vào mình. Sau đó, Thạch Bảo Kỳ triển ra bộ khinh công thần tốc, đuổi ở phía sau ba lão tăng nhân.
Động tác của bốn người rất lẹ. Nhưng họ đền ngoài chùa hoang nầy chỉ thấy trăng mờ sao tối, đêm khuya vắng lặng, gió thổi bụi cây rào rào, nào có thấy hình dáng của Phấn Diện Đào Hoa đâu nữa.
Bốn người đều ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy cũng không thấy gì cả. Chặp sau, Thạch Bảo Kỳ mới buông trầm giọng :
– Minh Trí Đại Sư ! Ả ác phụ nầy rất là quỹ quyệt, lại không rõ đi đâu, theo ý của tại hạ thì tốt hơn hết là chúng ta chia nhau đi tìm kiếm, không biết ý nghĩ của Đại Sư thế nào ?
Minh Trí Đại Sư gật đầu : – ý nghĩ của thí chủ rất hay, chúng ta hãy làm y như thế ! Nhưng hẹn gặp lại ở núi Hoàng Phổ, thí chủ hãy ghi nhớ.
Chủ ý đã định, tức thời bốn người đều chia ra bốn ngỏ đường khác nhau mà tiến đi tìm kiếm Phấn Diện Đào Hoa.
Thạch Bảo Kỳ nhắm ngay hướng tây tìm kiếm hết hai giờ, rốt cuộc cũng không ra dáng ả ma nương nầy, cũng chẳng được tin tức gì cả.
Chàng liền quay lại núi Hoàng Thổ để hy vọng Đại Sư có tin tức gì không. Trong chốc lát đã đến núi Hoàng Thổ, Minh Trí Đại Sư đã tới trước ở đây. Thạch Bảo Kỳ ngó thấy mừng rở phóng tới.
Chàng hỏi thật mau : – Đại sư phụ, có tin tức gì không ?
Minh Trí Đại Sư lắc đầu, trầm giọng nói : – Bần tăng tìm kiếm cả góc tây nam không thấy tông tích gì cả, không biết tiểu thí chủ có tin tức gì không ?
Thạch Bảo Kỳ than thở :
– Không có gì mới lạ cả, ả ác phụ nầy động tác khá mau, mới đó đã biến dạng rồi.
Minh Trí Đại Sư đưa mắt nhìn một vòng xuống dưới cánh rừng rồi nói với Thạch Bảo Kỳ :
– Nay chúng ta chỉ còn hy vọng Minh Lý và Minh Tâm hai sư đệ xem có thâu hoạch gì mới lạ không, bằng không nếu để cho ả ác phụ Phấn Diện Đào Hoa nầy trốn khỏi mà luyện thành “Cửu Cửu Huyền Công” thì hậu quả khó thể tưởng tượng vậy.
Nhắc đến chuyện Cửu Cửu Huyền Công, trong lòng Thạch Bảo Kỳ lại thể như mang nặng ngàn cân.
Quả thật thế, nếu không may để cho ả Phấn Diện Đào Hoa luyện thành ma chiêu Cửu Cửu Huyền Công thì sau đó tình hình quá nghiêm trọng, một mối nguy cơ thảm khốc cho bạch đạo giang hồ.
Trầm ngâm một chập, Thạch Bảo Kỳ chợt nghĩ đến một chuyện khác mà từ nảy chàng chưa hỏi.

Chàng trầm giọng : – Minh Trí Đại Sư phụ ! Ba vị thiền sư tới đây có phải đi tìm Đảng Ma Tôn Giả mãi cho đến nay mới gặp đó không ?
Minh Trí Đại Sư gật đầu : – Đúng vậy, từ khi chúng ta chia tay thì lão tăng truy mãi tông tích của thiền sư cùng dọ xét hành động của những kẻ cấu kết với Mụi Hình Tôn Giả để ngẩu nhiên có dịp được biết Đảng Ma Tôn Giả giả dạng làm nô bộc ở trong Túy Nguyệt Hiên, kế đó lại bị bại lộ cơ mưu, mang vết thương mà trốn đi, bởi thế lão tăng cùng với Minh Tâm, Minh Trí triển ra cuộc ngàn dặm tìm kiến nầy.
Dừng lại Minh Trí Đại Sư thở dài : – Thật không ngờ lão tăng đến trể một giây lát đã thấy muộn rồi, thật là đáng tiếc mà đau lòng cho người chánh đạo số mạng ngắn ngủi dường nầy. Nói đến sau cùng, giọt lệ của lão hòa thượng Minh Trí đã rơi xuống.
Qua một chập, Minh Trí Đại Sư mới trấn áp lại tâm tình mà hỏi đến sự tình trải qua của Thạch Bảo Kỳ.
Thạch Bảo Kỳ nghe hỏi liền đem cả câu chuyện sau khi chia tay thuật lại cho Minh Trí Đại Sư nghe.
Nghe qua Minh Trí Đại Sư vừa lo âu vừa mừng rỡ, liền đó lại nghiêm sắc mặt lên nói :
– Trách nhiệm của tiểu thí chủ thật là vô cùng hệ trọng và lâu dài, xin thí chủ hết sức cẩn thận mới được vì có thể kẻ thù của nhà họ Thạch, đã tràn đầy khắp chốn võ lâm.
Nói đến đây, chọt thấy ở chân núi có người chạy lên, chính là Minh Lý đại sư
Đợi Minh Lý Đại Sư lên đến, Minh Trí Đại Sư hấp tấp hỏi :
– Minh Lý sư đệ có rượt kịp ác phụ đó không ? Hãy nói mau ra.
Minh Lý Đại Sư lắc đầu than thở : – Băàn tăng rượt theo ngoài mười dặm kết quả không có phát giác gì cả. Ả ác phụ đã chạy đàng nào rồi.
Hai người nghe nói, cảm thấy thất vọng.
Lúc ấy Minh Tâm Đại Sư lại kịp thời lên núi đến chỗ ba người đang đứng chờ.
Kết quả cũng không ra manh mối gì. Bốn người buồn bả nhìn nhau. Sau khi im lặng một chập, Thạch Bảo Kỳ hình như cố tìm được kế hoạch, chàng nói :
– Tam vị đại sư phụ, nếu tại hạ không có nhận lầm thì ả ác phụ kia đã chạy ngoài ba mươi dặm rồi…
Minh Tâm Đại Sư không chờ chàng nói dứt lời, lại tiếp : – Vậy thì chúng ta mở rộng cái phạm vi sưu tầm xem thế nào ? Thạch Bảo Kỳ lắc đầu :
– Có thể không kết quả gì. Một là địa thế quá rộng, hai là chúng ta không biết phương hướng đích xác của ả nầy, dù cho có nhiều người đi tìm hộ nữa cũng khó mà thành công.
Nghe nói thế, Minh Trí Đại Sư ngơ ngác một chập rất lâu. Lão tăng hỏi Thạch Bảo Kỳ :
– Vậy theo cao kiến của tiểu thí chủ thì phải tính thế nào đây ? Thạch Bảo Kỳ đáp :
– Theo thiển kiến của tại hạ thì bây giờ tốt hơn hết là tam vị đại sư trở về chùa hoang an táng lão thiền sư, còn cái trách nhiệm đi tìm gặp lão ác phụ Phấn Diện Đào Hoa kia để tại hạ gánh vác. Theo ý tại hạ, thân phận của Phấn Diện Đào Hoa miễn là ả nầy công khai ra mặt tại chốn giang hồ thì chắc là tìm kiếm ả cũng không mấy gì khó khăn trong giới võ lâm.
Đồng thời theo sự hiểu biết của tại hạ thì ả yêu hồ nầy còn phải hai tháng nữa mới tựu thành ngón Cửu Cửu Huyền Công một cách hoàn toàn. Trong thời gian nầy tại hạ làm thế nào cũng phải tìm giết cho được ả ác phụ ấy, không thể để cho ả nầy luyện thành tà công ghê gớm đó.
Chẳng hiểu chư vị nghĩ thế nào ?
Ba vị tăng nhân thấy chàng nói có lý đều gật đầu cho là phải. Minh Trí Đại Sư lại trân trọng nói :
– ý kiến của tiểu anh hùng rất hay, bần tăng hoàn toàn đồng ý, đợi sau khi an táng lão thiền sư xong xuôi rồi thì sẽ theo tiểu thí chủ tùy nghi sai khiến, cái trách nhiệm phát huy Thiếu Lâm cùng sự trấn an trong làng võ lâm hoàn toàn là nơi tiểu hiệp đây. Xin nhớ lấy và nên bảo trọng lấy mình. Thạch Bảo Kỳ cười khiêm tốn :
– Đại sư phụ đã quá lời rồi, thực ra chỉ vì thiền sư Đảng Ma Tôn Giả đối với tại hạ ân nghĩa hậu trọng, dầu cho tại hạ có chết vì Thiếu Lâm Tự cũng
đáng vậy. Đại sư chớ nói như thế.
Sau một chập, chàng lại tiếp :
– Lúc nầy một tấc thời giờ là một tấc vàng, nay tại hạ muốn lên đường trước. Xin bái biệt chư vị sư phụ để còn theo dõi ả ác phụ kia.
Rồi chàng vòng tay thi lễ, phóng xuống núi Hoàng Thổ, nhắm ngay hướng tây mà đi thẳng.
Minh Trí Đại Sư và hai sư đệ ngó theo chiếc bóng của Thạch Bảo Kỳ cho đến khi khuất dạng mới buông tiếng thở dài :
– Thật là đóa kỳ hoa của võ lâm.
Rồi ba vị lão tăng cùng nhắm hướng ngôi chùa cổ để lượm xác của Đảng Ma Tôn Giả mai táng…
Về phần Thạch Bảo Kỳ.
Lúc nãy ở trên núi Hoàng Thổ chàng đã thành công lâu rồi, công lực của chàng đã hồi phục lại nên bây giờ chàng đi mau như làn khói. Sau một chập đã phóng ra ngoài ba mươi dặm.
Rồi chàng ở trong vòng ba mươi dặm nầy, tìm xét lục lạo trong những nơi hang hốc, từ đêm khuya cho đến sáng.
Kết quả không thấy ả Phấn Diện Đào Hoa, trái lại ở ngoài rừng hoang lại gặp một vị lão nhân áo tím.
Lão nhân nầy, mới phớt qua thì thấy lạ mặt, nhưng nhìn kỷ lại chàng hiểu ngay là lão Hạ Sương Lâm, biệt hiệu Tử Y Tú Sĩ, chính là người ở nơi Phong Lâm Độ, hôm đám tiệc mà lão nhân phản đối Phong Lâm Cư Sĩ
hành động vô nghĩa đó.
Thạch Bảo Kỳ đang mở miệng toan nói thì Tử Y Tú Sĩ nói lên : – Thạch công tử, lão phu đang lo sợ không thể tìm được ngươi, không ngờ lại được gặp ở đây, thật là ý trời sai khiến vậy.
Thạch Bảo Kỳ sửng sốt : – Tử Y lão tiền bối tìm tại hạ có gì chỉ giáo chăng ? Tử Y Tú Sĩ nói :
– Lão phu muốn vạch cả âm mưu quỉ kế từ bấy lâu nay của lão Phong Lâm Cư Sĩ.
Thạch Bảo Kỳ nghe nói phấn chấn lên vì từ lâu chính chàng đã muốn biết rõ chuyện nầy.
Chàng gấp rút : – Tiền bối am hiểu âm mưu của lão ma đầu Phong Lâm Cư Sĩ đấy à ? Tử Y Tú Sĩ gật đầu :
– Dĩ nhiên lão phu ám hiểu rất tường tận.
– Vậy thì Tử Y tiền bối, tại hạ trước hết muốn biết hai hạt Huyết Châu Hồn trong tay của Phong Lâm Cư Sĩ do đâu mà lão ma đầu thâu được ? Tử Y Tú Sĩ đáp :
– Hắn đoạt được từ tay của lịnh đại nhân.
Thạch Bảo Kỳ sửng sốt : – Lão tiền bối. Lại có câu chuyện nầy nữa sao ? Nói như thế Phong Lâm Cư Sĩ cũng là một trong hung thủ ở Đô Thiên Phong đoạt bảo đây ?
Tử Y Tú Sĩ gật mạnh đầu : – Chẳng những là hung thủ mà lại còn là kẻ chủ mưu nữa. Thạch Bảo Kỳ nghe Tử Y Tú Sĩ tiết lộ Phong Lâm Cư Sĩ chẳng những là một trong đám hung thủ cướp giựt Huyết Châu Hồn của Thạch Phá Thiên mà lại là kẻ chủ mưu, bất giác giận phừng gan lên.
Chàng cất giọng oán hờn : – Tử Y lão tiền bối, sự tình trải qua như thế nào, tiền bối có biết không ? Tử Y Tú Sĩ nghiêm chỉnh :
– Thạch công tử, mười năm về trước nhị đại nhân dùng hạt Sanh Mỷ Châu để đính hôn với ả con gái của Phong Lâm Cư Sĩ, công tử có hay chuyện nầy chăng ?
Thạch Bảo Kỳ gật nhẹ : – Chuyện nầy tại hạ từng nghe Tiêu Diêu Khách tam thúc kể một lần rồi. Tử Y Tú Sĩ tiếp :
– Theo lão phu biết thì cũng chỉ vì hạt Sanh Mỷ Châu đó mà Thạch Phá Thiên đại hiệp thọ đại họa. Chỉ vì lệnh đại nhân đem Huyết Châu Hồn khiến cho Phong Lâm Cư Sĩ sanh lòng tham lam, sau khi đại hiệp rời khỏi Phong Lâm Cư thì lão tặc kia liền theo dõi đàng sau.
Theo mãi đến núi Hoàng Sơn, lại còn khẩn cầu hai lão Long Mộc Đảo Chúa và vô số cao thủ hai đạo hắc bạch kéo đến tại Đô Thiên Phong ngăn đường của lịnh song thân, triển ra một trận đánh nhiều người thắng ít, thật vô liêm sĩ. Sau rốt hai vợ chồng của Thạch đại hiệp không thể đánh nổi bọn quần hùng, bị buộc phải nhảy xuống dòng nước, đến nay chưa hiểu sống chết thế nào.
Còn những hạt Huyết Châu Hồn thì bị các ma đầu chia nhau giành giựt. Phong Lâm Cư Sĩ trong tay đã được hai hạt.
– Tử Y tiền bối thấy tận mắt hay là nghe giang hồ kể lại ? Tử Y Tú Sĩ nói :
– Lão phu nghe nói lại hơn nữa lão phu từng gạn hỏi trước mặt Phong Lâm Cư Sĩ nữa.
Thạch Bảo Kỳ gấp lên : – Phong Lâm Cư Sĩ trả lời như thế nào hở tiền bối ? – Hắn nhận ngay chuyện nầy.
Máu thù sôi lên, Thạch Bảo Kỳ dằn mạnh giọng : – À ! Hắn đã nhận ngay như thế, sao lão tiền bối không lập tức đem chuyện ấy công bố cho võ lâm thiên hạ hay cái âm mưu hiểm độc ấy ?
Buông tiếng thở dài, Tử Y Tú Sĩ đáp : – Nói ra thì hổ thẹn, bởi vì có mối cảm tình thân mật với lão tặc nầy. Đồng thời Phong Lâm Cư Sĩ xưa nay vẫn nghĩa hiệp song toàn, tiếng tăm lừng
lẫy nen lão phu không nở phá hũy cái thanh danh của hắn, từng khuyên can nhiều phen mong hắn có thể sám hối tự chữa mình để chuộc tội và có
thể ráng sức điều tra tông tích của vợ chồng Thạch Phá Thiên đại hiệp, cùng bảo trở kẻ thừa tự của nhà họ Thạch.
Ngờ đâu lão tặc kia cố ý làm như không nghe theo lời khuyên giải, lại nuôi ảo mộng hợp mười bốn hạt Huyết Châu Hồn lại để học hết võ công ghi trên đó, rồi sẽ trở thành Thiên Hạ Đệ Nhứt Nhân, cho nên lời của lão phu hắn không có để tâm gi cả. Sau đó sự tình càng diễn càng ác liệt, rốt cuộc trong trận Huyết Châu Lôi Đài chiêu thân, bị lão phu trách mắng thì
thành thù hận với nhau, đoạn tuyệt tới lui, nghĩ lại cũng thật đau lòng. Thạch Bảo Kỳ nghe đến đây giận đến tái xanh cả sắc mặt lên, mắt đỏ như lửa, hậm hựt thét :
– Phong Lâm Cư Sĩ ! Lão tặc nầy thật là vô tình nghĩa, vô liêm sĩ. Thạch
Bảo Kỳ ta còn một hơi thhỏ cũng không để cho ngươi tiêu diêu nơi ngoài vòng vũ trụ đâu.
Cặp mày của chàng đựng đứng lên, lại nổi cơn thịnh nộ hỏi : – Tử Y tiền bối ! Tiền bối có nhàn rổi không ?
Tử Y Tú Sĩ hỏi : – Thạch công tử ! Công tử muốn …
Thạch Bảo Kỳ ngắt lời :
– Tại hạ muốn tức tốc đến Phong Lâm Cư để cho lão ma đầu kia một bài học thật đích đáng.
Tử Y Tú Sĩ lắc đầu : – Thạch công tử chớ có xúc động làm gì cho hao tổn tâm thần. – Vì sao vậy ?
– Vì hiện nay Phong Lâm Cư Sĩ không có ở tại Phong Lâm Độ, đến có ích chi đâu.
– Không có ở trong Phong Lâm Cư à ? Vậy hắn hiện giờ ở đâu ? Tử Y Tú Sĩ ngẩm nghĩ đáp :
– Có thể lão Phong Lâm Cư Sĩ đương bôn ba đi tìm các hạt Huyết Châu Hồn khác, đồng thời cũng có phó hội chi dấy.
Tâm tình Thạch Bảo Kỳ càng khẩn trương : – Lão đi tìm ở đâu đây ?
Tử Y Tú Sĩ đáp : – Bọn Càng Khôn Lục Tuyệt cùng những kẻ có hạt Huyết Châu Hồn trên tay hiện nay.
Khẽ cau mày một cái, Thạch Bảo Kỳ lại hỏi : – Lão tiền bối ! Còn hắn đi phó hội gì đây ?

– Tình hình tường tận thì lão phu vẫn còn chưa hiểu rõ được. Hiện giờ chỉ biết Phong Lâm Cư Sĩ từ lúc chưa có thể thực hiện được lôi đài Huyết Châu Hồn thì đến nay hắn còn nuôi cái ảo mộng chưa phai. Gần đây hắn lại lập một kế mới, triển ra một cuộc thăm viếng thiện chí, từng đi viếng Tà Trung Vương Tiêu Bằng cùng Mã Trung Quân Ngô Cang, mời mọc
chúng gặp nhau, sự mưu mô nầy chắn có phần lớn là dính líu tới vấn đề
Huyết Châu Hồn nhưng nào ai biết hắn định cái chủ ý gì đây. Sắc mặt nghiêm chỉnh lên Tử Y Tú Sĩ ngừng lại một giây rồi lại nói tiếp : – Lão phu đi tìm Thạch công tử là bởi cái mục đích nầy đây.
Thạch Bảo Kỳ nhướng mày : – Tử Y tiền bối toan tính là …
Tử Y Tú Sĩ trầm giọng :
– Tập trung toàn lực tiêu diệt hết bọn chúng ma đầu trong kỳ phó hội nầy. Hào khí bốc cao ngàn trượng, Thạch Bảo Kỳ nói :
– Hay lắm ! Tại hạ hoàn toàn đồng ý theo lão tiền bối, nhưng không biết các ma đầu hội họp nơi đâu, tiền bối có rõ chăng ?
– Chúng hội họp tại quận Nam Xương, tỉnh Giang Tây. – Địa thế của quận Nam Xương rất rộng lớn, chẳng biết có địa chỉ chính xác không, xin lão tiền bối cho biết rõ hơn.
Suy nghĩ một phút, Tử Y Tú Sĩ đáp : – Hiện giờ chỉ biết ở quận Nam Xương, chưa biết địa chỉ đích xác nhưng … – Nhưng sao đây hở lão tiền bối ?
– Nhưng các ma đầu nầy nếu có xuất hiện tại Nam Xương thì chắc là chấn động giang hồ, chúng ta đến Nam Xương thì cũng không khó gì má phát giác được nơi họp của bọn chúng.
– Đúng, đây là sự thật, vậy chúng ta hiện giờ phải đến Nam Xương chăng ? Tử Y Tú Sĩ lắc đầu :
– Hiện giờ hãy còn quá sớm, bởi vì ngày giờ của bọn chúng hội họp còn gần một tháng nữa, chúng ta đến sớm cũng chẳng ích lợi gì.
Thạch Bảo Kỳ nhớ lại, tán đồng : – Đúng vậy, từ đây đến đó thời gian qua mau vậy thì tử Y lão tiền bối định tiến hành công việc như thế nào đây ?
– Phong Lâm Cư Sĩ cùng bọn Càng Khôn Lục Tuyệt đều là ma đầu hạng cao tột bực, nếu chỉ sức liên hiệp của chúng ta tự nhiên là ứng phó không thể nào thành công, nên lão phu muốn lợi dụng cái thời gian nầy đi hô hào, hiệu triệu những nghĩa sĩ trong hàng ngũ võ lâm nổi lên chống đối bọn cuồng đồ mà dự cuộc khởi nghĩa nầy có thể kết quả hơn.
Đồng thời Thạch công tử nên thừa dịp nầy mà luyện tu võ học vì cuộc
diện nầy thành hay bại đối với bổn thân công tử, cùng với tương lai của
các phái võ lâm ảnh hưởng rất lớn, cho nên không thể hấp tấp mà hành sự được.
Thạch Bảo Kỳ thấy lão nầy nói rất có lý liền gật đầu cho là phải, rồi nói : – Lời nói của Tử Y tiền bối rất đúng, nếu chúng ta có thể tìm được Tiêu Diêu tam thúc, Huyết Châu Lão Nhân cho đến đám người Minh Cung ra sức tương trợ thì chắc là có thể nắm chắc phần thắng lợi.
Tử Y Tú Sĩ nghiêm chỉnh lên :
– Hay lắm, Thạch công tử đây chia tay người nào việc nấy, trước khi bọn ma đầu họp thì ta gặp tại quận Nam Xương hiệp sức đập tan mưu mô hiểm độc của lão tặc nầy !
Thạch Bảo Kỳ cau mày : – Hay lắm ! Tiền bối xin tự tiện ! – Vậy thì chúng ta sẽ gặp nhau tại Nam Xương ! Lời của Thạch Bảo Kỳ chưa dứt thì Tử Y Tú Sĩ đã cung tay lên cáo từ, lão đã phóng như làn khói nhẹ về hướng đông…
Thạch Bảo Kỳ đưa mắt nhìn Tử Y Tú Sĩ biệt dạng rồi mới rời khỏi sân tràng.
Hai mươi mấy ngày về sau đó, Thạch Bảo Kỳ đem toàn bộ tinh thần tập trung ở nơi việc luyện võ công và đi tìm Tiêu Diêu Khách cùng với Huyết Châu Lão Nhân, hai chuyện quan trọng trước khi đến nơi đối phó với bọn ma đầu.
Kết quả Huyết Châu Lão Nhân, bọn người Minh Cung, Tiêu Diêu Khách chàng đều không gặp được lại cũng không tìm được luôn cả ả ác phụ Phấn Diện Đào Hoa nữa.
Trong thời gian nầy chàng lợi dụng thời gian rảnh rang để tập chiêu “Lãng Đã Triều Thạch”, môn võ học ghi trên Trị Thương Châu, luyện qua rất là thuần thục có thể lâm trận vận dụng tự nhiên như ý muốn của mình. Đồng thời năm chiêu Vô Địch Chưởng khác cũng có tiến bộ nhiều, luyện thành bảy phần công lực, sánh với ngày xưa thật thấy xa nhiều.
Nhơ sự luyện tập đó nên luôn cả Hồi Long Chưởng, Xuyên Tâm Đoạn Mạch Chỉ ảnh hưởng rất nhiều, thủ pháp đạt cỏi tinh vi.
Lúc ấy đã gần đến thời gian của các ma đầu hội họp mà Thạch Bảo Kỳ vẫn chưa có tìm gặp Huyết Châu Lão Nhân vả Tiêu Diêu Khách khiến tâm tình trầm trọng lên.
Nhưng dã đến thời hạn cuối cùng đã không thể để cho chàng đi tìm mãi nữa.
Thạch Bảo Kỳ tự nhủ : – Ta nên gấp rút đến quận Nam Xương, có thể là Tử Y lão tiền bối đã tìm gặp Huyết Châu Lão Nhân rồi không chừng.
Rồi chàng liền lên đường đi ngay vào hướng quận Nam Xương. Quận Nam Xương là một nơi đô thị phồn hoa, dân cư đông đảo khiến Thạch Bảo Kỳ cảm thấy ở trong hoàn cảnh mới mẽ.
Lại nữa, đường xá ngổn ngang, dân số trù mật, chàng cất mắt nhìn thiên hạ đều là những bộ mặt xa lạ, chàng khó nhọc đi tìm kiếm cả giờ rốt cuộc cũng chẳng thấy lão Tử Y cùng bọn người Tiêu Diêu Khách cùng các người quen thuộc đâu cả.
Mà lại Phong Lâm Cư Sĩ và bọn Càng Khôn Lục Tuyệt cũng không biết chốn nào tìm kiếm bọn hắn.
Bất giác tâm tình Thạch Bảo Kỳ trầm nặng lên.
Chàng ngẫm nghĩ : – Trước khi chia tay Tử Y tiền bối chưa có hẹn gặp tại đâu, còn địa chỉ của các ma đầu không biết bọn ấy hội họp nơi nào, cả cái quận Nam Xương lớn như thế, bảo làm thế nào đi tìm được.
Đang cảm thấy tâm sự trầm nặng không biết làm thế nào đây, đột nhiên Thạch Bảo Kỳ nghe có tiếng quen thuộc bên tai :
– À Nhứt Minh ! Anh cũng đến Nam Xương à ? Thật là may mắn rồi đây ! Thạch Bảo Kỳ nghe giọng nói rất là quen thuộc, liền cất mắt nhìn theo
tiếng gọi.
Chỉ thấy một người trong đám đông xuất hiện.
Gã ấy chính là Lâm Kiến Xương, người thiếu niên chàng từng gặp tại Chánh Dương Lâu uống rượu với nhau và cũng là môn đệ của Mã Trung Quân Ngô Cang.
Mã Trung Quân là kẻ thù sanh tử của Thạch Bảo Kỳ mà Lâm Kiến Xương cũng không phải là người lành, chàng đối với hắn đã căm thù từ hôm
trước rồi.
Nhưng hiện nay hoàn cảnh lại khác nhau. Thạch Bảo Kỳ biết hắn đến đây chắc có liên quan với cuộc hội họp của quần hùng.
Chàng cau mày lại, nghĩ được một kế, lợi dụng Lâm Kiến Xương để dọ thám các chuyện sắp tới đây.
Nay lại thấy hắn còn cho mình là Bạch Nhứt Minh, chàng cũng chưa bày tỏ, bèn tương kế tựu kế nói :
– À ! Anh Lâm Kiến Xương mạnh khỏe thế nào, thấy lâu rồi mới gặp mặt nhau đây.
Lâm Kiến Xương tiến lên bắt tay mừng chàng : – Từ khi chia tay ở thành Hứa Xương đến nay mấy tháng rồi, khiến tiểu đệ nhớ huynh đài khôn xiết, anh Nhứt Minh ! Anh đến Nam Xương có chuyện gì đây ?
Thạch Bảo Kỳ ngẫm nghĩ rồi đáp : – Vì nhàn rổi tâm tình buồn bực nên đi đây sang đó để tìm những điều lịch duyệt trong chốn giang hồ. Còn huynh đài tới Nam Xương có chuyện gì quan trọng chăng ?
Cặp mắt gian trá của Lâm Kiến Xương đảo nhanh qua lại vài vòng, cười âm hiểm rồi nói với Thạch Bảo Kỳ :
– Tiểu đệ cũng không có chuyện gì quan trọng cho lắm, chỉ là đến dạo chơi thành Nam Xương nầy thôi.
Thạch Bảo Kỳ vốn muốn hỏi ra cuộc hành trình của Lâm Kiến Xương nhưng khi nghe nói như thế chàng đâm ra thất vọng.
Chàng bâng khuâng chưa biết có nên theo dõi gã nầy hay không. Lúc ấy, Lâm Kiến Xương quét mắt nhìn chàng một cái rồi tiếp :
– Anh Nhứt Minh, đây chẳng phải là nơi đàm thoại, chúng ta tìm một nơi để cùng nhau nói chuyện một buổi thân mật hơn, chẳng hiểu niên huynh có chấp nhận tấm lòng sơ ngộ của tiểu đệ chăng ?
Cặp mắt của Thạch Bảo Kỳ chạm ngay vào đôi mắt xảo quyệt của hắn. Do dự một chút chàng nói :
– Nhưng chúng ta định đi chốn nào ?
Lâm Kiến Xương nhanh mồm : – Nơi khách sạn của tiểu đệ đang ở !
Chỉ vì Thạch Bảo Kỳ sớm đã muốn dọ thăm tin tức của Lâm Kiến Xương, nên nghe nói chàng không từ chối liền gật đầu :
– Vậy thì chúng ta đi.
Hai người cùng phóng mình đi song song với nhau.
Quanh qua vài co,n đường lớn rồi đến một khách điếm hào hoa xinh đẹp vào bực nhứt trong nội thành Nam Xương.
Lâm Kiến Xương dẫn đường cho Thạch Bảo Kỳ tiến vào một căn phòng ở dãy nhì khách điếm.
Đây là căn phòng thượng hạng, trần thiết cực kỳ tráng lệ nguy nga nhưng khi xô cửa bước vào thì …
Trong phòng trống rổng không có một ai.
Bất giác Thạch Bảo Kỳ sửng sờ lên.
Thạch Bảo Kỳ sửng sốt vì chàng ngở Lâm Kiến Xương chắc là đi với sư phụ hắn là Mã Trung Quân.
Nay thật là không ngờ, chàng lại nói trong lòng : – Thế là gì đây, không lẽ là …
Thạch Bảo Kỳ chưa kịp chuyển sang ý nghĩ khác thì Lâm Kiến Xương cười ha hả lên rồi bảo chàng :
– Nhứt Minh, xin huynh đài ở tại đây chờ trong giây lát, tiểu đệ xuống lầu bảo tiểu nhị dọn vài món thức ăn lên đây để thưởng thức với nhau. Không cần sự đáp ứng của Thạch Bảo Kỳ, sau khi dứt lời thì hắn bỏ đi ra ngoài phòng.
Lâm Kiến Xương bước ra cửa phòng đi qua hai dãy phòng, đến một gian phòng riêng biệt ở phía sau vườn có vẻ kín dáo.
Hắn ngó dáo dác coi có ai theo dõi mình chăng rồi mở cửa vào gian phòng đó.
Vào trong gian phòng thanh tịnh, thấy trên ghế dựa xuất hiện một người trạc tuổi năm mươi, mặt mày âm hiểm, rất quen thuộc.
Lâm Kiến Xương liền tiến lên thi lễ, cung kính nói với vị lão nhân mặt mày âm hiểm đó :
– Thưa sư phụ, đệ tử trở về đây !
Lão nhân ngẩn lên.
Xem lại chẳng ai khác hơn Mã Trung Quân.
Mã Trung Quân nhìn ngay mặt Lâm Kiến Xương rồi lạnh lùng “hừ” một tiếng, hỏi tiếp :
– Lâm Kiến Xương ! Ta bảo ngươi đi tìm Tiếu Diện Diêm La, vậy ngươi đã tìm gặp lão nhân nầy hay chưa ?
Lâm Kiến Xương cung tay : – Thưa sư phụ, đệ tử kiếm cùng những khách sạn nơi thành Nam Xương cũng không được gặp Phong Lâm Cư Sĩ cùng bọn Càng Khôn Lục Tuyệt nơi đâu cả.
Mã Trung Quân thất vọng : – Vậy thì lạ quá, kỳ hạn nhóm họp đã đến nơi rồi, tại sao lại còn chưa thấy mặt ?
Thật là chuyện lạ lùng dây.
Lâm Kiến Xương nói :
– Thưa sư phụ, theo đệ tử là các bậc anh hùng cao thủ sớm đã đến nơi nhóm hội rồi !
Mã Trung Quân sừng sộ : – Câm đi, lần nhóm hội phen nầy Phong Lâm Cư Sĩ rất là cẩn thận, không thể hẹn trước với ai địa điểm nơi đâu cả, đến giờ phút cuối cùng mới liên lạc với nhau, không …
Lão ma đầu ngẫm nghĩ.
Lúc ấy ở trước cửa đã có một người lặng lẽ lén nghe. Đấy là Thạch Bảo Kỳ. Chàng nghe đến đây thần sắc khẩn trương lên, vì không ngờ Mã Trung Quân lại ở trong gian phòng nầy.
Một ý niệm vụt qua ý chàng.
Chàng hiểu ngay tại sao Lâm Kiến Xương đến nơi đây rồi. Chắc là hắn báo tin chàng cho Mã Trung Quân.
Tuy vậy, Thạch Bảo Kỳ vẫn chưa quyết.
Vì Lâm Kiến Xương gọi chàng là Nhứt Minh, có lẽ nào đến đây để báo tin gì.
Nên chàng nhẫn nại lắng nghe.
Cũng trong lúc ấy.
Đã nghe Lâm Kiến Xương nói : – Sư phụ ! Xin người chớ có vội chi, mục đích quan trọng trong phiên nhóm đại hội nầy chẳng qua là vì Huyết Châu Hồn và Vô Địch Chưởng, nay đệ tử tuy chưa tìm gặp bọn người Phong Lâm đại hiệp nhưng lại tìm được người nhân phạm mà sư phụ tìm kiếm không gặp đó.
Mã Trung Quân trợn mắt : – Là ai vậy ?

Lâm Kiến Xương đáp gọn : – Thạch Bảo Kỳ !
Câu nầy thốt ra, sắc mặt của Mã Trung Quân liền biến đổi lên, chợt nhảy phóc lên khỏi ghế như loài khỉ vượn.
Lão gấp rút : – Lâm Kiến Xương, con nói là gã tiểu tử của nhà họ Thạch. Thạch Phá Thiên ma đầu đó chăng ?
Lâm Kiến Xương khẽ gật : – Đúng như thế, chính là hắn đấy.
Mã Trung Quân khẩn cấp :
– Hiện giờ gã ở đâu ?
– Đệ tử dẫn hắn đến một gian phòng ở riêng, nay đến đây xin sư phụ định đoạt số phận của gã vậy.
Mã Trung Quân khen ngợi : – Hay lắm, con làm đúng lắm, giờ hãy dẫn sư phụ đi liền đến gặp gã tiểu tử ấy xem sao.
Lâm Kiến Xương hỏi : – Vậy sư phụ tính xử trị hắn thế nào ? Nghĩ ngợi một chút, Mã Trung Quân đáp : – Hãy giết gã ngay. Vì sư phụ có tham dự cuộc cướp đoạt Huyết Châu Hồn tại núi Đô Thiên Phong năm xưa, nếu để gã sống trên đời là một cái hậu hoạn không phải là nhỏ vậy.
Lâm Kiến Xương nói : – Đúng vậy, ta phải giết ngay. Lại nữa, theo đệ tử biết thì trên mình của tiểu tử này có cả bốn hạt Huyết Châu Hồn cần phải thu thập cho mau. Chiếc đầu của Mã Trung Quân khẽ gật :
– Chuyện nầy sư phụ cũng đã biết, đây cũng là một nguyên nhân mà ta phải giết gã Thạch Bảo Kỳ, miễn là sư phụ có thể đoạt lấy bốn hạt Huyết Châu Hồn của gã thì ỏ trong cuộc đại hội nầy danh giá trăm bội, dù cho Phong Lâm Cư Sĩ tự cao thế nào rồi cũng phải nhường cho ta vài phần vậy. Cặp mắt Lâm Kiến Xương đảo lộn vài vòng rất nên quỉ quyệt rồi nói với Mã Trung Quân :
– Thưa sư phụ, nhưng vừa rồi đồ đệ có nghe công lực của Thạch Bảo Kỳ rất khả quan, sư phụ phải cẩn trọng cho lắm mới được.
Chỉ nội trong mình gã có đến bốn hạt cũng đủ biết võ công gã đến bực nào rồi.
– Lời đồ đệ có lý, nhưng theo con thì phải làm thế nào đây ? Suy nghĩ một chập, Lâm Kiến Xương nói :
– Theo ý đệ tử thì …
Nói đến đây hắn kê miệng vào tai của Mã Trung Quân nói nhỏ một chập. Sau khi nghe xong, Mã Trung Quân lộ vẻ mừng rỡ, vổ vai của Lâm Kiến Xương ha hả cười lên :
– Quả thật diệu kế, Lâm Kiến Xương, phen nầy sư phụ khen ngươi đây. Mã Trung Quân dựng cặp mày lên, chợt lại nói :
– Lâm Kiến Xương chúng ta qua bên phòng hắn cho mau.
Lâm Kiến Xương gật đầu, cất bước ra đi.
Thạch Bảo Kỳ liền gấp rút quay trở về phòng chàng.
Vừa bình tỉnh tâm tình lại thì nghe tiếng bước lộp cộp ờ ngoài cửa phòng. Trong nháy mắt thì Lâm Kiến Xương đã xuất hiện nơi cửa phòng.
Lâm Kiến Xương vòng tay : – Nhứt Minh ! Phiền anh chờ lâu quá. Thạch Bảo Kỳ an nhàn cười nói :
– Không có chi, tiểu đệ còn chưa đói gì cho lắm. Chàng làm như chưa hề hay biết câu chuyện vừa xảy ra giữa gã nầy và Mã Trung Quân.
Lúc ấy Mã Trung Quân bước vào.
Thạch Bảo Kỳ nhìn qua hơi rúng động. Nhưng chàng vờ không hiểu người đó là ai, day qua hỏi Lâm Kiến Xương một câu :
– Kiến huynh, lão anh hùng đây là ai ?
Lâm Kiến Xương tùy ý dáp : – Lão anh hùng đây là một người bá phụ, vì tiểu đệ mới gặp ở trong khách điếm nầy chuyện trò một hồi nên chưa kịp đến bảo tiểu nhị nấu thức ăn, chắc là giây lát nữa hắn sẽ mang lên, xinh huynh đài chờ đợi.
Thạch Bảo Kỳ không nói gì.
Lâm Kiến Xương nói với Mã Trung Quân : – Thưa bá phụ, vị tiểu anh hùng nầy là Bạch Nhứt Minh đây. Mã Trung Quân vừa nghe qua liền phát lên một nụ cười rồi nghiêm sắc mặt hỏi :
– Tiểu anh hùng diện mạo đường hoàng, công lực cao cường, thật là loại long phụng của con người, nay lão phu được gặp mặt thật là có duyên lắm. Vừa nói lại vừa tiến lên trước mặt Thạch Bảo Kỳ, đưa cánh tay hữu của hắn ra chuẩn bị bắt tay với chàng.
Thì ra đây là một cuộc âm mưu của thầy trò Mã Trung Quân đã lợi dụng trong khi bắt tay xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị tiến lên một bước là ? giết người cướp báu.
Lúc ấy Mã Trung Quân đã ngấm bgầm vận toàn bộ công lực lên ngọn
chưởng, miễn là nắm bàn tay của Thạch Bảo Kỳ tức thì ám lực sẽ lấn áp qua làm cho chàng thiếu niên chấn động mãnh liệt mà chết vì Lâm Kiến Xương cũng đúng lúc tiến bước lên chuẩn bị phối hợp hành động cùng sư phụ của gã.
Tức thì tiến vào cao trào khẩn trương, một màn tử vong bao trùm trong nầy một cách âm thầm.
Thạch Bảo Kỳ nhận thấy rõ ràng đã hiểu ngay âm mưu của bọn chúng, cau mày nghĩ thầm :
– Hừ ! Bọn ngươi tự tìm phiền nảo đây.
Rồi chàng liền thi triển ra một động tác cực kỳ mau lẹ mà bắt tay với Mã Trung Quân đang đưa bàn tay mặt.
Nhưng không phải như thế.
Thạch Bảo Kỳ không phải bắt với Mã Trung Quân mà là khóa chặt mạch môn nơi cườm tay phải của đối phương lại.
Tác động của Thạch Bảo Kỳ mau lẹ dị thường, ngoài sức tưởng tượng của lão ma đầu.
Mã Trung Quân thấy vậy sửng sốt lên : : – Bạch tiểu hiệp, đây là ý nghĩa gì ?
Thạch Bảo Kỳ trầm lạnh : – Mã Trung Quân, ngươi chớ có vờ giả điên giả khờ, âm mưu của ngươi không thể qua mặt ta đâu, đừng hòng thi thố vô ích lắm.
Tự biết âm mưu đã bại lộ nhưng Mã Trung Quân làm mặt thản nhiên : – Thạch Bảo Kỳ, tại sao biết được thân phận của lão phu ?
Thạch Bảo Kỳ hóm hỉnh : – Thế còn tại sao ngươi biết rõ tên thật của ta ? Mã Trung Quân nói :
– Lão phu sớm biết cái lai lịch của ngươi rồi nên không còn lạ lùng gì nữa. Cười lên một tiếng lạnh lẽo, Thạch Bảo Kỳ nói :
– Còn thân phận của các hạ thì ta cũng nghe qua rồi !
Thân hình hơi rúng động, Mã Trung Quân hằn học : – Tiểu tử, không ngờ ngươi cũng quỉ quyệt lắm đấy. Bằng giọng khinh bỉ Thạch Bảo Kỳ trả lại :
– Đúng vậy, nhưng lại thấy còn kém hơn sự mưu quỉ của ngươi rất nhiều. Mã Trung Quân nhướng mày :
– Thạch Bảo Kỳ ! Ngươi quả thật muốn gì đây ?
Thạch Bảo Kỳ đáp ngay : – Điều thứ nhứt là lấy lại hạt Huyết Châu Hồn đang ở trong mình của ngươi.
Cặp mắt diều hâu của Mã Trung Quân ngời sáng : – Còn điều thứ hai thế nào ?
Giọng nói của Thạch Bảo Kỳ sặc mùi khủng bố : – Lấy mạng sống ngươi !
Khẽ rúng động trong lòng nhưng Mã Trung Quân đã dằn mạnh tiếng : – Tiểu tử chớ có mơ tưởng chuyện hảo huyền mà thiệ đến thân đây.
– Lão thất phu, sanh mạng của ngươi đã ở trong tay ta, hy vọng ngươi chớ có tìm sự đau khổ, nếu ngươi ngoan ngoãn đưa hạt Huyết Châu Hồn ra, ta thương tình cho ngươi một chưởng về chầu diêm chúa, bằng không sẽ chịu lấy cực hình đau khổ.
Mã Trung Quân trừng mắt : – Không thể được !
– Không thể được à ? Ngươi chắc muốn chết đây.
Vụt !…
Thạch Bảo Kỳ vận đẩy chân lực lên ngọn chưởng quật ngay qua mặt đối phương một đạo kình khí cực kỳ mạnh bạo.
Bên bàn tay mặt của Mã Trung Quân tuy bị kềm tỏa nhưng tay trái còn có thể hoạt động, thấy vậy giở chưởng lên chống đở lại thế công khốc liệt của Thạch Bảo Kỳ.
Chẳng may đường chiêu của hắn chưa được đưa ra toàn lực thì Thạch Bảo Kỳ vận công lực thét lên :
– Ngươi phải chết !
Một tiếng “chao ôi” nổi lên từ cửa miệng của Mã Trung Quân chấn động cả gian phòng khách điếm.
Thạch Bảo Kỳ đã dùng đến toàn bộ chân lực bóp mạnh vào cườm tay của Mã Trung Quân.
Khiến cườm tay của Mã Trung Quân có tiếng kêu “răng rắc” khua lên, da nứt, máu chảy vì đau đớn mà lão ma đầu run cả mình lên, chân lực tiêu tan đi, ngọn tả chưởng của lão liền xụi xuống không còn nhắc bổng lên được nữa.
Bộp !…
Thạch Bảo Kỳ thừa dịp bổ lên một chưởng quật trúng ngực Mã Trung Quân.
Tức thì vạt áo của lão ma đầu rách đi, in lên một vết chưởng rướm máu. Lão lại phun ra một vòi máu đào trông vô cùng khủng khiếp.
Âm mưu của Mã Trung Quân bị bại lộ, dù cho mang bộ công lực cao thâm cách nào nhưng nay cườm tay bị hãm chế, không thể làm nổi.
Một niềm thất vọng lại nổi lên trên bộ mặt âm hiểm của lão. Thạch Bảo Kỳ nhờ trí lực diệu kỳ, chẳng tốn kém hơi sức gì mà chế ngự được một đấng đại ma đầu, trong lòng mừng rở lắm, liền lẹ làng đưa tay trái của chàng mò vào trong lòng của Mã Trung Quân.
Chàng định tìm hạt Huyết Châu Hồn.
Lâm Kiến Xương thấy thế thét lên :
– Hãy ngưng tay !
Cũng theo tiếng thét đó, Lâm Kiến Xương giơ ngọn chưởng tấn công qua phía Thạch Bảo Kỳ.
Chiêu nầy hắn đưa ra khá mạn bạo.
Thạch Bảo Kỳ thấy vậy, trầm sắc mặt xuống, gia tăng hai phần công lực bóp mạnh cườm tay của Mã Trung Quân.
Chàng vừa thét : – Lâm Kiến Xương ! Ngươi hãy đứng yên bằng không Mã Trung Quân chết càng mau thêm !
Vừa nói Thạch Bảo Kỳ vừa vận lên ăn sâu vào da thịt của Mã Trung Quân, máu đỏ ngòm phún ra từng giọt.
Mã Trung Quân đau điếng cau mày lên nhưng không dám động đậy gì cả. Lâm Kiến Xương thấy vậy chỉ phải nuốt sự căm hờn mà ngưng tay không dám làm gì Thạch Bảo Kỳ cả.
Hắn chỉ lấy mắt nhìn kẻ thù như muốn ăn tươi nuốt sống mới vừa lòng thù hận của mình.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng “hừ” một tiếng, khóa chhặt cườm tay của Mã Trung Quân, vừa thò tay ra sờ vào lòng của hắn.
Rốt cuộc, ở trong một cái túi trong của Mã Trung Quân thò ra một hạt Huyết Châu Hồn màu kim hoàng.
Thạch Bảo Kỳ kêu lên : – Tỵ Trần Châu !
Thạch Bảo Kỳ mừng rỡ liền bỏ hạt Tỵ Trần Châu vào lòng chàng. Sau đó chàng trợn mắt :
– Mã Trung Quân, trận cướp báu tại đồi Đô Thiên Phong khiến cho ta tan nhà cửa nát, cha mẹ mất tích, hiện giờ là ngày mạt nhật của ngươi để đền lại món nợ máu ấy đây.
Lời dứt chiêu ra.
Bộp !…
Chàng nhắm ngay ngực của hắn ra một chiêu Xuyên Tâm Đoạn Mạch Chỉ lẹ như làn chớp.
Mã Trung Quân ngơ ngác nhìn lên thấy Thạch Bảo Kỳ phát chiêu hiểm độc liền bạo thét :
– Lão phu nay cũng không muốn sống nữa !
Hắn không kể gì những điều nguy hiểm, lại không kể đến sự đau đớn trên tay, vận công lên hai ngón tay như hai cái lưỡi dao lẹ làng nhắm ngay tử huyệt của Thạch Bảo Kỳ mà điểm vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.