Bạn đang đọc Thiếu Hiệp Hành – Chương 21: Lao Tù Đen
Lúc ấy, con bạch mã đã phóng ra ngoài cửa, Thạch Bảo Kỳ dửng cặp mày lên lạnh lùng thét to và thật là gấp rút : – Đã biết Vô Địch Chưởng thì trong mình các hạ có Huyết Châu Hồn chứ gì ? Có đúng như thế chăng ?
Quái nhân gật đầu : – Dĩ nhiên là có, ngươi hỏi làm gì ? Thạch Bảo Kỳ sáng rực hai mắt :
– Tại hạ muốn thu hồi nó !
Quái nhân sửng sốt : – Thu hồi à ? Ngươi là ai đây ? Giọng nói lại có vẻ quái đản như thế ? Hãy khai mau.
Ta là Thạch Bảo Kỳ !
Ba chữ “Thạch Bảo Kỳ” vửa thốt ra miệng của chàng đã thấy quái nhân tóc bạc đổi sắc mặt, vốn đã hung ác giờ lại hung ác hơn.
Đột nhiên quái nhân xê dịch thân hình quái gở lên nửa trượng nhìn vào mặt Thạch Bảo Kỳ.
Lão trầm lặng bảo : – Tiểu tử ! Ngươi hãy lập lại một phen nữa ta nghe. – Tại hạ là Thạch Bảo Kỳ đây !
Sửng sốt một lúc thật lây, lão quái nhân bật thốt : – Tiểu tử, ngươi quả thật là người thừa kế của Thạch Phá Thiên đại hiệp đó à ?
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng : – Hừ, lại còn phải hỏi.
Quái nhân chợt cười khà : – Vậy thì tiểu tử trên mình ngươi có ba hạt Huyết Châu Hồn rồi, vậy có đúng thế chăng ?
Thạch Bảo Kỳ kiêu hùng đáp : – Tại hạ không cần trả lời chuyện nầy. Quái nhân dửng mày lên :
– Không nói thì lão phu hành động. Thạch Bảo Kỳ sửng sốt :
– Lão muốn gì đây ?
Quái nhân hầm hừ : – Lục soát trong mình ngươi.
Thạch Bảo Kỳ nổi nóng : – Chớ có cuồng vọng vô ích.
Quái nhân nham nhở :
– Vậy để lão phu làm thử xem sao. Vừa dứt lời, chẳng thấy quái nhân có di động gì thì hắn đã phóng đến vố vào trên mình Thạch Bảo Kỳ.
Thân thủ của quái nhân quả nhiên kỳ dị chưa từng thấy trong chốn võ lâm nầy.
Sự tình nầy làm cho Thạch Bảo Kỳ rúng động lên. Chàng biết đã gặp một tay đại kình thủ đáng khiếp.
Nhưng Thạch Bảo Kỳ đã thét : – Lão cuồng ma, chớ có tự tìm phiền não lấy mình mà phải rước lấy cái họa vào thân đây.
Cũng trong tiếng thét lồng lộn đó.
Thạch Bảo Kỳ huy động ngọn hữu chưởng lên một cái, kình phong liền nổi dậy ào ào.
Tức thì một chiêu Huyết Tẩy Giang Hồ cực kỳ mạnh bạo từ chưởng trung quật tới đối phương.
Quái nhân tóc bạc liền đổi chiêu thức xê mình nửa trượng giơ chưởng nghinh đón tức thì.
Hai ngọn chưởng mạnh bạo chạm vào nhau. Ầm !…
Đồng thời, hai người ngước mặt lui ra, không phân thắng bại, cùng một động tác mau lẹ đáng khiếp.
Cả hai đồng dừng lại hỏi lớn : – Các hạ là ai ?
Trầm bộ mặt xuống, quái nhân tóc bạc cất giọng âm thầm như ma muội đáp lời Thạch Bảo Kỳ :
– Ngươi hỏi làm gì ?
Thạch Bảo Kỳ đáp : – Tại hạ muốn cứu xét qua bối cảnh lịch sử hiện thời của các hạ, có thế thôi.
Quái nhân hỏi ngược lại : – Tiểu tử, ngươi muốn dò xét kẻ thù trên ngọn Ma Phong cách đây mười mấy năm trước phải không ?
Thạch Bảo Kỳ bốc cao thù khí : – Đúng như vậy. Tưởng các hạ cũng có liên quan vào trận chiến tại ngọn Ma Phong năm xưa đấy chứ ?
Quái nhân tuy giận nhưng đã gật đầu : – Đó là một sự thật hiển nhiên, lão phu chẳng cần giấu diếm ngươi mà làm gì.
Gương mặt Thạch Bảo Kỳ tỏa mờ sát khí :
– Mối thù cha mẹ không đội trời chung, lẽ nào làm con mà không báo đáp hay sao.
Rồi nổi trận lôi đình, Thạch Bảo Kỳ trỏ vào mặt quái nhân : – Lão tặc, hãy nộp mạng cho mau.
Hai ngọn chưởng của chàng lẹ làng huy động lên, nhắm ngay lão quái nhân tấn công liền liền, kình khí tuôn ra ào ào nặng như núi lở.
Lúc bấy giờ, Thạch Bảo Kỳ tràn đầy cả hận thù trong lòng, sát khí bốc cao ngàn trượng không còn chế ngự nổi nữa.
Một chiêu mạnh hơn một chiêu, trong chốc lát chàng đã liên tiếp công ra mười lăm, mười sáu chưởng mạnh bạo như nhau, vô cùng khủng khiếp. Đó là cho đối phương không còn có dịp rãnh tay trả đũa. Chàng quyết tâm trong trận tấn công liên tục nầy lấy lmạng của lão nhân lạ mặt để rửa mối hận năm xưa của song thân.
Dĩ nhiên lão nhân tóc bạc hình như chống không nổi bị tống ra ngoài bốn trượng như con diều bằng giấy bị gió cuốn đi.
Thạch Bảo Kỳ mừng rở lắc mình tiến lên đưa ra một chiêu trí mạng. Đâu ngờ, trong khi chưởng lực của Thạch Bảo Kỳ chưa tới thì lão nhân đã lắc mình qua chỗ khác tránh khỏi.
Chiêu thức kình thiên của Thạch Bảo Kỳ hỏng đi. Đột nhiên, trong giờ phút đó, quái nhân nhắm ngay tòa nhà thần bí xông vào.
Lão nhân làm như đã bị thương trong cơ thể.
Thạch Bảo Kỳ cho là quái nhân bị thương khá nặng, trong lòng ngẫm nghĩ :
– Lão nầy mang vết thương trầm trọng, chắc là một chiêu nữa bỏ mạng,
nếu ta bỏ qua hôm nay thì ngày sau khó mà tìm lão.
Nghĩ như thế, chàng chẳng quản gì tới sự nguy hiểm cắm đầu rượt theo lão quái nhân tóc bạc.
Lúc ấy lão nhân tóc bạc đã lẹ làng chui vào cửa, Thạch Bảo Kỳ không cần nghĩ gì, bén gót theo cách đối phương không đầy một trượng.
Chàng nhìn kỷ thì đó là một gian phòng rộng rãi, tứ phía vách tường cùng trần nà đều xây bằng đá to, trên có khắc nhều bông hoa, chẳng những là rất kiên cố lại còn xinh đẹp nữa.
Nhưng cái phòng nầy rộng như thế mà trống rổng không có đồ đạc trần thiết chi hết.
Chợt quái nhân biến dạng đi.
Thạch Bảo Kỳ nhìn khắp gian phòng cũng chẳng thấy tăm dạng quái nhân đâu cả.
Chẳng hiểu lão đi ngã nào.
Trong lòng chàng lấy làm lạ về sự mất tích một cách đột ngột của quái nhân tóc bạc. Chàng thét to :
– Lão kia, hãy xuất hiện cho mau.
Vừa dứt lời, điềm lạ xảy đến, chợt nghe giọng nói của quái nhân từ phía sau đưa tới :
– Tiểu tử, nay ngươi lọt vào cạm bẩy của ta rồi, đừng mong chạy thoát đi đâu.
Thạch Bảo Kỳ nghe nói kinh hãi lên, lẹ làng quay mình trở lại thì quái nhân tóc bạc bằng động tác vô cùng mau lẹ tống cho chàng ba chiêu. Thạch Bảo Kỳ kinh hãi liền giở chưởng phản kích lại.
Theo Thạch Bảo Kỳ nhận định đối phương đã mang vết thương nặng, ngờ đâu chưởng với người vừa va chạm không thấy đối phương nhúc nhích gì, lại còn ngoài sự tưởng tượng, chàng bị chấn động tháo lui vào góc tường. Bấy giờ Thạch Bảo Kỳ mới rõ cái thân thủ của quái nhân tóc bạc.
Sự thật, quái nhân tóc bạc nầy công lực cao thâm không thể đoán được, lúc nảy hắn giả vờ bại trận để bẩy địch thế thôi.
Nếu không có nhận lầm thì chiêu Vô Địch Chưởng của quái nhân đã luyện tám phần công phu, chẳng phải là một chiêu đó thôi, mà lại lúc nãy liên
tiếp tống ba chiêu có hai chiêu Vô Địch Chưởng.
Theo lẽ này, công lực của quái nhân không có dưới Thạch Bảo Kỳ. Nhưng quái nhân đánh lừa chàng vào đây với mục đích gì ?
Nghĩ đến đây, chàng thấy thoát lạnh đường xương sống. Thạch Bảo Kỳ nghĩ dù chàng có cường ngạo ở đây cũng vô ích, tốt nhất hãy trở về cứu mạng Đảng Ma Tôn Giả thì hay hơn.
Đột nhiên chàng đứng thẳng mình lên nhắm ngay trước cửa mà phóng tới. Ngờ đâu, Thạch Bảo Kỳ vừa mới xê dịch đi nơi khác thì quái nhân đã nhận ra, liền thét lên :
– Tiểu tử ! Ngươi muốn chạy à ? Hừ, dù cho ngươi có chắp cánh mà bay
cũng không khỏi đây nữa là.
Chợt thấy quái nhân nắm một cái khoen ở trên đỉnh đầu của lão giật nhẹ một cái.
Đã nghe “rầm” một tiếng.
Một cánh cửa sắt sập xuống nhốt kín Thạch Bảo Kỳ ở trong đó như cọp mắc bẩy.
Cái song sắt cao từ trần đá xuống đến dưới đất có cánh cũng khó mà bay. Song sắt lại to như cánh tay, muốn bẻ gãy đi cũng không được.
Tường dầy, đá cứng, địch thủ hùng mạnh trước mắt mình. Thạch Bảo Kỳ nhìn xung quanh, bất giác lạnh mình lên, ngấm ngầm than thở:
– Trời, không lẽ định mệnh nay đã muốn chấm dứt cuộc đời của ta đây ? Trong lòng chàng phiền não lên, nắm cây sắt của cánh cửa, lắc mạnh lên cũng thấy không rung rinh gì.
Quái nhân tóc bạc chợt cười khà lên, rồi xê mình qua nói với Thạch Bảo Kỳ, giọng kiêu hảnh :
– Thạch Bảo Kỳ, chớ có dùng sức uổng công, hãy yên nghĩ một chút rồi chờ ta đưa hồn ngươi về dị cảnh cho xong.
Thạch Bảo Kỳ hất mặt lên, cặp mắt đỏ như lửa nhìn quái nhân hậm hực hét thù hận :
– Lão ma đầu, nay ngươi muốn làm gì ta đây ? Ngươi nhốt ta trong nầy với ý định gì ?
Quái nhân cười khà : – Lão phu hy vọng ngươi đối xử với ta biết điều một chút, chớ có tự mình tìm cái phiền não làm chi.
Thạch Bảo Kỳ căn hận : – Lời nói nầy là thế nào ?
Quái nhân vênh mặt :
– Tốt hơn là ngoan ngoãn giao mấy hạt Huyết Châu Hồn cho ta, sau khi chết, ta chôn cất ngươi trên mảnh đất khô ráo tịch mịch không thẹn với linh hồn.
Thạch Bảo Kỳ nổi giận : – Hừ ! Ngươi đang nằm chiêm bao đây. Quái nhân đạm nhiên :
– Nếu ngươi không đáp ứng thì đừng trách cái thủ đoạn của lão phu sao mà hiểm độc đây.
Cặp lông mày của Thạch Bảo Kỳ dựng ngược : – Vậy ngươi muốn xông vào đoạt lấy Huyết Châu Hồn của ta à ? – Khỏi cần phiền phức như thế, lão phu để cho ngươi đói mà chết đi rồi sẽ thu lấy bảo vật có muộn gì.
Ha ha ha …
Quái nhân cười lên một loạt rung rinh cả tòa nhà bí mật. Thạch Bảo Kỳ không khỏi kinh hãi lên.
Như thế quả là vô nhân đạo rồi đây.
Luồng sát khí nổi bật trên gương mặt Thạch Bảo Kỳ. Chàng thét lên :
– Nói rõ ngươi biết, ngươi không còn cơ hội nữa, ngươi đừng tự phụ vô ích. Thạch Bảo Kỳ cong ngón tay lên.
Vụt… Vụt… Vụt…
Ba làn chỉ phong vừa bắn ra.
Thạch Bảo Kỳ ra tay trong lúc căm hờn, dùng toàn bộ chân lực chỉ phong xuyên qua song sắt bắn ra nhằm các yếu huyệt của quái nhân mà xẹt vào. Quái nhân vùng cười khà :
– Ha ha ha …
Thế công mạnh bạo của Thạch Bảo Kỳ lão nhân xem như không thấy gì, hắn lắc mình tránh né qua trong một loạt tiếng cười âm hiểm, rồi lạnh lùng nói :
– Tiểu tử, võ công của Tiêu Diêu Khách, bộ Xuyên Tâm Đoạn Mạch Chỉ tuy là xưng hùng trong giới võ lâm, nhưng tiểu tử còn trẻ, công lực còn kém, sau nầy chớ có đem dùng mà mang xấu.
Chưa dứt lời, người của quái nhân phóng lui ra sau ba trượng nhìn ngay ra ngoài cửa phòng hỏi lớn hơn :
– Ai ở ngoài đó ?
Miệng vừa thốt lời, lão đã vận lên đơn chưởng luồng chân lực đăm đăm nhìn ra cửa, chuẩn bị phát đi bất cứ lúc nào.
Đợi khi nhìn rõ người đến đây chính là thầy trò của Cuồng Trung Thánh La Huyền. Quái nhân mới hạ công lực, tiến lên nghinh đón, cười lên :
– À, vậy ra là lão Cuồng đây, không gặp quá lâu rồi !
Cuồng Trung Thánh gượng cười lên một cái rồi buông trầm giọng : – Từ khi ở núi Ma Phong chia tay đến nay đã mười lăm năm trời chưa gặp mặt nhau, nếu không có được thơ của lão Tà đây thì cũng tưởng đâu lão đi về chầu trời rồi. Các hạ ẩn thế mười lăm năm năm trường, chắc là võ học rất uyên bác rồi chăng ?
Quái nhân tóc bạc ha hả cười lên : – Đâu có đáng khen như thế, tài mọn của lão phu chưa thấy ứng phó gì được với giang hồ.
ã phía trong Thạch Bảo Kỳ nghe Cuồng Trung Thánh xưng hô quái nhân là lão Tà, bất giác rúng động trong lòng.
Vì chàng nghĩ tới một nhân vật. Đó là “Tà Trung Vương Tiêu Bằng” trong “Càn Khôn Lục Tuyệt”, trong lòng chàng thầm nghĩ :
– Thì ra tòa nhà thần bí nầy là nơi lão Tà tiềm tu tập võ công. Ta thấy cái thành tựu của lão hơn Cuồng Trung Thánh một bực đây.
Nay một lão Tà thấy khó mà ứng phó, giờ lại thêm Cuồng Trung Thánh nữa, quả thật nguy hiểm rồi.
Chàng tự thẤy mình khó mà thoát chết.
Trong khi tâm niệm nghĩ tới cái chết thì trái lại trong lòng Thạch Bảo Kỳ lại yên tỉnh nhiều.
Chàng lấy hạt Trị Thương Châu ra ngậm trong miệng, lại nghĩ tiếp : – Không ! Nhứt định ta không thể chết được, ta phải sống để còn trở về giải cứu cho Đảng Ma Tôn Giả.
Miễn là công lực ta hoàn toàn hồi phục thì bọn nầy cũng không làm gì nổi ta.
Trong lúc Thạch Bảo Kỳ ngẫm nghĩ thì Tà Trung Vương lại trân trọng bảo Cuồng Trung Thánh :
– Lão Cuồng, lúc lão đến đây có gặp Phong Lâm Cư Sĩ không ?
Hắn vừa rời khỏi chẳng bao lâu.
Cuồng Trung Thánh nhớ tới cuộc xảo trá trận giao đấu Huyết Châu Hồn của Phong Lâm Cư Sĩ thì hầm hừ nói :
– Lão thất phu kia gần đây hành động rất là ngang ngược, hắn đến đây làm gì hở lão huynh ?
Nghe vậy trong lòng Thạch Bảo Kỳ đâm ra ngờ vực khôn cùng. Trong khi Tà Trung Vương đáp :
– Phong Lâm Cư Sĩ đến đây cũng chỉ vì chuyện Vô Địch Chưởng cùng việc trao đổi Huyết Châu Hồn với lão phu.
Câu nói rất là hàm hồ. Cuồng Trung Thánh vừa muốn hỏi thêm thì Tà Trung Vương đã gạt câu chuyện :
– Lão Cuồng, nửa đêm đến đây sao bây giò lão mới tới ?
Cuồng Trung Thánh đáp : – Vì giữa đường có việc chậm trể cho nên lão phu tới đây muộn một chút. Tà Trung Vương âm hiểm :
– Vậy à ? Nhưng chẳng biết lão Cuồng có đem hạt Huyết Châu Hồn theo trong mình đó không ?
Cuồng Trung Thánh thất vọng : – Lão phu vốn có mang theo, nhưng… Tà Trung Vương dửng mày :
– Nhưng sao đây lão Cuồng ?
Buơng tiếng thở dài, Cuồng Trung Thánh đáp : – Lão phu lại bị cướp đoạt đi rồi.
Tà Trung Vương nghe nói, trước hết kinh hãi lên, sau lại buông trầm giọng :
– Lão huynh, sự hứa hẹn hôm nay là trao đội Huyết Châu Hồn với nhau để mà luyện tập chiêu Vô Địch Chưởng khác nhau, nay lão đã mất đi Huyết Châu Hồn thì cuộc gặp gở nầy thấy không ý nghĩa gì nữa.
– Lão Tà, không phải tính như thế được, mất đi hạt Huyết Châu Hồn nhưng chiêu “Lãng Dã Triều Thạch” ta đã học thuần thục rồi, việc trao đổi Huyết Châu tuy là không thành, nhưng việc trao đổi võ công thấy không phải trở ngại gì cho lắm.
Tà Trung Vương cau mày lên, ngẫm nghĩ một chập rồi nói : – À ! Kế hoạch nầy cũng khá, vậy thì ta cứ làm như thế !
Cặp mắt gian tà của Cuồng Trung Thánh đảo lộn mấy vòng, như có niềm gì nghĩ đến.
Lão ma đầu nói : – Tà huynh ! Nghe nói trong mười lăm năm nay lão luyện tập mãi ở đây, và từng có nhiều lần trao đổi Huyết Châu Hồn với các người khác, nhưng chẳng biết lão huynh đã luyện được mấy chiêu Vô Địch Chưởng, xin cho biết một lời ?
Tà Trung Vương khô khan cười lên ba tiếng, hàm hồ nói : – Nói ra thật là hổ thẹn, họ Tiêu ta học chẳng được bao nhiêu, có khoe miệng cũng không mấy thú vị.
Tà Trung Vương cố ý làm cho câu chuyện trở nên thần bí khiến cho lão Cuồng Trung Thánh hoài nghi mãi trong lòng.
Lão ta nhủ thầm : – È, lão cáo già nầy quá quỉ quyệt, ta nên đề phòng phen nầy mới dược. Trong khi đó, Thạch Bảo Kỳ nghe hai người đối đáp với nhau rất là kinh hãi trong lòng.
Chàng hiểu ngay lão Cuồng Trung Thánh tới đây đêm nay chính là để trao đổi Huyết Châu Hồn cùng Tà Trung Vương chứ chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng tình hình hiện nay lão Cuồng Trung Thánh không thể trao đổi được vì đã làm mất đi hạt Huyết Châu Hồn.
Giờ lão xoay qua chuyện trao đổi võ công.
Một mưu kế không kém phần âm độc. Nếu để cho Cuồng Trung Thánh tựu thành ý nguyện học thêm võ công Vô Địch Chưởng thì tai hại không phải nhỏ.
Một ý niệm khác lại nẩy trong đầu óc Thạch Bảo Kỳ.
Chàng nghĩ tới sự liên kết học thuật giữa bọn Càn Khôn Kục Tuyệt. Nếu bọn nầy trao đổi học được những ngón võ công Vô Địch Chưởng thì quả thật vô cùng nguy hiểm cho chàng.
Dù chàng có may mắn phá được nhà giam nầy mà thoát ra ngoài, con đường phục hận cho gia phụ thật là khó khăn đây.
Bọn chúng liên hiệp lại bao vây chàng, làm sao đi lại trong chốn giang hồ để mà hành đạo.
Cả về thế lực võ lâm hiện nay đang ở trong tay ma đạo mà là đứng đầu là hai lão ma đầu Long Mộc đảo chúa.
Một mình chàng làm sao đối phó.
Nghĩ vậy, Thạch Bảo Kỳ rúng động không ngừng. Nhứt là Phong Lâm Cư Sĩ nay đến núi Mã Yên nầy khiến chàng ngờ vực lên.
Trong lòng chàng đoán được chắc có cuộc âm mưu gì càng hiểm độc hơn nữa chứ chẳng không.
Ngẫm nghĩ như thế, khiến tâm trường Thạch Bảo Kỳ trầm nặng hơn bao giờ.
Đây là lần thứ nhứt chàng lâm vào một huống cảnh cùng đường khó thể vượt qua nổi rồi đây.
Trong khi Thạch Bảo Kỳ chưa biết phải làm cách nào đối phó với tình hình xảy ra thì đột nhiên…
Đã nghe Tà Trung Vương trầm giọng gỏi Cuồng Trung Thánh :
– Lão Cuồng, ai có bản lỉnh cao thâm như thế, lại đoạt hạt Huyết Châu Hồn của lão đi ?
Cuồng Trung Thánh cảm khái lên, đỏ bừng cả mặt vì hổ thẹn, chập lâu mới đáp lời Tà Trung Vương :
– Rất là hổ thẹn, chính gã tiểu tử con trai của Thạch Phá Thiên đã chiếm đoạt của lão phu.
Tà Trung Vương hỏi vặn : – Lão nói Thạch Bảo Kỳ kia à ?
Cuồng Trung Thánh gật đầu : – Chính là hắn.
Chợt Tà Trung Vương liền kéo lão Cuồng vào trong ngục tối, chỉ ngang Thạch Bảo Kỳ nói :
– Chính tiểu tử nầy chăng ?
Cuồng Trung Thánh định thần nhìn qua, gật đầu, bất giác thẹn thuồng nổi lên trong lòng hắn.
Với công lực và địa vị mình lại thảm bại ngay trước gã tiểu tử như thế. Nhưng không bao lâu Thạch Bảo Kỳ lại là kẻ tù nhân của lão Tà, vậy thì sức của lão ấy thật đáng sợ vậy.
Ai nấy đều là trong bọn Càn Khôn Lục Tuyệt, mười lăm năm về trước không ai hơn ai kém, nay Cuồng Trung Thánh phải khuất phục Tà Trung Vương, nghĩ ra cũng đáng hổ thẹn vô cùng.
Cho nên công tử hầm hừ nhìn qua Thạch Bảo Kỳ một cái rồi hét lên : – Gã cuồng ma, lão phu đối với ngươi thật căm hờn cực độ, hôm nay phải uống máu ngươi mới vừa lòng ta vậy.
Một bầu tâm sự căm hờn hoàn toàn xuất phát trên mình Thạch Bảo Kỳ, rồi hắn đột nhiên lắc mình lên, phóng lẹ làng tới, nhắm ngay kẻ hở song sắt mà quật vào mình chàng liên tiếp ba chưởng.
Lúc Thạch Bảo Kỳ đang vận công trị thương, muốn ứng biến cũng không kịp.
Chỉ nghe một tiếng “bộp” nổi lên.
Thân hình chàng bị luồng kình lực đưa lên cao hơn một trượng rồi mới rớt trở xuống.
Thật là sự quá xảo hiệp, trong lúc ấy, chưởng phong chạm nhằm nơi then chốt làm mở một lổ tròn ra, Thạch Bảo Kỳ lại bị đưa ngay vào lổ ấy. Cuồng Trung Thánh thấy vậy kinh hãi lên :
– Lão Tà, thế thì sao đây ?
Tà Trung Vương đắc chí cười khà : – Ha ha… có gì lạ cả, ở phía dưới là cái ao tù đen tối có độc, gã tiểu tử nầy dù có cánh cũng chẳng bay đi đâu được.
Cuồng Trung Thánh cau mày ngẫm nghĩ rồi nói : – Lão Tà, mở cửa ngục lập tức giết hắn đi cho rồi, lấy lại cả bốn hạt Huyết Châu Hồn cho mau.
Lão nghĩ thế nào đây ?
Tà Trung Vương âm hiểm cười khà : – Chớ cần nhiều chuyện thất công, đợi sau khi hắn chết đi rồi lấy lại Huyết Châu Hồn cũng không muộn màng gì cho lắm.
Cuồng Trung Thánh cau mày : – Vậy cũng hay.
Tà Trung Vương lại tiếp : – Lão Cuồng, như thế thì chúng ta đi uống chén rượu, đợi chừng khoảng ba giờ sau mới đi lấy thân hắn rồi luyện tập Vô Địch Chưởng cũng không muộn màng gì.
Nói tới thì làm, không hề chần chờ một phút nào cả. Tà Trung Vương liền đóng ngay song sắt cánh cửa kín mít.
Sau đó, lão Tà dẫn Cuồng Trung Thánh rời khỏi ngôi nhà đen thẳm hết sức bí mật dó.
Ba người cất bước lẹ làng đi ra.
Trong lao tù tối tăm kia, Thạch Bảo Kỳ đang vùng vẫy với tử thần đến với chàng.
Đây là cái thạch thất tối đen như mực, xòe bàn tay không thấy năm ngón, diện tích chỉ chừng một thước vuông.
Trong thạch thất nầy bao trùm bởi một làn sương mù đậm dà, mùi cay khó chịu không thể nào tưởng tượng được.
Thạch Bảo Kỳ đang ngã nằm nơi một góc, mép miệng hãy còn dính máu, áo rách trước ngực, hiển nhiên là ba ngọn chưởng của Cuồng Trung Thánh quật ngay vào chàng neen vết thương không nhẹ gì.
May là trong miệng chàng còn ngậm một hạt Trị Thương Châu có công hiệu khởi tử hồi sanh, không bao lâu, vết thương trầm trọng đã vãn hồi được nửa, tinh thần cũng phấn chấn lên nhiều. Sau khi công lực hồi phục, cặp mắt tỏ lại, chàng mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt, lại ý thức được
đám sương mù đậm nầy rất là kỳ lạ “không lẽ dây là một thứ sương mù có độc đây” ?
Trong lòng ngờ vực như thế, Thạch Bảo Kỳ rất kinh hãi, đang muốn tìm đường tẩu thoát nhưng nay vì chàng trúng độc quá sâu, hai tay, đầu và mặt, cùng tất cả da thịt lộ ra ngoài đều bị thứ sương mù độc địa kia thấm vào trở thành màu đen tía.
Một loạt sự đau nhức thấm vào tim gan chàng.
Mà lại sự hô hấp lại thấy trở nên khó khăn, buồn bực, nước mắt cứ chảy lòng thòng, cặp mắt lại lu mờ trở lại.
Thạch Bảo Kỳ bất giác lạnh mình lên, tự nhủ : – Trời ! Ta không thể chết được, ít nhứt cũng phải để cho ta cứu sống sanh mạng Đảng Ma Tôn Giả rồi có chết cũng tạm được yên lòng.
Nghĩ đến Đảng Ma Tôn Giả, chàng bối rối lên, phóng mình vào vách đá như điên, huy động ngọn chưởng quật lên ào ào.
Nhưng mà vách đá quá cứng, tuy chàng huy dộng toàn lực bình sinh không thấy công hiệu.
Đồng thời chất độc đã lần lần thấm vào cơ thể, da thịt chàng bắt đầu khô lại, chợt thấy hai chân tê cứng đi, rồi chàng phải ngồi bẹp xuống.
Chàng không chịu khuất phục, muốn ngồi dậy, không may toàn thân tê yếu, sức lực không theo ý muốn, tâm tình chàng chìm đắm xuống, ngấm ngầm thét lên một tiếng :
– Thôi rồi !
ý chàng lại chuyển niệm, chàng nghĩ :
– Nếu ta có chết cũng không để cho bọn hắn toại nguyện theo ý muốn, ta phải hủy diệt đi bốn hạt Huyết Châu Hồn nầy !
Tức thời chàng đem bốn hạt Huyết Châu Hồn là Khu Thủy, Phân Hỏa và Sanh Mỷ ra để trong hộp Huyết Châu chuẩn bị dùng chưởng tiêu hủy. Trong khi ấy, đột nhiên …
– Thạch công tử, không thể được !
Một giọng thanh tao nhẹ nhàng đưa đến. Một nàng thiếu nữ áo tím từ một chiếc cửa kín vừa hé mở mà tiến vào thạch thất.
Nàng thiếu nữ áo tím nầy mặt mày kiều diễm như nàng tiên nữ, khi Thạch Bảo Kỳ nhìn kỷ lại nàng dã nhận ra nàng ấy là chị của thiếu niên áo vàng, tức là sứ giả của ” Thất Hổ Lệnh Kỳ”.
Thiếu nữ áo tím đưa mắt đăm đam nhìn vào hộp Huyết Châu và nói : – Công tử quả thật gọi là Thạch Bảo Kỳ, là người kế nghiệp của Thạch Phá Thiên đại hiệp đây à ?
Thạch Bảo Kỳ khe khẽ gật đầu : – Tại hạ không hề thay danh đổi tánh, không cần giả dối làm gì. Cô nương khỏi cần nghi ngờ về điều nầy nữa.
Hai luồng mắt đẹp lạnh lùng của ả thiếu nữ áo tím chiếu thẳng vào mặt chàng.
Chàng thấy cặp mắt của thiếu nữ áo tím quá lợi hại liền đem hộp Huyết Châu để vào lòng, đề phòng mọi sự biến cố.
Thiếu nữ áo tím thấy cả tình hình của Thạch Bảo Kỳ, lạnh lùng “hừ” lên một tiếng.
Thạch Bảo Kỳ lạnh sắc mặt : – Cô nương ! Phải chăng Thất Hổ Lệnh Kỳ chính là môn phái của lão Tà Trung Vương Tiêu Bằng đó chăng ?