Thiếu Hiệp Hành

Chương 22: Thiếu Nữ Thần Bí


Bạn đang đọc Thiếu Hiệp Hành – Chương 22: Thiếu Nữ Thần Bí

Nghe Thạch Bảo Kỳ hỏi thế, bất giác đã khiến cho ả thiếu nữ áo tím sửng sốt cả người lên.
Qua một chập nhìn Thạch Bảo Kỳ, thiếu nữ áo tím mới âm thần giọng nói :
– À ra công tử phẩn nộ với tiểu muội đây cũng chỉ vì công tử tưởng rằng ta là kẻ đồng lỏa cùng lão Tà Trung Vương, chủ nhân tòa nhà thần bí nầy ? Thạch Bảo Kỳ kinh dị :
– Sao đây, không có lẽ tại hạ nghĩ lầm ?
Cô nương không phải là nữ đệ tử của lão Tà Trung Vương à ? Thiếu nữ áo tím cười :
– Ha ha, Lão Tà là một giống gì, sao lại có tư cách suy tôn là bậc sư phụ ta ? Thạch Bảo Kỳ đổi giọng :
– Nói như thế tại sao cô nương lại đến cái tòa nhà bí mật nầy ?
Thiếu nữ áo tím đạm nhiên : – Tiểu muội vâng lệnh của Thất Hổ Lệnh Chủ đến đây để đòi món đồ của lão nầy.
Cặp lông mày của Thạch Bảo Kỳ cau lại : – Đòi món đồ gì đây ?
Với giọng âm thầm, thiếu nữ áo tím đáp : – Đoạn Hồn Châu !
Thạch Bảo Kỳ giật mình : – Đoạn Hồn Châu à ?
Chiếc đầu thiếu nữ áo tím khẽ gật : – Đúng như vậy.
Bâng khuâng một phút, Thạch Bảo Kỳ hỏi : – Trên mình của lão Tà có mấy hạt Huyết Châu Hồn ? – ít nhứt cũng có một hạt Huyết Châu.
– Tại hạ hỏi số thật sự của nó ! – Đây cũng là cái mục tiêu của tiểu muội phải đến đây, nhưng không được trả lời.
Thạch Bảo Kỳ nghe nói lộ vẻ thất vọng, nhìn thiếu nữ áo tím rồi khe khẽ hỏi nàng :
– Nhưng hiện giờ cô nương thâu được hạt Huyết Châu đó chưa ?
Ả thiếu nữ áo tím lắc đầu :
– Rất tiếc, tiểu muội chưa thâu được.
Thạch Bảo Kỳ trừng mắt :
– Có phải chỉ vì cô nương đánh không nổi lão Tà Trung Vương mà thất bại chăng ?
– Đâu đến đổi thế, sứ giả của Thất Hổ Lệnh Kỳ chưa hề thất thủ với ai. Tiểu muội chỉ thủ hòa với Tà Trung Vương.
Thạch Bảo Kỳ ngạc nhiên : – Cô nương nói sao lạ vậy, đã là thủ hòa sao cô nương lại bị lão Tà Trung Vương nhốt vào trong lao tù ?
Sắc diện thiếu nữ áo tím đỏ bừng lên : – Nói ra mà hổ thẹn ! Đây là tiểu muội đụng nhằm then chốt cơ quan nên lọt vào trong lao tù độc địa nầy đây.
Thạch Bảo Kỳ nghe qua bốn chữ lao tù độc địa, trong lòng kinh hãi lên. Liền đó, chất độc trong mình chàng lại càng trầm trọng hơn.
Cơn đau nhức lại hoành hành.
Thạch Bảo Kỳ cắn răng chịu đựng. Chàng thở than lên :
– À, thì ra đây chỉ là một cái lao tù độc địa, hèn nào không biến cơ thể ta ra như thế nầy đây.
Nghĩ đến đây, chàng định thần nhìn chợt thấy thiếu nữ áo tím không có vẻ trúng độc gì cả trong lòng chàng lấy làm lạ, như là nghĩ ngợi một mình : – À ! Cái độc tánh của thứ sương mù nầy tàn phá đến bậc nào đây, sao không thấy nàng bị việc gì hết vậy ?
Ả thiếu nữ áo tím nói :
– Độc công nầy rất lợi hại bất cứ ai, dù võ công cao thâm cũng không thể lưu lại trong độc hầm nầy trên một giờ.
Thạch Bảo Kỳ cau mày : – Nói như thế là ai vào đây là đến con đường tử vong à ? Thiếu nữ áo tím gật đầu :
– Đúng vậy, sự thật là như thế !
Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng : – Có thứ thuốc gì trị được không ? Khe khẽ lắc đầu, thiếu nữ áo tím đáp : – Không có thuốc gì trị được cả ! Buông giọng thở dài, Thạch Bảo Kỳ lo ngại : – Vậy thì chúng ta há chẳng tiến vào con đường tử vong đây sao ? Thiếu nữ áo tím lắc đầu :
– Cũng không phải thế !
Thạch Bảo Kỳ kinh ngạc : – Sao lại không phải thế hở cô nương ? Trỏ tay vào mình, thiếu nữ áo tím đáp : – Bởi vì tiểu muội đây chưa có bị sương mù độc địa thấm vào mình, công tử chưa thấy à ?
Rất lạ lùng, Thạch Bảo Kỳ hỏi :
– Nguyên nhân thế nào đây ?
Thiếu nữ áo tím không trẻ lời, chỉ hé răng cười thần bí lên, rồi mở cặp môi anh đào nhổ ra một hạt châu trắng sóa, bỏ vào lòng bàn tay mỉm cười nói : – Công tử xem đây là vật gì ?
Thạch Bảo Kỳ nhìn kỷ lại rồi nói với giọng khích động : – Nếu tại hạ không có nhìn lầm thì đây chính là Giải Độc Châu, có đúng vậy không ?
Thiếu nữ áo tím thành thật : – Quả đúng vậy. Đây chính là Giải Độc Châu. Hạt châu này có thể giải được trăm độc cho nên những món độc chất của lão Tà bố trí tại đây không làm gì ta được cả.
Vừa nói nàng vừa tiến lại gần Thạch Bảo Kỳ, đem Giải Độc Châu đưa trước mặt chàng rồi trân trọng nói :
– Thạch công tử ! Chất độc của công tử đây quá trầm trọng rồi, hãy mau đem hạt Giải Độc Châu nầy ngậm trong miệng đi.
Theo trong tiềm thức của Thạch Bảo Kỳ, hể ai có hạt Huyết Châu Hồn đều là kẻ thù với chàng.
Nhưng sau khi nghe nàng nói, bất giác trong lòng chấn động. Chàng lạ lùng hỏi :
– Cô nương chịu cho ta mượn hạt Giải Độc Châu trị bịnh đấy à ? – Thật vậy, tiểu muội chịu vô điều kiện cho công tử mượn hạt Giải Độc Châu nầy.
Thạch Bảo Kỳ khích động : – Vậy cô nương tin được tại hạ không ? Thiếu nữ áo tím cười lên rồi nói giọng thận trọng : – Tuy tiểu muội cũng lo công tử đối với vật nầy là quyết chí lấy lại, mà tiểu muội đây cũng không thể để cho nó mất đi, nhưng tiểu muội rất tin cái nhân cách của công tử, không thèm lợi dụng cơ hội nầy đây phải không ? Thạch Bảo Kỳ đỏ mặt lên, chưa thốt lời thì thiếu nữ áo tím đưa hạt Giải Độc Châu vào tay chàng nói :
– Thạch công tử, cứu thương như cứu lửa, phải tức tốc thi hành chớ có do dự làm gì, hãy mau đem bỏ vào miệng kẻo trể thì khó lòng !
Bàn tay cầm hạt Giải Độc Châu, Thạch Bảo Kỳ run lên vì khích động : – Nhưng cô nương thì sao ?
– Tiểu muội không cần lắm, hạt Huyết Châu ở trong miệng tiểu muội đã lâu, trong thời gian ngắn ngủi, chất độc không thể xâm nhập vào cơ thể được.
Dước cảnh tình thế nguy ngập, ai cũng không cần nghĩ ngợi, nhưng Thạch Bảo Kỳ thì lạ hơn ai cả, sau khi nảy lòng cảm kích, chàng nghĩ đến
nhiều vấn đề khác nên chưa có đem bỏ vào miệng liền.
Chàng nghiêm chỉnh thốt :
– Cô nương, trước khi chưa để hạt Giải Độc Châu vào miệng, tại hạ muốn thanh minh một chuyện nầy.
Thiếu nữ áo tím biến đổi sắc mặt lên : – Thạch công tử, điều gì hệ trọng cứ nói thẳng ra, chớ có ngại gì cả. Giọng của Thạch Bảo Kỳ trầm hẳn :
– Tại hạ đối với cái ân oán rất phân minh, ơn ngày hôm nay chắc có hậu báo, nhưng tại hạ xin lưu lại các quyền lợi đoạt hồi Giải Độc Châu, đồng thời, nếu quí sư môn có dính líu gì đến mối thù của gia tộc tại hạ, thì tại hạ cũng phải theo dõi đến cùng. Vậy cô nương bằng lòng thì tại hạ tạm mang cái ơn nầy, còn không thì cô nương hãy lấy lại hạt Huyết Châu Hồn liền. Thạch Bảo Kỳ này nguyện giao cái mạng này cho tử thần.
Lời nói nầy rất là bi tráng, nhứt là trong l úc bị thương nặng lâm nguy, lại càng thấy hào khí tràn trề, cảm động lòng người.
Thiếu nữ áo tím chẳng những không có giận hờn, trái lại vì mối hào khí của chàng mà cảm động, ngấm ngầm nảy sinh mối tình yêu mến. Nàng tươi cười nét mặt lên nói :

– Người như công tử đây, quật cường thật đáng mến, thôi, bất cứ lời gì tiểu muội cũng xin nhận cả.
Thạch Bảo Kỳ nghe nàng nói thế, yên dạ vô cùng, chàng đem hạt Giải Độc Châu ngậm vào trong miệng.
Hạt Giải Độc Châu vốn từ trong miệng của thiếu nữ áo tím nhả ra, thơm tho nguyên tinh hãy còn, khiến trong lòng Thạch Bảo Kỳ nổi lên một mối tình cảm kích.
Đối với thiếu nữ áo tím, mối tình yêu tự tâm khảm chàng đồng thời nảy nở.
Nhưng ở trên mối tình yêu cùng thiếu nữ áo tím lại còn có mối thâm cừu nữa.
Thất Hổ Lệnh Chủ vốn là một nhân vật đã từng dự vào trận huyết đấu năm xưa tại ngọn Ma Phong, đã mạc nhiên là kẻ địch thủ của chàng.
Mối tình yêu giữa chàng và thiếu nữ áo tím quả thật là kỳ lạ rắc rối khúc chiếc khôn lường.
Nhưng hiện giờ Thạch Bảo Kỳ chỉ nghĩ tới việc trị độc cho mình, không nghĩ ngợi gì nữa cả.
Huyết Châu Hồn là món bảo vật vô giá, mỗi một hạt có cái công hiệu riêng biệt của nó.
Hạt Giải Độc Châu đối với công lực giải độc thì rất là thần thông; sau khi Thạch Bảo Kỳ ngậm trong miệng được một chập, chất độc trong mình đã hoàn toàn bài trừ đi, công lực cũng thấy vãn hồi lại.
Chàng nhảy phóc dậy, đưa hạt Giải Độc Châu ra bàn tay trao cho thiếu nữ áo tím :
– Hạt Giải Độc Châu nầy quả là kỳ diệu vô cùng, hôm nay nếu không có cô nương chịu cho mượn thì tánh mạng tại hạ sớm đã giao cho Diêm Chúa rồi.
Thật là một mối ơn to chưa biết bao giờ đền đáp.
Thiếu nữ áo tím tươi cười :
– Đâu có chi, công tử quá lời rồi, chuyện nhỏ mọn nầy thật không đáng kể, còn sự thần hiệu Giải Độc Châu đó là sự thật, nếu không thế thì đâu có nhiều người tranh sống giành chết vì nó.
Thạch Bảo Kỳ gật đầu khen là phải.
Lời nầy mang theo hình thức sâu xa. Bâng khuâng lên rồi Thạch Bảo Kỳ bỗng nghiêm lạnh thốt : – Tại hạ chỉ vì chất độc đe dọa tánh mạng nên từ nảy chưa thọ giáo cô nương một điều.
Thiếu nữ áo tím cười như hoa : – Điều gì hở công tử ?
– Tại hạ muốn biết cao danh quí tánh của cô nương ? Thiếu nữ áo tím do dự một chập rồi lại thoát nụ cười diễm lệ vô cùng : – Tiểu muội là Gia Cát Yến.
Thạch Bảo Kỳ bật thốt : – Gia Cát Yến à ? Tên sao đẹp quá !
Gia Cát Yến ửng đôi má anh đào : – Chết nổi, công tử quá tán thưởng đây. Thạch Bảo Kỳ hâm hở :
– Ngoài ra, tại hạ hãy còn một chuyện để ở trong lòng đã lâu, không biết có thể nói ra hay chăng ?
– Nếu có thể thì tiểu muội không từ chối bao giờ. – Thất Hổ Lệnh Chủ là tên lệnh sư hay là danh hiệu của lệnh đại nhân ? – Đó là gia phụ của tiểu muội !
– Vậy tên thật của lệnh đại nhân là …
Gia Cát Yến mở miệng muốn nói nhưng chợt nàng ngưng lại. Nàng hướng mắt ra ngoài.
Thạch Bảo Kỳ im bặt nhìn theo phía Gia Cát Yến.
Một loạt tiếng động nổi lên.
Loạt tiếng ban đầu xa sau đó đến gần.
Hiển nhiên sắp có bọn người vào tới. Gia Cát Yến kinh hãi kêu khẽ :
– Nguy rồi !
Thạch Bảo Kỳ khích động : – Chuyện gì hở cô nương ?
Gia Cát Yến gấp rút nói :
– Thạch công tử, có lẽ lão Tà tưởng đâu chúng ta đã bị cực độc mà chết nên nay lại vào thu thập thi hài của chúng ta.
Không đợi nàng nói dứt lời, Thạch Bảo Kỳ liền cất giọng hậm hực thốt : – Hắn đến đây đúng lúc, chúng ta nghênh đón đánh cho hắn một trận chí từ, cô nương cảm thấy thế nào ?
Gia Cát Yến lắc đầu : – Không được, địch ở vào nơi sáng, ta ở trong tối, hơn nữa lão Tà là một cao thủ có nhiều kỳ học, trong địa hạt của hắn, chúng ta không làm gì nổi hắn đâu, đừng liều lĩnh vô ích.
Thạch Bảo Kỳ hỏi : – Theo ý cô nương thì …
Gia Cát Yến đáp ngay :
– Tốt hơn hết là tẩu thoát.
Thạch Bảo Kỳ thất vọng : – Nhưng đâu có đường lối mà chạy ? Gia Cát Yến nói :
– Công tử khỏi lo, đã có rồi.
Thạch Bảo Kỳ sửng sốt : – Đã có lối thoát à ?
– Đúng vậy, tiểu muội bị nhốt có hơn nửa ngày, tốn nhiều công phu rốt cuộc đã tìm được một cái cửa ra vào bí mật.
Sau vì thấy công tử tính mạng nguy ngập không nở bỏ đi, nay xin công tử cứ theo tiểu muội !
Thạch Bảo Kỳ nghe nói cảm kích liền nói cám ơn rồi theo sau Gia Cát Yến. Xuyên qua cánh cửa nhỏ mà Gia Cát Yến xuất hiện lúc nảy, ở một bên
cũng là cái lao tù giống hệt nhau.
Dưới vách tường, một nơi ít có được để ý có một tảng đá có thể di động. Gia Cát Yến tiến tới lấy tảng đá ấy ra, thì ở trong hiện ra một cái ống sắt đỏ.
Lúc ấy tiếng bước đi trên lao tù càng lúc càng gần. Thần sắc Gia Cát Yến khản trương lên, nàng liền thò tay kéo cái vòng sắt lên, chỉ nghe một tiếng kẹt nổi dài lên, rồi thấy có hai tảng đá to chia ra hiện lên một cánh cửa đá. Hai người liền tiến vào ngay.
Cũng trong giờ phút ấy, tiếng động nghe lắc cắc thì cái cửa tròn ở trên lao tù cũng đã mở toang.
Tà Trung Vương phóng vào trước.
Tiếp là Cuồng Trung Thánh La Huyền và Viên Thu Dung. Hai người nhìn nhau một cái lộ vẻ kinh dị. Gia Cát Yến vội vã đóng cửa đá lại, khẽ bảo Thạch Bảo Kỳ :
– Thạch công tử, chúng ta hãy chạy mau.
Hai người cùng đi mau.
Ra ngoài cửa đá, trước là một con đường hầm dài, đi hết đường hầm ấy địa thế rộng rải, đây là một cái sân dưới đất.
Trên sân có nhiều cỏ hoa xanh tươi, có khe nước chảy, có cái cầu nhỏ sơn đỏ. Phong cảnh rất là tốt đẹp, có thể gọi là một đào nguyên ở ngoài thế giới.
Thạch Bảo Kỳ cảm giác lạ lùng.
Vừa chạy vừa nói :

– Vậy xem lão Tà đã tốn rất nhiều công phu ỏ đây, đất nầy quả có khác hơn thiên hạ, thật đáng là một cảnh thần tiên.
Gia Cát Yến tiếp lời : – Công tử lầm rồi, đây là cái trận đồ tổng hợp lối học kỳ môn bát quái mà thành hình, ít lắm cũng xây dựng hơn mười năm, lão Tà đã cố ý dùng đất nầy để tiến một bước nữa làm Bá Chủ Võ Lâm, chứ không phải một cảnh vườn hoa dị thảo suông thôi đâu.
Thạch Bảo Kỳ nghe ngơ ngác lên, vì không ngờ cánh vườn nầy lại là cái trận kỳ môn bát quái như vậy, chập lâu chàng mới nói :
– Gia Cát cô nương, cô nương cho đây là một cái trận đồ à ?
Gia Cát Yến gật đầu : – Đúng như thế, đây quả thật là một trận đồ bí mật và tổng hợp, công tử không nhận ra à ?
Câu hỏi nầy khiến Thạch Bảo Kỳ thấy khó khăn lên, bất giác đỏ mặt nói : – Không giấu gì cô nương, tại hạ chẳng biết gì đến màn học trận, Gia Cát cô nương chẳng những biết mà còn tinh thông về môn học này phải không ? Gia Cát Yến nhìn qua mặt Thạch Bảo Kỳ nghiêm chỉnh nói lên :
– Tinh thông là không kể được, nhưng tiểu muội từng theo gia phụ học qua biết được ít nhiều, công tử theo ta mà bước đi kẻo gặp nhiều rắc rối khó lòng.
Rồi nàng tiến mạnh bước lên, chạy vào cung “Càn” xuyên qua cung “Khôn”, hoạc tiến hoặc thoái, rất là qui cũ và hết sức huyền diệu. Thạch Bảo Kỳ theo sau, tiến y nhau từng bước một, trong lòng vừa hổ thẹn vừa cảm kích lại đối với cách học rộng của Gia Cát Yến, rất khâm phục
hơn nhiều.
Một sứ giả thuộc hàng thứ sáu của Thất Hổ Lệnh Kỳ mà lại có cái thành tựu quá khủng khiếp như thế, vậy thì kể từ đệ nhứt sứ giả cho tới đệ nhị, đệ tam, đệ tứ và đệ ngũ, chưa rõ sự thành tựu vô công đến mức độ quỉ thần vô lượng như thế nào rồi đây.
Hiển nhiên phải là võ công của bọn người đó hãy còn cao thâm gấp bội lần Gia Cát Yến.
Quả thật là ngoài sức tưởng tượng của Thạch Bảo Kỳ.
Chàng thấy giang hồ quả mênh mông vô tận, võ học bao la không biết đâu mà đo lường trước được.
Tất cả con người là những chấm nhỏ bé của học thuật mà thôi. Tự nhiên Thạch Bảo Kỳ lại chuyển sang một ý niệm hãi hùng khác. Chàng chép thầm :
– Thật vậy, nếu lão Thất Hổ Lệnh Chủ này mà có cái mưu đồ chiếm ngôi bá chủ võ lâm thì cái hậu quả không thể nào tưởng tượng trước được, đến như nhị vị Long Mộc đảo chủ cũng khó mà thắng nổi lão ta rồi.
Đây cũng là mối nguy to tác cho ta, con đường sứ mạng rồi đây khó mà thực hiện nếu Thất Hổ Lệnh Chủ quyết lòng ngăn cản.
Đồng thời ta cũng e không trả nổi mối tử thù cho song thân nữa.
Mà thật thế, nay phóng mắt nhìn qua trong khắp chốn võ lâm không có một môn phái nào đào tạo những gã đồ đệ công lực quán chúng như Thất Hổ Lệnh Kỳ.
Vậy thì bọn họ xuất hiện giang hồ đâu còn một ai dám chống đối với họ nữa để mà thiệt lấy thân.
Càng nghĩ, Thạch Bảo Kỳ càng cảm thấy trong tâm trường mình nặng trầm khác thường.
Chàng mãi lo vì cái mối an nguy của mình, cái hận thù tựa biển của song thân và tiền đồ của võ lâm bạch đạo nên chẳng giây phút nào thấy yên tâm.
Cặp lông mày của Thạch Bảo Kỳ luôn cau lại nghĩ ngợi miên man. Chàng không nói gì với Gia Cát Yến nữa cả.
Phần Gia Cát Yến vì mãi bận tâm với cái trận đồ kỳ dị của lão Tà Trung Vương mà không hề chú ý tới cử chỉ lạ lùng của Thạch Bảo Kỳ.
Nàng nhìn từng bụi hoa, gốc cây để tiến tới nhịp nhàng theo cung bậc với tấm thân uyển chuyển tuyệt vời.
Thạch Bảo Kỳ lặng lẽ theo chân Gia Cát Yến không sai một vết chân. Tuy bận nghĩ ngợi mông lung nhưng Thạch Bảo Kỳ cũng không quên mình và Gia Cát Yến đang ở trong trận đồ nguy hiểm, một bước chân lầm lổi có thể ôm hận ngàn thu.
Cho nên chàng dè dặt theo dấu Gia Cát Yến không sai. Một lát sau đó.
Thạch Bảo Kỳ và Gia Cát Yến đã ra khỏi cái trận đồ hết sức quái gở của Tà Trung Vương.
Gia Cát Yến buông tiếng thở dài như vừa trút xong một khối đá nặng ngàn cân.
Nàng cười bảo chàng : – Chúng ta đã ra khỏi trận đồ rồi, công tử ạ. Thạch Bảo Kỳ dừng lại theo Gia Cát Yến. Chàng cố giấu những cử chỉ vừa rồi không cho nàng hiểu cái tâm trạng phức tạp của mình.
Vì dù sao nàng vẫn là ân nhân của chàng, chàng không thể đem thù hận phủ lấp trên tình cảm được.
Gia phụ nàng đã mang món nợ máu cùng thân phụ chàng, đó là một chuyện riêng chàng phải trả.
Nhưng với nàng đã có công cứu tử chàng thì trước sau gì chàng phải tìm cách đáp đền.
Chàng không thể đem hai mối ân oán lẩn lộn với nhau được. Hai người cùng ngẩn nhìn phía trước.
Trước mặt Gia Cát Yến và Thạch Bảo Kỳ chỉ là một bầu trời đen tối không nhận rõ đâu là đâu cả.
Vận nhởn lực đến độ tinh vi thì chỉ thấy những hòn đá quái gỡ hình thù vô cùng quái dị chồng chất lên nhau như những đám rừng, trên mặt đất thì trải đầy cỏ dại.
Đó đây vẫn không có cách nào hay ngã nào có thể vượt qua để thoát khỏi chốn hiểm nghèo.
Thạch Bảo Kỳ và Gia Cát Yến cùng hiểu : Hai người hãy còn ở trong vùng kềm tỏa của Tà Trung Vương.
Chắc chắn trong chốc lát nữa đây lão và thầy trò Cuồng Trung Thánh sẽ tìm tới bắt hai người lại.
Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng trong lòng khôn tả.
ChÀng không ngờ lão Tà Trung Vương lại lợi hại dường nầy. Ngoài võ công cao thâm tột độ, lão lại còn có trận đồ quái gở và địa thế rất đổi hiểm nghèo.
Thạch Bảo Kỳ lo lắng : – Như thế có nghĩa là chúng ta đứng dây chờ lão ác tà ấy tới vây bắt nhốt trở lại trong ngục tối ?
Gia Cát Yến lắc đầu : – Cũng không phải thế nhưng chúng ta vận chưa có con đường sanh lộ đây.
Cặp trai gái bàn tính với nhau một hồi không tìm được con dường nào thoát thân nên im đi.
Đột nhiên trong thời gian ấy.
Có nhiều tiếng di động từ đằng xa kia đưa tới hai người. Tiếng di động lao xao cho biết có một số người khá đông sắp tới chỗ Thạch Bảo Kỳ và Gia Cát Yến.
Hiển nhiên là lão Tà Trung Vương kéo bọn thuộc hạ và thầy trò Cuồng Trung Thánh đi kiếm cặp thiếu niên nam nữ nầy chứ chẳng còn ai nữa cả. Thạch Bảo Kỳ phẩn nộ trong lòng không còn có thể dằn nổi nữa, liền day qua Gia Cát Yến nói :
– Gia Càt cô nương, phải chăng lão Tà Trung Vương và bọn thuộc hạ lại sắp tới đây ?
Gia Cát Yến gật đầu : – Đúng vậy.
Thạch Bảo Kỳ căm hờn : – Cô nương, nay chúng ta đã cùng đường nhưng chẳng lẽ đứng khoanh tay cho bọn chúng trói đem đi, vậy đợi khi lão Tà Trung Vương và đồng bọn
tới đây, ta cùng cô nương hãy một phen sanh tử quyết với bọn lão rồi sau đó sẽ hay.
Không hiểu cô nương có bằng lòng không ?
Gia Cát Yến khe khẽ lắc đầu :
– Không thể được.
– Vì sao vậy ? – Vì lão Tà Trung Vương đã ở đây mười lăm năm trời, bố trí địa thế nầy mầu nhiệm chẳng khác gì là thiên la địa võng, lại chiếm ưu thế về mặt địa lợi, cho dù bực đại Kỳ Nhân Dị Khách hay Địa Tà lọt vào đây cũng khó lòng thoát ra được.

Nay chúng ta chỉ còn một cách là cứ chạy tìm cho được lổ ngách ăn thông ra ngoài mà trốn đi là thượng sách.
Ngoài ra chống lại với lão chỉ hoài công thôi, rốt lại cũng bị lão làm hại mà thôi.
Xin công tử chớ vì quá nóng lòng trả thù cho lệnh thân mà tính chuyện sai lầm phải ôm mối hận ngàn đời.
Thạch Bảo Kỳ ngấm ngầm khâm phục tài trí của Gia Cát Yến. Nàng chẳng những võ công cao thâm tột bực mà lại thông minh hơn các trang thiếu nữ khác.
So với các cô gái mà chàng từng gặp, không có một ai dám bì kịp với Gia Cát Yến.
Trong lòng Thạch Bảo Kỳ thoáng lên một niềm khó tả. Nhưng chàng vụt dập tắt ngay không để chớm mầm trong tâm tư chàng. Chàng băng khoăn hỏi :
– Gia Cát cô nương, nhưng ở đây đặc dầy bóng tối, lại bốn phía mịt mù, không khác chi địa ngục chốn trần gian, chúng ta còn biết đường nào mà chạy thoát thân đây ?
Gia Cát Yến bối rối lên.
Nàng quét mắt nhìn một lượt nữa.
Chợt nàng lấy tay chỉ sang phía mặt và kêu lên : – Có rồi !
Thạch Bảo Kỳ khẩn trương : – Cô nương làm chuyện gì đây ?
Gia Cát Yến đáp mau :
– Công tử hãy nhìn theo ngón tay tiểu muội đây thì rõ. Thạch Bảo Kỳ nhìn theo ngón tay trỏ của Gia Cát Yến rồi kêu lên : – Một tia ánh sáng.
Gia Cát Yến gật đầu : – Đúng vậy, nơi tia sáng chói ra chắc có một con đường bí mật nào đó trổ ra phía ngoài chứ chẳng không.
Thạch Bảo Kỳ nói : – Vậy chúng ta hãy đến thử xem sao.
Gia Cát Yến hăm hở : – Phải đấy, chúng ta hãy đến đó cho mau. Dứt lời Gia Cát Yến bằng một thân pháp cực kỳ nhanh lẹ bắn mình ngay tới chỗ có tia sáng như một mũi tên vừa buông khỏi giàn.
Thạch Bảo Kỳ cũng chẳng kém gì, sử dụng thân pháp ảo diệu tung mình theo sát bên cạng Gia Cát Yến.
Chàng vì nóng lòng trở về tòa cổ tự cứu nguy cho Đảng Ma Tôn Giả nên muốn càng thoát ra khỏi tòa nhà bí mật hiểm nghèo nầy càng sớm càng hay.
Hai người đi song song như cặp chim ăn đêm.
Chốc lát sau đó.
Gia Cát Yến và Thạch Bảo Kỳ đã đến nơi.
Cặp thiếu niên nam nữ nầy cùng dừng lại, đồng đưa mắt nhìn qua một lượt chỗ phát ra tia sáng.
Chỉ trông thấy giữa hai tảng đá sừng sững khó leo lên kia có xây cất lên một tòa lầu ba từng hình lục giác dị kỳ.
Tia sáng từ xa ngó thấy xuất phát từ trong tòa lầu ấy mà ra. Tuy vậy trước sau trên dưới lạnh lùng vắng lặng, không có bóng người, cũng không nghe tiếng động tịnh gì cả.
Tòa lầu vô cùng kỳ dị, tà môn, càng trông thấy hãi hùng bởi sự im lặng ghê sợ của nó.
Đồng thời nơi đây có thể là một đồ trận ma quỉ của Tà Trung Vương chứ chẳng không.
Thạch Bảo Kỳ và Gia Cát Yến cùng ngấm ngầm hiểu như thế. Nhung lúc bấy giờ cặp thiếu niên nam nữ vì muốn thoát thân ra khỏi chốn nầy bất cứ giá nào nên không còn nghĩ tới sự nguy hiểm có thể xảy đến cho mình nữa.
Gia Cát Yến khẽ thầm : – Công tử, chúng ta vào tòa lầu thử xem. Thạch Bảo Kỳ âm thầm gật đầu :
– Vâng chúng ta thử liều một chuyến sẽ hay. Hai người như cặp tên bắn vào tòa lầu ba từng đó. Tới trước cửa chính tòa lầu ba từng, Thạch Bảo Kỳ và Gia Cát Yến không ai bảo ai cùng ngưng lại.
Đây là động tác của các cao thủ lịch duyệt trong chốn giang hồ trước khi xông vào chốn hiểm nghèo.
Họ ngưng lại để coi có phản ứng gì chăng.
Một phút sau không động tịnh chi cả. Gia Cát Yến đưa mắt nhìn Thạch Bảo Kỳ làm hiệu. Thạch Bảo Kỳ lặng lẽ cùng Gia Cát Yến song song phóng mình vào phía cửa tòa lầu ba từng đó.
Hai người vừa vận công lên chờ biến cố, đồng thời vận thính lực đến mức độ tinh vi nghe ngóng.
Hể có tiếng di động là tức khắc cặp thiếu niên nam nữ phản ứng ngay không chờ đợi gì cả.
Lúc ấy Thạch Bảo Kỳ và Gia Cát Yến đã tiến tới ngưởng cửa tòa lầu ba từng lục giác.
Đột nhiên trong giờ phút đó.
Một loạt tiếng di động nổi lên.
Vù… Vù…
Liên tiếp lại có tiếng ào ào.
Một cảnh tượng quá đổi hãi hùng diễn ra. Đã trông thấy ba con sư tử bằng đá đặt ngoài vòng tòa lầu lục giác tà ma chớp ngời cặp mắt lên.
Theo đó từ mắt, mũi, miệng của ba con sư tử đá đồng thời hả to ra, rồi thì phun tới chỗ Thạch Bảo Kỳ và Gia Cát Yến một loạt ám khí.
Loại ám khí nầy bắn rào rào phong tỏa ngay cánh cửa vào tòa lầu lục giác không cho cặp thiếu niên nam nữ xông vô.
Trông kỷ loạt ám khí đó gồm có phi đao, ám tiển hỏa tinh vô số kể làm thành một trận mưa.
Thạch Bảo Kỳ ngó thấy thét khẽ lên : – Gua Cát cô nương tránh cho mau.
Suýt đồng lượt Gia Cát Yến cũng hô lên : – Công tử coi chừng.
Đang khi thét cả hai cùng uốn mình phóng ngược trở lại với thân pháp vô cùng kỳ diệu.
Đồng thời bốn ngọn chưởng của hai người cùng huy động từng luồng kình khí đánh hất những mũi ám khí nào bay tới gần.
Bịch bịch bịch …
Loạt ám khí phi đao hỏa tinh sáng rực vừa tới gần cặp thiếu niên nam nữ bị kình khí quật văng tứ tung.
Nhiều tia hỏa tinh bắn xẹt lên không trung tua tủa trông vô cùng ngoạn mục nhưng rất hãi hùng.
Giá nếu chỉ trúng nhằm một mũi là đã có thể vong mạng tại tòa nhà lục giác nầy rồi.
Thạch Bảo Kỳ lẫn Gia Cát Yến đều là cao thủ võ công tột bực trong chốn giang hồ, chẳng những chưởng lực, chiêu thức hùng hậu mà ứng biến hoàn cảnh cũng cực kỳ mau lẹ kịp thời nên gạt bắn tất cả các mũi ám khí bay vèo đi.
Tuy vậy cặp thiếu niên nam nữ đều phải tháo lui ra khỏi cửa tòa nhà lục giác vì sợ ám khí bắn tiếp.
Và hai người đã phải vô cùng kinh hãi vì vừa mới vừa thoát qua một mối họa vô cùng khủng khiếp.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Thạch Bảo Kỳ nói :
– Gia Cát cô nương, thật là nguy hiểm đây. Gia Cát Yến bàng hoàng :
– Đúng vậy, tiểu muội ngở đâu chúng ta đã bị loạt ám khí giết chết rồi. Thạch Bảo Kỳ lo lắng :
– Cô nương, giờ chúng ta biết phải làm thế nào thoát khỏi chốn nầy ? Gia Cát Yến thở dài :
– Tiểu muội cũng chưa biết phải làm cách nào, nhưng chúng ta hãy nhìn thử coi còn ngã nào khác nữa hay không ?
Hai người im lặng quan sát một hồi.
Không thấy có ngã nào khác hơn nữa. Ngoài cánh cửa tòa lầu lục giác, hai bên chỉ là vách đá cao hun hút không thể vượt qua.
Thạch Bảo Kỳ thất vọng : – Gia Cát cô nương, phải chăng đến đây là cùng đường mạt lộ của chúng ta rồi?
Gia Cát Yến cũng thở dài nhưng an ủi : – Tiểu muội không tin như vậy, chúng ta hãy ráng hết sức người rồi sẽ rõ mạng trời, chớ quá bi đát công tử ạ !
Chợt trong lúc nói, Gia Cát Yến nhận ra nơi cánh cửa có một viên đá màu xanh kỳ lạ.

Viên đá dường như linh động khác thường.
Nàng kêu lên :
– Thạch công tử, đã có rồi !
Thạch Bảo Kỳ kinh dị : – Gia Cát cô nương bảo gì đấy ?
Gia Cát Yến hăm hở :
– Tiểu muội vừa nhận ra một vật khác thường đây. Bằng gịng khẩn trương, Thạch Bảo Kỳ nói :
– Vật khác thường gì hở cô nương ?
Trỏ tay về viên đá màu xanh linh động, Gia Cát Yến đáp : – Công tử hãy trông thì rõ, Thạch Bảo Kỳ ngó theo ngón tay của Gia Cát Yến, bỗng chàng kêu “ồ” một tiếng.
Thình lình chàng toan phóng tới.
Hốt hoảng, Gia Cát Yến nắm lấy tay Thạch Bảo Kỳ lôi lại : – Đừng công tử !
Thạch Bảo Kỳ ngưng lại ngạc nhiên : – Cô nương bảo gì đây ?
– Công tử quên rằng rất có thể khi chạm tới viên đá đó là loạt ám khí bắn ra, chính lúc nảy chúng ta đã suýt bị hại vì nó.
Đến đây Thạch Bảo Kỳ giật mình tỉnh ngộ.
Chàng gật đầu : – Lời cô nương rất có lý, có lẽ lúc nảy chúng ta đụng vào viên đá đó nên bị ám khí ẩn nơi ba con sư tử bắn vào.
Giờ phải làm cách nào đây ?
Gia Cát Yến ngẫm nghĩ một phút, reo lên : – Tiểu muội đã có cách rồi.
Thạch Bảo Kỳ phấn chấn : – Cách gì thế hở cô nương ?
Gia Cát Yến đáp thật mau : – Bây giờ chúng ta bắn vào viên đá ấy một ngọn chỉ phong để xem phản ứng thế nào rồi sẽ tính tới.
Nói ra là hành động. Gia Cát Yến giơ ngọn ngọc chỉ lên nhìn vào viên đá xanh bắn một đạo chỉ phong sắc bén.
Sau khi làn chưởng qua rồi, quả thấy nhiều loạt hỏa tinh bắn tứ tung. Loạt ám khí lại cũng bắn ra không ngớt.
Thạch Bảo Kỳ ngấm ngầm quan sát, tính toán kỷ càng, sau khi loạt ám khí nầy bắn qua, chàng đứng vững chân lại, nhắm ngay phương hướng, phóng mình nhảy ngang qua viên đá linh động kia, rồi xê mình xuống bên cạnh con sư tử đá.
Hành động lẹ làng nầy khiến cho chàng thoát khỏi trận nguy nan, không bị loạt ám khí gây thương tích.
Thấy Thạch Bảo Kỳ đứng vững, Gia Cát Yến cũng làm như thế, phóng mình qua khỏi viên đá, xê mình xuống bên cạnh chàng thiếu niên, mau lẹ như cái bóng quỉ mụi hiện về.
Cả hai cùng thoát nạn.
Hai người nhìn nhau mỉm cười lên một cách hội ý, rồi nhìn ngay phía trước.
Thấy trong lầu trống rổng, ngoài cái thang lầu ra thì chẳng có vật gì nữa cả.
Ngay trước mặt có một cánh cửa, ngoài ánh sáng chói lọi lên, chỉ vì khe cửa không thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài đó thôi.
Thạch Bảo Kỳ thấy có mặt trời, trong lòng chàng khẩn trương lên, nói thật mau :
– Gia Cát cô nương, đã sáng rồi !
Gia Cát Yến gật đầu : – Vâng, có thể là sáng lâu rồi, lúc nầy thấy gần giờ ngọ rồi đây. Sau khi Thạch Bảo Kỳ rời khỏi Đằng Vân Bảo đã còn dư ba ngày, đến núi Mã Yrên đây đã hết một ngày, hiện lại bị trở ngại trong vòng tòa nhà bí mật nầy hết một đêm và nửa ngày, vậy chỉ còn có hơn một ngày để đi cứu vãn tánh mạng của Đảng Ma Tôn Giả mà thôi.
Chỉ còn một ngày, thời gian quá cấp bách, xa cách bảy tám trăm dặm đường, quả thật chàng cũng không dám chắc còn trở về kịp hay không.
Lại huống hồ chàng còn ở trong vòng vây của Tà Trung Vương Tiêu Bằng, có thể thoát ra ngoài chốn nầy hay không thì cũng chưa có định chắc
được.
Bất giác Thạch Bảo Kỳ bối rối lên, quay mình lại vội nói với Gia Cát Yến : – Gia Cát cô nương ! Cô nương xem đây có phải là lối ra không ?
Trầm lặng một chập, Gia Cát Yến trịnh trọng nói : – Từ đây có lẽ chúng ta đã lìa khỏi dưới địa đạo lên tới đất bằng, nhưng tiểu muội còn sợ ở ngoài cửa hãy còn gặp nhiều sự nguy hiểm, độc địa hơn, lão Tà đây tuyệt đối không để cho kẻ nào bị nhốt ở nơi nầy được dễ dàng trốn thoát, nhứt là trên mình ta hãy còn mang theo Huyết Châu Hồn.
Thạch Bảo Kỳ ngẫm nghĩ rồi nói : – Lời của cô nương rất đúng, tại hạ cũng đồng ý như thế, nhưng chúng ta không thể chần chờ ở dây chịu chết được nữa.
Gia Cát Yến hỏi : – Vậy thì Thạch huynh tính thế nào ? Thạch Bảo Kỳ bốc cao hào khí :
– Sự tình đến đây thì chỉ có tiến một bước lo một bước đi, chứ không có thể định trước được.
Gia Cát Yến gật đầu : – Cũng hay, chúng ta hãy xông lên !
Thạch Bảo Kỳ hăm hở :
– Vâng ! Chúng ta cùng xông lên !
Hai người đồng ý quyết định, đang muốn cất bước xê mình thì chợt khi ấy

Có tiếng quát to : – Hứ ! Lên đi đâu ? Chúng mày nghĩ sao mà dễ dãi như thế, hãy ngoan ngoãn đứng yên cho ta.
Tiếng vừa dứt thì trước cửa đã hiện ra một người, chính là Tà Trung Vương.
Mắt lão chớp ngời như ngôi sao nhìn Thạch Bảo Kỳ và Gia Cát Yến không hề di chuyển.
Thạch Bảo Kỳ rúng động lên, khẽ thầm : – Cô nương, lão ác ma kia rồi.
Gia Cát Yến ngấm ngầm : – Chớ vội ra tay trước, hãy chờ bọn kia tới đây xem chừng có bao nhiêu đã. Tiếp đó ngoài cửa đầu người lô nhô ào ào xông lên.
Cuồng Trung Thánh, Viên Thu Dung cùng với bọn thủ hạ của Tà Trung Vương tiếp theo chạy đến, bao vây cánh cửa lầu chổ Thạch Bảo Kỳ cùng Gia Cát Yến vừa lên đó.
Bọn chúng ai nấy đều trố mắt, dựng mày ra vẻ hầm hừ, đầy sát khí, tình hình đột nhiên khẩn trương lên.
Sau một chập yên lặng, Tà Trung Vương lạnh lùng cười lên :
– Ha ha, không ngờ hai đứa tiểu tử cũng có vài món võ công độc đáo, lại có thể thoát chốn độc lao cùng cái mô trận của lão phu đây. Vậy thì hai ngươi trên mình chắc có Giải Độc Châu rồi phải không ?
Không cần ngẫm nghĩ gì, Gia Cát Yến lạnh lùng đáp : – Đúng vậy không sai. Giải Độc Châu trên mình ta, ngươi toan liệu thế nào đây ?
Tà Trung Vương phát ra một loạt cười dài rất âm hiểm rồi tiếp : – Vậy thì hay lắm, hãy ngoan ngoãn giao cho ta. Lão Tà phước vận trời, hôm nay lão may mắn được cả năm hạt Huyết Châu Hồn đây, thật là một chuyện đáng mừng cho ta vậy…
Ha… Ha… Ha…
Nói xong lão lại nổi lên một loạt cười quái gở không có kể gì Thạch Bảo Kỳ và Gia Cát Yến.
Thạch Bảo Kỳ giận dữ thét lên : – Tà Trung Vương ! Ngươi cười gì đây ? Quả thật ngươi cho là chúng ta là vật trong túi của ngươi à ? Tà Trung Vương nghe nói trố mắt lên cất giọng nghêu ngao : – Sao đó ? Tiểu tử, ngươi còn muốn phản kháng à ?
Thạch Bảo Kỳ căm hận : – Nếu ta còn nhiều hơi thở thì chẳng để cho ngươi được yên lòng khoái trá đâu !
Tà Trung Vương tự đắc : – Nói như thế thì ngươi không chịu ngoan ngoãn giao hạt Huyết Châu Hồn cho ta à ?
Thạch Bảo Kỳ quát : – Lời hỏi của ngươi là thừa !
Tà Trung Vương nổi giận : – Tiểu tử, lão phu quật chết ngươi đây. Thạch Bảo Kỳ không chịu kém :
– Vậy thì thử xuất chiêu xem.
Theo tiếng quát, lão Tà đã huy động ngọn đơn chưởng, phóng mình lên cao nửa trượng. Một bầu chưởng lực mạnh bạo cuồn cuộn đưa ra một chiêu Vô Địch Chưởng.
Thạch Bảo Kỳ không chịu tỏ ra yếu ớt, lập tức bạo thét lên, người chàng đã tung ra đẩy tới chiêu “Huyết Tẩy Giang Hồ” mau như núi lở thác đổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.