Tiếng súng vang lên….Kiều Trinh ngã xuống…máu bắt đầu chảy ra….mắt Kiều Trinh bắt đầu nhắm lại.Cô thật sự mệt mỏi lắm rồi.————-
“Kiều Trinh…cậu tỉnh dậy đi!!”Nó nói rồi vỗ vỗ vào mặt Kiều Trinh.
“Cô đừng nói vội…cô ấy chỉ là rơi vào trạng thái hôn mê thôi!!”Vị bác sĩ nói.
“Em tôi có làm sao không?”Thúy Kiều hỏi.
“Mời mọi người ra ngoài để tôi cấp cứu lấy viên đạn của nạn nhân ra ạ!!”Vị bác sĩ nói.
Tất cả ra ngoài,nó khẽ nhìn về phía Thúy Kiều mặt cô tái nhợt và đầy nét lo lắng.Nó cảm thấy “kinh tởm” mà…
“Chị có đang thật sự lo lắng cho cậu ấy không?”Nó đột nhiên nhìn về phía Thúy Kiều hỏi.
“Em nói cái gì nghe kì vậy?”Hoàng Minh chau mày hỏi.
“MÀY NÍN ĐI….TẠI MÀY KHÔNG HIỂU…..CHỊ TRẢ LỜI TÔI MAU!!”Nó tức giận quát lớn.
“Chị….chị…chị không có ý nói nặng lời hay làm tổn thương nó….”Thúy Kiều giọng run run nói.
“Không có ư??Những hành động đã được mọi người nhận thấy như vậy mà chị còn nói không có ý à?”Nó trừng mắt gằn giọng nói.
“Chị chỉ nghĩ là gia tộc muốn bắt chị về……”Thúy Kiều run run nói.
Thúy Kiều chưa nói hết câu thì đã…
“CHÁT….”Nó tát Thúy Kiều một cái đau điếng.
“Chị nói ngó bộ chị thương cậu ấy quá hả??Cái tát này tôi dành cho cậu ấy!”Nó quát.
“Em…”Hoàng Minh đứng họng.
“Nếu như lúc đó mà tôi không kịp thời cứu cậu ấy thì chắc hẳn cậu ấy đã chết rồi chị có biết không?”Nó nói.
“Em nói cái gì?”Thúy Kiều hỏi.
“CHÁT….”Nó tiếp tục tát vào mặt Thúy Kiều.Mặt Thúy Kiều sau khi nhận được hai cái tát đau thấu trời mây mà nó ban tặng giờ đây một bên khóe miệng của cô chảy ra một dòng huyết đỏ tươi.
“Chị đừng có đưa cái bản mặt đó ra mà nhìn tôi hiểu không??Tôi thấy kinh tởm lắm….Tôi hận chị…chưa bao giờ tôi cảm thấy chị thật ghê tởm như bây giờ……”Nó trừng mắt gằn từng chữ.
“EM NÓI ĐI CHỊ LÀM GÌ EM….CHỊ KHÔNG LÀM GÌ SAI CẢ….CHỊ CHỈ MUỐN TỐT CHO MÌNH THÔI!!”Thúy Kiều hét lớn.
Nó tức không kiềm nổi cơn thịnh nộ giơ tay lên tính cho Thúy Kiều thêm một cái tát nữa nhưng…..nó cảm thấy có chút thương tiếc cho cô.
“Sao không đánh tiếp đi!!”Julia khó hiểu hỏi.
“Đánh…đánh đi!!”Gia Lâm cổ động.
“Đánh chị ta….chỉ phí bẩn tay…..”Nó trừng mắt nói.
Nó quay người đi thì bị một cánh tay vươn ra nắm chặt.Quay mặt lại thì đã thấy Thúy Kiều,chị ta nắm tay nó….Để làm gì?
“Em…làm ơn nói cho chị biết tại sao Kiều Trinh nó ra nông nổi này…”Thúy Kiều hỏi.
“Chị còn hỏi à??Tại chị…tại chị mà cậu ấy ra nông nổi này….nếu chị chỉ dành một tí tình cảm cho cậu ấy đi thì giờ cậu ấy đã rất hạnh phúc rồi…nếu chị chỉ dành ra một chút sự quan tâm như chính chị đã dành cho tôi thì cậu ấy giờ đã đang rất vui sướng rồi….nhưng….tại sao…tại sao chị lại đối xử như vậy với cậu ấy?Chị cũng thừa biết gia tộc của chị có thế mạnh như thế nào ở giới ngầm rồi mà và chị cũng thừa sự lớn mạnh của nó có thể giết chết một cô bang phó nhỏ tuổi như cậu ấy mà…chị cũng thừa biết là cậu ấy cũng có nhiều kẻ thù đang muốn truy lùng để giết cậu ấy mà!!!”Nó nói.
“Mày đang phán câu nói gì vậy?”Gia Lâm hỏi.
“Nói chung là Kiều Trinh cậu ấy bị kẻ thù truy sát may mà tôi cứu kịp đấy!!”Nó nói.
“Ting…”Cửa phòng cấp cứu mở ra.
“Đạn đã được lấy ra!!Tay phải tạm thời không cử động mạnh tránh tình trạng rỉ máu và bị liệt hoàn toàn.”Bác sĩ nói xong rồi đi.
Nó thở phào nhẹ nhõm rồi toan bước vào trong nhưng….hình như chỉ mình nó có ý định vào thì phải!!
“Này không vào à??”Nó hỏi.
“Em đáng lí không vào đó được!!”Hoàng Minh nói.
“Nói kì nhỉ??”Nó chau mày.
“Em thì đi với tôi!!Để Thúy Kiều chuộc lỗi với em gái của mình…em xem bốn đứa kia đã đi hẹn hò từ lâu….Tôi và em cũng nên đi chơi và ăn uống đâu đó đi dù sao thì ngày mai tôi cũng đi rồi!!”Hắn nói.
“À…ờ cũng được!!”Nó nói rồi đi tới chỗ hắn.
Hắn và nó đi để lại Thúy Kiều và Hoàng Minh ở đó.
Hoàng Minh….em làm sai rồi….em hại đứa em giá mà em trước giờ một mực luôn yêu thương xém chút nữa mất mạng….em không xứng đáng làm chị nó nữa…Không xứng đáng….”Thúy Kiều lặng người nói,nước mắt cô chảy ra từng đợt,cơ thể nhỏ bé đổ rầm xuống nền lạnh lẽo.
————
Có chương rồi nè!!Dạo này thấy mấy bạn bơ Tửng quá huhu….cmt quan tâm Tửng xíu đi!!
Đọc-Truyện-Vui-Vẻ-Nha!!